Đây là truyện của em cô bạn gửi. Sau khi đọc, thấy hay nên chia sẻ với mọi người...
Tác giả: Nhung Suri - Suri Xinh
Nhân duyên thiên định, vốn là câu nói mê giữa ban ngày
Nếu bảo rằng vô duyên vô phận, hãy để ta phá vỡ mệnh trời
Ánh trăng rực rỡ, năm tháng như hoa
Chỉ cần được gặp nàng lần nữa, ta dẫu chết nào có ngại ngần
Tiết tử
Mỗi cái nhăn mày cười, đều đã được định trước. Mỗi cơn giận, ưu phiền, tất có nguyên nhân xa. Dẫu là kẻ thù đối địch hay cách biệt giàu nghèo, dù ở tận chân trời góc biển, li loạn tha phương, cũng sẽ được tơ hồng kết lại, vĩnh viễn không thể tách rời….
Một tiếng tiêu,dẫn người lạc bước…
Một cái liếc nhìn,ôm trọn mối tình si đằng đẵng mười mấy năm…
Một khí thế cao ngạo mà đơn côi khiến người ta phải trầm luân mê mải…
“Bắc Huyền Thanh Lam,vì ngươi ta sẵn sàng phụ tẫn thiên hạ…” Ta yêu ngươi dù có xuông địa ngục khổ ải dù trầm luân muôn kiếp ta vẫn nguyện tái sinh yêu ngươi.
Nguyện ước của ta chỉ mong được cùng ngươi tiêu diêu tự tại. Ngươi có thể bỏ mặc tất cả đến với ta chăng ?
Hoa Niên – thái tử phi khuynh quốc khuynh thành, ngang bướng yêu mị, đệ nhất mỹ nhân,được vạn người mê say,nhưng lại chỉ khăng khăng mối tình đơn phương với cữu cữu của mình – Tôn sư Bắc Huyền Thanh Lam. Nàng vì người mà mặt dày theo đuổi,mà mưu toan tính kế,mà hao tổn hết tâm tư,những mong chỉ được một ánh mắt,một nụ cười của ái nhân, si tâm bất hối….
Một đoá hoả liên bùng cháy giữa nền băng thiên tuyết địa,rực rỡ đến chói loà…
Một bàn tay ấm áp sưởi ấm giữa ngày đông giá lạnh…
Một viên đường,ngọt ngào đến tận tâm can….
“Hoa Niên,em chắc chắn là yêu tinh,vì lẽ gì luôn làm tâm ta dao động?” Ta và em, đừng nói không duyên phận…
“Trời kia, ta muốn sinh thì sinh, muốn diệt thì diệt. Đất này, ta muốn ổn thì ổn, muốn loạn thì loạn…”
“Ta đứng đầu vạn vật, chưởng quản muôn người….không ai dám bất kính với ta, không ai dám cãi lời….vạn yêu quỳ bái, chúng sinh cúi người….”
…
“Trừ em ra…Trừ em ra….”
“Ta muốn hủy hết nhân duyên trên đời, để em không còn nói chúng ta hữu duyên vô phận!” Bắc Huyền Thanh Lam – Tôn sư tài đức sáng suốt,luôn ôn hoà mà xa cách,nhưng ai biết dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ ấy lại là một trái tim đơn độc và mềm yếu đến nhường nào. Vì một người mà lớp băng giá trong trái tim hắn dần tan chảy,vì một người mà lần đầu tiên hắn được biết thế nào là hạnh phúc,là nụ cười nở ra từ tận đáy lòng…
Nhưng
Nước mắt rơi ..
Oán hờn cùng bất lực ..
Đàn đứt dây, máu chẩy đầm đìa .. Tuyệt vọng, hối hận giày xéo tâm can .
Ta đã từng một lần cho là mình kiếp này có thể vô tình , nhưng cuối cùng cũng không thể quên nàng , không ngăn được trong lòng tình tố , để bất quá ôn nhu triền miên .
Hai đường thẳng song song, vốn dĩ là vô duyên vô phận nhưng lại vô tình được số phận dẫn lối. Một người mải mê theo đuổi, một người lại sợ hãi lẩn tránh.
“ Hoa Niên, nếu có kiếp sau ta sẽ nguyện chỉ vì nàng mà sinh, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, vì nàng mà bất chấp tất cả. Kiếp sau sẽ cùng nàng làm đôi long phụng yêu nhau trọn kiếp.”
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão ..
( Muốn nắm tay em, sống đến đầu bạc .. )
Mong ước ấy, liệu có quá xa vời.
…
“ Bệ hạ, vi thần có việc cầu kiến.”
Một giọng nói cực ôn hòa mà từ tính không nhanh không chậm vang lên, như xuân phong thoảng qua nhẹ nhàng. Trong nhất thời, mọi người kiềm không được mà phải xoay người nhìn về nơi giọng nói cất lên, chỉ thấy một vị bạch y bạch phát tuyệt mỹ nam nhân song nhãn mỉm cười nhìn họ.
Tóc của hắn, nhẹ phất lên như nước chảy, mang theo một chút quang lạp cùng một mùi hương thơm ngát.
Đôi mắt hắn, tựa như mặt trăng băng lam sắc. Thâm thúy mà say lòng người, phối cùng hàng mi bạch sắc lại càng có vẻ tinh xảo mà mê hoặc dị thường.
Da của hắn, dưới lớp quần áo ánh bạch lại càng thêm nổi bật, càng có vẻ trắng ngần đến trong suốt, mơ hồ còn tản ra một tầng bạch mang nhu thuận, cả người tựa như một thiên sứ không nhiễm chút khói lửa nhân gian, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, rồi lại tản ra khí chất cao quý làm kẻ khác không dám xâm phạm.
“Tôn sư, khanh tới vừa đúng lúc, trẫm có việc muốn bàn bạc với ái khanh.”
Hoàng đế Cao Hàn tự hào nhìn Tôn sư. Từ năm mười hai tuổi hắn đã phò tá theo mình như vậy chưa một lần xuất cung, trải qua hai mươi năm đến nay khí chất vẫn không thay đổi. Cao quý bất phàm, cai quản đế quốc, là tôn sư của thái tử, là bậc tôn thượng thiên hạ, đứng sau một người mà trên vạn người. Quốc sự luôn được hắn xử lý ổn thỏa, người người tán thưởng, các vị đại thần đều ngợi ca, dân gian không ai không biết Tôn sư đức cao tài rộng, thật xứng danh là một vị hiền khanh. Cao Hàn thầm tự hào, xem ra có hiền quân mới có hiền tài.
“Hoàng thượng, vi thần cũng có việc muốn cùng người thương lượng.”
Bắc Huyền Thanh Lam cung kính hành lễ, ôn nhu nói với Hoàng đế.
“Tôn sư nói trước đi.”
Cao Hàn biết mình sắp nói chuyện không vui, nên nhường cho Tôn sư nói trước.
Hoàng thượng muốn làm cái gì, trong lòng Bắc Huyền Thanh Lam biết rất rõ. Y để mình nói trước tiên, cũng xem như hợp tâm ý hắn.
(Hết phần 1)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2014 00:32:20 bởi vansam166 >