Có thể nào nói hết được không anh ?
Tất cả mọi điều dù xót xa, cay đắng.
Trong ngực trẻ con tim chết lặng
Có thể nào nói hết được không anh ?
Đã từ lâu vắng những giấc mơ lành
Em vật vã bao đêm dài nhức nhối
Thức trắng đêm mặt vùi trong gối
Nghe ngoài trời xối xả mưa giăng.
Có thể nào nói hết được không anh?
Những náo nức của một thời con gái
Những say mê tình yêu đầu vụng dại
Những hão huyền mơ mộng tuổi hai mươi....
Cứ ngỡ đâu đã đến đỉnh cuộc đời
Nhưng cuộc đời vẫn còn đang phía trước .
Đơn giản vậy thôi - không hiểu được
Để bây giờ đau buốt trái tim.
Quá viển vông khi em cứ đi tìm
Cứ khao khao khát một mối tình vô giá
Cứ mong mỏi một ngân hà kì lạ
Cứ ngỡ cuộc đời vẫn có Romeo.......
Bàng hoàng khi mọi đợt sóng xô
Cơn bão táp dội lòng em xối xả
Em bơ vơ giữa ngân hà xa lạ
Em lẻ loi giữa thật - giả cuộc đời.
Chẳng thể nào như thế...Trời ơi!
Con có tội phải thế chăng hỡi Chúa?
Trời đất tối sầm và tim con máu ứa
Có lẽ nào con có tội khi yêu???
Đừng trách em đã mơ ước quá nhiều!
Trái tim em không hề có lỗi
Tình yêu có bao giờ thôi nông nổi
Gió có bao giờ thôi chốn biển khơi.
Chỉ thấy thương, thương quá tuổi hai mươi....
Ánh hào quang và con tim bỏ ngỏ
Đêm mưa giông thương con dế nhỏ
Nỗi chi mà nức nở suốt canh thâu?
Chẳng thể nào nói hết với nhau đâu.
Em tê tái giữa một trời giông gió
Đau xé lòng lệ trào rơi máu đỏ
Chẳng thể nào nói hết được đâu anh !
sưu tầm