Cơn lốc
0
                                  Tặng một người hoang tưởng
 
Chỉ là cơn lốc xoáy
Vội vã cuốn ta vào
Một phút không trụ nổi
Chẳng nhìn ra phương nào

Vẫn là cơn lốc xoáy
Phút mắt bão đi qua
Có đôi chút êm ả
Rồi cơn xoáy xoá nhoà
 
Lại là cơn lốc xoáy
Cứ dập dềnh ta lao đao
Giờ thoát ra khỏi đó
Một vùng trời hư hao.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2014 23:37:24 bởi Phong sương tuyết nguyệt >
#1
    nguyễn thế duyên 02.08.2014 22:23:53 (permalink)
    0

     
     
    Qua đây đọc bài thơ này của bạn làm tôi thấy buồn. Tình yêu là một bài thơ bạn ạ và bài thơ có hay mấy mà không biết cách cảm thụ thì cũng là vứt đi phải không bạn? Tình yêu cũng vậy thôi. 
    Tình yêu là một tảng băng. Ai cũng chỉ thấy phần nổi trắng tinh khiết của nó nhưng có ai thấy phần chìm của tảng băng  xù xì và goác cạnh dù rằng phần chìm của nó  những bảy phần bạn ạ Tôi có đọc đuộc một bài thơ về tình yêu và tôi đã viết bài bình cho cho bài thơ ấy. Tôi nghĩ bạn không thuộc loại đàn bà nông nổi nên gửi bài bình ấy cho b  ạn hi vọng rằng chút hanh hao của bạn mất đi
    Chúc bạn hạnh phúc 
    Nguyễn thế Duyên
     
     
    Đọc bài thơ của bạn làm tôi lại chạnh lòng. Nói đến tình yêu ai cũng chỉ nghĩ đến hoa hồng và khi thất tình ai cũng chỉ biết đến trách móc. Liệu có ai dám nâng niu nỗi đau, giữ chặt nó trong tim để cảm nhận cái diệu kì lấp lánh của tình yêu?
    Ngày xưa PUSKIN viết
    Cầu cho em đuộc người tình như tôi đã yêu em
    Trước kia, khi đọc câu thơ này tôi cứ nghĩ Puskin cao thượng lắm. Nhưng hôm nay đọc bài thơ này, Xuân Tuyền đã làm thay đổi cả suy nghĩ của tôi.
    Puski ! Ông cầu cho người tình của ông hạnh phúc đâu phải vì nàng mà ông vì chính bản thân mình. Ông muốn nàng hạnh phúc để ông có thể quên đi một mối tình. Để một tình yêu khác có thể mọc lên từ một mối tình đã chết mà lương tâm ông vẫn thanh thản. Kể ra như thế ông vẫn là một người đàn ông tốt trong vô vàn những kẻ bạc tình trên cuộc đời này. Nhưng cuối cùng thì tình yêu ấy trong ông rồi sẽ chết
    Tình yêu của một nhà thơ nga vĩ đại có là gì so với tình yêu của một cô gái việt bình thường. Tình yêu trong nàng không chết cho dù nó có thể bị vùi sâu trong lớp bụi thời gian, Nhưng thỉnh thoảng nó lại hiện lên trong sâu thẳm của kí ức.
    Có thể
    Những điều cố quên càng thêm nhớ
    Có thật và không thật.
    “Nhưng điều cố quên càng thêm nhớ” thì cũng bình thường thôi ai mà chẳng có trong đời. “Nhưng có thật và không thật.”
    thì chẳng phải ai cũng có thể có nó ngoài cô gái Xuân Tuyền này. Xuân tuyền không chỉ nhớ đến những kỉ niệm của tình yêu, những cái có thật, mà hơn thế ,nàng còn tô điểm cho mối tình đã qua ấy bằng những giấc mơ trong huyền thoại, bằng cái khát khao của tuổi trẻ, những cái không thật chưa từng xảy ra , để mà cảm nhận vị ngọt ngào hạnh phúc của tình yêu. Không hiểu đuộc điều ấy thì sẽ không bao giờ hiểu “ Phía sau nỗi đau là hạnh phúc”. Không có thù hận. Không có oán trách.Chỉ có nỗi nhớ và tình yêu! Đọc bài thơ tôi bàng hoàng tự hỏi “Có thật không! Một tình yêu như thế trong đời?”.
    Tình yêu khắc vào con tim ta những kỉ niệm vui có, buồn có, và khi tình yêu ấy đi qua ta vẫn biết ơn tình yêu ấy, con người ấy đã để lại cho cuộc đời ta những khoảng thời gian thăng hoa, có những điều để nhớ. Ai có một tình yêu như thế? Xuân Tuyền!
    Hãy nghĩ về một thời ta sống để yêu thương.
    Buồn thay cho những chàng trai, những cô gái vô cảm mang trong mình một tình yêu chết . Tình yêu đi qua không để lại trong tâm hồn một chút vết tích gì.
    Có thể
    Em khóc nhưng rồi em sẽ hát
    Khi cánh chim bạt gió quay về
    Thương quá một hi vọng mong manh. Một cái “Có thể” thầm thì trong thẳm sâu kí ức. Nhưng chính cái mong manh đó lại nói cho ta biết cái mãnh liệt của tình yêu. Không! Chàng không phải là một kẻ phản bội. Chàng không phải là một kẻ bac tình! Chàng chỉ là một cánh chim bị gió cuốn đi . Rồi gió sẽ ngừng thổi và cánh chim ấy sẽ quay về. Một uốc ao hay là một lời bào chữa cho kẻ phụ tình? Tôi mong đó là một lời bào chữa vì bào chữa cho kẻ phụ tình chỉ có ở một tình yêu quá lớn. Ngày xưa mặc dù biết mình bị lợi dụng Mị Châu vẫn rắc lông ngỗng cho trọng thủy đi tìm. Ngày nay biết bị phụ tình một cô gái vẫn thầm bào chữa. Ôi! những người đàn bà Việt!
    Và biết đâu
    Tận cùng nỗi đau là hạnh phúc
    Hãy nghĩ về một thời ta sống để yêu thương
    “Có thể” , và “Biết đâu” !Thời gian cứ trôi đi, cái hi vọng càng ngày càng mờ nhạt nhưng cái “ Nghĩ về một thời ta sống để yêu thương” thì vẫn không hề thay đổi
    Bài thơ chia làm hai phần khá giống nhau mỗi phần chỉ thay đổi vài từ nhưng chỉ cần một, hai từ thay đổi thôi đã làm tình cảm của câu thơ đổi khác
    “Phía sau nỗi đau là hạnh phúc » và “Tận cùng nỗi đau là hạnh phúc” chỉ thay hai từ nhưng lập tức câu thơ đang từ suy tư biến thành mong ước
    Câu “ Hãy nghĩ về một thời ta sống để yêu thương” của phần đầu đuộc giữ nguyên để kết thúc bài thơ là một cách kết tuyệt vời nó dẫn sự liên tưởng của người đọc mênh mang đến vô cùng.
    Một bài thơ hay với một tứ thơ phải gọi là kì diệu . Đọc lên khiến cho những cánh đàn ông luôn phải ước ao “Ôi! Giá như ta đuộc ôm một tình yêu như thế”
    Hà nội 16-7-2014
    Thực ra thì bài thơ có một vài điểm về nghệ thuật, về cách dùng từ không hay nhưng vì đây chỉ là một cái còm nên không tiện viết dài. Vả lại comment không phải là một vị trí tương xứng với một bài bình nên xin dừng lại ở đây

    Trả lời

    Nam Thi nói:
    17.07.2014 lúc 06:07
    Bình hay quá.


     
     
     
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9