Bao nhiêu năm rồi, còn mãi ra đi?
Đi đâu loanh quanh cho đời mõi mệt?
Trên 2 vai ta đôi vầng nhật - nguyệt
Rọi xuống trăm năm, một cõi đi - về !
Ta mãi đi... đi trong sự nhẫn nại, kiềm nén, cam chịu...
Mấy ai biết được phía trước của mình là gì, nhưng đi thì vẫn cứ đi :
"... Thi đua ta quyết tiến lên hàng đầu
Hàng đầu rồi biết đi đâu?
Đi đâu không biết, hàng đầu cứ đi"
Ta đang sống theo nghĩa thông thường sinh học, nhưng ngẫm lại theo quy luật tự nhiên thì chẳng phải.... mà ta đang chết, vì mỗi một ngày, một giờ, ta càng tiến gần đến sự già nua và cái chết... Ừ ! Vậy thì ta đang chết !!!
Trở lại Thư quán, bổng dưng thấy mình già đi, như một gã đi xa, trở về trong bộ dạng cằn cỗi cả thể xác lẫn tâm hồn...
Không biết có còn ai nhận ra Công tử Trà Vinh ???