Mai và búp bê bằng rơm Hôm nay là chủ Nhật. Biết bố mẹ không đi làm, An chụp lấy mấy củ khoai luộc, nhanh chân trốn ngay ra đầu đê để tránh việc mang cơm. An muốn hòa vào đám trẻ con để được vui đùa, để không phải nhớ đến cái mùi ete của bệnh viện. Từ trên gò đất An nhai rau ráu củ khoai vừa phóng tằm mắt nhìn ra xung quanh. Bầu trời trên cánh đồng sao mà cao và rộng quá, ở đó có những đám mây lười đủ hình dạng khác hẳn cái trần nhà với những vết nứt và bốn bức tường vô cảm của mấy phòng bệnh.
Hướng về phía những con diều đang bay, An chạy dọc theo con kênh, nước trong vắt chảy róc rách. Nhìn thấy đám đá bóng. An mừng lắm. Vậy là em lại được đuổi theo trái bóng làm bằng rơm quấn bao ni lông. Trên bãi đất hoang đã biến thành cái sân bóng cỏ này, tiếng trẻ con reo hò không ngớt. An đá qua trái, An đá qua phải. An nhảy lên chụp, An tưng bừng vờn đuổi trái bong. Lòng ban chân em được dẫm lên cỏ tươi. Lòng ngực em được hít thở khí trời.
Đá đến độ mồ hôi ướt đẫm cả lưng. An ngồi phịch xuống cạnh con bé Mai nhà sát vách. Ánh nắng hồng chiếu qua khuôn mặt, soi vào mắt Mai.
-Dạo này mày trốn ở đâu giờ mới ló đầu ra đây thế? - Mai ngước nhìn An.
-Đi đâu hỏi làm gì !
-Hứ!
Mai hơn An một tuổi. Nó mới chuyển đến xóm An được hơn nữa năm nay. Hồi mới đến anh em nhà nó cứ lầm lì, chẳng chơi với ai cả. Ban ngày nó hay lang thang ngoài đồng, ban đêm không biết bị gì mà cứ nghe nó khóc suốt. Quen hơn một chút thì cũng chỉ có An gần nhà nên hay chạy qua chơi. Có lần An vô ý hỏi : “Bố mẹ mày ở đâu không cho mày đi học à?” thì nó bảo: “Bố mẹ tao ở trên trời chưa về được!”. Thấy mắt nó buồn quá An cũng không dám hỏi thêm. Dạo gần đây nó đã hay nói hay cười hơn dù vẫn giữ khoản cách với người xung quanh. Nó vẫn sống trong thế giới đồng ruộng riêng của mình.
An cầm lên một trong những con búp bê bằng rơm Mai vừa tết xong, kiếm chuyện để nói:
-Lại chơi búp bê à! Con này là con gì?
- Đây là con “Trờ” “âu” “trâu”. Biết đánh vần không? – Mai nhăn mặt giật lại con hình thú bằng rơm.
-Này mà là con “trâu” à? có là con “chuột” thì có!
-Trời! Mắt lé, con trâu của người ta mà nó dám bảo là con chuột!
Mai hếch mặt lên, túm váy lại gom mấy con thú rơm vào rồi bỏ ra chỗ khác ngồi.
-Này! Còn quên con “chuột” này! – An ném về phía Mai
Mai giơ tay bắt lấy làm rơi hết những con thú rơm xuống đất. Nó nhảy lên đành đạch:
-Cái đồ quỷ ! Từ nay cách xa năm bước, cắm mày qua quán bà tao mua hàng!
-Tao cứ qua đấy! làm gì được nhau.
Mai không thèm cãi nữa, con nhỏ lại ngồi xuống chơi với mấy con thú. Mai giơ một con hình chúa sơn lâm lên nói giọng rối:
-Gừm.. gừm..! Tối nay ta sẽ qua xơi tái chú mày! Sợ không?
-Thịt tao hôi lắm! Thịt chủ mày ngon hơn đấy. – An chu mỏ nhại lại.
Mai đỏ bừng cả mặt. Biết thế im luôn từ đầu để khỏi phiền cái thằng thích gây sự. Mai lờ An đi, tiếp tục nhặt mấy cọng rơm bó lại thành một nhúm. An chăm chú nhìn nhỏ bện đám rơm lại.
-Đùa tí thôi mà! Ừ là con trâu! Mai làm khéo lắm!
Mai làm thinh, tay quấn sợi dây rơm hình đuôi sam lại thành cái đai lưng, tách nhúm rơm ra thành hai cái chân. Gắn thêm mấy nhành hoa dại lên đỉnh đầu và nàng công chúa mùa hè được sinh ra. An vỗ tay thán phục. Mai mới đó mà đã quên mất mấy câu trêu lúc nãy. Con nhỏ toét miệng cười lộ ra cả hàm răng vàng.
Không hiểu sao nhìn nụ cười vô tư ngời sáng ấy An lại nhớ đến gương mặt chị Hướng Dương. Giờ này chắc chị đang ngồi đọc sách hay tiếp tục kể chuyện cổ tích cho những người trong bệnh viện. Những lúc ấy chị cũng cười nhưng không tươi được như thế này. An lấy tay xua đuổi hình ảnh chị trong đầu. Hôm nay là chủ Nhật và nó không muốn nghĩ đến cái bệnh viện đó. Nhưng tránh của nào trời cho của náy. Từ đằng xa, Tuấn, anh trai của cái Mai chạy tới gọi í ới:
-Bớ thằng An! Mau về ngay, bố mày đang xách roi đi tìm kia kìa.
-Trời! Không lẽ nào... Mai ơi cho tao trốn nhà mày nhé– An luốn cuốn.
-Con trai gì mà hèn thế! Về mà xem nhà có chuyện gì kìa! – Mai hếch cái mặt đáng ghét lên.
Bố An và cây roi may An lò mò về, lờ mờ đoán ra sặp bị ăn đòn nên nó nhét sẵn đôi dép tổ ong vào sau mông. Bố nó mặt hầm hầm ngồi ở bàn nước, may mà có mẹ nó đứng ở cửa. Nó chạy đến mẹ nũng nịu. Mẹ ôm đầu nó vào bụng, nhỏ nhẹ xin bố tha cho. Nhưng bố không thèm nghe, ông túm lấy tai nó bắt nằm xuống ghế. Lấy cái roi may dọa quất cho một phát vào mông.
-Cái thằng ôn này, đã bảo là phải đem cơm lại chuồn đi chơi. Mày để ông đói thế mà mày cũng chịu được à.? Mới nhờ được có mấy hôm mà hai ba ngày liền bữa thì đi trễ bữa thì quên cho ông ăn hả?
-Đâu có! Tại hôm đó xe bị hư chứ có phải con muốn đi trễ đâu! – An gân cổ lên..
-A! Còn dám cãi nữa hả! Thằng này láo.
Vậy là An ăn phát roi đầu tiên, cái roi đánh bốp vào mông nó dội ngược lên đập vào thành ghế kếu cái bép. Thấy mông nó sưng lên bất thường. Bố An lấy roi đập đập xem thử là thứ gì. Lôi ra đôi dép dấu trong quần nó, ông càng điên tiết quất thêm một phát nữa. Lần này, An đau quá khóc thét lên. Mẹ nó sót quá vội ngồi xuống cốt để che cho con. Mẹ ôm lấy đầu nó mắng:
-Cái thằng này! Đứng lên vòng tay xin lỗi bố đi mau! Lần sau mà còn vậy là no đòn nghe con!
An đứng lên nép sau lưng mẹ. Mẹ bắt nó vòng tay lại đẩy ra phía trước. Tay mẹ bóp chặt hai vai nó, mẹ nhỏ nhẹ nói:
-Thôi mà ông! Con nó còn nhỏ, tính ham chơi. Tha cho nó lần này. Dầu sao cũng còn sớm, trên bệnh viện cũng có người cho ông ăn sáng rồi. Giờ mình lên là vừa kịp giờ cơm trưa.
Bố An mặt đỏ bừng bừng, tay vút mạnh xuống nền kêu bép bép rồi ném cây roi vào góc nhà,nói giọng hằn học:
-Con hư tại mẹ! Cô lo mà dạy lại nó đi.
Rồi ông quay lưng thay quần áo chuẩn bị đi. Hai mẹ con nó sợ mất cả hồn.
Hướng Dương bị hói Cả nhà An bước vào phòng. Mẹ của chị Hướng Dương cũng đang ở đó. Bà là một người phụ nữ trung niên mặt khắc khổ, tay bà nổi nhiều gân xanh, đôi mắt hóp sâu. Bên cạnh là cô chị gái tuổi tầm cuối hai chục đầu ba mươi. Có hàm răng trắng đều, gương mặt gầy gầy, mái tóc đen huyền chấm vai vận đồ nhân viên công sở . Bố mẹ An chào mọi người trong phòng. Bố túm lấy vai An bảo:
-Dạ! Thằng nhỏ nhà tôi nó còn dại, nó có quấy phá gì mọi người không ạ? Có gì để tôi về dạy lại nó.
-Không có gi đâu ạ! Thằng bé ngoan lắm, một mình nó chăm cho ông suốt. Bác đừng lo.- Hướng Dương mỉm cười thân ái.
An ngạc nhiên, nó đang lo bị kể tội nào ngờ chị lại khen nó. “Không biết là bà này có ý đồ gì, con gái thật khó hiểu”, An nghĩ như vậy nhưng vẫn thở phào.
-Cháu tên gì vậy chị? – Mẹ An hỏi thăm.
-Dạ! Con lớn là Dạ Hương, con nhỏ là Hướng Dương - Mẹ chị niềm nở trả lời - Anh chị hay lại đây thì cũng coi như là người nhà. Có gì cứ để mấy đứa trẻ bầu bạn với nhau.
-Ra là cháu Hướng Dương mà các cô y tá hay khen đây mà! Bác nghe kể lại rồi, cảm ơn cháu sáng nay cho ông nhà bác ăn cơm. Thằng An nhà bác nó ham chơi quá! – Mẹ An tiến đến nắm tay chị cảm ơn.
Nhà Hướng Dương làm ruộng ở tận tít trong Nam lại đông con nên bố mẹ chị chỉ có thể thay phiên nhau tranh thủ tháng được dăm ba lần vào thăm chị. Chị gái chị cũng đã có chồng con nên cũng chỉ ghé được tuần mấy lần.
Đang cười nói thì Hướng Dương lại nghe có tiếng ù ù như thác đổ bên tai. Thấy con ôm lấy đầu, mẹ chị vội đỡ lấy vai chị, chị gái chị xoa xoa lên lưng giọng vỗ về:
-Không sao đâu em! Có mẹ với chị ở đây rồi!
Đôi mắt Hướng Dương bắt đầu dại ra, tay chân có rút, gương mặt chị méo mó, cơ thể chị trở nên quằn quại. Mẹ chị phải lấy cái thau ra cho chị nôn.
-Cô ý tá ơi! Con Dương lại lên cơn rồi!- Một bệnh nhân giường gần cửa kêu lên.
Cả nhà An chẳng biết phải làm gì, An nắm chặt lấy tay mẹ. E ngại nhìn chị Hướng Dương bắt đầu cơn co giật. Bỗng mái tóc của chị rớt xuống giường lộ ra cái đầu trọc lóc. An mở to mắt không biết mình vừa thấy cái gì. Sau này mới biết đó là tác dụng phụ của đợt hóa trị mà chị phải chịu gần năm nay.
-Chắc do tôi sinh cháu muộn quá nên nó mới hay ốm đau bệnh tật thế này – Mẹ chị chấm nước mắt tâm sự với mẹ An.
Hai bà nói qua nói lại được một hồi. Mẹ của chị hỏi hang tình hình ông của An. Bố An không muốn kể lể với người lạ, chỉ trả lời một cách nhát gừng.
Hồi 5 Niềm Hi vọng Con mèo liếm mũi Lại một tuần nữa bắt đầu. An ngại cây roi của bố nên cũng chẳng dám tìm cách tránh việc nữa. Nó ngoan ngoãn chào mẹ rồi è cổ đạp xe lên bệnh viện. Trời nắng khủng khiếp như một cái chảo lửa. .
Thằng cu Linh đã xuất viện không còn ai mấy chơi với An nữa. An thấy bức rức, nó lại đi qua lại ngoài hiên, ngao ngán nhìn ánh nắng gây gắt chiều qua dãy hành lang. Nó chạy chơi một hồi trong sân thì nhìn thấy đám mèo hoang hôm nọ. Lần này nó quyết tâm túm lấy một con. Nó bắt trước cách thằng Linh bắt mèo hôm trước. Nó tóm được con mèo tam thể. Gãi gãi cổ chú mèo.
-Mèo ơi! Giờ còn mình tao chơi với mày thôi đấy!
Con mèo định vùng ra nhưng bị An tùm lấy gáy làm nó không cựa quậy được. Nó nheo đôi mắt với mấy cái rau trắng nhìn An, An cũng nheo mắt nhìn lại nó. Con mèo hoang mũi nhọ người chắc nịch chắc chuyên ăn vụng. Sau này An mới biết trong bệnh viện vẫn có mấy ông bà lão hay đem đồ cho mèo ăn. Lũ mèo có lẽ là những người bạn nhí để bầu bạn tốt nhất ở đây. Chúng không biết phán xét, không biết thương hại, chúng chỉ đơn giản thích cọ vào chân ta và để ta vuốt ve người chúng. Vậy mà hễ thấy đám mèo hoang là mấy ông bảo vệ lại tìm cách rượt đuổi không thương tiếc..
An bồng con mèo vào phòng, đặt nó nằm lên giường bệnh, vuốt ve cái bụng trắng của nó. Thấy ông vẫn đang nằm ngủ An cho tay con mèo khèo khèo vào tay ông. Ông vẫn không phản ứng gì. Nó được đà làm tới bỏ cả con mèo lên ngực ông. Con mèo cúi xuống hửi hửi miệng rồi liếm vào mũi ông. Thấy thế An thích chí cười khà khà.
Một cảm giác nhớt nhác khó chịu lan ra từ đầu mũi. Ông sựt tỉnh, cố gồng người lên toan phun nước bọt vào mặt con vật quái quỷ để đuổi nó đi. Nhưng miệng ông cứ trơ ra. Chỉ có lưỡi là còn rung rung phát ra những tiếng “ờ... ợ”. Thấy thế An mở to mắt, bạnh miệng ông ra nhìn xem cái lưỡi chuyển động như thế nào. Rồi thằng bé còn bứt một nhúm lông mèo cho vào mũi ông.
Ông khó chịu, ngứa ngay muốn hắt hơi. Nhưng chỉ có cổ họng là co thắt lại, cơn ho dặt ngược trở lại vào ngực gây cảm giác đau rát. Kế tiếp là những đợt ngứa nổi lên trong phổi như bị hàng ngàn con kiến bò qua lại. Ông thấy tuyệt vọng và tức giận cho chính mình mà không làm gì được.
Hướng Dương biết cô đơn Hướng Dương chụp lấy tay nó:
-Vừa vừa thôi ông tướng! Đi ra ngoài này!
-Chị thả ra!
-Không nghe lời chị mách bác sỹ chích thuốc cho đấy.
-Chị nói xạo!
-Vậy chị sẽ bảo bố em mách cô giáo cho em ở lại lớp. Bạn bè sẽ chế nhạo em cho mà coi.
Nhìn vẻ mặt hình sự của Hướng Dương, An bắt đầu lo chị sẽ làm thật. Cô giáo hay bác sỹ nó chưa sợ nhưng cái vệt roi may vẫn còn đỏ trên mông nó thì không thể xem thường. Nó đành theo về giường chị..
-Nói chị nghe sao em lại hay phá ông em như vậy?
-Em không phá! – Nó hét lên.
-Hét to thế không sợ bố nghe thấy à!
-Ơ...
Hướng Dương thở dài, chị đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ cách trị thằng An. Những con chim sẽ vẫn vô tư nhảy nhót trên lan can. Chị vuốt tóc nó,nhìn vào đôi mắt đầy vẻ đối địch. Chị hạ giọng:
-Vậy ra em cũng cô đơn lắm phải không?
An sững người, hai tiếng “Cô Đơn” như một mũi tên bắn trúng vào tim nó.
- Chị nói nhảm gì vậy? Việc gì em phải cô đơn!
-Thế em có biết cô đơn là gì không?
-Chị đi mà hỏi cô giáo ấy!
-Là muốn được bố mẹ quan tâm nhưng lại không được ai để ý. Là tức giận vì không ai hiểu mình. Cho nên em mới phải gây sự để có người biết em ở đây đúng không?
Có thể Hương Dương không nói đúng hết lí do hành động của An nhưng chị là người duy nhất nhận ra cảm giác thật sự của nó. Tại sao một người xa lạ lại có thể hiểu nó trong khi ngay bố mẹ nó lại chẳng thèm để ý xem nó thật sự muốn gì. Nghĩ đến đây tự nhiên nó cứng họng không cãi được nữa. Nó cúi gầm mặt. Hóa ra cô đơn và tức giận là cái cảm giác bức bối mà nó phải chịu suốt kể từ hôm ông bị bệnh đến giơ.
-Chị hiểu rồi. Người bệnh thì đau đớn về thể xác, người chăm thì đau đớn về tinh thần. Em thì cô đơn. Ở đây ai cũng mệt mỏi cả. Ai cũng cô đơn cả.
-Ấy... ể.. uyện... i! – Bệnh nhân nam tên Vô Gia nằm ở giường bệnh cuối phòng gọi chị.
Vô Gia bị suy kiệt bại não sau cú chấn thương nặng do tai nạn giao thông. Đến giờ anh không nhớ được gì nhiều nhưng có thể hiểu một vài điều người ta nói xung quanh. Gần bốn tháng rồi mà vẫn chưa tìm được người thân. Người anh gầy chỉ còn da bọc xương. Lúc nào cũng có mùi tanh. Vậy mà Hướng Dương vẫn hay ngồi cạnh kể chuyện cho anh nghe, Chị còn phụ bác sỹ giúp anh luyện phát ấm lại.
-Ừ! Chờ mình một chút..
-Chị kể anh ấy nghe đi! –An rụt rè nói..
-Sao? An cũng muốn nghe chuyện à.
-Ai biểu chị làm em buồn, bắt đền chị đấy! Chị kể tiếp chuyện con rồng đi.
-Em cũng thích chuyện đó à! Rồi để chị kể.
Thanh Long và cuộc chiến với sấm chớp Lục Long đã dần quen với việc cưỡi rồng. Hai kỹ sĩ thi nhau bay qua những cánh rừng thông màu mức đỏ, vút lên những tầng mây kẹo đường. Hai chú rồng dũng manh tung cánh uốn lượn. Bầu trời rộng lớn không một chút trói buộc. Họ đuổi theo những nàng tiên gió xinh đẹp, đón lấy những dãi ruy băng tết từ sao chổi lấp lánh anh hào quang ngủ sắc.
Rồi đột nhiên trời nổi mây đen, sấm chớp xuất hiện. Những con quỷ dữ bay lượn, lúc thì hợp thành con voi ma mút khổng lồ lao đến quật hai kỵ sĩ. Thanh long vung kiếm chặt đứt đôi ngà voi. Chúng vỡ ra thành những con bướm đen bay kín trời rồi kết lại thành một con bạch tuột với tám chân dài phun mực đen kịt. Nó rít lên:
-Các ngươi không được tiến vào đây!
-Chúng tôi sẽ rời đây ngay! – Lục Long bay vút lên tránh giọt mực hắc ám va vào người.
-Đây là lãnh địa của những kẻ cô đơn. Bất kể một cặp đôi nào bước vào đây! Sẽ chỉ có một người được trở ra.
- Ta không tin – Thanh Long chao mình đâm xuyên qua giữa bụng con mực chúa. Con quái hét lên đau đớn nhưng cái bụng nhanh chong tự liền lại.
Lục Long né được một cái vòi đâm xuống nhưng bị nó hắt té. Thanh Long huýt sáo ra hiệu hai chú rồng bay sà qua bên đỡ lấy bạn. Thừa lúc anh sơ hở, con mực phóng một tia chớp vào lưng. Thanh Long mất bình tĩnh, một tay giữ lấy bạn, một tay tuốt gươm ra. Con Mực nắm được cơ hội thả ngay luồng sét hàng ngàn vôn xuống. Nhờ có áo choàng sao băng mà những tia chớp bị hắt ngược trở lại. Nhưng Thanh Long vẫn bị bỏng nặng và trao đảo rơi xuống cánh rừng hoa anh đào bên dưới. Biết chỉ còn lại một người, đám mây đen kết lại biến thành cơn mưa rơi xuống. Lục Long mê man nằm trên lưng rồng.
Kể đến đây, Hướng Dương ngừng lại. Chị áp tay lên ngực ngăn cơn đau đang trào lên. An không biết tưởng chị đang xúc dộng, vậy là cứ nài nỉ chị kể tiếp.
-Vậy em muốn chuyện như thế nào?
-Lục Long sẽ cứu được bạn mình. Thanh long là kỹ sĩ không thể chết được!
Hướng Dương cố mỉm cười từ tốn kể.
Lục Long cứu bạn Thanh Long rơi xuống một trái bóng màu hồng bay lơ lững. Những trái bóng được kết bởi hàng ngàn cánh hoa anh đào. Bầu trời ngập tràn sắc hoa tươi thắm. Nhưng cánh hoa bay lưa thưa trong gió.
Rồng Lu Lu đánh hơi mùi chủ nhanh chóng dẫn Lục Long tìm đến nơi bạn bị nạn. Trên đường bay anh còn kịp chụp lấy những quá quýt rừng có vị ngọt lịm.
Chẳng bao lâu sau đã thấy thấy Thanh Long đang bất tỉnh mê mang. Anh vội đỡ lấy cổ bạn, đặt lên gối, bóc vỏ quýt ra vắt lấy nước đổ vào miệng bạn. Thanh Long mở mắt ra mừng rỡ nhưng rồi ngay lập tức lịm đi. Lục Long quyết đinh lấy ra hạt đậu dinh dưỡng ăn một cái khỏe mười ngày mớm bằng miệng cho bạn mình. Anh kề môi lên miệng bạn và đưa từng miếng một vào. Rồi anh hái lá rừng bỏ vào khăn dùng đá đập ra nước theo bài thuốc học được hồi bé. Anh đắp lên lưng lên vai bạn. Về đêm anh ủ bạn bằng chính hơi ấm của mình. Cứ như vậy qua ba ngày ba đêm, Thanh Long đấu tranh giữa cái sống và cái chết, Lục Long đấu tranh giữa hy vọng và bất an. Cho dù đây có là cánh rừng cô đơn bị nguyền rủa đi chăng nữa anh cũng quyết không bỏ bạn mà đi. Thanh Long dần hồi tình. Anh cảm động nhìn gương mặt xanh xao của bạn mình, nước mắt anh chảy ra. Chỉ có tình bạn thật sự mới giải tỏa được lời nguyền của khu rừng này.
An lặng im nghe Hướng Dương kể nốt câu chuyện. Chấp chấp em lại nhìn qua ông lão trên giường bệnh. Cảm giác niềm ân nân va hi vọng dân lên trong lòng mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2014 09:43:54 bởi NhueBinh >