[Siêu thực - Tâm lý] Điểm cực hạng (kết thúc)
Xin chào các bạn. Mình là một người mới tập viết. Mình lấy ẩn danh là Nhuệ Bình. Nhuệ trong tinh nhuệ và Bình là yên bình. Tức là một người năng động nhưng thích sự bình ổn. Mình hay viết sai lỗi chính tả và mới hạ quyết tâm viết thử chuyện dài chưa được bao lâu. Mong các bạn cứ tận tình giúp đỡ để mình tiến bộ nhưng xin đừng la nhiều quá.
Còn dưới đây là tác phẩm đầu tay của mình.
Điểm cực hạng
~Nhuệ Bình 2014/06/24~ Chương I : Trong bóng tối
Hồi 1 : Tôi là ai?
Cuộc chạy trốn
Điều cuối cùng ông còn nhớ được là hình ảnh đôi trai gái đang cùng nhau chạy trốn giữa màn đêm. Trong cái kí ức kì lạ ấy, người con trai đã tự hứa với mình là dù có thể phải đánh đổi mọi thứ, quá khứ, tương lai và kể cả cuộc sống này. Thì tuyệt nhiên anh sẽ không bao giờ rời bỏ nàng. Anh cùng nàng đi đến những điểm kết nối của hiện tại và băng qua những chiếc cầu vượt thoát không thời gian.Anh tập trung trí tưởng tượng để tạo ra những vùng không gian mới cho nàng ẩn nấp. Anh giấu nàng trong bức tranh của thằng bạn thân. Anh biến nàng thành chú thỏ con trên cung trăng. Anh thành lời ca và nàng là giọng hát ngọt ngào của bà chị hàng xóm. Anh dấu mình vào đôi mắt xinh đẹp đầy hạnh phúc của nàng. Lấy chiếc thuyền giấy chu du vào những mùa mưa của thời thơ ấu. Cho hơi thở của hai người làm một trên những cánh đồng hướng dương không bao giờ tàn úa. Anh lục tìm lại tất cả những ngăn không có đau thương, không có bóng tối. Anh cố giữ chặt tay nàng. Cố đi thật xa, dù phải vượt qua điểm cực hạng của kí ức. Tuyệt đối không thể những kẻ truy đuổi có thể tìm thấy nàng. Anh có thể kiệt sức nhưng nàng phải tồn tại. Dù chỉ là một ảo anh không hơn trong cái mê cung vô tận của ký ức này. Đi trong tuyết
Nhưng anh dần thấy kiệt sức. Anh mất dần khả năng giữ ấm cho những tinh cầu mình đi qua. Mặt đất dần phủ một màu trắng xóa. Hai người bước đi trong tuyết giá. Cảnh vật chỉ còn là những mảng xám lẫn vào nhau. An đã dùng gần hết sức lực cuối cùng để tưởng tương của mình. Anh thấy người tê cóng, đôi chân anh càng lúc càng bị vùi sâu hơn, anh dần mất đi tri giác. Nàng chạy đến nắm lấy tay anh, hà hơi xoa xoa hai tay rồi ôm chặt anh vào lòng. Để cho hơi ấm từ cơ thể mình chuyền vào người anh. Anh cố trấn tĩnh, miệng lấp bấp: -Không được... Anh không thể... để em kiệt sức... Bờ môi nàng cũng bắt đầu đông cứng. Cái lạnh đã dần thấu vào tim. Nàng áp má mình vào ngực anh. Nghe tiếng tim anh đập chậm dần, nàng chợtnghĩ mông lung: -Nếu mấy đứa bạn mình còn đây, bọn nó sẽ làm gì nhỉ ? Phải rồi! Anh quỵ xuống. Đôi mắt anh đờ đẫn. Nàng phải tát mấy cái thật mạnh vào mặt anh. Anh nói thều thào: -Không kịp... nữa rồi... sao...? Nàng đỡ lấy vai cố năng anh dậy. Nàng thét lên: -Không! Mọi chuyện là từ đây. Chúng ta đã đến tận đây rồi sao lại bỏ cuộc được? -Mẹ ơi?... sao giờ... mẹ lại ở đây ? Thấy anh mê sảng nàng càng cố tát mạnh, đánh anh mà như đánh chính mình. Đánh cho đến khi tay nàng bỏng rát, lòng buốt nhói và nước mắt rơi ròng ròng làm tan cả tuyết dưới chân. Khi cảm giác vô vọng đã làm tê cứng cả chính nàng. Nàng phải quyết định. Hôn lên trán anh lần cuối nàng cố mỉm cười -Cảm ơn anh! vì những kỷ niệm thật đẹp! Nàng chấp nhận truyền cho anh dòng sình mệnh của chính mình mình. Khi lòng ngực mình bắt đầu nóng bừng lên, nàng biết nguồn năng lượng của kí ức đã hoạt động. Từ ấm áp chuyển sang bỏng rát. Rồi bừng cháy cả những ngăn chứa kí ức được cất dấu trong ngực áo. Giải phóng những những tiếng cười phát ra vào hư ảo. Ánh sáng từ mái tóc nàng hòa vào không gian tỏa ra một mùi thơm ngát của những bông hoa lan rừng. Đánh thức mọi giác quan. Đánh thức một lần cuối những hình ảnh đẹp nhất của nàng. Nụ hôn đầu vụt hiện lên trong đầu anh. Anh mở mắt bừng tỉnh, nghe thấy tiếng du dương của những bông chuông gió. Trước mắt anh là khung cảnh núi rừng hùng vĩ và dưới chân anh là những bông hoa màu tím đang hé nở. Anh nhận ra mình đang đứng trên một ốc đảo trôi lơ lững trong vũ trụ. Nàng ở đó, ngay trước mặt anh. Như vầng thái dương ấm át làm tan chảy mọi băng giá. Nàng thì thầm: -Cảm ơn anh đã ở đến với em. Cơ thể nàng dần trở nên trong suốt như pha lê. Nàng đưa tay lên ngực kết tinh một ngọn lửa màu rực đỏ. -Cảm ơn anh đã cho em hi vọng! Những hành tinh cô đơn
Anh đưa tay chạm vào ngọn lựa ấy. Mọi mệt mỏi nơi anh tan biến. Trong giây lát anh nhận ra nàng đang dần biến mất. An còn nhớ rõ đôi mắt buồn và lời thổn thức của nàng trước khi bị vỡ tan thành hàng ngàn mảnh. Như một tiếng nổ lớn khi vũ trụ được tái sinh. Những mảnh vỡ cấm vào thân thể anh rớm máu. -Giờ em đã biết vì sao mình được sinh ra trong thế giới này. Để được là một phần trong giấc mơ anh. Dù bên kia thế giới chúng ta có trở nên ra sao, xin người cũng đừng quên em. Anh còn nhớ rõ nụ cười của nàng. An ôm những mảnh vỡ còn xót lại vào lòng, rùng mình trong nỗi kinh hoàn và niềm đau vô tận. Nỗi đau chạy vào từng mạch máu. Đôi tay anh ôm lấy cái bóng của chính mình, cảm giác mất mát một thứ quan trọng nhất. Anh gào lên giữa đất trời, gọi tên Lan đến khàn cổ, không một tiếng trả lời. Anh bật khóc, đầu óc trống rỗng: -Anh xin lỗi! Anh đã không bảo vệ được em. Anh đã sai lầm để chúng ta lún sâu vào thế giới ảo tưởng này. Đây là cái giá mà đáng lẽ chỉ mình anh phải chịu. Anh xin lỗi em, xin lỗi mọi người. Tại sao người biến mất không phải là chính anh? Anh ôm lấy hai đầu gối. Cảm giác như mảnh đất dưới chân cũng đã vỡ vụn. Anh giờ như một thiên thạch vô định trôi trong vũ trụ tối tăm. Không biết đâu là điểm đầu, đâu là điểm kết. Không một tiếng đồng nào ngoại trừ nhịp đập của chính tim anh. Nỗi đau vẫn còn đó và anh cứ lơ lững cho đến khi thiếp đi rồi lại bừng tỉnh. Lập đi lập lại những giấc mơ. -Anh xin lỗi! Anh không mạnh mẽ được như em! vì sao đến tận phút cuối em vẫn còn mỉm cười? vì sao em phải tin yêu kẻ yếu hèn này? Những kí ức về mọi người cũng dần được xếp lại theo đúng trật tự. Duy chỉ có hình ảnh nàng dù ở nơi cách hàng trăm ngàn năm ánh sáng vẫn đang le lói như đang dẫn đường cho anh. Chỉ là anh có muốn đi tiếp hay không. Rồi một ngày trong cái thế giới vô tận với những hành tinh chết ấy, anh nghe thấy nhịp đập của chính mình. Anh dụi mắt. Tự tay rút những mãnh vỡ còn ghim trên người rồi thả chúng vào hư không. -Phải rồi! Cho dù là ở đây hay bên kia thế giới chúng ta cũng phải tìm lại nhau. Nhưng mãnh vỡ như nghe tiếng anh, chúng từ từ bay đi. Tỏa sáng lấp lành như những vì sao hi vọng giữa ban ngày. Chúng biến thành những ngọn đèn trời trôi lơ lững trong không trung. An ngước nhìn bầu trời, dang hai tay đón lấy anh nắng và tự nhiên anh nhận ra mình không cô độc, anh lại thấy mình đứng trên mặt đất đầy hoa. Anh cười lớn, tiếng cười vang vọng không dứt, như tiếng của những người bạn anh đáp lại. Và anh bước tiếp cho đến khi nào đến điểm tận cùng của kí ức. Cho dù phải đấu tranh với sự cô độc và đau đớn thế nào thì anh cũng phải làm được.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2014 21:01:06 bởi NhueBinh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: