Động đất Hai chàng hiệp sĩ đang đứng giữa cánh đồng hoa Hướng Dương thì đám thú vật và chim chóc chợt náo động, chúng bỏ chạy tán loạn, giày xéo tan tác cả cánh rừng.
-Chắc sắp có chuyện rồi! Phải rời khỏi đây ngay. – Lục Long lo lắng.
-Bình tĩnh! Muốn thoát cũng phải tìm đường đã.-Thanh Long bám lấy vai bạn, lấy cây còi bằng ngà voi huýt gọi hai chú rồng đến ứng cứu- Hãy đưa ta lên cao để quan sát tình hình đã!
-Được rồi! Úm ba la xì quần! - Lục Long niệm phép kết vòng hoa sứ giữ chặt bạn vào lưng mình và cố gắng đi về phía để hành lý.
Chợt mặt đất rung lên từng hồi, những thân cây trao đảo, tiếng đá lỡ răng rắc từ trên cao vọng xuống, cát bụi bay mù mịt. May mắn thay hai chú rồng đã kịp đến, Tô Tô đỡ lấy chủ, Lu Lu mồm ngoạn đám hành lý khôn khéo lách mình tránh đá lỡ. Lục Long theo rồng vút bay lên cao. Không khí hỗn loạn. Lũ động vật sợ hãi, con co rúm lại, con đâm đầu vào núi tìm chỗ thoát trong vô vọng. Tội nghiệp nhất là đám thú non, chúng chạy không kịp bị vấp té, bị cây đổ xuống người. Tiếng kêu thét khắp nơi. Hai chàng trai cố bay quanh hòn đảo, tìm cách cứu lấy đám động vật đánh thương. Họ bay qua những táng cây đổ, vút qua những tảng đá cứng nhọn, xuyên thủng đám bụi mù, rồng Lu Lu ngoạm lấy những con thú non, ném từng con lên lưng, ném ra nơi an toàn, chú còn hắt đổ những chướng ngại, chỉ lối cho đám thú lớn.
Lục Long mắt hoa đầu váng đành phải nhờ cậy vào chú rồng Tô Tô tự điều chỉnh hướng bay. Chàng kêu lên
– Làm sao bây giờ? Ta hết thấy đường rồi!
-Bình tĩnh! Rồi sẽ có cách! - Thanh Long lấy ra một cái gương chiếu hậu soi lên bầu trời tìm nhờ mây trời chỉ lối, một tay giữ lấy gương, một tay xoa xoa lên lưng rồng Tô Tô – Bây giờ ta sẽ là nhìn thay mi. Nào! Bay chếch lên về góc 20 phút.
Hai người hợp tác với nhau, Thanh Long chỉ hướng và Lục Long điều khiển rồng bay. Nhưng hai người phải chật vật mãi vì chưa hợp ý. Thanh Long bảo một đằng, Lục Long lại lái một nẻo làm hai tên bay trật hướng, Tô Tô suýt là va vào thân cây. Một vết xước trên cánh làm chú kêu lên đau đớn. Hai chàng trai bị một phen hú vía rụng rời cả người thế là bắt đầu cãi nhau loạn cả lên.
-Cái thằng này! Đã báo là góc 20 phút, sao lại thành 40 mấy phút. Muốn chết cả lũ hả?
-Nói không rõ gì hết à. 20 Phút trái hay phải?
-Ôi trời! Có vụ đồng hồ quay ngược hả?
-Ai bảo không! –Lục Long chống chế - Bay thì có lên xuống trái phải. Nói không không ai biết! Thế bây giờ làm thế nào? Mắt ta mù tịt rồi lại còn bụng buồn nôn nữa.
- Cứ nghe lời ta đi. Giảm tốc, 10 phút chếch lên phải.
-Đi nào!
Chiếc thuyền nhôm Tô Tô đã bay đến được nơi an toàn, từ trên cao Thanh Long đảo mắt nhìn thật nhanh toàn cảnh, xác định rõ tình hình. Bên dưới mọi thứ đổ nát náo loạn. Tiếng chim thú gầm rú bốn bề. Đất nức ra thành từng mảng gồ ghề. Nhờ hai chú rồng, đôi bạn có thể thoát ra ngay bây giờ rất dễ dàng nhưng Lục Long không muốn bỏ rơi đám thú vật. Đầu nghĩ mọi cách đến bốc khói, chợt Thanh Long nhớ ra năng lực của bạn mình.
-Đúng rồi! Dùng bút thần!
-Nhưng ta không thấy đường. Bụi chui vào mắt đau quá!
-Cứ nghe lời ta!
-Úm ba la xì bùa.
Lục Long tay run run nên chẳng vẽ ra được cái gì, Thanh Long vẫn quyết không bỏ cuộc.
- Nếu vẽ không được thì xóa!
Chàng bảo bạn dùng đầu kia của bút thần tẩy đi nhưng thân cây đổ, tách rừng ra, dẹp các vật cản, xóa một mảng núi đi. Đất đá biến mất lộ ra biển trời bên kia núi. Họ lùa đám thú về phía đó. Bây giờ Lục Long đã mờ mờ nhìn thấy lại. Thanh Long vội thúc giục bạn.
-Mi hãy vẽ một chiếc thuyền lớn! Phải có thuyền chở chúng lánh đi.
-Lớn là lớn cỡ nào?
-Lớn bằng nhà mi! À không! Bằng sân trường. Nhanh lên.
-Hiểu rồi, thưa ngài!
Lục Long cố giữ chặt bút, vẽ ra một chiếc thuyền nhưng mực bị nghẹt và tay run quá nên lại thành ra một cái thau nhôm khổng lồ trôi lênh bềnh giữa biển. Chàng vẽ tiếp sợi dây thừng kéo thau nhôm về sát bờ, rồi vẽ những bậc thang cho đám thú nháo nhào đi lên thuyền chú tạm. Xong xuôi, Lục Long thở phào, định kiểm tra xem bút còn mực không.
-Chưa xong đâu! – Thanh long gào lên - Hãy vẽ tiếp cánh buồm và lấp lại mảng núi kẻo nước biển vào nhấn chìm hòn đảo bây giờ.
-Dạ, rõ rồi thưa ngài!
Cái lồng đá Buồm theo gió dẫn thau nhôm ra xa. Mảng núi dần liền nét, chỉ còn sót lại mấy cái lỗ. Nhưng cây bút bị nghẹt không ra mực nữa. Nước biển bắt đầu tràn qua lỗ, từng dòng nước bắn phọt ra, nhấn chìm cánh rừng. Những bông hoa Hướng Dương rùng mình, thân cây yếu đuối lay lắc trong gió. Lục Long lo lắng làm Thanh Long cũng cuốn lên, Thanh Long vội cầm cây bút giùm bạn, lấy sức vẩy mạnh. Những giọt mực đủ màu bắn ra xung quanh. Những giọt màu thủy ngân bắn vào vách núi vỡ thành muôn mảng nhỏ. Rơi xuống đất hay va đập tứ tung rồi kết lại thành những vệt dài loan lỗ óng ánh màu kim loại. Những giọt màu nâu xám thấm vào chân núi khiến vách đá xung quanh mỗi lúc một nhô cao bao lấy cả bầu trời, chặn mất lối ra ngoài. Một giọt màu đỏ rơi xuống ngay cái hồ hóa thành dòng dung nham nóng bỏng. Họa trùng họa. Ngọn núi lửa thức tỉnh, mặt đất càng lúc càng rung chuyển dữ dội, nước trong hồ sóng sánh sôi ục ục bốc hết lên thành khói mù. Núi lửa bắt đầu phun trào phẫn nộ. Những cục lửa bắn lên cao xèo xèo.
-Đã nói rồi! Nhiệt tình cộng ngu si thành ra phá hoại! Trả bút đây!
-Bình tĩnh. Bay lên trên cao chắc sẽ có đường thoát.
Tình thế hai chàng lúc này vô cùng bi đát, hệt như con cá trong rọ, chim trong trong lồng hứng phải làn đạn tập kích. Nước và lửa cuộn vào nhau phá hoại mảnh đất dưới chân. Mùi cháy khét và cái nóng khủng khiếp bốc lên ngùn ngụt. Lục Long bay vút lên cao nhưng ngay cả bên trên cũng đã bị những giọt mực theo hơi nước bốc lên hóa đá thành một mái vòm khổng lồ không tài nào đập phá ra được.
-Tẩy nó đi! – Thanh Long hét lên.
Lục Long hì hục quơ bút nhưng núi quá dày, hết lớp này đến lớp khác xuất hiện. Núi lửa lại càng lúc càng hung hăng, dòng chảy dung nham đốt cháy hết bất kỳ thứ gì bên dưới, sức nóng bắn những viên đạn nham thạch lên va đập vào thành núi, vỡ vụn thành những vầng lửa bập bùng thiêu đốt không khí thành một màu rực đỏ như cả một vầng thái dương đang mọc lên từ mặt biển. Hai chú rồng phải vất vả né tránh, Lu Lu bị trúng lửa ngay đuôi gằm lên lồng lộn. Lục Long mất bình tĩnh vội lấy bút dập tắt lửa giúp Lu Lu nhưng ngọn lửa lại bắt sang một đầu bút bốc cháy phừng phực, dù chàng cố thổi mãi cũng không tắt được.
-Mau vẽ lối thoát lên vách đá! – Thanh Long hối bạn
Lục Long vội nhanh tay vẽ ra một cánh cửa lớn. Nhưng khi vẽ đến tay nắm cửa thì không kịp nữa rồi, ngọn lửa bén qua tay áo bỏng rát. Hốt hoảng chàng làm rớt cây bút xuống dòng dung nham đang gào thét. Cây bút thần hóa thành ngọn đuốc cháy bùng lên rồi chìm mất. Ngọn lửa bén qua những vòng hoa đốt đứt dây, Thanh Long vội dập tắt lữa, chàng mất đà ngã chúi đầu xuống dưới. Lục Long vội nắm lấy chân bạn:
- Có chết thì cũng chết!
Đồng hồ quả quýt Lục Long nghiến răng, lấy thế kéo bạn lên. Nhưng tay chàng đau nhức, để vuột bạn đi mất chỉ kịp giữ lại được chiếc giày. Thanh Long chao đảo rơi xuống. Trong khoảnh khắc ấy, chàng thấy cái chết ập đến. Nhưng chàng không sợ nó, chỉ sợ ước mơ không thực hiện được. Chẳng lẽ đến đây là hết, chẳng lẽ chàng sẽ không còn được gặp lại người con gái yêu quý. Chẳng lẽ lời hứa không thực hiện được. Chàng không muốn ra đi mà lòng còn bao nhiều tiếc nuối. Không, chàng không cam tâm. Một lần nữaThanh Long cố lấy ra cái đồng hồ quả quýt. Dùng hết sức lực niệm phép cho thời gian của mình trôi chậm lại. Từng chút một kiêm giây nhích chậm dần. Vậy là chàng rơi từ từ rồi lơ lửng luôn trong không khí, chàng thở phào suýt chút nữa là bị ngọn lửa nhai sống. Không đợi chủ huýt sao gọi, rồng Lu Lu vượt qua cơn đau, nó lao vút đi, vỗ cánh phần phật như một cơn lốc, đánh đuổi những đám lửa hiểm ác. Đón lấy cậu chủ. Quả lắc thời gian vừa hết hiệu nghiệm, Thanh Long rơi xuống lưng rồng.
-May quá! – Lục Long reo lên.
Hai chàng trai cố gắng đẩy cánh cửa phía trên đầu. Nhưng nó lì lợm không dịch chuyển.
-Không! Không thể chết nhảm thế này – Thanh Long gào lên. Chàng đấm vào cửa dữ dội đến mức máu tứa ra trên tay.
– Phải liều thôi! - Lục Long lấy máu trên tay bạn hòa vào giọt mực còn bám trên cánh Tô Tô, cố vẽ nốt tay cầm của cánh cửa. Nhưng kéo mãi nó cũng không chịu mở ra. – Chết rồi cửa bị khóa mất rồi.
-Thế thì vẽ ổ khóa đi, ta sẽ dùng chìa khóa vạn năng. Đây rồi!
-Đúng rồi! – Lục Long mừng rỡ.
-Mở ra nào! – Thanh Long tra chìa vào ổ.
Cánh cửa lì lợm bung ra, cả một bầu trời trong xanh trước mắt xuất hiện. Hai chú rồng vội vượt thoát ra ngoài, bay ra thật xa trước khi núi lửa nuốt chửng cả hòn đảo. Dung Nham bị dồn ứ trong cái lồng bằng đá khiến cả một vùng biển rung chuyển dữ dội. Ngọn núi phát nổ náo động cả bầu trời, nham thạch bắn ra tứ tung. Đám thú trên thuyền nhôm sợ hãi nép sát đáy. Rồi một tiếng nổ long trời, cột khói đỏ bốc lên như một cái nấm không lồ, bùng lên hoang dại. Phải một lúc sau yên tĩnh mới quay về. Ngọn núi giờ trở lại thành một hòn đảo chết trơ trọi giữa đại dương, khói trắng bay từng hồi ngút ngàn, những tàn tích trôi vô định giữa biển. Hai chàng trai lo lắng nhìn đám thú. Gió thổi mạnh đưa chiếc thuyền nhôm đi xa:
-Mong cho chúng tìm được đất liền! – Lục Long chắp tay cầu nguyện.
-Chắc chắn rồi! – Thanh Long lâu mồ hôi - Tiếc thật! Cháy toi cây bút thần!
-Không sao! Của đi thay người! Còn người thì còn làm lại từ đầu được.
-Ừ! Nếu mi thích nghĩ vậy! Dù sao hôm nay hai đứa đã hợp tác rất tốt. -Hai chàng trai nắm tay nhau vui mừng khôn xiết. - Chúc mừng thoát chết! - Chàng cười lớn giữa mây trời. Từ đằng xa, đường mây trắng xuất hiện chỉ lối. Thanh Long reo lên - Đó chính dấu hiệu của nàng! Hãy kéo thuyền đi về phía đó, chúng ta sẽ thoát!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2014 17:55:45 bởi NhueBinh >