Sa Mạc - Thơ: Diệp bá lan
Sa Mạc Người đi mất hay hồn tôi nắng đỗ ? Phút sau cùng hơi ấm vẫn còn đây Tóc người xõa hay lưng trời mây phủ Sao trong tôi sầu chất một rừng đầy ! Chút sương mỏng bay qua vùng trí nhớ Trong mịt mù khơi dậy mãi lòng đau Giữa vầng trán căng lên đồi dốc lỡ Trái tim người, ta lạc ở phương nao? Chợt hoang vắng bởi xa người bốn cõi Sa mạc đầy cát bỏng khát môi tươi Ta điên tiết như thú rừng trổi dậy Lồng lộn lên khi gặp vết chân người Bởi đói lạnh giữa bốn bề hư ảo Phút suy tư cào cấu mãi trong hồn Quanh tiềm thức phủ đầy gai trái mật Ta bới tìm vết son đỏ môi hôn. (Diệp Bá Lan)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2014 19:21:00 bởi hoclamtho >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: