THƠ HỒNG DUYÊN
HẠ NHỚ EM Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh Hái nắng vàng, chùm phượng vĩ lung linh Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng Nắng soi mộng con đường in chung bóng Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước Tình anh đó không thể đo bằng thước Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều Gợi anh nhớ Nhớ nhiều cô bạn nhỏ! Hồng Duyên
HOAN HỶ KIẾP NẠN Em tiển anh một đoạn với thơ ca Đừng sợ hãi sợi tóc già giành chỗ Đời lao lí không hẳn ai cũng khổ Mượn thơ tình làm cổ để tiển đưa Nếu anh buồn với một kiếp sống thừa Em tặng hết những buổi trưa thương tưởng Nếu anh sợ một cuộc đời làm tướng Đây vòng tay rộng lượng đón người thân Hãy thả hồn vào giấc ngủ thiên thần Đừng nghĩ ngợi dù đôi lần bật khóc Anh đừng sợ em là cô bé nhóc Không hiểu gì với mái tóc còn xanh Em hiểu nhiều và thông cảm cùng anh Đời văn sĩ rồi cũng thành tứ đại Chỉ con chữ là vẫn còn sót lại Hãy mĩm cười như trải mộng nhân gian... Hồng Duyên *Viết cho nhà văn ĐHH
GIỮ NHAU KỶ NIỆM Bèo dạt sóng trôi theo dòng nước xoáy Xa nhau rồi anh thấy có vui không? Viết dòng thơ huyễn hoặc đợi hồi âm Lời hẹn ước xa xăm còn đâu nữa Ánh trăng lội xuống nước rồi nằm ngửa Ngắm vầng mây đốt lửa giặt chòm đen Ai thương dùm nỗi nhớ đã lên men Nồng chất rượu Mở then Say tình ái! Anh đóng chặt nhốt em vào ngực trái Tự dối lòng nhắc mình phải lãng quên Đêm từng đêm thầm lặng khẽ gọi tên Em nghe thấy tim mình nhen ngọn nến Em không đợi một ngày anh lại đến Đừng dạy em cách thay bến đổi thuyền Chỉ thế thôi giữ nhau một chữ duyên Kỷ niệm đẹp trồng trên miền đất hứa... Hồng Duyên *Tặng Dấu Chấm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2014 08:07:27 bởi Hồng Duyên >
ĐÁ HOÀN ĐÁ Em bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt Giưã biển người giấu sự thật đi rong Ai biểu anh phủ nhận hết mặn nồng Em quay bước mà lòng chưa chịu bước Tình vui vẻ bỗng nhiên anh từ khước Mây giăng trời Em đánh cược hôn nhân Biết sao hơn khi hụt hẩng cao dần Mượn thơ vịn cũng không bằng thế chỗ Tim đã bệnh đâu thể nào đem mổ Vết thương dài khắc khổ sẽ nhân lên Ứơc một điều giá anh ở cạnh bên Em khỏi thế chiếc mền cho ấm lạnh Cơn mưa vội em tìm nơi lẩn tránh Buồn thật nhiều phải gánh kiếp phụ vong Người hết thương nên xóa giấc mơ hồng Em rẽ lối Viết dòng thơ Giận Trách! Giot mưa nhỏ cũng dấy lên tí tách Tiếc một thời tưới thạch đá nở hoa Hồng Duyên *Viết cho V Nguyễn
NHẬN THƠ EM CƯỜI TRỪ Em bắt gặp lời ru trong mộng ước Trái tim buồn bỗng nhiên được yêu thương Một nửa đâu rồi lòng mãi còn vương Dẫu biết đóa vô thường luôn tồn tại Ngày không nắng Mưa gặp anh dừng lại Đêm muộn phiền thơ hóa giải niềm đau Vẫn như xưa tình anh rất ngọt ngào Em choáng ngợp yêu sao màu hoa tím Em chỉ biết "cười trừ" khi hoài niệm Như trêu anh nhuộm tím cả màu trời Anh giống như chiếc khăn lau lệ rơi Em cần có không muốn rời ảo ảnh Được anh nhớ là một điều vạn hạnh Lời ru buồn nhưng chấp cánh yêu thương! Hồng Duyên *Tặng anh Nguyễn Quang Vinh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: