Trăng Khóc (PTH & TA)

Tác giả Bài
Trần Ai
  • Số bài : 52
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2005
Trăng Khóc (PTH & TA) - 26.10.2005 10:10:13
0



LỆ TRĂNG

Trăng sầu ai Trăng khóc?
Trăng nửa vành nghiêng chao.
Ta vì ai nghẹn uất?
Nửa cuộc đời hư hao!

Gió se se nhuốm lạnh
Mưa lất phất hồn mê
Giọt sầu đông mặn đắng
Tiếng nấc Trăng não nề!

Khung trời yêu năm cũ
Thấp thoáng ai tìm về
Bên Trăng òa vỡ khóc
Đắp bồi những đầy vơi.

Vòng tay ôm hờ hững
Mắt xa nẻo vô chừng
Lời yêu thương chợt mất
Nước mắt Trăng rưng rưng...

TA

Tháng mười ngày mười bốn năm hai ngàn lẻ năm


<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2005 10:18:57 bởi Trần Ai >
Trần gian còn lắm truân chuyên
Ai ơi! Xin chớ luỵ phiền lợi danh!

maiyeuem
  • Số bài : 4042
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 14.05.2005
  • Nơi: Đồng bằng sông cửu Long
RE: Trăng Khóc (PTH & TA) - 27.10.2005 02:37:40
0

VÔ TÌNH

Mảnh vàng bóng rủ cội đa xưa

Hỏi trăng bao tuổi cho vừa tuổi đa

Vì sao trăng đẹp trăng ngà

Còn thân đa hỡi sao già xác sơ

Gió len cây lá hững hờ

mây bay nhỏ lệ nên thơ giữa trời

Nghiêng mình bóng nước chơi vơi

Mảnh trăng xuống nước dạo chơi một mình

Côi đa lơ đễnh vô tình

Nghiêng tàn bóng nước ru tình với trăng

Trên cao nguyệt mới hỏi rằng

Cội đa già hỡi vì chăng ôm mình

Trăng ơi đâu phải tại mình

Vì trăng tỏa sáng ôm mình đó thôi

Vậy là ta đã rõ rồi

Mình vô tình đó thành đôi mất rồi
Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên

Trần Ai
  • Số bài : 52
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2005
RE: Trăng Khóc (PTH & TA) - 27.10.2005 10:34:03
0
Cám ơn maiyeuem đã ghé thăm và để lại một bài thơ hay. Chúc vui!
---oOo---




NGƯỜI

Người vô tâm , nên hồn ta phủ bụi
Chôn dấu tình, đau mãi trái tim si
Dẫu cô đơn nhưng lòng ta đắm đuối
Yêu say mê tình không có lối về.

Người đứng đó, bao năm qua vẫn thế
Vẫn nụ cười ngạo nghễ nở trên môi
Mặc cho ta mắt nâu luôn ướt lệ
Khóc đời ta không có bóng dáng người

Người độc ác, người không cần biết đến
Những vần thơ ta viết tặng cho người
Giấu trong thơ tình vô bờ vô bến
Trọn cuộc đời trao ngừoi mãi mà thôi

Và cứ thế ,ta ôm tình đơn lẻ
Mong một ngày người thấu hiểu tình tôi !

PTH



NGƯỜI (hoạ)

Kiếp lang thang chốn hồng trần cát bụi
Mang trong tim đậm khắc khối tình si
Giữa mênh mông biển tình ta chết đuối
Chốn tiêu sơ không phương hướng đi về

Ta lạc bước cõi Tiên hay trần thế
Mà thét gào khản cổ, nứt khô môi
Tâm chết lịm, mắt mờ khô dòng lệ
Vẫn xa xăm hình bóng của một Người.

Tình ra đi cũng nhanh như lúc đến
Biết sao đây, giờ biết khóc hay cười?
Con đò cũ đã một lần xa bến
Hoa xinh nào cũng đẹp một lần thôi!

Ta chấp nhận số phần mình cô lẻ
Chỉ mong Người nhớ đến chút tình tôi.

TA




Kiếp duyên này ta với người ngăn cách
Mang bóng hình chôn tận kính tâm sâu
Giữa biển dâu cố tìm điêù đã mất
Chốn phương nao thâý lại mối tình đâù ?

Ta không trách... cũng không hờn không oán
chỉ buồn cho số phận cách chia
Tâm tình cũ vẫn theo hoài năm tháng
Vẫn dịu dàng như trăng sáng đêm khuya

Tình yêu cũ giờ đây không còn nữa
Biết người xưa có thóang chút nhớ ta ?
Con tim si ta ôm hoài nhung nhớ
Hoa tình yêu thắm mãi chẳng phai nhòa

Ta vẫn thế ! Vẫn nhớ dù xa cách
Chỉ yêu người dù người đã xa ta !

PTH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2005 10:36:22 bởi Trần Ai >
Trần gian còn lắm truân chuyên
Ai ơi! Xin chớ luỵ phiền lợi danh!

Trần Ai
  • Số bài : 52
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2005
RE: Trăng Khóc (PTH & TA) - 02.11.2005 09:37:34
0
TÌNH TAN VỠ

Tình tan vỡ giữa cuộc đời cát bụi
Gieo bẽ bàng buồn tủi ngập lòng đau
Tình phải chăng như chiếc aó bạc màu
Nay thay aó nên người đâu còn nhớ

Ta đã gặp, đã nên duyên kỳ ngộ
Thế sao người lại vội nỡ mau quên
Trời sinh chi ra hai chữ "sang, hèn"
Cho một kiếp buồn tênh trong hoang vắng

Ta lạy trời xin chút đời phẳng lặng
Không lụy phiền, chẳng đau khổ vì yêu
Hình hài xưa cho lửa rực cháy thiêu
Đốt đau khổ, đốt luôn thời kỷ niệm

Lửa bừng cháy, ta hoảng hồn tìm kiếm
Ấn tích thời hai đứa đã yêu nhau
Dĩ vãng xưa dù hổn độn vết sâù
Ta chao đảo, vẫn say, sâù, thương, nhớ ...

PTH


TÌNH TAN VỠ (họa)

Tình Ai trao trong phút giây khờ dại
Gieo đau thương tan tóc mãi cho nhau,
Tình đến, tình đi không hẹn kiếp sau
Nay mới thấu tình đời sao đen bạc!

Ta trao nhau nụ hôn đầu thơm mát
Thế mà sao nghe đắng chát bờ môi ?
Trời xui chi cho duyên phải lìa đôi,
Cho ngày tháng riêng tôi luôn lẻ bước .

Ta mong Người thoáng nhớ về ngày trước
Không tham sang phụ khó rẽ đôi bờ .
Hình dáng Ai vẫn hiển hiện trong mơ
Đốt thân xác, đoạ đày con tim vỡ .

Lửa cháy đi! Trụi thiêu đi kỷ nhớ
Ấn tích nào còn để lại trong nhau,
vãng nào Người cũng vội quên mau
Ta cô độc, hận, chờ, buồn, tuyệt vọng!

TA

__________


Ta yêu nhau khi tuổi còn thơ dại
Nên vụng về trao khổ ải cho nhau
Bước vào yêu ai nghĩ đến mai sau
Đời suôn sẻ hay nhận phần đen bạc ?

Nhớ hôm nào dưới trăng thanh gió mát
Ta ngất ngây say khúc hát ,hôn môi
Hẹn thề nhau đời sẽ mãi chung đôi
Tương lai ấy em cùng người chung bước

Oan trái thay, ta nào đâu biết trước
Thuyền bỏ đi không nhớ đến ven bờ
Đêm đêm buồn trăn trở giữa cơn
Em nức nở khóc cho tình tan vỡ

Chắc người đi sẽ không còn nhung nhớ
Tình yêu đâù ta một thuở bên nhau
Nên vội vàng, người quay gót cho mau
Em ở lại... ôm nỗi sâù tuyệt vọng

PTH

_________________



Ta và em lỡ trao tình vụng dại
Nên để sầu, để khổ mãi cho nhau
Bước chân đi, hồn để lại phía sau
Đờii muôn lối, riêng thân anh số bạc.

NHớ không em ? Gió Thu nào nhẹ mát
Ta trao nhau mật ngọt của đôi môi
Hẹn thuỷ chung mãi mãi chẳng rời đôi
Tương phùng đó sao Người đành quay bước?

Oan nghiệt này số phần anh kiếp trước
Thuyền nhổ neo để hoang vắng cho bờ
Đêm cô liêu rượu cạn ngắm trăng
Em đâu thấu: chỉ mình anh sầu vỡ!

Chắc hết rồi! còn chi đâu để nhớ
Tình còn đâu, còn gì nữa cho nhau?
Nên nén lòng cho hờn tủi qua mau
Em nào biết ? Anh vẫn hoài hy vọng...

TA

________________


Ta tự hỏi sao yêu người điên dại
Nên ước đời cùng ai mãi bên nhau
Bước phiêu bồng không lo nghĩ mai sau
Đời chung lối đến thời đâù tóc bạc (?)

Nhớ đến người... bên khung trời gió mát
Ta nghẹn lòng... thèm khát một đôi môi
Hẹn ước xưa cùng người âý sánh đôi
Tương khúc đó giờ gãy đôi nhịp bước

Oan sâù này ai gây từ kiếp trước
Thuyền ra sông... cô lẻ một bến bờ
Đêm u buồn che lấp cả ước
Em vướng víu hàn không lành tim vỡ

Chắc chắn rằng em sẽ hoài thương nhớ
Tình đâù tiên ta đã lỡ trao nhau
Nên chạnh lòng trách người đổi thay mau
Em một bóng với tình đâù mãi vọng

PTH

_____________________




Ta trách ai ? Hay tại mình khờ dại
Nên chia ly để khổ ải cho nhau
Bước sang ngang xin hạnh phúc về sau
Đời ngang trái, không trách em phụ bạc

Nhớ tình em trao tôi nồng, ấm, mát
Ta cháy bừng môi áp sát đôi môi
Hẹn yêu đương xây mộng đẹp cả đôi
Tương tư gãy nhịp cầu riêng anh bước

Oan khiên này nào ai đâu ngờ trước
Thuyền tình em đã tách bến xa bờ
Đêmsương giăng huyễn hoặc dệt mộng
Em thoáng hiện nhưng rồi chợt tan vỡ.

Chắc rồi đây biết Ai còn có nhớ
Tình hôm nao còn gì ở trong nhau?
Nên ơ hờ, mộng mị cũng tan mau
Em có thấy, có nghe lời ai vọng...
TA

_________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2005 09:41:08 bởi Trần Ai >
Trần gian còn lắm truân chuyên
Ai ơi! Xin chớ luỵ phiền lợi danh!

Trần Mạnh Hùng
  • Số bài : 9422
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.07.2005
  • Nơi: Giấc Mộng
RE: Trăng Khóc (PTH & TA) - 06.11.2005 16:34:54
0
NGẠO NGHỄ XƯỚNG HỌA ĐƯỜNG THI

Vui lòng quá bước trang "Thơ Đường xướng +hoạ"

Kính mời xướng họa luật thơ Đường.
Cái thú thanh tao lắm kẻ thương.
Lựa chữ, chọn câu cùng rượu Đế.
Hạ vần, vảy bút mực còn Vương.
Khởi đề thơ xướng đời mưa bão.
Kết ý, đối lời kiếp gío sương.
Ngạo nghễ ngâm nga tình bạn hữu.
Say sưa xướng hoạ luật thơ đường.
TMH
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng

Trần Ai
  • Số bài : 52
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2005
RE: Trăng Khóc (PTH & TA) - 11.11.2005 12:27:34
0
VÔ ĐỀ


Biết người đi rồi vẫn nhớ nhung
Trong đêm khuya vắng , bóng mịt mùng
Tôi muốn thét gào cho nhân thế
Hiểu rõ lòng tôi vẫn thủy chung

Chuyện cũ ngày xưa vẫn còn đây
Người đi để lại mảnh trăng gầy
Mảnh Trăng mây phủ..hồn ngơ ngác
Sao tình mới chớm , thoáng vụt bay ?

Phố cũ người ơi buồn vắng tanh
Lá khô rũ xuống phải chia cành
Mà sao lá ấy vàng nhanh thế
Như chuyện tình mình phải không anh?

Tôi nhớ đến người dạ vấn vương
Trăn trở đớn đau những đêm trường
Nguời bỏ đi rồi sao vẫn nhớ
Ŀể rồi than khóc bởi sâù thương

Mộng mơ quá khứ một mình tôi
Người bỏ ra đi chẳng một lời
Từ nay cô lẻ mình tôi bước
Ở giữa vạn sâù...Tôi với Tôi

Tôi biết tình ta đã vỡ rồi
Người đem tình bỏ giữa biển khơi
Mai này người hỡi khi tôi chết
Người có khóc thương lấy một lời ?

PTH



(Họa)

Chỉ tiếc rằng em tham gấm nhung
Tình tôi giờ đã quá mịt mùng
Duyên tình ai nỡ đem chấp thế ?
Biết đến khi nào lối đi chung .

Em ở nơi nào ? Tôi vẫn đây
Nhớ nhung nguời cũ héo thân gầy
ÿi ân ngày cũ hương còn ngát
Ai vội đành sao để nó bay .

Ŀơn bóng đêm trường bước buồn tanh
Lá Thu nhỏ lệ vội xa cành
Xin chớ oán than cho nhân thế
Muôn ngàn ngang trái chỉ riêng anh .

Đã thế từ nay hết vấn vương
Sầu thương lẻ bóng suốt canh trường
Ai đi, có biết Ai còn nhớ,
Biết rằng nguời phụ, sao vẫn thương?

Em chỉ mình em, tôi chỉ tôi
Ra đi không nói lấy một lời
Lá khô rơi ngỡ chân Ai bước
Giật mình ngoảnh lại chỉ riêng tôi .

Em đã xa xôi cách biệt rồi
Tình nên chôn chặt chớ nên khơi
Khơi chi chuyện cũ ? Tình đã chết!
Muốn thốt mà sao chẳng nên lời ?


TA
Trần gian còn lắm truân chuyên
Ai ơi! Xin chớ luỵ phiền lợi danh!