Ðến Thăm Thung Lũng Hoa Vàng* Thung lũng hoa vàng tôi đến đây,
Khi chiều nắng hạ gió hây hây.
Ðồi nương xanh thẳm màu cây cỏ,
Chắc hẳn mùa Thu chậm bước giày.
Núi trọc hoe vàng, mây ở cao,
Lũng sâu nương mạch sống tuôn trào.
Buổi trưa nắng đỏ hòa hơi thở,
Tối ngủ yên nhìn vạn ánh sao.
Thung lũng hoa vàng có biển không?
Có rừng hoa dại thoảng hơi đồng.
Suối trào thác đổ rêu bờ đá,
Có tổ chồn hôi, gấu ngủ đông?
Có bướm vàng không những buổi chiều?
Có màu mắt ngọc thuở tôi yêu?
Có dòng sông nhỏ cây soi bóng?
Có ruộng nương xanh, có cánh diều?
Xui bước chân dừng trên phố xa,
Lòng như thấy lại cảnh quê nhà.
Trường xưa lớp học thầy cô cũ,
Rào dậu ngoài hiên cây nở hoa.
Tôi gặp em xinh dáng ngọc ngà,
Thẫn thờ nhìn mãi bóng em xa.
Lòng tôi muốn ngỏ lời quen biết,
Sương phủ tình em có đậm đà?
Mái rũ, cây già, thánh giá cao,
Giáo đường chuông đổ bước chân vào.
Vọng ra êm ả lời kinh lễ,
Tôi thấy lòng tôi ấm biết bao.
Buổi lễ trông em mặc áo hường,
Ðêm về gió lạnh nhuốm hơi sương.
Nhìn em tôi tưởng nàng tiên nhỏ,
Từ cõi nơi nao lạc bước đường.
Thánh lễ xong em có trở về,
Cùng tôi một ngõ bước chân quê?
Ánh trăng dãi ngọc lên tà áo,
Ðuôi mắt nghìn câu ước hẹn thề.
Em khẽ nhìn tôi ánh mắt vui,
Lòng tôi còn đọng nét ai cười.
Lửa lòng nến nhỏ em nhen nhúm,
Ðể mãi đời tôi thấy vẫn tươi.
Thung lũng hoa vàng nghe trái tim,
Rung lên nhịp cảm giữa muôn niềm.
Quê hương sẽ mãi trong em đó,
Lúc nghĩ về nhau, lúc lặng im.
Thung lũng hoa vàng tôi sẽ xa,
Bóng em trong trí mãi không nhòa.
Còn đây một khoảng trời mơ ước,
Có bướm vàng bay đậu cánh hoa.
19 tháng 8, 1996
Nguyễn Phan Nhật Nam * San Jose