Chùm truyện cười : “Suýt thì mất vợ” Tác giả: Trọng Huân
nguyentronghuanvov 05.07.2014 13:36:20 (permalink)
Chùm truyện cười : “Suýt thì mất vợ”
                     Tác giả: Trọng Huân
Mục lục:
 
- Suýt thì mất vợ
- Bài tập cãi nhau
- Chơi đoán chữ
- Chung voi với đức ông
- Ụ nóng cái điều hoà
- Ống khói rơi mất rồi
- Thò chân cáo
- Hở mông
- Ngõ văn hoá
- Cụ kém con 10 tuổi
- Cụ thất tuần chưa
- Giá cả cái mồm
- Trò chợi thằng trộm
- Con cá bé tin hin
- Táo cũng biết nở
- Đánh, đánh, đánh
- Con già cái
- Tiếng loa tút, tút, tút
- Nhất thằng đánh dậm
- Đinh đâm vào đít
- Hư, hư, hư này
- Cái máy ghi âm kín
- Quân khu doạ
- Con chó dại
- Đập trụ sở
- Dốt thật
- Danh hão
- Vào rồi, lại ra rồi
- Tấm vé xổ số
- Cái mụn con ruồi dài
 
Truyện Suýt thì mất vợ
 
Ở phố núi kia một tay sửa xe có chiếc xe máy Simson. Tay này ranh ma, sơn xanh bôi đỏ cho nó ra rực rỡ. Anh chàng tính, sẽ lừa được ai đó, rước của nợ bảy mươi đời từ cái thuở hồng hoang còn anh nhà nước Đông Đức xã hội chủ nghĩa. Song mãi, chẳng có ma nào đến rước. Hôm ấy có chàng người Mông đi qua, thấy chiếc xe sặc sỡ xanh đỏ, đứng lại ngó. Tay sửa xe nghĩ bụng, vớ được con vịt rồi, liền lên tiếng:
- Mày mua nó không? Cái xe Sưng Sờn này sản xuất tận nước Đức đấy.
- Nước Đưc là nước nào?
- Nó ở xa lắm! Gấp trăm, gấp ngàn lần đường về bản nhà mày. Nước ấy nó tuyền sản xuất ra xe đẹp, xe tốt thôi! Mày mua không?
-       Bao nhiêu? Anh chàng Mông hỏi.
-       Rẻ thôi! Nửa con trâu (tức 10 triệu).
Chàng Mông ta nghĩ bụng, sao rẻ thế nhỉ!
- Đấy. Có đứa ở bản của mày, mua cái xe đen xì xì, mà giá bằng hẳn con trâu. Mày biết rồi còn gì. Thôi! Chỗ quen biết, tao bán cho, chỉ bằng một đùi con trâu thôi (tức 5 triệu).
Chàng Mông ta sướng quá, nhưng vẫn hỏi tiếp:
-       Thế nó nổ to không?
-       To chứ!
-       Xì ra nhiều khói không?
-       Nhiều khói lắm!
Tay sửa xe khởi động luôn máy. Đúng là xe nổ pành pành, to hơn cả tiếng công nông, còn đằng đít phịt ra toàn khói là khói, khói đen kìn kịt. Tay Mông thấy thế, mê mẩn sướng!
- Nhưng giờ tao không đem tiền đâu. Mà tao cũng chả  biết lái xe nữa. Tao đưa nó về bằng cách nào? Hay tao gọi vợ tao đến, khênh nó về bản?
Trong lúc anh chồng giăng bẫy, cô vợ của tay sửa xe cũng lởn vởn lượn quanh. Cô này tuổi sồn sồn, lúc ấy ăn bận: áo thì trễ tràng, trông toàn thấy những bụng là bụng, còn quần thì lửng lơ quá gối, da trắng ơn ởn. Chàng Mông ta không chỉ ngắm xe, thi thoảng còn liếc trộm vợ người một cái. Anh chàng sửa xe nhìn thấy chàng Mông liếc vợ mình, cũng tức, nhưng vì muốn bán xe quá, nên nén lòng vậy. Nghe tay Mông nói thế, anh chồng sửa xe nghĩ ngay ra mẹo:
- Vợ tao nó sẽ thồ mày về bản lấy tiền, còn mày thì lấy xe.
Vợ chồng nhà này phối hợp với nhau khá ăn ý. Thế là cô vợ trèo tót lên xe, còn chàng Mông ta hăm hở leo lên ngồi yên sau. Máy nổ pành pành, khỏi xì ra đằng đuôi đen kịt. Tay sửa xe còn dặn với:
- Mày nhớ ôm chặt lấy vợ tao nhé! Nó chạy nhanh lắm! Ngã là bỏ bố nhà mày đấy. Tao không đền được đâu!
Tay mông sướng quá, nghĩ bụng, đã mua được xe rẻ, lại còn được ôm vợ người ta nữa, thế là nó cứ ôm ghì, ôm riệt lấy vợ người. Vì về nhà tay Mông kia toàn đường xuống dốc, nên xe như ngựa phi, chứ thử lên dốc xem, có mà thành ra con ngựa tịt, chỉ biết phìn phịt ra khói đằng đít là cùng.
Được hơn tuần, tay sửa xe thấy vợ chồng nhà Mông nhễ nhại mồ hôi, chồng thì dắt đằng trước, vợ ra công ủn đằng sau cái Sưng Sờn xanh xanh đỏ đỏ:
- Vợ chồng nhà mày đi đâu đấy? Sao không lên xe mà cưỡi?
- Mày ơi, nó chả nổ được, cũng chả phịt ra khói nữa.
- Sao lại thế? Hôm trước nó chả nổ pành pành đấy thôi. Thế thì mày phá hỏng nó mất rồi!
-  Thôi, tao trả lại mày đây!
- Trả là trả thế nào! Muốn trả, mày phải đền tao nửa con trâu, vì cái tội phá hỏng xe của tao; tao phạt tiếp nửa con trâu nữa, tội mày ôm eo vợ tao; mày lại đền tao tiếp nửa con trâu nữa, vì hôm ấy mày giữ vợ tao từ trưa đến tối mịt mới cho nó về! Bằng không, tao bắt luôn con vợ của mày, bù vào những chỗ kia!
Anh chàng Mông nghe vậy hốt hoảng quá. Bỏ mẹ, nó mà bắt, vợ mình giá bằng mấy con trâu ấy chứ. Anh chồng rối rít giục vợ và cô nàng sợ tái cả người, co giò ù té chạy. Còn anh chồng Mông thì bán sống bán chết quay đầu, dắt xe lao xuống dốc. Chạy được quãng xa, nó mới dám quay đầu ngó lại. Nó chả thấy ai đuổi theo, sướng quá, nghĩ bụng:
- May, may quá đi mất thôi! Tí nữa thì ông mất mẹ nó con vợ!
Bài tập cãi nhau
Vợ chồng hàng xóm có trận cãi nhau to. Nội dung cuộc cãi nhau như sau:
Vợ: - Tôi còn lạ gì con ranh ấy!
Chồng: - Này này cô ơi! Đừng có kiểu xúc phạm người khác nhé. Đấy là công việc…
Vợ: - Công với chả việc. Việc công gì mà đưa nhau ra quán cà phê, ghé vào tai nhau hú hí.
Vợ chồng tôi lúc đó đều giỏng tai lên nghe. Đến đoạn “ghé vào tai nhau hú hí”, vợ bình phẩm luôn:
- Đúng! Việc công quái gì mà đưa nhau ra quán cà phê, còn ghé vào tai nhau…
Tôi: - Đến đấy thì sao. Chẳng nhẽ nơi ấy…
Vợ: - Là chốn lăng quăng, toàn chuyện giai gái.
Tôi: - Đúng là giống đàn bà, chuyên gia xuyên tạc! Buôn dưa lê lắm vào, nên nhìn na ra mít!
Vợ: - Na? Còn cả quả na của nhà ông nữa đấy! Ông có biết, tuần trước, ông cà phê cà pháo với con ranh nào không? Ông thì thầm những chuyện nhố nhăng gì ở đấy?
Tôi: - Này này. Cô đừng kiểu mạt xát người khác nhá. Con ranh nào - Tôi trừng mắt – Cô có biết, chúng tôi bàn công việc gì không?
Vợ: - Lại việc công rồi. Gái này đã chả thèm nói. Đây, cái việc công ấy đây. Có mà lông công!
Nói tới đây vợ chìa điện thoại, dí cái tin nhắn của tôi - không hiểu kiểu gì, mà cô nàng sao chép được y nguyên – toàn lời lẽ tốt đẹp, thắm thiết thôi, chả có tí nhố nhăng, lông công nào như lời vợ xuyên tạc.
Thế là vợ chồng tôi xúm vào cãi nhau. Cãi nhau to tát, ầm ỹ hơn cả nhà hàng xóm. Vợ chồng nhà kia nghe thấy bên tôi vậy, ngạc nhiên quá. Họ lại tưởng chúng tôi bắt chước, tập bài cãi nhau của họ. Thế là họ tịt, không cãi nhau nữa.
Lúc này trong ngõ song diễn chỉ còn mỗi cặp vợ chồng nhà tôi. Chợt nhận ra cảnh tình trên, chúng tôi đâm ra cũng tịt luôn, chả còn thiết cãi nhau nữa!
 
Chơi đoán chữ
 
Vợ chồng nhà kia rất thích trò chơi đoán chữ, mà toàn chơi về khuya thôi. Khuya khuya ấy cô vợ gạ, nhà này đa phần là vợ gạ, còn anh chồng thi thoảng, chỉ hôm nào rượu chè vào, cũng có gạ. Lại nói về cái khuya khuya ấy, cô vợ khởi xướng như sau:
- Chúng mình chơi trò đoán chữ đi!
Anh chồng vẻ không thích lắm, nhưng vì mấy tuần nay chưa chơi bận nào, mà sáng hôm sau lại cần chút tiền, vì có tẹo việc riêng, anh chàng đành miễn cưỡng:
- Đoán thì đoán. Nhưng tối nay không chơi đoán chữ dài, đoán ngắn thôi.
Cô vợ đồng ý ngay:
-       Ngắn cũng chơi. Nào, mình ra chữ trước đi!
Dụng cụ chơi là tờ giấy và chiếc bút, sẽ ghi từ đố ở mặt trước, từ giải ở mặt sau. Anh chồng lưỡng lự một lúc, nghĩ sao phải ra được chữ thật khó, thật rích rắc, thật mà như giả, vợ sẽ bó tay chấm côm. Cuối cùng anh chàng nghĩ ra cái chữ kia, liền viết ra như sau:
- T….
Và mặt sau ghi từ giả thích. Cô vợ trả lời tức khắc:
- To!
- Không đúng!
Một lúc, cô vợ:
- Tọ
- Không đúng nữa!
Anh chồng đáp, giọng phấn khởi. Một lúc sau, vợ:
- Tỏ
- Càng không đúng nốt! Sắp thua rồi nhá. Chỉ còn một bận đoán nữa thôi đấy!
Cô vợ vẻ luống cuống. Nghĩ bụng, nếu mà đoán sai đận nữa, thì đêm nay tét!
Trong ngõ, nhà đối diện, cửa sổ hai nhà thường mở thông thống sang nhau, cô vợ hàng xóm nghe thấy thế sốt ruột thay cho vợ nhà người, mãi mà chửa  đoán ra chữ ấy. Cô nàng này lúc đó đang nằm, liền ngóc ngay đầu dậy, chõ sang mách nước cho cô vợ nhà hang xóm:
- Có mỗi chữ dễ ợt ấy, mà không đoán ra. Nó là tịt, tịt, tịt. Nhà này, từ tối đến giờ, đoán ra cả mấy trang chữ chồng nó đố rồi đấy, mà toàn chữ khó thôi nhé. Đấy, giờ ngủ khìn khịt, bố còn dám dậy đố đây chữ nữa!
 
 
Chung voi với đức ông!
 
Ở làng ấy có tay nông dân nghèo nàn nọ và gã phú ông giàu tú hụ kia. Mỗi khi gặp phú ông, tay nông dân đều rạp mình xuống:
- Con lạy cụ lớn ạ!
Lão phú ông chả thèm liếc tay nông dân lấy một cái. Bữa kia, tay nông dân rất ngạc nhiên và phấn khởi, khi thấy phú ông nhắn hắn ta tới nhà lão. Tại nhà phú ông, tay nông dân khúm lúm đứng dưới hiên, ngước mắt trông lên và thưa rằng:
- Cả nhà, cả họ con vinh hạnh quá, được cụ chiếu cố, cho vời tới!
-       Tớ gọi là có việc đấy!
-  Lạy cụ ạ. Dạ, việc gì đấy ạ? Vinh hạnh cho cả nhà chúng con quá ạ!
Tớ và cậu sẽ chung nhau nuôi con voi. Cậu cắt cỏ, chặt mía cho nó ăn, rồi tắm giặt, chải lông đuôi, dắt nó đi chơi… Đại ý là các việc chăn dắt voi ấy. Trưa trưa, tối tối, thì dắt nó về, buộc trước cổng nhà tớ.
-       Dạ, còn việc gì nữa ạ?
-       Sáng sáng cậu đến hót cứt cho nó nữa.
-       Hót xong rồi thì sao nữa ạ?
- Thì phần cứt đó là của nhà cậu. Cậu cứ khuân vác về mà dùng! À, cho cậu thêm phần đứng xem voi ỉa nữa. Bở quá còn gì. Đấy, quan hệ láng giềng giữa chúng ta là ngần ấy chữ đấy!
 
 
Ụ nóng cái điều hoà
 
Ở một tỉnh miền núi biên giới kia có ông cán bộ cỡ khá to, cặp bồ nhí. Họ hẹn hò nhau đến khách sạn. Họ đến đó rất bí mật, chỉ có ông cán bộ và cô bồ biết thôi. Không hiểu sao, mà cả cơ quan và bà vợ già vẫn biết: khách sạn nào, tầng, phòng nào - khách sạn Cánh buồm đỏ thắm.
Cặp tình nhân nhận phòng xong, tất nhiên sẽ tắm rửa cho thân thể trong sạch, vì nhỡ đâu thân thể của họ trót cọ sát với các thân thể khác, như chồng vợ của họ, rồi đại loại như tình nhân khác, hay thân thể kẻ nào đó qua đường chẳng hạn.
Trên giường đôi tình nhân kia tâm sự về tình yêu cháy bỏng, trọn đời, trọn kiếp,… nếu không có nhau, cả hai sẽ chết, rồi họ mặn nồng ân ái.
Trong khi đang say sưa, chợt cửa phòng giật đùng đùng. Gã đàn ông hốt hoảng, buông vội người tình, lao nhanh ra cửa sổ. Dù lúc ấy người trần như nhộng, lão vẫn leo tót qua bậu cửa, trèo tọt lên củ ụ nóng máy điều hoà; ả đàn bà xỏ nhanh váy áo, tỉnh queo nằm tênh hênh trên giường, dáng vẻ rất là thánh thiện, y như con gái nhà lành ấy.
Cửa bị đẩy tung, bà vợ vừa già vừa béo nục nạc, lạch bạch lao vào phòng, lao vào như chốn không người. Mụ ta trố mắt ra ngạc nhiên, vì chỉ thấy có mình “con kia” tênh hênh trên giường thôi. Cô ả thỏ thẻ chào bà chị như sau:
-       Em chào chị ạ!
Lúc này mụ kia chả còn tâm trạng đâu đón rước câu em nó chào nữa, cái kẻ đang đong đưa, định cướp chồng bà. Bà ta chúc ngay đầu xuống, nhòm ngó gầm giường, tiếp đó giật toang cửa tủ, rồi xăm xoi thêm  cả cái toa lét...
Ơ hay không kia, sao chả thấy lão chồng háo gái của mụ đâu. Điên tiết quá, mụ nhào ra cửa sổ. Ô kìa, lão chồng của mụ đang thỗn thện ngồi trên cục nóng cái máy điều hoà. Mụ ngạc nhiên quá, hớt hải hỏi chồng như sau:
-       Ơ kìa! Mình ngồi lên trên đấy làm cái gì thế?
Lão chồng mặt cắt không còn hạt máu, thảng thốt:
- Anh ngồi đây…. cho nó ấm đấy mình ơi!
Nói chưa dứt câu, thì ụ nóng long ra, rơi đánh uỵch, kéo theo cả thằng người trần như nhộng đang ngồi trên đó. Mụ vợ nhìn theo, khóc tu tu:
-       Mình ơi! Ới là mình nó ơi!
 
 
Ống khói rơi mất rồi!
 
Trò này vợ chồng tôi mới chơi thôi. Ngày mới cưới, chưa chơi. Khi sinh con đầu lòng một, hai tuổi, vẫn chưa chơi. Đến khi con ba, bốn tuổi, khuya ấy, bảo mãi nó không ngủ, vợ chồng nhìn nhau, đồng thanh:
- Ngủ đi. Kìa, có con ngáo ộp kìa!
Doạ kinh thế, nó vẫn không ngủ. Cuối cùng anh chồng là tôi nghĩ ra trò: “Chơi đoàn tàu hoả nó chạy ình ình đi”. Vợ hưởng ứng ngay. Trò chơi ấy như sau: Chồng là đầu tầu, tiếp đó đuôi tàu là vợ. Thế là đoàn tàu bắt đầu sình sịnh chạy. Trên giường, chạy một quãng xa, con gái vẫn ngồi nhìn đoàn tàu chạy, cười rinh rích; tàu chạy được nửa quãng đường rồi, nó vẫn cười, vẫn chưa ngủ, vẫn nhìn đoàn tàu chạy. Tàu chạy gần đến ga, đầu tầu nghĩ bụng: chắc đến chỗ bẻ ghi, con bé sẽ ngủ thôi. Tầu sắp vào ga, ghi đang chuẩn bị mở, ơ hay không kìa, con bé vẫn cười rinh rích. Chồng, tức là tôi ấy - cái đầu tầu, điên tiết quá, gắt  đuôi tàu:
- Ơ hay, sao nó vẫn chưa ngủ nhỉ?
Đuôi tầu vội vàng bảo với đầu tầu rằng:
- Hay là chúng mình cho nó làm ống khói đoàn tầu đi!
-       Đúng thế!
Nói xong, vợ bê tuột con, đặt lên lưng đoàn tàu, cho nó làm cái ống khói và đoàn tàu tốc hành lao tiếp vào ga. Ống khói trên lưng sướng quá, kêu toáng lên:
- Tu tu tu!
Tàu thì cứ chạy, ống khói thì cứ tu tu... Lúc này cả đầu lẫn đuôi tầu, chả còn thiết để ý đến tiếng còi tầu nữa, đoàn tầu cứ hồng hộc phi như ngựa chạy.
do tàu phi nhanh quá, dù phi trên đường ray, vẫn xóc lộn gan lộn mật ra, xóc quá làm cái ống khói văng ra, rơi tuột đi lúc nào, mà cả đoàn tàu không hề ai hay biết. Chỉ đến khi đầu tầu nghe tiếng đuôi tàu thảng thốt:
-       Ống khói rơi mất rồi, mình ơi!
Nghe tiếng kêu của đuôi tầu và cả tiếng khóc inh ỏi của cái ống khói, đầu tầu vội phanh đánh hự, dù tàu mới vào được nửa sân ga.
Khổ thân chưa kìa, cái ống khói lăn lóc dưới chân giường, mếu máo nó khóc: Tàu ơi!
 
 
Thò chân cáo
 
Bài học đến như trẻ con cũng biết: con cáo thò chân vào chuồng thỏ. Khi nó mới thò và thò được một chân, thì miệng âu yếm hỏi con thỏ trong chuồng: Cái chân của tớ có xinh không. Chân nó còn cặp theo bó hoa hồng rực rỡ, gói kẹo ngoại thơm phức, tất nhiên móng vuốt, nó sẽ giấu biệt đi. Còn miệng nó ở ngoài chuồng sẽ thỏ thẻ kể câu chuyện: ông bụt cho em thỏ quà sinh nhật.
Rồi nó sẽ từ từ đưa cái chân tiếp, cái chân nữa và nữa, đến khi đủ bốn chân trong chuồng rồi, thì cái mõm đầy lông lá và răng nanh, răng khôn, răng dại sẽ xục vào, ngoạm tươi con thỏ.
Bà nội tôi năm ấy ngoài 70. Con cái đều sinh sống, làm việc xa quê, nhà chỉ còn hai bà già, cô con dâu và bà mẹ chồng là bà nội tôi. Đêm ấy đang ngủ, bà nghe tiếng động cửa. Vì người già khó ngủ, đêm hôm lại thường thắp ngọn đèn dầu le lói, bà nhìn thấy bàn tay kia đang loay hoay thò vào, sở soạng tìm chốt cửa trong. Từ từ dậy, bà nhẹ nhàng bước tới. Khi kẻ kia thò gần hết cánh tay qua khe cửa, chộp ngay lấy, bà bẻ quặt. Thằng trộm kia đau đớn quá, gào lên lạy bà rối rít. Chỉ đến khi cho nó đủ độ đau, đến gần gãy rời tay ra, bà mới gằn giọng:
-       Mày tên tuổi gì, con cái nhà đứa nào?
Nghe thằng kia khai, bà vặn tiếp cho nó cái nữa:
- Ối giời ơi! Con lạy bà, con xin bà…
- Bà biết mày là đứa nào rồi!
Thế là thằng kia khai tuốt tuồn tuột, khai đến cả ông bà, ông vải nhà nó. Bên ngoài loáng thoáng tiếng hàng xóm. Bà nội tôi vặn tiếp cho nó nhát nữa, rồi thả ra. Ngay sau đó là tiếng bước chân bỏ chạy bình bịch. Thằng trộm đã thoát, không bị hàng xóm kéo tới, gô gỗ tươi nó lại. Bà tôi chỉ ngó ra giải thích với mọi người:
-       Con dâu tôi nó mơ. Nó tưởng nhà có trộm.
Cũng từ đấy, thằng kia tịnh không dám mò đến nhà bà nội tôi nữa. Nếu vô tình bắt gặp, thì nó lủi nhanh.
Thật may cho nhà nó, bà nội tôi nhân từ quá, tha cho thằng trộm. Phải tay tôi xem, bữa đó sẽ vặn cho nó rời cánh tay ra, rồi hàng xóm, không phải thứ láng giếng nhà cáo đâu, giần thêm cho nó  trận nhừ tử nữa.
 
 
Hở mông



Nay đàn bà, nhất là mấy vị sồn sồn, quá lứa, ăn mặc cứ vãi cả ra, nào rốn, nào đùi, nào vế. Có bà khoe cặp đùi chảy sệ, nhão ra những mỡ.
Một bữa tôi nhắm rượu với tiết canh, lòng non lòng già ở phố Bà Triệu, quãng gần đối diện Đại sứ quán Pháp. Đang thưởng thức miếng lòng chấm mắm tôm đặc quánh, chợt mắt tôi va luôn vào mông đít con mẹ kia. Quần trong lẫn áo ngoài của mẹ này trễ tràng, khoe ra cái khe mông đen kịt. Thế là tôi oẹ liền miếng lòng đang thưởng thức trong miệng. Bà hàng hỏi:
- Lòng tôi bị sao hả ông?
- Lòng thối, lòng thâm! À không, tại cái khe kia thâm đen như miếng lòng thiu, lòng thối ấy!
 
 
 
 
Ngõ văn hoá
 
Ông bạn đến chơi, tiếng ông này cứ oang oang. Thôi thì người ta vốn nói to, thành tính rồi, tôi đành chịu. Nhưng nghe từ ngữ bạn dùng thấy gai gai, vì cứ mỗi câu, ông này đệm đến dăm từ, toàn phụ âm đờ với lờ thôi. Nhà thì toàn đàn bà, con gái, cuối cùng tôi đành bằng cách, khoe với bạn như sau:
- Ông ơi! Ngõ tôi là ngõ văn hoá đấy. Ngõ vừa được nhân chứng chỉ xong. Chỉ vài ngày nữa thôi, sẽ trưng biển văn hoá ra đấy! Chất liệu bằng đồng thau.
- Thế á?
Bạn biết ý chủ nhà nói gì rồi. Quả là sau đó bạn ít văng ra nữa. Chúng tôi đang nói chuyện thì bị ngắt quãng bởi cái loa phường oang oang: Nào sinh đẻ có kế hoạch, rồi dùng bao cao su sao cho đúng cách thức, nạo phá thai thế nào cho đỡ tổn hại sức khoẻ, rồi chống hút hít ma tuý, mại dâm,… Tức là loa phường đang tuyên truyền văn hoá quan hệ sinh lý vợ chồng sao cho tốt, rồi chống xì ke ma tuý sao cho có hiệu quả. Tiếng loa át đến nửa nội dung câu chuyện của chúng tôi và nó phát đến nửa tiếng đồng hồ mới dừng chương trình loa loa buổi tối.
Yên yên được một tẹo, thì cả hai giật thót, vì tiếng một bà trong ngõ gào lên, rồi tiếng ông chồng đáp lại, kèm theo là tiếng đấm bùm bụp. Nghe thủng câu chuyện, hoá ra nhà ấy chồng ngoại tình với con trẻ ranh ở cơ quan. Đánh chửi nhau trong nhà chưa thoả, họ còn lôi tiếp nhau chạy dọc ngõ, táng và chửi nhau nữa. Từ ngữ thì thôi rồi là Lượm ơi, tục hơn ông bạn của tôi là cái chắc! Ông bạn cuối cùng đành lịch sự đứng lên, chào ra về. Vừa sờ đến xe máy dựng ở hiên, bạn tôi văng ra luôn:
- Ô kìa! Mất bà nó cái đèn hậu rồi. Tiên sư nhà nó chứ!
 
 
Cụ kém con 10 tuổi!
 
Cơ quan tôi có trạm phát sóng phát thanh trên đỉnh đèo Pha Đin – giáp giới Sơn La và Điện Biên. Nơi đây cơ bản là đồng bào Mông sống. Trạm phát có tiểu đội công an bảo vệ và cơ bản là anh em người dân tộc.
Với người Mông, con trai chỉ 15 - 16 đã cưới vợ và tầm bốn mươi đã có con cái ngoài tuổi đôi mươi. Tiểu đội lính có anh chàng xấp xi đôi mươi và bố của cậu chàng khoảng hơn bốn chục. Một lần cậu ta dẫn một anh cán bộ kỹ thuật cơ quan về bản chơi, thăm nhà cậu ta. Ông bố cậu ta nom như ông già bảy mươi. Lúc nói chuyện, bố cậu lính hỏi vị cán bộ kỹ thuật:
-       Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Anh cán bộ kỹ thuật lễ phép thưa rằng:
- Thưa bố. Năm nay tuổi con hơn tuổi bố cỡ độ hơn chục tuổi thôi!
Ông bố người Mông ớ ra, vì có đứa con hơn mình những hơn chục tuổi!
 
 
 
Cụ thất tuần chưa?
 
 
Tôi sinh năm Tuất, chả rõ Tuất vàng, hay Tuất mực. Đại để tính kiểu âm lịch, 57 rồi. Tôi tóc bạc, người tong teo, lưng gù gù, nói năng vẹo vọ, vì chuyên môn say bia rượu. Một bữa nọ có ông kia:
- Hỏi khí không phải, năm nay cụ đến thất tuần chưa ạ?
- Cảm ơn ông! Trời cho, năm nay tôi sắp sang bát tuần rồi.
Ông kia ớ ra ngạc nhiên, vì ở tuổi tám mươi, mà ông cụ này còn trẻ ra phết. Ông ta nói tiếp:
- Thế mà con cứ ngỡ, cụ chỉ độ bảy mươi thôi ạ. Cứ ước bằng tuổi cụ, con được như vậy. Con sinh năm tuất, năm nay mới 57 thôi. Đúng là chỉ vào hàng con cháu cụ!
Tôi trả lời ông ta rằng:
-       Ồ! Thế thì quý hoá quá!
Quý hoá vì có ông đồng niên, mà tôn tôi lên hàng cha chú ông ta. Thế thì còn gì quý hoá bằng! Nhưng lúc sau nghĩ lại, méo mặt cười, nó xỏ rồi, bảo tôi đã được cúng thất tuần chưa, tức là chết 49 ngày rối đấy!
 
 
Giá cả cái mồm
 
Ở đây không bàn tán tới mồm của những con mẹ hàng tôm hàng cá ở chợ, cứ tuôn bữa bãi ra, nào ba vạn chín tru…, hay của thổ tả, khí gió gì đó; cũng không phải mồm của ông to bà lớn, phát ngôn toàn ra  gang lẫn thép. Ở đây chỉ bàn về giá cả một cái mồm bình thường, mồm chính cống của kẻ không vổ, không xún, không già rụng ráo cả răng.
Ngày trước, người nào đó có mồm miệng bình thường, bọc chiếc răng vàng, lúc cười, khoe ra thứ màu vàng choé, sẽ lấy làm tự hào, nhà ta có lắm của. Chiếc răng bọc cỡ một chỉ, tức khoảng 50 đô la. Nghe nói thời sau Bốn lăm, đi càn, bắn chết được kẻ nào, thì ngụy binh thọc ngay vào mồn cái xác, xem nó có răng vàng không, thấy là nhổ liền.
Theo thời giá hiện nay, bọc răng như thuở xưa, tốn độ đôi triệu. Nếu so với nay, khoản ấy quá rẻ rách! Nay, nếu một mồm người nhổ hết răng khôn, răng dại đi, cấy răng mới tinh khôi vào, toàn bằng  thép, thậm chí ngọc trai, hay kim cương, tốn kém là bao nhiêu?
Người ta có từ 32 đến 34 chiếc răng khôn, trừ mấy người đặc biệt, tới bốn, năm chục chiếc. Nếu với số lượng bình thường và bằng chất liệu đắt giá kể trên, giá bọc một cả mồm răng giả, từ vài chục đến trăm triệu, hay tới cả tỷ đồng.
Cái mồm đầu tư hết tỷ bạc, khi ăn uống, những kẻ ấy chả dám nhai, vì răng sẽ mòn đi, nên tiếc, đâm ra họ đành nuốt chửng. Tiếp khách khứa, bữa ăn, tiền chi phí cho thức ăn và phục vụ, tốn độ đôi mươi triệu, nếu nhai, răng mòn, mỗi bận sẽ mất toi thêm đôi ba chục triệu nữa. Thế là nay tiếp khách, mấy tay trồng răng loại đắt, chả dám nhai, chả dám thử thức ăn, chỉ ngậm tịt thức ăn lại trong miệng, khi tiếp khách xong, liền nhổ toẹt nó ra.
Có đại gia kia trồng hàm răng cỡ tỷ bạc. Dịp ấy ông ta bao một cô bồ non tơ. Tối đó trong khách sạn, lúc đắm say hôn hít cô nàng, ả này cứ ra công mút lấy mút để mồm đại gia, vì cô nàng  biết, trong ấy có hàm răng trị giá đến tỷ bạc. Khi cô nàng mút tụt được hàm răng kia ra, thị định nuốt tọt nó xuống dạ dày, nhưng lại sợ hóc, nên kín đáo thủ dưới gối. Đại gia kia không phải tay vừa, mặc dù trong lúc mặn nồng, vẫn phát hiện ra hành động ấy. Sau khi mặn nồng xong, gã nhẹ nhàng thủ lại hàm răng và tra tọt nó vào mồm.
Cô ả kia tiếc đứt ruột, mà chả dám nói, vì có phải của mình đâu. Một cái mồm, dù là giả thật, nhưng giá trị đến cả tỷ bạc, vồ trượt, thì ai chẳng tiếc cơ chứ!
 
 
Trò chơi thằng trộm
 
Ngày xửa ngày xưa, thuở còn bao cấp, thường nhà ở của cán bộ, công nhân viên chật chội, chỉ mươi, mười lăm mét vuông, gồm cả nơi ở lẫn chốn nấu ăn, riêng nhà vệ sinh, thì đi tập thể cho nó tiện và sạch sẽ. Nhà kia cũng vậy, đôi vợ chồng trẻ, sêm sêm tuổi nhau, cỡ hai ba, hai tư và thêm thằng cu Ti, khoảng bốn, năm tuổi.
Hồi ấy điện rất rập rờn, cứ lúc loé lúc phụt, nó còn yếu đỏ lòm lòm như đom đóm đực. Không hiểu sao, đêm ấy đã chín, mười giờ, vẫn còn điện. Vợ chồng kia rất thích điện yếu, hay điện mất cơ, nhất là tay chồng. Do nhà chật chội, từ chập tối, cả nhà cả ổ ba người nhồng nhỗng chơi trên cái giường duy nhất trong nhà. Nhìn bóng đèn, rồi thằng bé, ông bố trẻ buột miệng:
-       Sao hôm nay không mất điện nhảy!
Bà mẹ trẻ tủm tỉm:
-       Điện sáng cho cu Ti chơi chứ!
Thằng Ti nghe mẹ nói vậy, bắt chước theo:
-       Ti chơi chứ!
Điện sáng nên thằng Ti chơi hăng quá, nó còn bắt cả bố lẫn mẹ chơi cùng, hết mèo vờn chuột, sang ngựa ông Gióng nhong nhong. Anh chồng nhìn thằng con chơi, nghĩ bụng, kiểu điện sáng dai thế này, nó chơi đến khuya, anh chàng liền nghĩ ra mưu, rồi khởi xướng như sau:
-       Bây giờ cả nhà ta chơi trò thằng trộm đi!
Cu Ti chẳng hiểu trò ấy là gì, vẫn hăng hái hùa theo bố:
- Chơi thằng trộm đi!
Ông bố trẻ liền giảng giải trò chơi, đại ý kiểu cách  như sau: Thằng Ti sẽ giả làm bố Ti, con mẹ vẫn là mẹ thật của Ti, bố Ti giả làm thằng trộm. Cả mẹ Ti và bố Ti giả cùng đi ngủ nhé; thằng trộm, tức bố đóng giả ấy, lẻn vào nhà. Ti phải nhắm mắt thật chặt, giả như đang ngủ ấy, lúc nào mẹ hô: trộm, Ti mới được mở mắt ra bắt trộm nhé. Bàn bạc xong xuôi, anh chồng nháy mắt cho vợ. Cô nàng hiểu ý ngay, vội vàng thu xếp trò chơi “thằng trộm”. Nàng ta đặt cu Ti nằm ngay ngắn, rồi trùm chăn kín mít lên thằng bé và giao ước:
- Bao giờ mẹ hô: trộm, Ti mới được mở mắt ra nhé!
Vợ chồng nhà này tính rồi, thằng Ti mà trùm chăn, nhắm mắt, thì chỉ một tẹo là ngủ thôi. Thế là vợ chồng nhà ấy yên tâm chơi trò chơi thằng trộm vào nhà thật. Trộm cắp gì cứ ình ịch leo tường, trèo cửa vào nhà người ta, đã đi ăn trộm, thằng này chẳng ý tứ gì, còn kêu:
-       Hừ hừ!
Thằng trộm đang hừ hừ, cu Ti trong chăn vọng ra:
-       Trộm vào chưa, hả mẹ ?
-       Chưa! Nó chưa vào!
Được một tẹo, thằng con trong chăn lại vọng ra:
-       Vào chưa, hả mẹ!
- Chưa! Nhắm mắt lại! Nhắm thật chặt đấy nhé. Nhắm chặt, thằng trộm nó mới vào!
Đã có người rình, mà thằng trộm kia liều lĩnh quá, hay nó là đứa đần, đi ăn trộm, mà miệng cứ:
-       Hừ hừ!
Thằng Ti trong chăn sốt ruột lại vọng ra tiếp:
-       Nó đang vào hả mẹ? Nó kêu hừ hừ có phải không?
- Không phải trộm, con mướp nhà mình nó kêu đấy!
-       Con mướp phải kêu meo meo chứ!
- Nhắm mắt lại! Không hỏi nữa. Trộm nghe thấy, nó không vào đâu!
Được một lúc, thằng con trong chăn hét toáng lên:
- Ti biết thằng trộm vào rồi nhé! Ti mà tung chăn, mở mắt ra, thì bỏ bố nhà nó!
Nghe Ti hét, thằng trộm kia kinh hãi quá, bỏ luôn  đám của nó vừa khoắng được, biến nhanh xuống cuối giường, khoanh tròn, nó ẩn nấp nhà chủ đấy!
 
 
Con cá bé tin hin
 
Thuở hợp tác xã nông nghiệp, mọi thứ đều là của chung tập thể ráo: trâu bò, cày cuốc, ruộng vườn,… đến bãi phân trâu cũng là của hợp tác xã. Tất nhiên ao chuôm đều dồn vào làm của chung và nuôi cá chung. Mỗi năm thường tát ao một phát để bắt cá. Cá là của tập thể, khi ao cạn, dân quân bồng súng gác, còn người của hợp tác xã được phân công, bắt đến kỳ tiệt hết cá, mới cho phép nhân dân xuống hôi tát.
Những dịp ấy dân chúng cứ nhua nhúa đứng hóng quanh bờ chờ. Hôm ấy lão kia cũng đứng hóng như mọi người. Tay này vốn là kẻ sát cá, đi câu, rồi đi mò mề sông nước, chả bận nào lão không kiếm được đôi ba con to nhỏ. Con mẹ kia biết lão sát cá vậy, mẹ ta tính, cứ đừng gần kề lão, cứ theo đuôi lão, làm gì chẳng sát được con cá như lão. Thế là mẹ ta kè kè đứng cạnh sát lão sát cá.
Lệnh hôi tát vừa buông ra, đàn bà, đàn ông, người già kẻ trẻ ào ào lao xuống cái ao chỉ còn bùn là bùn, bùn thụt đến tận háng, tận bẹn. Đúng là lão kia sát cá thật, mới ùm một phát, xục tay xuống bùn, lão đã túm được ngay con sộp to cỡ gần bằng bắp đùi đứa con gái mười bảy, mười tám. Nó giần giật, lão tum túm. Rồi rất nhanh, lão chí mạnh cả mười đầu ngón tay, thít cứng con cá lại và lão sướng hả hê ra mặt.
Con mẹ kia vốn kè kè sẵn theo đuôi lão sát cá, lúc này cũng tung tay, cũng túm, cũng chộp. Mụ ta cũng vớ  ngay được một con. Mụ ta chỉ thoáng nghĩ, con này nhỏ quá, nhỏ tin hin ra ấy, chỉ bằng ngón tay cái thôi. Vừa khi lão kia huơ huơ con sộp lên, mặt đang tươi như hoa, bỗng không tái dại và kêu lên ằng ặc, quăng bịch con cá ra và nằm chềnh ễnh ngay trên mặt bùn ao. Còn con mẹ kia tay chân cứ giằng túm lằng nhằng vào con cá nằm ngày chỗ dưới  rốn lão sát cá.
Mọi người hôm đó được bữa cười đau bụng, vì con mẹ kia bắt đươc con cá sộp bé tin hin của chính nhà lão sát cá.
 
Táo cũng biết nở!
 
Anh chàng Mông xuống chợ bán táo. Táo của anh chàng này to thật, cứ bằng nắm tay, nắm chân ấy. Chàng ta chọn một chỗ ngồi bán hàng. Người Mông có đặc tính bán hàng là không mặc cả, giá đưa ra thế nào, thì nhất quyết bán như thế, không hạ, không bớt, không tăng, không giảm, quả to giá cũng bằng quả nhỏ, quả chín giá cũng bằng quả xanh.
Chàng ta ngồi khoanh chân và đặt túi vải đựng táo lên trên đũng quần trước của mình. Người Mông vốn mặc quần rộng, thùng thình cả trước lẫn sau, kiểu như quần lá toạ xưa của người vùng xuôi. Sau khi an toạ và bày hàng táo ra rồi, anh chàng ngó nghiêng. Chợt chàng ta thấy một cô nàng rất xinh. Chàng ta ngồi tịt ở một góc khuất như thế, mà ả kia vẫn xăm xăm bước về chỗ nó. Anh chàng Mông ngẩn mặt ra. Cô nàng xinh thật, mặt hoa da phấn, trắng như trứng gà bóc, tức là trắng toát.
- Táo của mày bổ không?
Nàng kia đứng trước anh hàng táo hỏi vậy, còn anh chàng Mông ngây người ra đáp:
-       Bổ. Nó bổ lắm!
-       Thế có ngọt không?
-       Ngọt! Nó ngọt lắm!
-       Thế có dai không?
-       Dai á! Táo của tao không dai đâu!
Ả kia tủm tỉm, bốc một quả, bỏ luôn vào miệng thử:
-       Đúng! Táo của mày ngọt thật, không dai thật!
Anh chàng Mông được người đẹp khen táo ngon, thì sướng quá, ngẩn ra nó cười khình khịch! Cô nàng kia sau đó cứ luôn tay bốc táo lên thử. Có lẽ nàng ta thử đến mươi, chục quả, vẫn chưa hết thử. Anh chàng Mông  thì mải mê ngắm nghía cô nàng thử táo của mình. Ngắm và mê mẩn quá, đâm ra cái ấy của anh chàng bổng mửng lên là mửng lên thôi.
Đã nói rồi, đũng quần của người Mông rộng thùng thình. Đám táo trong túi vải lại đặt ngay trên đũng quần trước của anh chàng. Nếm thử đến quá thứ mấy chục rồi ấy, lúc này ả kia chả ý tứ gì nữa, cứ thọc tay lục tung từ trên chí dưới túi táo. Đang chọn lục, cô nàng chố mặt ra ngạc nhiên:
- Ơ kìa, táo của mày biết nở ra à. Kìa, nó đang nở ra đây này!
      Nói rồi cô nàng túm chặt quả táo đang nở ra ở mãi tận đáy ngoài cái túi!
 
 
Đánh! Đánh! Đánh!
 
Sếp kia chuyên được một em gái trong cơ quan chiều, hầu sếp việc ấy ở ngay cái phòng làm việc của sếp, đến mức, ai trong cơ quan cũng biết. Sáng đó cũng như mọi bữa, nó diễn ra như vậy. Những bữa  ấy, chả nhân viên nào dám bén mảng đến phiền toái sếp. Nói dại mồm, nhỡ cơ quan có cháy, thì anh em cũng mặc, cử để hai người đó cháy ra thành hai con chó cháy. Nhưng hôm ấy chợt có việc cấp đáp, cấp đáp hơn cả việc cháy, thế nên chú bảo vệ liều mình, giật cửa xông vào phòng làm việc của sếp:
- Báo cáo…!
- Cáo… cáo cái mả nhà mày ấy!
- Báo…
- Báo, báo cái báo hại nhà mày ấy. Ông là…
Sếp lúc ấy đang nằm tệt dưới nền nhà, còn thằng lính run như con cầm cập, thưa gửi tiếp với sếp như sau:
- Là sếp bà đang đến đây đấy ạ!
- Thế á…
Chưa dứt câu, đã nghe tiếng chân xồng xộc bên ngoài. Ngay táp lự sếp ông túm chặt lấy cổ áo thằng lính, giật tung cúc áo nó ra, còn mặt đầy sát khi, hướng ra phía cửa, gào tướng:
- Này này bà… nó ơi! Giúp, mau mau tôi với! Giữ nguyên hiện trạng nhé! Giữa nguyên tươi cả con nặc nô kia. Cái bọn lếu láo này, chúng dám làm chuyện đồi bại tại ngay phòng làm việc của tôi!
Nghe chồng nói thế, bà kia lao vào, đè nghiến luôn con đàn bà còn đang nhồng nhỗng trùm chăn nằm ở góc phòng, chả chút nể nang, bà ta te tua chửi:
- Mẹ cha chúng mày chứ, lại dám cái việc tanh tưởi ở ngay phòng làm việc của chồng bà ư!
Thế là bà ta: Đánh! Đánh! Đánh!
 
 
Con Già Cái
 
Vị này ở cơ quan nọ chuyên môn cài giá. Giá mua một vật dụng đáng mười đồng, thì cài vào và khai lên gấp ba gấp bốn lần. Hay thay mặt cơ quan đi dự đám bốc mả bố người ta, cỗ bốc mả mừng độ năm chục, thì cài giá vào đôi trăm, hay cả triệu. Vậy là xơi xong bữa cỗ, vị ta nuốt chọn được dăm trăm rồi. Có lần liên hoan, cơ quan mua con lợn mán, nó nặng độ mươi cân, giá thị trường khoảng gần triệu bạc. Vị này lúc đầu tính cài giá con lợn lên thành đôi triệu, xong tính toán, mình chỉ moi được một triệu thôi à. Ít quá. Vị ta liền nâng tiếp lên thành 5 triệu, thấy thế vẫn ít, nâng tiếp ra mười triệu, vẫn quá ít, cuối cùng nâng vống lên và tính giá con lợn tin hin tới gần trăm triệu. Anh em cơ quan dịp ấy được bữa cười lôn ra ruột, bảo con lợn chắc thịt phải bằng vàng. Từ đấy anh em đặt luôn cho vị ta cái tên: Già Cái, tức là cài giá.
Một bữa nọ bố ốm, nhà này đông anh em, nhưng vị này săng sái nhận một mình đưa bố xuống bệnh viện Bạch Mai chữa trị. Sau khi khám tổng thể xong, tức kiểm tra máu, chụp chiếu X quang, cùng linh tinh thứ, bác sỹ kê đơn và nói hướng điều  trị. Nghe xong, vị này hành động như sau:
- Kính thưa bác sỹ kính mến! Em đề nghị bác sỹ những điều sau đây: Bác sỹ cứ khai vống cả lên. Giá thuốc đáng triệu một viên, thì bác sỹ kê lên bốn, năm triệu; đáng dùng một loại thuốc, thì kê ra năm, bảy loại, kê ra càng nhiều, càng đắt, càng  tốt. Kê được 10 đồng, em hứa sẽ hối lại cho bác sỹ hai đồng, hay hối lại hẳn hai đồng rưỡi đấy. Tiền thuốc, tiền chữa trị cho ông cụ, về quê, em sẽ bổ đều cho mấy đứa em mà. À, mà sao cái chân của ông ấy, bác sỹ chỉ áp dụng cách thức chữa trị ngoài da thôi. Thế thì công cán có kê lên, chẳng bõ bèn. Nếu cần, bác sỹ cứ khoét vào tận xương, tận tuỷ, hay cưa béng chân ông ấy đi. Có thế, công chữa trị mới kê cao lên được chứ!
Nghe tới đây ông bác sỹ ớ ra. Đây là lần đầu tiên trong đời hành nghề y, ông ta thấy một đứa con của bệnh nhân lại xui bác sỹ cưa chính cái chân của ông bố đẻ ra nó! Đúng là đứa con Già Cái!
 
 
 
Tiếng loa tút, tút, tút!
 
Ngày ấy có cặp vợ chồng nhà sẩm khiếm thị kia đến trú ngụ ở bến đò bên dòng sông Luộc; họ tá túc dưới hiên một nhà kho hoang. Vợ chồng xấp xỉ tuổi ba mươi. Cứ sáng sáng vợ chồng dắt díu nhau ra bến đò hát phục vụ khách, cầu mong sự bố thí của người đời. Hôm trước mưa gió và mưa gió kéo dài tuột sang ngày hôm sau, cứ sấm chớp đùng đoàng. Thế là vợ chồng nhà ấy chả dẫn dượi nhau ra bến đò hò hát nữa,  ôm nhau ngủ ở hiên nhà kho như cặp sam.
Mái hiên nhà kho hoang chả mấy người qua lại, chỉ có mấy chú gà, hay lũ chó chạy giông qua. Nơi ấy đâm ra tĩnh lặng. Được cái có tiếng loa công cộng từ xa dội lại, nào dân ca, tin thời sự, kỹ thuật nuôi bèo dâu.
Vợ chồng sẩm kia ngủ, thức, rồi lại ngủ, chả rõ ấy là ngày hay đêm nữa. Thực ra người khiếm thị, thì đêm cũng giống ngày, đều tối om om. Lúc ấy tiếng loa vọng tới, sau các chương trình là tiếp ngay tín hiệu loa kêu: tút, tút, tút! Nó báo giờ rõ dài và to. Sẩm chồng hỏi sẩm vợ:
-       Chín giờ tối rồi a?
Sẩm vợ hẫm hỡ:
-       Hình như thế! Khuya nữa cũng nên!
Sẩm chồng thấy vợ bảo thế, đinh ninh rằng, chín giờ tối, hay mười hai giờ đêm rồi! Anh chàng nghĩ bụng, giờ ấy tối lắm, tối mìn mịt, kể cả kẻ sáng mắt, cũng chả nom thấy gì. Do ngủ nhiều, không phải hò hát như mọi bữa, sẩm chồng đâm ra có sức, người thành ra khoẻ. Anh chàng tẩn mẩm nghĩ, rồi tay chân ngứa ngáy, táy máy sờ sờ, mó mó đâu đó, sờ sịt đến lúc bản năng kia rực cháy, lại thêm tiếng loa tút, tút, tút chứng nhận tối lắm rồi, thế là anh chàng ta thế và thế với nhà cô vợ sẩm.
Thực ra lúc ấy mới bảnh mắt sáng, đúng sáu giờ, loa nó vừa tun tút đấy. Trời đất lúc ấy sáng quang quác. Lũ gà lục tục đi kiếm ăn, đám chó quẩng mỡ phởn, chạy nhảy linh tinh. Lũ này chạy qua nhà kho, thấy hai kẻ là người kia làm trò lạ quá, chúng ngơ ngác nhìn. Rồi có đứa trẻ nhà nào đó qua đây, thấy cạnh rất lạ, trố mặt ra nhòm. Nhìn ngó một lúc, nó chán, chả xem nữa, chạy tuột về nhà mách mẹ như sau:
- Mẹ ơi! Vợ chồng nhà lão sẩm đang đánh nhau. Lão chồng lột cả quần áo vợ lão ra, lại còn trèo lên người mụ ấy mà đánh nữa nhé! Lão đánh ghê lắm!
Bà mẹ biết ngay trò khỉ đánh nhau kia là gì, cốc vào trán thằng bé một cái rõ đau:
- Chỉ được cái hư! Xem trò tử tế không xem, lại   xem trò đánh nhau khỉ gió ấy của nhà sẩm! Hư là hư quá mất thôi!
 
Nhất - thằng đánh dậm!
 
Bây giờ ai cũng khoe giàu, giàu nứt đố đổ vách, rồi khoe từ đời ông chí đời cha, đều giàu có, giàu đến mức, khi bốc mả, xương ông bà, cụ ông kỵ đều vàng  vàng ươm, như thỏi vàng ấy!
Còn ngày trước, một thời, mọi nhà, mọi người đều nô nức đua nhau thích nghèo, nhà nghèo, thành phần giâi cấp nghèo, ông bà tổ tiên toàn thuộc diện mò cua bắt ốc thôi.
Thích và khoe nghèo đến độ, mỗi tuần, mỗi tháng có những cuộc thi truyền thống nghèo, thi cấp xóm, cấp làng, cấp tổng,… thi đến cấp quốc gia nữa, ai ai cũng ôn nghèo kể khổ và cùng nhau căm tức cái lũ giàu có, khinh bỉ gọi đám ấy là thằng, là con: con buôn, con phe, thằng tư sản mại bản, ….
Làng ấy lần ấy tổ chức cuộc thi nghèo. Đó là vòng bán kết. Một lão già kia đứng lên, trình bày về hoàn cảnh nghèo của nhà mình như sau:
- Trình dân làng ta! Nhà tôi nghèo lắm cơ! Cả nhà, cả ổ, mà có mỗi hai cái nồi đồng và mấy cái niêu đất. Nói đến đây lão già khóc tu tu, vì nhà nghèo quá.
Con mẹ kia nghe thế, liền đứng lên, bĩu môi:
- Thế làm gì đã nghèo! Nhà tôi ấy à, cả nhà cả ổ có mỗi cái niêu đất vỡ thôi, dùng để kho tôm, rán thịt chung vào đấy tuốt!
Con mẹ ngồi bên cạnh, nghe vậy, nguýt dài một cái:
- Nghèo thế ăn thua đếch gì! Nhà này ấy à, cái niêu còn dùng để nấu nướng chung với đám chó, gà, lợn và cả người,… Cứ ninh, nấu món rau lang già có đinh ra ấy!
Nghe mấy bà kia nhúa trình bày vậy, lão kia có thâm niên đánh dậm nhất làng, trước cuộc thi đã chuẩn bị sẵn mõ và dậm, để sau khi thi nghèo đói xong, ra ngay đồng đánh dậm, liền nhảy tốc ra trước mặt toàn thể nhân dân và cởi, cởi tuốt tuồn tuột ra tất, quay xuống hỏi nhân dân như sau:
- Thế này tôi đã nghèo nhất chưa? Làng nước ơi, tôi nghèo lắm cơ, nghèo đến mức, chỉ có mỗi cái này thôi, đã thế, nó còn thâm sì sì ra thế này. Nay cả làng ta đều bảo, thâm như của thằng đánh dậm ấy!
Cả làng chả ai dám chê, cũng chả ai dám nhận, nhà mình còn nghèo hơn của lão, tức là thâm sì sì hơn của thằng đánh dậm. Cuộc thi ấy, lão đánh dậm về phần nhất – thâm sì sì nhất làng cơ!
 
 
Đinh đâm vào đít
Một anh chàng trai miền núi nọ tán tỉnh cô gái bản bên. Vì chàng ta tán tỉnh quá tay, đâm ra cô nàng có mang. Anh chàng định bỏ của chạy lấy người. Vớ phải một cô không vừa, đem trình luôn ông Trưởng bản. Ông này giong béng hai người lên xã giải quyết. Trước mặt quan xã, anh chàng kia cãi băng băng:
      - Đâu, bằng chứng tao là bố cái thai trong bụng mày đâu?
Nghe vậy cô kia điên tiết quá, trỏ thẳng tay vào mặt anh chàng:
- Bằng chứng á? Thế một “đần” (lần) mày với tao ở cụm chuối, “đần” nữa ở chuồng trâu,… (Dân vùng này chuyên nói lộn phụ âm đ ra phụ âm l và ngược lại.)
Chàng trai tỏ ra khinh bỉ, trỏ thẳng tay vào mặt cô nàng:
- Cái mặt kia thế mà “lieu” (điêu)!
Cô nàng: 
- Mày còn “cái” à? “Đờn” ở “choàng trau”, cái “linh” còn “lơm” vào “lít” mày “áy”. “Dáu” còn ở “lít” mày, mày còn “cái” nữa à?. 
Vị xã trưởng chẳng biết phân xử ra sao. Chẳng lẽ ông ta lại lột chuồng anh chàng ra, xem cái bận ở chuồng trâu, đinh đâm vào đít anh chàng, dấu vết còn không.
 
Hứ, hừ, hư này!
 
Có đồng chí công an khu vực kia rất tức ả ca ve nọ. Rõ ràng biết ả hành nghề tại địa bàn quản lý của mình, mà chịu, bởi chả túm được bằng chứng hành nghề cụ thể của ả. Rất cú, nhất là ả ta cứ vênh vênh thẳng vào mặt đồng chí công an như sau:
- Đấy! Ta cứ hứ hừ hự đây này, lại hứ hừ hự tiếp nữa cơ, làm gì được đây?
Thế có điên không! Vớ phải thế, ai chẳng tức!
Cô nàng này hành nghề rất có duyên, hàng họ bán chạy như tôm tươi, có tối bán tới dăm, bảy mẻ. Tối ấy không hiểu ma chơi, quỷ ám thế nào, chả có đứa khách khứa nào sờ sẫm đến hàng họ của ả. Tận mười giờ, mười rưỡi, hàng vẫn ế sưng ra ấy. Cô ả đâm sốt ruột, đem luôn tờ báo ra đốt, rồi xua quá háng - gọi là đốt vía cho bớt xúi, hay đốt cho hàng đông khách. Đốt xong, cô nàng nhòm thẳng vào nó, rủa xả như sau:
- Tiên sư cái giống xui nhà mày! Làm bà xui xui xúi quá!
Vừa nói, cô nàng vừa vỗ tẹt một cái vào cái giống xui của mình. Đúng lúc cô nàng rủa xả, thì vô phúc cho nó, chỉ tay rủa trúng vào một thằng say đang đi ngang qua. Thằng này cũng đang đi lùng xục gái. Bỗng dưng thằng kia bị người ta rủa vỗ vào mặt, điên tiết quá, giờ thẳng tay tát cho con kia một phát như trời giáng. Không phải đứa vừa, con kia phản ứng lại luôn. Thế là hai đứa ôm ghì lấy nhau, lăn quay ra đất, đánh nhau.
Dù say, nhưng nhận ra kẻ đánh mình là giống cái, thằng kia hứng tình, cứ sau mỗi cú đánh, nó lại rướn lên và ấn xuống một phát, mồm oai oái:
- Hự này.
Lại cú thụi và lại cú tiếp:
- Hứ này.
Con kia thấy thằng này hết hứ sang hự, lại còn rướn người hự thêm vào bụng dưới của nó, điên tiết quá, con này liền làm lại y như của thằng kia, tức là cũng rướn, cũng hừ, hư, hự này. Cuối cùng, cả hai  ôm riết và mồm chúng chỉ còn:
- Hừ, hứ, hư, hự này!
 Trong lúc hai đứa mê mải hứ hư, đồng chí công an địa bàn đi tuần đêm qua, phát hiện ra cảnh tình trên, vội giở sổ bút ra ghi chép. Đồng chí ấy nghe và ghi chép như sau:
- Hứ một cái này, hự cái tiếp nữa này! Lại thêm cái nữa nhá. Tiên sư nhà mày, ông giờ thì khối bằng chứng rồi. Chuyến này thì mất cãi - hứ hừ hư nhé!
Cái máy ghi âm kín
Cơ quan nọ, tất tần tật, từ việc nhà đến việc nước, chỉ mới xảy ra thôi, hoặc chưa kịp xảy ra, thì toàn thể nhân dân, cán bộ lớn bé trong ngoài cơ quan đều hay biết. Thí dụ như nhà chị nhân viên kia do vụng tay nghề, nên muối vại cà, toàn ra cà khú; hay chồng nhà chị này yếu sinh lý, hoạt động không bảo đảm định kỳ, tháng được tháng chăng, nên cô nàng mặt cứ rũ ra buồn thế!
Hoặc anh trưởng phòng kia ngồi trong phòng chuyên đánh rắm tin tỉn, thối kinh người ra thối ấy. Hoặc nhà chị A trồng ba ha cà phê, phải toàn cà phê đực, nên chả ra hoa, quả to nhất bằng đúng cái chim thằng trẻ ranh, nên năm nay lỗ nặng. Sướng cho nhà nó nhé!
Hoặc lão sếp ngồi trong phòng chỉ có mỗi hai việc: ngoáy mũi và ủ mưu. Lão này tính toán ghê lắm, sao xoáy xoay ra tiền khi tuyển người, hay bổ nhiệm cán bộ. Chỉ sáu tháng đầu năm, lão đã xơi ngon ơ dăm, ba tỷ bạc. Lấy ví dụ vụ ký hợp đồng chân quét rác và dọn nhà vệ sinh, lão xơi của con mẹ quét rác và cái chân ấy cả trăm triệu. Ngọt như mía ấy! Thảo nào nhà lão giàu có vậy!
Anh em Cơ quan ngạc nhiên và bức xúc: toàn tin kín, chuyện mật, mà nhân dân quanh khu sân vận động tỉnh nhà đều biết ráo. Sáng nào các cụ về hưu, cũng kháo chuyện cơ quan mình. Các cụ mải buôn dưa lê và văn hoá thì thầm, quên béng cả việc mình ra sân vận động để nhún nhảy cho nó khoẻ, cho chậm chết, hay đỡ già nua thêm.
 Thế là Công đoàn quyết định tổ chức điều tra, xem nguyên nhân tại đâu. Cuối cùng đã tìm ra. Ấy là cái máy ghi âm quân nào đó cài nén trong nhà xí.
May quá, trong máy còn một đoạn tin chưa kịp phát tán. Đoạn ấy là: lão thủ trưởng ngồi ị. Lão này bị táo bón hơi bị nặng.
Thật là hú vía. Tin này mà lọt ra ngoài, thì nhân dân quanh khu sân vận động lại được bữa bàn tán đến cả tuần lễ ấy.
Quân khu doạ!
Sáng đó mới bảnh mắt, chân ướt chân ráo tôi bước vào phòng làm việc, đã nghe điện thoại inh ỏi kêu. Nhấc lên, đầu bên kia là một giọng eo éo, nửa đực nửa cái và ngữ điệu thì cố ra là một bậc quyền thế:
- Ông có phải … (đầu dây bên kia nhắc chính xác cả củ lẫn cái tên họ, chức sắc nhà tôi).
- Vâng ạ! (Tôi thưa vậy, nhũn nhặn, phải phép như đầu dây bên kia ấy.)
      Thế là bên kia bắt đầu nó mở máy nói, mở tuôn tuôn trào trào:
- Hiện nay…. (ví dụ): Vấn đề này hết mức nóng bỏng, hết mức quan trọng… (Đại ý như vấn đề chửa đẻ ngoài dạ con, hoặc sinh hoạt tình dục bừa bãi, không an toàn, rồi tình hình chính trị thế giới hết sức căng, thậm chí cả nghiệp vụ kế toán, kỹ thuật chế tác tên lửa vượt đại châu, bắn sang tận nước Mỹ.)
Tiếp đó đầu dây bên kia nó tiếp:
- Chúng tôi thuộc cơ quan trung ương, quyền hành thì chuyên môn đi bắt, giam cầm ng ười… (Đại ý là một cơ quan có quyền lực to, không có nó, chẳng anh nhân dân nào chết, nhưng cán bộ nghe đến, đã vãi ra cả tè khiếp.)
Sau đó đoạn, cái giọng hai phai kia tiếp:
- Cơ quan chúng tôi rất mong được sự phối hợp của Quý cơ quan ông. Chúng tôi sẽ cung cấp tài liệu (thí dụ như tài liệu đỡ đẻ cho bò đực chẳng hạn). Tài liệu này tuyển tập khoảng đôi chục cuốn; mỗi cuốn dày cỡ nghìn trang; giá cả cỡ mươi triệu đồng cuốn; thanh toán hình thức kiểu cách gì cũng được, miễn là ra tiền,...
Và cứ thế, cứ thế đầu dây bên kia nó nói. Về vụ đó, nó gọi dai đến mức, tôi đâm cáu, văng ra cả tục và ghi luôn vào danh bạ số điện thoại đó: Thằng điên! Chỉ nửa buổi chiều và tối đó, sáng hôm sau nhìn cuộc nhỡ, thấy tới cả trăm cuộc của cái Thằng điên ấy!  
 
Con chó dại
Tôi hay lê la và hóng hớt, nhặt được đủ thứ chuyện. Hôm nay tôi nhặt được hai chuyện: Con chó dại và chuyện thứ hai là Bán sách. Trước tiên xin kể chuyện Con cho dại:
Con dại này khi tôi nhận nhà của chủ cũ, đã có nó. Chủ cũ đi rồi, chả dắt theo, có thể đường xa, có thể vì lý nào đó, hoặc chủ cũ hiểu rõ tính nết nó, nên không dắt theo. Chả biết con chó già ấy có rõ điều đó không.
Đã mua nhà tậu cảnh, thì tôi phải nhận tất, nên con cho đó, tôi nhận. Nghe nói ngày trước nó to khoẻ lắm, đi tơ khắp lũ chó cái, chó đực trong xóm, kể cả đi tơ đến chó hàng huyện. Thấy bảo, nó đi tơ cả trong mơ, đi tơ với ông già bà trẻ, nghĩa là đi tơ ráo và tất nhiên, nó cắm sừng vào trán cô vợ nhà nó mấy trăm cái sừng nhọn.
Chuyện kể rằng, một bữa vợ đến đón nó ở cơ quan, vì mải mê hầu hạ sếp cái khoản kia, vợ nó phải đánh cờ ở bốt bảo vệ cơ quan, đợi chồng đến dăm tiếng đồng hồ, tận đến khi chồng phục vụ sếp cái xong, mới đèo xe máy được chồng về nhà. Khổ thân con vợ của nó quá!
Nay thì con đực này tả tơi lắm rồi, răng rụng đằng răng, lông rụng đằng lông, hở ra từng mảng da ghẻ lở, nhất là cái đuôi, rụng đến gần phần đít, tức là sắp cụt ngủn.
Tôi nhận nhà mới được độ đôi tháng, thấy cảnh sắc, không khí nơi đây thật tuyệt, nhưng chỉ hơi buồn mỗi nỗi về con chó già kia. Con này nhiều tính xấu quá, như nết ăn tục uống của nó chẳng hạn. Nhiều khi nó ngoặm, cắn nuốt cả bát sành đựng thức ăn của nó, hay tè luôn vào chính bát đựng đồ ăn, thức uống của nó; hoặc như, phần ăn có rồi, nó vẫn nhăm nhe, ganh ghẹ với đàn vịt, lũ gà, thậm chí gầm ghè với cả chiếc cột xi măng dựng trong vườn.
Đặc biệt là tính khí cắn trộm của nó. Nó rất hay cắn, thứ gì cũng cắn, ai cũng căn, cắn bất cứ vật dụng gì trong tầm mõm của nó, nhiều khi cắn trộm cả cái cối đá thủng nằm góc sân.
Vốn là người rộng rãi, rộng lượng, nhưng lo xa, nên dù nó đã già nua, xấu xí, bẩn tưởi, tôi vẫn lo toan cho thân phận chó nhà nó, tiêm phòng một phát thuốc phòng chó dại cho nó. Tiêm vậy, thì nó hết cách điên, dù có cắn ai, cũng vô thưởng vô phạt.
Đã nói, giống chó xấu xa thành bản chất rồi, tức gặp ai cũng nhe răng dọa, nhất là khi biết mọi người sợ dại, nên nó càng đem ra doạ. Với tôi, chủ của nó, tôi chả sợ, chả chấp giống bẩn ấy, vì tôi tiêm phòng giống dại của nó rồi.
Bữa ấy đẹp trời, lại là ngày nghỉ, tôi thong dong rạo trong khôn viên. Đang mơ màng ngắm cảnh, thì con chó già xồ ra, sủa:
-       Gâu gâu gâu, tôi sẽ cắn ông!
Nó doạ vậy, còn tôi nghĩ bụng, sao nó lại cắn mình nhỉ? Mình đã cho nó ăn, xây cất chuồng tử tế cho nó? Còn đang nghĩ vậy, nó sủa tiếp:
- Gâu gâu gâu, tôi là chó, cắn kiểu gì, ai cùng bị dại…
Tôi nghĩ bụng: À ra con này chuyên nghĩ mình có vũ khí dại, nên đem ra hù doạ mọi người. Nhưng vì phận chó, nên nó đâu biết, chủ của nó đã tiêm phòng bệnh dại của nó rồi, dù có cắn, nó cũng chả lây dại được cho ai. Song lúc ấy tôi chợt nghĩ, bị chó cắn, tất nhiên sẽ đau, sẽ chảy máu, thể là tôi ứng xử với con dại ấy như sau:
Tôi làm động tác giả, như mọi bữa chuẩn bị cho nó ăn. Thế là con này sướng run, lập cập đứng đợi chủ, nó đứng ở tư thế chó đớp mồi. Vào nhà, rồi tôi quay ra, quẳng một cục đen sì. Thế là nó lao ngay vào đớp, sau đó ăng ẳng kêu, rơi vãi cả răng nanh, răng củ, răng cái và nó thục mạng chạy.
Hoá ra con chó già ấy đớp trọn quả mướp được nướng nóng cháy. Nó xục mõm vào, răng của nó, chứ răng của bố, của ông bà ông vải nhà nó, xục vào quả mướp nướng nóng, cũng rụng ráo!
Đập trụ sở
 
Đấy là hai hướng làm giàu, tôi nhòm ngó vào cơ quan. Giờ cơ quan ứ ra người là người, thừa đến mức, chả biết bố trí người vào đâu, thế mà tôi vẫn dự định tuyển tiếp. Nhận vào thì phải có đứa ra, mới lấy được chứ. Một hôm tôi gặp tay nhân viên kia ở hành lang:
- Kìa, thằng cháu, vào phòng chú. Ờ, thế mày bao giờ thì nghỉ hưu.
Thằng kia ớ ra:
- Dạ, chính chú mới tuyến chao đôi, ba năm. Chắc phải gần bốn chục năm nữa, cháu mới nghỉ hưu.
- Thế á! Thế mà tao cứ tưởng, mày sắp về rồi đấy. Tao đang tính, ghi mày trong danh sách nghỉ chế độ.
Và quả thật, lúc đó tôi mới nhớ ra, thằng này tôi nhận nó là cháu họ, dù tôi chẳng dây mơ rễ má gì với nhà nó. Quả nhận nó vào cơ quan, tôi xơi ngon ơ 120 triệu, cái thằng cháu ất ơ, bằng trung cấp liên thông, học cho nhanh nhanh ấy.
Tính toán mãi để xua cánh về hưu, biên tuyển người mới, mà chẳng tìm ra mống nào, tôi đành xoay ra gạ anh em phá nhà để xây nhà mới.
Tôi về trị nhậm cơ quan này được mươi năm, nhưng ba lần phá trụ sở và xây mới lại ba lần rồi. Xây và phá nhiều đến mức, các công ty nhẵn mặt, quen mùi. Hôm nọ tổng công ty kia đến gạ phá và xây mới trụ sở, tôi liền gọi cậu cán bộ hành chính lên:
- Này, cậu xem cơ quan ta đã phá và xây trụ sở mới lại được chưa? Cái Tổng công ty này nó xây nhà khá lắm, lại rẻ nữa, rẻ như cho không ấy, mà toàn xây bằng xi mặng sịn, sắt thép sịn, gạch ngói sin thôi, không kiểu cốt bê tông bằng thanh trẻ rỉ đâu.
- Dạ, báo cáo. Trụ sở cơ quan ta vừa mới xây xong, còn chưa thực hiện bước nghiệm thu. Mà chính ông tổng công ty này đang trong thời kì bảo hành, sửa chữa, ta đã ký biên bản nghiệm thu cho họ đâu!
- Thế á! Thế mà tớ tưởng tớ ký nghiệm thu cho họ rồi đấy.
Thế có chán bỏ mẹ không, còn chưa nghiệm thu, còn đang bảo hành, thì phá ra xây lại thế nào được. Tôi chợt nghĩ ngay ra tay cán bộ hành chính này, liền nói với nó như sau:
- Ờ! Mà nhà cậu xây lâu lắm rồi đấy nhỉ?
- Dạ, báo cáo! Nhà em mới xây được dăm năm thôi. Hôm khánh thành nhà mới, em chẳng mời thủ trưởng là gì.
- Năm năm rồi á. Sao lâu đến thế! Chắc nay nó cũ lắm rồi, lạc hậu lắm rồi. Thôi, về phá mà xây mới lại đi. Tớ nói nhỏ cho cậu câu này nhé: Cái Tổng công ty này nó lại quả bẫm lắm, đến 50% đấy. Thôi thế này nhé! Khoản ấy, khoản hoa hồng ấy, tớ một nửa, cậu một nửa, nhanh nhanh về mà phá và xây nhà mới đi.
- Dạ, dạ… để em nghiên cứu, bàn bạc với mẹ đĩ đã.
- Giời ơi, vẽ! Làm đếch gì phải nghiên cứu, phải bàn với nó. Khoản hoa hồng ấy, mình cứ giấu nhẹm đi, mà tiêu riêng, mẹ đĩ nó biết đâu là tiền của nó.
Mãi chẳng thấy tay hành chính phá và xây nhà mới, tôi đành xoay ra tay nhân viên khác:
- Này này thằng cháu, mày có phá nhà không?
- Dạ báo cáo thủ trưởng, cháu chưa có nhà xây.
- Thế thì dỡ nhà tranh, xây nhà xây ấy.
- Nhưng cháu chưa có đất.
- Giời ạ! Thế thì mua đất chứ, mua để xây nhà mới ấy. Này, cái phần hoa hồng công ty nó chia cho bở lắm nhé! đến 50% đấy!
Gạ mãi mà chẳng ma nhân viên nào chịu phá nhà, xây nhà mới, để hưởng cái khoản hoa hồng hời đến thế! Giờ nhân viên gặp tôi, từ xa đã lủi nhanh. Chắc chúng sợ tôi gạ cho chúng về hưu, hay phá nhà, xây nhà mới! Đúng, toàn là lũ ngốc, bở đến thế mà bỏ phí!
Dốt thật!

Công nhận tôi dốt thật. Hồi sinh viên học khoa thú y, tức khoa thiến gà, hoạn lợn, giờ ấy học thực hành môn thú y học. Tại hiện trường có hai con ngựa, một đực, một cái. Giáo viên giảng đi dạy lại, rồi chỉ dẫn đến mấy mươi bận, tôi vẫn không phân biệt nổi, đâu là con đực, đâu là con cái.
Của ngựa cái thì nó trải rộng như cái lá sen, tôi lại bảo là ngựa đực; của ngựa đực to, dài như chiếc đòn gánh, tôi lại bảo là con giống cái. Nghe thế, thầy tức quá, rủa cho một chặp:
- Sao nhà anh ngu ngốc thế! Sờ sờ ra thế kia, mà không nhận ra được ư. Tôi hỏi, thế sau này chọn vợ, anh có chọn nổi không?
Lúc ấy ngượng quá, nghĩ tới cảnh lấy vợ ấy, tôi ngượng đỏ cả mặt. Nhưng lâu nay thích lắm rồi, nên thấy thầy hỏi vậy, chả còn sợ hãi nữa, tôi mạnh bạo thưa với thầy như sau:
- Dạ thưa thầy! Bao giờ đến tiết giảng dạy học lấy vợ ấy, thầy cứ giảng cho chúng em thật kỹ càng vào, kỹ gấp đôi, gấp ba so với hôm nay. Kẻo không, sau này chúng em lại chọn nhầm, thì khổ cái thân chúng em lắm. Dạ, song em cứ thưa với thầy trước, giống của vợ ấy, nó có to như của ngựa thế này không? Giống người cái mà to thế, thì to, to quá!
Nói tới đây, tôi chỉ tay ngay vào con ngựa đực và giải thích tiếp với thầy:
- Vợ mà to như của con ngựa cái này, em chịu, chả dám lấy nữa thầy ạ!
Lúc này ông thầy điên tiết lắm rồi:
- To! To cái mả nhà anh ấy. Tôi xin thưa với anh rằng, đấy là con ngựa đực, không phải ngựa cái! Vợ sau này anh chọn, làm gì có thứ dài và to như thế kia. Cùng lắm, nó chỉ phủ hết độ bằng cái toà lá sen thôi ạ!
 
 
Danh hão!
 
      Tôi rất thích chụp ảnh chung, chụp xong in tung toé, rồi treo khắp nhà, khắp vườn, khắp xóm và tiện thể gặp ai cũng tặng. Tất nhiên ảnh chụp tôi sẽ chú thích: tôi - Nguyễn Văn A - chụp với ông đứng bên cạnh phải là ngài mít tơ to, vị bên cạnh trái, mặc áo xanh màu cứt ngựa là ngài mít tơ to kha khá.
Tất nhiên người tôi chụp ảnh chung đều phải cỡ chức tước to, giả tỷ nặng từ cỡ tạ bảy, tạ tám, hay hàm chức chủ tịch Uỷ ban Hót phân tỉnh trở lên. Chụp thế mới bõ khoe, treo và tặng mọi người chứ; chụp với những người ấy, mình sẽ danh giá lên đôi phần. Ví dụ mình đang cao độ mét rưỡi, chụp với ông Chủ tịch Uỷ ban Phân chuồng lợn huyện, chắc chắn sẽ cao lên độ năm phân; chụp với với ông Hội trưởng Phân gà xã, cao lên độ phân rưỡi.
Ngoài chụp ảnh, tôi còn đãi cơm, mời họ về nhà, tổ chức bữa đánh chén linh đình, dù tốn kém cặp gà tơ, thêm dăm ba chai rượi cuốc lủi, thì mình, cả nhà nhà mình, họ hàng nhà mình sẽ thành ra nổi tiếng, vì được đãi cơm ông Chủ tịch hội Phân bắc tỉnh.
Cái tin tôi thích chụp ảnh lan rộng ra khắp xóm làng, lan ra cả hàng huyện. Một bữa nọ đang ngủ chiều, vì buổi trưa mới chụp ảnh chung và chiêu đãi ông chủ tịch Hội Phân bò Quốc gia. Ăn uống no say qúa, đâm giấc nồng trưa kéo dài đến độ bốn giờ chiều. Đúng lúc ấy thằng con gào lên, đánh thức:
- Bố, bố dậy, dậy! Có nhà ông kia đang đến xin kiểu ảnh, chụp chung với bố. Bố có định chụp không?
Tôi ngóc đầu lên, mắt còn díp xuống vì trận rượu, hỏi:
- Ông ấy là ông nào? Cấp cỡ nào? Nếu là cấp trung ương, thì mày mời ngay người ta vào nhá. Mà xem, gà trong chuồng còn mấy con nữa, chuẩn bị giết, đãi khách!
- Dạ, thưa bố! Ông này to cấp xóm thôi! Lão ta chuyên đánh dậm lậu ở ao đình làng mình!
- Giào ơi! Thằng đánh dậm thì tao chụp chung làm đ… gì. Chụp xong để trưng cho chó nó coi à, thâm sì sì như thằng đánh dậm ấy! Mày ra bảo: Thằng đánh đậm mà cũng chuộng danh hão!
 


Vào rồi! Lại ra rồi!
 
Tôi quen thằng trộm kia,  một bữa nó tâm sự:
- Có lần em mò vào nhà anh, định ăn trộm rồi đó. Nhưng lần ấy em không ăn trộm xong.
Nghe nó kể, tôi thấy nhà mình may quá, suýt nữa thì mất trộm. Lần nó mò vào ấy như sau: Dịp World cup, kiểu như World cup 2014 đang diễn bây giờ. Lúc đó khuya rồi, khoảng một, hai giờ sáng, đang hiệp một của hai đội bóng quốc tế đá với nhau, anh chàng  trộm ta tuần du một vòng, rồi rẽ vào ngõ nhà tôi:
-       Vào rồi!
Nó nghe ông nọ gào tướng lên vậy. Nhà có người thức, xem bóng đá và điện đóm  sáng choang, thế còn nước non trộm cắp gì được nữa. Nó tuần du tiếp qua nhà tôi, thấy cửa đóng im ỉm. Nhà tôi có truyền thống ngủ sớm, sớm như gà ngủ, có khi bốn, năm giờ chiều, vợ chồng đã lùa con cái lên giường, bắt buông màn ngay và chỉ thị, phải đắp chăn cho kín mít, trùm cả lên đầu nữa, lại kỹ càng dặn, nhắm tịt hai mắt vào đấy. Thế là cả nhà, tất nhiên trong đó có vợ chồng tôi, trên giường và đi ngủ.
Khuya ấy cũng vậy, các con và vợ chồng đã ngủ kỹ. Do ngủ sớm quá, vợ chồng quên cài cửa mở ban công tầng hai. Cánh cửa cứ rập rờn đóng mở theo gió. Do sợ ma, bao giờ ngủ, vợ chồng cũng bật ngọn đèn mờ ảo. Thằng trộm này tinh thật, ngó ngay thấy cửa phòng mở, lại có ánh đèn mờ ảo và tất nhiên, không thấy tiếng gào lên như các nhà khác xem bóng đá:
-       Vào rồi!
-       Lại ra rồi!
Thế là nó leo tót lên ban công, trườn trườn người vào phòng. Không may cho nó, đúng lúc đang trườn dở được nửa cái người của nó qua cửa, thì nó giật bắn mình, vì nghe tiếng kêu:
-       Vào rồi.
Chả rõ là tiếng ai. Chắc chắn không phải tiếng nhà hàng xóm xem bóng đá vọng sang. Hay lúc ấy là tiếng của tôi mơ ngủ cũng nên. Thằng trộm ta hoảng quá, vội lùi lùi trườn người ra ngoài. Đúng lúc đầu của nó lùi được gần hết ra ngoài cửa, thì nghe tiếng tiếp:
-       Ra rồi.
Thằng trộm tá hoả tam tinh. Đúng là đầu nó sắp ra xong rồi. Bỏ mẹ, nó bị chủ nhà phát hiện ra rồi. Thế là vụt dậy, nó va uỵch người vào cánh cửa, thục mạng nhảy tọt từ ban công xuống đất. Cú tiếp đất lại nghe tiếng uỵch tiếp. Đau lắm, suýt gãy cả chân cơ mà, nhưng nó vẫn co giò chạy thục mạng nhà nó.
Và tận khi thằng trộm uỳnh vào cánh cửa, uỵch tiếp đất nữa, vợ chồng tôi mới hay, vừa có trộm mò vào nhà. Thế là cả hai lổm nhổm bò dậy, đồng thanh hô:
-       Vào rồi! Nó lại ra rồi! Bớ hàng xóm ơi!
Lão hàng xóm đang xem truyền hình, chẳng thấy ma cầu thủ nào đá để bóng nó vào và  ra gôn cả, tức quá, mở cửa, chõ lên:
-       Làm đ…. gì có vào, mới ra, mà toáng cả lên thế. Điên!
 
Tấm vé xổ số
 
Ngày xửa ngày xưa có một cặp vợ chồng nọ, buổi ấy là thời bao cấp xã hội chủ nghĩa, tức là gì cũng bao cấp, bao cấp từ ăn, ở, đi lại, chữa bệnh, học hành, kể cả chỗ ị, cùng bao cấp tập thể tuốt.
Thế nên vợ chồng nhà nọ khá túng. Ăn chả đủ ăn, ở chả đủ ở,… tức thiếu khổ đủ trăm nghìn bề. Anh chồng nhà này lại mắc cái bệnh hay than phiền, chàng ta cứ than rằng: do ông trời, rồi kiếp trước,…. nên nay ra khổ quá. Cô vợ nghe vậy, nhìn anh chồng hom hem, chỉ toàn da bọc xương và đôi đầu gối củ lạc nhô lên, to gần bằng quả bưởi, mà thương chồng quá mất thôi!
Thế là nàng ta âm thầm đi làm cái việc ấy - chơi xổ số. Dù giấu chồng, nhưng anh chồng vẫn biết. Làm gì giấu được cơ chứ, kinh tế gia đình khá lên, bữa ăn nay thì thêm mấy bìa đậu, mai lạng chả, ngay kia cái chân giò ròn sừn sựt. Là chồng, nên phải quan tâm, anh chàng hỏi vợ như sau:
- Dạo nay kinh tế nhà ta có vẻ khá lên em nhỉ. Em làm thêm công việc gì đấy?
Cô vợ thoáng chút bối rối, xong sau đó thưa lại với chồng:
- Ấy à…. Em chơi xổ số ấy mà! Sao số em may đến thế, nó cứ trúng là trúng suốt ấy!
Kinh tế nhà ấy ngày một khá lên, anh chồng trông thấy rõ. Không chỉ chiếc chăn rách được thay bằng chiếc chăn hoa con kông mới đỏ rực rỡ, cái rổ tre được thay bằng thứ rổ nhựa, đến cả cô vợ nữa, quần áo chải chuốt, người tỏa ra toàn mùi nước hoa thơm lừng. Cô vợ còn không quên chăm chút cho chồng, mua cho chồng hẳn hai chiếc quần Ka ki, để thay lũ quần cũ rích, toàn thứ bích kê lằng nhằng cả đầu gối, lẫn mông đít.
Anh chồng đâm nghĩ ngợi, trúng gì mà trúng số xố nhiều thế? Thế rồi anh chàng âm thầm theo dõi và cuối cùng biết vợ chơi xổ số theo kiểu cách gì. Biết, nên chàng ta đâm ra buồn, buồn lắm, mà chả biết làm gì. Chẳng lẽ vợ chồng lại quay về chốn những ngày xưa - nghèo nàn, cơm toàn ăn rau độn với dưa, còn mặc quần thì toàn loại bích kê cả mông lẫn đít.
Tối ấy vợ chồng nhà ấy ngồi uống nước trà. Anh chồng chu đáo bao giờ cũng pha nước sẵn, rót nước sẵn đợi, để mời vợ. Họ là một cập uyên ương - hạnh phúc. Hôm ấy không rõ cảm động vì điều gì, chàng ta pha, rót nước, lại làm sóng sánh nước ra mặt chiếc ghế. Anh chàng chưa kịp lau, đúng lúc ấy cô vợ ra xơi nước cùng chồng. Cô nàng vừa định ngồi, thì anh chồng nàng ta hốt hoảng ngăn vợ, tức là ra hiệu bảo vợ đừng ngồi vội, ghế nó có nước. Anh chàng ấy ngăn vợ như sau:
- Ấy ấy mình ơi, đừng ngồi vội, kẻo ướt mất tấm vé số của mình bây giờ!
 
 
Cái mụn ruồi dài
 
Trên mặt tôi hiện có cái mụn cứt ruồi. Nguyên do có cái mụn ấy là bởi một cô nhân viên nọ trong cơ quan. Cô này tính vốn nói dài, dài lắm, cái gì cùng dài đuồn đuột ra. Thí dụ cô ta chào ai, cũng chào dài; hỏi ai, cũng hỏi dài; tức là điều gì cũng làm cho nó dài ra. Quay lại chuyện mụn ruồi ở mặt tôi, đại để nó như sau:
      Lần ấy tôi có việc với cô nàng ấy, chúng tôi làm việc với nhau như sau: Tôi chỉ thị bằng mồm và cô ta lĩnh hội bằng cách ghi chép cái chỉ thị mồm của tôi. Biết cô nàng dài lời, nên làm việc với nàng ấy, tôi phải áp dụng chiêu thức như vậy. Buổi làm việc đó, cô nàng thì mải mê ghi chép, còn tôi bằng mồm mải miết đọc lời chỉ thị. Lúc ấy, sau khi ghi chép xong một câu chỉ thị của tôi, nàng ta ngẩng mặt lên và nhìn vào mặt tôi để nghe câu chỉ thị tiếp, chợt mắt nàng thoáng như ớ ra. Tôi cảm nhận thấy và hỏi:
-       Gì thế cô ?
-       Thưa….!
-       Sau thưa là gì ớ cô?
-       Dạ, sau thưa là gì ớ cô ……thưa thủ…
-       Sau thưa thủ là gì ớ cô? Dài lời quá!
Cô ta lúc này vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn lúc trước và còn đắm đuối nhìn vào mặt của tôi.
- Thôi! Không phải thưa thớt nữa, không phải dài lời như mọi bận nữa. Mặt tôi hiện nay đang có vấn đề gì? Cô nhớ, đây không phải câu trong chỉ thị của tôi, mà cô phải ghi chép vào sổ….
Tôi còn đang nói dở câu, thì nhận ra, trên mặt mình có con ruồi đang đậu và nó vừa cất cánh. Đến tận lúc ấy cô nàng mới một mạch tuôn trào dài đuồn đuột như sau:
- Kính thưa thủ trưởng ạ! Em và thủ trưởng hôm nay cùng làm việc. Thủ trưởng thì đọc chỉ thị, còn em thì chăm chú ghi chép các chỉ thị của thủ trưởng. Báo cáo với thủ trưởng là khi em ghi chép được đúng hai trang, em ngẩng mặt lên để nghe câu chỉ thị tiếp của thủ trưởng, thì nhìn thấy con ruồi đậu vào mặt thủ trưởng. Nó lại còn đi ị nữa. Nhìn thấy thế, em ngạc nhiên qúa và em thưa ngay với thủ trưởng là Thưa thủ trưởng ạ, thì thủ trưởng lại cứ làm em phải nói dài lời ra...
-       Thôi thôi kính thưa cả nhà nhà cô dài lời!
Và tận đến lúc đó tôi mới hiểu ra, có con ruồi đậu vào mặt mình và nó ị ra một bãi tướng và không còn kiên nhẫn nghe cô nàng nói dài lời tiếp, vội vàng tôi đưa tay lên sờ mặt, thì hỡi ôi, do cô ta nói dài lời quá, tôi phải nghe lời dài quá, bãi phân của con ruồi kia đã kịp khô cứng, bám chặt vào giữa cái mặt tôi, chả lau chùi được nữa.
 Thế nên ngày nay đâm ra giữa cái mặt của tôi mới có nốt ruồi đèn sì sì. Khổ không cơ chứ, vớ phải nhân viên lời dài, cũng mệt thật!
 
 
 
 
 
Chùm truyện cười : “Suýt thì mất vợ”
                     Tác giả: Trọng Huân
Mục lục:
 
- Suýt thì mất vợ
- Bài tập cãi nhau
- Chơi đoán chữ
- Chung voi với đức ông
- Ụ nóng cái điều hoà
- Ống khói rơi mất rồi
- Thò chân cáo
- Hở mông
- Ngõ văn hoá
- Cụ kém con 10 tuổi
- Cụ thất tuần chưa
- Giá cả cái mồm
- Trò chợi thằng trộm
- Con cá bé tin hin
- Táo cũng biết nở
- Đánh, đánh, đánh
- Con già cái
- Tiếng loa tút, tút, tút
- Nhất thằng đánh dậm
- Đinh đâm vào đít
- Hư, hư, hư này
- Cái máy ghi âm kín
- Quân khu doạ
- Con chó dại
- Đập trụ sở
- Dốt thật
- Danh hão
- Vào rồi, lại ra rồi
- Tấm vé xổ số
- Cái mụn con ruồi dài
 
Truyện Suýt thì mất vợ
 
Ở phố núi kia một tay sửa xe có chiếc xe máy Simson. Tay này ranh ma, sơn xanh bôi đỏ cho nó ra rực rỡ. Anh chàng tính, sẽ lừa được ai đó, rước của nợ bảy mươi đời từ cái thuở hồng hoang còn anh nhà nước Đông Đức xã hội chủ nghĩa. Song mãi, chẳng có ma nào đến rước. Hôm ấy có chàng người Mông đi qua, thấy chiếc xe sặc sỡ xanh đỏ, đứng lại ngó. Tay sửa xe nghĩ bụng, vớ được con vịt rồi, liền lên tiếng:
- Mày mua nó không? Cái xe Sưng Sờn này sản xuất tận nước Đức đấy.
- Nước Đưc là nước nào?
- Nó ở xa lắm! Gấp trăm, gấp ngàn lần đường về bản nhà mày. Nước ấy nó tuyền sản xuất ra xe đẹp, xe tốt thôi! Mày mua không?
-       Bao nhiêu? Anh chàng Mông hỏi.
-       Rẻ thôi! Nửa con trâu (tức 10 triệu).
Chàng Mông ta nghĩ bụng, sao rẻ thế nhỉ!
- Đấy. Có đứa ở bản của mày, mua cái xe đen xì xì, mà giá bằng hẳn con trâu. Mày biết rồi còn gì. Thôi! Chỗ quen biết, tao bán cho, chỉ bằng một đùi con trâu thôi (tức 5 triệu).
Chàng Mông ta sướng quá, nhưng vẫn hỏi tiếp:
-       Thế nó nổ to không?
-       To chứ!
-       Xì ra nhiều khói không?
-       Nhiều khói lắm!
Tay sửa xe khởi động luôn máy. Đúng là xe nổ pành pành, to hơn cả tiếng công nông, còn đằng đít phịt ra toàn khói là khói, khói đen kìn kịt. Tay Mông thấy thế, mê mẩn sướng!
- Nhưng giờ tao không đem tiền đâu. Mà tao cũng chả  biết lái xe nữa. Tao đưa nó về bằng cách nào? Hay tao gọi vợ tao đến, khênh nó về bản?
Trong lúc anh chồng giăng bẫy, cô vợ của tay sửa xe cũng lởn vởn lượn quanh. Cô này tuổi sồn sồn, lúc ấy ăn bận: áo thì trễ tràng, trông toàn thấy những bụng là bụng, còn quần thì lửng lơ quá gối, da trắng ơn ởn. Chàng Mông ta không chỉ ngắm xe, thi thoảng còn liếc trộm vợ người một cái. Anh chàng sửa xe nhìn thấy chàng Mông liếc vợ mình, cũng tức, nhưng vì muốn bán xe quá, nên nén lòng vậy. Nghe tay Mông nói thế, anh chồng sửa xe nghĩ ngay ra mẹo:
- Vợ tao nó sẽ thồ mày về bản lấy tiền, còn mày thì lấy xe.
Vợ chồng nhà này phối hợp với nhau khá ăn ý. Thế là cô vợ trèo tót lên xe, còn chàng Mông ta hăm hở leo lên ngồi yên sau. Máy nổ pành pành, khỏi xì ra đằng đuôi đen kịt. Tay sửa xe còn dặn với:
- Mày nhớ ôm chặt lấy vợ tao nhé! Nó chạy nhanh lắm! Ngã là bỏ bố nhà mày đấy. Tao không đền được đâu!
Tay mông sướng quá, nghĩ bụng, đã mua được xe rẻ, lại còn được ôm vợ người ta nữa, thế là nó cứ ôm ghì, ôm riệt lấy vợ người. Vì về nhà tay Mông kia toàn đường xuống dốc, nên xe như ngựa phi, chứ thử lên dốc xem, có mà thành ra con ngựa tịt, chỉ biết phìn phịt ra khói đằng đít là cùng.
Được hơn tuần, tay sửa xe thấy vợ chồng nhà Mông nhễ nhại mồ hôi, chồng thì dắt đằng trước, vợ ra công ủn đằng sau cái Sưng Sờn xanh xanh đỏ đỏ:
- Vợ chồng nhà mày đi đâu đấy? Sao không lên xe mà cưỡi?
- Mày ơi, nó chả nổ được, cũng chả phịt ra khói nữa.
- Sao lại thế? Hôm trước nó chả nổ pành pành đấy thôi. Thế thì mày phá hỏng nó mất rồi!
-  Thôi, tao trả lại mày đây!
- Trả là trả thế nào! Muốn trả, mày phải đền tao nửa con trâu, vì cái tội phá hỏng xe của tao; tao phạt tiếp nửa con trâu nữa, tội mày ôm eo vợ tao; mày lại đền tao tiếp nửa con trâu nữa, vì hôm ấy mày giữ vợ tao từ trưa đến tối mịt mới cho nó về! Bằng không, tao bắt luôn con vợ của mày, bù vào những chỗ kia!
Anh chàng Mông nghe vậy hốt hoảng quá. Bỏ mẹ, nó mà bắt, vợ mình giá bằng mấy con trâu ấy chứ. Anh chồng rối rít giục vợ và cô nàng sợ tái cả người, co giò ù té chạy. Còn anh chồng Mông thì bán sống bán chết quay đầu, dắt xe lao xuống dốc. Chạy được quãng xa, nó mới dám quay đầu ngó lại. Nó chả thấy ai đuổi theo, sướng quá, nghĩ bụng:
- May, may quá đi mất thôi! Tí nữa thì ông mất mẹ nó con vợ!
Bài tập cãi nhau
Vợ chồng hàng xóm có trận cãi nhau to. Nội dung cuộc cãi nhau như sau:
Vợ: - Tôi còn lạ gì con ranh ấy!
Chồng: - Này này cô ơi! Đừng có kiểu xúc phạm người khác nhé. Đấy là công việc…
Vợ: - Công với chả việc. Việc công gì mà đưa nhau ra quán cà phê, ghé vào tai nhau hú hí.
Vợ chồng tôi lúc đó đều giỏng tai lên nghe. Đến đoạn “ghé vào tai nhau hú hí”, vợ bình phẩm luôn:
- Đúng! Việc công quái gì mà đưa nhau ra quán cà phê, còn ghé vào tai nhau…
Tôi: - Đến đấy thì sao. Chẳng nhẽ nơi ấy…
Vợ: - Là chốn lăng quăng, toàn chuyện giai gái.
Tôi: - Đúng là giống đàn bà, chuyên gia xuyên tạc! Buôn dưa lê lắm vào, nên nhìn na ra mít!
Vợ: - Na? Còn cả quả na của nhà ông nữa đấy! Ông có biết, tuần trước, ông cà phê cà pháo với con ranh nào không? Ông thì thầm những chuyện nhố nhăng gì ở đấy?
Tôi: - Này này. Cô đừng kiểu mạt xát người khác nhá. Con ranh nào - Tôi trừng mắt – Cô có biết, chúng tôi bàn công việc gì không?
Vợ: - Lại việc công rồi. Gái này đã chả thèm nói. Đây, cái việc công ấy đây. Có mà lông công!
Nói tới đây vợ chìa điện thoại, dí cái tin nhắn của tôi - không hiểu kiểu gì, mà cô nàng sao chép được y nguyên – toàn lời lẽ tốt đẹp, thắm thiết thôi, chả có tí nhố nhăng, lông công nào như lời vợ xuyên tạc.
Thế là vợ chồng tôi xúm vào cãi nhau. Cãi nhau to tát, ầm ỹ hơn cả nhà hàng xóm. Vợ chồng nhà kia nghe thấy bên tôi vậy, ngạc nhiên quá. Họ lại tưởng chúng tôi bắt chước, tập bài cãi nhau của họ. Thế là họ tịt, không cãi nhau nữa.
Lúc này trong ngõ song diễn chỉ còn mỗi cặp vợ chồng nhà tôi. Chợt nhận ra cảnh tình trên, chúng tôi đâm ra cũng tịt luôn, chả còn thiết cãi nhau nữa!
 
Chơi đoán chữ
 
Vợ chồng nhà kia rất thích trò chơi đoán chữ, mà toàn chơi về khuya thôi. Khuya khuya ấy cô vợ gạ, nhà này đa phần là vợ gạ, còn anh chồng thi thoảng, chỉ hôm nào rượu chè vào, cũng có gạ. Lại nói về cái khuya khuya ấy, cô vợ khởi xướng như sau:
- Chúng mình chơi trò đoán chữ đi!
Anh chồng vẻ không thích lắm, nhưng vì mấy tuần nay chưa chơi bận nào, mà sáng hôm sau lại cần chút tiền, vì có tẹo việc riêng, anh chàng đành miễn cưỡng:
- Đoán thì đoán. Nhưng tối nay không chơi đoán chữ dài, đoán ngắn thôi.
Cô vợ đồng ý ngay:
-       Ngắn cũng chơi. Nào, mình ra chữ trước đi!
Dụng cụ chơi là tờ giấy và chiếc bút, sẽ ghi từ đố ở mặt trước, từ giải ở mặt sau. Anh chồng lưỡng lự một lúc, nghĩ sao phải ra được chữ thật khó, thật rích rắc, thật mà như giả, vợ sẽ bó tay chấm côm. Cuối cùng anh chàng nghĩ ra cái chữ kia, liền viết ra như sau:
- T….
Và mặt sau ghi từ giả thích. Cô vợ trả lời tức khắc:
- To!
- Không đúng!
Một lúc, cô vợ:
- Tọ
- Không đúng nữa!
Anh chồng đáp, giọng phấn khởi. Một lúc sau, vợ:
- Tỏ
- Càng không đúng nốt! Sắp thua rồi nhá. Chỉ còn một bận đoán nữa thôi đấy!
Cô vợ vẻ luống cuống. Nghĩ bụng, nếu mà đoán sai đận nữa, thì đêm nay tét!
Trong ngõ, nhà đối diện, cửa sổ hai nhà thường mở thông thống sang nhau, cô vợ hàng xóm nghe thấy thế sốt ruột thay cho vợ nhà người, mãi mà chửa  đoán ra chữ ấy. Cô nàng này lúc đó đang nằm, liền ngóc ngay đầu dậy, chõ sang mách nước cho cô vợ nhà hang xóm:
- Có mỗi chữ dễ ợt ấy, mà không đoán ra. Nó là tịt, tịt, tịt. Nhà này, từ tối đến giờ, đoán ra cả mấy trang chữ chồng nó đố rồi đấy, mà toàn chữ khó thôi nhé. Đấy, giờ ngủ khìn khịt, bố còn dám dậy đố đây chữ nữa!
 
 
Chung voi với đức ông!
 
Ở làng ấy có tay nông dân nghèo nàn nọ và gã phú ông giàu tú hụ kia. Mỗi khi gặp phú ông, tay nông dân đều rạp mình xuống:
- Con lạy cụ lớn ạ!
Lão phú ông chả thèm liếc tay nông dân lấy một cái. Bữa kia, tay nông dân rất ngạc nhiên và phấn khởi, khi thấy phú ông nhắn hắn ta tới nhà lão. Tại nhà phú ông, tay nông dân khúm lúm đứng dưới hiên, ngước mắt trông lên và thưa rằng:
- Cả nhà, cả họ con vinh hạnh quá, được cụ chiếu cố, cho vời tới!
-       Tớ gọi là có việc đấy!
-  Lạy cụ ạ. Dạ, việc gì đấy ạ? Vinh hạnh cho cả nhà chúng con quá ạ!
Tớ và cậu sẽ chung nhau nuôi con voi. Cậu cắt cỏ, chặt mía cho nó ăn, rồi tắm giặt, chải lông đuôi, dắt nó đi chơi… Đại ý là các việc chăn dắt voi ấy. Trưa trưa, tối tối, thì dắt nó về, buộc trước cổng nhà tớ.
-       Dạ, còn việc gì nữa ạ?
-       Sáng sáng cậu đến hót cứt cho nó nữa.
-       Hót xong rồi thì sao nữa ạ?
- Thì phần cứt đó là của nhà cậu. Cậu cứ khuân vác về mà dùng! À, cho cậu thêm phần đứng xem voi ỉa nữa. Bở quá còn gì. Đấy, quan hệ láng giềng giữa chúng ta là ngần ấy chữ đấy!
 
 
Ụ nóng cái điều hoà
 
Ở một tỉnh miền núi biên giới kia có ông cán bộ cỡ khá to, cặp bồ nhí. Họ hẹn hò nhau đến khách sạn. Họ đến đó rất bí mật, chỉ có ông cán bộ và cô bồ biết thôi. Không hiểu sao, mà cả cơ quan và bà vợ già vẫn biết: khách sạn nào, tầng, phòng nào - khách sạn Cánh buồm đỏ thắm.
Cặp tình nhân nhận phòng xong, tất nhiên sẽ tắm rửa cho thân thể trong sạch, vì nhỡ đâu thân thể của họ trót cọ sát với các thân thể khác, như chồng vợ của họ, rồi đại loại như tình nhân khác, hay thân thể kẻ nào đó qua đường chẳng hạn.
Trên giường đôi tình nhân kia tâm sự về tình yêu cháy bỏng, trọn đời, trọn kiếp,… nếu không có nhau, cả hai sẽ chết, rồi họ mặn nồng ân ái.
Trong khi đang say sưa, chợt cửa phòng giật đùng đùng. Gã đàn ông hốt hoảng, buông vội người tình, lao nhanh ra cửa sổ. Dù lúc ấy người trần như nhộng, lão vẫn leo tót qua bậu cửa, trèo tọt lên củ ụ nóng máy điều hoà; ả đàn bà xỏ nhanh váy áo, tỉnh queo nằm tênh hênh trên giường, dáng vẻ rất là thánh thiện, y như con gái nhà lành ấy.
Cửa bị đẩy tung, bà vợ vừa già vừa béo nục nạc, lạch bạch lao vào phòng, lao vào như chốn không người. Mụ ta trố mắt ra ngạc nhiên, vì chỉ thấy có mình “con kia” tênh hênh trên giường thôi. Cô ả thỏ thẻ chào bà chị như sau:
-       Em chào chị ạ!
Lúc này mụ kia chả còn tâm trạng đâu đón rước câu em nó chào nữa, cái kẻ đang đong đưa, định cướp chồng bà. Bà ta chúc ngay đầu xuống, nhòm ngó gầm giường, tiếp đó giật toang cửa tủ, rồi xăm xoi thêm  cả cái toa lét...
Ơ hay không kia, sao chả thấy lão chồng háo gái của mụ đâu. Điên tiết quá, mụ nhào ra cửa sổ. Ô kìa, lão chồng của mụ đang thỗn thện ngồi trên cục nóng cái máy điều hoà. Mụ ngạc nhiên quá, hớt hải hỏi chồng như sau:
-       Ơ kìa! Mình ngồi lên trên đấy làm cái gì thế?
Lão chồng mặt cắt không còn hạt máu, thảng thốt:
- Anh ngồi đây…. cho nó ấm đấy mình ơi!
Nói chưa dứt câu, thì ụ nóng long ra, rơi đánh uỵch, kéo theo cả thằng người trần như nhộng đang ngồi trên đó. Mụ vợ nhìn theo, khóc tu tu:
-       Mình ơi! Ới là mình nó ơi!
 
 
Ống khói rơi mất rồi!
 
Trò này vợ chồng tôi mới chơi thôi. Ngày mới cưới, chưa chơi. Khi sinh con đầu lòng một, hai tuổi, vẫn chưa chơi. Đến khi con ba, bốn tuổi, khuya ấy, bảo mãi nó không ngủ, vợ chồng nhìn nhau, đồng thanh:
- Ngủ đi. Kìa, có con ngáo ộp kìa!
Doạ kinh thế, nó vẫn không ngủ. Cuối cùng anh chồng là tôi nghĩ ra trò: “Chơi đoàn tàu hoả nó chạy ình ình đi”. Vợ hưởng ứng ngay. Trò chơi ấy như sau: Chồng là đầu tầu, tiếp đó đuôi tàu là vợ. Thế là đoàn tàu bắt đầu sình sịnh chạy. Trên giường, chạy một quãng xa, con gái vẫn ngồi nhìn đoàn tàu chạy, cười rinh rích; tàu chạy được nửa quãng đường rồi, nó vẫn cười, vẫn chưa ngủ, vẫn nhìn đoàn tàu chạy. Tàu chạy gần đến ga, đầu tầu nghĩ bụng: chắc đến chỗ bẻ ghi, con bé sẽ ngủ thôi. Tầu sắp vào ga, ghi đang chuẩn bị mở, ơ hay không kìa, con bé vẫn cười rinh rích. Chồng, tức là tôi ấy - cái đầu tầu, điên tiết quá, gắt  đuôi tàu:
- Ơ hay, sao nó vẫn chưa ngủ nhỉ?
Đuôi tầu vội vàng bảo với đầu tầu rằng:
- Hay là chúng mình cho nó làm ống khói đoàn tầu đi!
-       Đúng thế!
Nói xong, vợ bê tuột con, đặt lên lưng đoàn tàu, cho nó làm cái ống khói và đoàn tàu tốc hành lao tiếp vào ga. Ống khói trên lưng sướng quá, kêu toáng lên:
- Tu tu tu!
Tàu thì cứ chạy, ống khói thì cứ tu tu... Lúc này cả đầu lẫn đuôi tầu, chả còn thiết để ý đến tiếng còi tầu nữa, đoàn tầu cứ hồng hộc phi như ngựa chạy.
do tàu phi nhanh quá, dù phi trên đường ray, vẫn xóc lộn gan lộn mật ra, xóc quá làm cái ống khói văng ra, rơi tuột đi lúc nào, mà cả đoàn tàu không hề ai hay biết. Chỉ đến khi đầu tầu nghe tiếng đuôi tàu thảng thốt:
-       Ống khói rơi mất rồi, mình ơi!
Nghe tiếng kêu của đuôi tầu và cả tiếng khóc inh ỏi của cái ống khói, đầu tầu vội phanh đánh hự, dù tàu mới vào được nửa sân ga.
Khổ thân chưa kìa, cái ống khói lăn lóc dưới chân giường, mếu máo nó khóc: Tàu ơi!
 
 
Thò chân cáo
 
Bài học đến như trẻ con cũng biết: con cáo thò chân vào chuồng thỏ. Khi nó mới thò và thò được một chân, thì miệng âu yếm hỏi con thỏ trong chuồng: Cái chân của tớ có xinh không. Chân nó còn cặp theo bó hoa hồng rực rỡ, gói kẹo ngoại thơm phức, tất nhiên móng vuốt, nó sẽ giấu biệt đi. Còn miệng nó ở ngoài chuồng sẽ thỏ thẻ kể câu chuyện: ông bụt cho em thỏ quà sinh nhật.
Rồi nó sẽ từ từ đưa cái chân tiếp, cái chân nữa và nữa, đến khi đủ bốn chân trong chuồng rồi, thì cái mõm đầy lông lá và răng nanh, răng khôn, răng dại sẽ xục vào, ngoạm tươi con thỏ.
Bà nội tôi năm ấy ngoài 70. Con cái đều sinh sống, làm việc xa quê, nhà chỉ còn hai bà già, cô con dâu và bà mẹ chồng là bà nội tôi. Đêm ấy đang ngủ, bà nghe tiếng động cửa. Vì người già khó ngủ, đêm hôm lại thường thắp ngọn đèn dầu le lói, bà nhìn thấy bàn tay kia đang loay hoay thò vào, sở soạng tìm chốt cửa trong. Từ từ dậy, bà nhẹ nhàng bước tới. Khi kẻ kia thò gần hết cánh tay qua khe cửa, chộp ngay lấy, bà bẻ quặt. Thằng trộm kia đau đớn quá, gào lên lạy bà rối rít. Chỉ đến khi cho nó đủ độ đau, đến gần gãy rời tay ra, bà mới gằn giọng:
-       Mày tên tuổi gì, con cái nhà đứa nào?
Nghe thằng kia khai, bà vặn tiếp cho nó cái nữa:
- Ối giời ơi! Con lạy bà, con xin bà…
- Bà biết mày là đứa nào rồi!
Thế là thằng kia khai tuốt tuồn tuột, khai đến cả ông bà, ông vải nhà nó. Bên ngoài loáng thoáng tiếng hàng xóm. Bà nội tôi vặn tiếp cho nó nhát nữa, rồi thả ra. Ngay sau đó là tiếng bước chân bỏ chạy bình bịch. Thằng trộm đã thoát, không bị hàng xóm kéo tới, gô gỗ tươi nó lại. Bà tôi chỉ ngó ra giải thích với mọi người:
-       Con dâu tôi nó mơ. Nó tưởng nhà có trộm.
Cũng từ đấy, thằng kia tịnh không dám mò đến nhà bà nội tôi nữa. Nếu vô tình bắt gặp, thì nó lủi nhanh.
Thật may cho nhà nó, bà nội tôi nhân từ quá, tha cho thằng trộm. Phải tay tôi xem, bữa đó sẽ vặn cho nó rời cánh tay ra, rồi hàng xóm, không phải thứ láng giếng nhà cáo đâu, giần thêm cho nó  trận nhừ tử nữa.
 
 
Hở mông



Nay đàn bà, nhất là mấy vị sồn sồn, quá lứa, ăn mặc cứ vãi cả ra, nào rốn, nào đùi, nào vế. Có bà khoe cặp đùi chảy sệ, nhão ra những mỡ.
Một bữa tôi nhắm rượu với tiết canh, lòng non lòng già ở phố Bà Triệu, quãng gần đối diện Đại sứ quán Pháp. Đang thưởng thức miếng lòng chấm mắm tôm đặc quánh, chợt mắt tôi va luôn vào mông đít con mẹ kia. Quần trong lẫn áo ngoài của mẹ này trễ tràng, khoe ra cái khe mông đen kịt. Thế là tôi oẹ liền miếng lòng đang thưởng thức trong miệng. Bà hàng hỏi:
- Lòng tôi bị sao hả ông?
- Lòng thối, lòng thâm! À không, tại cái khe kia thâm đen như miếng lòng thiu, lòng thối ấy!
 
 
 
 
Ngõ văn hoá
 
Ông bạn đến chơi, tiếng ông này cứ oang oang. Thôi thì người ta vốn nói to, thành tính rồi, tôi đành chịu. Nhưng nghe từ ngữ bạn dùng thấy gai gai, vì cứ mỗi câu, ông này đệm đến dăm từ, toàn phụ âm đờ với lờ thôi. Nhà thì toàn đàn bà, con gái, cuối cùng tôi đành bằng cách, khoe với bạn như sau:
- Ông ơi! Ngõ tôi là ngõ văn hoá đấy. Ngõ vừa được nhân chứng chỉ xong. Chỉ vài ngày nữa thôi, sẽ trưng biển văn hoá ra đấy! Chất liệu bằng đồng thau.
- Thế á?
Bạn biết ý chủ nhà nói gì rồi. Quả là sau đó bạn ít văng ra nữa. Chúng tôi đang nói chuyện thì bị ngắt quãng bởi cái loa phường oang oang: Nào sinh đẻ có kế hoạch, rồi dùng bao cao su sao cho đúng cách thức, nạo phá thai thế nào cho đỡ tổn hại sức khoẻ, rồi chống hút hít ma tuý, mại dâm,… Tức là loa phường đang tuyên truyền văn hoá quan hệ sinh lý vợ chồng sao cho tốt, rồi chống xì ke ma tuý sao cho có hiệu quả. Tiếng loa át đến nửa nội dung câu chuyện của chúng tôi và nó phát đến nửa tiếng đồng hồ mới dừng chương trình loa loa buổi tối.
Yên yên được một tẹo, thì cả hai giật thót, vì tiếng một bà trong ngõ gào lên, rồi tiếng ông chồng đáp lại, kèm theo là tiếng đấm bùm bụp. Nghe thủng câu chuyện, hoá ra nhà ấy chồng ngoại tình với con trẻ ranh ở cơ quan. Đánh chửi nhau trong nhà chưa thoả, họ còn lôi tiếp nhau chạy dọc ngõ, táng và chửi nhau nữa. Từ ngữ thì thôi rồi là Lượm ơi, tục hơn ông bạn của tôi là cái chắc! Ông bạn cuối cùng đành lịch sự đứng lên, chào ra về. Vừa sờ đến xe máy dựng ở hiên, bạn tôi văng ra luôn:
- Ô kìa! Mất bà nó cái đèn hậu rồi. Tiên sư nhà nó chứ!
 
 
Cụ kém con 10 tuổi!
 
Cơ quan tôi có trạm phát sóng phát thanh trên đỉnh đèo Pha Đin – giáp giới Sơn La và Điện Biên. Nơi đây cơ bản là đồng bào Mông sống. Trạm phát có tiểu đội công an bảo vệ và cơ bản là anh em người dân tộc.
Với người Mông, con trai chỉ 15 - 16 đã cưới vợ và tầm bốn mươi đã có con cái ngoài tuổi đôi mươi. Tiểu đội lính có anh chàng xấp xi đôi mươi và bố của cậu chàng khoảng hơn bốn chục. Một lần cậu ta dẫn một anh cán bộ kỹ thuật cơ quan về bản chơi, thăm nhà cậu ta. Ông bố cậu ta nom như ông già bảy mươi. Lúc nói chuyện, bố cậu lính hỏi vị cán bộ kỹ thuật:
-       Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Anh cán bộ kỹ thuật lễ phép thưa rằng:
- Thưa bố. Năm nay tuổi con hơn tuổi bố cỡ độ hơn chục tuổi thôi!
Ông bố người Mông ớ ra, vì có đứa con hơn mình những hơn chục tuổi!
 
 
 
Cụ thất tuần chưa?
 
 
Tôi sinh năm Tuất, chả rõ Tuất vàng, hay Tuất mực. Đại để tính kiểu âm lịch, 57 rồi. Tôi tóc bạc, người tong teo, lưng gù gù, nói năng vẹo vọ, vì chuyên môn say bia rượu. Một bữa nọ có ông kia:
- Hỏi khí không phải, năm nay cụ đến thất tuần chưa ạ?
- Cảm ơn ông! Trời cho, năm nay tôi sắp sang bát tuần rồi.
Ông kia ớ ra ngạc nhiên, vì ở tuổi tám mươi, mà ông cụ này còn trẻ ra phết. Ông ta nói tiếp:
- Thế mà con cứ ngỡ, cụ chỉ độ bảy mươi thôi ạ. Cứ ước bằng tuổi cụ, con được như vậy. Con sinh năm tuất, năm nay mới 57 thôi. Đúng là chỉ vào hàng con cháu cụ!
Tôi trả lời ông ta rằng:
-       Ồ! Thế thì quý hoá quá!
Quý hoá vì có ông đồng niên, mà tôn tôi lên hàng cha chú ông ta. Thế thì còn gì quý hoá bằng! Nhưng lúc sau nghĩ lại, méo mặt cười, nó xỏ rồi, bảo tôi đã được cúng thất tuần chưa, tức là chết 49 ngày rối đấy!
 
 
Giá cả cái mồm
 
Ở đây không bàn tán tới mồm của những con mẹ hàng tôm hàng cá ở chợ, cứ tuôn bữa bãi ra, nào ba vạn chín tru…, hay của thổ tả, khí gió gì đó; cũng không phải mồm của ông to bà lớn, phát ngôn toàn ra  gang lẫn thép. Ở đây chỉ bàn về giá cả một cái mồm bình thường, mồm chính cống của kẻ không vổ, không xún, không già rụng ráo cả răng.
Ngày trước, người nào đó có mồm miệng bình thường, bọc chiếc răng vàng, lúc cười, khoe ra thứ màu vàng choé, sẽ lấy làm tự hào, nhà ta có lắm của. Chiếc răng bọc cỡ một chỉ, tức khoảng 50 đô la. Nghe nói thời sau Bốn lăm, đi càn, bắn chết được kẻ nào, thì ngụy binh thọc ngay vào mồn cái xác, xem nó có răng vàng không, thấy là nhổ liền.
Theo thời giá hiện nay, bọc răng như thuở xưa, tốn độ đôi triệu. Nếu so với nay, khoản ấy quá rẻ rách! Nay, nếu một mồm người nhổ hết răng khôn, răng dại đi, cấy răng mới tinh khôi vào, toàn bằng  thép, thậm chí ngọc trai, hay kim cương, tốn kém là bao nhiêu?
Người ta có từ 32 đến 34 chiếc răng khôn, trừ mấy người đặc biệt, tới bốn, năm chục chiếc. Nếu với số lượng bình thường và bằng chất liệu đắt giá kể trên, giá bọc một cả mồm răng giả, từ vài chục đến trăm triệu, hay tới cả tỷ đồng.
Cái mồm đầu tư hết tỷ bạc, khi ăn uống, những kẻ ấy chả dám nhai, vì răng sẽ mòn đi, nên tiếc, đâm ra họ đành nuốt chửng. Tiếp khách khứa, bữa ăn, tiền chi phí cho thức ăn và phục vụ, tốn độ đôi mươi triệu, nếu nhai, răng mòn, mỗi bận sẽ mất toi thêm đôi ba chục triệu nữa. Thế là nay tiếp khách, mấy tay trồng răng loại đắt, chả dám nhai, chả dám thử thức ăn, chỉ ngậm tịt thức ăn lại trong miệng, khi tiếp khách xong, liền nhổ toẹt nó ra.
Có đại gia kia trồng hàm răng cỡ tỷ bạc. Dịp ấy ông ta bao một cô bồ non tơ. Tối đó trong khách sạn, lúc đắm say hôn hít cô nàng, ả này cứ ra công mút lấy mút để mồm đại gia, vì cô nàng  biết, trong ấy có hàm răng trị giá đến tỷ bạc. Khi cô nàng mút tụt được hàm răng kia ra, thị định nuốt tọt nó xuống dạ dày, nhưng lại sợ hóc, nên kín đáo thủ dưới gối. Đại gia kia không phải tay vừa, mặc dù trong lúc mặn nồng, vẫn phát hiện ra hành động ấy. Sau khi mặn nồng xong, gã nhẹ nhàng thủ lại hàm răng và tra tọt nó vào mồm.
Cô ả kia tiếc đứt ruột, mà chả dám nói, vì có phải của mình đâu. Một cái mồm, dù là giả thật, nhưng giá trị đến cả tỷ bạc, vồ trượt, thì ai chẳng tiếc cơ chứ!
 
 
Trò chơi thằng trộm
 
Ngày xửa ngày xưa, thuở còn bao cấp, thường nhà ở của cán bộ, công nhân viên chật chội, chỉ mươi, mười lăm mét vuông, gồm cả nơi ở lẫn chốn nấu ăn, riêng nhà vệ sinh, thì đi tập thể cho nó tiện và sạch sẽ. Nhà kia cũng vậy, đôi vợ chồng trẻ, sêm sêm tuổi nhau, cỡ hai ba, hai tư và thêm thằng cu Ti, khoảng bốn, năm tuổi.
Hồi ấy điện rất rập rờn, cứ lúc loé lúc phụt, nó còn yếu đỏ lòm lòm như đom đóm đực. Không hiểu sao, đêm ấy đã chín, mười giờ, vẫn còn điện. Vợ chồng kia rất thích điện yếu, hay điện mất cơ, nhất là tay chồng. Do nhà chật chội, từ chập tối, cả nhà cả ổ ba người nhồng nhỗng chơi trên cái giường duy nhất trong nhà. Nhìn bóng đèn, rồi thằng bé, ông bố trẻ buột miệng:
-       Sao hôm nay không mất điện nhảy!
Bà mẹ trẻ tủm tỉm:
-       Điện sáng cho cu Ti chơi chứ!
Thằng Ti nghe mẹ nói vậy, bắt chước theo:
-       Ti chơi chứ!
Điện sáng nên thằng Ti chơi hăng quá, nó còn bắt cả bố lẫn mẹ chơi cùng, hết mèo vờn chuột, sang ngựa ông Gióng nhong nhong. Anh chồng nhìn thằng con chơi, nghĩ bụng, kiểu điện sáng dai thế này, nó chơi đến khuya, anh chàng liền nghĩ ra mưu, rồi khởi xướng như sau:
-       Bây giờ cả nhà ta chơi trò thằng trộm đi!
Cu Ti chẳng hiểu trò ấy là gì, vẫn hăng hái hùa theo bố:
- Chơi thằng trộm đi!
Ông bố trẻ liền giảng giải trò chơi, đại ý kiểu cách  như sau: Thằng Ti sẽ giả làm bố Ti, con mẹ vẫn là mẹ thật của Ti, bố Ti giả làm thằng trộm. Cả mẹ Ti và bố Ti giả cùng đi ngủ nhé; thằng trộm, tức bố đóng giả ấy, lẻn vào nhà. Ti phải nhắm mắt thật chặt, giả như đang ngủ ấy, lúc nào mẹ hô: trộm, Ti mới được mở mắt ra bắt trộm nhé. Bàn bạc xong xuôi, anh chồng nháy mắt cho vợ. Cô nàng hiểu ý ngay, vội vàng thu xếp trò chơi “thằng trộm”. Nàng ta đặt cu Ti nằm ngay ngắn, rồi trùm chăn kín mít lên thằng bé và giao ước:
- Bao giờ mẹ hô: trộm, Ti mới được mở mắt ra nhé!
Vợ chồng nhà này tính rồi, thằng Ti mà trùm chăn, nhắm mắt, thì chỉ một tẹo là ngủ thôi. Thế là vợ chồng nhà ấy yên tâm chơi trò chơi thằng trộm vào nhà thật. Trộm cắp gì cứ ình ịch leo tường, trèo cửa vào nhà người ta, đã đi ăn trộm, thằng này chẳng ý tứ gì, còn kêu:
-       Hừ hừ!
Thằng trộm đang hừ hừ, cu Ti trong chăn vọng ra:
-       Trộm vào chưa, hả mẹ ?
-       Chưa! Nó chưa vào!
Được một tẹo, thằng con trong chăn lại vọng ra:
-       Vào chưa, hả mẹ!
- Chưa! Nhắm mắt lại! Nhắm thật chặt đấy nhé. Nhắm chặt, thằng trộm nó mới vào!
Đã có người rình, mà thằng trộm kia liều lĩnh quá, hay nó là đứa đần, đi ăn trộm, mà miệng cứ:
-       Hừ hừ!
Thằng Ti trong chăn sốt ruột lại vọng ra tiếp:
-       Nó đang vào hả mẹ? Nó kêu hừ hừ có phải không?
- Không phải trộm, con mướp nhà mình nó kêu đấy!
-       Con mướp phải kêu meo meo chứ!
- Nhắm mắt lại! Không hỏi nữa. Trộm nghe thấy, nó không vào đâu!
Được một lúc, thằng con trong chăn hét toáng lên:
- Ti biết thằng trộm vào rồi nhé! Ti mà tung chăn, mở mắt ra, thì bỏ bố nhà nó!
Nghe Ti hét, thằng trộm kia kinh hãi quá, bỏ luôn  đám của nó vừa khoắng được, biến nhanh xuống cuối giường, khoanh tròn, nó ẩn nấp nhà chủ đấy!
 
 
Con cá bé tin hin
 
Thuở hợp tác xã nông nghiệp, mọi thứ đều là của chung tập thể ráo: trâu bò, cày cuốc, ruộng vườn,… đến bãi phân trâu cũng là của hợp tác xã. Tất nhiên ao chuôm đều dồn vào làm của chung và nuôi cá chung. Mỗi năm thường tát ao một phát để bắt cá. Cá là của tập thể, khi ao cạn, dân quân bồng súng gác, còn người của hợp tác xã được phân công, bắt đến kỳ tiệt hết cá, mới cho phép nhân dân xuống hôi tát.
Những dịp ấy dân chúng cứ nhua nhúa đứng hóng quanh bờ chờ. Hôm ấy lão kia cũng đứng hóng như mọi người. Tay này vốn là kẻ sát cá, đi câu, rồi đi mò mề sông nước, chả bận nào lão không kiếm được đôi ba con to nhỏ. Con mẹ kia biết lão sát cá vậy, mẹ ta tính, cứ đừng gần kề lão, cứ theo đuôi lão, làm gì chẳng sát được con cá như lão. Thế là mẹ ta kè kè đứng cạnh sát lão sát cá.
Lệnh hôi tát vừa buông ra, đàn bà, đàn ông, người già kẻ trẻ ào ào lao xuống cái ao chỉ còn bùn là bùn, bùn thụt đến tận háng, tận bẹn. Đúng là lão kia sát cá thật, mới ùm một phát, xục tay xuống bùn, lão đã túm được ngay con sộp to cỡ gần bằng bắp đùi đứa con gái mười bảy, mười tám. Nó giần giật, lão tum túm. Rồi rất nhanh, lão chí mạnh cả mười đầu ngón tay, thít cứng con cá lại và lão sướng hả hê ra mặt.
Con mẹ kia vốn kè kè sẵn theo đuôi lão sát cá, lúc này cũng tung tay, cũng túm, cũng chộp. Mụ ta cũng vớ  ngay được một con. Mụ ta chỉ thoáng nghĩ, con này nhỏ quá, nhỏ tin hin ra ấy, chỉ bằng ngón tay cái thôi. Vừa khi lão kia huơ huơ con sộp lên, mặt đang tươi như hoa, bỗng không tái dại và kêu lên ằng ặc, quăng bịch con cá ra và nằm chềnh ễnh ngay trên mặt bùn ao. Còn con mẹ kia tay chân cứ giằng túm lằng nhằng vào con cá nằm ngày chỗ dưới  rốn lão sát cá.
Mọi người hôm đó được bữa cười đau bụng, vì con mẹ kia bắt đươc con cá sộp bé tin hin của chính nhà lão sát cá.
 
Táo cũng biết nở!
 
Anh chàng Mông xuống chợ bán táo. Táo của anh chàng này to thật, cứ bằng nắm tay, nắm chân ấy. Chàng ta chọn một chỗ ngồi bán hàng. Người Mông có đặc tính bán hàng là không mặc cả, giá đưa ra thế nào, thì nhất quyết bán như thế, không hạ, không bớt, không tăng, không giảm, quả to giá cũng bằng quả nhỏ, quả chín giá cũng bằng quả xanh.
Chàng ta ngồi khoanh chân và đặt túi vải đựng táo lên trên đũng quần trước của mình. Người Mông vốn mặc quần rộng, thùng thình cả trước lẫn sau, kiểu như quần lá toạ xưa của người vùng xuôi. Sau khi an toạ và bày hàng táo ra rồi, anh chàng ngó nghiêng. Chợt chàng ta thấy một cô nàng rất xinh. Chàng ta ngồi tịt ở một góc khuất như thế, mà ả kia vẫn xăm xăm bước về chỗ nó. Anh chàng Mông ngẩn mặt ra. Cô nàng xinh thật, mặt hoa da phấn, trắng như trứng gà bóc, tức là trắng toát.
- Táo của mày bổ không?
Nàng kia đứng trước anh hàng táo hỏi vậy, còn anh chàng Mông ngây người ra đáp:
-       Bổ. Nó bổ lắm!
-       Thế có ngọt không?
-       Ngọt! Nó ngọt lắm!
-       Thế có dai không?
-       Dai á! Táo của tao không dai đâu!
Ả kia tủm tỉm, bốc một quả, bỏ luôn vào miệng thử:
-       Đúng! Táo của mày ngọt thật, không dai thật!
Anh chàng Mông được người đẹp khen táo ngon, thì sướng quá, ngẩn ra nó cười khình khịch! Cô nàng kia sau đó cứ luôn tay bốc táo lên thử. Có lẽ nàng ta thử đến mươi, chục quả, vẫn chưa hết thử. Anh chàng Mông  thì mải mê ngắm nghía cô nàng thử táo của mình. Ngắm và mê mẩn quá, đâm ra cái ấy của anh chàng bổng mửng lên là mửng lên thôi.
Đã nói rồi, đũng quần của người Mông rộng thùng thình. Đám táo trong túi vải lại đặt ngay trên đũng quần trước của anh chàng. Nếm thử đến quá thứ mấy chục rồi ấy, lúc này ả kia chả ý tứ gì nữa, cứ thọc tay lục tung từ trên chí dưới túi táo. Đang chọn lục, cô nàng chố mặt ra ngạc nhiên:
- Ơ kìa, táo của mày biết nở ra à. Kìa, nó đang nở ra đây này!
      Nói rồi cô nàng túm chặt quả táo đang nở ra ở mãi tận đáy ngoài cái túi!
 
 
Đánh! Đánh! Đánh!
 
Sếp kia chuyên được một em gái trong cơ quan chiều, hầu sếp việc ấy ở ngay cái phòng làm việc của sếp, đến mức, ai trong cơ quan cũng biết. Sáng đó cũng như mọi bữa, nó diễn ra như vậy. Những bữa  ấy, chả nhân viên nào dám bén mảng đến phiền toái sếp. Nói dại mồm, nhỡ cơ quan có cháy, thì anh em cũng mặc, cử để hai người đó cháy ra thành hai con chó cháy. Nhưng hôm ấy chợt có việc cấp đáp, cấp đáp hơn cả việc cháy, thế nên chú bảo vệ liều mình, giật cửa xông vào phòng làm việc của sếp:
- Báo cáo…!
- Cáo… cáo cái mả nhà mày ấy!
- Báo…
- Báo, báo cái báo hại nhà mày ấy. Ông là…
Sếp lúc ấy đang nằm tệt dưới nền nhà, còn thằng lính run như con cầm cập, thưa gửi tiếp với sếp như sau:
- Là sếp bà đang đến đây đấy ạ!
- Thế á…
Chưa dứt câu, đã nghe tiếng chân xồng xộc bên ngoài. Ngay táp lự sếp ông túm chặt lấy cổ áo thằng lính, giật tung cúc áo nó ra, còn mặt đầy sát khi, hướng ra phía cửa, gào tướng:
- Này này bà… nó ơi! Giúp, mau mau tôi với! Giữ nguyên hiện trạng nhé! Giữa nguyên tươi cả con nặc nô kia. Cái bọn lếu láo này, chúng dám làm chuyện đồi bại tại ngay phòng làm việc của tôi!
Nghe chồng nói thế, bà kia lao vào, đè nghiến luôn con đàn bà còn đang nhồng nhỗng trùm chăn nằm ở góc phòng, chả chút nể nang, bà ta te tua chửi:
- Mẹ cha chúng mày chứ, lại dám cái việc tanh tưởi ở ngay phòng làm việc của chồng bà ư!
Thế là bà ta: Đánh! Đánh! Đánh!
 
 
Con Già Cái
 
Vị này ở cơ quan nọ chuyên môn cài giá. Giá mua một vật dụng đáng mười đồng, thì cài vào và khai lên gấp ba gấp bốn lần. Hay thay mặt cơ quan đi dự đám bốc mả bố người ta, cỗ bốc mả mừng độ năm chục, thì cài giá vào đôi trăm, hay cả triệu. Vậy là xơi xong bữa cỗ, vị ta nuốt chọn được dăm trăm rồi. Có lần liên hoan, cơ quan mua con lợn mán, nó nặng độ mươi cân, giá thị trường khoảng gần triệu bạc. Vị này lúc đầu tính cài giá con lợn lên thành đôi triệu, xong tính toán, mình chỉ moi được một triệu thôi à. Ít quá. Vị ta liền nâng tiếp lên thành 5 triệu, thấy thế vẫn ít, nâng tiếp ra mười triệu, vẫn quá ít, cuối cùng nâng vống lên và tính giá con lợn tin hin tới gần trăm triệu. Anh em cơ quan dịp ấy được bữa cười lôn ra ruột, bảo con lợn chắc thịt phải bằng vàng. Từ đấy anh em đặt luôn cho vị ta cái tên: Già Cái, tức là cài giá.
Một bữa nọ bố ốm, nhà này đông anh em, nhưng vị này săng sái nhận một mình đưa bố xuống bệnh viện Bạch Mai chữa trị. Sau khi khám tổng thể xong, tức kiểm tra máu, chụp chiếu X quang, cùng linh tinh thứ, bác sỹ kê đơn và nói hướng điều  trị. Nghe xong, vị này hành động như sau:
- Kính thưa bác sỹ kính mến! Em đề nghị bác sỹ những điều sau đây: Bác sỹ cứ khai vống cả lên. Giá thuốc đáng triệu một viên, thì bác sỹ kê lên bốn, năm triệu; đáng dùng một loại thuốc, thì kê ra năm, bảy loại, kê ra càng nhiều, càng đắt, càng  tốt. Kê được 10 đồng, em hứa sẽ hối lại cho bác sỹ hai đồng, hay hối lại hẳn hai đồng rưỡi đấy. Tiền thuốc, tiền chữa trị cho ông cụ, về quê, em sẽ bổ đều cho mấy đứa em mà. À, mà sao cái chân của ông ấy, bác sỹ chỉ áp dụng cách thức chữa trị ngoài da thôi. Thế thì công cán có kê lên, chẳng bõ bèn. Nếu cần, bác sỹ cứ khoét vào tận xương, tận tuỷ, hay cưa béng chân ông ấy đi. Có thế, công chữa trị mới kê cao lên được chứ!
Nghe tới đây ông bác sỹ ớ ra. Đây là lần đầu tiên trong đời hành nghề y, ông ta thấy một đứa con của bệnh nhân lại xui bác sỹ cưa chính cái chân của ông bố đẻ ra nó! Đúng là đứa con Già Cái!
 
 
 
Tiếng loa tút, tút, tút!
 
Ngày ấy có cặp vợ chồng nhà sẩm khiếm thị kia đến trú ngụ ở bến đò bên dòng sông Luộc; họ tá túc dưới hiên một nhà kho hoang. Vợ chồng xấp xỉ tuổi ba mươi. Cứ sáng sáng vợ chồng dắt díu nhau ra bến đò hát phục vụ khách, cầu mong sự bố thí của người đời. Hôm trước mưa gió và mưa gió kéo dài tuột sang ngày hôm sau, cứ sấm chớp đùng đoàng. Thế là vợ chồng nhà ấy chả dẫn dượi nhau ra bến đò hò hát nữa,  ôm nhau ngủ ở hiên nhà kho như cặp sam.
Mái hiên nhà kho hoang chả mấy người qua lại, chỉ có mấy chú gà, hay lũ chó chạy giông qua. Nơi ấy đâm ra tĩnh lặng. Được cái có tiếng loa công cộng từ xa dội lại, nào dân ca, tin thời sự, kỹ thuật nuôi bèo dâu.
Vợ chồng sẩm kia ngủ, thức, rồi lại ngủ, chả rõ ấy là ngày hay đêm nữa. Thực ra người khiếm thị, thì đêm cũng giống ngày, đều tối om om. Lúc ấy tiếng loa vọng tới, sau các chương trình là tiếp ngay tín hiệu loa kêu: tút, tút, tút! Nó báo giờ rõ dài và to. Sẩm chồng hỏi sẩm vợ:
-       Chín giờ tối rồi a?
Sẩm vợ hẫm hỡ:
-       Hình như thế! Khuya nữa cũng nên!
Sẩm chồng thấy vợ bảo thế, đinh ninh rằng, chín giờ tối, hay mười hai giờ đêm rồi! Anh chàng nghĩ bụng, giờ ấy tối lắm, tối mìn mịt, kể cả kẻ sáng mắt, cũng chả nom thấy gì. Do ngủ nhiều, không phải hò hát như mọi bữa, sẩm chồng đâm ra có sức, người thành ra khoẻ. Anh chàng tẩn mẩm nghĩ, rồi tay chân ngứa ngáy, táy máy sờ sờ, mó mó đâu đó, sờ sịt đến lúc bản năng kia rực cháy, lại thêm tiếng loa tút, tút, tút chứng nhận tối lắm rồi, thế là anh chàng ta thế và thế với nhà cô vợ sẩm.
Thực ra lúc ấy mới bảnh mắt sáng, đúng sáu giờ, loa nó vừa tun tút đấy. Trời đất lúc ấy sáng quang quác. Lũ gà lục tục đi kiếm ăn, đám chó quẩng mỡ phởn, chạy nhảy linh tinh. Lũ này chạy qua nhà kho, thấy hai kẻ là người kia làm trò lạ quá, chúng ngơ ngác nhìn. Rồi có đứa trẻ nhà nào đó qua đây, thấy cạnh rất lạ, trố mặt ra nhòm. Nhìn ngó một lúc, nó chán, chả xem nữa, chạy tuột về nhà mách mẹ như sau:
- Mẹ ơi! Vợ chồng nhà lão sẩm đang đánh nhau. Lão chồng lột cả quần áo vợ lão ra, lại còn trèo lên người mụ ấy mà đánh nữa nhé! Lão đánh ghê lắm!
Bà mẹ biết ngay trò khỉ đánh nhau kia là gì, cốc vào trán thằng bé một cái rõ đau:
- Chỉ được cái hư! Xem trò tử tế không xem, lại   xem trò đánh nhau khỉ gió ấy của nhà sẩm! Hư là hư quá mất thôi!
 
Nhất - thằng đánh dậm!
 
Bây giờ ai cũng khoe giàu, giàu nứt đố đổ vách, rồi khoe từ đời ông chí đời cha, đều giàu có, giàu đến mức, khi bốc mả, xương ông bà, cụ ông kỵ đều vàng  vàng ươm, như thỏi vàng ấy!
Còn ngày trước, một thời, mọi nhà, mọi người đều nô nức đua nhau thích nghèo, nhà nghèo, thành phần giâi cấp nghèo, ông bà tổ tiên toàn thuộc diện mò cua bắt ốc thôi.
Thích và khoe nghèo đến độ, mỗi tuần, mỗi tháng có những cuộc thi truyền thống nghèo, thi cấp xóm, cấp làng, cấp tổng,… thi đến cấp quốc gia nữa, ai ai cũng ôn nghèo kể khổ và cùng nhau căm tức cái lũ giàu có, khinh bỉ gọi đám ấy là thằng, là con: con buôn, con phe, thằng tư sản mại bản, ….
Làng ấy lần ấy tổ chức cuộc thi nghèo. Đó là vòng bán kết. Một lão già kia đứng lên, trình bày về hoàn cảnh nghèo của nhà mình như sau:
- Trình dân làng ta! Nhà tôi nghèo lắm cơ! Cả nhà, cả ổ, mà có mỗi hai cái nồi đồng và mấy cái niêu đất. Nói đến đây lão già khóc tu tu, vì nhà nghèo quá.
Con mẹ kia nghe thế, liền đứng lên, bĩu môi:
- Thế làm gì đã nghèo! Nhà tôi ấy à, cả nhà cả ổ có mỗi cái niêu đất vỡ thôi, dùng để kho tôm, rán thịt chung vào đấy tuốt!
Con mẹ ngồi bên cạnh, nghe vậy, nguýt dài một cái:
- Nghèo thế ăn thua đếch gì! Nhà này ấy à, cái niêu còn dùng để nấu nướng chung với đám chó, gà, lợn và cả người,… Cứ ninh, nấu món rau lang già có đinh ra ấy!
Nghe mấy bà kia nhúa trình bày vậy, lão kia có thâm niên đánh dậm nhất làng, trước cuộc thi đã chuẩn bị sẵn mõ và dậm, để sau khi thi nghèo đói xong, ra ngay đồng đánh dậm, liền nhảy tốc ra trước mặt toàn thể nhân dân và cởi, cởi tuốt tuồn tuột ra tất, quay xuống hỏi nhân dân như sau:
- Thế này tôi đã nghèo nhất chưa? Làng nước ơi, tôi nghèo lắm cơ, nghèo đến mức, chỉ có mỗi cái này thôi, đã thế, nó còn thâm sì sì ra thế này. Nay cả làng ta đều bảo, thâm như của thằng đánh dậm ấy!
Cả làng chả ai dám chê, cũng chả ai dám nhận, nhà mình còn nghèo hơn của lão, tức là thâm sì sì hơn của thằng đánh dậm. Cuộc thi ấy, lão đánh dậm về phần nhất – thâm sì sì nhất làng cơ!
 
 
Đinh đâm vào đít
Một anh chàng trai miền núi nọ tán tỉnh cô gái bản bên. Vì chàng ta tán tỉnh quá tay, đâm ra cô nàng có mang. Anh chàng định bỏ của chạy lấy người. Vớ phải một cô không vừa, đem trình luôn ông Trưởng bản. Ông này giong béng hai người lên xã giải quyết. Trước mặt quan xã, anh chàng kia cãi băng băng:
      - Đâu, bằng chứng tao là bố cái thai trong bụng mày đâu?
Nghe vậy cô kia điên tiết quá, trỏ thẳng tay vào mặt anh chàng:
- Bằng chứng á? Thế một “đần” (lần) mày với tao ở cụm chuối, “đần” nữa ở chuồng trâu,… (Dân vùng này chuyên nói lộn phụ âm đ ra phụ âm l và ngược lại.)
Chàng trai tỏ ra khinh bỉ, trỏ thẳng tay vào mặt cô nàng:
- Cái mặt kia thế mà “lieu” (điêu)!
Cô nàng: 
- Mày còn “cái” à? “Đờn” ở “choàng trau”, cái “linh” còn “lơm” vào “lít” mày “áy”. “Dáu” còn ở “lít” mày, mày còn “cái” nữa à?. 
Vị xã trưởng chẳng biết phân xử ra sao. Chẳng lẽ ông ta lại lột chuồng anh chàng ra, xem cái bận ở chuồng trâu, đinh đâm vào đít anh chàng, dấu vết còn không.
 
Hứ, hừ, hư này!
 
Có đồng chí công an khu vực kia rất tức ả ca ve nọ. Rõ ràng biết ả hành nghề tại địa bàn quản lý của mình, mà chịu, bởi chả túm được bằng chứng hành nghề cụ thể của ả. Rất cú, nhất là ả ta cứ vênh vênh thẳng vào mặt đồng chí công an như sau:
- Đấy! Ta cứ hứ hừ hự đây này, lại hứ hừ hự tiếp nữa cơ, làm gì được đây?
Thế có điên không! Vớ phải thế, ai chẳng tức!
Cô nàng này hành nghề rất có duyên, hàng họ bán chạy như tôm tươi, có tối bán tới dăm, bảy mẻ. Tối ấy không hiểu ma chơi, quỷ ám thế nào, chả có đứa khách khứa nào sờ sẫm đến hàng họ của ả. Tận mười giờ, mười rưỡi, hàng vẫn ế sưng ra ấy. Cô ả đâm sốt ruột, đem luôn tờ báo ra đốt, rồi xua quá háng - gọi là đốt vía cho bớt xúi, hay đốt cho hàng đông khách. Đốt xong, cô nàng nhòm thẳng vào nó, rủa xả như sau:
- Tiên sư cái giống xui nhà mày! Làm bà xui xui xúi quá!
Vừa nói, cô nàng vừa vỗ tẹt một cái vào cái giống xui của mình. Đúng lúc cô nàng rủa xả, thì vô phúc cho nó, chỉ tay rủa trúng vào một thằng say đang đi ngang qua. Thằng này cũng đang đi lùng xục gái. Bỗng dưng thằng kia bị người ta rủa vỗ vào mặt, điên tiết quá, giờ thẳng tay tát cho con kia một phát như trời giáng. Không phải đứa vừa, con kia phản ứng lại luôn. Thế là hai đứa ôm ghì lấy nhau, lăn quay ra đất, đánh nhau.
Dù say, nhưng nhận ra kẻ đánh mình là giống cái, thằng kia hứng tình, cứ sau mỗi cú đánh, nó lại rướn lên và ấn xuống một phát, mồm oai oái:
- Hự này.
Lại cú thụi và lại cú tiếp:
- Hứ này.
Con kia thấy thằng này hết hứ sang hự, lại còn rướn người hự thêm vào bụng dưới của nó, điên tiết quá, con này liền làm lại y như của thằng kia, tức là cũng rướn, cũng hừ, hư, hự này. Cuối cùng, cả hai  ôm riết và mồm chúng chỉ còn:
- Hừ, hứ, hư, hự này!
 Trong lúc hai đứa mê mải hứ hư, đồng chí công an địa bàn đi tuần đêm qua, phát hiện ra cảnh tình trên, vội giở sổ bút ra ghi chép. Đồng chí ấy nghe và ghi chép như sau:
- Hứ một cái này, hự cái tiếp nữa này! Lại thêm cái nữa nhá. Tiên sư nhà mày, ông giờ thì khối bằng chứng rồi. Chuyến này thì mất cãi - hứ hừ hư nhé!
Cái máy ghi âm kín
Cơ quan nọ, tất tần tật, từ việc nhà đến việc nước, chỉ mới xảy ra thôi, hoặc chưa kịp xảy ra, thì toàn thể nhân dân, cán bộ lớn bé trong ngoài cơ quan đều hay biết. Thí dụ như nhà chị nhân viên kia do vụng tay nghề, nên muối vại cà, toàn ra cà khú; hay chồng nhà chị này yếu sinh lý, hoạt động không bảo đảm định kỳ, tháng được tháng chăng, nên cô nàng mặt cứ rũ ra buồn thế!
Hoặc anh trưởng phòng kia ngồi trong phòng chuyên đánh rắm tin tỉn, thối kinh người ra thối ấy. Hoặc nhà chị A trồng ba ha cà phê, phải toàn cà phê đực, nên chả ra hoa, quả to nhất bằng đúng cái chim thằng trẻ ranh, nên năm nay lỗ nặng. Sướng cho nhà nó nhé!
Hoặc lão sếp ngồi trong phòng chỉ có mỗi hai việc: ngoáy mũi và ủ mưu. Lão này tính toán ghê lắm, sao xoáy xoay ra tiền khi tuyển người, hay bổ nhiệm cán bộ. Chỉ sáu tháng đầu năm, lão đã xơi ngon ơ dăm, ba tỷ bạc. Lấy ví dụ vụ ký hợp đồng chân quét rác và dọn nhà vệ sinh, lão xơi của con mẹ quét rác và cái chân ấy cả trăm triệu. Ngọt như mía ấy! Thảo nào nhà lão giàu có vậy!
Anh em Cơ quan ngạc nhiên và bức xúc: toàn tin kín, chuyện mật, mà nhân dân quanh khu sân vận động tỉnh nhà đều biết ráo. Sáng nào các cụ về hưu, cũng kháo chuyện cơ quan mình. Các cụ mải buôn dưa lê và văn hoá thì thầm, quên béng cả việc mình ra sân vận động để nhún nhảy cho nó khoẻ, cho chậm chết, hay đỡ già nua thêm.
 Thế là Công đoàn quyết định tổ chức điều tra, xem nguyên nhân tại đâu. Cuối cùng đã tìm ra. Ấy là cái máy ghi âm quân nào đó cài nén trong nhà xí.
May quá, trong máy còn một đoạn tin chưa kịp phát tán. Đoạn ấy là: lão thủ trưởng ngồi ị. Lão này bị táo bón hơi bị nặng.
Thật là hú vía. Tin này mà lọt ra ngoài, thì nhân dân quanh khu sân vận động lại được bữa bàn tán đến cả tuần lễ ấy.
Quân khu doạ!
Sáng đó mới bảnh mắt, chân ướt chân ráo tôi bước vào phòng làm việc, đã nghe điện thoại inh ỏi kêu. Nhấc lên, đầu bên kia là một giọng eo éo, nửa đực nửa cái và ngữ điệu thì cố ra là một bậc quyền thế:
- Ông có phải … (đầu dây bên kia nhắc chính xác cả củ lẫn cái tên họ, chức sắc nhà tôi).
- Vâng ạ! (Tôi thưa vậy, nhũn nhặn, phải phép như đầu dây bên kia ấy.)
      Thế là bên kia bắt đầu nó mở máy nói, mở tuôn tuôn trào trào:
- Hiện nay…. (ví dụ): Vấn đề này hết mức nóng bỏng, hết mức quan trọng… (Đại ý như vấn đề chửa đẻ ngoài dạ con, hoặc sinh hoạt tình dục bừa bãi, không an toàn, rồi tình hình chính trị thế giới hết sức căng, thậm chí cả nghiệp vụ kế toán, kỹ thuật chế tác tên lửa vượt đại châu, bắn sang tận nước Mỹ.)
Tiếp đó đầu dây bên kia nó tiếp:
- Chúng tôi thuộc cơ quan trung ương, quyền hành thì chuyên môn đi bắt, giam cầm ng ười… (Đại ý là một cơ quan có quyền lực to, không có nó, chẳng anh nhân dân nào chết, nhưng cán bộ nghe đến, đã vãi ra cả tè khiếp.)
Sau đó đoạn, cái giọng hai phai kia tiếp:
- Cơ quan chúng tôi rất mong được sự phối hợp của Quý cơ quan ông. Chúng tôi sẽ cung cấp tài liệu (thí dụ như tài liệu đỡ đẻ cho bò đực chẳng hạn). Tài liệu này tuyển tập khoảng đôi chục cuốn; mỗi cuốn dày cỡ nghìn trang; giá cả cỡ mươi triệu đồng cuốn; thanh toán hình thức kiểu cách gì cũng được, miễn là ra tiền,...
Và cứ thế, cứ thế đầu dây bên kia nó nói. Về vụ đó, nó gọi dai đến mức, tôi đâm cáu, văng ra cả tục và ghi luôn vào danh bạ số điện thoại đó: Thằng điên! Chỉ nửa buổi chiều và tối đó, sáng hôm sau nhìn cuộc nhỡ, thấy tới cả trăm cuộc của cái Thằng điên ấy!  
 
Con chó dại
Tôi hay lê la và hóng hớt, nhặt được đủ thứ chuyện. Hôm nay tôi nhặt được hai chuyện: Con chó dại và chuyện thứ hai là Bán sách. Trước tiên xin kể chuyện Con cho dại:
Con dại này khi tôi nhận nhà của chủ cũ, đã có nó. Chủ cũ đi rồi, chả dắt theo, có thể đường xa, có thể vì lý nào đó, hoặc chủ cũ hiểu rõ tính nết nó, nên không dắt theo. Chả biết con chó già ấy có rõ điều đó không.
Đã mua nhà tậu cảnh, thì tôi phải nhận tất, nên con cho đó, tôi nhận. Nghe nói ngày trước nó to khoẻ lắm, đi tơ khắp lũ chó cái, chó đực trong xóm, kể cả đi tơ đến chó hàng huyện. Thấy bảo, nó đi tơ cả trong mơ, đi tơ với ông già bà trẻ, nghĩa là đi tơ ráo và tất nhiên, nó cắm sừng vào trán cô vợ nhà nó mấy trăm cái sừng nhọn.
Chuyện kể rằng, một bữa vợ đến đón nó ở cơ quan, vì mải mê hầu hạ sếp cái khoản kia, vợ nó phải đánh cờ ở bốt bảo vệ cơ quan, đợi chồng đến dăm tiếng đồng hồ, tận đến khi chồng phục vụ sếp cái xong, mới đèo xe máy được chồng về nhà. Khổ thân con vợ của nó quá!
Nay thì con đực này tả tơi lắm rồi, răng rụng đằng răng, lông rụng đằng lông, hở ra từng mảng da ghẻ lở, nhất là cái đuôi, rụng đến gần phần đít, tức là sắp cụt ngủn.
Tôi nhận nhà mới được độ đôi tháng, thấy cảnh sắc, không khí nơi đây thật tuyệt, nhưng chỉ hơi buồn mỗi nỗi về con chó già kia. Con này nhiều tính xấu quá, như nết ăn tục uống của nó chẳng hạn. Nhiều khi nó ngoặm, cắn nuốt cả bát sành đựng thức ăn của nó, hay tè luôn vào chính bát đựng đồ ăn, thức uống của nó; hoặc như, phần ăn có rồi, nó vẫn nhăm nhe, ganh ghẹ với đàn vịt, lũ gà, thậm chí gầm ghè với cả chiếc cột xi măng dựng trong vườn.
Đặc biệt là tính khí cắn trộm của nó. Nó rất hay cắn, thứ gì cũng cắn, ai cũng căn, cắn bất cứ vật dụng gì trong tầm mõm của nó, nhiều khi cắn trộm cả cái cối đá thủng nằm góc sân.
Vốn là người rộng rãi, rộng lượng, nhưng lo xa, nên dù nó đã già nua, xấu xí, bẩn tưởi, tôi vẫn lo toan cho thân phận chó nhà nó, tiêm phòng một phát thuốc phòng chó dại cho nó. Tiêm vậy, thì nó hết cách điên, dù có cắn ai, cũng vô thưởng vô phạt.
Đã nói, giống chó xấu xa thành bản chất rồi, tức gặp ai cũng nhe răng dọa, nhất là khi biết mọi người sợ dại, nên nó càng đem ra doạ. Với tôi, chủ của nó, tôi chả sợ, chả chấp giống bẩn ấy, vì tôi tiêm phòng giống dại của nó rồi.
Bữa ấy đẹp trời, lại là ngày nghỉ, tôi thong dong rạo trong khôn viên. Đang mơ màng ngắm cảnh, thì con chó già xồ ra, sủa:
-       Gâu gâu gâu, tôi sẽ cắn ông!
Nó doạ vậy, còn tôi nghĩ bụng, sao nó lại cắn mình nhỉ? Mình đã cho nó ăn, xây cất chuồng tử tế cho nó? Còn đang nghĩ vậy, nó sủa tiếp:
- Gâu gâu gâu, tôi là chó, cắn kiểu gì, ai cùng bị dại…
Tôi nghĩ bụng: À ra con này chuyên nghĩ mình có vũ khí dại, nên đem ra hù doạ mọi người. Nhưng vì phận chó, nên nó đâu biết, chủ của nó đã tiêm phòng bệnh dại của nó rồi, dù có cắn, nó cũng chả lây dại được cho ai. Song lúc ấy tôi chợt nghĩ, bị chó cắn, tất nhiên sẽ đau, sẽ chảy máu, thể là tôi ứng xử với con dại ấy như sau:
Tôi làm động tác giả, như mọi bữa chuẩn bị cho nó ăn. Thế là con này sướng run, lập cập đứng đợi chủ, nó đứng ở tư thế chó đớp mồi. Vào nhà, rồi tôi quay ra, quẳng một cục đen sì. Thế là nó lao ngay vào đớp, sau đó ăng ẳng kêu, rơi vãi cả răng nanh, răng củ, răng cái và nó thục mạng chạy.
Hoá ra con chó già ấy đớp trọn quả mướp được nướng nóng cháy. Nó xục mõm vào, răng của nó, chứ răng của bố, của ông bà ông vải nhà nó, xục vào quả mướp nướng nóng, cũng rụng ráo!
Đập trụ sở
 
Đấy là hai hướng làm giàu, tôi nhòm ngó vào cơ quan. Giờ cơ quan ứ ra người là người, thừa đến mức, chả biết bố trí người vào đâu, thế mà tôi vẫn dự định tuyển tiếp. Nhận vào thì phải có đứa ra, mới lấy được chứ. Một hôm tôi gặp tay nhân viên kia ở hành lang:
- Kìa, thằng cháu, vào phòng chú. Ờ, thế mày bao giờ thì nghỉ hưu.
Thằng kia ớ ra:
- Dạ, chính chú mới tuyến chao đôi, ba năm. Chắc phải gần bốn chục năm nữa, cháu mới nghỉ hưu.
- Thế á! Thế mà tao cứ tưởng, mày sắp về rồi đấy. Tao đang tính, ghi mày trong danh sách nghỉ chế độ.
Và quả thật, lúc đó tôi mới nhớ ra, thằng này tôi nhận nó là cháu họ, dù tôi chẳng dây mơ rễ má gì với nhà nó. Quả nhận nó vào cơ quan, tôi xơi ngon ơ 120 triệu, cái thằng cháu ất ơ, bằng trung cấp liên thông, học cho nhanh nhanh ấy.
Tính toán mãi để xua cánh về hưu, biên tuyển người mới, mà chẳng tìm ra mống nào, tôi đành xoay ra gạ anh em phá nhà để xây nhà mới.
Tôi về trị nhậm cơ quan này được mươi năm, nhưng ba lần phá trụ sở và xây mới lại ba lần rồi. Xây và phá nhiều đến mức, các công ty nhẵn mặt, quen mùi. Hôm nọ tổng công ty kia đến gạ phá và xây mới trụ sở, tôi liền gọi cậu cán bộ hành chính lên:
- Này, cậu xem cơ quan ta đã phá và xây trụ sở mới lại được chưa? Cái Tổng công ty này nó xây nhà khá lắm, lại rẻ nữa, rẻ như cho không ấy, mà toàn xây bằng xi mặng sịn, sắt thép sịn, gạch ngói sin thôi, không kiểu cốt bê tông bằng thanh trẻ rỉ đâu.
- Dạ, báo cáo. Trụ sở cơ quan ta vừa mới xây xong, còn chưa thực hiện bước nghiệm thu. Mà chính ông tổng công ty này đang trong thời kì bảo hành, sửa chữa, ta đã ký biên bản nghiệm thu cho họ đâu!
- Thế á! Thế mà tớ tưởng tớ ký nghiệm thu cho họ rồi đấy.
Thế có chán bỏ mẹ không, còn chưa nghiệm thu, còn đang bảo hành, thì phá ra xây lại thế nào được. Tôi chợt nghĩ ngay ra tay cán bộ hành chính này, liền nói với nó như sau:
- Ờ! Mà nhà cậu xây lâu lắm rồi đấy nhỉ?
- Dạ, báo cáo! Nhà em mới xây được dăm năm thôi. Hôm khánh thành nhà mới, em chẳng mời thủ trưởng là gì.
- Năm năm rồi á. Sao lâu đến thế! Chắc nay nó cũ lắm rồi, lạc hậu lắm rồi. Thôi, về phá mà xây mới lại đi. Tớ nói nhỏ cho cậu câu này nhé: Cái Tổng công ty này nó lại quả bẫm lắm, đến 50% đấy. Thôi thế này nhé! Khoản ấy, khoản hoa hồng ấy, tớ một nửa, cậu một nửa, nhanh nhanh về mà phá và xây nhà mới đi.
- Dạ, dạ… để em nghiên cứu, bàn bạc với mẹ đĩ đã.
- Giời ơi, vẽ! Làm đếch gì phải nghiên cứu, phải bàn với nó. Khoản hoa hồng ấy, mình cứ giấu nhẹm đi, mà tiêu riêng, mẹ đĩ nó biết đâu là tiền của nó.
Mãi chẳng thấy tay hành chính phá và xây nhà mới, tôi đành xoay ra tay nhân viên khác:
- Này này thằng cháu, mày có phá nhà không?
- Dạ báo cáo thủ trưởng, cháu chưa có nhà xây.
- Thế thì dỡ nhà tranh, xây nhà xây ấy.
- Nhưng cháu chưa có đất.
- Giời ạ! Thế thì mua đất chứ, mua để xây nhà mới ấy. Này, cái phần hoa hồng công ty nó chia cho bở lắm nhé! đến 50% đấy!
Gạ mãi mà chẳng ma nhân viên nào chịu phá nhà, xây nhà mới, để hưởng cái khoản hoa hồng hời đến thế! Giờ nhân viên gặp tôi, từ xa đã lủi nhanh. Chắc chúng sợ tôi gạ cho chúng về hưu, hay phá nhà, xây nhà mới! Đúng, toàn là lũ ngốc, bở đến thế mà bỏ phí!
Dốt thật!

Công nhận tôi dốt thật. Hồi sinh viên học khoa thú y, tức khoa thiến gà, hoạn lợn, giờ ấy học thực hành môn thú y học. Tại hiện trường có hai con ngựa, một đực, một cái. Giáo viên giảng đi dạy lại, rồi chỉ dẫn đến mấy mươi bận, tôi vẫn không phân biệt nổi, đâu là con đực, đâu là con cái.
Của ngựa cái thì nó trải rộng như cái lá sen, tôi lại bảo là ngựa đực; của ngựa đực to, dài như chiếc đòn gánh, tôi lại bảo là con giống cái. Nghe thế, thầy tức quá, rủa cho một chặp:
- Sao nhà anh ngu ngốc thế! Sờ sờ ra thế kia, mà không nhận ra được ư. Tôi hỏi, thế sau này chọn vợ, anh có chọn nổi không?
Lúc ấy ngượng quá, nghĩ tới cảnh lấy vợ ấy, tôi ngượng đỏ cả mặt. Nhưng lâu nay thích lắm rồi, nên thấy thầy hỏi vậy, chả còn sợ hãi nữa, tôi mạnh bạo thưa với thầy như sau:
- Dạ thưa thầy! Bao giờ đến tiết giảng dạy học lấy vợ ấy, thầy cứ giảng cho chúng em thật kỹ càng vào, kỹ gấp đôi, gấp ba so với hôm nay. Kẻo không, sau này chúng em lại chọn nhầm, thì khổ cái thân chúng em lắm. Dạ, song em cứ thưa với thầy trước, giống của vợ ấy, nó có to như của ngựa thế này không? Giống người cái mà to thế, thì to, to quá!
Nói tới đây, tôi chỉ tay ngay vào con ngựa đực và giải thích tiếp với thầy:
- Vợ mà to như của con ngựa cái này, em chịu, chả dám lấy nữa thầy ạ!
Lúc này ông thầy điên tiết lắm rồi:
- To! To cái mả nhà anh ấy. Tôi xin thưa với anh rằng, đấy là con ngựa đực, không phải ngựa cái! Vợ sau này anh chọn, làm gì có thứ dài và to như thế kia. Cùng lắm, nó chỉ phủ hết độ bằng cái toà lá sen thôi ạ!
 
 
Danh hão!
 
      Tôi rất thích chụp ảnh chung, chụp xong in tung toé, rồi treo khắp nhà, khắp vườn, khắp xóm và tiện thể gặp ai cũng tặng. Tất nhiên ảnh chụp tôi sẽ chú thích: tôi - Nguyễn Văn A - chụp với ông đứng bên cạnh phải là ngài mít tơ to, vị bên cạnh trái, mặc áo xanh màu cứt ngựa là ngài mít tơ to kha khá.
Tất nhiên người tôi chụp ảnh chung đều phải cỡ chức tước to, giả tỷ nặng từ cỡ tạ bảy, tạ tám, hay hàm chức chủ tịch Uỷ ban Hót phân tỉnh trở lên. Chụp thế mới bõ khoe, treo và tặng mọi người chứ; chụp với những người ấy, mình sẽ danh giá lên đôi phần. Ví dụ mình đang cao độ mét rưỡi, chụp với ông Chủ tịch Uỷ ban Phân chuồng lợn huyện, chắc chắn sẽ cao lên độ năm phân; chụp với với ông Hội trưởng Phân gà xã, cao lên độ phân rưỡi.
Ngoài chụp ảnh, tôi còn đãi cơm, mời họ về nhà, tổ chức bữa đánh chén linh đình, dù tốn kém cặp gà tơ, thêm dăm ba chai rượi cuốc lủi, thì mình, cả nhà nhà mình, họ hàng nhà mình sẽ thành ra nổi tiếng, vì được đãi cơm ông Chủ tịch hội Phân bắc tỉnh.
Cái tin tôi thích chụp ảnh lan rộng ra khắp xóm làng, lan ra cả hàng huyện. Một bữa nọ đang ngủ chiều, vì buổi trưa mới chụp ảnh chung và chiêu đãi ông chủ tịch Hội Phân bò Quốc gia. Ăn uống no say qúa, đâm giấc nồng trưa kéo dài đến độ bốn giờ chiều. Đúng lúc ấy thằng con gào lên, đánh thức:
- Bố, bố dậy, dậy! Có nhà ông kia đang đến xin kiểu ảnh, chụp chung với bố. Bố có định chụp không?
Tôi ngóc đầu lên, mắt còn díp xuống vì trận rượu, hỏi:
- Ông ấy là ông nào? Cấp cỡ nào? Nếu là cấp trung ương, thì mày mời ngay người ta vào nhá. Mà xem, gà trong chuồng còn mấy con nữa, chuẩn bị giết, đãi khách!
- Dạ, thưa bố! Ông này to cấp xóm thôi! Lão ta chuyên đánh dậm lậu ở ao đình làng mình!
- Giào ơi! Thằng đánh dậm thì tao chụp chung làm đ… gì. Chụp xong để trưng cho chó nó coi à, thâm sì sì như thằng đánh dậm ấy! Mày ra bảo: Thằng đánh đậm mà cũng chuộng danh hão!
 


Vào rồi! Lại ra rồi!
 
Tôi quen thằng trộm kia,  một bữa nó tâm sự:
- Có lần em mò vào nhà anh, định ăn trộm rồi đó. Nhưng lần ấy em không ăn trộm xong.
Nghe nó kể, tôi thấy nhà mình may quá, suýt nữa thì mất trộm. Lần nó mò vào ấy như sau: Dịp World cup, kiểu như World cup 2014 đang diễn bây giờ. Lúc đó khuya rồi, khoảng một, hai giờ sáng, đang hiệp một của hai đội bóng quốc tế đá với nhau, anh chàng  trộm ta tuần du một vòng, rồi rẽ vào ngõ nhà tôi:
-       Vào rồi!
Nó nghe ông nọ gào tướng lên vậy. Nhà có người thức, xem bóng đá và điện đóm  sáng choang, thế còn nước non trộm cắp gì được nữa. Nó tuần du tiếp qua nhà tôi, thấy cửa đóng im ỉm. Nhà tôi có truyền thống ngủ sớm, sớm như gà ngủ, có khi bốn, năm giờ chiều, vợ chồng đã lùa con cái lên giường, bắt buông màn ngay và chỉ thị, phải đắp chăn cho kín mít, trùm cả lên đầu nữa, lại kỹ càng dặn, nhắm tịt hai mắt vào đấy. Thế là cả nhà, tất nhiên trong đó có vợ chồng tôi, trên giường và đi ngủ.
Khuya ấy cũng vậy, các con và vợ chồng đã ngủ kỹ. Do ngủ sớm quá, vợ chồng quên cài cửa mở ban công tầng hai. Cánh cửa cứ rập rờn đóng mở theo gió. Do sợ ma, bao giờ ngủ, vợ chồng cũng bật ngọn đèn mờ ảo. Thằng trộm này tinh thật, ngó ngay thấy cửa phòng mở, lại có ánh đèn mờ ảo và tất nhiên, không thấy tiếng gào lên như các nhà khác xem bóng đá:
-       Vào rồi!
-       Lại ra rồi!
Thế là nó leo tót lên ban công, trườn trườn người vào phòng. Không may cho nó, đúng lúc đang trườn dở được nửa cái người của nó qua cửa, thì nó giật bắn mình, vì nghe tiếng kêu:
-       Vào rồi.
Chả rõ là tiếng ai. Chắc chắn không phải tiếng nhà hàng xóm xem bóng đá vọng sang. Hay lúc ấy là tiếng của tôi mơ ngủ cũng nên. Thằng trộm ta hoảng quá, vội lùi lùi trườn người ra ngoài. Đúng lúc đầu của nó lùi được gần hết ra ngoài cửa, thì nghe tiếng tiếp:
-       Ra rồi.
Thằng trộm tá hoả tam tinh. Đúng là đầu nó sắp ra xong rồi. Bỏ mẹ, nó bị chủ nhà phát hiện ra rồi. Thế là vụt dậy, nó va uỵch người vào cánh cửa, thục mạng nhảy tọt từ ban công xuống đất. Cú tiếp đất lại nghe tiếng uỵch tiếp. Đau lắm, suýt gãy cả chân cơ mà, nhưng nó vẫn co giò chạy thục mạng nhà nó.
Và tận khi thằng trộm uỳnh vào cánh cửa, uỵch tiếp đất nữa, vợ chồng tôi mới hay, vừa có trộm mò vào nhà. Thế là cả hai lổm nhổm bò dậy, đồng thanh hô:
-       Vào rồi! Nó lại ra rồi! Bớ hàng xóm ơi!
Lão hàng xóm đang xem truyền hình, chẳng thấy ma cầu thủ nào đá để bóng nó vào và  ra gôn cả, tức quá, mở cửa, chõ lên:
-       Làm đ…. gì có vào, mới ra, mà toáng cả lên thế. Điên!
 
Tấm vé xổ số
 
Ngày xửa ngày xưa có một cặp vợ chồng nọ, buổi ấy là thời bao cấp xã hội chủ nghĩa, tức là gì cũng bao cấp, bao cấp từ ăn, ở, đi lại, chữa bệnh, học hành, kể cả chỗ ị, cùng bao cấp tập thể tuốt.
Thế nên vợ chồng nhà nọ khá túng. Ăn chả đủ ăn, ở chả đủ ở,… tức thiếu khổ đủ trăm nghìn bề. Anh chồng nhà này lại mắc cái bệnh hay than phiền, chàng ta cứ than rằng: do ông trời, rồi kiếp trước,…. nên nay ra khổ quá. Cô vợ nghe vậy, nhìn anh chồng hom hem, chỉ toàn da bọc xương và đôi đầu gối củ lạc nhô lên, to gần bằng quả bưởi, mà thương chồng quá mất thôi!
Thế là nàng ta âm thầm đi làm cái việc ấy - chơi xổ số. Dù giấu chồng, nhưng anh chồng vẫn biết. Làm gì giấu được cơ chứ, kinh tế gia đình khá lên, bữa ăn nay thì thêm mấy bìa đậu, mai lạng chả, ngay kia cái chân giò ròn sừn sựt. Là chồng, nên phải quan tâm, anh chàng hỏi vợ như sau:
- Dạo nay kinh tế nhà ta có vẻ khá lên em nhỉ. Em làm thêm công việc gì đấy?
Cô vợ thoáng chút bối rối, xong sau đó thưa lại với chồng:
- Ấy à…. Em chơi xổ số ấy mà! Sao số em may đến thế, nó cứ trúng là trúng suốt ấy!
Kinh tế nhà ấy ngày một khá lên, anh chồng trông thấy rõ. Không chỉ chiếc chăn rách được thay bằng chiếc chăn hoa con kông mới đỏ rực rỡ, cái rổ tre được thay bằng thứ rổ nhựa, đến cả cô vợ nữa, quần áo chải chuốt, người tỏa ra toàn mùi nước hoa thơm lừng. Cô vợ còn không quên chăm chút cho chồng, mua cho chồng hẳn hai chiếc quần Ka ki, để thay lũ quần cũ rích, toàn thứ bích kê lằng nhằng cả đầu gối, lẫn mông đít.
Anh chồng đâm nghĩ ngợi, trúng gì mà trúng số xố nhiều thế? Thế rồi anh chàng âm thầm theo dõi và cuối cùng biết vợ chơi xổ số theo kiểu cách gì. Biết, nên chàng ta đâm ra buồn, buồn lắm, mà chả biết làm gì. Chẳng lẽ vợ chồng lại quay về chốn những ngày xưa - nghèo nàn, cơm toàn ăn rau độn với dưa, còn mặc quần thì toàn loại bích kê cả mông lẫn đít.
Tối ấy vợ chồng nhà ấy ngồi uống nước trà. Anh chồng chu đáo bao giờ cũng pha nước sẵn, rót nước sẵn đợi, để mời vợ. Họ là một cập uyên ương - hạnh phúc. Hôm ấy không rõ cảm động vì điều gì, chàng ta pha, rót nước, lại làm sóng sánh nước ra mặt chiếc ghế. Anh chàng chưa kịp lau, đúng lúc ấy cô vợ ra xơi nước cùng chồng. Cô nàng vừa định ngồi, thì anh chồng nàng ta hốt hoảng ngăn vợ, tức là ra hiệu bảo vợ đừng ngồi vội, ghế nó có nước. Anh chàng ấy ngăn vợ như sau:
- Ấy ấy mình ơi, đừng ngồi vội, kẻo ướt mất tấm vé số của mình bây giờ!
 
 
Cái mụn ruồi dài
 
Trên mặt tôi hiện có cái mụn cứt ruồi. Nguyên do có cái mụn ấy là bởi một cô nhân viên nọ trong cơ quan. Cô này tính vốn nói dài, dài lắm, cái gì cùng dài đuồn đuột ra. Thí dụ cô ta chào ai, cũng chào dài; hỏi ai, cũng hỏi dài; tức là điều gì cũng làm cho nó dài ra. Quay lại chuyện mụn ruồi ở mặt tôi, đại để nó như sau:
      Lần ấy tôi có việc với cô nàng ấy, chúng tôi làm việc với nhau như sau: Tôi chỉ thị bằng mồm và cô ta lĩnh hội bằng cách ghi chép cái chỉ thị mồm của tôi. Biết cô nàng dài lời, nên làm việc với nàng ấy, tôi phải áp dụng chiêu thức như vậy. Buổi làm việc đó, cô nàng thì mải mê ghi chép, còn tôi bằng mồm mải miết đọc lời chỉ thị. Lúc ấy, sau khi ghi chép xong một câu chỉ thị của tôi, nàng ta ngẩng mặt lên và nhìn vào mặt tôi để nghe câu chỉ thị tiếp, chợt mắt nàng thoáng như ớ ra. Tôi cảm nhận thấy và hỏi:
-       Gì thế cô ?
-       Thưa….!
-       Sau thưa là gì ớ cô?
-       Dạ, sau thưa là gì ớ cô ……thưa thủ…
-       Sau thưa thủ là gì ớ cô? Dài lời quá!
Cô ta lúc này vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn lúc trước và còn đắm đuối nhìn vào mặt của tôi.
- Thôi! Không phải thưa thớt nữa, không phải dài lời như mọi bận nữa. Mặt tôi hiện nay đang có vấn đề gì? Cô nhớ, đây không phải câu trong chỉ thị của tôi, mà cô phải ghi chép vào sổ….
Tôi còn đang nói dở câu, thì nhận ra, trên mặt mình có con ruồi đang đậu và nó vừa cất cánh. Đến tận lúc ấy cô nàng mới một mạch tuôn trào dài đuồn đuột như sau:
- Kính thưa thủ trưởng ạ! Em và thủ trưởng hôm nay cùng làm việc. Thủ trưởng thì đọc chỉ thị, còn em thì chăm chú ghi chép các chỉ thị của thủ trưởng. Báo cáo với thủ trưởng là khi em ghi chép được đúng hai trang, em ngẩng mặt lên để nghe câu chỉ thị tiếp của thủ trưởng, thì nhìn thấy con ruồi đậu vào mặt thủ trưởng. Nó lại còn đi ị nữa. Nhìn thấy thế, em ngạc nhiên qúa và em thưa ngay với thủ trưởng là Thưa thủ trưởng ạ, thì thủ trưởng lại cứ làm em phải nói dài lời ra...
-       Thôi thôi kính thưa cả nhà nhà cô dài lời!
Và tận đến lúc đó tôi mới hiểu ra, có con ruồi đậu vào mặt mình và nó ị ra một bãi tướng và không còn kiên nhẫn nghe cô nàng nói dài lời tiếp, vội vàng tôi đưa tay lên sờ mặt, thì hỡi ôi, do cô ta nói dài lời quá, tôi phải nghe lời dài quá, bãi phân của con ruồi kia đã kịp khô cứng, bám chặt vào giữa cái mặt tôi, chả lau chùi được nữa.
 Thế nên ngày nay đâm ra giữa cái mặt của tôi mới có nốt ruồi đèn sì sì. Khổ không cơ chứ, vớ phải nhân viên lời dài, cũng mệt thật!
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9