Làm Người Là Phải Chịu Trầm Luân
Tình đôi lúc cười cợt ta. Em ạ
Cho gặp gở quen biết và yêu nhau
Sau đó lại cách ngăn ra đôi ngã
Để nửa đời còn lại phải khổ đau
Thời gian vốn là guồng quay hối hả
Cuốn ta vào trong quên- nhớ, khóc - cười
Lạ thành quen rồi từ quen thành lạ
Đời hợp tan mang theo bao đổi dời
Chuyện nợ duyên rủi may như canh bạc
Sai một lần thua đến trắng cả tay
Hôm qua vợ chồng hôm nay đã khác
Nghĩ tào khang xem nhẹ tựa khói bay
Thế giới này vốn rộng lớn mênh mông
Vậy mà nhiều khi chật hẹp lạ kỳ
Nên chúng mình bắt buột cứ phải sống
Trong những gia giáo khuôn khổ níu ghì
Trời đôi lúc thích chơi khăm thiên hạ
Bằng triết lý tên nhân quả nợ nần
Để họ tự trói mình vào số phận
Làm người là phải chịu cảnh trầm luân
Song Nhi
Apr 17, 2018
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2018 01:33:04 bởi songnhi >