TRĂNG GÒ CÔNG
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                  
   HÀNG CAU QUÊ NGOẠI   — ooo —      Hàng cau lã ngọn,    tung trong gió,   Như cô gái quê …   xỏa tóc.    Buồn!      Nhìn cau –    nhớ ngoại,    thương ngày nhỏ,   Hạt nắng tròn vo,    chẳng vấn vương!      Nhiều năm, xuôi ngược –    đường cơm áo,   Được, mất, hơn, thua…    giữa chợ đời,      Mang vết thương lòng –    sau giông bão,   Về quê.    Gọi, nhớ:    Tuổi Thơ ơi!      Hàng cau lã ngọn –    Buồn nhân thế,   Hay xót thương ta:    Một cánh chuồn?!   Phận mỏng, duyên thưa –    đời dâu bể…      Mà cau lã ngọn,   Bẹ cau rơi ?!!!      PHAN NGỌC HẢI            
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                   
    ĐƯA SÁO SANG SÔNG     — ooo—     http://phanngochai.vanthoviet.com/news/n/1696/9313/dua-sao-sang-song.html?l=vn         Sớm nay trở lại Cù lao Phố,     Hương bưởi, hương cau quyện nắng hồng     Từ mai, vắng gót sen …ngang chợ     Có con sáo nhỏ đã sang sông!    Bỏ Cù lao Phố,      lấy chồng xa     Bạn cũ, trường xưa…      gửi quê nhà     Em bước qua cầu,      sông biếng chảy     Có người … nâng cốc.      Khóc “Tình Ca”!    Mai. Trời viễn xứ -      duyên dày, mỏng???     Cầu mong em –      chỉ một lần đò!     Người cạnh đời em, chung gối mộng     Tận xứ Đài.      Xa lắc, xa lơ…!    Sáng nay mây Việt tươi biêng biếc,     Tiễn chân con sáo, mọi người vui….     Trời Cù lao Phố, xanh màu Biển     Tôi thấy lòng tôi … chút ngậm ngùi…!    Nhà em mái lá, lên tường đẹp     Những đứa em, áo mới xênh xang     Tất cả… với em – là trinh tiết!     Chợt nhói lòng!      Em!      Gái … Việt Nam!!!    PHAN NGỌC HẢI     Cù lao Phố, Sáng thứ bảy!     (Đám cưới SAO MAI)         
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2014 00:29:16 bởi Trăng Gò Công >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  http://youtu.be/lxNa9XLZ3q0       <iframe width="420" height="315" src="/
/www.youtube.com/embed/lxNa9XLZ3q0" frameborder="0" allowfullscreen></iframe>           
BIỂN KHÔNG LỚN !   —   ooo   —       Anh sẽ về thăm biển Gò Công?   Đừng nói ra   những điều … giấu trong lòng   Để Vàm Láng mênh mang –   chiều gió lộng!   Trăng Tân Thành …   thơm ngát, mộng bình yên!       Cất những điều chưa nói, ở trong  tim   Để dã tràng thảnh thơi xe cát   Đi bên nhau,   nắng chiều đừng nhạt   Hương biển mặn mòi …   đằm thắm câu thơ.       Mình … nhỏ nhoi   trước biển – vô bờ…   Điều chưa nói   mới là bất tận!   (Anh lặng lẽ. Em không chất vấn …)   Tự sóng lòng mách bảo –   Biển trong tim!       PHAN NGỌC HẢI   2:30 – 19 – 06 – 2012           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  
       TỰ DƯNG   --- ooo ---      Tự dưng lại giận hờn.   Khổ quá!   Lá trầu xanh …   che mưa gió được đâu?      Ngày đang tươi.   Sao nắng vội úa màu?   Bão vừa tạnh,   gieo chi … giông tố?!      Nửa vạt áo …   đi vào nỗi nhớ…   Chéo khăn,   ngăn ... hạt nước mắt buồn!      Hết cuộc đời nặng nợ áo cơm   Vui … con chữ    sóng lòng - đừng động!      Quẳng đi nhé …   buổi chiều hờn giận!   Hứng mưa vui    ru ... giấc ngủ    Nồng!!!      PHAN NGỌC HẢI                       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      VỀ … !     --- ooo ---        Và một ngày em sẽ về nơi ấy     Chỉ trăng, sao, … sương đẫm ngọn cỏ mềm     Biển trầm mặc sau tháng năm cuồng dại     Chút Thơ buồn – phủ phục … chốn bình yên!        Xin gửi lại bài thơ – Ngày Li Biệt     Em ra đi đồng vọng tiếng chuông chiều     Trời êm ả, trở về vô thủy kiếp     Vắt cạn hồn –      Thong thả …     Một miền YÊU!!!        NGỌC HẢI     Trưa 26/03/2012    
                                       
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2014 02:11:24 bởi Trăng Gò Công >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       ĐÁ BIỂN   --- ooo ---      “Đêm cuối hạ, trời giao mùa oi ả   Trăng ngủ rồi thấp thoáng ánh sao” (1)   BIỂN giá băng bên sóng thét gào   Chợt thổn thức – thơ nồng “say đắm” (2)      Thả giọt lòng    về miền … xa thẳm   Chữ câu chưa … đủ ý, tròn vần.   Ngẩn ngơ buồn    lay thức … vầng trăng   Khêu đóm lửa …   Tình Thơ cháy bỏng!      Nếu cõi thơ,    tình là ảo mộng    ĐÁ cam lòng    trầm tích … muôn sâu!   Trót thân tằm   trọn kiếp nợ dâu   Xin phủ phục,   Một lần … tỏa rạng!      Cứ dài thêm!   Đêm đừng vội sáng   Cho ta say khúc nhạc … hồn ai   Ôm vần thơ!    gối mảnh trăng … gầy,   Hương trời đất,   ủ tim trần    … ĐÁ BIỂN!!!      PHAN NGỌC HẢI   20:25 - 06/07/2014   (1)(2) Thơ HĐ.   http://phanngochai.vanthoviet.com/               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  
   CÁI BÓNG   --- ooo ---      Tôi!   Con sáo – hót theo người.   Ậm… ờ…đôi chữ,    Khóc cười vẩn vơ…!   Buồn, Vui…   Vần điệu, gọi – THƠ!   Hôm qua giỡn Nguyệt,   Bây giờ đùa Trăng,   Ngày mai lại nghịch chị Hằng…   Tôi là cái bóng,   Lúc gần, lúc xa!      Mãi bơi trong vũng,   nhập nhòa…   Giật mình,   Thảng thốt,   Tôi là….   BÓNG TÔI!!!      PHAN NGỌC HẢI                           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  
       QUA CẦU CẦN THƠ   --- ooo ---      Xe bon bon qua cầu Cần Thơ   Cánh tay vươn   nối đôi bờ sông Hậu.   Mảnh trời xanh,   vắt nhịp cầu yêu dấu   Tôi bàng hoàng:   Mắt em –   cõi hư vô!   ***      Một thuở yêu.   Ngày cưới … đợi chờ   Cặp gối tinh khôi –   mơ mùa ân ái   Nhịp cầu gãy.   Người đi!   Đi mãi!   Trời vào Thu.   Mây vần vũ …   khăn sô!      Nghiến răng.   Đau!   Đôi mắt … thẩn thờ    Chọc vào đêm!    Xói nhịp cầu …   Sập đổ!    Chưa sang sông,   đã thành góa phụ!   Ngậm nỗi buồn!   khi tỉnh, khi mơ….      Xe bon bon trên cầu Cần Thơ   Đôi mắt em!   Suốt đời tôi –   ám ảnh!      Cầu hợp long,   như sông đang nhiều nhánh   Gom thành dòng.   Chảy ra Biển –   bình yên!      Niềm vui chung …   có những nỗi đau riêng!!!      PHAN NGỌC HẢI                   
            
            
         
     
    
 
    
    
    
        
        
            
            
                  EM CHƯA VỀ … QUẢNG NGÃI   ---   ooo   ---   (CM cho một bài thơ của anh Hương Đài).       Em chưa về Quảng Ngãi - quê anh!   Thăm Sa Huỳnh, dạo sông Trà Khúc.   Cho trái tim nửa mơ, nửa thực   Ríu bàn chân, thương lắm … Mỹ Lai!       Em chưa về Quảng Ngãi!   Nhớ hoài …   Câu thơ ai thiết tha, đằm thắm…!   Tô Don thơm – đằm mồ hôi mặn   Ngọt kẹo Gương – mưa nắng vun bồi!          Em chưa về Quãng Ngãi!   Ước mơ…   "Cá bống kho tiêu, cá thiều nấu ngọt”   Quên đớn đau – buồn vui … được, mất!   Để lòng thanh, bên Thiên Ấn an lành…       Mai em về Quảng Ngãi   … cùng anh!       PHAN NGỌC HẢI   Sài Gòn – 9:15 - 04/11/2013   http://phanngochai.vanthoviet.com/news/n/3668/9316/em-chua-ve-quang-ngai.html?l=vn                       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Dạ, Ngọc Hải chân thành cảm ơn chị Huyền Băng.   
  NH sẽ cố gắng tìm hiểu thêm ạ!   
  NH mến chúc chị đêm AN LÀNH NGON GIẤC!      
  Thành viên mới Trăng Gò Công.   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2014 22:40:52 bởi Trăng Gò Công >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  
   ANH SẼ ĐỢI   ---   ooo   ---      Sợi chỉ hồng dù rất mong manh   Vẫn có thể kết tình nhau lại   "Mai em về..." và anh luôn đợi   Núi Ấn sông Trà vẫn mãi bên nhau   Anh sẽ chờ em dù có bao lâu   Năm tháng trôi sông bên bồi bên lở   Em chưa về là em còn nợ   Nhớ sẽ đền...phải ở lâu hơn...      HƯƠNG ĐÀI               EM SẼ VỀ   --- ooo ---      “Em chưa về là em còn nợ” (*)   Câu ân tình ai gửi bến Tam Thương   Giữ dùm em vị ngọt kẹo Gương   Cất hộ em màu sen Liên Chiểu.      Chôn nửa đời gai chông … mới hiểu   Sóng Trà giang ngọt diu - tình anh   Em sẽ về, dẫu tóc phai xanh   Ấm bàn tay … dưới chiều Thiên Ấn.      Vứt sau lưng gió mưa lận đận   Đưa nhau tìm bờ “xe nước” xa xưa   Lắng hồn êm - điệu lí, khúc giao mùa   Thắc thỏm trong em – trời quê   … Quảng Ngãi!!!      PHAN NGỌC HẢI   9:00 – 08/03/2014   (*) – Thơ HƯƠNG ĐÀI                           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  
        XIN LẠI… NỤ CƯỜI!!   http://www.art2all.net/tho/phanngochai/xinlainucuoi.html   — ooo —   Bất chợt gặp mình – qua bài thơ cũ   Thuở ngọc ngà, áo trắng – mắt môi tươi!   Những ngày tháng, hoa lòng vui nở rộ   Bao tin yêu chờ đợi mé hiên đời…   Giờ xa lắm!   Dòng đời – trang sách cũ   Tôi lật đi, lật lại… đã nhiều năm   Sách mòn gáy như mảnh đời vàng úa   Đêm ba mươi, cố lục… ánh trăng rằm?!   Giống thân cây, đứng giữa đời   Trơ trọi!   Ngó bên nào, cũng thấy lệch   Bơ vơ!   Hồn lạc lõng   Nín câm… điều muốn nói   Một lời thôi   Chờ đợi… đến bao giờ?!   Tết lại đến!   Giật mình!   Thêm tuổi mới?!   Không lo toan, nhưng lòng vợi niềm vui   Từ sâu thẳm – cõi bình yên… tuột mất?   Cuộc đời ơi!   Tôi xin lại:   Nụ cười!!!        PHAN NGỌC HẢI               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      YÊU DẤU!   --- ooo ---      Yêu dấu ơi!   Đừng buồn, anh nhé!   Biển chiều nay,   Cuồn cuộn… sóng bạc đầu.   Biền nhớ ai,   gọi thầm tên - Rất khẽ,   Hồn chạm hồn,   mãi mãi … cách xa nhau???!      Yêu dấu ơi!   Tại sao – Em là Biển?   Cho muôn đời,   Tiếng vọng cõi xa xăm…!   Anh đứng đó,   Sao không là bờ bãi…   Để Thơ tình,   Dang dỡ… mãi ngàn năm!!!      Yêu dấu ơi!   Anh ngàn lần yêu dấu,   Em ngàn lần,   Là của Biển – muôn sâu…   Anh đứng đó,   Suốt đời như Bắc Đẩu,   Biển nhớ anh,   Sóng vỗ… đến bạc đầu!!!!      PHAN NGỌC HẢI   Sài Gòn - Đêm đầy mưa!            
               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  
       PHÙ VÂN   --- ooo ---      Hình như - bữa ấy …   trời không nắng?   Bài thơ buồn lên blog    - "khóc trăng ...”      Hôm sau,   nhận được dòng tin nhắn   “Nối nhịp cầu thơ”   thoáng … ngỡ ngàng!      Cháy chi … con chữ    Vui … thơ thẩn   Chưa phút thăng hoa,   Lệ đã tràn.         Tình thơ như rượu –   say nồng …   Ngấm!   Thơ còn muôn thuở.   Tình …    Phù Vân!!!       PHAN NGỌC HẢI                               
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: