TRĂNG GÒ CÔNG
TRĂNG KHÓC --- ooo --- Làm sao vá lại đời nhau Mảnh tim khô đã úa màu Thời gian! Còn đâu Tròn vạnh vầng Trăng?! Câu Thơ gãy vụn Tím bầm … hồn tôi! Nụ cười nhạt thếch bờ môi Lạnh lùng phế tích Từng mơ – Trăng sáng đôi lòng Bây giờ trăng khóc bên dòng sông sâu! Làm sao vá lại đời nhau? Xa xưa tôi nối dây gàu –Hoài công!!! PHAN NGỌC HẢI
CHÔNG CHÊNH — ooo — Rồi anh cũng về bến cũ, sông xưa Mình chỉ còn nhau – khoảnh khắc… Nhớ! Em! Thân cá… giữa vùng nước lợ Không ra khơi, chẳng thể về nguồn! Yêu một người đã đủ… giỏ, hom Hoa nghẹn trổ - em như kẻ trộm. Sợ tiếng lá khua, sợ chiều buông sớm Cả Thạch Sùng nấc khúc… đêm khuya…! Đừng tiễn đưa. Lối cũ – em về! Cho bàn chân… cứng cùng sỏi đá. Đường không trơn, sao bước lê… nghiêng ngả Ngó phía nào cũng trống rỗng … CHÔNG CHÊNH!!! PHAN NGỌC HẢI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2014 21:59:20 bởi Trăng Gò Công >
Chỉ còn sót chút rượu cay Thôi thì, uống nốt. Đêm này tiễn nhau! Thà lần đau. Một … lần đau Đừng thêm dai dẳng, úa nhàu trái tim! Trót … không chung chuyến đò tình Níu chi chéo áo. Giữ gìn … giấc mơ! Trời khuya! Sắp lặn - trăng mờ Cuộc tình gối mỏi, hồn thơ … cạn nguồn. Cảm ơn – những phút tương phùng Bên cầu tiễn biệt! Nhói lòng Xót … Thơ!!! PHAN NGỌC HẢI
ĐOẢN BUỒN! --- ooo --- "Anh muốn về thăm quê Gò Công”. Con Sáo đang bay, bỗng nghẹn lòng! Biển cạn. Xuân tàn – mòn kiêu hãnh – Trầm tư, day dứt…. Đó Gò Công! Nơi ấy – đông sang… thật não nùng . Sài Gòn, vào tối – mưa … bâng khuâng! Giữa khoảng cách ngăn - không sông núi...! Mưa khóc. Hay lòng ta … rưng rưng???! Chiều ngồi đếm lá vàng rơi, bao nhiêu lá rụng. Cuộc đời … bấy đau! Buồn vui, nước chảy chân cầu … Người dưng xa. Để nỗi rầu … người dưng!!! PHAN NGỌC HẢI
MỪNG SINH NHẬT --- ooo --- Thế là Xuân đã dần trôi, Tháng hai nắng gắt, rát bờ môi Vươn tay, hứng chút niềm hi vọng Khe khẽ bên đời – khúc nhạc vui! Ta viết bài thơ đẫm nụ hôn, Trút vào trong gió những cơn buồn, Trăng ơi! Về nhé. Vui Sinh Nhật Ta uống cùng ai … cốc rượu thơm! Chân vượt thác ghềnh – men nẻo sống! Ta khóc ngọt ngào trong giấc mơ… Mới thấy – tháng ngày qua … Ảo mộng! Thì thôi, giữ lại chút hồn thơ! Đã trót đa mang hồn mây gió Ta đành chấp nhận nợ phong trần Không trách… nhiêu khê – duyên tình lỡ, Rủ Trăng, mừng… Sinh Nhật … Cố nhân! PHAN NGỌC HẢI
MẸ ƠI! --- ooo --- Oằn vai, mẹ gánh quang đồng nát Chân xiêu. Hẻm nhỏ ... bước cô đơn! Ai biết – mẹ đi bên cái chết Ngòi bom, sắt vụn ... hạt cơm buồn! Thuở con gái … gùi bom, cõng đạn Như con thoi, lưới lửa ... rực trời! Đóa hoa Lan, dạn dày sương nắng… Mẹ trở về! Từng cánh Xuân … rơi! Cuối đời – hết chinh chiến Mẹ ơi! Sao lửa máu … vẫn quanh … đời mẹ???! PHAN NGỌC HẢI
HOANG MƠ …! --- ooo --- (Viết cho ….!) Ta ngủ quên giữa chiều mê mải Chợt giật mình! trăng rụng đẫm vai Thương ánh Nguyệt hết mùa con gái Xót cây đời trơ nhánh … tàn phai! Gió hun hút cuối dòng sông nhớ Cánh hoa rơi rát bỏng môi gầy Ta xé vụn lòng ta - đổ nát! Phút hoang mơ, gọi mãi … tên ai?! Tay bới đống thời gian ẩm mục Chôn - bài Thơ lẫn ánh trăng tan Nghe nhịp thở, ngực buồn nhưng nhức Hồn rã rời… mười ngón tay đan!!! Mắt đẫm lệ hay nhòa sương khói Giấc hoang mơ nặng trĩu bên lòng Như con cá xa nguồn – đau nhói Muốn ra khơi, hồn vợi nhớ … sông !!! PHAN NGỌC HẢI
BÀ ƠI ... ! --- ooo --- Con lên chín, má ra người thiên cổ Chuỗi ngày xanh con quanh quẩn bên bà! Bão tháng mười hay nắng rát tháng ba Bà tần tảo, để chân con gót đỏ. Ngôi nhà lá, gắn liền thời tuổi nhỏ Trưa hè dài, tiếng tu hú ... miên man Chiếc giường tre là chỗ: Ngoại, con nằm Quạt mo cau, tay bà luôn phe phẩy! Con tắm đẫm … qua nhiều câu Kiều lẩy Bơi thỏa thuê trong điệu Lục Vân Tiên Ước hóa thân làm cô Tấm thảo hiền Sợ trường đời gặp Lí Thông – bạc ác... Trang sách rộng là cánh đồng bát ngát Chiều mưa giông - ba cày ruộng, chưa về Đêm trung tuần, bàng bạc mảnh trăng quê Bà dẫn con … ngược - thời Nghiêu Thuấn! Nắng tháng tư ngọt trái dưa, trái mận Bà tiễn con trên lối sỏi - vào đời Dặn – Nên sống lành, lánh ác - cháu ơi ...! Mang lời bà. Con dặm trường mê mải! Một chiều mưa, lòng con buồn tê dại! Bà ra đi! Khôn tả xiết niềm đau. Trong con - bà là điệu lí ngọt ngào Là bóng mát của hàng cau, ngõ trúc... Nhà bây giờ tường xây, tam cấp... Con chưa quên - mái lá, chiếc giường tre Quạt mo cau phe phẩy suốt trưa hè Nhớ dáng bà - như hạc đình ... năm cũ!!! PHAN NGỌC HẢI
THƯƠNG BA… THUỞ ẤY VÔ CÙNG! — ooo — Ngày má rời cõi thế Tuổi Ba vừa năm mươi Đời tang điền … dâu bể Ôm con thơ – nghẹn lời! Vừa thân đó, thân đăng Chênh chao – đôi vai oằn Tóc Ba đầm sương muối Gót hồng, con tròn trăng! Hôm Nội, Ngoại – bảo rằng Có người ngoan, đảm đang Yêu thương Ba. Cô sẽ… Về nhà ta – muộn màng! Bưng mặt, con khóc ngất Bên mộ Má – không ăn! Giọt nước mắt tròn lăn Ba ôm con. Xiết chặt! Con biết đâu – phút đó … Rào rạt ngọn sóng lòng Ba đấu tranh tàn khốc Cất khát khao … vì con! Giờ tuổi Ba … ngày ấy Duyên phận còn long đong Thơ tình – con ấm lạnh… Thương Ba – cành … khô cong! PHAN NGỌC HẢI
BA ƠI! — ooo — Ngày Má con qua đời Ba ngồi như phổng đá Mắt lạc thần chơi vơi Tóc đang xanh – sương giá! Giọt nước mắt đục lừ Lặn nhanh vào nỗi nhớ Ôm ba mảnh đời thơ Lòng Ba như trăng vỡ! Vừa thân đó, thân đăng Đồng xa, mồ hôi mặn Giấu bao nỗi nhọc nhằn Cho đời con trơn, trắng. Bàn chân Ba tứa máu Cắm trong đất phèn chua … Làm ngàn cây chắn bão Con nguyên lành hồn Thơ! Chưa! Con chưa bao giờ Nghe Ba than – buồn, khổ?! Chỉ khuya, góc Ba ngồi Điếu thuốc rê … rực đỏ! Cả một đời rong ruổi Con là áng mây xa Ba – tre già ngóng đợi Con bay về – bay ra! Như lều tranh tốc mái Sau cơn bão ùa vào Là ngày Ba đi … mãi Là đời con … chênh chao! Bao nhiêu lời hoa mĩ Bao nhiêu áng Thơ, Văn… Không sánh công trời bể Ngọn núi BA – vĩnh hằng!!! PHAN NGỌC HẢI Sài Gòn – Trưa thứ năm 05/04/2012
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: