TRĂNG GÒ CÔNG
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              
         SAO ANH IM LẶNG?    — ooo —         Sao không nói! dù lời oán trách     Mắt u buồn nhọn xoáy trời đêm     Biển Đồi Dương sóng nấc gập ghềnh     Vụn vỡ…trước cõi lòng giông tố         Đừng nhìn nhau…cái nhìn như thế     Yêu thương – tất cả … đã muộn màng     Đừng đầy thân nhọc – kiếp dã tràng     Nhịp trái tim … đâu còn son rỗi         Cuối cuộc đời… mình không duyên nợ     Chẳng đi chung một chuyến đò tình     Em – nguyện là… biển xanh ngàn thuở     Ôm vào lòng…cơn bão ngược tình anh…         PHAN NGỌC HẢI              
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       HƯ ẢO   — ooo —       Trời bây giờ   Trời vẫn đang Xuân!   Người bây giờ   Người vẫn thật gần!   Tình bây giờ   Tình đang xa xót!   Tôi bây giờ   Là kẻ … vong thân!       Trả lại ai   Thơ buồn cỏ kết   Trả lại đời   Trang giấy hồn nhiên!   Trả lại tôi   Một đời Biển chết!   Trả lại tình   Thuở ấy trinh nguyên!       Trả!   Một lần   Tôi xin trả hết   Người đừng về   Tội trái tim tôi!!!       PHAN NGỌC HẢI           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       LÀ TÔI …!   — ooo —       Ngày chưa tắt   Giọt mưa buồn trên lá!   Chiều Hạ về – gót nhỏ bước miên man….   Sợi thề xưa,   Suốt đời thương, thương quá!   Đẫm trong nhau …   Màu áo Lá Thu vàng!       Đời nghiệt ngã,   Dẫu bây giờ áo tím   Mộng liêu trai – còn đó, ngọt môi mềm!   Bởi vốn sợ   (lỡ một lần khinh suất)   Trái tim hồng mãi mãi … chẳng bình yên!       Ôm mộng cũ   Ngủ trên đồi … Yêu, Nhớ!   Cùng trăng sao,   nhã nhạc với cỏ cây   Thà trọn kiếp   đau chuyện tình dang dỡ   Thắp trầm hương…   Xa lánh chuyện bèo mây !!!       PHAN NGỌC HẢI   Sài Gòn, chiều chuyển mưa!       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       THƠ ….!    — ooo —       Đêm ngủ sâu,    thơ hoài thao thức   Sóng lòng chao,    thơ thả giọt buồn!    Thương một thời    – nắng khép, chiều buông   Nhạc ve trổi …    hòa chung nhịp thở.       Nơi này giận,    đầu kia vẫn … nhớ   Bao lỡ bồi    – cầu nối … duyên thơ!   Đêm chưa qua.    Giấu mặt – trăng mờ!   Thơ tí tách,    nẩy mầm lộc nõn!       Nơi chưa ngủ,    chốn kia vẫn thức   Không phấn son,    câu chữ trụi trần   Thơ tròn vành.    Không chút phân vân   Gạn đắng cay,    chắt thành nỗi nhớ!       Nếu không thơ,    ai biết đêm … trăn trở   Có đôi lòng da diết    – cháy … về nhau?!       PHAN NGỌC HẢI       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       MẤT   —   ooo   —       Tôi  đi – về phía trời chiều   Nỗi buồn trong gió.   Bước chân xiêu   Đã biết mùa Thu … không còn nữa   Lòng mơ chi –   nhặt nắng vàng … yêu?!       Để tuột khỏi tay … giấc ngọc ngà   Biển đời – từ đó   đón phong ba   Câu thơ,   mỗi chữ vương … mầm bão   Môi đẫm nụ cười.   Mắt xót xa!       Tôi chẳng giám mơ về quá khứ   Một lần lui –   chấp nhận bể dâu…   Hiện tại với tôi …   cơn mộng dữ…   Khắc mãi đời nhau     BIỂN TÍM –  SẦU …..!!!       NGỌC HẢI       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       THU   ---   ooo   ---       Xòe tay hứng hạt ngâu rơi   Chứa chan như nước mắt người chiếc thân   Chiếu Thu cạn nắng cuối sân   Giao mùa hoa sữa tiễn chân hạ nồng   Chuông chùa thả giọt thu không   Như khơi nỗi nhớ cốm vòng gói sen   Chòng chành chiếc lá bên thềm   Với tay hái bóng trăng bên láng giềng   Bao giờ cho đến tháng giêng ?!       TRÚC TÂM   --------------           DỖI   (Thơ hai câu).   ---   ooo   ---       Mở lòng đón hạt sương rơi   Đài sen uống giọt lệ trời – hóa thân!       Tiếng vạc buông, lá rụng sân?   Ngỡ chuông cổ tự mừng chân  Thu…nồng?!       Sáo diều còn vút tầng không   Cúc cười bịn rịn, bướm vòn thám …sen!       Nghẹn lòng, trăng dỗi - sang thềm   Ánh vàng đẫm ướt hiên bên … láng giềng.       Đành về tìm lại … nụ giêng   Cài lên ngực ấm, nhớ duyên Thơ… người!!!       NGỌC HẢI   18/07/2014       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       THƠ TÌNH TRÊN BLOG   ---   ooo   ---       Chị ơi,   Chị cũng làm Thơ   Cũng thương nhớ, cũng đợi chờ. Xót xa!   Khác chăng – lỡ kiếp đàn bà   Lượn lờ … ngang dọc, người ta chê cười!       Xót người phận mỏng duyên ôi   Ban chút nhan sắc, trời đòi "ba sinh”!   Bạc sợi tóc, trắng băng trinh   Đâu là gỗ đá, cũng tình … cũng mơ!       "Say” mà được nói bằng Thơ   Còn hơn nghiêng ngã, ỡm ờ … gió mây!   "Lều Tình” thơ thẩn … cứ xây   Đừng nằm bên "đó”, bụng "đây” … cuối trời!       Đã xa đầu sáu…chị ơi!   "Trầu cau” là chuyện đãi bôi – dối lòng!   Bút Thơ, xin chớ bẻ cong!   Chút hờn – ghen tị, bé … dòng Thơ DUYÊN!!!       PHAN NGỌC HẢI   Sài Gòn! 12:00 – 25 – 06 – 2012       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       NHẮN ANH !   --- ooo ---      Sao anh khoét vào trái tim của Biển   Bằng nỗi vô tình –   gợi vết thương xưa?!      Gom đắng cay …   vá víu bao mùa   Chưa lành lặn.   Chiều nay – bật máu!      Trời vẫn mưa,   hay lòng Biển bão?   Ngó nơi nào …   cũng tím ngắt – hoàng hôn.      Ấp ủ thơ ai,   tưởng ánh mai hồng   Khều đóm lửa …   dưới tàn tro chưa nguội!       Sao anh khoét vào trái tim bổi hổi   Biển giá băng –   vừa mới kịp … hồi sinh ?!!      PHAN NGỌC HẢI       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       MUA CAU !   ---   ooo   ---        Chèo xuồng đưa anh qua Cửa Tiểu   Sớm mai   buổi chợ đông người   Trầu Tân Hòa mùa này hết vụ   Cau  Gò Công …   chắc hẳn còn tươi!       Ướm buồng cau,   nhờ anh biếu mẹ!   Chút lòng son của trẻ phương Nam …   Anh lắc đầu –   "trầu cau dạm  ngõ…”   Trời  chênh chao …   đất vỡ … dưới chân.       Cau vẫn  xanh,   lòng ai bạc trắng?!   Muối gừng xưa …   Câu nói đầu môi?!   Phố phường đông     Hồn trơ,  quạnh vắng   Bước cùng anh –   dạ  úa … cau tươi!!!        PHAN NGỌC HẢI   Quê nhà, 0:00 – 22 – 06 - 2012   Sài Gòn, 20:30 – 22 – 06 - 2012        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       BÀI THƠ RIÊNG ANH !   ---   ooo   ---       Anh –   chiếc thuyền vật vã biển khơi   Đang chống chếnh …   bốn bề sóng cả   Chỉ niềm tin và cõi lòng sắt đá   Đạp bão giông …   về hướng mặt trời!          Em –   thắt lòng.   Đêm nắm bàn tay                  Gác qua trán,   hồn theo … tiếng Quạ   Mưa vẫn rơi.   Mái chèo … nghiệt ngã            Hồn phân vân –   "nam đáo, nữ phòng” ?!       Nếu tình yêu –   thảm trải dưới chân    Cõi thiên đường –   sẽ là mộng mị!     Là câu thơ vô hồn trên giấy       Là bọt bèo…   tan loãng phút giây!       Ta hiểu nhau …   từng tiếng thở dài   Giành cho nhau …   nhịp tim thổn thức   Dẫu thảm cỏ xanh –   là ĐỊNH MỆNH…   Khi Đam San –   lùng bắt Mặt Trời!!!       PHAN NGỌC HẢI       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       TRẢ AI - LỜI TRÁCH...!   ---   ooo   ---       Ngậm ngùi, đọc lá thư ai   Giọt dài giọt vắn, lay phay … mưa chiều!       Tròng trành … lỗi nhịp cầu Yêu   Cuối đời chiếc bóng … liêu xiêu - lối về.       "Hình như  em phải bùa mê …?”   Xé lòng! câu  trách – tái tê … dạ rầu!       Khối tình  chôn chặt ... cõi sâu   Lịm hồn về  với Trăng Sao – thuở  nào!!!       PHAN NGỌC HẢI       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                   
    VỀ VỚI BIỂN, NHÉ ANH!    —   ooo   —    http://phanngochai.vanthoviet.com/news/n/4627/9051/ve-voi-bien-nhe-anh.html?l=vn      Anh có về với Biển – chiều nay?!    Đôi chân trần in trên cát mịn    Gió đong đưa – mặt trời sắp chín    Sóng bạc đầu – đuổi bóng …    Hoàng hôn!    Anh có về, nhớ bước … thật êm    để Dã Tràng thảnh thơi xe cát…!         Tiếng trùng dương    – hòa đêm … nhã nhạc    Trời đầy sao, kết dải hoa đăng.    Dẫu tối nay, không ánh trăng rằm    Biển đằm thắm, tim hồng … dịu ngọt!    (sẽ cố quên … roi đời đắng đót)    Phút nồng say – tơ liễu buông mành!         Bờ vai đầy, khuôn ngực ấm …    nhé anh!    Biển khép mắt, tựa đầu …    tròn mộng thắm!    Giấc mơ lành    - không cung son, lụa gấm…         Bàn tay thơm mơn trớn.    Đất trời …    Say!!!         PHAN NGỌC HẢI    Sài Gòn – 12:30 – 26/06/2013         
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2014 22:28:21 bởi Trăng Gò Công >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  
       THU…!   ---   ooo   ---       Biết - mùa Thu,   Đâu chỉ của riêng mình.   Nên chỉ dám lén nhìn   … Đêm Trăng sáng! 
   
     Ngắm Cúc vàng   Viết bài Thơ … thầm lặng!   Chút hương đồng, gió nội   Gửi   - MÙA THU !!!       PHAN NGỌC HẢI       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       LÁ ƠI !!!   --- ooo ---   http://www.youtube.com/watch?v=UCEd_uHspeM   Thơ:  Phan Ngọc Hải    Diễn ngâm: Sơn Duy      Tôi thật sự mất em rồi   -  ChiếcLá!   Từ ngày Thu   Tôi cơn gió vô tình,   Giữa biển người   Tôi, em – giờ xa lạ…   Gặp mặt: Chào!   Mà khoảng cách mông mênh!!!      Tôi hối tiếc,   những ngày xưa đẹp nắng   Lá vươn mình trong gió, trọn mùa vui   Giờ thấy Lá, khép mình    Buồn, thinh lặng….   Sợ tình đời!   Tôi xót!    Lá…    Lá ơi!!!   .   PHAN NGỌC HẢI       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
         MỪNG TÁI NGỘ     --- ooo ---   http://phanngochai.vanthoviet.com/news/n/1696/9670/mung-tai-ngo.html?l=vn       Xa mấy mươi năm. Giờ gặp lại,     Muối tiêu mặn chát mái đầu xanh     Đường sự nghiệp, nửa đời mê mải     Nếu không cười, em chẳng nhớ – Anh?!        Nhìn lại mình, cũng đâu thể khác     Dấu thời gian – khuôn mặt khô cằn     Nét chân chim, rạn hằn khóe mắt     Chợ chiều. Rơi rớt ... chút hồng nhan!        Cùng ôn lại chuỗi ngày tươi thắm,     "Lệ-Chinh-Nhân” - Anh lính làm Thơ!     Buồn thế cuộc – "Hòa-Đồng Áo Trắng”     Hồn thôi xanh .... ngay tuổi dại khờ!        Tuần vài bận, gặp nhau trên báo     Áo học trò vương bụi ... giày "saut”     Thương quê nghèo chìm trong lửa máu,     Nước-mắt-buồn người-lính ...dệt thơ!        Những bài Thơ cũ, luôn vang vọng     Theo bước mỗi người, dù cách xa...     Anh lao lung. Nửa đời – đất khách     Em gieo neo... thuyền – bến: quê nhà!        Mấy mươi năm. Tình cờ gặp lại!     Một chút buồn. Chút nhớ ... xa xưa!     Ước thời gian quay về ... tuổi dại     Có những ngày – thương nhớ bâng quơ!        Ước quá khứ được lần sống lại...     Cho vần Thơ, nối tiếp vần Thơ!     Nhưng... mơ ước. Để cùng bỏng cháy...!     Thời gian trôi!     Ai níu được bao giờ???!       
  PHAN NGỌC HẢI          
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2014 11:11:21 bởi Trăng Gò Công >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: