LƯNG CHỪNG CÔ ĐƠN – Cuốn sách dành cho những kẻ cô đơn và xinh đẹp
“Dành cho những kẻ cô đơn và xinh đẹp”
“Đời ai mà chẳng từng cô đơn một lần.”- Câu nói của đứa bạn khi ngồi trong quán Café đông nghẹt người. Nhìn xung quanh, thấy ai cũng đang ôm khư khư cái điện thoại, ipad trong tay… Dù là ngồi chung với người thân, bạn bè, mỗi người vẫn giữ một thế giới riêng, nhưng đâu đó vẫn có cảm giác không nói thành lời. Xã hội gì mà lạ lùng vậy? Giữa cả biển người, sao vẫn cứ thấy cô đơn? Bên cạnh một người, mà lòng vẫn thấy trống vắng…Chợt gọi tất cả là Lưng chừng cô đơn.
"Phụ nữ được yêu giống như một thiên thần, khi ai làm gãy đôi cánh của họ, họ sẽ vẫn bay nhưng là bay trên một cái chổi" Những ngày viết "Lưng chừng cô đơn " chợt thấy như bản thân được trẻ lại hơn chục tuổi. Được quay về với mối tình đầu, nếm trải mùi vị của giận hờn, ngọt ngào và chia ly. Rồi lại thấy đau. Cái sự lưng chừng của cô đơn Thạch nhắc đến trong sách, không chỉ gói gọn trong tình yêu, mà nó thấp thoáng ở mọi nơi người ta có thể chạm đến. Những người nghe cô đơn đọng thành giọt, lăn dài trên khóe mắt, để rồi sáng ngày mai, lại phải mỉm cười, vì hiểu rằng mình chẳng thương mình thì cũng chẳng ai thương. Hi vọng, Lưng chừng cô đơn không khơi dậy nỗi đau nào trong bạn... Truycập www.lantabra.vn hoặc www.facebook.com/lantabra để biết thêm chi tiết và tham gia các chương trình tặng quà độc đáo của Lantabra.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2014 10:29:04 bởi milion >
Anh Thạch lại có thêm tác phẩm mới rùi ah? Nhanh thật đấy.
Cuốn sách mới này có tựa đề nghe vẻ buồn nhỉ? Đang F A mà đọc liệu có khóc đc ko?
Chắc là khóc đc đấy. hi hi. Anh Thạch viết chuyện buồn hay lắm mà.
Mình được tặng 2 cuốn này bạn nào ưng thì ới nhá, sẽ tặng miễn phí
Mình đang FA đây. Tặng mình1 cuốn nha. Hi hi.
Đoạn đầu nè cho bạn nào thích để thêm động lực vác xe lên và mua nhé (Gõ mỏi cả tay nhưng vì hay nên ko ngại)
Truyện 1
"Thà cô đơn, cô đơn cho trọn kiếp, chứ biết nhau làm chi, để rồi mới thoáng hạnh phúc đã lại cô đơn.
Cái cảm giác lưng chừng như vậy, nó làm người ta chết dần, chết mòn. Mà...mấy người ác lắm, viện lí do cô đơn để làm người ta đau..."
Qua hai lăm nhìn lại, thấy cuộc đời như một hành trình.
Ngày nào còn được đi, được nhìn, được nghe, được gặp gỡ mọi người, được ghi lại những trải nghiệm của bản thân là còn được sống. Sống rất mãnh liệt, sống rất yêu thương.
Thỉnh thoảng, trên chuyến hành trình dài, đeo tai nghe, bật nhạc, lại tự hỏi, liệu có ai đứng chờ mình ở cuối bến bình yên? Nhưng rồi nhanh chóng quên đi sự ủy mị thoáng qua, nhận ra rằng muốn đến được đích, thì phải bước đi trước đã. Thứ quan trọng không chắc nằm ở đích đến, mà nằm rải rác dọc đường đi, nếu chú ý tìm, sẽ tự dưng bắt gặp.
Nhớ trong phim, có câu: “Thiên kim nan mãi, nhất hồi đầu”.
Đại ý nhắc người ta không thể lúc nào cũng mãi đi và chăm chăm nhìn về phía trước, thỉnh thoảng, phải nhìn sang hai bên, hay nhìn ra đằng sau, để xem có bỏ lại thứ gì quan trọng hay không; nếu không một khi lỡ đánh mất sẽ chẳng thể vãn hồi.
Có chiều muộn, nhận được điện thoại của mẹ, giọng mẹ nhỏ nhẹ, không hờn, không trách, mà thằng con trai nghe xong tự thấy đau. “Ba ngày cuối tuần, mẹ đều làm món con thích, vậy mà tuần nào cũng một mình mẹ ăn hết…” Ừ thì, thằng con cứ mãi lo kiếm tiền, tưởng rằng đem được tiền về là giỏi, mà có biết đâu cái mẹ cần, chỉ đơn giản là được nhìn thấy con ngồi ăn một bữa ngon do chính tay mẹ nấu.
Có ngày đi làm về, cơn đau đầu hành hạ, nằm vật trên giường chẳng thiết tha làm gì, cha kêu tắm đi rồi ăn cơm cho nóng, chỉ thủng thẳng trả lời: “Để đó đi, chút con ăn”. Thấy cha nhìn, ánh mắt lạ lắm, rồi im lặng ra ngoài nhà coi tin tức. Hiểu rằng bản thân lỡ lời, vậy mà tệ bạc lắm, nói câu xin lỗi với người dưng thì được, chứ lớn rồi, câu xin lỗi nói với cha sao mà khó khăn đến lạ. Lủi thủi ra nhà tắm, ngang bếp đã thấy tô cơm cha để sẵn, lạnh tanh tự lúc nào.
Vậy đó, cứ thấy lòng cô đơn, nhưng nhìn lại mới biết đang được yêu thương bởi rất nhiều người.
Những buổi café với đám bạn thân vẫn diễn ra đều đặn. Có khác chăng bây giờ đề tài được nói đến không còn là tình yêu, mà chuyển sang thứ đáng ngán ngẩm hơn
Cuốn sách hay quá ko chờ đợi được nữa đâu ạ. Em phải ra mua ngay kẻo nguội đây. Hi hi.
Mình đang đọc và thấy quá hay luôn. Mua ngay kẻo muộn nhé.
Chọn người thay thế, hay làm người thay thế, chẳng ai là dễ chịu. Thế nên đừng vì sự cô đơn của bản thân mình mà tàn nhẫn với người khác, để rồi người đau không chỉ một mình ta.
{ Lưng chừng cô đơn –
Nguyễn Ngọc Thạch }
Cả nhà thấy có hay ko ạ?
Cô đơn là cảm giác kho chịu nhất đấy cả nhà nhỉ? Tự tạo cho mình niềm vui với bạn bè cho bớt chán nào. hi hi
Sách hay cần có người chia sẻ chứ? Đọc cuốn sách cô đơn mà đang trong tình trạng FA chắc khóc vì buồn mất thôi. Hi hi.
Mình nghĩ đừng quá ủy mị như vậy chứ tự tạo niềm vui cho mình chứ lại.
Mình đã đọc xong cuốn sách này rồi, một cảm giác đúngnhư tác giả viết "
chợt thấy như bản thân được trẻ lại hơn chục tuổi. Được quay về với mối tình đầu, nếm trải mùi vị của giận hờn, ngọt ngào và chia ly. Rồi lại thấy đau"
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: