Tập 2 Biệt thự "Vườn Hồng" được thiết kế rất tân kỳ, hiện đại với một vườn hoa bao bọc chung quanh và đặc biệt là khoảng sân rộng phía trước trồng toàn hoa hồng. Đây chính là kỳ công của Hoài Phương vì nó đã được tận tay cô chăm sóc từ lúc nó hãy còn là những cành non yếu ớt, đến hôm nay là cả một vườn dày đặc với đủ đầy cả một màu sắc hồng, lam, đỏ, trắng .... và ngôi biệt thự cũng được gọi tên "Vườn Hồng" từ đó .
Sau hồi chuông dài reo vang, cánh cổng sắt nặng nề của nó được mở ra ngay như trong tư thế sẳn sàng đón tiếp những người khách đặc biệt của chủ nhân .
Cho xe vào khoảng sân trống, Mạnh Kha vừa bước xuống đã bị cuốn hút ngay bởi khu vườn đang tỏa ngát hương thơm ngào ngạt kia, để rồi như một kẻ mắc bệnh mộng du anh bước đến say sưa ngắm nhìn đến quên cả mục đích của mình khi đi theo ba mẹ tới đây .
Nhìn những đóa hoa hồng đang lao xao reo mừng như chào đón, Mạnh Kha bỗng chợt nhớ đến khu "rừng mơ" với những bông hoa dại cũng đủ đầy những màu sắc .
Anh chợt thở dài khi hình bóng Hoài Phương Phương lại sáng bừng rõ nét trong tim anh với nụ cười xinh xắn bởi chiếc răng duyên bên khóe . Không gặp được em trước khi vâng lời cha mẹ đến đây khiến ta cảm thấy xốn xang ray rứt quá, dù vẫn với ý chí cương quyết của mình, nhưng nếu được bày tỏ cùng em để hợp nhất ý kiến ta vẫn thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn trước khi đến đối diện cùng người con gái xa lạ kia .
Có tiếng chân bước nhè nhẹ đến bên anh và một giọng nói cất lên :
− Thưa cậu, ông bà bảo mời cậu vào dùng cơm ạ !
Như chợt nhớ đến hiện tại, Mạnh Kha quay lại và nói cùng người đàn bà giúp việc :
− Tôi sẽ vào ngay !
Tỏ vẻ thân thiện, bà nhìn anh mỉm cười nói :
− Cậu có vẻ thích khu vườn hồng này quá nhỉ ?
Khẽ gật nhẹ anh đáp :
− Chúng đẹp quá, bà không thấy thế sao ?
− Vâng, cô Hai nhà này cũng mê chúng đấy !
À ! Ra cô ta cũng là người có tâm hồn đấy chứ !
Tiếng bà lại vang lên như muốn khoe kỳ công của chủ mình :
− Cậu biết không cả khu vườn này chính do một tay cô Hoài Phương chăm sóc đấy . Cô ấy đã chăm bón vun trồng từng gốc cây ngay khi chúng còn bé xíu cho đến khi thực sự lớn mạnh như bây giờ .
Hoài Phương ư ? Ra là cô gái này lại mang cùng một tên với em đấy . Nhưng tại sao lại là Hoài Phương mà không là một cái tên nào khác nhỉ ?
Sự trùng lặp này khiến ta cảm thấy khó chịu vô cùng, bởi lẽ ta chỉ muốn ấp ủ mãi tên em và hình ảnh em là duy nhất .
Mạnh Kha bước vào phòng khách khi câu chuyện của những người lớn đang đến hồi rôm rả . Đặt những món quà lên bàn, bà Mạnh Cường mỉm cười nói :
− Đây là một ít quà của chúng tôi xin gởi đến anh chị và cháu Hoài Phương, tạm xem như là lẽ tạm hỏi vậy !
Ông Mạnh Cường tiếp :
− Giờ xin hãy cho cả hai được gặp gỡ để mai đây chúng không phải e dè trong ngày cưới .
Giật thót người sau câu nói của cha, vậy là xem như đâu đã vào nấy, một sự áp đặt hoàn toàn mà ý kiến của anh chỉ là dư thừa mà thôi . Mạnh Kha như cố nén nổi ấm ức cứ đang cuồn cuộn dâng cao, anh tự trấn an : cứ hãy đối diện cùng người con gái ấy, biết đâu cục diện sẽ đổi thay .
Đón nhận những món quà tặng, bà Hùng Phong nói :
− Vâng, tôi sẽ gọi cháu Hoài Phương ra chào anh chị và cháu Mạnh Kha !
Quay nhìn người vú, bà đáp :
− Vú bây giờ lên phòng gọi Hoài Phương xuống ngay nhé !
Cúi đầu cung kính bà đáp :
− Thưa ! Vâng !
Câu chuyện của mọi người lại tiếp tục trong lúc chờ đợi sự xuất hiện của cô gái mang tên Hoài Phương . Vấn đề lại vẫn xung quanh việc hôn nhân của cả hai . Cố dằn vẻ buồn chán của mình, Mạnh Kha tựa người ra sau ghế, mắt lơ đểnh ngắm nhìn chung quanh, bất chợt anh nghe tiếng bà vú vang lên hốt hoảng :
− Thưa bà chủ, cô Hoài Phương không có trong phòng .
− Thế nó đi đâu ? Vú mau tìm nó về ngay .
− Thưa, tôi không biết nhưng có lẽ Hoài Phương đã bỏ đi rồi .
Sửng sốt trước tin vú vừa báo, cả chủ lẫn khách đều bật thốt :
− Bỏ đi ư ?
− Tại sao lại có chuyện lạ lùng ?
Nắm chặt tay vú, bà Hùng Phong truy :
− Sao vú biết Hoài Phương bỏ nhà ra đi ?
Đưa tới trước bà một phong thư dán kín, vú nói :
− Tôi bắt gặp lá thư gởi ông bà trên bàn học của cô ấy .
Chụp vội lá thư, bà nôn nóng xé ra ngay . Từng dòng chữ của Hoài Phương như nhảy múa trước mặt bà :
Kính thưa cha mẹ ! Con xin chịu tội bất hiếu vì đã không vâng theo lời cha mẹ, nhưng con xin người hãy hiểu cho con . Con không thể chịu được sự áp đặt, cũng như không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình yêu ấy . Không thể chung sống bên người xa kẻ lạ nên con cương quyết ra đi, dù vẫn biết điều này sẽ đem đến cho ba mẹ sự buồn lo lẫn tức tối, nhưng con không còn con đường nào khác để chọn lựa, mong cha mẹ cảm thông và tha thứ cho con .
Con của ba mẹ
Hoài Phương !
Bà Hùng Phong gục xuống sau khi đã đọc xong lá thư, bà khóc nức nở trên đôi tay của mình khiến bầu không khí trong phòng khách trở nên lắng đọng, ngột ngạt . Tất cả đều lặng yên như muốn chia sẽ nổi đau của bà .
Đở lấy vai vợ, ông Hùng Phong nhẹ nhàng :
− Em nên bình tĩnh lại, chúng ta còn đang tiếp khách kia mà .
Như sực nhớ, bà lau nhanh những dòng nước mắt khẽ gượng cười nói :
− Xin lỗi anh chị, tôi vô ý quá !
Khoát tay như cảm thông, bà Mạnh Cường nói :
− Ồ, chị đừng khách sáo như thế ! Chúng ta đều có bổn phận và trách nhiệm như nhau cả mà . Hãy cho tôi biết hiện trạng của Hoài Phương !
Đẩy lá thư về phía bà Mạnh Cường, bà nói :
− Hoài Phương đã bỏ đi thật sự rồi, đây là lá thư của cháu để lại .
Nhìn qua nội dung bức thư, bà Mạnh Cường lắc đầu :
− Thì ra Hoài Phương đã không tán thành cuộc hôn nhân này ư ?
− Nó không bằng lòng và tỏ thái độ phản kháng quyết liệt !
Lắng nghe những lời đối đáp giữa ba mẹ mình cùng ông bà Hùng Phong, Mạnh Kha chợt thở phào một cách nhẹ nhõm .
Có thế chứ ! Cuối cùng thì cô cùng đã hiểu ra vấn đề . Chấp nhận hôn nhân không tình yêu là tự đẩy mình lao đầu xuống vực ! Cô chọn giải pháp ra đi là ta đã hoàn toàn thoát nạn . Cám ơn cô thật nhiều, cô gái xa lạ chưa lần quen biết kia, cô đã giúp tôi giữ trọn lời thề nguyện cùng người tôi yêu mến . Hoài Phương ơi, thế là sóng gió đã qua cho anh vẫn mãi là của em trọn vẹn .
Và rồi giũa lúc mọi người đang bối rối lo âu vì sự bỏ đi của cô gái, Mạnh Kha lại ung dung ngã người ra sau rít dài hơi thuốc một cách khoan khoái . Ánh mắt mơ màng lơ đễnh của anh nhìn khắp mọi nơi, để rồi Mạnh Kha chợt bàng hoàng khi dừng lại trước bức ảnh bán thân của một cô gái mà từ vóc dáng, đến chiếc miệng cười trông quá quen thuộc . Đưa tay dụi mắt nhiều lần nhưng vẫn không tin tưởng lắm vào thị giác của mình, anh lại vội rời ghế bước đến bên khuôn ảnh treo trên vách để nhìn cho thật rõ . Và rồi anh bỗng sững sờ trước một hình ảnh thân quen . Cô gái với mái tóc thề xõa tung trước gió, cùng nụ cười nở thật tươi trên môi chính thực là Hoài Phương của anh chứ không ai khác .
Bàng hoàng trước một sự thật không ngờ, bất giác làm Mạnh Kha như choáng váng . Tại sao lại có một sự trùng hợp oái oăm như thế này ? Tại sao cô gái Hoài Phương được mẹ cha anh chọn lựa lại cũng chính là Hoài Phương của riêng anh ?
Ôi, quả thật định mệnh lại thêm một lần đùa cợt cùng ta .
Em đã ra đi vì không chịu được sự áp đặt của cha mẹ, hay chính là để bảo vệ tình yêu của chúng mình ? Hoài Phương ơị em can đảm và cương quyết quá, ta thật sự hổ thẹn vì đã phản bội lại lòng tin yêu của em, dù đây là sự việc ngoài ý muốn . Ta đã không đủ nghị lực để vượt thoát được khó khăn, chống đối lại ý kiến của hai đấng sinh thành để thản nhiên rời bỏ gia đình như em, bởi lẽ mạng sống c ủa mẹ ta hiện như mành chuông treo sợi chỉ . Bà sẽ khó thoát được hiểm nghèo nếu có một cú sốc bất ngờ xảy ra .
Nhìn Mạnh Kha đứng thẫn thờ trước tấm ảnh treo tường của Hoài Phương, bà Hùng Phong nói :
− Đó là bức ảnh mới nhất của Hoài Phương đấy cháu ạ !
Như trong vô thức, anh lắc đầu thì thào :
− Không thể được, em không thể rời bỏ ta một cách dễ dàng như thế được .
Mọi người ngạc nhiên trước thái độ của Mạnh Kha, ông Mạnh Cường hỏi :
− Con lẩm bẩm điều gì đấy hở Mạnh Kha ?
Hướng nhìn về phía ba mẹ, anh cất tiếng khẻ khàng :
− Cô gái tên Hoài Phương trong ảnh chính thực là người con gái con đã thưa cùng ba mẹ .
Bà Mạnh Cường sửng sốt :
− Con nói sao ? Con và Hoài Phương đã quen biết nhau từ trước ư ?
− Không chỉ quen biết mà chúng con đã yêu nhau .
Ông Hùng Phong vỡ lẽ :
− Thì ra người mà Hoài Phương đề cập đến lại chính là cậu ?
Tiếp lời chồng, bà Hùng Phong nói :
− Và nguyên nhân Hoài Phương bỏ đi chính là vì muốn bảo vệ tình yêu này ! Nhưng tại sao lại có một sự trùng hợp lạ lùng đến thế .
Khẽ lắc đầu, bà Mạnh Cường nói :
− Có lẽ định mệnh đã an bài cho duyên phận đôi trẻ nhưng trời già cay nghiệt lại trớ trêu sắp bày nên nghịch cảnh để giờ đây phải lỡ khóc lỡ cười như thế này .
Mạnh Kha chợt cất giọng rắn rỏi :
− Nhưng con quyết phải tìm được Hoài Phương, dù phải trải bao khó khăn gian khổ, dù phải hứng lấy mọi hoàn cảnh khó khăn con quyết sẽ không bao giờ lùi bước .
Như thấy được chân tình của Mạnh Kha dành cho đứa con thân yêu của mình, bà Hùng Phong gật đầu nhè nhẹ đáp :
− Giờ thì ta đã hiểu vì sao Hoài Phương lại cương quyết bảo vệ tình yêu của mình . Mạnh Kha, con thật xứng đáng cho ta đặt tất cả niềm tin .
Nhìn bà bằng ánh mắt kính trọng, anh đáp :
− Thưa bác, cháu hứa sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bác . Cháu quyết tìm được Hoài Phương dù phải đánh đổi bằng cả cuộc đời này .
Ông Hùng Phong chợt bước tới nắm vào vai Mạnh Kha siết chặt vẻ thân tình :
− Chúng tôi hoàn toàn đặt trọn niềm tin vào cậu !
Rời nhà Hoài Phương trong tâm trạng buồn vui lẫn lộn, Mạnh Kha mừng vì không còn phải lo âu ray rứt khi đã vâng theo lời gia đình phản bội lại tình cảm của cô . Nhưng nỗi ưu tư lại to lớn hơn khi biết em rời bỏ gia đình để đến một nơi xa xăm nào khác . Rồi em sẽ sống ra sao khi thân gái một mình với bao cạm bẫy dẫy đầy ngoài xã hội ? Với con tim non nớt và lứa tuổi dại khờ kia, liệu em có chống chọi được với những khó khăn trong cuộc sống .
Hoài Phương ơi, giá như em đừng vội vàng nông nổi thì hôm nay đâu phải lở dở thế này ? Giá như ta được gặp em để hai ta cùng hợp nhất, thì giây phút này có lẽ là niềm hạnh phúc nhất của chúng ta để em đâu phải bay xa . Giờ này em đang ở đâu ? Đang làm gì ? Có hiểu lòng ta đang ở đâu ? Đang làm gì ? Có hiểu lòng ta đang réo gọi, đang nôn nóng mong chờ từng giờ phút trôi qua, cho ta được tìm thấy em để chúng ta lại cùng chung nhau tiếp nối những tháng ngày hạnh phúc dưới sự tác hợp của hai bên cha mẹ, để bao mơ ước ngày nào sớm trở thành sự thật, và tình yêu của chúng ta mãi mãi sẽ bền vững đến muôn đời không gì chia cắt được .
oOo
− Quỳnh Trâm !
Đang sải dài những bước chân vội vã, Quỳnh Trâm chợt khựng người đứng lại ngay khi nghe thấy tiếng gọi tên mình vang lên phía sau .
Bất ngờ khi đối diện cùng người trước mặt, Quỳnh Trâm hỏi :
− Là anh đó hở Mạnh Kha ? Anh gọi tôi có việc gì thế !
Mạnh Kha nói nhanh :
− Anh muốn biết tin về Hoài Phương, Quỳnh Trâm hãy giúp anh .
Quỳnh Trâm hất mặt :
− Anh còn quan tâm đến Hoài Phương ư ? Nhưng anh muốn biết về nhỏ ấy để làm gì .
Mạnh Kha ngạc nhiên :
− Ô, sao Quỳnh Trâm lại hỏi anh như thế khi chính em đã từng chứng kiến tình yêu của anh và Hoài Phương ?
Gật đầu xác nhận, cô đáp :
− Đúng, vì chính là người đã từng chứng kiến nên tôi rất đỗi ngạc nhiên và quá bất ngờ trước những việc làm anh đã đối xử với bạn tôi .
Ngưng lại một lúc cô tiếp :
− Thực ra tôi đã sai lầm khi đánh giá về con người của anh, vẻ chửng chạc nghiêm trang với một tư cách thật đĩnh đạc thêm vai vế trong xã hội đã khiến tôi không thể nào ngờ được bên trong đó là một tâm hồn xấu xa, là một con người giả trá, xem tình yêu như một trò đùa .
− Kìa, Quỳnh Trâm ! Sao lại nặng lời với anh như thế ?
− Tôi nghĩ là quá ít so với hạng người như anh !
− Nhưng anh đã lầm lỗi gì ?
− Thế sự phản bội có được xem là một lầm lỗi không ?
− Phản bội ư ? Dựa trên cơ sở nào mà Quỳnh Trâm lại gán tội cho anh như thế ?
− Tôi không dựa dẫm mà bằng những chứng minh thực tế . Những tiếng nấc nghẹn ngào của Hoài Phương khi kể rõ sự việc đủ để tôi hoàn toàn tin tưởng đấy chính là sự thật .
Chụp tay Quỳnh Trâm, Mạnh Kha nôn nóng :
− Vậy ra Hoài Phương đã gặp em trước khi bỏ đi ư ? Nhưng Hoài Phương đã nói về anh như thế nào ? Em hãy cho anh biết đi Quỳnh Trâm .
Lắc nhẹ đầu, Quỳnh Trâm nói :
− Tôi nghĩ là anh phải tự hiểu, không cần tôi nói ra đâu .
− Nhưng anh lại hoàn toàn không hiểu những lời nói mập mờ kia .
Quỳnh Trâm cương quyết :
− Thôi được, nếu anh đã cố tình lẩn tránh sự thật thì tôi xin được nói thẳng với anh rằng : anh đã đang tâm dẫm bừa lên tình yêu chân thật của Hoài Phương, đã phản bội lại tình yêu của nhỏ ấy khi vâng lời gia đình đi cưới vợ .
Mạnh Kha gật nhẹ :
− Đúng là anh đã đi cưới vợ, nhưng không hề phản bội lại tình cảm của Hoài Phương, anh đã yêu Hoài Phương với chân tình tha thiết nhất của mình .
− Anh có biết đó chính là tính cách của một người đàn ông xấu xa đê tiện không ? Đã cưới vợ nhưng lại vẫn tiếp tục dối lừa một người con gái khác bằng chính cái tình yêu xảo trá của mình .
− Em đừng nên kết tội anh một cách nặng nề như thế Quỳnh Trâm ạ !
Bĩu môi, cô mai mỉa :
− Thê tôi phải dùng lời lẽ nào cho phải đối với anh ? Phải trân trọng à ?
− Anh không nói thế, nhưng Quỳnh Trâm có ngờ được điều anh nói ra không ? Người vợ mà gia đình đã buộc anh phải cưới chính thực là Hoài Phương !
Mở tròn đôi mắt, Quỳnh Trâm kêu lên :
− Anh nói thật ư ? Tại sao lại có một việc lạ lùng như thế !
− Bất ngờ quá phải không Quỳnh Trâm ?
Anh gật gù :
− Phải, chính anh cũng đã sửng sờ khi biết được điều này . Một sự trùng lấp thật hi hữu nhưng đó lại là sự thật !
− Thế tại sao anh không cho Hoài Phương biết rõ từ lúc đầu ?
− Chính anh cũng chỉ biết được sau khi đã đến nhà Hoài Phương, và anh phát hiện được là nhờ vào bức chân dung Hoài Phương treo trên tường đấy !
Quỳnh Trâm lắc đầu :
− Nhưng tất cả đều đã muộn màng rồi phải không ? Hoài Phương đã ra đi với nỗi lòng u uất . Hoài Phương rất hận anh nhưng đồng thời lại khẳng định không thể xua đuổi được bóng hình anh trong tâm trí .
− Và như thế cũng có nghĩa là Quỳnh Trâm không biết được chút tin gì về Hoài Phương ư ?
− Không, nhưng Hoài Phương đã hứa sẽ giữ liên lạc cùng em, vậy ta thử chờ xem .
Mạnh Kha lắc đầu cương quyết :
− Anh không thể ngồi yên để chờ đợi được, ngày nào chưa tìm thấy Hoài Phương là ngày ấy anh chưa thể yên lòng . Và giờ khắc đối với anh bây giờ là bất tận, vì thế anh phải đi, phải tìm cho được Hoài Phương dù phải trải qua bao khó khăn gian khổ .
− Em cũng rất mong anh sẽ đạt thành ước nguyện vì em thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt u buồn đẫm lệ của Hoài Phương, không muốn cả hai phải đổ vỡ để em mất đi một người bạn thân yêu nhất của mình .
− Vâng ! Anh hứa sẽ tìm lại cho em người bạn thân yêu với nụ cười tươi luôn nở trên môi .
− Chúc anh thành công và sớm đạt được điều mong muốn .
− Cám ơn em !
Nhìn Mạnh Kha lầm lũi quay đi, Quỳnh Trâm chợt chạnh lòng chua xót . Tình yêu của họ đâu phải trò đùa, sao cả hai như chơi trò cút bắt thế kia ? Hẳn ông trời đã ghen tị nên sắp bày sự việc lạ thường như thế để giờ họ phải lao đao trong cảnh kẻ trốn, người tìm mà chẳng biết bao giờ mới đến hồi kết thúc .
− Làm gì mà đứng ngẩn người ra như thế hả cô bé ?
Đồng thời với câu nói là cánh ta choàng ngang qua vai Quỳnh Trâm .
Mỉm cười khi nhận ra người vừa đến, Quỳnh Trâm nói :
− Em đang suy nghĩ đến tình yêu của chúng mình đấy Quốc Cường ạ !
− Nghĩ sao hở Quỳnh Trâm ? Nó tuyệt vời quá phải không em ?
− Vâng, em đang hạnh phúc lắm và em cầu mong sao nó vẫn luôn ở mãi mãi bên em .
− Điều gì đã làm cho em hoài nghi ?
− Em không hoài nghi, chỉ lo sợ vu vơ thế thôi !
Búng nhẹ lên chóp mũi cô, anh thì thầm :
− Hãy vững tin vào tình yêu này mà đừng lo sợ gì cả, vì anh đã nguyện sẽ thủy chung suốt đời với chỉ một bóng hình em duy nhất trong tim .
Quỳnh Trâm sung sướng trước câu nói khẳng định của anh, cô nép sát vào lòng Quốc Cường như muốn tìm cho mình một nơi nương tựa, muốn tình yêu này sẽ vững bền mãi mãi và trọn đời bất diệt trong hai con tim đang có cùng một nhịp đập yêu thương .
oOo
Ngước nhìn cô gái ngồi bên cạnh vẫn lặng yên trầm lặng suốt quãng đường dài hơn 2000km, đôi mắt u buồn như vô cảm của cô cứ nhìn thẳng về phía trước đã làm cho bà Quỳnh - người cùng đi chung trên chuyến xe Sàigòn - Đà Lạt này cứ liếc nhìn với bao hoài nghi thắc mắc trong lòng.
Cô gái còn quá trẻ, trông cô có vẻ lạc lỏng với chiếc túi xách nhỏ bên cạnh. Cô mang dáng dấp của một kẻ không còn tha thiết với cuộc đời hơn là của một người đang muốn du lịch đến với xứ sở của tình yêu.
Không nén được lòng hiếu kỳ, bà Quỳnh buột miệng hỏi khi thoáng nghe tiếng thở dài cùng cái lắc đầu nhè nhẹ của cô gái.
− Xin lỗi. Tôi có điều thắc mắc muốn hỏi cháu một việc.
Khẽ giật mình, Hoài Phương như sực tỉnh. Cô quay nhìn người đàn bà có nét mặt phúc hậu bên cạnh:
− Thưa, bà muốn hỏi cháu điều gì?
Gật đầu như hài lòng trước vẻ lễ phép của Hoài Phương, bà nói:
− Tôi thấy dường như cháu đang mang trong lòng một nỗi niềm tâm sự hay chính xác hơn là một sự u buồn đến tuyệt vọng.
Thán phục trước cái nhìn sành sỏi của bà, cô đáp:
− Thưa vâng. Đúng là cháu đang thực sự tuyệt vọng bà ạ.
− Nhưng vì lẽ gì hở cháu? Nhìn cháu còn quá trẻ, ta không nghĩ nỗi buồn lại đến với cháu sớm như thế?
− Nhưng nó lại đến như một sự tuần hoàn chuyển độnng của đất trời vậy bà ạ!
− Thế cháu đã rơi vào hoàn cảnh ra sao, lại không còn tha thiết với cuộc sống vậy?
Lắc nhẹ đầu, cô chậm rãi:
− Hoàn cảnh của cháu... buồn đến nỗi cháu không muốn mình còn tồn tại làm gì trên cuộc đời này nữa.
Hiểu Hoài Phương vì e dè, nên không dám thố lộ nỗi lòng với người xa lạ, bà Quỳnh mỉm cười:
− Có lẽ cháu ngại, nên không dám bộc bạch chứ gì?
− Dạ, cháu...
Bà gật gù như cảm thông:
− Dè dặt như thế cũng tốt.
− Nhưng cháu thật sự không suy nghĩ như thế đâu ạ.
− Thôi được. Ta không phiền cháu đâu. Giờ cháu hãy cho ta biết sẽ định về đâu và làm gì khi rời bỏ gia đình như thế?
Thêm một lần nữa, Hoài Phương thầm phục người đàn bà trước mặt cô lắc đầu:
− Cháu chưa biết phải về đâu cả bà ạ.
− Vậy cháu ra Đà Lạt sẽ ở với ai?
Ngạc nhiên, Hoài Phương kêu lên:
− Ra là chuyến xe này đi Đà Lạt ư?
Như cảm thông với tâm trạng của cô gái, bà nói:
− Cháu lên xe mà không biết nó sẽ về đâu sao?
Hoài Phương đỏ mặt:
− Quả thật cháu chỉ hành động theo phản xạ tự nhiên của mình mà thôi.
− Vậy cũng có nghĩa là cháu không có người thân quen ngoài ấy?
− Vâng ạ.
Nhìn chăm chú vào gương mặt xinh xắn của Hoài Phương, bà Quỳnh chợt cảm thấy mến vô cùng. Tuy không được cô tháo trút nỗi lòng, nhưng tận trong thâm tâm mình, bà bỗng nghe trào dâng một nỗi quyến luyến như đã thân quen. Bà bỗng thấy xót xa cho thân gái bơ vơ một mình không nơi nương tựa, rồi bà chợt quyết định khi nói cùng Hoài Phương.
− Vậy cháu có dám theo ta về nhà không?
Ngạc nhiên nhìn bà Quỳnh cô đáp:
− Tại sao bà lại hỏi cháu như thế?
− Có nghĩa là cháu đồng ý?
− Không có gì để cháu phải ngần ngại trước một người phúc hậu như bà. Nhưng cháu muốn biết về nhà bà để làm gì?
Bà Quỳnh mỉm cười:
− Ta nghĩ, cháu không có người thân trên Đà Lạt, thì ra ngoài ấy, cháu sẽ bơ vơ và khó tìm việc làm. Vì thế, ta có ý muốn giúp cho cháu một công việc.
Mắt Hoài Phương chợt sáng, cô hỏi dồn:
− Bà nói thật? Bà sẽ giúp cho cháu ư?
− Ta không hề đùa cợt trước lời hứa của mình bao giờ.
− Thế nhà bà là cơ sở sản xuất gì hở bà?
Bà Quỳnh lắc đầu:
− Không phải là cơ sở mà cũng không phải nhà của ta.
Nhíu mày lạ lẫm cô hỏi:
− Cháu chưa hiểu câu nói của bà.
− Có nghĩa là công việc ta muốn giúp cháu vào làm là một nhà máy sản xuất trà và ta cũng là một nhân viên trong ấy.
Hoài Phương vở lẽ:
− À, ra thế! . Nhưng nhà máy ấy ở đâu và bà đảm nhận công việc gì ạ?
− Tại tỉnh Lâm Đồng! Ta lãnh phần nấu cơm cho nhà ăn tập thể của công nhân trong nhà máy ấy.
Ngừng một lát, bà lại tiếp:
− Với quá trình làm việc lâu năm của mình trong nhà máy, ta nghĩ sẽ không khó khăn lắm khi xin giúp cháu một công việc nơi ấy. Thế cháu có bằng lòng không?
Nhìn bà Quỳnh với ánh mắt đầy hàm ơn, Hoài Phương cảm động thật sự trước tình cảm bà dành cho mình.
Chẳng chút e dè Hoài Phương gật đầu ưng thuận ngay. Vì theo linh tính của mình, Hoài Phương nghĩ bà Quỳnh chính là một người tốt cho cô đặt trọn niềm tin tưởng. Vả lại, đã bước chân vào xã hội là Hoài Phương cũng đã trong tư thế sẵn sàng đón nhận mọi sự nghiệt ngã của cuộc đời.
Đặt ống nghe vào chiếc máy điện thoại, Nguyên Đạt tựa người ra sau, thở phào một cách khoan khoái.
Anh vừa liên lạc với các đại lý của mình ở Sàigòn và Nha Trang. Công việc làm ăn thuận lợi đã giúp cho nhà máy trà Hưng Long của anh ngày một phát triển hẳn lên. Có rất nhiều đơn đặt hàng ở trong và ngoài nước, nhất là các nước ở khu vực Đông Nam Á.
Với tay cầm lấy bản hợp đồng, anh vừa sửa chữa lại một vài điều khoản, vừa đặt tay lên giá điện thoại định gọi cho người kế toán trưởng thì chợt thấy một đám đông công nhân ồn ào ngoài cửa. Họ có vẻ căng thẳng một điều gì đó. Nguyên Đạt nắm lấy vai ông Hải, viên quản lý đang chạy tới hỏi:
− Gì thế? Có chuyện gì xảy ra?
− Có một nữ công nhân đang ngất xỉu ở sân phơi trà.
− Ngất xỉu ư?
Nguyên Đạt giật mình chạy vội ra sân phơi. Dưới cái nắng như đổ lửa, sân xi măng nóng bỏng, vừa từ trong phòng có trang bị máy lạnh ra, Đạt còn cảm thấy nóng hơn. Thế này làm sao cô công nhân kia không bị ngất xỉu chứ?
Nguyên Đạt bước tới đám đông, nói:
− Mọi người làm ơn tránh ra xem nào. Phải thoáng một chút cho người ta thở chứ.
Đám công nhân hiếu kỳ đứng qua một bên, Nguyên Đạt bước tới thấy một nữ công nhân đang nằm trên nền xi măng, chiếc nón lá úp lấy mặt. Toàn bộ phần cơ thể còn lại như bị phủ dưới lớp vài màu lam, đồng phục của công nhân trà. Áo quần lam, bao tay, vớ và cả khẩu trang cũng lam nốt. Nguyên Đạt cúi nhìn xuống, rồi ngẩng lên nhìn trời. Anh biết là trong tình huống này, phải mang bệnh nhân vào nơi mát mẻ, cởi bỏ bớt trang phục. Nguyên Đạt chẳng suy nghĩ gì nữa, anh bế xốc cô gái lên vào ngay văn phòng của mình.
− Hãy mở máy điều hòa hết công suất đi.
Nguyên Đạt ra lệnh cho ông quản lý. Máy được vặn đến tốc độ cực đại, cô công nhân được nằm dài trên salon. Nón và khẩu trang được cởi ra, một mái tóc dài đen nhánh buông xõa. Một khuôn mặt trắng đẹp thanh tú. Nguyên Đạt thấy bất ngờ, ngẩn người nhìn mấy mất giây, anh tiếp tục tháo bao tay và cởi bỏ bớt chiếc nút áo trên cổ của cô gái.
Quay nhìn ông quản lý, anh hỏi:
− Cô gái này tên gì vậy?
Ông quản lý có vẻ suy nghĩ:
− Hình như cô ta mới đến làm, để hỏi tổ trưởng cô ấy mới biết được.
− Vậy thì ông cho gọi vào đi. Nhớ bảo mang theo một chiếc khăn ướt nữa nhé.
Tổ trưởng là một người đàn bà xấp xỉ bốn mươi, đã làm ở nhà máy trên mười năm. Bà ta tỏ ra rất cung kính với Nguyên Đạt.
Bà nói:
− Cô ấy tên là Nguyễn Võ Hoài Phương, mới đến đây làm được ba hôm, do bà Quỳnh giới thiệu.
− Nguyễn Võ Hoài Phươngằ? - Nguyên Đạt cảm thấy cái tên có vẻ mơ mộng quá. - Cô ấy sống ở cư xá nhà máy ư?
− Dạ không. Cư xá của nhà máy đã chật rồi.
− Thế tại sao lại sắp xếp cô ấy vào khâu phơi trà?
Bà tổ trưởng có vẻ không vui:
− Dạ thưa ông, lãnh đạo một bộ phận đâu phải là chuyện dễ dàng. Phải chọn công nhân thích hợp, ai không muốn như vậy. Nhưng nếu cứ để công nhân họ tự chọn công việc thì chẳng ai chịu làm ở khâu phơi trà cả. Vả lại cô ấy mới vào làm, đâu dám giao những việc khác được ạ.
Nguyên Đạt gật gù:
− Ra là vậy!
Nhìn cô công nhân đang nằm trên ghế salon, cô đã được cởi bớt chiếc áo bảo hộ lao động ra, bây giờ chỉ còn lại chiếc áo thường cô đang mặc. Làn da trắng hồng, những ngón tay búp măng xinh xắn... Không phải dáng dấp của một công nhân bình thường, làm lao động nặng.
Nguyên Đạt chợt hỏi:
− Thế bây giờ cô ấy ở đâu?
Bà tổ trưởng đáp:
− Dường như cô ấy ở nhà bà Quỳnh.
Nguyên Đạt khoa tay:
− Thôi được rồi. Chị ra ngoài làm việc đi. Còn cô ấy cứ để đây. Có lẽ ngày hôm nay, cô ấy sẽ không còn làm được gì nữa đâu. Cứ ghi cho cô ấy một ngày nghỉ bệnh.
Bà tổ trưởng gật đầu quay ra ngoài. Hoài Phương vẫn nằm đấy với chiếc khăn tẩm lạnh trên trán. Mãi một lúc lâu, cô mới chớp mắt tỉnh dậy.
− Cô ấy đã tỉnh rồi.
Ông quản lý kêu lên. Nguyên Đạt gật đầu:
− Chắc cũng không có gì đâu. Ông cứ đi đi, để cô ấy nằm đấy!
Chờ ông quản lý ra khỏi phòng xong, Nguyên Đạt bước tới cạnh salon, anh ngồi xuống phía đối diện chăm chú ngắm cô gái. Cô ta giống như một tác phẩm điêu khắc đẹp một cách ti mỉ, dịu dàng.
− Tôi... tôi làm sao thế này?
Hoài Phương cử động một cách yếu đuối. Nguyên Đạt đưa tay chận lại:
− Nằm yên đấy đi... Cô nghỉ một chút đã, vừa mới ngất đấy.
Hoài Phương mở to mắt nhìn. Rồi đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, cô chớp mắt nhìn xuống:
− Tôi thật vô dụng, chẳng làm gì được cả.
Một lời tự trách, Nguyên Đạt chợt thấy thương hại cô bé có khuôn mặt xinh đẹp nhưng mang vẻ u buồn sâu lắng.
Nguyên Đạt nói nhanh:
− Tại cô làm việc dưới nắng lâu quá. Mấy hôm nay trời lại nóng bức khó chịu. Nhưng cô hãy yên tâm. Tôi sẽ nói với họ điều cô sang phòng sấy trà hoặc bên phòng máy cũng được.
Hoài Phương yên lặng nhìn Đạt, một lúc sau cô nói:
− Xin ông đừng bận tâm vì tôi, ông chủ ạ!
Giọng nói của Hoài Phưong có vẻ ngượng ngùng. Điều đó cũng không lạ, tự nhiên thấy mình nằm một mình trong phòng với một người đàn ông đứng cạnh. Người đàn ông đó lại là ông chủ, vừa vào làm việc ở xí nghiệp này Hoài Phương đã biết ngay ông chủ. Một người trẻ tuổi, năng động, đẹp trai, cầu tiến, lại biết quý trọng công nhân. Đa số công nhân ở đây đều tỏ ra kính trọng ông chủ của mình. Hoài Phương nói:
− Công việc phơi trà cũng không đến nỗi cực khổ lắm Chỉ tại tôi chưa quen việc đấy thôi.
− Chính xác hơn là chưa quen đứng ngoài nắng, phải không? Nhưng với vóc dáng của cô sẽ khó thích nghi với công việc này.
Hoài Phương kêu lên:
− Ông chủ! Ông không định sa thải tôi chứ?
− Ồ không đâu. Cô hãy yên tâm
Anh chợt hỏi:
− À! Trình độ học vấn của cô tới đâu rồi hả?
− Tôi đang học đại học.
Nguyên Đạt kêu lên đầy vẻ ngạc nhiên:
− Thế ư? Vậy sao cô lại bỏ dở việc học của mình?
Hoài Phương lắc đầu buồn bã không đáp.
Không để ý đến thái độ của Hoài Phương anh hỏi tiếp:
− Với trình độ học vấn của mình, sao cô không tìm lấy công việc thích hợp hơn? Một chân thư ký văn phòng chẳng hạn?
Khẽ cười, cô đáp:
− Nhưng làm sao tôi có thể xin được công việc thích hợp ấy.
− Tại sao?
− Vậy là cô vui lòng chấp nhận với công việc gian khổ này?
− Vâng, dẫu sao nó cũng tạm giải quyết được cho tôi những nhu cầu cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.
Gật đầu như xác nhận những lời nói của Hoài Phương, Nguyên Đạt chợt quyết định:
− Ngay ngày mai, cô sẽ vào làm việc tại văn phòng của tôi.
Hoài Phương sửng sốt:
− Tôi ư? Nhưng tôi sẽ làm được gì?
− Công việc của một thư ký văn phòng, với những sổ sách và giấy tờ, hợp đồng cũng không phức tạp lắm đâu. Cô hãy yên tâm.
Lắc đầu từ chối, cô đáp:
− Tôi không nghĩ là mình sẽ làm được, vì tôi chưa có chút kinh nghiệm nào cả.
− Nhưng lâu dần cô sẽ quen việc.
Hoài Phương lắc đầu:
− Tôi tự thấy mình không đáng hưởng đặc ân ấy. Hãy để cho tôi yên phận với công việc hiện tại của mình, ông chủ ạ.
Lắc đầu, anh khẳng định:
− Công việc ở đây hay văn phòng đều phục vụ cho nhà máy cả. Tôi chỉ muốn cô làm đúng năng lực của mình, chứ đâu phải là bố đức thi ân.
Không để cho Hoài Phương kịp phản đối, anh nghiêm giọng:
− Nhân danh một giám đốc của nhà máy này, tôi tuyên bố điều cô vào làm việc nơi văn phòng tôi đấy.
Hoài Phương mỉm cười trước sự ra oai của Nguyên Đạt.
Lại thêm một anh chàng ngạo mạn, ra vẻ uy quyền. Có khác gì Mạnh Kha của ta đâu.
Cô lắc đầu thật mạnh như muốn xua tan những ý nghĩ trong đầu.
Ồ! Tại sao ta lại liên tưởng đến con người bội bạc ấy? Còn nhớ làm gì một tình yêu không trọn vẹn kia? Nhưng rồi ta có quên không, khi từ trong sâu thẳm con tim này, ta vẫn khắc khoải, hoài mong trong thương nhớ, dẫu biết đấy là một điều vô vọng.
Ôi! Ta lại mâu thuẫn mất rồi.
Nhìn vẻ tư lự của Hoài Phương, Nguyên Đạt chợt hối hận, ngỡ cô đang phiền lòng vì sự thị uy của mình, anh nhẹ giọng:
− Thật sự tôi chỉ muốn em không phải vất vả vì công việc nặng nhọc nơi đây thôi. Chả lẽ em không hiểu được điều ấy?
Không muốn Nguyên Đạt phiền lòng vì sự từ chối của mình, cô mỉm cười đáp nhanh:
− Vâng. Tôi hiểu, nên xin sẵn sàng chấp nhận sự biệt đãi đó.
Nguyên Đạt trợn mắt:
− Vậy là cô đã bằng lòng?
− Vâng.
− Thế thì ngay sáng mai, cô hãy vào nhận công việc mới nhé. Còn giờ, cô hãy yên tâm về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi đã bảo tổ trưởng chấm công cô chiều nay. Cô không phải lo ngại nữa.
Rời khỏi văn phòng của vị giám đốc, Hoài Phương trở về nơi trú ngụ của mình, một căn phòng nhỏ cạnh bếp ăn tập thể của nhà máy mà bà Quỳnh, người đàn bà tốt bụng đã thu xếp cho cô.
Thả người lên chiếc giường tre bé nhỏ tâm hồn Hoài Phương chợt bâng khuâng với những suy nghĩ xao trộn trong đầu. Chả lẽ cô lại sắp bước vào một chuyến phiêu lưu tình cảm, mà bản thân cô đã cảm thấy chán chường vì hơn một lần tuyệt vọng?Thơ thẩn quanh những luống hoa trước sân, khu vườn của dãy nhà tập thể mới xây không lớn lắm, nhưng lại được tập trung với rất nhiều loại hoa đẹp, mát vô cùng mà mỗi lúc nhìn ngắm chúng, Hoài Phương lại chợt nhớ đến vườn hồng của mình da diết.
Thế là hai tháng đã trôi qua, từ lúc vào làm thư ký riêng cho Nguyên Đạt và được dọn về ở nhà tập thể này, Hoài Phương đã thực sự gia nhập vào môi trường mới. Công việc dồn dập nơi văn phòng của Nguyên Đạt đã giúp cô tạm quên đi nỗi buồn sâu lắng trong tim. Nhưng mỗi lúc đêm về, Hoài Phương cứ trằn trọc thao thức không sao ngủ được. Nhưng chính vẻ buồn man mác trên gương mặt diễm kiều của Hoài Phương lại càng tăng thêm sức hấp dẫn nơi cô, khiến Nguyên Đạt cảm thấy lòng bâng khuâng xao xuyến khi hàng ngày cứ đối diện cùng cô nơi văn phòng làm việc chỉ có hai người.
Với giác quan nhảy cảm của người con gái, Hoài Phương đã nhận biết được tình cảm của Nguyên Đạt dành cho mình, qua tia nhìn ấm áp, anh luôn hướng về cô cùng những cử chỉ quan tâm chăm sóc nhẹ nhàng. Hoài Phương giờ đây ví như một con chim non bị trúng tên nên sợ cả cành cong. Tình yêu đầu đời, cô đã trót trao trọn vẹn cả con tim để giờ đây trong cô chỉ là một cái xác không hồn, thì cô đâu thể đáp lại chân tình ấy, dù trong mơ hồ cô đã cảm nhận được thật rõ ràng.
Mãi nghỉ ngợi vẩn vơ, mà tiếng xe chạy vào sân bao giờ Hoài Phương chẳng hề hay biết. Đến khi tiếng của Nguyên Đạt vang lên sát bên cạnh, mới khiến cô sực tỉnh.
− Hoài Phương này! Cô đang thả hồn đi đâu mà xe tôi chạy vào nhấn còi inh ỏi như thế, cô cũng chẳng hay biết gì cả vậy?
Hoài Phương mỉm cười, bối rối:
− Ơ.. tôi chỉ suy nghĩ những chuyện vu vơ thôi. À! Hôm nay giám đốc đi dự hội nghị khách hàng sao lại về sớm thế?
Nguyên Đạt nhíu mày:
− Tại sao Hoài Phương cứ mãi xa lạ với tôi bằng cái danh xưng đầy ngăn cách ấy?
− Xin lỗi. Nhưng địa vị của cả hai buộc tôi không thể gọi khác được.
− Nhưng chúng ta đã có cùng công việc, Hoài Phương vẫn có thể gọi tôi bằng anh kia mà.
Thở dài thật khẽ, Hoài Phương biết là mình bất lực vì không thể cản ngăn được những bước tiến âm thầm của Nguyên Đạt, mà cô đã cố tình chắn ngang bằng bức tường địa vị ấy. Thôi thì mặc nhiên cho số phận vậy.
Mỉm cười nhìn anh, Hoài Phương đáp:
− Vâng, để chấp hành mệnh lệnh từ nay tôi sẽ gọi giám đốc bằng anh.
− Không là mệnh lệnh uy quyền mà là của chính trái tim.
Tảng lờ như không nghe lời anh nói, cô lảng chuyện:
− Hội nghị có vui không hở anh?
Biết Hoài Phương trốn tránh, anh nhẹ gật đầu, tự nhủ: hãy chờ cơ hội thụân tiện khác vậy. Anh đáp:
− Rất vui, tiếc là em lại không bằng lòng đi cùng tôi.
− Tôi không thích đến những nơi ồn ào đó.
Bước đến ngồi cạnh Hoài Phương trên băng ghế đá, anh hỏi:
− Hôm nay chủ nhật, rảnh rỗi sao cô không ra phố dạo chơi, lại ngồi đây mơ mộng? Hay cô đang có tâm sự?
Lắc nhẹ đầu, cô đáp:
− Đường phố nơi đây tôi chưa quen thuộc lắm, nên không muốn ra ngoài, chứ không có tâm sự suy nghĩ gì cả.
Đốt cho mình một điếu thuốc, sau một lúc im lặng, Nguyên Đạt trầm giọng hỏi:
− Hoài Phương này! Có bao giờ cô suy nghĩ hay mơ ước cho mình về một tương lai không?
Quay nhìn Nguyên Đạt chăm chú, Hoài Phương hỏi lại:
− Sao anh lại hỏi tôi như thế?
− Vì thấy cô thường hay mơ mộng, nên tôi đoán chắc rằng trong cô hẳn phải có một niềm mơ ước nào đó cho tương lai của mình.
Câu hỏi của Nguyên Đạt chợt nhiên làm Hoài Phương nhớ lại những tháng ngày qua bên Mạnh Kha. Đúng là cô cũng đã từng có những mơ ước về một mái ấm gia đình bên cạnh người cô yêu thương đó, nhưng sự thật đã bôi xóa hết còn đâu. Sự phản bội của Mạnh Kha cứ làm tim cô nhói đau mỗi khi nghĩ đến. Dù thời gian có trôi qua, nhưng niềm đau trong lòng cô lại chẳng dễ dàng quên đi theo tháng ngày. Và Mạnh Kha vẫn còn là đề tài nhức nhối trong cô. Vì Hoài Phương biết rõ tình yêu này, cô đã trao về anh với tất cả sự tin yêu trọn vẹn thì đâu chỉ phúc chốc nó lại nguôi ngoai đi được.
Nghĩ đến đó, bất giác Hoài Phương chỉ thở dài.
− Điều đó, chắc có lẽ không sai với mọi người, nhưng riêng tôi, thì chẳng thể có được đâu.
− Cô không có ý nói là mình không nghĩ đến tương lai đó chứ?
− Nhưng sự thật lại là như thế.
Nguyên Đạt kêu lên ngạc nhiên:
− Là sự thật ư? Hoài Phương này! Cô có biết là cô đang cho tôi một cảm giác là đang đối diện với kẻ sống trong tâm trạng chán nản, tuyệt vọng không?
Hoài Phương thản nhiên:
− Có lẽ cảm giác của anh cũng không sai!
Nguyên Đạt thấy khó hiểu trước lối nói chuyện lạ lùng của Hoài Phương, anh bật kêu lên:
− Hôm nay cô làm sao vậy Hoài Phương? Đã có chuyện gì xảy ra với cô ư?
Lắc đầu Hoài Phương đáp:
− Không đâu Nguyên Đạt, chỉ là một chút chuyện riêng thôi!
Nguyên Đạt bỗng ngập ngừng, hỏi:
− Hoài Phương này! Tôi thấy dường như tinh thần cô không được ổn định. Cô đang lo buồn nghĩ ngợi điều gì phải không? Tôi muốn, cô hãy.. san sẻ cùng tôi, cho vơi đi nỗi đau buồn đó, cô có cảm thấy khó chịu không?
Hoài Phương vội đáp:
− Trái lại tôi rất cám ơn sự quan tâm chân tình của anh, Nguyên Đạt ạ. Nhưng nỗi niềm riêng này tôi nguyện sẽ cố gắng để lãng quên và mong chờ ở thời gian sẽ giúp tôi được toại ý.
− Nhưng niềm vui được san sẻ, niềm vui sẽ được nhân đôi. Nỗi khổ được sớt chia, nỗi khổ sẽ vơi đi phân nửa. Thế tại sao cô còn ngần ngại không dám thổ lộ cùng tôi? Hay cô cho rằng tôi không xứng đáng?
Nhưng Hoài Phương vẫn lắc đầu nói:
− Nguyên Đạt! Anh đừng tự hạ mình như thế. Có đáng gì đâu chút tâm sự của tôi mà anh phải quan tâm nhiều đến vậy. Anh nên dành thời gian cho công việc của mình thì tốt hơn.
Những tưởng lời nói kia sẽ chạm vào lòng tự ái của anh. Nào ngờ, ngay khi Hoài Phương dứt tiếng, Nguyên Đạt đã vội nắm lấy tay cô siết chặt và lời nói anh bỗng dâng đầy những cảm xúc không ngờ.
− Hoài Phương! Nếu anh nói rằng tất cả thời gian này sẽ dành trọn vẹn cho những suy nghĩ về em thì sao? Em có cho phép anh được quyền làm điều đó không?
Bất ngờ trước những lời thổ lộ của Nguyên Đạt, Hoài Phương dịu dàng đáp:
− Suy nghĩ được xuất phát từ trong tâm và đặt tình cảm cho người mình yêu thương, là điều không ai có thể ngăn cấm được. Nhưng Nguyên Đạt ơi! Tôi nghĩ giữa chúng ta hãy dành cho nhau một tình bạn có lẽ sẽ tốt hơn, anh ạ.
− Tại sao?
− Vì... một điều tế nhị mà tôi không thể giải bày được trong lúc này, và như tôi đã nói, tôi đang mong chờ thời gian.
− Để xoa dịu vết thương lòng đang nhức nhối trong tim em phải không?
Hoài Phương lặng yên không đáp, và Nguyên Đạt đã hiểu được phần nào nỗi niềm u uất kia. Vì thế, anh không cảm thấy phiền lòng trước sự khước từ của Hoài Phương mà anh lại còn đặt nhiều hy vọng. Vì nếu thời gian giúp Hoài Phương nguôi ngoai vết thương lòng, thì thời gian cũng sẽ là người bạn trung thành của anh nhất.
Và hơn ai hết, anh biết mình đã yêu rồi. Trái tim bao năm những tưởng đã khô cằn, chai sạn đi bởi anh chỉ chú tâm vào công việc, nào ngờ hôm nay lại được bộc phát dữ dội bên một Hoài Phương dịu dàng khả ái.
Ngồi ở một góc salon với tờ báo trên mắt, nhưng Nguyên Đạt không hoàn toàn bị tờ báo che khuất tầm nhìn. Qua mép báo, anh có thể nhìn rõ Hoài Phương đang làm việc ở bàn trước mặt. Cô đang mở một bức thư trả lời cho khách hàng rồi căm cúi viết. Mái tóc xõa lấp một bên tai che bớt một phần mặt môi đang mím lại, một lúc sau, Hoài Phương bỏ bút xuống, rồi ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, có một đám mây trắng đang bay qua. Cũng có thể Hoài Phương đang ngắm những chùm hoa màu vàng trên bờ tường.
Hoài Phương có vẻ thẫn thờ, đôi mắt to đen như chìm trong suy nghĩ. Nguyên Đạt ngắm một lúc mới bỏ tờ báo xuống, đứng dậy. Hoài Phương nghe tiếng động vội quay lại, cô bắt gặp nụ cười của Nguyên Đạt.
− Thôi, đừng viết nữa, Hoài Phương. Hãy để công việc sang một bên đi.
− Chi vậy?
− Qua đây ngồi một chút.
− Nhưng ... công văn chưa thảo xong cơ mà?
− Khỏi cần. Mai viết tiếp cũng được.
Hoài Phương hỏi với nụ cười:
− Đó là mệnh lệnh ư?
− Vâng!
Hoài Phương bước tới ngồi xuống cạnh Nguyên Đạt, nét cười hiện trên mắt, cô hỏi:
− Có việc gì thế thưa giám đốc?
Đốt cho mình một điếu thuốc, anh chợt hỏi:
− Chiều nay, cô có bận việc gì không, Hoài Phương?
Hoài Phương lắc đầu, anh tiếp:
− Vậy cô hãy đi cùng với tôi đến tiệm bánh Thiên Hương nhé.
Hoài Phương nhướng mày:
− Để làm gì?
Nguyên Đạt trầm giọng:
− Chủ nhật tới đây là lễ chúc thọ của mẹ tôi. Tôi muốn đến đấy để đặt bánh.
− Thế chiếc bánh anh đặt có cần trang trí cầu kỳ lắm không?
− Ồ! Không cần phải thế. Nhưng tại sao cô hỏi như thế?
Hoài Phương ngập ngừng:
− Ơ... vì tôi muốn giúp anh làm lấy chiếc bánh đó.
Nguyên Đạt ngạc nhiên:
− Cô nói thật ư?
− Vâng! Nhưng không hiểu anh có đồng ý không?
− Làm sao tôi có thể từ chối được trước sự nhiệt tình của cô. Chẳng những thế mẹ tôi sẽ rất vui biết được chính tay cô đã làm.
− Sao anh dám chắc chắn như thế. Ngộ nhỡ tôi làm không vừa ý mẹ anh thì sao?
− Tôi tin bánh sẽ rất ngon dưới đôi tay khéo léo của cô.
Hoài Phương mỉm cười:
− Đừng vội cho tôi đi tàu bay giấy nhé Nguyên Đạt! Anh đã thấy được công trình của tôi bao giờ đâu lại biết tôi khéo léo chứ.
− Linh cảm đã mách bảo với tôi như thế.
Bật cười khúc khích, Hoài Phương đáp:
− Ôi! Anh mà cũng tin vào giác quan thứ sáu ư?
− Tin chứ. Vì nó đã từng khẳng định những suy nghĩ của tôi rất đúng đấy!
Nhìn thẳng vào mắt Hoài Phương, anh bỗng cất giọng tha thiết:
− Cũng như nó đang nói với tôi rằng, thời gian sẽ giúp em giải tỏa những điều u uất, để tôi có thể nói được với em tiếng nói của trái tim mình.
Hoài Phương lẩn tránh:
− Đừng mong chờ một hư ảo Nguyên Đạt ạ.
− Sao là hư ảo? Chẳng lẽ chỉ một lần tuyệt vọng là suốt đời em không bao giờ tìm thấy niềm vui mới sao?
Chồm người tới sát Hoài Phương,anh bỗng hỏi:
− Em định chơi trò trốn tìm với tôi đến bao giờ?
− Trò gì? Anh định nói gì? Tôi không hiểu?
− Tôi biết em hiểu. Em đừng giả vờ đóng kịch nữa.
Hoài Phương phủ nhận:
− Không. Không. Tôi không hiểu gì cả.
Rồi cô lảng chuyện:
− Chiều nay, anh đưa tôi đi mua một ít vật liệu để làm bánh nhé.
Nguyên Đạt trừng mắt. Thái độ tức giận hiện rõ, một lúc lâu anh mới dịu xuống.
Nguyên Đạt chăm chú nhìn khuôn mặt trước mắt. Đôi mắt to đen vừa có vẻ ngơ ngác, ngây thơ vừa có vẻ sợ hãi. Một đôi mắt nai xinh như mộng, đôi mắt đã làm cho trái tim của Nguyên Đạt choáng váng, ngẩn ngơ.
− Hoài Phương! Làm sao em cứ mãi tìm cách trốn lánh tôi như vậy? Tôi yêu em!
Bịt chặt hai tay, Hoài Phương như hoảng hốt, đôi mắt cô đã sũng nước.
− Đừng, Nguyên Đạt. Anh đừng nói gì nữa cả. Tôi không nghe. Tôi không muốn nghe nữa đâu.
Nguyên Đạt ngạc nhiên rồi chợt dịu xuống trước sự kích xúc mãnh liệt của Hoài Phương. Tại sao em lại phản ứng quyết liệt đến vậy? Em không yêu tôi ư? Hay vết thương lòng trong em không thể nhạt phai? Không. Ta không tin như thế. Tất cả rồi sẽ dần trôi theo quên lãng và bụi thời gian sẽ xóa nhòa những dĩ vãng đau thương. Ta tin sẽ khuất phục được em bằng chính tình cảm chân thành tha thiết nhất của mình.
− Hoài Phương! anh yêu em! Anh yêu em!
Đặt chiếc bánh kem được trang trí bằng những màu sắc trang nhã với ba tầng chồng lên nhau ở giữa bàn, Hoài Phương ngắm nhìn công trình của mình rồi chợt bâng khuâng nhớ đến sinh nhật của Quỳnh Trâm ngày nào. Cũng chiếc bánh ba tầng do chính tay cô làm lấy, cũng không khí rộn ràng tươi vui, nhộn nhịp và cũng chính từ đêm sinh nhật định mệnh ấy, đã kết chặt cuộc đời cô và Mạnh Kha. Những tưởng suốt đời sẽ chẳng bao giờ tách rời ra được, nào ngờ cái chết chẳng rẽ chia mà lòng người đã vội vàng thay đổi. Mạnh Kha đã quên đi lời nguyện ước hôm nào để thản nhiên sánh vai cùng người xa lạ khác.
Lắc mạnh đầu cố như xua tan một suy nghĩ u buồn cứ vờn quanh, Hoài Phương lại tiếp tục với những công việc dang dở của mình. Đặt những bình hoa đã được cô cắm rất nghệ thuật lên từng bàn đã trải khăn trắng muốt và bày biện sẵn sàng tiếp đấyn khách, Hoài Phương lại loay hoay trang trí những bản thực đơn.
Hôm nay là ngày lễ thượng thọ của bà Trâm Anh - mẹ của giám đốc Nguyên Đạt. Ngay từ sáng sớm, tất cả đã được chuẩn bị, bởi số khách mời tham dự sẽ rất đông. Hoài Phương đã đến theo lời mời khẩn khoản của Nguyên Đạt. Và cũng là người đại diện cho các công đến chúc thọ mẹ anh.
Thủy Tiên, cô công nhân cùng làm chung tổ phơi trà với Hoài Phương trước đây đã xuýt xoa trầm trồ vai trò của Hoài Phương. cô nói:
− Hoài Phương tốt số quá. Giá như mình được chút may mắn như bạn chắc mình có lẽ sung sướng lắm.
Hoài Phương mỉm cười đáp:
− Ở đâu cũng làm việc, cũng cùng phục vụ cho nhà máy này cả Thủy Tiên ạ.
− Nhưng công việc của Hoài Phương nhẹ nhàng hơn và bạn có điều kiện để tiếp xúc cũng như sẽ được gặp gỡ giới thượng lưu trong xã hội.
− Chính điều này Thủy Tiên thích thú ư?
− Vâng, tôi ao ước ở vào vị trí của Hoài Phương, vì qua những giao tiếp đấy ta mới có thể tìm thấy cho mình một tấm chồng xứng đáng.
Đúng là một cô gái đầy tham vọng. Hoài Phương chợt nhớ đến những lời bộc bạch của Thủy Tiên.
− Có gì mà ngồi cười một mình vậy cô bé?
Tiếng nói của Nguyên Đạt vang lên sát bên tai làm Hoài Phương giật mình:
− Anh giống như người tàng hình vậy. Muốn biến là biến, hiện là hiện làm người ta muốn rớt tim ra ngoài.
− Nếu lỡ có rớt tim thật thì anh xin tình nguyện gắn lại chỗ cũ cho em. Vả lại, giữa ban ngày ban mặt làm gì có ma mà em lại giật mình sợ hãi như thế?
Hoài Phương nhún vai:
− "Ma chết" thì không đáng sợ đâu, chỉ ngại phải đối diện với "ma sống" thôi.
− Ý em muốn nói anh là "ma sống" đấy, phải không?
− Đấy là tự anh nhận đấy nhé, không phải tôi muốn ám chỉ anh đâu à nghe.
Nguyên Đạt mỉm cười, anh gật đầu:
− Em quả là khéo léo trong ứng xử, lượn qua lượn lại cuối cùng đưa người ta vào chân tường mới chịu.
− Nói vậy bộ anh không lợi hại sao?
Nguyên Đạt lắc đầu:
− Anh thì không làm sao sánh kịp với Hoài Phương rồi, nhưng có một người.
− Ai vậy? Bạn gái của anh à?
− Không! Là một người anh họ của tôi thôi. Đấy là một người thanh niên rất có biệt tài ăn nói.
− Hẳn anh ta là người đào hoa.
− Vâng, điều ấy thì hẳn nhiên rồi. Vì ngoài bộ mã đẹp trai của mình, anh ta còn chinh phục các cô gái ở biệt tài hoạt bát nữa.
− Và anh cho rằng tôi cũng "lắm mồm" như ông anh của mình chứ gì?
− Sao Hoài Phương lại lầm lẫn một cách tai hại vậy? Hoạt bát và lắm mồm là hai vấn đề khác nhau kia mà.
Hoài Phương nhún vai:
− Nhưng chung qui cũng chỉ là "nói nhiều" mà thôi, và anh đã nhận xét về tôi như vậy.
Nguyên Đạt kêu lên:
− Ối trời, oan cho con quá! Hoài Phương ơi, em đừng hiểu lầm mà giận dỗi tôi như thế. Vì thật sự tôi muốn khen ngợi sự linh hoạt của em thôi!
Bật cười trước vẻ khổ sở của Nguyên Đạt, cô đáp:
− Tôi chỉ đùa cho vui thôi gì mà anh rối cả lên như thế?
Nguyên Đạt thở phào:
− Vậy mà em làm anh lo sợ vì cứ ngỡ em đã giận anh thật sự.
Đưa tay nhìn đồng hồ, anh bỗng nói:
− Em hãy thu xếp mọi việc giúp anh Hoài Phương nhé. Đã ắp đến giờ rồi anh phải ra ngoài đấyn khách đây.
− Vâng, anh cứ lo việc của mình đi, phần trang trí, bày biện hãy để cho tôi.
Gật đầu như hài lòng trước sự sốt sắng của Hoài Phương, anh nói:
− Vậy anh ra ngoài nhé!
Và Nguyên Đạt bước đi ngay khi vừa nghe thấy tiếng nói cười của những vị khách đầu tiên vang lên ngoài cửa phòng khách.
− Em cứ lo anh sẽ không lên đấy, Mạnh Kha à!
Vừa đưa tay siết chặt cánh tay người đối diện, Nguyên Đạt vừa kêu lên mừng rỡ.
Mạnh Kha mỉm cười:
− Chú cho rằng thằng anh mất uy tín ư? Anh đã hứa thì phải giữa lời chứ.
Nhìn bao quát quanh căn phòng, Mạnh Kha trầm trồ:
− Chú mời khách đông quá hả Nguyên Đạt? Hẳn công việc của chú làm ăn đang hồi phát triển?
Không che giấu anh đáp:
− Vâng, nhà máy trà của em đang bước vào hoạt động mạnh anh ạ! Thế còn công ty hóa nhựa của anh thì sao?
− Cũng thường thôi. Anh vừa nhận thêm một số hợp đồng mới với Đài Loan.
Mạnh Kha chuyển hướng:
− À, cô Trâm Anh dạo này ra sao? Sức khỏe bà có tốt không?
− Mẹ em vẫn bình thường khoảng hơn một tháng nay bà có vẻ vui tươi hơn trước.
− Vì lẽ gì thế? Gia đình sắp có tin vui à?
− Cũng gần đúng như vậy!
Mạnh Kha nhíu mày:
− Là sao? Anh chưa hiểu ý chú?
− Dẫu chưa có kết quả nhưng mẹ cũng như em đang nuôi hy vọng.
Mạnh Kha vỡ lẽ:
− À! Ra là chú đang chinh phục một cô gái nào đấy mà cô Trâm Anh rất tán thành, nhưng lại còn gặp trở ngại phải không?
Gật đầu thán phục, anh đáp:
− Anh quả nhạy bén đấy Mạnh Kha! cô bạn của em hẳn sẽ khâm phục khi đối diện.
− Nhưng khó khăn gì xảy ra khi chú đã thuận lòng và cô Trâm Anh cũng đã đồng ý?
− Vấn đề ở phía cô ấy anh ạ.
− Chả lẽ gia đình cô ta không chấp nhận một chàng rể đẹp trai, lịch lãm lại có địa vị xã hội như chú?
− Không phải thế, điều trở ngại em đang gặp chính là đối thủ trong tim cô ấy.
− Ra là cô ta đã có người yêu ư?
Mạnh Kha trách móc:
− Chẳng lẽ chú lại tranh giành tình cảm với người khác sao?
− Ồ! Anh đừng vội hiểu lầm, em trai anh đâu phải vất vả lắm khi tìm cho mình một đối tượng riêng lẽ chứ!
− Thế vấn đề cậu vừa nêu là gì?
− Chỉ là một bóng hình trong quá khứ mà cô ấy đang nhờ vào thời gian để lãng quên.
− Và chú cũng đang đợi chờ cơ hội thuận tiện để trút cạn nỗi lòng?
− Đích thị vì em biết mình đã yêu tha thiết cô gái ấy bằng sự rung động của con tim.
Vỗ vào vai Nguyên Đạt, Mạnh Kha đùa:
− Hẳn cô gái kia phải là một trang "quốc sắc thiên hương" mới có thể khiến một Nguyên Đạt từng nổi tiếng đa tình này muốn "dừng bước giang hồ" phải không?
− Chẳng là "nhất tiếu khuynh thành" những nụ cười xinh xắn, với chiếc răng duyên bên khóe đủ làm cho em đắm chìm vào nó rồi anh ạ.
Bật cười vang sau câu nói của Nguyên Đạt, nhưng rồi Mạnh Kha lại chợt bâng khuâng khi bóng hình Hoài Phương lại hiện lên trước mắt với nụ cười tươi thắm trên môi cùng với chiếc răng khểnh xinh xinh duyên dáng.
Hoài Phương ơi, giờ đây em đang ở đâu, đang làm gì? Có biết anh đang từng ngày ngóng trông, từng phút đợi chờ không? Sao em không quay về cho tình ta lại nối tiếp với những tháng ngày hạnh phúc của chúng ta.
Nhìn Mạnh Kha chợt thẫn thờ, buồn bã. Nguyên Đạt hỏi:
− Sao không dưng anh lại trầm lặng vậy Mạnh Kha? Anh cũng đang có tâm sự à?
Gật đầu nhè nhẹ, anh đáp:
− Chuyện tình cảm của anh giống như một trò đùa vậy. Vì nó cứ thực thực, hư hư. Anh và cô ấy như đang chơi trò cút bắt của trẻ con.
Nguyên Đạt thắc mắc:
− Vậy là sao? Em không hiểu gì cả?
Mạnh Kha khoa tay:
− Rồi mình sẽ giải thích rõ ràng với chú. Chuyện khá dài dòng mà khi tận tường hẳn chú chẳng thể nào tin được đấy lại là sự thật cả.
Hất đầu về phía trước, Mạnh Kha tiếp:
− Giờ hãy chu toàn với vai trò chủ nhân của mình đi. Anh vào trong nhắn lời thăm hỏi của ba mẹ đến cô Trâm Anh đây!
Vỗ mạnh vào vai Nguyên Đạt, anh lại nói:
− Đừng nhìn anh ngơ ngác như thế. Chúng ta sẽ tâm sự sau khi kết thúc buổi tiệc này.
Bóng Mạnh Kha đã khuất sau màn cửa nhưng Nguyên Đạt vẫn cứ đứng trông theo với dấu hỏi ngày càng lớn dần trong nỗi thắc mắc của anh.
− Anh trai của giám đốc hào hoa lắm bọn mi ạ!
− Sao mi biết?
− Ta vừa trông thấy hai người đứng nói chuyện với nhau.
− Ông ta là người Sàigòn đến phải không?
− Đúng rồi, và dường như ông ấy cũng là giám đốc đấy.
− Hèn nào ông ấy chẳng đẹp trai.
Đang loay hoay phụ giúp bà Quỳnh bày biện thức ăn, Hoài Phương bỗng mỉm cười khi nghe các cô đang xúm nhau bàn tán về người anh của Nguyên Đạt vừa từ Sàigòn ra.
Căn cứ vào lời của các cô thì anh chàng kia hẳn có một bộ mã dễ nhìn, nhưng đâu phải ai là người Sàigòn cũng là người như thế.
− Có đúng thế không Hoài Phương?
Câu hỏi của một cô gái khiến Hoài Phương giật mình ngơ ngác, mãi nghĩ ngợi nên cô đâu biết họ đã chuyển hướng sang cô.
− Đúng gì hở Hoàng Lan?
Cô gái tên Hoàng Lan nói:
− Thế bạn không nghe bọn này đang bàn luận vấn đề gì sao?
Hoài Phương đáp:
− À! Mình mới nghe loáng thoáng, dường như các bạn đang nói về chàng trai ở Sàigòn phải không?
− Đúng đấy, và bọn mình muốn biết có đúng là bọn họ rất đẹp trai và sang trọng lắm không?
Hoài Phương mỉm cười:
− Ở dâu cũng phải có kẻ đẹp người xấu. Và nơi nào cũng có kẻ sang người hèn cả Hoàng Lan ạ. Nó không cố định ở bất cử một nơi nào riêng biệt cả.
− Nhưng Sàigòn vẫn là nơi dành được đa số phải không? - Ngọc Thủy chợt lên tiếng.
Hoài Phương gật đầu:
− Cũng có thể vì ở thành phố có nhiều điều kiện để họ tự làm đẹp cho bản thân hơn.
− Điển hình như Hoài Phương vậy, đúng không?
Hoài Phương đỏ mặt:
− Sao không dưng đưa mình ra làm đề tài vậy?
− Nhưng mình đâu có nói sai, Hoài Phương cũng ở thành phố nên trông bạn xinh đẹp và sang trọng lắm.
− Thế Hoàng Lan chẳng phải đã được mệnh danh là người đẹp Cao nguyên đấy sao?
Hoàng Lan nhếch môi:
− Nhưng ở cái xứ khỉ ho cò gáy này dẫu có xinh đẹp đến mấy cũng là dân quê, đâu sánh được với người Sàigòn để được những người sang trọng để mắt đến.
− Duyên nợ do phận số, có ai muốn mà được đâu.
− Nhưng ở vào địa vị của Hoài Phương vẫn thích chứ phải không các bạn.
Cô gái đồng tình:
− Phải đấy, bạn là một bông hoa Mạnh Cường diễm phúc hơn chúng tủngất nhiều.
− Vừa vào làm đã được cất nhắc, thế chứ phải chính nhờ vào khuôn mặt xinh xắn và vẻ sang trọng của bạn đấy sao?
Hoài Phương nhíu mày, cô có vẻ không hài lòng với những lời nói của các cô bạn ở chung trong khu tập thể này. Họ đã ganh tị với sự ưu đãi của Nguyên Đạt dành cho cô trong khi Hoài Phương lại chẳng chút thiết tha. Cô đã đấyn nhận trong sự gượng ép vì nó hiện đang là nỗi khổ tâm, là sự ray rứt xốn xang đang càng lúc càng lớn dần trong cô mà Hoài Phương chưa tìm ra được lối thoát.
Lắng nghe những lời đối đáp của các cô gái, bà Quỳnh đã thấy rõ sự mâu thuẫn của họ, nó được xuất phát từ sự quan tâm của Nguyên Đạt đối với Hoài Phương. Người con gái xinh đẹp đã được bà đưa vào làm trong nhà máy. Nhưng tất cả đều do Nguyên Đạt chủ động, Hoài Phương nào có lỗi gì để họ phải đem lòng đố kỵ?
Bà lên tiếng can ngăn trước không khí nặng nề bao phủ.
− Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, sao các cô không nhanh tay, lại ở đây bàn tán chuyện không đâu vậy?
Vốn có nhiều uy tín trong nhà máy bởi bà là một nhân viên kỳ cựu nên lời nói của bà đã có tác dụng ngay. Liếc nhìn Hoài Phương với ánh mắt thiếu thiện cảm, các cô quay đi với bổn phận của mình không dám hé môi thêm bất cứ lời nào nữa cả.
Nhìn Hoài Phương, bà Quỳnh lắc đầu nhè nhẹ như ngầm khuyên cô nên bỏ ngoài tai tất cả sự tỵ hiềm ấy và yên lòng vì cạnh bên cô vẫn có bà luôn luôn hiện diện.
Hoài Phương hiểu ý liền đáp lại bằng nụ cười và cái gật đầu tán thành.
Đặt trước mặt Mạnh Kha đĩa bánh kem to tướng, Nguyên Đạt mỉm cười nhìn anh, nói:
− Anh nếm thử mùi vị của nó xem, Mạnh Kha.
− Anh đâu phải dân ghiền thèm ngọt mà chú lại tặng cả một đĩa bánh to tướng này.
− Nhưng có ăn hết thì anh mới nhận biết được hương vị đậm đà thơm ngon của nó chứ?
− Có bội thực luôn vì nó đấy. Nhưng tại sao chú lại buộc anh phải có ý kiến về chất lượng của bánh.
− Vì đây là một chiếc bánh đặc biệt do chính tay một người bạn của em làm.
Mạnh Kha chợt hiểu:
− À! Ra đây là công trình của cô em dâu tương lai ta đấy ư?
Gật gật đầu anh tiếp:
− Được rồi anh sẽ bình phẩm thiệt chính xác nhưng với một điều kiện.
Nguyên Đạt nhướng mày:
− Điều kiện gì hở Mạnh Kha?
− Chú phải giới thiệu cô ấy cho anh biết mặt.
Nguyên Đạt tán thành:
− Em cũng đã dự định như thế. Sau phần tiệc ngọt này, em sẽ đưa cô ấy đến đây ngay.
Vỗ vai Mạnh Kha, anh tiếp:
− Giờ anhhãy ngồi nhấm nháp hương vị thơm ngon của bánh đi nhé. Em phải gặp cô ấy một lúc.
Mạnh Kha mỉm cười:
− Được rồi. Nói cô ấy chuẩn bị tinh thần để đến gặp anh.. chồng tương lai đi nhé!
Giơ nắm đấm về phía Mạnh Kha, Nguyên Đạt đùa:
− Nhưng anh không được trổ tài môi mép của mình ra đấy, cô ấy mà xiêu lòng vì anh là huynh đệ sẽ tương tàn ngay.
− Ồ! Nếu có vấn đề ấy xảy ra thì chú mày phải càng thán phục ông anh đào hoa này chứ.
− Vâng, vâng. Tôi sẽ tán thưởng anh bằng chính những quả đấm thôi sơn này.
Cả hai cùng bật cười vang trước khi Nguyên Đạt bước hẳn vào trong.
Tựa người ra sau ghế, Mạnh Kha vươn tay xắn lấy miếng bánh đưa lên môi. Anh thưởng thức hương vị ngọt ngào của bánh và độ béo ngậy của chất kem được nặn hình những cánh hồng xinh xắn một cách hài lòng.
− Cô bé này khéo tay đấy. Làm bánh thật ngon miệng.
Lại xắn một miếng bánh đưa vào miệng, Mạnh Kha cho nó tan từ từ trên đầu lưỡi của mình. Bỗng bất ngờ "cốp"! Tiếng chạm mạnhcủa răng va vào một vật cứng khiến Mạnh Kha giật mình hốt hoảng, không biết đã cắn phải vật gì anh liền vội nhổ ra ngay trên bàn tay mình.
Nhìn những tia lấp lánh trên mặt chiếc nhẫn đang chiếu sáng trong bàn tay, Mạnh Kha chợt bàng hoàng chết sững, vì anh vừa nhận ra đấy chính là chiếc nhẫn đính hôn ngày nào anh đã lồng vào ngón tay xinh xắn của Hoài Phương, dưới sự chứng kiến của đất trời, cây cỏ, nhưng sao giờ nó lại ở trong chiếc bánh này? Người làm bánh là bạn gái của Nguyên Đạt, nhưng cô ta là ai? Có liên quan với chiếc nhẫn này như thế nào? Hay cô gái ấy... chính thực là Hoài Phương? Vì chiếc nhẫn này vốn là vật bất ly thân của cô ấy thì đâu thể vì bất cứ lý do nào lại rơi vào tay kẻ khác?
Lắc đầu thật mạnh như muốn xua tan suy nghĩ vừa thoáng qua, Mạnh Kha thật sự hốt hoảng với ý nghĩ đấy của mình. Không. Không thể là Hoài Phương. Cô ấy không phải là người con gái Nguyên Đạt yêu thương và đang có những dự tính tương lai tốt đẹp. Số phận không thể tiếp tục trêu đùa, bỡn cợt với ta mãi như thế này được.
Ta không thể mất em. Không thể để em vượt khỏi vòng tay ta thêm một lần nữa. Nhưng dù thật sự em chính là cô gái Nguyên Đạt đã dệt mộng với những ước mơ tương lai thì ta cũng vững tin rằng: em sẽ không dễ dàng quên bỏ bao kỷ niệm êm đềm đến với những tháng ngày hạnh phúc của chúng ta.
Hoài Phương! Hoài Phương! Em phải là của ta. Là của mỗi Mạnh Kha này. Thượng đế sinh ra em vốn dĩ đã an bài để dành tặng riêng ta thì ta đâu thể để mất em. Em chính là phần đời không thể thiếu, là hơi thở của sinh mạng ta, Hoài Phương ạ.
Bật người ra khỏi ghế, Mạnh Kha như muốn lao nhanh về phía trước với sự nôn nóng trong từng lúc dâng tràn. Anh muốn tìm gặp Nguyên Đạt, muốn nhanh chóng tìm ra sự thật rõ ràng, muốn được nhìn thấy Hoài Phương với bao tháng ngày xa cách đã qua.
Nhìn Hoài Phương loay hoay cúi người vào những khe hở tìm kiếm với vẻ mặt căng thẳng lo âu, bà Quỳnh liền lên tiếng hỏi:
− Con tìm gì trong các hốc kẹt vậy Hoài Phương?
Khẽ thở dài cô đáp:
− Chiếc nhẫn của con bị rơi mất rồi, bà ạ!
Bà Quỳnh sửng sốt:
− Chiếc nhẫn kim cương con vẫn thường đeo trên tay đấy ư?
− Vâng ạ.
Chắc lưỡi tiếc rẻ, bà nói:
− Sao con lại sơ xuất quá vậy? Chiếc nhẫn đấy đắt tiền lắm phải không?
− Vâng, Nhưng điều con quan tâm không phải là giá trị vật chất của nó.
− Vậy sao con có vẻ lo lắng khi đánh mất?
− Vì đây là vật kỷ niệm của một người đã trao tặng cho con. Hay chính xác hơn là nhẫn... đính hôn của con, bà ạ.
− Nhẫn đính hôn ư? Vậy con đã có chồng sắp cưới?
Rồi bà ngập ngừng hỏi:
− Thế sao con lại bỏ đi? Nếu không cho rằng ta tò mò con có thể nói rõ nguyên nhân được không?
Ngước nhìn bà Quỳnh bằng ánh mắt u buồn, Hoài Phương cất giọng khẽ khàng:
− Vì người ta đã phụ bạc, đã phản bội lại tình cảm chân thành của con.
− Có nghĩa là...
− Anh ta đã đi cưới một người con gái khác.
− Sau khi đã làm lễ đính hôn cùng con à?
Lắc đầu nhè nhẹ cô đáp:
− Nói là lễ đính hôn, nhưng thực chất chỉ có riêng hai chúng con mà không một ai chứng kiến cả.
Trước vẻ ngơ ngác của bà Quỳnh, Hoài Phương đã thuật rõ mọi điều bằng chất giọng u hoài buồn bã khiến bà Quỳnh cũng cảm thấy xót xa. Nhưng bà lại không tán thành việc cô rời bỏ gia đình khi sự việc chưa thấy rõ ràng, bà nói:
− Con có thấy là mình đã hành động vội vàng không?
− Sao lại vội vàng hả bà?
− Vì làm sao con biết đúng thực anh chàng kia đã có vợ?
− Con gì để hoài nghi khi chính người giúp việc trong gia đình anh ta đã nói thế?
− Nhưng sao con không một lần đối diện để biết được sự việc rõ ràng hơn? Chỉ nghe qua trung gian rồi lại không chứng kiến được tận mắt, mà con lại dám quả quyết ư?
Hoài Phương lắc đầu:
− Con không đủ can đảm đối diện với con người đấy. Con sợ giây phút yếu mềm sẽ làm cho con tiếp tục bị dối lừa.
− Vậy rồi con quyết định ra đi?
Hoài Phương khẳng định:
− Vâng, và con tin những lời nói kia là sự thật.
− Con đã dựa vào cơ sở?
− Người đàn bà ấy không hề biết được mối quan hệ của con và Mạnh Kha. Bà ấy chỉ thố lộ trong sự vô tình.
Biết Hoài Phương rất cứng rắn khi bảo vệ những lý lẽ của mình, bà nói:
− Đã khẳng định người thanh niên ấy đã phản bội, sao con lại còn vẹn lòng chung thủy?
Cô thở dài:
− Đấy chính là nỗi khổ tâm mà con đang đeo mang đấy, bà ạ. Con hận Mạnh Kha rất nhiều, nhưng đồng thời cũng không làm sao quên được bóng hình anh trong tâm tưởng.
Gật đầu như cảm thông, bà nói:
− Ta hiểu tâm trạng hiện tại của con nhưng rồi thời gian sẽ giúp con nguôi ngoai tất cả.
Ánh mắt Hoài Phương xa xôi, mơ màng:
− Nhưng vết thương lòng sẽ khó thể nhạt phai cũng như tình đầu vẫn sống mãi trong tim con.
− Thế chả lẽ suốt đời con mãi đắm chìm trong ảo vọng sao? Con không thấy là đã tự làm khổ mình à?
− Con vẫn biết mình đang mong chờ một điều vô vọng, nhưng biết sao được khi con không thể nào tìm lại được những phút giây yên ổn trong lòng.
Hiểu rõ nỗi lòng u uất của Hoài Phương, bà Quỳnh vội lảng chuyện vì không muốn khơi gợi thêm nỗi buồn thương đang phủ đầy tâm hồn cô gái trẻ.
− Chiếc nhẫn ấy vì sao lại vuột khỏi tay mà con lại chẳng hề hay biết vậy?
− Có lẽ nó rộng hơn vòng tay con bà ạ.
− Ồ! Tại sao không chọn thật khít?
− Thực ra, nó mới rộng từ khi con bỏ đi đấy thôi.
Bà Quỳnh chợt hiểu:
− À! do lo buồn nghĩ ngợi nên con đã mất sức ư?
− Vâng, vì thế, mà khi chiếc nhẫn vuột đi, con không hề hay biết.
− Thế con phát hiện nó mất từ lúc nào?
− Sau khi con đã hoàn thành chiếc bánh.
Bà Quỳnh nhíu mày:
− Thế thì không sao xác định được nó lẫn lộn vào phần việc nào? Vì trước đấy, con xoay quanh đủ thứ cả.
Chỉ tay ra sân, bà tiếp:
− Hay con thử tìm ngoài vườn hoa xem, lúc nãy con đã hái hoa ngoài ấy
Hoài Phương gật:
− Vâng, con sẽ ra ngoài ấy xem sao.
Giằng khỏi tay Mạnh Kha khi thấy anh cứ kéo mình đi nhanh như chạy, Nguyên Đạt nhăn nhó:
− Mạnh Kha! Sao không dưng anh lại kéo em đi như bị ma đuổi vậy?
Mạnh Kha khẩn trương:
− Có một việc rất quan trọng anh muốn hỏi chú cho rõ ràng.
− Nhưng anh vẫn còn ở lại đây và chúng ta sẽ còn rất nhiều thời gian cho câu hỏi của anh kia mà. Hiện giờ, quan khách đang còn ngồi ra đấy, em đâu thể đứng đây tranh luận cùng anh?
− Nhưng anh không thể chờ đợi được.
Nguyên Đạt thở hắt ra:
− Thôi được. Có việc gì, anh nói đi. Nhưng phải nhanh lên nhé.
Mạnh Kha hỏi ngay:
− Có phải chính tay cô bạn gái của chú đã làm chiếc bánh kem không?
Nguyên Đạt xác nhận:
− Đúng, như em đã nói ngay từ lúc đầu.
− Thế cô ta tên là gì?
− Hoài Phương.
Mạnh Kha bật thốt:
− Hoài Phươngư? Có phải Nguyễn Võ Hoài Phương không?
Nguyên Đạt ngạc nhiên:
− Sao anh biết? Đúng là họ tên của cô ấy đấy.
Mạnh Kha run giọng:
− Cô ta không phải là người sinh trưởng ở đây chứ?
Nguyên Đạt lắc đầu:
− Không. Hoài Phương là người từ xa đến. Chính xác hơn là cô ấy ở Sàigòn.
Chụp vội tay Nguyên Đạt siết chặt, giọng anh nửa như mừng rỡ, nửa lại lo âu.
− Nguyên Đạt! Hãy cho anh biết rõ sự thật quan hệ của chú và Hoài Phương như thế nào?
Ngạc nhiên trước thái độ của Mạnh Kha, nhưng Nguyên Đạt vẫn trả lời:
− Hoài Phương là thư ký riêng của em. Nhưng từ lâu chúng em đã xem nhau như bạn và tình cảm ngày càng một thân thiết hơn.
Mạnh Kha căng thẳng:
− Cũng có nghĩa là Hoài Phương chấp nhận tình cảm của chú?
Nguyên Đạt lắc đầu:
− Không hẳn như thế, dù em đã tỏ rõ lòng mình, nhưng cô ấy đang có một tâm sự chưa được giải tỏa, thế nên mình vẫn chờ đợi, vẫn trông ngóng ở thời gian.
Nhìn chăm chú vào Mạnh Kha, anh bỗng hỏi:
− Nhưng Mạnh Kha này! Đã có việc gì xảy ra và tại sao anh lại hỏi về Hoài Phương với thái độ căng thẳng như thế. Chả lẽ anh và Hoài Phương... có sự quen biết ư?
Từng lời rõ ràng, Mạnh Kha đáp:
− Không chỉ là sự quen biết thông thường mà Hoài Phương là vợ sắp cưới của anh.
Nguyên Đạt trố mắt:
− Anh nói thật ư?
Mạnh Kha đáp:
− Đúng, đấy chính là sự thật!
Nguyên Đạt phủ nhận.
− Không. em không tin. Không tin đâu. Không thể có một việc lạ kỳ như thế. Mạnh Kha, có phải anh đang đùa với em không?
Giọng nói của Nguyên Đạt ngày càng cất cao, bộc lộ rõ vẻ hoảng lọan.
Mạnh Kha cũng lớn tiếng không kém, anh nắm lấy đôi vai Nguyên Đạt siết chặt.
− Chú phải tin. Phải tin tôi, vì đây là sự thật. Chúng tôi đã có với nhau một khoảng thời gian dài rất hạnh phúc, chú biết không?
− Thế thì tại sao cô ấy lại bỏ đi? Nếu thật sự cả hai đang yên ấm?
Mạnh Kha dịu giọng:
− Hoài Phương vì muốn chống lại sự áp đặt của gia đình, muốn bảo vệ tình yêu nên đã âm thầm ra đi như thế.
Nguyên Đạt lắc đầu:
− Vô lý, anh bảo Hoài Phương là vợ sắp cưới, hẳn gia đình cô ấy đã chấp nhận anh, thế sao lại còn áp đặt một người đàn ông khác?
− Đấy chính là nghịch cảnh trớ trêu mà anh và Hoài Phương đang phải gánh lấy.
Nguyên Đạt cau mày:
− Nó như thế nào mà là nghịch cảnh?
− Vì người đàn ông gia đình Hoài Phương áp đặt lại cũng chính là anh.
Lắc đầu vẻ khó hiểu, Nguyên Đạt hỏi:
− Vậy là sao? Mạnh Kha, tôi chưa hiểu thấu điều anh nói.
Mạnh Kha phân bày:
− Nghĩa là anh và Hoài Phương đều bị áp lực của hai bên gia đình. Anh buộc phải cưới vợ và Hoài Phương phải lấy chồng. Nhưng khi đến nơi anh mới vỡ lẽ, người vợ anh bị ép buộc lại chính là Hoài Phương.
Nguyên Đạt kêu lên:
− Ồ, thật hi hữu. Nhưng đấy chẳng phải là một điều may mắn cho cả hai đấy sao?
− Nhưng Hoài Phương lại không biết được điều đấy, cô ấy đã âm thầm ra đi trước khi anh đến.
Nguyên Đạt chợt hỏi:
− Nhưng do đâu anh biết được người làm chiếc bánh này và Hoài Phương của anh là một.
Xòe bàn tay có chiếc nhẫn chiếu sáng lấp lánh, anh nói:
− Đây, chính vậy này đã giúp anh khẳng định được điều mình nói.
− Chiếc nhẫn thì có liên quan gì và anh đã tìm thấy nó ở đâu?
− Đây chính là chiếc nhẫn đính hôn anh trao tặng Hoài Phương mà vừa rồi anh đã tìm thấy trong phần bánh chú đưa cho anh.
Nguyên Đạt sững người, thật là một câu chuyện ly kỳ như trong thần thoại, một sự việc lạ lùng không thể thuyết phục được. Nhưng rõ ràng nó là sự thật và đang phơi bày trước mắt anh. Nó đã làm cho anh cảm thấy hụt hẫng, chới với. Cảm giác đớn đau chua xót cho một tình yêu chưa vẹn đã vội vàng lìa tan bỗng dâng trào vây chặt lấy anh.
Biết nói gì và biết trách cứ ai đây? Khi Mạnh Kha là huyết nhục thâm tình còn Hoài Phương lại chưa đấyn nhận lời bày tỏ?
Chỉ có anh, tình yêu đơn phương chỉ biết trông chờ ở thời gian hôm nay đã phải tan vỡ mất rồi.
Thì ra họ đã yêu nhau tha thiết, đã từng có một thời gian dài hạnh phúc bên nhau, vậy thì ta còn mong chờ gì nơi người con gái ấy?
Nhưng không, ta không thể mất em. Ta không thể rời xa em được dẫu biết chắc chắn em đã yêu Mạnh Kha, đã can đảm rời bỏ gia đình để bảo vệ tình yêu đấy. Nhưng ta lại cũng yêu em bằng tất cả những rung cảm thật sự của trái tim mình.
Vậy thì, Hoài Phương ơi, đừng trách ta khi hành động này được xuất phát bởi tình yêu mãnh liệt ta trao gởi về em.
Mạnh Kha rồi sẽ trở về Sàigòn sau vài ngày lưu trú, Hoài Phương cũng sẽ trở lại với khu ở tập thể của mình. Thế thì làm sao họ có cơ hội gặp gỡ nếu như ta đã cố tình ngăn cách? Chỉ cần phủ nhận người con gái ấy không phải là Hoài Phương thì tất cả sẽ trở lại bình thường như những ngày tháng đã qua. Cho ta lại vẫn đặt trọn vào Hoài Phương với một niềm hy vọng vô bờ.
Tình yêu vị kỷ đã làm cho Nguyên Đạt không còn nghĩ đến thâm tình huyết nhục, dẫu không là anh em ruột nhưng cả hai cùng ràng buộc bởi sợi dây huyết thống.
Nguyên Đạt đã quyết lòng chiếm lấy Hoài Phương nên đã bất chấp mọi thủ đoạn dù nó thấp hèn ra sao cũng mặc.
Với ý chí cương quyết trong đầu, Nguyên Đạt đã đổi thay ngay thái độ. Ra vẻ thản nhiên, anh thở phào reo lên:
− Ồ! Một sự trùng hợp đến không ngờ. Mạnh Kha à! Suýt tý nữa em đã phải lầm lẫn.
Mạnh Kha kêu lên:
− Nguyên Đạt, chú không muốn nói cô gái ấy không phải là Hoài Phương chứ?
− Nhưng đấy là sự thật!
− Thế sao lúc nãy chính chú đã khẳng định cô gái làm bánh chính là Hoài Phương.
Nguyên Đạt gật đầu:
− Em không phủ nhận.
Mạnh Kha ngơ ngác:
− Vậy thì đã rõ ràng còn gì?
− Không đâu Mạnh Kha, họ chỉ giống nhau ở cái tên và hoàn cảnh xa xứ, nhưng Hoài Phương của anh và Hoài Phương của em là hai con người hoàn toàn khác nhau.
− Nhưng còn chiếc nhẫn, chả lẽ cũng là sự trùng lặp ư?
− Riêng chiếc nhẫn thì đúng là kỷ vật của anh, và chỉ có mỗi một chiếc.
− Nguyên Đạt, chú nói năng lung tung anh không hiểu gì cả.
− Đơn giản thôi, Hoài Phương của em đã mua lại chiếc nhẫn từ một cô gái đã mang nó trong tay.
Mạnh Kha phản đối:
− Vô lý, không thể có việc đấy. Hoài Phương không túng bấn đến phải bán nó đi!
− Làm sao anh có thể chắc chắn cô ấy không rơi vào hoàn cảnh đấyi nghèo khi ra đi với hai bàn tay trắng.
− Nhưng anh không tin Hoài Phương lại có thể xa rời kỷ niệm ấy khi cô ấy bỏ gia đình cũng chỉ vì bảo vệ tình yêu.
Nguyên Đạt nhún vai:
− Biết sao được khi nhu cầu cuộc sống cấp bách hơn.
Chăm chú nhìn Nguyên Đạt, Mạnh Kha chợt hỏi:
− Chính cô bạn của em đã nói thế thật ư?
Lảng tránh ánh mắt Mạnh Kha, anh đáp nhẹ:
− Vâng!
Mạnh Kha nói ngay:
− Nếu thế em hãy cho anh được gặp gỡ cùng cô ấy để hỏi rõ vài điều nhé.
Nguyên Đạt bối rối:
− Ơ để làm gì? Chả lẽ anh lại không tin những lời nói của em ư?
− Không phải thế, cái chính là anh muốn biết rõ cô ấy đã gặp Hoài Phương trong trường hợp nào?
Vỗ vai Nguyên Đạt, anh cười tiếp:
− Vả lại, chú cũng đã hứa sẽ giới thiệu cô em dâu cho anh biết mặt kia mà!
Nguyên Đạt đành xuôi theo:
− Vâng, em không quên điều ấy.
− Vậy thì chú thực hiện lời hứa của mình đi.
Nhìn thẳng vào mắt Nguyên Đạt, anh bỗng nói:
− Dẫu không gặp được Hoài Phương như lòng mong muốn của mình, nhưng anh rất mừng vì hai cô gái đấy không có sự liên quan với nhau. Chú có nghĩ thế không?
Gật đầu, anh đáp:
− Vâng, em cũng nghĩ thế Mạnh Kha ạ!
Và Nguyên Đạt vội quay đi sau câu nói, chút sĩ diện của lương tâm khiến anh cảm thấy hổ thẹn khi đang nói điều gian dối. Nhưng con tim yêu mãnh liệt đã xóa mờ đi lý trí để anh chỉ biết hành động theo sự sai khiến của con tim.
− Hoài Phương em đang tìm gì ở khóm hoa đấy vậy?
Ngước nhìn người vừa đến với câu hỏi, Hoài Phương mỉm cười đáp:
− Tôi đang tìm một vật bị đánh rơi Nguyên Đạt ơi.
− Là vật gì thế? Nói đi, anh tìm giúp cho.
− Đấy là chiếc nhẫn tôi vẫn đeo hàng ngày ấy.
Nguyên Đạt khựng người, vậy là điều Mạnh Kha vừa nói đã được khẳng định, Hoài Phương chính thực là người anh đang tìm kiếm.
Nguyên Đạt chợt nói:
− Chiếc nhẫn ấy ra sao và giá trị có lớn lắm không mà Hoài Phương phải tìm kiếm vất vả quá vậy? Hay là để anh mua tặng cho em một chiếc khác nhé.
− Ồ không! Đừng làm thế Nguyên Đạt, dẫu không đo lường được giá trị vật chất của chiếc nhẫn ấy nhưng điều tôi quan tâm đích thực là ở giá trị tinh thần. Vì thế không thể thay thế vật khác được.
Nguyên Đạt thăm dò:
− Hoài Phương cho anh cảm giác như nó là ... nhẫn đính hôn vậy.
Hoài Phương khẳng định:
− Sự thật là thế đấy, Nguyên Đạt ạ!
Sững người trước lời thú nhận của Hoài Phương, nhưng rồi Nguyên Đạt vội khỏa lấp:
− Nhưng nó đã trở thành quá khứ và Hoài Phương đang mong chờ thời gian xóa nhòa đi phải không?
Hoài Phương thở dài:
− Tôi không nghĩ sẽ thực hiện nó dễ dàng đâu Nguyên Đạt ạ!
− Nhưng anh lại tin Hoài Phương sẽ làm được điều đấy
Anh lảng chuyện:
− Trông em có vẻ mệt mỏi quá, hay để anh đưa em về khu tập thể nhé!
Hoài Phương lưỡng lự:
− Nhưng tôi chưa chúc thọ cho bà, chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình kia mà.
− Không cần thiết đâu Hoài Phương, lẽ ra em đến chỉ mỗi việc ấy, nhưng rồi em lại lao vào phụ giúp bà Quỳnh, quần quật suốt từ sáng hẳn em đã mệt lắm rồi còn gì?
Hoài Phương mỉm cười:
− Chỉ những việc vặt thôi, có gì là quá đáng đâu để anh phải quan tâm nhiều đến vậy?
Nguyên Đạt nài nỉ:
− Nhưng anh thật sự không yên lòng khi nhìn thấy. Hãy để anh đưa em về Hoài Phương nhé!
Lắc đầu chịu thua, cô đáp:
− Ừ thì về vậy. Nhưng anh cho tôi nhắn lời chúc thọ đến bà chủ nhé.
− Vâng, anh sẽ nói, chắc chắn mẹ anh sẽ hài lòng.
Thở phào nhẹ nhõm Nguyên Đạt đưa cô về, trong tâm trạng vui tươi hồ hởi.
Vậy là Hoài Phương không có được cơ hội gặp gỡ Mạnh Kha, cũng như Mạnh Kha chẳng bao giờ biết được sự có mặt của Hoài Phương tại nơi này.
Đã ba ngày trôi qua từ sau lễ thượng thọ của bà Trâm Anh, Mạnh Kha vẫn lưu trú nơi đây với quyết tâm tìm hiểu sự thật. Thái độ lẩn tránh của Nguyên Đạt mỗi lúc anh muốn gặp gỡ người con gái mang tên Hoài Phương đã làm Mạnh Kha hoài nghi ngờ vực dẫu Nguyên Đạt đã đưa ra một lý do rất chính đáng.
− Độ rày công việc bận rộn quá em chưa thể đưa anh đến gặp Hoài Phương được.
Vậy là Mạnh Kha vẫn cứ chờ đợi với nỗi xốn xang ray rứt, với sự nghi ngờ ngày một lớn dần thêm lên. Đã nhiều phen anh toan đến thẳng nhà máy để làm rõ vấn đề, nhưng Mạnh Kha sợ sự đường đột của mình sẽ gây ra sự tranh chấp dù Nguyên Đạt chỉ là kẻ đến sau. Anh muốn Nguyên Đạt nhìn thấy rõ sự sai trái của chính mình.
Từ cửa sổ phòng sát ban công, bà Trâm Anh đã chứng kiến nỗi bức xúc của Mạnh Kha qua hơi thuốc được anh rít dài một cách liên tục. Bao nghi vấn cứ quanh quẩn trong đầu mà không sao bà lý giải được!
Điều gì đã xảy ra cho Mạnh Kha khi nó mới đến đây? Vì sao Mạnh Kha lại cố đè nén cảm xúc như đang dậy sóng của mình?
Gặp lại đứa cháu gọi mình bằng cô sau hai năm vắng mặt, bà Trâm Anh đã mừng rỡ xiết bao. Vì hiếm muộn, bà chỉ có mỗi Nguyên Đạt nên đã xem Mạnh Kha như chính con ruột của mình.
Giờ đây nhìn thái độ của Mạnh Kha bà đã không thể yên tâm liền rời phòng bước xuống sân với quyết tâm tìm hiểu sự thật.
− Kìa cô, trời đã khuya rồi sao cô chưa nghỉ ngơi lại xuống đây làm gì?
Mạnh Kha lên tiếng hỏi khi bất ngờ nhìn thấy bà Trâm Anh bước tới.
Bà Trâm Anh hỏi lại:
− Thế còn cháu, có tâm sự gì lại ngồi bất động mãi nơi đây vậy?
Mạnh Kha mỉm cười:
− Cháu chỉ ngồi hóng mát thôi cô ạ!
Bà lắc đầu phủ nhận:
− Cháu không qua mắt được ta đâu Mạnh Kha. Hãy nhìn lại dưới chân mình xem, không ai muốn thư giãn bằng cách tự đốt phổi của mình như thế cả.
Vội nhìn xuống ngay sau câu nói của bà Trâm Anh, Mạnh Kha bỗng giật thót người vì chính anh cũng không ngờ mình lại đốt thuốc nhiều đến vậy.
Mỉm cười ngượng ngùng, anh lãng truyện:
− Cô muốn nói chuyện gì với cháu vậy?
Bà Trâm Anh bỗng trầm giọng:
− Mạnh Kha, thực ra cháu đang lo lắng điều gì? Hãy nói rõ cho ta biết đi.
Mạnh Kha lẩn tránh:
− Chuyện thường thôi, không đáng để cô phải quan tâm đâu ạ!
− Nhưng ta lại muốn biết.
Mạnh Kha lưỡng lự, anh chưa biết phải quyết định ra sao bà bỗng nói:
− Mạnh Kha, cháu có còn xem ta là cô ruột của mình không?
Anh kêu lên:
− Kìa, sao cô lại nói vậy. Có bao giờ cháu thất kính với cô đâu.
− Vậy thì cháu hãy cho ta biết rõ nguyên nhân đi, vì sao cháu lại thẫn thờ, buồn bã?
− Thôi được, cháu sẽ nói.
Bằng một giọng trầm buồn, tha thiết anh cho bà Trâm Anh biết rõ mối tình nghiệt ngã của mình. Sự ra đi của Hoài Phương và việc tìm kiếm của mình từ bấy lâu nay.
Bà Trâm Anh kêu lên khi anh vừa kết thúc câu chuyện.
− Thật là một sự ngẫu nhiên kỳ lạ!
Như sực nhớ bà bỗng reo lên:
− Cô thư ký của Nguyên Đạt cũng có tên Hoài Phương đấy. Sao con không thử đến gặp cô ấy xem.
Mạnh Kha gật đầu:
− Con đã biết rõ điều đấy nhưng lại không thể đến gặp được.
− Tại sao?
− Vì Nguyên Đạt đã khẳng định cô gái ấy không phải là người con muốn tìm.
− Vậy ra Nguyên Đạt cũng đã biết chuyện này?
− Thưa vâng! Nhưng thái độ của Nguyên Đạt rất khác thường từ sau ngày hiểu rõ mọi chuyện!
Bà Trâm Anh hỏi ngay:
− Nó như thế nào?
− Nguyên Đạt thường xuyên lẩn tránh con và tìm đủ mọi lý do không cho con gặp mặt cô gái ấy, dù con chỉ muốn đến với tư cách của một người anh.
Bà Trâm Anh nhíu mày:
− Tại sao Nguyên Đạt lại làm như vậy?
− Con không hiểu được nguyên nhân nhưng chính thái độ của Nguyên Đạt đã khiến con hoài nghi.
− Con nghĩ Nguyên Đạt đã che giấu cô gái ấy ư?
− Vâng! Sự thật là như thế.
Trước lời nói khẳng định của Mạnh Kha, bà Trâm Anh cảm thấy tức giận đứa con trai của mình vô cùng. Dẫu vẫn biết chính vì nặng lòng yêu thương đứa con gái ấy nên Nguyên Đạt đã có những hành động nông nổi, đã dùng thủ đoạn thấp hèn để tranh đoạt lấy tình yêu, nhưng sao Nguyên Đạt không nghĩ đối thủ lại chính là người anh họ của mình và Nguyên Đạt đã hoàn toàn sai quấy khi anh chỉ là kẻ đến sau.
Không, Nguyên Đạt không thể là con người đê hèn đến vậy, không thể vì tình yêu mà quên đi cốt nhục thâm tình.
Lắc đầu khẳng khái, bà đáp:
− Rồi Nguyên Đạt sẽ nhận rõ được việc làm sai trái của mình, cháu hãy yên tâm và nếu thực sự Hoài Phương chính là người con gái cháu đang tìm kiếm thì không ai có thể tranh giành được cả.
Nép người vào sau một thân cây to, Nguyên Đạt hướng tia nhìn của mình về phía Hoài Phương đang ngồi lặng yên trên một băng ghế đá dưới gốc Ngọc Lan. Anh quan sát thật tỉ mỉ từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp khả ái kia. Nó đang phảng phất một nỗi buồn sâu kín mà sự trầm lặng nơi cô càng tăng thêm sự hấp dẫn.
Nhẹ nhàng đến bên Hoài Phương, Nguyên Đạt im lặng ngồi xuống bên cạnh rồi nhẹ nhàng khẽ đặt tay lên vai cô. Dù cái va chạm rất khẽ, nhưng cũng đủ làm cho Hoài Phương giật mình choàng tỉnh. Gỡ nhẹ tay anh ra khỏi vai, Hoài Phương kêu lên:
− Kìa, Nguyên Đạt! Anh đến từ bao giờ?
Nguyên Đạt mỉm cười:
− Từ lúc em còn mãi đắm chìm trong những suy nghĩ riêng tư của mình.
Hoài Phương bẽn lẽn:
− Thế ư? Nhưng anh đến có việc gì không Nguyên Đạt?
Nhìn chăm chú vào ánh mắt Hoài Phương, Nguyên Đạt bỗng nói:
− Anh đến theo sự thôi thúc của trái tim mình. Hoài Phương! Anh muốn nói...
Hoài Phương quay đi, cô lảng tránh:
− Đừng, Nguyên Đạt! Anh đừng nói gì cả.
Xoay người cô lại, nâng cằm trên đôi tay của mình, Nguyên Đạt tha thiết:
− Hoài Phương! Tại sao em cứ mãi lẩn tránh tình cảm của anh? Em không yêu anh hay không thể quên đi quá khứ đau buồn kia?
− Phải, tôi không thể quên, Nguyên Đạt ạ.
− Tại sao? Chẳng lẽ vết thương lòng vẫn mãi mãi tồn đọng trong em?
Hoài Phương gật nhẹ, tránh vòng tay Nguyên Đạt, cô nói:
− Có lẽ là như thế. Vì mối tình kia vẫn còn nhức nhối trong tim và bóng hình người đàn ông tôi yêu muôn đời không thể xóa nhòa được trong tâm trí.
− Không lẽ em tôn thờ mãi quá khứ, trong khi nó chỉ đem đến cho em niềm đau và nỗi khổ tâm?
Hoài Phương nhìn xa xôi:
− Một lần yêu với cả con tim chân thành để rồi nhận lấy sự lừa lọc phũ phàng cũng đủ cho tôi đấyng chặt cửa con tim mình.
− Nhưng trên đời này, đâu chỉ hiện hữu một người đàn ông và đâu phải ai cũng mang dòng máu họ Sở?
− Tôi hiểu điều đấy, nhưng một lần trúng tên đã khiến tôi run rẩy và nghi ngờ tất cả.
− Hoài Phương! Em đừng tự hành hạ mình như thế nữa. Anh yêu em và muốn giúp em xóa bỏ ám ảnh đấy.
Vẫn lắc đầu, Hoài Phương đáp:
− Tôi rất xúc động trước chân tình của anh, nhưng trong tim tôi, đã khắc ghi một bóng hình duy nhất.
− Người ấy hẳn đã quên em rồi.
− Thế mà tôi vẫn yêu.
− Em thật bướng bỉnh.
− Đấy là tật xấu nhất của tôi. Nhưng tôi vẫn không sửa được. Nguyên Đạt! Tôi còn nhiều tật xấu nữa, mà anh chưa thấy. Tốt nhất, anh nên lánh xa tôi thì hơn.
Nguyên Đạt bỗng nghe lòng đau nhói. Thì ra hình ảnh Mạnh Kha ngày nào vẫn còn sáng ngời, đậm nét trong lòng Hoài Phương. Dù thời gian có qua đi, và sự quan tâm của anh có chu đáo đến thế nào thì hình ảnh kia vẫn chẳng thể xóa mờ trong lòng cô gái chung thủy rất mực này. Vậy thì còn gì cho anh mong chờ? Còn gì cho anh hy vọng? Những tưởng thời gian sẽ giúp cho cô quên đi và thời gian cũng sẽ cho anh cơ hội. Nhưng nào ngờ sự việc lại trái hẳn với niềm mong ước của anh.
Thế thì dù anh có dùng thủ đoạn để chiếm đoạt cũng không sao chiếm được cả linh hồn lẫn thể xác của Hoài Phương. Duyên phận này chẳng phải của anh thì anh còn tranh đoạt làm gì? Đã không được Hoài Phương đáp lại mà tình thân huyết nhục cũng vĩnh viễn không còn.
Ta sẽ đến gặp Mạnh Kha để tạ lỗi cùng anh vì sự im hơi lặng tiếng của mình trong những ngày qua đã để anh phải sống trong sự khắc khoải đợi chờ và hoài nghi nôn nóng.
− Nguyên Đạt! Mẹ muốn nói chuyện với con mẹ vào được chứ?
Đang cúi người trên đống hồ sơ trong phòng làm việc của mình, Nguyên Đạt chợt ngẩng phắt dậy khi tiếng nói của bà Trâm Anh vang lên trước cửa phòng.
Rời nhanh khỏi ghế, anh bước tới bên cửa.
− Con mời mẹ, có việc gì thế hởmẹ?
Vừa ngồi vào ghế, bà Trâm Anh đã đi ngay vào chuyện.
− Mẹ muốn biết quan hệ của con với cô gái tên Hoài Phương.
Nguyên Đạt ngập ngừng:
− Sao bỗng dưng hôm nay mẹ lại đề cập với con chuyện này?
− Vì mẹ muốn biết rõ tình cảm của con với cô gái ấy. Có phải con đã thật sự thương yêu Hoài Phương không?
− Thưa vâng.
− Nhưng đáp lại thì sao? Hoài Phương cũng đặt trọn tình cảm vào con chứ?
Lưỡng lự một lúc thật lâu, cuối cùng Nguyên Đạt cất tiếng:
− Con nghĩ Hoài Phương chỉ dành cho con một tình bạn.
− Tại sao?
− Vì hình ảnh của người xưa vẫn còn sáng ngời trong tim cô ấy mà con của mẹ lại không đủ tài để xóa tan đi.
− Thời gian không giúp sức cho con sao?
Lắc đầu tỏ vẻ bất lực, anh đáp:
− Con đã thử thách nhưng chỉ hoài công. Vì tình yêu trong Hoài Phương quá mãnh liệt.
Bà Trâm Anh chợt hỏi:
− Vậy ra, con cũng đã hiểu rõ vấn đề đấy ư? Thế bao giờ con mới chịu từ bỏ thủ đoạn của mình?
Nguyên Đạt kêu lên:
− Kìa! Mẹ nói thế là sao?
− Là con đã quá thấp hèn khi đi giành giật tình yêu từ tay kẻ khác.
Nguyên Đạt sững sờ:
− Mẹ! Vậy ra mẹ đã biết rồi à?
Bà Trâm Anh bỗng tức giận:
− Hừ! Không ngờ ta lại có một đứa con ti tiện như thế. Lại muốn dùng thủ đoạn ngay cả với anh họ của mình để chiếm lấy tình yêu.
Nguyên Đạt cúi đầu:
− Tất cả chỉ vì con đã nặng lòng yêu Hoài Phương mà thôi.
− Nhưng đấy là tình yêu mù quáng. Con nên nhớ, hạnh phúc là phải do chính mình tìm thấy thì mới có giá trị. Chứ giành giật trên tay người thì chẳng khác nào là một kẻ đê hèn. Ta chẳng bao giờ chấp nhận như thế.
− Mẹ con đã hiểu ra mọi việc nên cương quyết sẽ gặp Mạnh Kha để tạ lỗi việc vừa qua.
Gật đầu hài lòng, bà đáp:
− Có thế chứ, là một người chân chính làm việc gì cũng cần phải rõ ràng dù bất cứ lãnh vực nào. Con hãy nhớ lấy điều đấy. Không nên để một phút đam mê làm mờ đi lý trí để khi hối hận, sẽ không còn kịp nữa.
Lời bà Trâm Anh vang bên tai cho Nguyên Đạt thấy rõ tấm lòng nhân hậu của bà. Cha mất sớm, từ nhỏ, anh đã chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của bà, nên cũng đã trở thành một con người tốt, có danh phận trong xã hội, như mọi người. Hôm nay chỉ vì một phút đam mê suýt tí nữa anh đã làm điều trái khuấy, đi ngược sự giáo huấn của bà. Một điều mà chưa bao giờ anh dám nghĩ đến.
− Chiều nay, anh không đi đâu sao Mạnh Kha?
Mạnh Kha mỉm cười nhìn Nguyên Đạt vừa bước vào phòng đã bật ngay câu hỏi.
− Đi đâu bây giờ hở chú? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy tụ điểm với những tiết mục ca nhạc nhàm chán ấy.
Nguyên Đạt gật gù:
− Phải rồi, thị trấn bé này thì làm sao sánh được bằng Sàigòn? Nhưng như thế cũng đã Mạnh Cường lắm rồi Mạnh Kha ạ!
Mạnh Kha mỉm cười:
− Nói thế thôi, chứ dù có mới lạ hơn cũng không làm cho anh tìm thấy được niềm vui đâu.
− Tại sao?
− Ngày nào chưa tìm thấy được Hoài Phương là anh chưa thể có niềm vui trọn vẹn.
− Anh nặng lòng với cô gái ấy đến thế ư?
Mạnh Kha gật đầu:
− Vâng, anh không chối là suốt đời không thể nào quên được người con gái ấy.
− Nhưng cô ta giờ như bóng chim tăm cá, biết phải tìm kiếm nơi đâu.
− Dẫu không có một tia hy vọng nào, anh cũng không bao giờ bỏ dở quyết định của mình Nguyên Đạt ạ.
− Ngộ lỡ suốt đời anh không tìm thấy thì sao? Chả lẽ cứ sống mãi với quá khứ ư?
Nhìn Nguyên Đạt chăm chú, anh bỗng gật đầu khẽ nói:
− Vâng, nếu thật sự có việc ấy xảy ra.
Nguyên Đạt sửng sốt, anh không ngờ tình yêu của Mạnh Kha cũng mãnh liệt chẳng kém Hoài Phương.
Hai con người ấy, đã thật sự hướng trọn về nhau với đôi tim đều cháy bỏng, thế mà suýt tý nữa anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng, đã toan chia rẽ đôi lứa.
Nếu như không nhờ vào lời khuyên bảo của bà Trâm Anh và sự bền lòng chặt dạ của Hoài Phương, hẳn anh đã dấn sâu vào lỗi lầm, sẽ phải ray rứt lương tâm đến suốt cả cuộc đời. Rất may, là anh đã dừng chân, thức tỉnh kịp thời.
Hướng về Mạnh Kha với tia nhìn đầy ngụ ý, Nguyên Đạt mỉm cười, hỏi:
− Thế lý do vì sao anh còn ở lại nơi đây mà chưa tiếp tục công việc tìm kiếm của mình?
− Anh muốn thư giãn tinh thần một thời gian.
− Hay chính vì nghi ngờ em nên anh đã ở lại đây lâu hơn dự tín?
Mạnh Kha kêu lên:
− Kìa, Nguyên Đạt! Sao chú lại nói thế? Anh có hoài nghi điều gì nơi chú đâu.
Nguyên Đạt chợt nghiêm giọng:
− Em hiểu tâm trạng của anh, Mạnh Kha ạ. Chính vì thế, hôm nay em mới đến đây để nói với anh một việc.
− Việc gì hở Nguyên Đạt?
− Trước tiên, em muốn xin anh bỏ qua cho sai lầm của em trước đây.
Ngạc nhiên, Mạnh Kha kêu lên:
− Cậu đã phạm sai lầm gì mà xin anh tha thứ?
− Một sai lầm rất đáng trách, bởi tình yêu vị kỷ mà ra.
Mạnh Kha chợt hiểu, anh run giọng hỏi:
− Chú nói thế, có nghĩa là Hoài Phương...
Gật đầu, Nguyên Đạt xác nhận:
− Phải. Cô gái làm bánh và Hoài Phương anh đang tìm kiếm chỉ là một người.
Chụp vội vai Nguyên Đạt, Mạnh Kha khẩn trương:
− Có thật thế không, Nguyên Đạt? Điều chú nói là sự thật ư? Chú không dối gạt anh chứ?
Nguyên Đạt khẳng định:
− Em không có lối đùa vô ý thức như thế bao giờ. Để chuộc lỗi cùng anh, sáng mai em sẽ đưa anh đến gặp Hoài Phương.
Mạnh Kha nôn nóng:
− Sao không ngay bây giờ mà phải để đến sáng mai?
Nguyên Đạt lắc đầu, trấn an:
− Đừng căng thẳng như thế, Mạnh Kha. Dẫu có muốn đưa anh đi ngay bây giờ cũng không thể được đâu.
− Tại sao?
− Thế anh không thấy là đã khuya lắm rồi ư? Và ngoài kia, dường như trời đang vần vũ như báo hiệu một cơn mưa sắp đến đấy!
Một cơn gió mạnh chợt thổi xốc tới như muốn củng cố thêm cho lời nói của Nguyên Đạt đã làm cho Mạnh Kha chợt dịu lại. Quả là ta không thể đến gặp được Hoài Phương ngay trong lúc này. Thôi thì cố gắng chờ đến sáng mai vậy. Sau cơn mưa đêm nay, ngày mai trời lại sáng, như chuyện tình của đôi ta đã qua được cơn sóng dữ ba đào, để muôn đời vẫn luôn đẹp mãi, phải thế không em?
Hoài Phương! Hãy chờ anh! Hãy chờ anh, em nhé.
Đang thu xếp đống hồ sơ chuẩn bị ra về, bất chợt tiếng gõ cửa vang lên, khiến Hoài Phương dừng tay, cất tiếng:
− Mời vào.
Cánh cửa bật mở và người vừa xuất hiện ngay tầm nhìn của Hoài Phương đã làm cô giật mình chết sững. Quá khứ đã trở về giữa lúc cô không chờ đợi.
Tiến thẳng về phía cô, anh cất tiếng:
− Hoài Phương! Sao lại nhìn anh sững sờ vậy? Em không nhận ra anh ư? Mạnh Kha của em đây!
Bật lùi về phía sau, như một phản xạ tự nhiên. Hoài Phương xua tay, ngăn không cho Mạnh Kha bước tới:
− Đừng, anh đừng bước tới gần tôi. Tôi không quen anh, tôi không biết Mạnh Kha nào cả.
Mạnh Kha hốt hoảng:
− Kìa, Hoài Phương! Em làm sao vậy?
− Tôi không sao cả, vẫn đủ tỉnh táo để đối diện cùng anh đây.
− Thế sao em lại thốt lời như hoảng loạn? Sao em lại không nhận ra anh?
Hoài Phương gật đầu:
− Đúng. Tôi không thể nhận ra. Vì anh đâu phải là Mạnh Kha.
Anh gằn giọng:
− Hoài Phương! Anh không tin chỉ một thời gian ngắn ngủi, lại có thể làm cho em lãng quên một cách nhanh chóng như thế.
Từng lời khẳng định, Hoài Phương nói:
− Đúng. Tôi không quên và rất sáng suốt để nói với anh rằng: Mạnh Kha ngày nào với một tình yêu say đắm, với lời thề son sắt, chung thủy đã chết rồi. Để giờ đây hiện diện trước mặt tôi chỉ là một con người lọc lừa, giả trá, xem tình yêu như một trò đùa.
Mạnh Kha bật hét lớn như không dằn được nỗi ấm ức trong lòng.
− Không, không. Anh không phải là một con người như thế, em không được kết tội anh.
Hoài Phương không kém:
− Tại sao tôi lại không thể nói lên sự thật, khi chính sự lọc lừa phản bội của anh đã khiến tôi mất hết niềm tin vào cuộc sống.
− Nhưng anh không hề lừa dối. Anh vẫn yêu em với trọn vẹn trái tim mình.
− Bằng cách đi cưới cho mình một người con gái khác ư?
Mạnh Kha nói nhanh:
− Nhưng em có biết người con gái đấy là ai không?
− Là người anh đã thương yêu và chấp nhận cho cô ta bước vào đời mình, là một người có diễm phúc hơn tôi.
Mạnh Kha khổ sở:
− Hoài Phương! Hãy nghe anh nói. Em đã vội vàng khi quyết định ra đi, nên em đâu ngờ được người con gái mà gia đình đã buộc anh phải cưới chính thực là...
− Là một người có nhiều ưu điểm hơn tôi, nên đã được anh trao tặng bằng một hôn lễ rõ ràng.
Hoài Phương lại cắt ngang lời anh nói rồi cô vội vàng xua tay:
− Anh đừng nói nữa. Đừng tiếp tục lừa dối tôi thêm nữa. Tôi đã đau khổ nhiều vì sự phản bội của anh. Xin anh hãy để cho tôi yên, cho tâm hồn tôi được bình thản sau những việc đã xảy ra.
− Nhưng anh không hề lừa dối, không hề phản bội lại tình em. Hãy cho anh được nói, được giải bày rõ ràng.
Bịt chặt hai tai, Hoài Phương như hoảng loạn:
− Không. Không. Tôi không muốn nghe anh nói. Tôi không muốn biết thêm một chi tiết nào về anh nữa cả. Anh đi đi. Anh đi đi.
Chụp lấy đôi vai nhỏ bé của Hoài Phương siết chặt, Mạnh Kha hét lớn:
− Em phải nghe, em phải tin những lời anh nói.
Vùng khỏi tay anh, Hoài Phương gằn tiếng:
− Không. Không. Tôi không tin. Tôi không nghe gì cả.
Và rồi trong nỗi hoảng loạn tinh thần, sự xúc động dâng tràn cho Hoài Phương bật lên tiếng khóc nức nở. Đồng thời cô bỗng bật người chạy thật nhanh ra khỏi cửa phòng trước khi bàn tay Mạnh Kha kịp với tới người cô.
Vội lách người sang bên khi vừa chợt trông thấy một bóng người lao nhanh từ trong phòng ra, Nguyên Đạt sau phút bất ngờ đã nhận ra Hoài Phương, liền gọi với theo.
− Hoài Phương! Hoài Phương!
Quay nhìn Mạnh Kha đang đứng thẫn thờ trông theo, Nguyên Đạt bật hỏi:
− Đã xảy ra việc gì hở Mạnh Kha? Tại sao cô ấy lại bỏ chạy?
Mạnh Kha lắc đầu, buồn bã đáp:
− Cô ấy đã hiểu lầm việc trước đây, nhưng lại không cho anh lấy một lời giải bày.
− Hoài Phương đã hiểu lầm điều gì? Có phải cô ấy bảo anh phản bội không?
Mạnh Kha ngạc nhiên:
− Sao chú biết? Đúng là cô ấy đã buộc tội anh như thế?
− Trong một lần nói chuyện cùng Hoài Phương, em đã nghe cô ấy nhắc về anh với cả sự hờn oán lẫn yêu thương.
− Nhưng sao Hoài Phương lại biết anh đi cưới vợ khi cô ấy đã bỏ đi trước đấy? Hay là chú đã..
Nguyên Đạt cắt ngang:
− Anh cho rằng tôi thêu dệt ư? Nếu thật sự là một người ti tiện thì tôi đâu để anh gặp gỡ cùng Hoài Phương dẫu thủ đoạn của mình không thành.
− Anh xin lỗi vì đã có ý nghĩ không tốt về chú.
Vỗ vai Mạnh Kha như cảm thông, anh nói:
− Em hiểu tâm trạng của anh mà. Anh hãy suy nghĩ kỹ lại xem, lý do vì sao Hoài Phương biết được điều ấy?
Ánh mắt sa sầm, anh bóp trán nghĩ ngợi một lúc thật lâu, rồi như chợt nhớ, Mạnh Kha reo lên:
− Thôi, đúng rồi. Anh đã nhớ ra rồi.
− Là sao hở Mạnh Kha?
− Có một lần anh vừa đi công việc cùng mẹ về...
Vừa trông thấy Mạnh Kha bước vào phòng khách, dì Tư giúp việc đã nói ngay:
− Cậu Hai! Lúc nãy có một cô gái đến tìm cậu.
Dừng chân bước, anh hỏi:
− Là ai thế hả dì Tư?
Dì Tư lắc đầu:
− Tôi không biết, cô gái này rất lạ, dường như mới đến đây lần đầu.
− Thế tên cô ta là gì?
Vẫn lắc đầu, dì nói:
− Cô ấy không nói, dù tôi đã bảo sẽ về nói lại với cậu.
Mạnh Kha nghĩ ngợi, không biết cô gái nào đã đến tìm anh. Chẳng lẽ... ồ không đâu, Hoài Phương không đến đây đâu.
Dì Tư chợt kêu lên, khi vừa sực nhớ:
− À! Cô ấy còn nói thế này: "Tên của cháu có lẽ giờ này anh Mạnh Kha không cần biết đến đâu". Rồi cô buồn bã bỏ đi ngay sau đấy.
........
− Vậy anh đoán chắc người ấy là Hoài Phương ư?
− Phải. Vì chính người giúp việc ấy đã cho Hoài Phương biết điều này.
− Sao anh dám khẳng định như thế?
− Anh căn cứ vào câu nói và thái độ buồn bã của cô gái lúc bỏ đi sau khi đã trò chuyện cùng dì Tư.
Nguyên Đạt gật đầu:
− Có lý lắm.
Rồi anh bỗng nói:
− Mạnh Kha này! Nếu thế, tại sao ta không nhân cơ hội để tương kế tựu kế hầu đem đến sự bất ngờ lý thú cho Hoài Phương!
− Nhưng bằng cách nào?
− Rồi em sẽ cho anh biết cụ thể. Nhưng việc trước tiên bây giờ là anh gọi điện về ngay cho gia đình Hoài Phương để kể rõ sự việc và yêu cầu họ giữ kín tung tích của anh khi Hoài Phương về đến.
− Sao chú biết chắc Hoài Phương sẽ về nhà?
Nguyên Đạt khoa tay:
− Cậu cứ vững tin về em, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cho anh đấy.
Đưa tay nhấn vào nút chuông trước cổng ngôi biệt thự quen thuộc, Hoài Phương chợt nghe lòng rưng rưng thương cảm. Trở về nhà sau ba tháng rời xa chốn thân yêu, Hoài Phương bỗng thấy chán chường mệt mỏi, lòng càng nặng nề hơn trước lúc ra đi bởi cuộc chạm trán cùng Mạnh Kha, và chính điều đấy đã đưa đến sự quyết định quay về của cô.
− Trời ơi! Cô Hai! Cô đã về đấy phải không?
Tiếng reo vang của bà vú đã làm cho Hoài Phương sực tỉnh. Cô mỉm cười, đáp:
− Vâng, con đã về đây, thưa vú.
Mở rộng cánh cửa, bà đấyn chiếc túi xách từ tay Hoài Phương.
− Cô vào nhà đi. Ông chủ vừa đi làm về đấy.
− Thế còn mẹ con?
Hoài Phương hỏi ngay, vì thường ngày cả ba và mẹ cô cùng làm việc chung trong công ty.
Bà vú lắc đầu, đáp:
− Dạo này, sức khỏe của bà chủ không được tốt, nên không đến công ty cùng ông được.
Hoài Phương hoảng hốt, chụp vội tay vú hỏi nhanh:
− Mẹ con ngã bệnh ư? Từ bao giờ? Người có sao không hở vú?
Trấn an Hoài Phương, bà nói:
− Không sao đâu cô Hai, bà chủ chỉ vì nhớ cô cứ khóc mãi, lại không chịu ăn uống, nên cơ thể bị suy nhược. Nhưng hiện giờ bà đã khỏe nhiều.
Bước vội vào trong, Hoài Phương nhanh chóng phóng lên những nấc thang dẫn đến phòng mẹ. Cô lao vào, ôm chầm lấy bà và khóc nức nở:
− Mẹ, mẹ ơi! Con về với mẹ đây.
Bà Hùng Phong sau phút bất ngờ mừng rỡ, vội ôm siết lấy Hoài Phương, nói trong tiếng khóc nghẹn ngào:
− Trời ơi! Con tôi, Hoài Phương! Con của mẹ đây rồi.
Hoài Phương càng nức nở trên vai mẹ:
− Mẹ ơi! Hãy tha thứ cho con. Con nông nổi đã gieo buồn khổ lo lắng cho mẹ.
− Con không rời bỏ mẹ nữa chứ?
− Ồ! Không đâu. Con hứa sẽ không làm cho mẹ buồn để phải ngã bệnh vì con nữa.
Bà Hùng Phong bỗng nói:
− Hai bác Mạnh Cường vẫn thăm hỏi con luôn đấy.
Hoài Phương ngạc nhiên:
− Vậy gia đình ấy vẫn chưa cưới vợ cho con trai mình ư?
Bà Hùng Phong lắc đầu:
− Chưa. Cậu ấy cương quyết đợi chờ con đấy.
− Có nghĩa là hai bác Mạnh Cường vẫn giữ ý định đi hỏi cưới con?
− Phải.
Hoài Phương cương quyết:
− Thế thì... mẹ hãy trả lời với họ đi. Con bằng lòng rồi đấy.
− Con nói thật ư?
Hoài Phương tránh nhìn vào ánh mắt bà Hùng Phong:
− Con không muốn ba mẹ phải lo buồn vì con thêm nữa.
Bà Hùng Phong hỏi gặng:
− Chuyện này không thể đùa được. Thế con đã suy nghĩ kỹ chưa nào?
Hoài Phương gật nhẹ;
− Con đã không hối hận đâu mẹ.
Bà Hùng Phong mừng ra mặt, trong khi đấy ông Hùng Phong bước vào, nói:
− Được rồi. Ngày mai con sẽ đến gặp ông Mạnh Cường bàn chuyện này nhé.
Ngẩng nhìn cha, Hoài Phương vẻ biết lỗi:
− Con xin lỗi cha.
Vỗ nhẹ vào đầu đứa con gái thương yêu, ông mỉm cười đáp:
− Cha không trách con đâu. Tuổi trẻ, ai lại chẳng một lần lầm lỗi. Chỉ mong từ nay, con nên suy nghĩ cặn kẽ hơn trước những việc làm của mình.
Lời cha nhẹ nhàng thương yêu khiến Hoài Phương xúc động, mắt cô lại rơm rớm.
Vuốt tóc con gái, ông Hùng Phong tiếp:
− Thôi, đừng khóc nữa. Con về là cha mẹ đã vui lắm rồi. Hãy nghỉ ngơi đi, cha trông con có vẻ mệt mỏi lắm đấy.
− Dạ, con xin phép được về phòng.
− Ừ. Con nên ngủ một giấc thật dài đi nhé. Vì nó sẽ giúp cho con tỉnh táo để mai này con phải diện kiến cùng con trai của bác Mạnh Cường chứ.
Thở dài nhè nhẹ, Hoài Phương quay đi. Số phận đã an bài rồi, ta không thể để cha mẹ cứ phải lo âu buồn bã, và ta cũng không thể ôm ấp mãi trong lòng hình bóng của một con người không chung thủy kia.
Cùng hướng mắt nhìn theo Hoài Phương đến khi khuất bóng, cả hai ông bà Hùng Phong cùng gật đầu như đã hài lòng.
Bà mỉm cười nói với chồng:
− Vậy là chúng ta sẽ âm thầm tiến hành như dự tính phải không anh?
− Ừ. Đúng với kế hoạch Mạnh Kha đã bàn luận cùng chúng ta. Hoài Phương chỉ biết được sự thật trong ngày lễ vu quy của mình.
o0o
Biệt thự "Vườn Hồng" hôm nay tưng bừng rộn rịp với số khách ra vào tấp nập đã gây nên bầu không khí ồn ào, tươi vui của ngày lễ trọng đại.
Hôm nay là đám cưới của Hoài Phương, cô con gái độc nhất của ông bà giám đốc Hùng Phong cũng là vị chủ nhân của ngôi biệt thự "vường hồng" rộng lớn.
Vây quanh Hoài Phương là những cô bạn thân yêu ngày nào. Họ vẫn hồn nhiên cười đùa bên nhau, vẫn nghịch phá vì tất cả hãy còn gắn bó với mái trường, chỉ có Hoài Phương giờ đây đã đổi khác, vẫn với nét mặt xinh xắn tinh nghịch, vẫn nét đẹp thơ ngây khả ái của riêng mình. Nhưng Hoài Phương còn đâu với những tháng ngày vô tư ấy, khi cô đã sắp bước chân qua thềm cổng vu quy để bước vào một ngôi vị mới.
Nhìn vẻ âm thầm lặng lẽ của Hoài Phương, Phương Thảo lên tiếng:
− Sao trông mi ủ rũ như chú mèo mắc nước mưa vậy hở Hoài Phương?
Lan Anh láu táu:
− Cô dâu phải "tươi" thì chụp ảnh mới đẹp chứ. Mi "héo" như thế này thì làm sao "ăn phim"?.
Quỳnh Trâm khoát tay:
− Bọn mi chẳng hiểu tâm lý gì cả. Nhỏ Hoài Phương phải "tạo dáng" nghiêm trang buồn bã là đúng rồi.
− Sao đúng?
− Vì chú rể là một vị giám đốc với vẻ uy nghi, đường bệ thì Hoài Phương phải trang nghiêm cho xứng đôi chứ sao.
Khẽ hắng giọng Quỳnh Trâm lại tiếp:
− Vả lại, lần đầu tiên lên xe hoa, nhỏ Hoài Phương chưa có "kinh nghiệm", nên mới lo âu như thế.
Đang buồn đến rũ cả người ra thế mà Hoài Phương vẫn không nén được tiếng cười trước những lời tranh luận của các cô bạn quỷ quái.
Cô lên tiếng:
− Mi đang chúc phúc cho ta đấy hở Quỳnh Trâm?
− Đương nhiên đám cưới là phải chúc tốt lành chứ.
− Thế sao mi bảo ta rút kinh nghiệm? Có nghĩa là... cho lần sau chứ gì, có đúng không?
− Ồ! Ta không dám nói thế đâu. Chú rể nghe được là khó toàn mạng đấy.
− Phải rồi. Dẫu có ba đầu, sáu tay cũng không dám chúc mi lên xe... bông thêm lần nào nữa đâu.
− Chú rể đến. Chú rể đến.
Tiếng Lan Anh bỗng hô to sau lúc đứng nhìn xuống sân. Cả nhóm bỗng rộn ràng hẳn lên, họ chen nhau nơi cánh cửa sổ, xuýt xoa trầm trồ khi chứng kiến cả một đoàn xe du lịch dài hơn mười chiếc, đi đầu là chiếc xe kết hoa được trang hoàng thật lộng lẫy.
− Chuẩn bị đưa cô dâu ra chào khách nhé các con.
Tiếng bà Hùng Phong vang lên trước cửa phòng, khiến cả bọn chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình. Vội vàng kéo Hoài Phương đứng dậy, kéo vuốt nếp áo, người sửa lại tóc tai. Xong, họ xoay người cô một vòng để ngắm nghía công trình thật hoàn mỹ của cô thợ giỏi.
Như đã hài lòng, Quỳnh Trâm bước tới đẩy nhẹ Hoài Phương bước ra bên ngoài.
Tất cả ống kính như cùng một lúc chiếu thẳng về phía Hoài Phương ngay khi cô vừa vén màn bước ra. Máy camera hoạt động liên tục, máy chụp ảnh cũng lóe sáng không ngừng.
Bước theo tay dìu của chú rể, ánh mắt Hoài Phương như vô cảm cứ hướng nhìn về phía trước qua lớp voan mỏng phủ hết khuôn mặt. Không một lần liếc nhìn chú rể, nhưng cô biết ánh mắt đang chăm chú nhìn về phía mình.
Sau phần nghi thức ra mắt trước bàn thờ gia tiên là phần trao nhẫn, Hoài Phương hoàn toàn theo phản xạ tự nhiên, không ý thức. Nhưng khi đưa tay cho chú rể nắm lấy, cô bỗng giật mình trước cái siết tay nhè nhẹ rất quen thuộc của Mạnh Kha ngày nào vẫn làm khi nắm lấy tay cô. Chưa kịp trấn tĩnh, Hoài Phương lại thêm một lần sửng sốt để rồi cô đứng trân người như chết cứng khi trông thấy chiếc nhẫn được lồng vào ngón tay áp út của mình, đồng thời với câu nói ấm áp vang lên sát bên tai:
− Nhẫn đính hôn ngày nào giờ là nhẫn cưới. Xin trao trọn về em với tất cả tấm chân tình.
Ngẩng phắt lên để đối diện cùng chú rể, Hoài Phương như hoàn toàn ngớ ngẩn. Cô không tin dù sự thật đang hiện ra trước mắt. Người vừa làm xong lễ gia tiên cùng cô trước sự chứng kiến của bao người lại là một Mạnh Kha bằng xương bằng thịt.
Ôi! Tại sao lại có sự việc lạ lùng này? Tại sao chú rể lại là người mà ta chẳng bao giờ dám mơ ước?
Giở tấm voan che mặt lên trên, Mạnh Kha mỉm cười nhìn sâu vào mắt cô thì thầm:
− Giờ thì em đã hiểu người con gái được anh yêu và trao tặng bằng hôn lễ rõ ràng là ai rồi chứ?
− Vậy ra anh chính là người mà cha mẹ đã áp đặt cho em?
− Cũng như chính em là người buộc anh phải đi cưới!
− Một sự trùng lặp thật ngẫu nhiên.
− Nhưng đầy lý thú phải không em!
Không nén được lòng mình, Mạnh Kha cúi xuống. Môi anh ghì chặt lấy đôi môi hồng xinh xắn của Hoài Phương. Nụ hôn mới đầu còn nhẹ nhàng dần dần trở nên cuồng nhiệt đắm say. Vòng tay anh quấn quít siết chặt lấy vòng eo thon mảnh của cô như che chở, như thương yêu đong đầy, đắm say của bao ngày xa cách, của bao tháng đợi mong.
Dường như thời gian, không gian đối với họ là vô nghĩa và họ là những vật thể, những sinh linh duy nhất trên cõi đời này đang cố trao tặng nhau những tình cảm sâu đậm, nống nàn và đẹp nhất trên thế gian này - Đó là tình yêu.
Bà con hai họ và cha mẹ đôi bên nhìn hai kẻ yêu nhau đang tha thiết trao nhau những nụ hôn say đắm thì không giấu được những nụ cười sung sướng mãn nguyện.
Còn đám bạn của cô cũng không dấu được nụ cười thích thú, reo vui.
Tiếng nhỏ Lan Anh vang lên đầy trêu chọc:
Tiết mục này chưa đến trong hành lễ kia mà!
Hết