THI PHẨM: DÒNG SÔNG QUÊ NXB VĂN NGHỆ, 2004, TÁC GIẢ: NGÃ DU TỬ
THƠ NGÃ DU TỬ 13.07.2014 12:02:09 (permalink)
0
THƯA CÁC BẠN, KỲ NẦY NGÃ DU TỬ CHUYỂN CHO CÁC BẠN THI PHẨM DÒNG SÔNG QUÊ
CÁC BẠN ĐỌC CHO VUI NHÉ, THÂN MẾN, NDT
 
Thi phẩm : DÒNG SÔNG QUÊ
Tác giả    : NGÃ DU TỬ
NHÀ XUẤT BẢN VĂN NGHỆ TP HCM 2004
TRANH BÌA: HỌA SĨ PHẠM CUNG
LỜI TỰA     : NỮ SĨ HOÀNG HƯƠNG TRANG
 
                THAY LỜI TỰA
     NGÃ DU TỬ VỚI DÒNG SÔNG QUÊ
 
Tôi biết một PHẠM NGỌC DŨ nhiếp ảnh đã lâu, nhiều họa sĩ có bộ sưu tập ảnh chụp tranh của chính mình cũng nhờ đến bàn tay PHẠM NGỌC DŨ bấm máy, cho nên dù tranh đã bán vung vít đi khắp bốn phương trời, một album ảnh vẫn còn lưu lại để thỉnh thoảng chợt nhớ “ những đứa con mình đã cho đi ở đợ” xa xôi đâu đó, giở ra ra ngắm lại cũng đỡ buồn.
 
Mãi lâu sau mới biết thêm PHẠM NGỌC DŨ làm thơ, tôi thật ngạc nhiên và lo…!. Ngạc nhiên vì thấy PHẠM NGỌC DŨ có thêm một tài nữa mà mình chưa biết, và lo,rất lo vì làm thơ là phải chịu trăm nghì nổi thiệt thòi, liệu PHẠM NGỌC DŨ có đủ dũng khí để xông vào thơ cho đến cuối trận không?. Trong trận thơ kẻ chiến bại thì nhiều, người chiến thắng thì rất ít.Chưa ra tập thơ PHẠM NGỌC DŨ đã gặp vô vàn khó khăn trong cuộc sống, xông vào làm thơ thì còn gặp trăm vạn cay đắng, khốn khó hơn nhiều và tôi lo cho “vợ con hắn ” sẽ gánh chịu chia sẻ cái nghèo cái khổ với nhà thơ.
 
Ấy vậy mà PHẠM NGỌC DŨ vẫn xông xáo, kiên trì, sống chết, mê mẫn với thơ như con kiến tha lâu đầy tổ từng giọt, từng giọt tí tách… và đến nay PHẠM NGỌC DŨ đã có một DÒNG SÔNG QUÊ . Tôi vẫn  còn “ lo” nhưng lại “ mừng” khi đọc thơ PHẠM NGỌC DŨ đầy đặn, có da thịt, khá chững chạc, có suy tư chin chắn… PHẠM NGỌC DŨ bước vào làng thơ thực sự. Chỉ còn cầu chúc cho DÒNG SÔNG QUÊ  trôi chảy không ngừng đến bến bờ thơ mộng, hòa nhập vào biển thơ mênh mông…
 
Tôi không trích đoạn những bài thơ hay của  tác giả để làm cái việc “ khen trước” như đa số những người viết tựa, cứ để độc giả tự khám phá sẽ thú vị hơn.
 
Nào xin mời những người yêu thơ lên thuyền ta đi vào DÒNG SÔNG QUÊ của PHẠM NGỌC DŨ – NGÃ DU TỬ.
 
                                          HOÀNG HƯƠNG TRANG
                                          MÙA MƯA SÀI GÒN 1997
 
 
 
CHA
 
Nghiêm như bục giảng học đường
Xanh như màu lá của rừng bao la
Cao như Phật ngự chính tòa
Gần như bằng hữu thiết tha chuyện trò
 
MẸ
 
Đẹp như trăng sáng rạng ngời
Hiền như thảm mạ chân trời thiết tha
Miệt mài như hạt phù sa
Mát như tàn lá đường xa trưa hè
 
GỞI LẠI TÌNH QUÊ
 
Ta bỏ lại tình nhà bên gốc rạ
Vào phương Nam vùng đất mới gọi mời
Mai xa quê lòng sẽ nhớ em ơi
Lưỡi cày xé mảnh đất cằn loang loáng
 
Ta bỏ lại cánh diều tung gió lộng
Thả hồn trôi giữa trời đất mông mênh
Mái tóc thư sinh mà mượt bồng bềnh
Từng một thưở tuổi hồng giong mắt nhớ
 
Ta đi rồi em có còn mắc cở
Hoàng hôn buông hấp hối một mặt trời
Nổi bận lòng giăng mắc buổi chia phôi
Xin gửi lại phương Nam trời ngóng gọi
 
Ta đi đây, Em buồn đôi mắt nói:
Thời gian trôi có ai nhớ thưở nào
Buổi tàn đông đứng đợi cạnh cầu ao
Về chung bước những lời trăng hò hẹn
 
Em quay về: - ta cũng sầu nghèn nghẹn
Cổ tim khô nhớ lắm những lời thề
Khanh tướng một ngày vẫn nhớ chân quê
Tà áo lụa ngóng trông ngày gặp lại
 
Ta đi rồi con đường quen ái ngại
Thiếu dấu chân tình tự mỗi chiều về
Ta đi rồi thành quách buồn hoang phế
Còn ai thân ngồi ngóng mộng ngang đời
 

 
 
Ngày nhỏ lệ thương nước non nghèo khó
Buổi vàng thau lẫn lộn giữa phù sinh
Nếu phân ly ắt hệ lụy chữ tình
Thời gian sẽ công bằng phân hóa
 
Vốn đời sống có vô cùng phép lạ
Sự nhiệm mầu khó lý giải giữa càn khôn
Người hãy tin trí tuệ sẽ trường tồn
Mầm sống bao giờ cũng hướng thương
 
Chỉ có trái tim từ bi và độ lượng
Mới làm giàu chất liệu của tình thương
Nào ai hay lý lẽ của vô thường
Hạnh phúc – khổ đau muôn đời hai bờ vực
 
Người gắng gượng trong tận cùng sinh lực
Sẽ tất thông luân hóa cuộc trăm năm
Ngược thời gian từ vạn cổ, xa xăm
Gieo hạt thiện ắt là gặt thiện
 
Ta, suốt đời phụng hiến
Nên bình yên dong ruổi cuộc thường hằng
 
DU TỬ CA
 
 
Du tử ca bốn phương trời
Vang vang khắp nẻo trùng khơi quan hà
Đời lãng tử nợ phong ba
Đắng cay gom lại – thăng hoa cánh diều
 
Mưa rừng gió phố đìu hiu
Bước đi động vọng trăng chiều miên man
Đôi chân: - vượt suối băng ngàn
Tài hoa gửi cánh chim Hoàng Hạc bay
 
Lời thơ không mỏi tháng ngày
Tình Em, sông núi trên tay hiện hình
Về thành hát những câu kinh
Mưa Từ hạnh phúc, ô, hình như Em
 
Tơ vàng chỉ thắm là duyên
Hát ca chung với con thuyền quê hương
 
 
Nửa đời gió núi ngàn sương
Kết thơ làm chiếu mà thương nhớ ngày
Nửa đời tan hợp cùng mây
Chở vào hồn những mê say cõi người
 
HAY LÀ MẮC NỢ DÒNG SÔNG
 
 
 
Mây trắng lồng con nước
Ngày dát bạc dòng sông
Như trôi đi phiền muộn
Trông cảnh chiều mênh mông
 
Cứ mãi nhìn mãi ngắm
Dòng sông vẫn lặng lờ
Ta một đời nặng nợ
EM, THƠ và DÒNG SÔNG
 
Em có về quê cũ
Ngang qua sông đứng chờ
Ơi, ngày xưa sách vở
Thương  quá tình ngây ngô
 
Sông quê không có đò
Ta lên thuyền xa xứ
Bỏ dòng sông tư lự
Hoài một đời lênh đênh
 
Ta trôi theo phận mình
Giữa bộn bề phù sinh
Ngược xuôi trên đất khách
Sông vẫn lộng bóng hình
 
Tiếng gọi ngày đồng vọng
Vẻ xanh mảnh hồn người
Cứ ầm ào như sóng
Thực thà theo cuộc chơi
 
Mãi no tầm mắt ngắm
Ánh trăng nạm vòng quanh
Sông hồn nhiên yên ắng
Bỗng mọc đầy vầng trăng
 
 
 
 
 
MẮT NGỌC
 
 
Thưở xuân nồng mắt ngọc xanh ngan ngát
Thuyền đam mê đuối giữa sóng trùng khơi
Nay cơ hồ mắt ngọc thôi biêng biếc
Màu hoàng hôn dẫu nhạt phía bên đời
 
 
(PHỤ BẢN ẢNH : GÓC QUÊ HƯƠNG
TÁC PHẨM ẢNH:  NGỌC DŨ)
 
 
 
 
 
 
 
VÌ NHAU TRONG CÕI SỐNG
 
 
 
 
 
 
 
 
Vì ghen nên sóng lao xao
Vì yêu nên mãi gầm gào nổi đau
Vì đời thơ mới nhiệm màu
Vì Em tôi phải đầu tàu ngược xuôi
Nhiễu nhương đạo đức ngậm ngùi
Thương bao nước mắt sụt sùi lâm thâm
Gõ theo nhịp phách thăng trầm
Điệu quê hương hát thanh âm tặng người
Mong tình còn đọng nụ cười
Cho tha nhân những nẻo đời nhạc ngân
 
 
 
 
 
 
 
 
SỰ
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Có sung túc bằng không tằn tiện vậy
Rồi trăm năm sâu kín một nấm mồ
Lòng chơn chất ta một đời tâm niệm
Mai phủi tay về với hư vô
 
Quan:  nhất thời hê hả
Dân : vạn đại yên bình
Vốn làm người là hệ lụy cõi phù sinh
Ai sung sướng khi về yên giấc ngủ…
 
Ngươi, một đời no đủ
Cũng khổ đau, hạnh phúc đời thường
Ta, nửa đời du phương
Đem hạnh phúc gieo lên bao người khác
 
Nghĩ mà thương thân vạc
Ngày nhiễu nhương trốn biệt chẳng tìm mồi
Tối về dò dẫm cuộc chơi
Đạo cơm áo sợ vô tình thất lễ
 
Sự muôn đời như thế
Lý làm sao ai hiểu được đâu nào
Đưa tay điểm các vì sao
Hỏi nhân gian có sao nào giống đâu
 
 
 
 
 
 
 
LỘI DƯỚI ĐƯỜNG TRĂNG
 
 
 
 
 
 
 
Chiều xuống vội phía hoàng hôn cúi mặt
Ai treo mảnh trăng trên đầu non
Màu ánh sáng dịu kỳ vằng vặc
Bức tranh quê toát lên rực mảnh hồn
 
Tay nắm chặt nghe đêm nghìn lau lách
Lời trần tình loài dế giục trong đêm
Một tấc dạ cùng lòng son hiển hách
Biết nhân gian có thân ái nỗi niềm
 
Giữa quạnh vắng nghe muôn trùng im ỉm
Con đường quê hun hút đến vô cùng
Chân vẫn bước trong ân cần bong ngả
Quan san ơi !  Lòng đau đáu riêng chung
 
Vẫn quê mẹ, vẫn con đường mùi lúa
Thời gian trôi hương vị cứ ngọt ngào
Ai xa xứ nghe hương đồng mời gọi
Như tình ca, như tiếng mẹ ca dao
 
Chân vẫn bước dưới dòng trăng lênh láng
Nghe cơ hồ róc rách chảy hàng cây
Những ai đi đâu? – Ta về đây
Uống nỗi nhớ nghe ngọt ngào tim óc
 
Tiếng đạp xe của người chở rau lóc cóc
Nghe nhỏ dần lối ngược phía đường xa
Mím môi chặt cùng con đường thổn thức
Ai giàu sang, ai cùng khó một thời
 
Đêm yên ắng trăng rất gần với núi
Góc non sông ôm chẳng hết nửa đời
Trăng bình yên rọi ánh sáng nơi nơi
Và tiếng dế mơ màng trong nhạc điệu
 
 
 
 
 
 
CHO BẰNG HỮU
              Tặng nhóm bạn bè cũ Quảng Ngãi
 
 
 
 
 
 
Hơn phần tư thế kỷ
Mới quay quần bên nhau
Người về từ thiên lý
Nhớ nụ cười mai sau
 
Bạn và tôi giờ mỗi người một ngã
Tìm đến nhau đâu phải dễ trong đời
Trăng ở xa khơi
Rọi ánh sáng dịu kỳ trên quê hương bình dị
Hàn huyên chuyện cũ mới sông hồ
Mưa với nắng nửa đời người dong ruổi
Vẫn nhớ quên… phía quá khứ xuân thì
 
Từ phương Nam tôi trở bước về quê
Ngày hội ngộ như mưa mùa nắng hạn
Ngày sẽ khác như mỗi đời một khác
Vàng son ơi, mở lối thênh thang
 
Ngọt như mía xin người đừng quên nhé
Cay như vôi xin nhớ thưở mặn nồng
Hãy nhìn đời qua lăng kính thật trong
Sẽ cảm nhận sắc màu tình bằng hữu
 
Bạn hữu, hãy rót rượu
Mời cạn ly mừng dâu bể trùng phùng
Mòn gót giày trên đất khách hai lăm năm
( quàng nổi nhớ gieo từ hồi rất trẻ)
Bụi trầm luân sương phủ tóc pha màu
 
Nắm chặt tay nhau
Tàng quê cũ che ấm tình bè bạn
Hoàng hôn rụng xuống ga vàng lênh láng
Chiều xuân ca động vọng phía non ngàn
 
 
 
 
 
UYÊN NGUYÊN
 
 
 
 
 
 
Tứ mã buồn thế sự
Ngày nhung nhớ bụi hồng
Giáp sắt vừa trở giấc
Giật mình ngỡ hư không
 
Nửa mắt nhìn thế tục
Mạnh được yếu đành thua
Máu tim dồn thổn thức
Đời như cuộc võ đài
 
Tâm thơ đề tặng bạn
Nghìn khuya còn chong đèn
Tháp tình xanh tô thắm
Nước non còn vầng trăng
 
Kiếm khách bền chí cả
Dang tay đỡ sơn hà
Ai nửa đời vấp ngã
Ta mời cùng hát ca
 
Gần nghe tình thân ái
Mạn đàm hiền nhân xa
Cung xưa giờ lạc nhịp
Mặc mưa gió phù hoa
 
Áo xiêm còn nửa mảnh
Nửa mảnh khoác cho đời
Ấm hồn bao kẻ lạnh
Lạc nẻo tình … chơi vơi
 
Hoa cỏ vàng lối mộng
Tình xuân ngập bến hồn
Ta lội dòng nước ngược
Tìm uyên thâm cội nguồn
 
 
 
 
 
SÔNG ƠI, VẪN CHẢY NGỌT NGÀO
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ta về thăm lại dòng sông
Bình yên góc đoài sang đông
Âm thầm cùng nguồn nước chảy
Chở thêm màu mở ruông đồng
 
Tình sông ngọt ngào đất Mẹ
Lòng sông mây giỡn ban ngày
Chiếc lá vô tình rơi khẻ
Làm chao mây trắng ô hay…
 
Cánh đồng xanh đùa sóng lúa
Hòa cùng gió nhẹ lao xao
Tiếng chim chiều khua tĩnh mịch
Sông mang giọt nhớ chảy vào
 
Ra đi bao lâu sông nhỉ
Ngày về còn trắng đôi tay
Nói gì với sông yêu dấu
Đời lên mai mốt có ngày
 
Trở về quê hương làm khách
Nao nao viễn xứ tấc lòng
Quê ơi, còn nhiều trăn trở
Trang đời viết mãi chưa xong
 
Chiều lên quê mình xinh quá
Chở trăng lãng mạn giữa dòng
Hôn lên đất quê tạm biệt
Sợ trăng vỡ dưới lòng sông
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
QUÁN TRÊN ĐỒI
 
 
 
 
 
 
 
Hoàng hôn lẫn khuất phía chân trời
Thong thả túi thơ cuộc rong chơi
Hàng quán buồn hiu, sao đến vậy?
Dừng chân trăng viếng chỗ ta ngồi
 
Phóng bút nhập thần : viết mấy câu
Trăm năm thanh thế phải cơ cầu
Sao bằng chủ quán trên đồi vắng
Đợi bạn tri âm để bạc đầu
 
Rượu với người thơ hơn võng lọng
Sá chi danh bạc cõi đời thường
Yêu người hiểu được tình con chữ
Ngày lên mai mốt sẽ còn vương
 
Vương đạo một đời ôm ấp mãi
Vui gì tục lụy bóng trang đài
Núi đồi thanh thản ngàn mây gió
Hoa cỏ ngày đêm bạc dấu giày
 
Tạm biệt quán chiều trong tĩnh lặng
Ta về xin nhặt chút bình yên
Thắp lên hồn ngọc màu trăng lạ
Nở rộ trong tâm nụ cười hiền
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
DÒNG SÔNG QUÊ
 
 
 
 
 
 
Ngọt ngào dòng sông quê tôi
Tuổi thơ vực dậy bên đồi quan san
Nổi trôi giấu kỷ niệm vàng
Chiều nay về lại lòng man mác lòng
 
Trưa hè thắp gió dòng sông
Lao xao biển lúa đòng đòng đưa hương
Hoa cau thơm lựng sau vườn
Ngày xưa thoang thoảng còn vươn bây giờ
 
Ngày đi hoa cỏ dại khờ
Người về nước cũng cơ hồ hoan ca
Lỏng tay đánh cược sơn hà
Vẫn nghe trong máu âm ba một thời
 
Trẻ trai xưa gọi trùng khơi
Cổng ngày rộng mở tung trời cánh chim
Chiều quê đồng vắng lặng im
Hoàng hôn phủ ... Ồ, ngụp chìm con sông
 
Tiếng cười chìm nổi theo dòng
Có ai biết nước con sông đi về
 
 
NGUYÊN TIÊU
 
 
 
Vầng trăng lơ lững ngang trời
Tụng ca đất mĩm nụ cười hồn nhiên
Nguyên tiêu thưởng lãm bình yên
Hèn chi dòng nước ôm nghiêng bóng rằm
 
 
 
( PHỤ BẢN THƯ PHÁP CỦA NHÀ THƠ PHƯƠNG NAM)
 
EM  NGỒI
VỖ
THỨC
CA DAO
 
ĐỂ HỒN TÔI
MÃI
BUỘC VÀO
NÚI
SÔNG
 
( PHÓNG BÚT PHƯƠNG NAM ( NGUYỄN PHÚC NGÂN)
                Ngày 01tháng 4 năm 1996
 
 
 
 
 
CA DAO THỨC
 
 
 
Chim vui hót đón bình minh
Có người mãi miết đắm mình bên sông
Lời ca em dưới trời trong
Nước mang theo cả tình sông hẹn hò
 
Tôi chừng như xác con đò
Trôi theo dòng nước đôi bờ sông chao
Em ngồi vỗ thức ca dao
Để tình tôi mãi buộc vào núi sông
 
 
 
 
 
 
 
 
 
CON CHIM GIÀ
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Thời xuân sắc
Trong lồng son đứng hót
Gạo nước trong phủ phục dưới chân
Đời lên cao chót vót
Dáng dấp kiêu kỳ dội xuống trần gian
Dễ ai bì trong thiên hạ loài chim
 
Buổi xuân tàn
Chiếc lồng khô tẻ nhạt
Tiếng hót đục khan
Trong góc tối còn trái tim đơn lạnh
Đời buồn dâng hiu quạnh phủ quanh mình
Ông chủ nhìn ngần ngại lặng thinh
Con chim biết mình tuổi già sức mỏng
Thả trầm ngâm đôi mắt xuống lồng son
Bên trong chú chim non giương cổ hót véo von
Chiều sắp tắt sau núi non hùng vĩ
( một đời người ngẫm nghĩ mỗi ngày lên)
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
MƯỜI NĂM
 
 
 
 
 
 
 
 
Em về áo tía tung bay
Chim reo góc phố vầng mây lén nhìn
Cội si già đứng lặng thinh
Chân vui với nhịp thanh bình loang xa
 
Phải đâu em khoác lụa là
Chân vang guốc nhỏ mắt ta sững sờ
Chiều nghiêng một thoáng xanh mơ
Mắt em mang cả hồn thơ ta về
 
Giọt thời gian gõ lê thê
Gọi em trong gió ươm thề mưa ngâu
Tim vang :- em bước qua cầu
Nửa mang tiếc nhớ, nửa sầu cung mây
 
Mộng về thân xác trắng tay
Em vui phố mới đêm ngày nắng mưa
Tìm vui bên gốc si xưa
Dường như em guốc nhỏ vừa ngang qua
 
Mơ chiều một khúc tình ca
Tim xưa còn nhớ thiết tha thưở nào

 
Mười năm đếm bước tiêu dao
Mười năm ngồi nhớ chiều nào guốc vang
Mười năm nhắp ánh trăng vàng
Mười năm lưới nhớ còn đan kín hồn
 
 
 
 
 
 
 
 
 
BÌNH HOA GIẢ
 
 
 
 
Người thích ý đặt trong tủ gương bóng loáng
Bình hoa hồng như thật giữa phù hoa
Rực rỡ vây quanh những thứ ngọc ngà
Khéo sắp xếp kỳ công người tôn tạo
 
Bình hoa hồng vươn mình lên cao ngạo
Cổ nghễnh cao: - lẫm liệt góc phù sinh
Lòng rất yên với ý nghĩ đinh ninh:
“ Đẹp, sang trọng hơn cả bình hoa thật”
 
Lòng kiêu hãnh trào dâng lên chất ngất
Bao say sưa ngây ngất trái tim hồng
Sẽ ngập tràn xuân hạ thu đông
 Đáng được đặt cho mọi người chiêm ngưỡng
 
Cũng có thể người ta lầm tưởng
Bởi giả chân khó biết giữa đời thường
       Sặc sỡ sắc chẳng có hương
Hồn hoa đâu hiện trong vườn thế gian
 
 
 
 
BÊN ĐỜI IM TIẾNG SÓNG
 
 
 
 
 
 
Trăng lãng đãng rọi đôi bờ duyên mệnh
Chợt thấy mình ru mộng dưới trời xa
Em có phải dáng người xưa đến muộn
Sóng bên đời đã im tiếng âm ba
 
 
 
 
 
CHÂN DUNG TÔI VÀ EM
 
                            Tặng em
 
 
Tôi ngước mắt nhìn nhật nguyệt
Thấy chòm sao lạc bơ vơ
Cùng nhau bên đời than thở
Đời ư ? – Quá đổi ơ hờ
 
Trở về gia đình ca hát
Gặp con xin nộp tiền trường
Vuốt đầu, vỗ về khe khẽ :
“ Con ngoan học giỏi ba thương”
 
Ngước mặt nhìn đời trịch thượng
Vợ cười: “ Tiền chợ anh ơi”
Giật mình . Bắt đầu suy gẫm:
“ Tiền, anh để lạc đâu rồi”
 
Thương em lấy chồng thi sĩ
Oằn lưng gang vác việc nhà
Ngoài kia người ta vung vãi
Trong nhà tôi cứ ngâm nga
 
Chiều nay vầng trăng mở hội
Tôi về hát rộn tiếng ca
Đời vui xôn xao ngõ lối
Áo thô em cũng ngọc ngà
 
Tôi ngước mặt nhìn thiên hạ
Cười như nụ sắp thành hoa
Nghe mình tràn trề hạnh phúc
Cái thời cơm áo đi xa
 
Nhạc vàng bên trời ai hát
Gánh trăng thơ quay vai kề
Đóa hoa lòng em ngan ngát
Vương theo nhịp bước đi về
 
Thương em lấy chồng thi sĩ
Oằn lưng gánh vác gia đình
Giấu trong cái cười ý nhị
Người thơ, đời rất yên bình
 
 
QUÊ HƯƠNG VÀ NỔI NHỚ
 
 
 
 
 
Quê hương tôi
Điệp trùng cơn sóng lúa
Mía ngọt ngào dâng tặng non sông
Mùa trăng thanh xiêm áo ngập con đường
Ngày tất tả đồng trên, ruộng dưới
Vốn chân đất nên thật hiền, rất thảo
Thả hồn xanh hò hẹn với quê
Ngồi suy tư gõ tình lên di cảo
Bức tranh quê rộn rã giấc mơ vừa
 
Và còn đây dòng suy tưởng miên man
Thành quách xưa mờ tỏ vết thời gian
Nhặt giùm tôi từng viên gạch đổ
Trộn mồ hôi xây dựng xóa điêu tàn
 
Nầy em hởi
Có còn chăng tha thiết
Níu tháng năm mãi miết đợi chờ
Nhớ tình quê tôi dệt võng thành thơ
Cho non nước ngọt thơm hồn thiên cổ
Đừng tẻ nhạt với người dân lao khổ
Đời quanh năm chồng chất nợ áo cơm
 
Quê hương tôi nghèo
Từ thưở nằm nôi
Ca dao mẹ vẫn ru lời hò hẹn
Niềm khát khao từng mòn mỏi luống cày
Mùa mưa đến nổi kinh hoàng giông tố
Mùa nắng nung khô khốc những bước chân
Dân quê tôi chịu đựng âm thầm
Niềm mơ ước ươm xanh niềm hạnh phúc
Mong mai sau tất cả đơm chồi
Cho thành quách tươi cười hương nắng mới
 
Cùng tất cả thắm một màu dịu vợi
Của thanh bình của ước vọng trào dâng
Xin ngả mũ chào những người chơn chất
Sống hết mình mong sông núi thanh tân
 
 
 
 
 
 
 
 
DÒNG THƠ THẦM LẶNG
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Thầm lặng màu xanh những điệu thơ
Quê hương trước mặt vẫn trông chờ…
Lưng tròng khóe mắt đầy thương nhớ
Nghèn nghẹn người ơi mộng khép hờ
 
Ao cũ quê xưa xa mấy độ
Trăng cài mây trắng những đêm xuân
Tình ơi còn ngậm màu trăng sữa
Giữ nhé giùm ta giấc mộng vàng
 
Muôn thưở tình xanh thăm thẳm biển
Nắng mầm lên cửa dẫu nguyên sơ
Ngày lên thơ nhạc ngời trong ý
Chiều đậu vàng hoe một phía bờ
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
THĂM NGŨ HÀNH SƠN
 
 
 
 
Bước lãng tử gọi ta về thăm núi
Ngũ Hành Sơn năm tháng vẫn trầm hùng
Ngồi chiêm tịnh bước chân ngày dong ruổi
Giọng tiền nhân dội lại phía muôn trùng
 
 
 
 
 
 
 
THƯỜNG
 
 
 
Gieo mồ hôi lên bờ hạnh phúc
Thời gian nảy mầm
Xanh
 
 
 
 
 
 
 
TÂM CA
 
 
 
 
Nhặt ngọn cỏ dắt đầy trong túi áo
Có đất trời có cả thảy trăng sao
Lời kinh rụng giữa hai bờ hư thực
Nguồn tâm ca hương ngát ý len vào
 
 
 
 
 
 
 
 
 
TẢN MẠN
 
 
 
 
 
Tình như mông
Đời như mộng
Đời trăm năm lồng lộng gió quan hà
Bước chân đi qua
Còn lưu lại phía sau cùng hậu duệ
Trí tuệ
Chưa phải là bậc nhất hành tinh
Nếu là anh minh
Đức độ như Ngũ Hành Sơn cùng nắng mưa
Năm tháng
Thi sĩ
Mang trong mình chất tình lãng mạn
Nên luôn luôn cảm xúc trong tâm hồn
Những buổi chiều sắp tắt phía hoàng hôn
Đưa mắt ngắm đất trời tương tư đầu ngày trổi dậy
 
Ta cũng từng tỉnh say
Đôi mắt ấy muôn trùng u mặc
Đất nước ơi, thương quá những nàng Kiều
Non sông thân yêu
Có hiểu thấu tình ta đau Nguyễn Trãi
Ngày thênh thang
Lần Gia Huấn ca chua xót giữa thanh bình
Và tự nguyện dâng trái tim phổ độ
Nghe hạnh phúc người rạo rực làm hạnh phúc ta
Giữa biển đời bao la ngân nga
-       May thay còn chút nghĩa ân  
 Dòng đời như cuộc phù vân nổi chìm
 
Ta muốn lặng im
Nghe trổi dậy
Tình như mông
Đời như mông
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
CHIỀU PHỐ XANH
 
                     Tặng Em
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Hồn xanh mượt một chiều em ra phố
Lượm bình yên giữa đời sống xô bồ
Mĩm môi cười nạm bạc cả ước mơ
Nắng lý thú cũng rực tia vàng ánh
 
Mùa thế tục xin vì người chắp cánh
Nỗi mừng vui em khấp khởi trong lòng
Nhịp con tim thôi thúc đến tưng bừng
Ngày bận rộn cuộc đời lên nhịp nhịp
 
Như con thác cứ đổ dồn tiếp tiếp
Nguồn nước non xa tận đến muôn trùng
Cảnh phố phường vui biết mấy sau lưng
Lạc mất hết những nỗi buồn hóa thạch
 
Người rộn rịp nhạc đời lên nhịp phách
Vui như chim đùa giỡn giữa phố thành
Buổi xuân thì đượm sắc nắng vàng hanh
Ngày trung vận có màu xanh cỏ biếc
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Áo bình dị lòng em thêm lịch thiệp
Ai gấm hoa mặc kệ phía bên đời
Thuyền em trôi theo nhịp sóng đời trôi
Ngày nắng hạ rộn ràng như giáp tết
 
Thương em quá một đời không mỏi mệt
Làm mẹ hiền đâu quản ngại gian nan
Gánh nổi buồn từ thưở tóc còn xuân
Dù tất tả chẳng một lời trách cứ
 
Cũng thỉnh thoảng ngồi một mình tư lự
Bài toán đời không diện mục bản lai
Chẳng phải là một cọng một bằng hai
Ngày với tháng sẽ đem về đáp số
 
Vui chân bước một chiều em ra phố
Áo vải thô thanh thoát đến vô cùng
Lòng tôi vui sao giọt lệ trào tuôn
Giọt hạnh phúc mặn mà từ chất muối
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
NHÂN
 
 
 
 
 
Nẩy mầm từ hạt yêu thương
Vui thay, thẳng đứng giữa vườn tịch nhiên
Tích từ vô lượng cơ duyên
Mạn đàm nhân nghĩa chung riêng với người
 
 
 
 
 
LÒNG MÃI THIẾT THA
 
                   Tặng con đầu lòng (Kim Ngân)
 
 
 
 
 
 
 
Tạo hóa cưu mang tích dáng hoa
Tưng bừng xuân ấm nắng vang ca
Sắc hương tỏa khắp cùng non nước
Tài trí loan xa tận hải hà
Duyên đất trao ai tròn chữ đức
Phước trời ban kẻ vẹn câu hòa
Mai sau thanh thế dù thơm ngát
Ân nghĩa bên lòng nhớ thiết tha
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
SỐNG
 
          Kỷ niệm sinh nhật tôi
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Vào mùa hạ mặt trời vàng rừng rực
Ngày ướp hương thơm mảnh đất dịu kỳ
Sinh ra đời như vũ trụ huyền vi
Chồi hạnh phúc kết hai bờ tình cảm
 
Gió kiêu hãnh cũng ngọt ngào điềm đạm
Chiều thanh yên mây lãng mạn trên cao
Nổi mừng vui trên trán cha thanh tao
Đi rất nhẹ sợ giật mình con trẻ
 
Nghe thức giấc mẹ vỗ về rất khẽ:
“ Làm văn chương mai mốt hiến dâng đời”
Những vần thơ sẽ chắp cánh lên ngôi
Như gấm vóc của một thời cùng khổ
 
Mai lớn khôn dù trăm ngàn song gió
Lời yêu thương tỏa rộng đến từng người
Men đời thơm như hương đóa hoa tươi
Mãi trân trọng một linh hồn cao khiết
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
ƯƠM MỘNG VÀO THƠ
 
 
 
 
 
 
 
 
Ngày lên ươm mộng vào thơ
Biết đâu nắng cũng giăng tơ đợi tình
 
Nào hay trong cõi phù sinh
Bức tranh trác tuyệt có mình ở trong
 
Dấy lên từ một tấm lòng
Ướp hương nhân nghĩa mặc dòng đời trôi
 
Trăm năm cùng với cuộc chơi
Rót yêu thương trọn cho vơi nỗi niềm
 
Mỗi ngày nhặt một niềm tin
Lớn dần thành một chữ tình tha nhân
 
Đời ư ? – Trò chơi thế gian
Sá chi thua được chỉ trầm luân thôi
 
Nghiêm trang ngắm bức tranh đời
Thôi về giữ mãi khoảng trời thong dong
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
ĐÁM TANG NHÀ GIÀU
 
 
 
 
 
 
 
Xe rồng quan tài sang trọng
Phía sau lố nhố nhục hình
Khăn tang trắng màu địa ngục
Quãng đường tang tóc điêu linh
 
Con đường ứ người qua lại
Ngược xuôi hối hả cuộc đời
Âm thanh kèn Tây vung vãi
Hồn yên ? – Khói quyện nhang vơi
 
Nhà quan cháu con phúc lộc
Đám tang ồn khắp thị thành
Thây ma giăng thêm thanh thế
Cười trong tiếng khóc đành hanh
 
Giấy tiền rải đầy góc phố
Đoàn xe áp bức con đường
Em bé guộc gầy nhớn nhác
Vụng về bước mẹ tha phương
 
Ồn ào dòng xe ậm ự
Gào lên tiếng nấc sự đời
Khăn sô chập chờn nhảy múa
Tà ma vây hãm chơi vơi
 
Đầu ngày người ta tất tả
Bình yên một cổ quan tài
Vung tay để đời biết tá ?
Thường tình sinh tử ly khai
 
 
 
 
 
 
 
 
 
CHO CÁC EM
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Trời đất vẫn thản nhiên giờ khắc
Ai vô tình giẫm nát tháng ngày trôi
Không, niềm tin thánh thiện sẽ tài bồi
Xanh non nước và thơm hồn đất Mẹ
 
Mùa nguyên sinh có cái cười rất khẽ
Từ khổ đau nở rộ mộng xuân tràn
Cứ ầm ào như gió dậy hân hoan
Lời kiêu hãnh gọi vang bờ sông núi
 
Ta bước tới xô nổi buồn yếu đuối
Cõi trăm năm còn đậm nét đông phương
Phía mai sau tuổi trẻ bước lên đường
Buồm no gió dong thuyền mau lướt tới
 
Trời đất vẫn hồn nhiên diệu vợi
Ngày thanh bình tinh khiết những bong hoa
Giang san ơi! Thân thể ướp hương và
Ngàn gió lộng thổi đầy sinh lực mới
 
Tia mắt trẻ nhìn đời hơn mong đợi
Rộn mùa vui ngự giữa cõi đời thường
Chìa khóa vàng tay tiếp nối yêu thương
Trao thân ái giữ gia tài đất Mẹ
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
BẠCH
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Thân: - huyết mẹ, tinh cha
Máu xương là ngọc ngà
Đứng bên cầu ô trược
Ngẫm nghĩ thương đời ta
 
Làm người trong thiên hạ
Phải tự biết thăng hoa
Trái tim làm sức mạnh
Trí tuệ là quan tòa
 
Nguyện làm kẻ kiên trung
Hơn làm người nhu nhược
Được – Thất chỉ là duyên
Phụng vì cho non nước
 
Đẩy thuyền ra đầu sóng
Biết nguy hiểm khôn lường
Dấn thân là chấp nhận
Sống - chết lý vô thường
 
Đời còn nhiều cơ cực
Ruột tím lẫn bầm gan
Ta một đời xuất – xử
Không thẹn cùng quan san
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
MẢNH HỒN CON
 
 
 
 
 
 
 
 
 
                1.
Chân đạp đất, đầu đội trời
Viết bằng tim óc một đời thi ca
Ngại ngùng buổi chợ phù hoa
Lương tâm đánh mất mắt già hanh hao
 
                 2.
Lời ru mẹ hát thưở nào
Thật thà, ngay thẳng ra vào ung dung
Đắng cay gian khổ đã từng
Điệu buồn đất Mẹ rưng rưng tấc lòng
 
                 3.
Dòng đời trong đục, đục trong
Thềm xuân mai nở nối vòng tay nhau
Quê hương ơi, một con tàu
Chở hồn dân tộc tiến mau với người
 
                4.
Nửa đêm toan tính với đời
Mảnh hồn tôi chỉ có lới thơ ngân
Mong người nhuốm lửa châu thân
Thổi bùng ánh sáng mà trân trọng đời
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
( PHỤ BẢN THƯ PHÁP CỦA NHÀ THƠ PHƯƠNG NAM )
 
 
 
 
 
 
 
MẶT TRỜI
NGÃ VÀO BÓNG ĐÊM
HẤP HỐI
 
CÒN TRỞ TRĂN
NGÀY HẾT
ĐƯỢC NHỮNG GÌ
 
( PHÓNG BÚT CỦA NHÀ THƠ PHƯƠNG NAM ( NGUYỄN PHÚC NGÂN)
NGÀY 01 THÁNG 4 NĂM 1996)
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
MUÔN ĐỜI THƠ VẪN TUYỆT
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Niềm thương và nổi nhớ
Thưở đầu đời vẫn son
Những ngày vui chân nhỏ
Rợp xanh bờ cỏ non
 
Măt em là trăng tròn
Chong đương thì xanh ngát
Ta trổ màu Hoàng Hạc
Tung cánh lộng trời mơ
 
Đêm là ngày không giờ
Chong đèn theo sách vở
Thương một đời ai đó
Gõ hoài nhịp trang thơ
 
Tim hồng vẫn đợi chờ
Trời em thư thái quá
Ta như con chim lạ
Cao tiếng hót bên người
 
Dáng chiều lên chơi vơi
Tình quê ơi mật ngọt
Có trăng, em tha thiết
Yêu mến quá trần gian
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Đi qua ngày qua tháng
Xuân thì trôi như mây
Giờ còn lại đôi tay
Đan hai bờ mộng thực
 
Ngày hồng lên sáng rực
Xô mộng mị trôi xa
Trái tim mình thao thức
Vỗ theo nhịp quan hà
 
Người đi về phương lạ
Ta thả mình bên song
Một chiều xuân thay lá
Là thôi hết mặn nồng
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Trang sử đời lần giở
Chong đèn đêm tỏ mờ
Màu vàng hoa bung nở
Tô lên thềm ước mơ
 
Gót chân ngày lãng tử
Nhịp nhàng bước, bước mau
Tóc đã chuyển sang màu
Trắng một màu khí tiết
 
Thơ muôn đời vẫn tuyệt
Huyền nhiệm và lung linh
Lòng thanh thản yên bình
Dòng đời trôi mãi miết
 
Chân thành thơ ta viết
Dâng cho đời thêm hương
Cho ý sống diệu thường
Thắm mỗi từng da thịt
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
CẢM XÚC
 
            Cho MIKI yêu quí
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Sung sướng quá con ra đời một sáng
Giữa phố hoa nhộn nhịp bốn bề
Ba vẫn lắng nghe
Tiếng khóc của con chào đời rất thật
Giữa muôn vạn ồn ào
Đời vẫn xôn xao
Con sinh kịp để nhìn vào thế kỷ
Tuổi thanh xuân ba từng ruổi rong thiên lý
Đếm niềm tin qua mỗi góc đời
Thuyền ra khơi
Vững tay lái một mình ba chèo chống
Nay sinh con ba mang đầy kỳ vọng
Mạnh mẽ đời con mai bước thẳng vào đời
Như nhập cuộc chơi
Dù biết rõ thân con là gái
Ba chẳng còn e ngại
Bởi nữ nhi cũng anh kiệt như thường
Mẹ dâng trọn mến thương
Gom góp hết giắt vào đời thân ái
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Và mai sau cuộc đời vui mong đợi
Vàng son ơi con tô điểm mẹ mừng
Con như mùa xuân
Dâng hương sắc cho đời thêm tươi thắm
Đất nước nở hoa khắp chốn thơm lừng
Cảm xúc trào dâng
Ba viết cho con những dòng rất vội
 
Vài mươi năm sau
Con vào đời mang hành trang đi tới
Bến bờ xa hạnh phúc đón vô ngần
Mọi hiển vinh bắt đầu bằng chữ TÂM
 
 
 
 
 
 
 
NHỚ TƯ MÃ THIÊN
 
 
 
 
Sử ký cho đời thỏa ước mơ
Trầm thăng khí phách giang hồ thơ
Văn chương chẳng bẻ cong ngòi bút
Sự thực đâu cầu uốn lưỡi no
Cái vạ Lý Lăng bền chí thắm
Chữ tình Tư Mã sắt son thu
Nhất thời không vọng mùi danh hảo
Chí cả ngàn năm sóng vỗ bờ
 
 
 
 
( BẢN DỊCH BẰNG CHỮ HÁN CỦA THẦY THÍCH NGUYÊN NGUYỆN
THỦ BÚT THẦY THÍCH NHUẬN TRÍ )
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
THIẾU NỮ VÀ DÒNG SÔNG
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Dòng sông lấp loáng thủy tinh
Đò trôi mặt nước lung linh
Thong thả tay chèo thiếu nữ
Chiều lên sóng nước thanh bình
 
Dìu dặt mấy câu vọng cổ
Du dương tỏa khắp một vùng
Thi sĩ thả hồn ngắm cảnh
Nào hay một cuộc tương phùng
 
Tình em gửi vào sông nước
Đẹp nào hơn thế người ơi
Dẫu rằng nước ròng nước lớn
Đò mơn con sóng vào đời
 
Bến sông tay chèo buộc chặt
Khi còn tuổi mới mười lăm
Tận tụy tháng ngày thân ái
Kiếm cơm nuôi mẹ tình thâm
 
Ngày xưa nhịp chèo của Mẹ
Em khôn lớn bởi dòng sông
Bây giờ người cao tuổi hạc
Làm sao em dám phụ lòng
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Dòng sông bện vào nổi nhớ
Như huyền thoại của yêu thương
Đời em còn nhiều mơ ước
Mẹ ơi tình mẹ vô cùng
 
Em nguyền tay chèo tay lái
Cùng dòng sông nối buồn vui
Đến ngày mẹ về gối núi
Vây quanh nỗi nhớ bên người
 
Mặt nước dòng sông lấp loáng
Tiếng cười theo mái đò xuôi
Hoàng hôn vẫn còn lãng đãng
Chia tay long ấm môi cười
 
Cảm ơn dòng sông thiếu nữ
Tôi về mãnh liệt niềm tin
Giữa đời nhiễu nhương đạo đức
Để ai nhìn lại chính mình
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
VĂN
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Mặc cho sóng gió trăm lần
Lòng ta vẫn giữ vô ngần kiên trung
Mực đời thấm bút ung dung
Thơ văn tha thiết dạo cùng núi sông
 
 
 
 
 
THANH THOÁT VÔ CÙNG
 
 
 
 
 
Đêm ngưng tụ nửa khuya hồn vô nhiễm
Lắng vào tâm thanh thoát đến vô cùng
Bước thăng trầm buông khỏi cõi mê cung
Nghe thân ý ngập tràn gieo hạnh phúc
 
 
 
 
 
 
 
 
SÔNG
 
 
 
 
 
Vô cùng con nước về đâu
Miệt mài năm tháng vần xoay về nguồn
Mang phù sa khắp đồng nương
Vẳng nghe giọt nước tiếng buồn góc quê
 
 
 
 
BIỂN
 
 
 
 
Nước từ nguồn về tận cùng đổi sắc
Xanh muôn trùng trông mỏi mắt nhân gian
Xưa sau, bí mật vô vàn
Dang tay cho nhận ngập tràn niềm vui
 
 
 
 
 
NÚI
 
 
 
 
Cây xanh chừng tuổi đã già
Hồn xuân hiu quạnh. Thu pha mái đầu
Đá mòn năm tháng bể dâu
Còn ngơ ngẩn đứng thiên thâu gọi tình
 
 
 
 
 
 
 
XƯA VÀ NAY
 
 
 
 
 
Phong trần thưở ấy xanh như lá
Sĩ khí bây giờ trắng như mây
Ta nhớ người xưa say chí cả
Chiều lên ai khóc gió mưa nầy
 
 
 
 
TÌNH XƯA
 
 
 
 
Em cổ tích tích tình xuân còn trong trí
Sẽ nghìn khuya gói gọn cõng trên vai
Cuộc tình em : - suốt đời anh mộng mị
Mang theo chân tâm hồn tẩm hương lài
 
 
 
 
 
 
 
 
NGẨU HỨNG PHƯƠNG ĐÔNG
 
 
 
 
Tầm tầm ngọn gió đông phương
Lời sông núi vọng trong vườn thơ xuân
Sáng êm như ngọn đèn trần
Nằm nghe ngày tháng dung giăng bước vào
 
 
 
 
 
 
( TRANG PHỤ BẢN BIỂN SỚM NHA TRANG, ẢNH CỦA NGỌC DŨ)
 
 
 
 
 
 
TRÊN SÔNG TRĂNG
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Thuyền êm nhẹ lướt trên sông trăng
Thiên thai dưới thế hởi cung Hằng
Rượu bầu nhắp chén khề khà uống
Nhạc ngọc vang vang mấy kẻ rằng …
 
Vớt ánh trăng vàng ta rửa mặt
Chao ôi, trăng vỡ dưới khuya đêm
Sương giăng gió gọi tròn câu hát
Lạc giữa vườn trăng bỗng ngọt mềm
 
Muốn dang tay níu vầng trăng lại
Làm bạn cùng ta trọn đêm nầy
Tâm sự bên đời còn khép mở
Trăng ơi có hiểu nổi lòng ai
 
Thuyền trôi theo nước như là mông
Ta hát bình yên suốt cuộc chơi
Mặc kệ tình đời lao xao sóng
Ta còn thao thức nghĩa nhân ơi
 
 
 
 
 
 
 
 
 
CHƠI CHO VUI
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Đầu giêng nhặt nhạnh xuân xanh
Đem về cất giữ để dành suốt năm
Ngày nào cũng có hương xuân
Chơi cho vui. – ướp chơn tâm thường thường
 
 
 
 
 
 
 
 
 
KẾT
 
 
 
 
 
 
 
 
Theo sông ra bể tìm nguồn
Quay về bắt một cánh chuồn trên tay
Hóa ra dâu bể đời nầy
Đổ dồn tâm huyết sẽ đầy ắp hương
 
 
 
 
 
 
 
 
GÕ…
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Gõ thuyền vào mạn ngu ngơ
Gõ đầu ngọn sóng cho bờ xôn xao
Gõ vào hai mảng trăng sao
Nghe nghìn đồng vọng dội vào ý thơ
 
Gõ tim em nhịp đợi chờ
Muôn trùng sợi nhớ còn ngờ thiên thu
Gõ vào huyễn mộng thâm u
Tiếng ai đập mạnh tâm tư vỡ bùng
 
Gõ vào sự thực mông lung
Tiếng ai khàn giọng não nùng non xa
Gõ vào hạt lệ em sa
Nghe trong mưa gió ngọc ngà siêu nhiên
 
Gõ vào đôi nhánh ưu phiền
Nghe trong nhân thế triền miên phận người
Gõ vào tiếng khóc cái cười
Từ trong sâu thẳm vọng lời … vô ngôn
 
 
NỤ NGUYÊN KHAI
 
 
 
 
 
Môi hồng nở nụ vu quy
Nguyên rằm em dáng xuân thì đương trăng
Mãi là tương kính như tân
Trăm năm sánh bước dạo trần gian vui
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
TỪ MỘT DÒNG SÔNG
 
                Thay lời bạt
 
 
 
 
 
 
Nghe gì từ một dòng sông
Trăm năm còn đọng nét hồng trang thơ
Mai sau nhặt hạt tình cờ
Trổ mầm hạnh phúc xanh bờ nhân gian
 
Đôi mắt em chợt ánh vàng
Mĩm môi cười nụ nở ngàn niềm tin
Dang tay đón nhận chữ tình
“ Mới hay trời đất cùng mình thăng hoa” *
 
Mẹ quê lòng quá thực thà
Hóa thân thành cánh thơ qua đời nầy
Mắt nhìn về phía chân mây
Mặt quê hương nở nét ngài phương đông
 
Gọi người ở cuối dòng sông
Lắng nghe giọt nước ở đồng về xuôi
Tiếc chi chuyện đã qua rồi
Ngang trời mây trắng nằm phơi dưới dòng
 
Gọi mười phương luận thong dong
Vắt câu thơ lội qua dòng sử thi
Thì ra: - danh lợi vô nghì

Thả hồn vào cảnh xanh rì quê xưa
 

*câu thơ của Hướng Dương ( Nguyễn Nho Thương)
 
 
 
 
 
GIÓ
 
      Nhạc : Châu Kỳ
      Thơ   : Ngã Du Tử
 
ĐIỆU SLOW SURF/ CHỦ ÂM cung MI THỨ)
 
 
 
 
 
 
LỜI :
 
 
Không nhà quán trò khắp tinh cầu
Nhìn xem tục lụy sẽ về đâu
Nhỡn nhơ ca hát lời kiêu bạc
Bầu bạn trăng sao cả biển dâu
 
Bất chợt ta về mơn hương hoa
Nương nhẹ đường tơ nắn phím ngà
Tình hoa khe khẽ ru ta ngủ
Đời biết ta yêu quá thực thà
 
Tỉnh mộng ta về bên núi non
Líu lo lời đá giọng ca giòn
Buồn thương xin gửi vào hư ảo
Vỡ vụn ngàn sao dạ há mòn
 
( điệp khúc/ chuyển đổi)
 
Là gió muôn phương chẳng có nhà
Mỗi mùa một giai điệu tình ca
Trần gian ai khóc buồn theo gió
Làm hạt mưa mây ướp lệ nhòa
                              ( lời 2: cành hoa )
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
TIỄN ĐƯA
 
 
               NHẠC : Hồ Ngọc Minh
               THƠ    : Ngã Du Tử
 
GIAI ĐIỆU TÌNH CẢM SÂU LẮNG
 
 
 
 
LỜI
 
 
 
 
 
 
 
Ta tiễn người đi, đi viễn phương
Sân ga ai oán khúc đoạn trường
Cuối chiều mây tím hoàng hôn vắng
Giông bão lòng ta ơi tiếc thương
 
Ta tiễn người đi đi viễn phương
Chuyện thần tiên (ai) bỏ lại bên đường
Từ đây đêm vắng mình ta hát
Chim cuốc kêu hoài giữa đêm sương
 
Người đi có nhớ con đò cũ
Đậu bến sông chờ tim nhói đau
Ai bảo ta mang hồn thi sĩ
Lãng mạn yêu người nên bể dâu
 
Ai bảo ta mang hồn thi sĩ
Da diết tình nên gặp bẽ bàng
Đành thôi ta cúi đầu hoài niệm
Chộn kín tình xưa sâu trong tim
 
 
 
 
 
 
MỤC LỤC                                     trang
 
THAY LỜI TỰA                           5
 
Cha                                              7
Mẹ                                                7
Gởi lại tình quê                             8
Lý                                                10
Du tử ca                                      12   
Hay là mắc nợ dòng sông           14
Mắt ngọc                                     16
Vì nhau trong cõi sống                18
Sự                                               19
Lội dưới đường trăng                  21
Cho bằng hữu                             23
Uyên nguyên                                  25
Sông ơi, vẫn chảy ngọt ngào       27
Quán trên đồi                               29
Dòng sông quê                               31
Nguyên tiêu                                     33
Ca dao thức                                     35
Con chim già                                   36
Mười năm                                        38
Bình hoa giả                                    40
Bên đời im tiếng sóng                   41
Chân dung tôi và em                     42
Quê hương và nỗi nhớ                 44
Dòng thơ thầm lặng                       47
Thăm Ngũ hành sơn                     48
Thường                                            48
Tâm ca                                              50
Tản mạn                                           52
Chiều phố xanh                              54
Nhân                                                 55
Lòng mãi thiết tha                           56
Sống                                                  57
Ươm mộng vào thơ                       58
Đám tang nhà giàu                        60
Cho các em                                      62
Bạch                                                  64
Mảnh hồn con                                 66
Muôn đời thơ vẫn tuyệt                 69
Cảm xúc                                           71
Nhớ Tư mã Thiên                           71
Thiếu nữ & dòng sông                   73
Văn                                                        75
Thanh thoát vô cùng                          75
Sông                                                      76
Biển                                                       76
Núi                                                         77
Xưa và nay                                           78
Tình xưa                                               78
Ngẫu hứng đông phương                79
Trên sông trăng                                   81
Chơi cho vui                                        82
Kết                                                         83
Gõ …                                                     85
Nụ nguyên khai                                  86
Từ một dòng sông                              87
Gió ( nhạc)                                           88
Tiễn đưa ( nhạc)                                 90
 
 
Trang XUẤT BẢN
 
                         NGÃ DU TỬ
 
                  DÒNG SÔNG QUÊ
                          THƠ
 
 
           NHÀ XUẤT BẢN VĂN NGHỆ
               THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH
 
          179 LÝ CHÍNH THẮNG, Q.3 TPHCM
                ĐT : 9316435  -   8249528
 
 
Chịu trách nhiệm xuất bản : NGUYỄN ĐỨC BÌNH
                             Biên tập : LÊ QUANG TRƯỜNG
                     Trình bày bìa : KHƯƠNG KỲ KHANH
                        Sửa bản in :  BÁ HỶ
                           Tranh bìa : HỌA SĨ PHẠM CUNG
                          Phóng bút : PHƯƠNG NAM
                           Phổ nhạc  :NHẠC SĨ CHÂU KỲ
                                             NHẠC SĨ HỒ NGỌC MINH
                                  Ảnh  :  PHẠM NGỌC DŨ

In 500 cuốn khổ 13. 19 tại xí nghiệp in FAHASA ,Giấy chấp nhận đăng ký kế hoạch xuất bản số: 26/947XB – QLXB ký ngày 08/ 07/ 2004. In xong và nộp lưu chiếu
tháng 12 năm 2004
                                                
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9