Hôm nay tôi đề xuất ly hôn
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong vắt khi tôi thốt lên hai tiếng “ly hôn”, vì thế tôi cho rằng, ông trời chắc cũng tán thành quyết định này của mình.
“Chúng ta ra phường làm thủ tục đi!”. Tôi vừa nói vừa lấy khăn lau mặt. Có vẻ như lời thốt ra hơi bị vướng víu không rõ ràng, tôi bèn bỏ khăn xuống nhắc lại một lần nữa
Anh nằm cuộn tròn trên sofa liếc mắt nhìn tôi một cái, lại nhìn thêm cái nữa rồi mới quay lại với cuốn sách cả ngày chả thấy lật được một trang đang cầm trong tay.
“Tính từ khi lấy nhau cho đến tháng này, chúng ta đã cãi nhau 13 lần, động thủ động cước 7 lần, gấp hơn 3 lần so với hồi yêu nhau. Thật là kinh khủng! Anh nói xem! Tôi sao có thể sống với anh cả đời được đây?”. Tôi đi vào nhà vệ sinh vắt khăn mặt, cố ý nói thật lớn tiếng trong đó rồi tức tối đi ra.
Anh vẫn không lên tiếng. Vẫn đang nhìn vào cuốn sách cả ngày chả thấy lật được một trang ấy.
“Này! Tôi nói lại lần nữa nhé! Ly hôn! Anh đừng nghĩ là tôi giở chiêu trò giận dỗi nọ kia. Đây không phải vấn đề giận dỗi! Đây là…là…..vấn đề về tình cảm! Tôi đã không còn ‘phát sốt’ lên với anh nữa rồi! Tôi đúng là một bông hoa tươi cắm vào bãi phân trâu. Cắm đúng bốn năm! Trời đất! Đến cuống hoa cũng bị anh hun cho thối hoắc lên mà vẫn còn chưa đủ sao?”. Tôi càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Anh vẫn tỉnh queo không hề lên tiếng - tỉnh queo theo kiểu nếu trời có sập thì ta lấy làm chăn đắp ấy!
“Chúng ta đừng làm khổ nhau nữa được không? Với điều kiện của anh thì muốn cô nào mà chả được? Thì đấy, căn hộ to đẹp đàng hoàng thế này! gia nghiệp hoành tráng ổn định nhường ấy! Lo cái gì chứ? Tôi thì khác. Cứ dây dưa thế này, tuổi xuân chẳng mấy chốc cũng tàn phai. Anh chắc không nhẫn tâm níu kéo tôi thành bà lão rồi mới buông tha đấy chứ?”.
“Ai níu kéo em?”. Không lên tiếng thì thôi, vừa mở miệng đã oang oang oang oang, gân cái cổ bò lên.
“Không níu kéo thì ký tên vào đây!”. Tôi giơ ngay tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn ra.
Anh ngớ ra, dường như kinh ngạc trước chiêu ra đòn của tôi, thần sắc vụt trở nên ngưng trệ.
Tôi thầm đắc ý khi thấy hiệu quả đúng với sở liệu của tờ đơn ly dị.
Trong sự trầm mặc, sắc mặt anh cũng dần thay đổi, hiện rõ vẻ nặng nề. Hồi lâu anh mới vẻ như rất khó khăn thốt lên hai tiếng:
“Không ký!”.
“Bây giờ chưa ký cũng không sao!”. Tôi ung dung thu lại tờ đơn ly dị, “tôi sẽ bắt anh ký sau. Nhưng còn cái này thì anh phải ký!”.
Tôi chậm rãi đưa một tờ “văn kiện” được in ấn chỉnh tề khác đến trước mặt anh chồng đang đi hết từ cơn ngạc nhiên này đến cơn ngạc nhiên khác.
“Anh xem đi! Đây là bảng kê tài sản trước khi kết hôn. Của hồi môn của tôi gồm có: 1 ti vi; 1 tủ lạnh; 1 máy giặt; 1 điều hòa; 1 bộ sofa da xịn. Ối…! Tí nữa thì quên! Còn cái tủ tiệt trùng bát đĩa nữa chứ! (tôi lấy bút kê thêm). Những đồ trang sức anh tặng tôi gồm: 2 dây chuyền vàng; 1 bộ lắc tay; 2 bộ khuyên tai và 4 chiếc nhẫn. Hừ! Bốn chiếc nhẫn thì rõ là hôn nhân ‘chết’ rồi còn gì nữa[link=file:///D:/FANYI/T%E1%BB%AB%20%C4%91i%E1%BB%83n/M%C6%B0a%20ly%20h%C3%B4n.doc#_ftn1][1][/link]. Đúng là xui xẻo! Mà anh cũng
nông dân lắm! Có phải định biến tôi thành con mụ trọc phú không hả? Tôi không thèm! Tôi trả lại hết đấy! Cái nhẫn mặt đá ru-bi thì tôi giữ lại để làm kỷ niệm mấy năm vợ chồng. Đây! Anh chỉ cần cầm bút ký vào chỗ này thì tôi có thể lấy đồ của tôi về rồi. Chắc anh cũng không nhẫn tâm để tôi ra đi với hai bàn tay trắng chứ?”.
Anh không nói tiếng nào, cũng không biết anh có để vào tai những lời tôi nói không nữa. Tôi đã cố gắng chỉnh giọng cho nhỏ nhẹ, cẩn thận chọn lựa từng từ. Tôi biết anh lại định dùng chiêu im lặng, giả bộ điếc để đối phó với tôi. Tiếc rằng hôm nay tôi đã hạ quyết tâm rồi, kiểu gì cũng phải bắt anh ký tên mới xong.
Rõ ràng có thể cảm nhận được sự căng thẳng nơi anh. Hai mắt anh dán chặt vào một điểm nào đó trong cuốn sách đang rung lên nhè nhẹ trong tay.
Tôi vô cùng thỏa mãn trước phản ứng đó.
Tôi đặt hai tờ giấy ngay ngắn trước mặt anh, lại dùng cây bút máy đã mở sẵn nắp chặn lên trên, sau đó mở tủ lạnh lấy ra một quả táo to, từ từ gọt sạch vỏ rồi theo thói quen đưa nó cho anh, đưa đến nửa chừng mới giật mình nhớ ra hoàn cảnh hiện tại vội hoang mang rụt lại, tức mình bèn đưa nó lên mồm cắn một miếng lớn.
Nhưng chỉ một động tác theo thói quen đó thôi đã khiến mắt anh phút chốc sáng bừng lên.
“Đắc ý gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là quả táo thôi! Cho dù có gọt cho anh ăn thì cũng chả nói lên điều gì sất. Đúng là…!”. Tôi cố điều chỉnh để cho giọng nói của mình trở nên lạnh nhạt và vênh váo.
Anh hơi khựng lại, hồi lâu, đột nhiên lại hơi mỉm cười như chợt nghĩ ra điều gì.
“Bà xã! Thế này nhé! Vợ chồng mình để cho ông trời quyết định chuyện này có được không? Nếu trước 12h đêm nay mà trời không mưa thì em muốn anh ký cái gì anh cũng ký hết, ngoài ra còn tặng thêm cho em một ngôi nhà nữa. Nhưng, nếu trước 12h mà trời đổ mưa thì vợ chồng ta phải hòa thuận như trước và không bao giờ nhắc đến hai từ ‘ly hôn’ nữa. Em thấy có được không?”.
Trời đẹp thế này, sao có thể mưa được chứ? Tên ngốc cũng dám đánh cược vụ này!
Tôi gật đầu cái rụp!
Đêm đến, tôi lịch sự mời anh ra phòng khách ngủ. Sau khi đã thanh lý hết những gối, áo, chăn đắp, dép lê… cho anh, tôi bèn khách sáo mỉm cười:
“Chúc ngủ ngon!”.
Đây là lần đầu tiên tôi phải nằm một mình trong phòng ngủ. Trước tiên, tôi đem 6 ngọn đèn tường và 2 ngọn đèn trên đầu giường bật hết lên. Phòng ngủ của tôi thế là sáng như ban ngày! Tiếp đó tôi mở tủ quần áo kiểm tra một lượt. Lại cúi xuống gầm giường dòm xem có kẻ nào ẩn nấp trong đó không, yên trí rồi tôi mới ra đóng cửa lại, trèo lên giường, tiện tay vớ lấy quyền sách mở ra xem. Nhưng đọc chả nổi mấy dòng, trong đầu tôi bất giác lại hiện ra những ân ân ái ái của hai vợ chồng, những ngày tháng êm đềm và ngọt ngào tình chàng thiếp. Có anh nằm bên cạnh, tôi ngủ ngon vô cùng. Tuy anh xuề xòa đại khái, lại suốt ngày tiếp khách này khách nọ, nhưng bất luận muộn cỡ nào anh cũng đều về nhà, chưa từng nhà nghỉ, khách sạn bao giờ (tôi cho rằng đó là một tiêu chuẩn tối thiểu của một người đàn ông tốt). Nghĩ lại thì anh cũng chẳng có gì là không phải với tôi. Nhưng…nhưng…
Trái tim tôi bỗng dưng thót lại, bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng thanh gió lặng, đúng là một đêm đẹp trời.
Nhưng tôi giờ đây lại không hề có chút vui mừng của kẻ chiến thắng. Từ tận sâu trong lòng, đang có một ý nghĩ mơ hồ nào đó không ngừng xao động.
Tôi nhìn lên đồng hồ.
Đã 11h đêm rồi!
Tinh thần tôi mỗi lúc một thêm kích động khi chiếc kim đồng hồ vẫn đang thong thả nhích dần từng giây từng giây một. Tôi không còn lòng dạ nào ngồi trên giường nữa bèn khoác áo bước đến bên cửa sổ, mắt nhìn như thôi miên vào màn đêm vẫn đang vô cùng tĩnh lặng, trong tim trào lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
Tôi lại nhìn lên đồng hồ.
Đã 11h30.
Thôi rồi! Hết rồi! Ý trời đã định rồi! Đúng là ông chồng hấp! Người ta giận dỗi đòi ly dị thì dỗ dành mấy câu không phải là xong sao? Việc gì phải chơi cái trò cá cược này chứ! Biết rõ trời đẹp thế này sẽ không thể nào mưa được! Hừ! Rõ ràng là…là…
Tôi càng nghĩ càng thấy ấm ức bèn quay trở lại giường nằm phịch xuống, kéo chăn trùm kín đầu.
Đột nhiên mái ngói trên mi cửa sổ có tiếng lộp độp nhè nhẹ, rõ ràng là tiếng giọt nước rơi
Trái tim tôi đột nhiên như thắt lại. Tôi bật dậy như lò xo phóng đến bên cửa sổ.
Ồi…!
Thế này là sao….
Đúng là mưa rồi!
Những giọt mưa đang lúc thì nhẹ nhàng, khi thì hối hả rơi xuống, liên tục liên tục, rì rào trong trẻo.
Tiếng mưa nghe sao thánh thót mê ly thế không biết!
Tâm tình tôi vụt vui vẻ trở lại, xém chút nữa đã bật cười to. Hượm đã! Ngàn vạn lần chớ nên thế cô tôi ạ! Nếu để ông chồng hấp kia nghe được, lại cho rằng tôi chỉ mong sao trời mưa thì khốn!
Tôi lấy tay bịt miệng lại, sung sướng đưa mắt ngắm nhìn cơn mưa “trời định” đẹp không bút nào tả xiết.
Có điều… ngắm nhìn một lúc, tôi chợt cảm thấy cơn mưa này có cái gì đó không đúng… sao lúc thì dầy hạt, khi lại thưa thớt thế…?
Tôi đi ra phòng khách, mở cửa sổ ra xem. Ý…! Sao bên này lại không bị ướt mưa?
Chẳng lẽ….
Tôi rón rén đi lên trên mái, vừa ngó đầu ra, hai mắt bỗng vụt cay cay.
Anh đang khẽ khàng múc nước từ trong bể tưới lên mi cửa sổ phòng ngủ. Nước theo khe ngói chảy xuống, biến thành cơn mưa “trời định” của tôi.
Tôi khe khẽ về lại giường, nằm xuống rồi thiếp đi trong tiếng “mưa” đang tí tách rơi!
[link=file:///D:/FANYI/T%E1%BB%AB%20%C4%91i%E1%BB%83n/M%C6%B0a%20ly%20h%C3%B4n.doc#_ftnref1][1][/link] Số 4 trong tiếng Trung có phát âm gần giống với chữ “Tử” có nghĩa là chết.