…những khoảng trời sao…          Các  cô gái sắp xếp đồ đạc, ba lô quần áo vào một góc gian nhà  ngang. Nhóm nữ được ở trong một khu nhà tách biệt bên sườn  núi, xung quanh rời rạc một vài ngọn cây thưa, còn lại là cỏ  rậm. Còn nhóm nam bị ẩn ra nghỉ tạm trong các khu lều bạt mới  dựng chiều nay quanh vườn chùa. Điều tách bạch này là thường  lệ trong lối văn hóa tập quán chung của người Việt, nhưng nó  vẫn gây cho Nguyệt Hà một ngạc nhiên nhỏ nhỏ, xen lẫn một chút  gì kiêu căng, hãnh diện… Trước giờ cô và Trọng vẫn có những  cuộc đàm luận nhỏ về giá trị người phụ nữ trong Phật giáo.  Trong cuộc tranh luận anh  nhường nhịn cô, dù cho những dẫn  chứng anh đưa ra làm  cô luôn phải dấu diếm đi một nỗi buồn nhỏ  nhoi nào đó mang tên nữ tính. Những lúc như thế Hà cứ tự hỏi  rằng cô sẽ làm gì để kéo anh ra khỏi luồng tư tưởng xa vời  hiện thực ấy… Có thể chăng? 
  Chỉ đến đây vài ngày nên đồ mọi người đều nhẹ. Có tiếng vị Đại đức trung tuổi nhắc nhở: 
  -       Các  con để các đồ đạc thường ngày ở góc khuất này, tối nghỉ  ngơi ở đây. Trong này có tượng thờ nên các con đừng nằm ở gian  giữa. Các tài sản giá trị các con có thể đưa vào phòng khách  nhà Tăng. Thầy sẽ cắt cử người trông giữ. 
  Nhóm nữ vâng  vâng dạ dạ… Thực ra nhóm thanh niên phật tử hầu hết là các  Phật tử trẻ thuần thành, bởi vậy cuộc tu tập đối với họ vô  cùng quý giá. Không ai trong số họ mang theo những thứ máy móc  hiện đại từ thế giới bên ngoài, hay những trang sức phù  phiếm.Chỉ có Nguyệt Hà lúc nào cũng mang theo máy ảnh và máy  ghi âm, một người nữa là Hương, một nhà báo trẻ của tờ Ngọn  Đuốc. Hà biết trụ sở tòa báo này, nó nằm gần cầu vượt nhỏ  trên đường Nguyễn Chí Thanh, giữa khoảng Nhà xuất bản Bản đồ  và trường đại học Luật. Cô ấy có cái máy ảnh chuyên dụng to  gấp mười lần máy ảnh du lịch nhỏ xinh của Hà. Hương đang loay  hoay tháo ống kính. Trong nhóm nữ Phật tử này Hà, Hương, cùng  Trầm - sinh viên năm cuối khoa sử học Phương Đông -chơi thân với  nhau. Ba cô gái trẻ ngồi đợi mọi người mang đồ ăn lên, ăn rồi  tổng duyệt lần cuối cho đêm lửa trại ngày mai. 
  Các hộp  đồ ăn được phát dần tới từng người. Đó là hộp xốp trắng  nhẹ, kèm theo một thìa nhựa ràng buộc bằng một chiếc chun  lỏng lẻo. Trước đây Hà không hào hứng gì với các đồ ăn chứa  trong hợp chất này, nhưng từ dạo tham gia tìm hiểu về Phật  giáo, cô đã bớt gợn lòng nhiều. Hôm nay nhà chùa thiết mọi  người món cơm trắng, rau cải xào, và lạc rang đơn giản. Trong  những bữa ăn cơ động  họ không chuẩn bị canh nên nhóm cũng đã  mua sẵn mấy thùng nước khoáng để thay thế. Cô nhìn suất ăn  không mấy hấp dẫn, nhưng cũng không có ý chán nản. Những miếng  cơm trắng hơi nát, Hà nhẩn nha nhai chậm và kĩ, cho đến khi từ  bờ lưỡi loang ra vị ngọt nhẹ tỏa lên vòm họng. Cô không thích  ăn lạc nên gẩy gẩy chúng sang một bên… Chẳng hiểu sao cứ mỗi  lần thấy món lạc, cô lại nhớ đến thầy dạy hội họa hồi xưa.  Dạo đó cả sinh viên lẫn giảng viên khi ăn chung thì độ thịnh  soạn cũng chỉ nhỉnh hơn thế này một chút, thêm được món thịt  rang hay trứng kho gì đó… Thầy hay vui vẻ gắp lạc và nói: 
  -       Thích ăn lạc là thích vui chơi hưởng lạc… 
  Cô và các bạn không phải lo thiếu nụ cười bên những người thầy trẻ và vui tính ấy. 
  Nói  chung ăn uống với Hà rất có lợi, cô ăn chậm , nhai kĩ, lại  chỉ ăn các món đơn giản, những món cô không thích, cô tuyệt đối  không chạm vào. Vậy nên Hương và Trầm thi thoảng chọc  vào hộp  của cô, thoải mái xúc lạc. Cô thường để món ngon nhất sau  cùng, vì không biết nên Trầm nheo mắt nhìn cô: 
  -       Chị không ăn rau cải à? 
  Hà ngạc nhiên trả lời: 
  -       Có chứ. 
  Chỉ có Trọng là ngay lần đầu tiên đã đoán ra kiểu ăn uống của cô, anh thường nói: 
  -       Kiểu ăn này là khổ trước sướng sau đấy. Anh cũng thế… 
  Cô  chỉ ăn được nửa hộp cơm, chưa bao giờ cô ăn hết, cô thích ăn đồ  rau xơ hơn là ăn đồ bột với đạm. Rau cải có vị đắng, Hà kiên  nhẫn nhai rồi nuốt… trong lòng vẫn nguyên sự thú vị như buổi  đầu tiếp xúc với món chay. Các loại món ăn không tồn tại sự  hiện diện trực tiếp, hay gián tiếp của động vật… mang trong  mình vị ngọt ngào thanh đạm khó lý giải vô cùng. Sự thán  phục ấy lúc đầu ám ảnh, dần dần hiện hữu kiên cố trong tiềm  thức đức tin cô… 
  Trong vài tiếng ban tối, cô và các bạn  tập đi tập lại đến năm lần, sống lưng ai cũng ướt đẫm mồ hôi,  các lọn tóc bết vào trán và cổ. Thật chẳng dễ dàng nhảy  múa (1) trong cái nóng gần ba mươi độ mùa hè, với sự hỗ trợ  của vài chiếc quạt điện cũ kêu rệu rã. Hà thực sự thấy bực  bội, vì nóng - cô mặc áo phông với quần thể thao từ sáng đến  giờ. Đây không phải là vườn hoa hay công viên để mặc áo hai dây  với quần soóc ngắn cho mát mẻ. Hà thấy Trầm thì im lặng vẻ  nhẫn nại hơn, còn Hương rất nhiệt tình tham gia chỉnh sửa các  lỗi nhạc và phân cảnh múa… Khi nhìn các bạn khác tích cực  hào hứng, cô lại cố dấu diếm thái độ mình, hòa trong đám đông  hân hoan phủ phục… 
  Rồi cũng đến lúc đi tắm. Lúc này cô  mới được ló mặt ra khỏi khu nhà khách ven sườn đồi. Ngôi nhà  nằm trong tổng thể kiến trúc núi Tiên Du này là nơi xây mới  nhất, nên đẹp và kiểu cách hơn hẳn. Bên ngoài là cả thềm trăng  phủ, trộn lẫn với ánh sáng điệu đà từ vài cột đèn điện  kiểu cách cung đình. Tòa nhà ba gian xây giả cổ với những mái  đao đình cong vút , trên đỉnh mái là hai con lân nâng ngọc bích,  mờ ảo trong nền ánh sáng phức tạp cộng hòa với màn đêm. Xung  quanh nhà là một hành lang rộng viền vuông vức để mọi người  có thể đứng ở mọi bên nhìn xuống khung cảnh đèn điện sáng  rực bên dưới, không bị giới hạn tầm mắt. Bậc cầu thang rộng  và dài nương theo triền núi đưa mọi người xuống thấp dần. Không  khí bên ngoài thoáng mát  thoảng một mùi hương nhè nhẹ, khác  hẳn với không khí bí bức trong gian nhà khi nãy. Cô ngẩng mặt  nhìn trời, mắt hút về phía khung trời xa thẳm, nơi hằng hà sa  số những ngôi sao lấp lánh, vẻ đẹp hiếm hoi mà thỉnh thoảng cô  cố kiếm tìm ở Hà Nội tân thời. Cái mùi hương vừa lạ vừa  quen này, nó có phải mùi của không khí trong lành, mùi của hoa  cỏ dại thiên nhiên, hay là mùi hương của một gốc hoàng lan nào  đã từng hòa vào không gian ở một quá khứ xa xôi… 
  Cô đeo  túi hộp nhỏ đựng máy ảnh bên mình, tay cầm bộ quần áo ngủ.  Cảm thấy phiền toái quá nên Trầm  nhanh nhẹn kiếm một cái  túi, bỏ quần áo của ba chị em vào. Lúc này Hà mới để ý  rằng Hương không mang theo máy ảnh. Hỏi bạn, bạn phá lên cười: 
  -       Tớ gửi thầy rồi còn đâu. 
  Đúng  là tác phong nhà báo luôn dứt khoát mau lẹ.Trong nhóm ba người  các cô thì Hương nổi trội nhất về tính quảng giao. Hà thì hay  tham gia hội nhóm với tư cách người phản biện, hơi lạc lõng.  Còn Trầm nhỏ tuổi nhất, luôn líu ríu đi cùng hai người vui chơi  nhảy múa là chính. 
  Vì nhà chùa chưa xây phòng tắm bên  nhà khách nên các cô gái phải ra ngoài tắm ở nhà dân. Mọi  người đi theo con đường gạch cũ hai bên là rừng cây thưa, các  lều tạm đã dựng xong, nhóm nam thanh niên ngồi túm tụm ở các  góc sáng sủa, vui vẻ hưởng thụ cảnh đẹp bên trời cao gió  lộng. Hà thoáng góc nhìn rộng, chỉ mong kiếm tìmmột điểm  nhìn nào đó. Hình như anh không có trong mấy nhóm này. Sáng nay  lúc lên xe, anh lên trước và dành cho cô một chỗ. Nhưng lúc cô  lên,thì Hương và Trầm lại kéo cô vào ghế ba người ở cuối xe.  Từ đó đến giờ, cô và Trọng chưa hề nói chuyện với nhau. 
  Thỉnh  thoảng có một vị sư thầy đi ngang qua con đường Hà đi. Các cô  khẽ ngiêng mình chắp tay chào theo nghi lễ. Từ lúc tham gia các  hoạt động tôn giáo đến giờ, cung cách của Hà chưa thay đổi  mấy. Cô không nói cụm từ “A di đà Phậtt…” trước câu chào hay câu  nói của mình. Cô cảm thấy cụm từ ấy hơi khó hiểu. Hay là  mọi người thường hỏi chuyện thầy chùa bằng câu “Bạch thầy”,  “Bẩm thầy”… vô cùng cổ điển. Còn Hà, Hà thường nói “Con chào  thầy”, hay “Con thưa thầy”… Thế thôi! Trong nhóm thanh niên Phật  tử chùa Quán Sứ này, mọi người không để ý đến những sự lạc  lõng hay phá cách của nhau, nên Hà quả thực khá an toàn. Như  thế cũng không có nghĩa là Hà tự hào về sự khác biệt đó.  Mỗi khi nhìn Trọng và mọi người kính cẩn hành lễ, cô lại  nhận ra rằng đức tin của cô nhỏ bé, yếu ớt đến không ngờ. 
  Chùa  Vạn Phúc không phải cụm di tích quá tách biệt với thế giới  bên ngoài. Tất cả chùa, ngọn Lạn Kha, với các nhà dân xung  quanh, đều hòa hợp bên trong khung cảnh rừng cây lác đác, đất  đá sỏi trần trụi, với đường chân trời nhấp nhô những ngọn núi  mờ xa. Mải nghĩ, Hà đã đi qua cổng chùa không có tường bao  phân cách, đi về hướng xa xa lấp ló vài khu nhà tầng của người  dân làng. Đường vào trong xóm không được sáng sủa, nên Hà và  mọi người không nói chuyện nữa, mà thận trọng nhìn xuống chân  mình. Thật ngạc nhiên là dân làng ở đây có vẻ đã sẵn sàng  dịch vụ tắm với giá cả khá hợp lý: mười lăm nghìn một người  với đầy đủ dầu gội và sữa tắm. Hà, Hương và Trầm cùng vài  người đi vào căn nhà có góc sân rộng rãi, bên trong là một dãy  ba nhà tắm cạnh nhau, các cô quyết định chia từng nhóm tắm  chung. 
  Thấy Hà có vẻ lưỡng lự định tắm sau, Hương giục: 
  -       Tắm luôn đi cậu ạ. Tắm khuya dễ cảm lắm. 
  Cô đành vào tắm chung với mọi người. 
  Trong lúc tắm, tự dưng Hương hỏi cô: 
  -       Cậu chưa tắm chung bao giờ à? 
  -       Ừ – Cô trả lời. 
  -       Việc gì phải ngại, sống tập thể mà thế thì dễ bị để ý lắm… 
  Hương với chiếc khăn tắm nhờ Hà cọ lưng. 
  Mọi  người tắm rất nhanh, ra về trước. Hóa ra cô,Hương và Trầm chậm  nhất, lúc ra mọi người về cả rồi. Trả tiền xong,ba người  lững thững về. Hà là người luôn thích thú với những cảnh  tượng hùng vĩ, nhìn lên trời xa lấp lánh ánh sao, cô nhảy cao  rồi xoay mặt về phía mọi người hỏi: 
  -       Trời đẹp không? Mọi người đang nghĩ đến ai này? 
  Hương bật cười: 
  -       Còn nhớ đến ai nữa? Nhớ người yêu rồi. 
  -       Đi chùa mà vẫn còn nghĩ đến chuyện phàm tụục? - Cô kéo dài giọng như để chế diễu… 
  -       Ô, con người chứ có phải nhà sư đâu mà đòi thoát tục – Hương quả quyết bảo vệ ý kiến. 
  -       Nhưng mục đích con người vào chùa là để giải thoát những khao khát tầm thường – Hà nheo mắt. 
  -       Đúng  rồi, phải giải bớt những mơ ước tầm thường để có chỗ cho  những điều tốt đẹp. Nhờ vào chùa mà cụ Từ Thức gặp được  Giáng Hương – Hương hỉ hả. 
  Cả hai người phá lên cười vì sự bao biện gượng ép ấy. 
  Nhưng  điều này cũng đã xoa dịu cho những nỗi ám ảnh trong vô thức  của Hà. Như trước đây cô thường nghĩ, cô vào chùa vì mục đích  viết truyện. Còn bây giờ, nhiều khi cô tự hỏi, cô có thể tìm  một ngôi chùa khác, nơi không có bước chân của Trọng, để tự  bước những bước đi của riêng mình… 
  -       Trời trong gió mát, chả cần quạt cũng ngủ khò – Trầm xen vào, tay xách bọc quần áo ướt. 
  Thực  ra không ai bắt em làm. Trong nhóm ba người, Trầm luôn tự nguyện  xách các đồ vật nhỏ, vì nếu đồ to vác nặng thì Hà và Hương  đã xốc vác từ trước rồi. 
  Cô và các bạn đi lại con  đường cũ, qua cổng chùa, theo con đường xuyên giữa các tán cây  trầm mặc. Hình như nhóm nam đã đi ngủ hết, chỉ còn lác đác  mấy người trực Sao đỏ ven đường. Đội Sao đỏ này gồm một số  nam thanh niên cắt cử nhau cùng một số sư thầy giữ gìn trật  tự. Cô giật mình khi nhìn thấy Trọng và Trung đứng trong số  đó. Hình như anh đang cố gắng quan sát người đi đường để tìm  người. Hà mắt tinh nên nhìn ra anh ngay, cô thực không thoải mái  vì đang mặc quần áo ngủ. Trời tối thế này, cô đoán anh mắt  cận sẽ không nhìn ra cô. Nên cô định tảng lờ đi qua anh. Không  ngờ một người trong nhóm trực tiến lên hỏi: 
  -       Mô Phật, mọi người đi đâu về ạ? 
  Hương mau mắn trả lời: 
  -       Bọn em đi tắm mà. 
  Họ bảo tiếp: 
  -       Các em mau về phòng đi, mai phải dậy sớm đấy. 
  Hà  tránh mắt nhìn của Trọng, sải bước chân theo mọi người lên  phòng. Có tiếng Trung, bạn cùng phòng trọ với Trọng, nói vống  lên khoái trá: 
  -       Hà đấy, nhận ra chưa? 
  Cô cùng  các bạn chạy lập cập lên phòng tìm chỗ ngủ. Vì khuya quá  rồi, không biết gửi ai, nên cô đành ôm cái túi đựng máy ảnh bên  mình. Đèn đã tắt, mọi người không ai còn rì rầm gì nữa, chỉ  còn tiếng quạt xoay khó nhọc. Dường như chỉ còn mình cô thao  thức. Hóa ra từ khoảng tối đến giờ, anh đã gọi nhỡ vào máy  cô sáu lần. Sao anh không nhắn tin nhỉ, cô không hiểu có chuyện  gì. Không khí trong phòng đang ấm dần lên, có lẽ vì đông người  quá. Hà không quen ngủ chung nên cứ nằm trằn trọc mãi. .. 
  …Vùng  đất này xưa là nơi non xanh nước biếc, núi ngậm trong mình  nguồn suối mát, từ đỉnh núi thoát ra thác nước trắng ngời  dội xuống vực đá sâu. Năm ấy trong ngày hội hoa, vì muốn cứu  một cô gái trẻ bị sư sãi “bắt vạ” hái trộm hoa ở cổng chùa,  chàng quan trẻ Từ Thức không ngần ngại cởi áo gấm chuộc người  đẹp. Đêm về tương tư mong nhớ, thao thức cả đêm, ông sai người  thả thuyền cho ông cầm giầm bơi đi. Càng đi càng xa, càng xuôi  càng rộng, lạc tới nơi non nước lạ lùng. Thuyền tự dừng ở  chỗ mây kết thành chùm hoa sen bao phủ, thì thấy người đẹp hồi  hôm – chính là nàng tiên nữ Giáng Hương - đang đợi ông ở cửa  động đào… 
  Cô mệt mỏi xoay người, rồi cuối cùng quyết  định bật dậy mở cửa bước ra ngoài. Cánh cửa nhà chùa rít lên  khe khẽ như thể hiện một sự khó chịu với những biểu hiện  lạc lõng ngoại đạo, một luồng ánh sáng tràn vào theo vòng  cung cửa. Thềm trăng sáng rực hơn Hà tưởng tượng. Cô nhìn xuống  thềm nghỉ rộng dài ngập ánh sáng lung linh. Xa xuống dưới là  con đường mòn cũ kĩ, nơi treo những ngọn đèn leo lét, cô quạnh.  Không khí tĩnh mịch và ảm đạm vô cùng. Hà cố gắng ngước  nhìn lên đỉnh núi chắc chỉ cao hơn vài tầng nhà nữa. Một nơi  huyễn hoặc nhào trộn giữa các trầm tích tôn giáo với những  khao khát thần tiên của loài người thuở sơ khai… 
  -       Hà không ngủ được à? – Hóa ra Hương và Trầm đã đứng phía sau cô. 
  -       Ừ, tớ cứ lạ nhà là mất ngủ thế đấy – Cô khẽ bao biện cho mình. 
  -       Bọn mình đi dạo một vòng đi. Sẽ dễ ngủ hơn  – Đột nhiên Trầm rủ mọi người. 
  Cô ngần ngại, còn Hương đồng ý. Hai người thong dong bước xuống thềm nghỉ phía dưới. 
  -       Chị Haàa… - Trầm quay lại, khẽ gọi cô. 
  -       Thôi, mọi người đi đi. Tớ ở đây. 
  Cô  thấy không thoải mái nếu đi lang thang ban đêm trong khung cảnh  tôn giáo cổ kính này. Cô rút máy ảnh du lịch, cố gắng chụp  vùng trời đêm cao lồng lộng. Máy của cô chỉ mô tả được những  ánh đèn điện loang sáng bên dưới, còn khoảng trên của tấm ảnh  chỉ hiển thị một vùng tối đen như mực. Hà cảm nhận rõ sự  bất lực trong việc mô tả lại một vẻ đẹp quí giá đang hiện  hữu… Cô khẽ lật những trang ảnh cũ, cho đến khi cơn buồn ngủ  kéo đến. 
  Sáng hôm sau, khi những hồi chuông chùa gióng lên  phá tan không khí trầm mặc, mọi người lục tục dậy, mặc áo  pháp ra chính điện thực hiện nghi lễ thiền sáng. Hà chẳng nhớ  đã vào ngủ như thế nào, chỉ mang máng là cô ngủ trước lúc  hai cô bạn gái quay về. Bây giờ là năm giờ sáng, khá sớm cho  những con người thành thị, ngược lại, là khá muộn với những  con người chân tu. Nghe nói đằng sau cánh cổng chùa, các sư thầy  đi ngủ lúc mười một giờ đêm và dậy tụng kinh lúc ba giờ  sáng. Cô khoanh chân ngồi thế tòa sen khá dễ dàng. Lim dim mắt  cố tìm lại khoảng thời gian đêm qua đã lạc mất trong trí nhớ…  Bỗng nhận ra cô đang động tâm, liền xả thiền và cố gắng nhập  thiền lại từ đầu… 
  Khi trời sáng rõ và đã khấn xong bài  kệ buổi sáng(2), cô và mọi người bắt đầu tản đi các nơi theo  sở thích. Vừa đó đã thấy Hương vác cái máy ảnh đen trũi ,  thoăn thoắt tác nghiệp, chụp hình. Hương gọi cô rồi khẽ nháy  mắt, cô hiểu ý, giơ tay tạo dáng, Hương hướng máy về phía Hà,  bấm máy, rồi ra ý ảnh chụp thành công. Hà và Hương quen nhau  chưa lâu lắm, có lẽ xét về mức độ thân mật, hai người chỉ là  bạn bè thường cùng chung mục đích tìm hiểu về tôn giáo. Trong  các hoạt động của đoàn thanh niên Phật tử Quán Sứ, Hương luôn  hăng hái dẫn đầu. Hương không thể hiện sự hiểu biết về tôn  giáo qua những buổi đàm luận lý thuyết. Điều này hơi ngược  với Hà , người hay để suy nghĩ tràn ra ngoài – cách gọi Hà  của một chị gái bên chùa Định Quán. Nhưng dù sao đối với Hà,  Hương là người bình thường hơn cả ở nơi đây. 
   Không hiểu  sao,bỗng cô nghĩ tới cái điện thoại. Hà rút máy ra và ngạc  nhiên khi thấy Trọng đang gọi tới (nghề viết lách khiến cô luôn  để máy trong chế độ im lặng). 
  -       Em ra chỗ chân núi đi. 
  -       Ơ, là ở đâu thế ạ? 
  -       Chỗ bậc thang lên nhà khách em ngủ đêm qua ý… - Trọng khẽ bật cười trong máy. 
  Hà  vâng rồi đi về phía nhà nghỉ đêm qua. Tới nơi đã thấy anh đang  đứng, cười cười. Trước mặt cô là một anh chàng mọt sách sống  động, kiêm nhân chứng hiên ngang cho sức mạnh tôn giáo đang len  lỏi trong tâm thức con người. Hà chạy tới gần anh, ngạc nhiên  hỏi: 
  -       Ra đây làm gì ạ? 
  -       Anh muốn rủ em xem điều này… 
  Anh  xoay người đi theo con đường mòn tạo ven sườn núi đá chạy lên  tới đỉnh. Cô nhìn quanh, ngại ngùng nhìn xem có ai để ý tới  mình không, rồi len lén chạy theo. Hóa ra con đường lên núi nhỏ  nhắn nằm ngay cạnh dãy cầu thang kiên cố lên nhà khách đêm qua,  mà cô không để ý. Cô vui vẻ đi theo anh  ngắm nhìn hai hàng cỏ  lơ thơ ven đường. Có lẽ triền núi này đã bị lãng quên khá lâu  rồi, vì sự xác xơ hoang dại đến vụng về của cây cỏ nơi đây.  Anh thỉnh thoảng quay lại nhìn cô, như sợ cô lạc mất. Hà thì  nhíu mày khoái trá khi phát hiện raTrọng đang đi giày da, cô  liền chạy vụt qua anh, vẫy tay trêu trọc. Cuối cùng cô cũng lên  tới đỉnh…    
 
     
    Đỉnh núi mơ trong ánh sáng mặt trời…      Đỉnh  núi không như cô tưởng tượng, đây là một triền đất hoang vu,  thoảng hoặc vài cành cây khẳng khiu nhỏ lẻ. Trước mặt cô là  hai phiến đá to cao cỡ lớn, khuất bên tay phải xa hơn là các  tháp đá cao thấp khác nhau, rõ ràng là nơi yên nghỉ của các  tăng sĩ cao niên cao phẩm. Giữa ánh sáng ban ngày, nơi đây vẫn  còn chất chứa màn sương u tịch, ảo ảnh của thời quá khứ đã  qua. Nếu không có cảnh ruộng lúa và đường đê với các xe chạy  qua lại ở phía dưới, có lẽ cô sẽ mất định hướng về không gian  và thời gian hiện hữu. Trọng đã lại gần cô, vui vẻ nói: 
  -       Em có biết tên núi này là gì không? 
  -       Có ạ, núi Lạn Kha (3)… - Cô trả lời, không dấu nổi ánh mắt thất vọng. 
  -       Anh biết Hà tìm hiểu nhiều tích cổ mà, kia là hai bàn đá tương truyền là bàn cờ tiên thủa xưa đấy. 
  Anh lại gần hai bàn đá vuông vức, khẽ chạm vào một cách tò mò thú vị, rồi quay lại nhìn Hà. 
  Và như mọi lần, chính cô là người kéo anh về hiện tại theo cô: 
  -       Khung cảnh hơi mâu thuẫn nhỉ, cạnh bàn đá tiên là tháp xá lị ạ. 
  -       Sao lại mâu thuẫn, các vị phật và các vị tiên đều đáng được tôn kính như nhau. 
  Cô im lặng, anh biết cô đang cố tìm lời lẽ để bảo vệ ý kiến của mình. Trọng tỉnh táo đổi chủ đề: 
  -       Em ngủ ngon không? Anh lo em mất ngủ. 
  -       Chả ngủ được tý nào – Cô nhõng nhẽo. 
  Anh  thở phào như thể hoan hỉ trút đi một trọng trách lớn. Trọng  tìm một chỗ ngồi nơi tảng đá nhỏ thấp gần bàn cờ tiên rồi  loay hoay tháo giầy. Không ai dại dột đi chơi núi bằng giầy da  thế này. Cô không biết là sáng hôm qua anh phải chạy qua công ty  để họp đột xuất rồi mới có thể ra điểm tập kết lên xe. Hà  vặn vẹo: 
  -       Sao anh lại đi giày da thế, anh cởi giày làm gì? 
  Trọng chỉ vào phiến đá bên cạnh: 
  -       Em  ngồi đây này, dưới kia cảnh đẹp quá. Hà chụp không? – Rồi anh  rút cái điện thoại của anh ra, chọn cảnh chụp. 
  Cô im lặng… 
  Tự dưng anh hỏi, làm cô ngạc nhiên: 
  -       Sao  Hà không thể hỏi anh có đau chân không à? Hà không thể hỏi anh  tối qua ăn uống thế nào, ngủ có quen không à? 
  Cô há hốc  miệng. Hà thường nghĩ anh sẽ không bao giờ có những biểu cảm  nông nổi đó, vì anh không giống cô. Cô xuống ngồi cạnh anh, mỉa  mai châm biếm: 
  -       Cái gì làm đau được chân anh, anh quen  đi giầy da mặc vest từ hồi ba tuổi rồi còn gì. Em biết là anh  ăn rất ngon,cơm nhà chùa vừa thanh vừa sạch, rất hợp với khẩu  vị anh. Đêm nào sau khi tụng thiền xong, anh chả ngủ say không  mộng mị. 
  Anh bật cười xắn tay áo chì cho Hà thấy những vết đỏ tấy ở cánh tay. 
  -       Tối qua anh trực đến mười hai giờ đêm mới được ngủ. Vào lều thì bị kiến đốt sưng hết một bên bắp tay. 
  Ngọn  núi tiên mơ đã sáng hơn khi mặt trời dần trôi cao. Nhưng nơi đây  vẫn ẩn chứa một cơn mộng mị nào đó xa xăm, nhữnguẩn ức thần  tiên trộn lẫn với ước mơ giải thoát. Hà thường nhận ra những  điều tỉnh táo ấy, khi đứng trước một bước ngoặt nào như thể  cánh cổng tương lai – với anh bên cạnh. Và lòng ám ảnh vì  những nhân tình lỏng lẻo trên thế gian, dễ tan không dễ hợp. 
                                                                                                                      (còn nữa)                         
  P/s:  (1) Hoạt động múa của nhóm Phật tử trẻ: Họ sử dụng các  điệu múa mang tính chất tôn giáo, nhưng không quá câu nệ nghi  thức truyền thống để biểu diễn trong các kì hội trại Thiện  sinh hoặc các buổi giao lưu giữa các nhóm Phật tử. Đây là một  trong những hoạt động nhằm trẻ hóa, và hiện đại hóa các hoạt  động tôn giáo vào các năm gần đây. Các bài múa của họ chủ  yếu sử dụng tiết tấu nhịp điệu nhạc Phật giáo Ấn Độ. 
  (2)  Chùa Vạn Phúc tự (chùa Phật Tích – Bắc Ninh) là chùa theo  Phật giáo tịnh độ tông. Pháp tông này sử dụng các bài kệ,  tụng niệm làm phương pháp tu tập. Nhưng trong các buổi hành lễ  sáng và tối, tông phái này cũng đan xen cả phương pháp thiền  trong thời gian ngắn ở thời điểm bắt đầu buổi lễ. Chùa Quán  Sứ cũng theo Tịnh độ tông. 
  (3) Núi Lạn Kha: Đây là ngọn  núi tượng trưng cho những giá trị tinh thần bị ảnh hưởng từ  Đạo Lão thần tiên. Tương truyền rằng xa xưa có người tiều phu  lên núi đốn củi, len lén nhìn trộm hai vị tiên đánh cờ. Cho  đến khi tàn cuộc cờ thì nhìn sang bên chiếc rìu đã nát vụn  mất rồi. Vậy nên người đời sau đặt tên núi là núi Lạn Kha:  Lạn là nát, Kha là rìu.