RƯỢU CHIẾN

Tác giả Bài
khoingo12
  • Số bài : 6
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2014
RƯỢU CHIẾN - 17.07.2014 09:44:04
0
Tác giả Trần Á Huy đã từng mở công ty riêng, đã từng làm thư ký và tham gia vô số các cuộc rượu lớn nhỏ. Ông quý rượu như sinh mạng đồng thời cũng cảm nhận một cách sâu sắc rằng, nếu không hiểu về văn hóa uống rượu của Trung Quốc thì sẽ rất khó có thể làm ăn tại đất nước này.
          Đây là tác phẩm con cưng của ông. Đã từng được đăng trên các tạp chí như <<Báo Hoa Tây Đô Thị>>, <<Cách Ngôn>>, <<Thị Dã>>…
 
Bộ trường thiên tiểu thuyết đầu tiên của Trung Quốc miêu tả một cách toàn diện các chiêu trò trên bàn rượu cũng như cách vận dụng trí tuệ để thành đại sự ngay trong tửu trường.
          Bạn có biết các ám ngữ cũng như các cạm bẫy trên bàn rượu?
          Bạn đã từng tiếp xúc với những khuôn mặt âm hiểm, trải qua những chuyện kinh tâm động phách trên bàn rượu?
          Bạn có biết đánh giá phẩm cách của một người thông qua cách anh ta uống rượu?
          Theo báo cáo thì mỗi năm số lượng rượu được tiêu thụ tại Trung Quốc còn cao hơn cả số lượng các loại đồ uống khác cộng lại. Trong các cuộc tiếp khách theo kiểu Trung Hoa, rượu là thứ không thể thiếu. Không có rượu thì cuộc vui sẽ trở nên rất vô vị. Có điều, nếu bạn nghĩ rằng, chỉ cần tửu lượng cao là có thể dễ dàng ứng phó với các cuộc rượu tại Trung Quốc là bạn đã nhầm! Đó không đơn thuần chỉ là đổ rượu vào mồm mà chính là trí tuệ và quyền mưu mang đậm bản sắc phương Đông.
          Nếu bạn không vững vàng trong các cuộc rượu thì sẽ rất khó làm ăn tại đất nước này!
          Truyện viết về một đại gia – Tổng giám đốc Phùng Hùng Tuấn của công ty đồ gỗ nội thất lớn – đã ngã ngựa ngay trên chính bàn rượu khi mà thành công đã nằm trong tầm tay với.
          Truyện kể về một bông hoa mới nở -- Cô gái sắc sảo Đường Vũ Thần – đã công thành danh tựu, xuân phong đắc ý cũng trên chính bàn rượu.
          Đây cũng là một cuốn tiểu thuyết nhìn thấu bản chất những cuộc cân não diễn ra ngay trên bàn rượu của giới quan chức và thương nhân Trung Quốc.
RƯỢU CHIẾN
Người dịch khoingo12
Thấu đáo cách vận dụng trí tuệ để thành đại sự ngay trên bàn rượu.
 
Không hiểu văn hóa uống rượu của người Trung Quốc thì sẽ rât khó làm ăn tại đất nước này. Hiểu nó rồi, khi hành sự sẽ như hổ thêm cánh như rồng thêm vây!
 
                                    Chương 1
                                 Gái tiếp rượu
                                          
Cô đổ người xuống mặt giường êm ái, nước mắt tuôn rơi như chuỗi trân châu bị đứt dây. Đây là một thói quen được hình thành từ khi cô làm gái tiếp rượu.
                                           1
“Ông chủ thật lắm tiền, mỹ nữ như quân Nguyên, quanh năm hốt bạc vàng…Anh thua rồi! Uống rượu!”
Đường Vũ Thần rót đầy chén rượu cho gã béo bắt gã uống cạn.
Gã béo dán con mắt híp híp lên người cô cười đểu:
“Cho anh thơm một cái rồi anh uống!”. Nói rồi quờ tay ôm cô vào lòng. Vũ Thần chưa kịp phản kháng đã bị gã “chụt” một cái hôn luôn vào mặt, tay phải gã cũng không chịu kém cái miệng, nhằm ngực cô chụp tới.
Vũ Thần lách vội ra khỏi vòng tay gã mắng:
“Đồ dê xồm! Mau uống đi!”
Gã béo cầm chén rượu lên, ánh mắt thèm khát vẫn dán vào khuôn ngực cô, gã đổ chén rượu vào miệng rồi hét:
“Tiếp, tiếp đi! Hoa hồng thật xinh đẹp, anh rất muốn lên…”.
Lần này Vũ Thần thua. Gã béo đổi một cái chén to rót màn hình phẳng rồi đưa cô.
Vũ Thần thản nhiên ngửa cổ dốc một hơi hết chén rượu.
Gã béo kích động vỗ tay bôm bốp, miệng hét: “Giỏi! Giỏi! Tiếp tục nào…”.
Tái Tư là một trong những quán ba nổi tiếng của thành phố duyên hải Hải Thâm. Bên trong trang hoàng rất tráng lệ, hệ thống âm thanh đỉnh cao, gái tiếp rượu đông như mây, cô nào cô nấy đều xinh như hoa cho nên khách khứa đêm nào cũng chật ních.
Âm thanh công suất lớn như dội vào tai. Ánh đèn lung linh xoay tròn huyền ảo. Tiếng hò hét đấu rượu ầm ầm không ngớt. Vũ Thần đã thua liền mấy keo, bị phạt mấy chén lớn rượu mạnh, bụng rát như có lửa đốt. Cô cảm thấy sắp không trụ được nữa bèn vội đứng dậy nói với gã béo:
“Xin lỗi! Em phải vào nhà vệ sinh một lát. Anh chờ em ra mình uống tiếp nhé. Không được về trước đâu đấy!”.
Gã béo sán lại cười đểu: “Để anh đưa cưng đi!”
“Cút đi, đồ quỷ!” Vũ Thần đẩy nhẹ hắn một cái rồi quay người đi về phía phòng vệ sinh.
Vũ Thần đóng cửa phòng vệ sinh ngăn cách cô với cái thế giới ồn ã bên ngoài. Cô tựa lưng vào cửa rồi há to miệng hít thở liên tục, hận không thể thải ra hết đám không khí ô tạp ngoài kia.
Cô nhìn vào trong gương, ở đó là khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp nhưng đỏ lựng như một quả cà chua chín.
Vũ Thần đứng đó tranh thủ hít thở một hồi cho lại sức rồi mới đi đến bên bồn rửa, mở vòi, vốc từng vốc nước lạnh lên mặt để đầu óc được tỉnh táo lại. Cô lưỡng lự vài giây sau đó cúi đầu xuống, miệng há ra, ngón tay giữa đưa vào sâu trong cổ họng và…móc.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng vệ sinh “xoạch” một tiếng được mở ra. An Văn từ ngoài bước vào gắt:
“Hoa Hồng! Chưa đến lúc nguy cấp không được móc họng!”.
Hoa Hồng là tên gọi của Vũ Thần khi làm ở đây. Những cô gái tiếp rượu tại quán ba Tái Tư đều có ngoại hiệu mang tên một loài hoa. Ngoại hiệu của An Văn là Mẫu Đơn. Cô là đại tỷ trong đội ngũ tiếp rượu ở quán ba này, ai cũng phải nghe lời cô.
Những người biết tiếng Anh đều hiểu âm đọc của từ “Tái Tư” rất giống với từ  “Sex” có nghĩa là tình dục.
Ở đây cũng ghi rõ ràng là cấm sex.
Thế nhưng những người đàn ông tìm đến chốn này, có mấy người là không háo sắc?
Móc họng có nghĩa là thò ngón tay vào sâu trong cổ khoắng khoắng tạo kích thích cho buồn nôn để tống hết rượu cùng các thứ khác ở trong bụng ra ngoài. Đây là một trong những tuyệt chiêu của gái tiếp rượu. Sau khi đã nôn ra hết, lại có thể tiếp tục bồi tiếp khách uống nhiều hơn nữa. Như thế mới kiếm được nhiều hoa hồng từ hóa đơn tiền rượu.
Có điều nếu móc họng nhiều quá, nôn nhiều quá sẽ dễ bị tổn thương dạ dầy. Vì vậy, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì thông thường chị em sẽ không lạm dụng tuyệt chiêu này.
“Chị Mẫu Đơn! Em chịu không nổi nữa rồi. Không nôn ra không trụ được…!”. Vũ Thần nói chưa xong đã “ọe” một tiếng, nôn ra một đống lớn.
An Văn lắc đầu lo lắng: “Thằng đó vừa là con quỷ háo sắc lại vừa là con sâu rượu. Chị sợ em tiếp không nổi!”.
Đàn ông đến quán ba, có người tửu lượng tầm tầm, rót chưa được một chai đã say cả chấy. Cũng có người tửu lượng tuy cao nhưng uống có điểm dừng, không nát, không quấy rối gái tiếp rượu. Nguy hiểm nhất là loại vừa tửu quỷ vừa sắc quỷ. Loại khách này tửu lượng kinh nhân, sau khi hạ gục gái tiếp rượu liền sán vào giở trò sàm sỡ.
Vũ Thần không giống những cô gái khác, tuyệt đối không dễ dãi đối với khách uống rượu.
An Văn có kinh nghiệm nhìn người, biết gã béo kia không phải loại tử tế nên mới nhắc nhở Vũ Thần dù biết trong số các chị em ở đây, tửu lượng của Vũ Thần cũng chỉ thua mỗi mình cô.
“Haizz! Em phải cẩn thận đấy!”. An Văn thấy Vũ Thần đã nôn đến mức không còn tự khống chế được nữa đành thở dài quay ra.
Vũ Thần nôn thốc nôn tháo một hồi cũng cảm thấy bụng nhẹ đi rất nhiều, có điều lại hơi âm ỉ đau nơi dạ dày.
Khi Vũ Thần quay lại bàn rượu, gã béo sớm đã không còn nhẫn nại được nữa, gã cười hềnh hệch hỏi: “Sao lâu thế cô em? Đến ngày à?”.
Vũ Thần đã ngấy đến tận cổ cái thằng cha đầu múp này, có điều lại không dám đắc tội với gã đành giả bộ làm nũng: “Đáng ghét! Mau ra quyền!".
Vũ Thần và gã béo lại tiếp tục hiệp đấu còn dang dở. Tiếng hét đấu rượu hòa lẫn trong tiếng nhạc chát chúa. Chẳng mấy chốc mà hai chai rượu đắt tiền đã cạn đến đáy.
Vũ Thần đã băt đầu thấy cảnh vật trước mắt mình lắc lư chao đảo.
Lúc này, An Văn tay cầm chén rượu tươi cười tiến lại nói:
“Ông chủ thật hào phóng! Chúng ta ba người cùng vui được chứ?”.
Gã béo đưa mắt lườm cô một cái rồi vẩy tay quát: “Biến đi, biến đi! Đừng phá hỏng hảo sự của ông mày!”.
An Văn thấy không thể giải vây được cho đồng nghiệp đành bỏ đi.
Vũ Thần bị gã béo phạt thêm mấy li, cảm thấy đầu nặng như chì, đau như muốn nổ tung ra. Gã béo thấy cơ hội đã đến bèn kéo thốc cô vào lòng, hai tay không ngừng thám hiểm du lịch trên người cô.
Vũ Thần cố sức chống cự, không may gạt đổ ly rượu, rượu văng tung tóe lên người đối phương.
Gã béo điên tiết giang tay giáng cho Vũ Thần mấy cái bạt tai miệng chửi: “Con điếm này! Mày giả bộ thanh cao với ai hả?”.
Tiếp đó lại đè nghiến Vũ Thần ra sàm sỡ.
Vũ Thần vừa giận vừa sợ, lớn tiếng hét: “Buông ra! Anh làm cái trò gì thế?”.
Gã béo gặp sự kháng cự lại càng nổi máu, đưa tay giật tung áo Vũ Thần, khuôn ngực trắng như tuyết lộ ra trước mắt. 
Đang lúc cam go thì một người đàn ông cao lớn mặc âu phục cùng với hai nhân viên bảo vệ xuất hiện và tiến lại chỗ hai người. Anh ta liếc qua Vũ Thần rồi nhìn sang gã béo hỏi: “Sao huynh đệ lại đánh em nó thế?”.
“Đánh người thì sao? Con điếm thối!”. Gã béo vẫn hung hăng mắng chửi.
Ông chủ Hắc Vũ của quán ba Tái Tư là người ăn miếng cơm giang hồ, lăn lộn trong đao kiếm để tạo nên cơ đồ này nên người thường không dám gây chuyện trong địa bàn của ông ta. Người đàn ông cao to mặc âu phục này là quản lý của quán ba, tên gọi Vương Dục, cũng là một nhân vật có máu mặt. Anh ta điềm tĩnh đưa điếu thuốc lên rít mạnh một hơi sau đó nhả ra một vòng tròn khói, tay trái đưa ra vỗ vỗ vai gã béo cười nói:
“Huynh đệ! Nể mặt tôi, có gì từ từ nói, đừng làm khó dễ cô em này nữa!”.
Gã béo vẫn giữ thái độ hung hăng bất cần gạt mạnh tay Vương Dực ra khỏi vai, lớn giọng gây gổ: “Sao? Muốn đánh nhau à?”.
Tiếng quát tháo của gã béo đã gây sự chú ý cho tất cả khách khứa. Mọi người đều quay đầu nghển cổ sang phía này để xem náo nhiệt.
Vương Dục quay qua hai bảo vệ gật đầu ra hiệu. Hai tên vươn tay ra mỗi tên nắm một đầu vai gã béo sau đó thân mật như ba người bạn khoác vai nhau đi vào một căn phòng.
Vở kịch cũng tới đó là kết thúc.
Vương Dục quay qua đám khách vẫn đang nghển cổ nhòm ngó, cánh tay đưa lên, bàn tay xòe rộng, sau đó làm động tác đè hướng xuống đất mấy cái lớn tiếng nói: “Chỉ là một chút hiểu lầm. Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ đi!”.
Tiếng nhạc lại được tăng thêm công suất. Khách khứa lại tiếp tục hò hét nốc rượu.
Vương Dục vẫy Đường Vũ Thần đến một góc vắng, chẳng nói chẳng rằng vung tay tát cô một cái nổ đom đóm mắt. Vũ Thần đang chuếnh choáng vì rượu, thêm vào bị đánh, phút chốc thấy trước mắt mình hiện lên vô số những bóng người đang nhảy múa.
Vương Dục dường như vẫn chưa hả giận, đang định giang tay đánh tiếp thì bất chợt một người đàn ông cao to mặc đồ lụa mềm may kiểu Tôn Trung Sơn từ đâu bước lại cười ha hả nói:
“Giám đốc Vương! Xin đừng chấp nhất một cô bé tiếp rượu!”.
Vương Dục quay lại, lập tức đổi giận làm vui cười nói: “Tổng giám đốc Phùng đến sao không nói với huynh đệ này một tiếng!”.
Người đàn ông rút bao thuốc đưa qua một điếu cười nói: “Còn không phải sợ làm phiền giám đốc Vương sao?”.
Vương Dục đón lấy điếu thuốc, móc bật lửa, trước tiên châm cho khách, sau đó mới châm cho mình. Anh ta rít một hơi, vừa nhả khói vừa cười nói: “Anh Phùng khách sáo rồi!”.
Tiếp đó quay qua Vũ Thần gằn giọng: “Nếu không phải nể mặt anh Phùng thì hôm nay tao đạp mày nát xác! Đã làm gái tiếp rượu mà còn bày đặt trinh tiết! Khách nó động tay động chân một tí thì đã làm sao? Còn không mau cảm tạ anh Phùng?”.
Vũ Thần vội vàng lí nhí mấy tiếng cảm ơn.
Họ Phùng không thèm nhìn Vũ Thần lấy một cái. Nhả một hơi thuốc, nói với Vương Dục: “Thằng cha vừa rồi khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ?”.
Vương Dục cười: “Đúng vậy! Đã bố trí anh em tiếp đãi gã rồi!”.
Vương Dục vừa dứt lời đã thấy gã béo hai tay ôm bụng, mặt tái xám từ trong phòng bước ra rồi cum cúp đi thẳng ra ngoài quán.
Vương Dục nhìn theo dáng vẻ thất thểu của gã, khóe miệng lóe lên một tia cười lạnh.
Họ Phùng kéo Vương Dục đi đến quầy ba kêu hai ly rượu, sau đó ngồi xuống vui vẻ trò chuyện.
Khoảng mười mấy phút sau, một tay bảo vệ hớt hải chạy đến chỗ Vương Dục ghé tai nói nhỏ: “Anh Vương! Thằng cha vừa nãy kéo người đến gây sự!”.
Vương Dục lớn tiếng ra lệnh: “Mau gọi anh em ra đi!”.
Tiếp đó quay qua họ Phùng nói: “Anh Phùng! Anh tạm lánh vào phía trong một lát nhé!”. Nói rồi đứng lên dẫn đường cho khách vào một gian phòng phía sau.
Lúc Vương Dục từ đằng sau đi ra thì đám người vác gậy gộc mã tấu đã hung hãn xông vào quán, thấy bảo vệ là đánh, thấy đồ đắt tiền là đập. Bọn bảo vệ cũng huy động được mười mấy người xách mã tấu xông ra nghênh chiến.
Đôi bên lao vào ẩu đả.
Khách khứa khiếp đảm ôm đầu chốn chui chốn nhủi, tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Chợt bên ngoài vọng vào nhiều tiếng còi xé tai. Một nhóm cảnh sát tràn vào quán ba. Bọn đến gây chiến vội vàng vất bỏ vũ khí tháo chạy ra tứ phía. Cảnh sát tóm được năm sáu tên, xách cổ lên xe thùng hú còi lao đi…
 
(Còn tiếp)
 

“Tái Tư” tiếng Trung đọc là “Sai si”, đọc nhanh hai âm “s” rất giống từ “sex” trong tiếng Anh.

 Một hình thức đấu rượu của người Trung Quốc, gần giống như  trò Oẳn Tù Tì của Việt Nam.


 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2014 23:10:34 bởi khoingo12 >

khoingo12
  • Số bài : 6
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2014
RƯỢU CHIẾN chap 2 - 20.07.2014 10:00:31
0
Sáng sớm ngày thứ hai sau sự kiện trên.
Đường Vũ Thần vẫn còn đang say giấc thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Cô mắt nhắm mắt mở thò tay lên đầu giường mò mẫm sau đó khó nhọc xoay người, bấm nút nghe rồi để không điện thoại lên một bên tai, giọng chẳng lấy gì làm vui vẻ hỏi: “Ai đấy?”.
“Cô Đường đã tỉnh ngủ chưa? Tôi muốn mời cô đi ăn sáng không biết có tiện không?”.
“Anh là ai?”. Vũ Thần cảm thấy giọng nói trên điện thoại tuy xa lạ, nhưng dường như lại đã nghe qua ở đâu đó rồi.
“Cô Đường thật mau quên! Tối hôm qua trong quán ba Tái Tư chúng ta đã gặp nhau rồi”.
Vũ Thần lập tức tỉnh ngủ, cô căng óc cố lục lọi lại chuỗi sự kiện buổi tối hôm qua, sau đó hỏi với giọng hồ nghi: “Anh…anh là tổng giám đốc Phùng?”.
“Cuối cùng cô cũng nhớ ra!”. Giọng trên điện thoại cười ha ha mấy tiếng rồi hỏi:
“Thế nào? Có thể nể mặt tôi không đây?”.
 Từ khi làm gái tiếp rượu đến giờ Vũ Thần đã gặp qua đủ loại đàn ông, những lời mời kiểu thế này cũng có cả mớ và nhìn chung cô đều từ chối. Có điều lần này lại có điểm không giống. Đối phương đã từng xin cho cô ở trước mặt Vương Dục, cũng coi như đã giúp cô một lần. Hơn nữa Vương Dục lại rất kính trọng nhân vật này, đủ biết lai lịch của anh ta không nhỏ. Cô không thể không nể mặt.
Vũ Thần đáp: “Anh cứ cho địa chỉ, tôi chỉnh trang một chút rồi đến ngay”.
Đối phương nói: “Cô đang ở đâu, nửa tiếng nữa tôi qua đón cô?”.
Vũ Thần nói địa chỉ trong khu tập thể Hòa Hoa, đường An Hoa của cô sau đó cúp máy. Cô nhìn đồng hồ, vừa đúng 9h10. Nếu là bình thường, cô sẽ phải ngủ đến lúc mặt trời đứng bóng, bữa sáng và bữa trưa sẽ được gộp lại cùng giải quyết một thể. Xem ra hôm nay thói quen này đã bị phá sản rồi.
Tay tổng giám đốc họ Phùng này là nhân vật thế nào? Anh ta mời cô ăn sáng rốt cuộc là có mục đích gì đây? Chắc chắn không phải chỉ đơn giản là ăn uống giao lưu rồi…
Vũ Thần vừa đánh răng vừa suy nghĩ.
Đàn ông nơi quán ba tìm cách gặp cô, có gã nào là không vì mục đích sắc dục? Nếu đúng là như thế, cô chắc chắn sẽ khiến anh ta thất vọng. Cô luôn cố chấp mà cho rằng, đàn ông đến quán ba chẳng có ma nào tử tế cả.
Vũ Thần chỉnh trang xong không lâu thì họ Phùng gọi điện đến nói anh ta đang đợi ở dưới tầng.
Cô nhanh chóng khóa cửa đi xuống.
Vừa ra đến cổng khu chung cư, Vũ Thần liền nhìn ngay thấy một chiếc xe mầu đen đang đỗ ở bên đường, họ Phùng thò đầu ra tỏ ý mời cô lên xe.
Lúc này Vũ Thần mới có cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông đã giúp cô. Tóc cắt bằng, trán cao thông minh, hai mắt sâu và có thần, tuổi tác khoảng hơn 30.
“Có phải đã quấy rầy giấc ngủ của cô không, cô Đường?”.
Vũ Thần vừa chui vào ghế sau, họ Phùng liền vừa khởi động xe vừa bắt chuyện.
“Đúng vậy! Thường ngày tôi đều ngủ đến tận trưa mới dậy!”.
“Vậy có cần tôi phải xin lỗi không đây?!”.
“Không dám! Tôi còn phải cảm ơn anh tối qua đã nói giúp kìa!”.
“Haizz! Không có gì!”.
Xe đã ra đến đường lớn. Họ Phùng bèn chú tâm lái xe không bắt chuyện nữa. Vũ Thần cũng không nói gì, nghiêng đầu chăm chú nhìn cảnh vật bên đường đang vùn vụt trôi về phía sau.
Mười mấy phút sau, họ đến nhà hàng Bách Thái nằm trên đường Đông Văn. Họ Phùng yêu cầu một phòng riêng, sau đó móc trong túi ra hộp danh thiếp, rút một tấm đưa cho Vũ Thần.
Vũ Thần hai tay đón lấy chăm chú nhìn, thấy bên trên ghi:
Công ty trách nhiệm hữu hạn đồ gỗ nội thất Hùng Tuấn
Tổng giám đốc: Phùng Hùng Tuấn
“Hóa ra Tổng giám đốc Phùng kinh doanh đồ nội thất. Hôm nào tôi đến đó mua đồ, anh phải giảm giá cho tôi đấy!”.
“Nếu cô thích thứ gì, tôi tặng cô luôn!”.
“Không dám, không dám! Vô công bất thụ lộc!”. Vũ Thần lắc đầu quầy quậy.
“Xin hỏi hai vị dùng gì ạ?”. Nhân viên phục vụ đến bên bàn hỏi.
“Ưu tiên phụ nữ! Cô gọi trước đi!”. Hùng Tuấn đón cuốn thực đơn đưa cho Vũ Thần.
Vũ Thần gọi một suất Sandwich, sau đó đưa thực đơn lại cho Hùng Tuấn.
Hùng Tuấn xem qua một lượt rồi gọi một bát cháo thịt nạc.
Phục vụ ghi lại sau đó cầm cuốn thực đơn đi ra khỏi phòng.
“À đúng rồi! Tối qua khi đám côn đồ đó đến gây sự, cô trốn ở đâu vậy?”. Hùng Tuấn hỏi.
“Tối qua có người đến gây sự sao?” Vũ Thần ngạc nhiên hỏi, “Tôi không biết gì cả! Sau khi được anh nói giúp, tôi bèn rời quán về nhà luôn mà!”.
“Chính là cái gã đã chọc ghẹo cô dẫn người đến gây rối. Gã đó đúng là không biết lượng sức! Dám gây chuyện trên địa bàn của Hắc Vũ. Để xem Hắc Vũ xử lí gã thế nào!”.
Vũ Thần làm ở quán ba Tái Tư cũng đã ít nhiều được nghe chuyện về ông chủ Hắc Vũ, có điều cô không mấy hứng thú với những chuyện như thế. Nếu không phải vì hoa hồng của gái tiếp rượu cao, cô đã không thèm đến những nơi như thế để làm.
Thấy Vũ Thần im lặng không nói gì. Hùng Tuấn bèn chuyển sang chủ đề khác.
Chuyện phiếm một lát thì đồ ăn được mang lên. Hai người liền chuyên chú vào thưởng thức bữa sáng trong không gian im lặng.
Sau khi đã ăn được già nửa suất Sandwich, thấy bụng đã hơi no, Vũ Thần bèn buông thìa dĩa, rút giấy ăn ra lau miệng, sau đó lên tiếng:
“Tổng giám đốc Phùng mời tôi đi ăn sáng khiến tôi cảm thấy rất ái ngại!”.
Hùng Tuấn cũng bỏ đồ ăn xuống, lau lau tay, hỏi:
“Sandwich ở đây không ngon sao?”.
“Ngon chứ! Chỉ có điều tối qua tôi uống nhiều rượu quá nên hơi đầy bụng!”.
Vũ Thần có thể căn bản đoán được Phùng Hùng Tuấn không phải loại háo sắc, bởi vì ánh mắt của anh ta không hề dừng lâu trên thân thể cô, cũng không để lộ ra ý đồ chinh phục hay chiếm hữu.
“Tiếp rượu thực sự rất có hại cho dạ dày. Cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”.
“Cám ơn tổng giám đốc Phùng đã quan tâm!”. Trong lòng Vũ Thần thoáng lên một tia cảm kích.
“Đúng rồi. Sao cô lại chọn công việc đó vậy? Cô có bằng đại học, tại sao lại không tìm một công việc thích hợp hơn mà làm?”. Hùng Tuấn đã ăn xong tô cháo, vừa lau miệng vừa hỏi.
“Hóa ra tổng giám đốc Phùng đã điều tra qua lai lịch cá nhân của tôi!”. Giọng Vũ Thần có chút không vui. Cô ghét nhất là bị người khác lén lút dò hỏi thân phận mình.
“Tôi không có ý dò hỏi. Là Vương Dục vô tình nói cho tôi biết thôi. Xin cô đừng để bụng!”.
“Để bụng thì cũng giải quyết được gì đâu. Dù gì thi anh cũng đã biết hết rồi!”. Vũ Thần uống một ngụm nước rồi tiếp, “Sinh viên đại học thì sao chứ? Ai quy định sinh viên đại học thì không được làm gái tiếp rượu? Đúng rồi! Tổng giám đốc Phùng mời tôi đi ăn sáng, không phải chỉ đơn giản là để cho tôi thưởng thức Sandwich ở quán này đấy chứ?”.
“Đúng thế! Tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi định mời cô về công ty tôi làm việc!”.
“Anh cảm thấy làm gái tiếp rượu là không trong sạch, muốn tôi đến công ty anh để làm một người đàng hoàng đúng không? Tổng giám đốc Phùng! Anh đang thương hại tôi, định bố thí cho tôi thì phải? Nếu vậy thì xin thứ cho tôi vô lễ. Tôi không cần!”.
Lời mời của Phùng Hùng Tuấn khiến Vũ Thần có cảm giác mình bị coi thường.
“Ấy ấy, Tiểu Thần! Cô đừng hiểu lầm! Tôi không hề có ý đó!”. Hùng Tuấn vội thanh minh: “Tôi thấy công ty mình cần một nhân tài như cô. Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi phát triển công việc kinh doanh của công ty”.
“Tổng giám đốc Phùng đã quá đề cao tôi rồi! Nếu tôi có cái năng lực đó thì đã sớm vào làm CEO cho một trong số 500 công ty hàng đầu trên thế giới rồi!”.
“Đến làm việc ở công ty tôi cô sẽ có cơ hội phát huy hết năng lực của mình. Tôi rất tin vào khả năng nhìn người của tôi!”.
“Cứ cho là như thế đi! Vậy tại sao anh lại tin chắc là tôi sẽ đến công ty anh làm chứ? Tôi không muốn ngày nào cũng bị đồng hồ báo thức dựng dậy vào lúc tinh mơ, sau đó vội vội vàng vàng chen lấn bắt xe đến công ty đâu!”.
“Tôi là người trọng tình cảm và trọng lời hứa! Tôi đã mời cô về công ty làm thì sẽ không bạc đãi cô. Tôi sẽ trả cô mức lương cao hơn số tiền cô kiếm được tại quán ba, hơn nữa cô cũng không phải đi làm đúng giờ giấc như những người khác!”.
Thật sự có công việc tốt như thế sao?
Vũ Thần không tài nào đoán ra được mục đích của Phùng Hùng Tuấn. Phải biết số tiền mỗi tháng cô kiếm được tại quán ba hiện nay là 8000 tệ có dư.
“Nếu cô không tin, tôi có thể soạn ngay hợp đồng cho cô, còn đưa trước cho cô một tháng tiền lương!”. Phùng Hùng Tuấn như nhìn ra được tâm sự của Vũ Thần.
“Vậy cụ thể là anh muốn tôi đến công ty anh làm gì? Thành tích học tập của tôi ở đại học rất tồi, chẳng thu hoạch được gì sau mấy năm đèn sách cả. Anh đừng hi vọng tôi có thể phát huy kiến thức chuyên ngành để giúp anh giải quyết các vấn đề khó khăn. Ngoài uống rượu ra tôi chẳng có sở trường gì khác. Hê! Không phải anh mời tôi đến công ty anh để đi uống rượu đấy chứ?”.
“Đúng thế! Tôi muốn mời cô đến công ty làm thư ký cho tôi. Công việc chủ yếu là đi tiếp rượu! Tôi không cần phải giấu giếm, cũng không tìm lí do để gạt cô đến công ty làm vì như thế thì cho dù cô có đến, cũng sẽ không ở lại lâu dài!”.
“Vậy thì tôi chính là công cụ uống rượu của anh rồi!”.
“Mỗi một người chúng ta đều là công cụ của người khác. Khi làm việc cho người ta, bản thân ta cũng sẽ nhận được báo đáp xứng đáng. Làm việc cho tôi, cô sẽ được tôn trọng. Tôi dám đảm bảo rằng ở công ty tôi sẽ tuyệt đối không có ai dám bất kính với cô!”.
“Anh để tôi suy nghĩ đã!”.
Cùng là uống rượu, nhưng công việc này chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều cái công việc mà cô đang làm.
Vũ Thần động lòng là điều hoàn toàn bình thường.
“Tôi hi vọng cô sẽ nhanh chóng cho tôi một câu trả lời!”. Phùng Hùng Tuấn nhìn Vũ Thần với ánh mắt đầy kỳ vọng.



Tệ tức là cách gọi tắt của đồng Nhân Dân Tệ của Trung Quốc, giá trị 1 tệ vào khoảng 3300 VND


 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2014 10:02:51 bởi khoingo12 >

khoingo12
  • Số bài : 6
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2014
RƯỢU CHIẾN chap 3 - 29.07.2014 17:48:26
0
Buổi chiều hôm đó, Vũ Thần lại ngủ bù. Lúc tỉnh dậy thấy buồn buồn bèn gọi điện cho cô bạn thân hồi đại học Hách Lâm định buôn chuyện. Nào ngờ Hách Lâm vui mừng nói: “Tôi cũng đang định gọi điện cho bà đây! Tối nay ra ngoài ăn tối nhé!”.
Vũ Thần đã xin phép Vương Dục cho nghỉ 3 ngày nên tối nay sẽ không phải đến quán ba. Cô nhận lời ngay.
Vũ Thần tốt nghiệp một trường đại học của thành phố Hải Thâm, chuyên ngành ngoại ngữ. Hách Lâm vừa là bạn cùng lớp, vừa là bạn cùng phòng ký túc xá. Hồi mới vào trường, mọi người đều như vừa được giải phóng ra từ chốn lao tù thi đại học, đều cảm thấy bản thân thật tự do tự tại, tâm trí chẳng còn để vào việc học nữa, ai nấy đều nghĩ rằng, chỉ cần thi qua các môn để đủ điều kiện tốt nghiệp là được rồi, cần phải tranh thủ vui chơi để bù đắp lại chuỗi ngày cực khổ, thành tích học tập vì thế đều chẳng đâu vào đâu.
Sang năm thứ hai, có lần Vũ Thần cùng mấy cô bạn đến sàn nhảy giải trí và quen biết một cán bộ cao cấp đang làm việc tại ngân hàng XXX của thành phố tên Phù An Vĩnh. Phù An Vĩnh khi đó đã là phó tổng giám đốc, tiền đồ phía trước vẫn còn rộng thênh thang, vừa gặp liền kết như điếu đổ nhan sắc của Vũ Thần. Không may là Vũ Thần khi đó đã có ý trung nhân là bạn học cùng lớp tên Chu Tấn. Mặc dù điều kiện gia đình nhà Chu Tấn không được tốt lắm nhưng bù lại anh vừa đẹp trai lại vừa học giỏi, là người trong mộng của vô khối các cô nàng. Được làm bạn gái của Chu Tấn, Vũ Thần đương nhiên cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Thực ra thì mặc dù tuổi tác hơi cứng, nhưng tướng tá Phù An Vĩnh cũng không đến nỗi nào, hơn nữa lại vừa có tiền vừa có thế. Rất nhiều bạn học của Vũ Thần hễ gặp An Vĩnh là thu ba sóng sánh, mắt liếc đưa tình. Hách Lâm chơi thân với Vũ Thần nhất bèn tận dụng cơ hội ­nhất cự li đó câu đổ An Vĩnh. Sau khi tốt nghiệp đại học hai người bèn làm đám cưới, sinh được một cậu con trai đặt tên là Phù Vĩ.
Lúc đầu Vũ Thần cũng cười nhạo cô bạn quỳ gối trước kim tiền, nhưng cô không ngờ rằng, chính Chu Tấn của cô lại cũng nhanh chóng trở thành kim tiền nô lệ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, phần lớn các bạn cùng lớp đều đến những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu để tìm việc, chỉ còn rất ít người lưu lại Hải Thâm. Vũ Thần cùng với người yêu cũng đến Bắc Kinh để tìm cơ hội lập nghiệp. Tại đó, Chu Tấn xin vào làm trợ lí cho một công ty tư nhân. Vũ Thần thì trúng tuyển vào một công ty nước ngoài, lương thưởng cao hơn Chu Tấn. Cô vốn định cùng Chu Tấn phấn đấu và ky cóp để mua một căn hộ ở thủ đô.
Trớ trêu thay, cuộc sống đầy hoài bão của hai người chưa kéo dài được bao lâu thi Chu Tấn rũ bỏ cô để lấy một cô gái giầu có. Vũ Thần thống hận bèn ngay lập tức bỏ công việc ở Bắc Kinh một mình quay về Hải Thâm. Thấy công việc của gái tiếp rượu có thu nhập cao, lại cũng không quá vất vả cô bèn xin vào Tái Tư làm việc.
Thực ra thì tửu lượng của Vũ Thần cũng không khá lắm. Những ngày đầu làm ở đây, đêm nào cô cũng bị khách chuốc cho say mềm. May là có An Văn che chở cô mới không bị làm nhục. Sau này uống nhiều, tửu lượng của cô mới dần dần được nâng cao.
Hách Lâm hẹn Vũ Thần đến nhà hàng Hưởng Vị. Cô bước vào phòng đặt sẵn và thấy cô bạn đã ngồi một mình ở đó từ bao giờ.
Hách Lâm là người rất chuộng hư vinh, vừa nhìn thấy bạn liền thể hiện vẻ tôn quý của bản thân, đứng lên kéo tay Vũ Thần rồi sửa giọng yêu kiều:
“Vũ Thần! Gần đây bà bận lắm à? Đợt trước mấy lần định nhờ bà đi cùng tôi mua bộ sofa nhưng lại ngại làm phiền. Bà làm việc ban đêm, ban ngày dù gì thì cũng phải ngủ nghỉ lấy sức đúng không? Bộ sofa bằng da xịn của nhà tôi mua được chưa lâu, An Vĩnh đã rối lên đòi đổi sang bộ gỗ tử đàn, nói là để cho nó gần gũi với thiên nhiên!”.
Vũ Thần hơi có chút xem thường cô bạn. Cô nghĩ thầm, nếu lúc đầu tôi tiếp nhận tình yêu của Phù An Vĩnh thì bà sao có ngày hôm nay? Bà chẳng qua cũng chỉ là lấy được một ông chồng giầu, có được chút tiền mà thôi. Có gì ghê gớm đâu!
Có điều Vũ Thần không để lộ ý nghĩ đó ra ngoài, chỉ cười nói:
“Đúng rồi! Có chuyện này muốn nhờ bà cho ý kiến. Có một công ty đồ gỗ nội thất tên là Hùng Tuấn, tay tổng giám đốc ở đó muốn tuyển dụng tôi, lương lậu cũng tốt. Bà đã từng mua đồ nội thất của công ty đó chưa? Có thông tin gì về nó không? Bà bảo tôi có nên đến đó làm không?”.
Hách Lâm nghĩ ngợi một lát rồi nói: “An Vĩnh nhà tôi có rất nhiều bạn bè, hơn nữa phần lớn đều là những người làm ăn giầu có, khổ cái trước giờ tôi không hề nhúng tay vào công việc của anh ấy nên đối với mấy chuyện thương trường hoàn toàn mù tịt. An Vĩnh chỉ muốn tôi quản tốt chuyện nhà thôi. Haizz! Đàn ông đều như vậy cả!”.
“À, An Vĩnh dạo này thế nào?”. Vũ Thần hỏi.
“Chính là nguyên nhân tối nay tôi mời bà đi ăn cơm đấy! Người ta đang định khoe với bà đây!”. Hách Lâm cười sung sướng tiếp,  “An Vĩnh nhà tôi vừa được thăng chức tổng giám đốc ngân hàng đấy!”.
“Vậy thì phải chúc mừng bà đã được lên chức tổng giám đốc phu nhân rồi!”. Trong lòng Vũ Thần thoáng qua chút cảm giác tiếc nuối.
“Cái gì chứ! Trước sau cũng chỉ là một bà chủ gia đình thôi!”. Hách Lâm nói rồi quay qua hỏi một cách quan tâm, “Vũ Thần! Hay là tôi bảo An Vĩnh kiếm giúp bà một công việc trong ngân hàng? Làm ở đó ổn định hơn!”.
Vũ Thần biết Hách Lâm thật sự muốn giúp cô. Cô bạn này tuy thích hư vinh khoe mẽ, nhưng tâm địa thiện lương, chính là mẫu mẹ hiền vợ đảm trong gia đình.
“Không cần đâu! Tôi thích cuộc sống tự do. Hơn nữa lương của nhân viên quèn trong ngân hàng cũng thấp tì!”.
Hách Lâm biết tính bạn thôi không khuyên nữa.
Đúng lúc đó điện thoại của Hách Lâm đổ chuông, cô lôi máy ra nhìn nhìn rồi nói: “An Vĩnh sắp đến đấy!”.
“An Vĩnh cũng đến à?”. Vũ Thần ngạc nhiên hỏi.
“Hôm nay đáng nhẽ anh ấy phải tham dự một cuộc hội nghị, nhưng đột nhiên lại hoãn rồi.”. Hách Lâm đáp.
Sau đó hai người xoay qua buôn chuyện trường lớp cũ và tình hình của lũ bạn cùng lớp.
Khoảng mười phút sau An Vĩnh đẩy cửa bước vào, dáng điệu hăng hái đầy nhiệt huyết. Thấy Vũ Thần, anh ta trợn mắt nhìn suốt một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới chìa tay ra, miệng tán: “Vũ Thần! Em càng ngày càng xinh đẹp đấy!”.
Lúc Vũ Thần nắm tay An Vĩnh, có cảm giác anh ta hơi dùng lực, dường như cố ý làm thế. Cô vội vàng rút tay về nói:
“Anh khen em trước mặt Hách Lâm mà không sợ khi về nhà nó xử lí anh à?”.
Hách Lâm “hứ” một tiếng cười nói: “Đàn ông đều là đồ chẳng ra gì!”.
An Vĩnh cũng cười: “Ở nhà, ngày nào mà anh chẳng khen vợ. Hách Lâm nghe đã phát ngấy lên rồi! Không tin em cứ hỏi xem!”.
“Toàn phét lác! Em đã bao giờ nghe thấy anh khen được câu nào?”. Hách Lâm nói với giọng điệu không mấy vui vẻ.
Vũ Thần chẳng muốn nghe hai người diễn màn đẩy đưa trước mặt mình bèn chuyển đề tài: “Chúc mừng anh được thăng chức! Sau này nhỡ có thiếu tiền tiêu, em sẽ tìm đến anh để vay đấy!”.
“Vô tư đi! Em muốn vay bao nhiêu anh cho em vay bấy nhiêu!”. An Vĩnh vừa trả lời vừa ra hiệu gọi phục vụ vào.
Vũ Thần nghĩ: “chỉ được cái dẻo mỏ! Bây giờ nói dễ nghe thế thôi, đến lúc thật sự đến vay tiền mà anh ta không tìm đủ lí do từ chối mới là lạ!”.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn vào, Hách Lâm đón lấy rồi đưa cho Vũ Thần nói: “Vũ Thần! Bà chọn trước đi!”.
Vũ Thần đẩy lại: “Thôi bà chọn đi! Tôi chẳng biết chỗ này có món nào ngon”.
“Hay là gọi món chân ngỗng hầm đi?”. Hách Lâm nói: “Chân ngỗng ở đây được hầm với đu đủ và thuốc đông y, vừa đẹp da vừa bổ dưỡng!”.
“Vậy thì gọi món đó đi!”. Vũ Thần nói.
Hách Lâm bèn gọi ba suất.
An Vĩnh cũng gọi thêm mấy món đồ ăn.
Trong khi đợi đồ ăn, Hách Lâm nhân tiện hỏi chồng: “Anh có biết công ty Hùng Tuấn không? Vũ Thần nói, tổng giám đốc công ty đó muốn mời cô ấy vào làm đấy”.
An Vĩnh đáp: “Công ty Hùng Tuấn mặc dù mới được thành lập không lâu nhưng phát triển rất nhanh. Tổng giám đốc Phùng Hùng Tuấn là người đặc biệt thủ tín và trọng nghĩa khí. Đến làm tại công ty anh ta, Vũ Thần sẽ không bị bạc đãi đâu”.
“Anh có quen biết anh ta không?”. Vũ Thần hỏi. 
“Anh không quen nhưng rất nhiều bạn bè anh quen biết anh ta. Mọi người đều đánh giá anh ta rất cao…”.
An Vĩnh đang muốn nói tiếp thì điện thoại bỗng đổ chuông. Anh ta đi ra ngoài nghe một lát rồi quay vào nói với Vũ Thần: “Xin lỗi, anh lại phải đi tiếp khách không ngồi với em được rồi. Hôm khác anh tạ lỗi sau nhé!”.
Vũ Thần nói trêu: “Đi đi! Anh còn ở đây em ăn không thấy ngon!”.
An Vĩnh cười ha hả quay người đi ra. Hách Lâm vẫn giọng yêu kiều nói với theo: “Về sớm anh nhé! Không được uống nhiều quá đấy!”.
An Vĩnh không có chút biểu hiện nào là đã nghe thấy câu dặn dò đó.
Khi Vũ Thần và Hách Lâm từ trong nhà hàng đi ra thì phố phường vẫn còn đèn hoa nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt. Hách Lâm rủ cô đi shoping nhưng cô từ chối nói hôm nay hơi mệt, muốn về nhà ngủ bù một giấc. Hách Lâm đành lái xe đưa Vũ Thần về.
 

khoingo12
  • Số bài : 6
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2014
Re:RƯỢU CHIẾN chap 4 - 24.09.2014 19:54:17
0
Vũ Thần quyết định đến làm tại công ty của Phùng Hùng Tuấn. Xét cho cùng thì quán ba Tái Tư cũng là nơi rồng cá lẫn lộn, nguy hiểm cận kề, Hùng Tuấn lại trả cô mức lương cao hơn chỗ cũ. Cô chẳng có lí do gì để tiếp tục lưu lại đó chịu khổ cả. Hơn nữa Phù An Vĩnh cũng đánh giá cao Hùng Tuấn, điều đó cho thấy anh ta là người có thể tin tưởng được.
Khi cô nói với Hùng Tuấn quyết định của mình, Anh vui mừng ra mặt:
“Công ty Hùng Tuấn nhiệt liệt chào đón cô!”.
Vũ Thần hỏi: “Vậy khi nào tôi có thể bắt đầu đi làm được?”.
Hùng Tuấn đáp: “Cô không cần mỗi ngày đều phải đúng giờ đến công ty. Khi có việc tôi sẽ thông báo cho cô. Có điều lát nữa tôi cần phải đưa cô đến công ty thăm quan một vòng. Cô đang ở đâu để tôi đến đón?”.
Nửa tiếng sau, Vũ Thần đã có mặt tại văn phòng của công ty – phòng 329 cao ốc Trung Đàm trên đường Hải Tây. Hùng Tuấn triệu tập mười mấy nhân viên cán bộ của công ty đến để giới thiệu thư ký mới. Người đông nên Vũ Thần chỉ nhớ được mỗi vị phó giám đốc Lâm Kiềm. Lí do thứ nhất là ông ta chức vị cao, tuổi tác cũng lớn hơn Hùng Tuấn. Thứ nữa là bên má trái của ông ta có một cái mụn ruồi đỏ khiến người mới gặp có ấn tượng rất sâu sắc. Hơn nữa, Hùng Tuấn sau khi giới thiệu hết một lượt bèn đưa Vũ Thần vào phòng làm việc của mình và cho cô biết, Lâm Kiềm chính là người cùng sáng lập công ty với anh. Công ty có được ngày hôm nay cũng có phần công lao không nhỏ của ông ấy.
“Ở ngoại thành chúng ta còn có một nhà xưởng. Cô cứ uống nước và nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi đưa cô đến nhà xưởng thăm quan tìm hiểu”. Hùng Tuấn vừa nói vừa đi pha trà cho Vũ Thần.
Vũ Thần vội đứng lên ái ngại nói: “Tổng giám đốc cứ để tôi tự làm!”.
Hùng Tuấn đưa tay ra ngăn Vũ Thần cười nói: “Hôm nay cô là khách của tôi. Tôi phải tiếp đãi chu đáo để bày tỏ thành ý chứ! Cô không cần phải khách sáo!”.
Vũ Thần chẳng còn cách nào khác đành phải để sếp thể hiện.
Hùng Tuấn vừa pha xong trà thì chuông điện thoại reo. Nghe xong điện thoại, anh hơi nhăn trán đăm chiêu nhưng rồi ngay lập tức lấy lại vẻ bình thường nói: “Vũ Thần! Để hôm khác tôi đưa cô đi thăm nhà máy nhé! Vừa có việc đột xuất. Cô đi luôn cùng tôi!”.
Nói rồi đặt ấm trà xuống rảo bước đi ra ngoài. Vũ Thần vội vàng theo sau.
Sau khi hai người lên xe, Hùng Tuấn cho xe chạy với tốc độ rất nhanh. Vũ Thần không dám hỏi anh rốt cuộc là có chuyện gì, sợ làm anh phân tâm.
Rẽ đông quẹo tây một hồi rồi Hùng Tuấn cho xe dừng lại trước cổng một ngân hàng. Anh đưa cho Vũ Thần một cái thẻ bảo: “Tiểu Thần, cô đến cây ATM rút cho tôi 2 vạn[link=file:///D:/FANYI/r%C6%B0%E1%BB%A3u%20chi%E1%BA%BFn/r%C6%B0%E1%BB%A3u%20chi%E1%BA%BFn.doc#_ftn1][1][/link]. Mã thẻ là XXXXXX”.
Vũ Thần nghe mà ngẩn cả người, không hiểu rốt cuộc sếp có ý gì.
Hùng Tuấn thấy điệu bộ nghi ngại của Vũ Thần bèn nói: “Thời gian rất gấp, sau khi xong việc tôi sẽ giải thích với cô. Cô mau đi rút tiền đi! Tôi ra đây mua ít đồ!”.
Không đợi Vũ Thần kịp phản ứng, Hùng Tuấn nhét cái thẻ ngân hàng vào tay cô rồi xuống xe rảo bước về phía một siêu thị cạnh đó.
Lúc Vũ Thần rút xong tiền thì Hùng Tuấn cũng xách theo một túi to thực phẩm dinh dưỡng cao cấp và một bó hoa cẩm chướng quay lại. Vũ Thần đưa tiền và thẻ ra. Hùng Tuấn cầm lấy nhét vào túi, không nói không rằng chờ cô lên xe rồi nổ máy phóng vút đi.
Chạy được mười mấy phút thì đến trước cổng bệnh viện Thành Phố. Vũ Thần lo lắng nghĩ, chắc là người nhà hoặc bạn bè của sếp đang nằm trong bệnh viện này rồi.
Hùng Tuấn vừa dừng xe thì một thanh niên cao gầy ngay lập tức áp sát cửa xe, khom lưng nói: “Anh Phùng! Phòng 816 khoa ngoại!”.
Hùng Tuấn bước ra khỏi xe, đưa tay vỗ vai thanh niên nọ nói: “Tiểu Hứa! Làm tốt lắm! Cậu cứ đi việc của cậu đi, hôm nào rỗi cùng nhau ăn cơm!”.
Tiểu Hứa gật gật đầu rồi quay người đi mất.
Hùng Tuấn mở cửa xe cho Vũ Thần rồi bảo: “Tiểu Thần! chúng ta vào thôi!”.
Vũ Thần vừa định lấy túi quà và bó hoa thì Hùng Tuấn đã ngăn lại nói: “Mấy thứ này chưa cần xách vào vội. Lát nữa chú ý ám hiệu của tôi mà hành sự!”.
Vũ Thần vô cùng thắc mắc. Tại sao đi thăm bệnh nhân mà cứ như đặc vụ vậy? Tay Hùng Tuấn này rốt cuộc là đang chơi trò gì đây không biết?
Bực một nỗi chỗ này người qua người lại nườm nượp nên cô không tiện hỏi cho ra nhẽ.
Đi đến tòa nhà dành cho bệnh nhân nhập viện, Hùng Tuấn không lập tức đi lên mà dừng ở đại sảnh trước cửa ngó đông ngó tây như đang đợi ai. Cứ như thế khoảng hơn hai mươi phút thì một chiếc xe hơi màu đen từ từ tiến vào và dừng lại tại chỗ để xe của khu nhà. Cửa xe mở ra, một người đàn ông chừng trên năm mươi tuổi, đeo kính, dáng vẻ đường hoàng đĩnh đạc từ trong xe bước ra. Tiếp đó còn có một nam tài xế, một thanh niên khoảng trên dưới 20 tuổi và một phụ nữ chừng trên bốn mươi.
“Đến rồi! Quay đầu ra chỗ khác đừng nhìn họ! Chúng ta giả vờ nói chuyện công ty!”. Hùng Tuấn quay lưng lại phía mấy người vừa xuống xe rồi nói nhỏ với Vũ Thần.
Vũ Thần vội quay đầu lại giả vờ đang nói chuyện với Hùng Tuấn. Lúc mấy người kia đi qua bên cạnh họ, Hùng Tuấn cố ý cao giọng: “Tiểu Thần! Lát nữa về đến văn phòng, cô thông báo với các bộ phận là sáng sớm mai chúng ta họp công ty nhé. Gần đây thái độ làm việc của nhân viên không được tốt, đặc biệt là bộ phận thị trường. Hiệu quả công việc ngày một kém…”.
Người đàn ông trung niên nghe thấy giọng của Hùng Tuấn bèn quay đầu lại nhìn. Hùng Tuấn cũng giả vờ ngẫu nhiên ngẩng đầu lên. Hai bên đối mặt trong vài giây rồi Hùng Tuấn ngạc nhiên thốt lên: “Giám đốc Chu!”.
Lúc này Vũ Thần mới được nhìn rõ diện mạo của người đàn ông đó. Da dẻ hồng nhuận, trên mặt xuất hiện một vài nếp nhăn, lông mày rậm, mắt nhỏ và dài. Rất khó đọc được gì từ trong mắt ông ta. Ngài giám đốc này khiến cho người ta có cảm giác thâm sâu khó lường.
Giám đốc Chu nhìn thấy Hùng Tuấn cũng rất ngạc nhiên nhưng cũng chỉ gật đầu tỏ ý chào hỏi. Hùng Tuấn lập tức tiến đến bắt tay, sau đó giả bộ thắc mắc hỏi: “Anh đến bệnh viện là…là…?”.
Ông Chu do dự giây lát rồi nói: “Mẹ tôi mấy hôm trước không cẩn thận bị ngã gẫy chân, hiện đang nhập viện để điều trị!”.
“Trời! Vậy bác nhà đã đỡ hơn chưa anh? Bác đang nằm ở phòng nào vậy ạ?”. Hùng Tuấn hỏi với giọng điệu đầy quan tâm lo lắng.
Bây giờ thì Vũ Thần đã biết rằng Hùng Tuấn đang có ý thân cận ông lãnh đạo này.
Giám đốc Chu hơi ngần ngại khi nói ra số phòng 816.
Hùng Tuấn nói: “Em có một anh bạn làm ăn bị bệnh nằm ở đây. Hôm nay tranh thủ vào thăm anh ấy không ngờ lại gặp anh!”.
Hùng Tuấn nhìn xuống hai tay trống không của mình như ngầm giải thích rằng mình không hề biết chuyện ông Chu thân hành đến bệnh viện thăm mẹ nên không chuẩn bị quà cáp gì. Sau đó nói tiếp: “Anh Chu! Anh với mọi người mau lên với bác đi. Lát nữa em sẽ lên thăm bác sau!”.
Giám đốc Chu nói mấy câu khách sáo rồi dẫn mọi người đi lên.
Lúc này Hùng Tuấn mới quay lại chỗ để xe mở túi sản phẩm dinh dưỡng cao cấp ra, nhét 2 vạn vào trong một cái hộp tổ yến. Anh lưỡng lự giây lát dường như cảm thấy không thỏa đáng, lại rút tiền ra, chỉnh trang lại chiếc túi cho ngay ngắn rồi đưa cả túi cả hoa cho Vũ Thần dặn: “Lát nữa cô tùy cơ mà hành sự!”.
Vũ Thần chưa từng làm qua công việc này, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Có điều việc đã đến tay, cô đã không còn sự chọn lựa nào khác, chỉ đành chuẩn bị tinh thần để đối diện với nó.
Khi hai người lên đến tầng 8 thì thấy tay lái xe của giám đốc Chu đang đứng cạnh cầu thang chứ không vào trong phòng bệnh. Tay lái xe thấy Hùng Tuấn và Vũ Thần đi lên chỉ gật đầu cười nhẹ. Hùng Tuấn cũng gật đầu đáp lại.
Hùng Tuấn gõ cửa phòng 816. Giám đốc Chu ra mở cửa. Bắt tay hàn huyên mấy câu rồi Hùng Tuấn mới quay qua Vũ Thần giới thiệu: “Đây là nhân viên mới của công ty em, tên Đường Vũ Thần!”.
Vũ Thần chủ động đưa tay ra nói: “Chào giám đốc ạ!”.
Lúc bắt tay ông Chu, Vũ Thần có cảm giác tay ông ta vừa to lớn vừa mạnh mẽ. Giây lát đối mắt, cô cảm thấy dường như trong mắt ông ta nhoáng qua một đốm lửa.
Ông Chu không lên tiếng, chỉ nhìn cô gật đầu.
Cậu thanh niên và người phụ nữ thấy có khách đến bèn đứng lên đi ra ngoài. Ông Chu không giới thiệu và Hùng Tuấn cũng không hỏi. Vũ Thần đoán đó có thể là người nhà hoặc họ hàng của ông ta.
Đây là một phòng bệnh cao cấp khoảng 20 mét vuông có toalet, nóng lạnh, tivi và điều hòa. Bình hoa trên chiếc tủ đầu giường cắm đầy hoa tươi.
Sau khi nói chuyện với ông Chu. Hùng Tuấn bèn đi đến bên giường bệnh nắm lấy tay bà cụ thân thiết hỏi: “Bác đã đỡ chưa? Vết thương có còn đau nữa không ạ?”.
Bà lão dường như nằm trong này lâu ngày không có người nói chuyện cảm thấy cô đơn, vớ được Hùng Tuấn liền rỉ rả không dứt ra được.
Vũ Thần đem túi sản phẩm dinh dưỡng đặt lên bàn, cắm hoa vào bình rồi đi đến bên giường bệnh nói: “Bà ơi bà còn đau không? Con xoa bóp cho bà một lát nhé!”.
Nói rồi, Vũ Thần bèn nhẹ nhàng massage hai vai và hai đùi cho bà lão. Bà cụ cứ luôn mồm kêu dễ chịu, lại còn khen: “Con gái! Con thật tốt!”.
Hùng Tuấn không dám ở lại lâu, một phần là sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người bệnh, phần nữa cũng sợ gặp phải người khác đến thăm hỏi bèn nói mấy câu khách sáo với ông Chu rồi cùng Vũ Thần cáo từ ra về.



[link=file:///D:/FANYI/r%C6%B0%E1%BB%A3u%20chi%E1%BA%BFn/r%C6%B0%E1%BB%A3u%20chi%E1%BA%BFn.doc#_ftnref1][1][/link] Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc. 1 vạn bằng 10 nghìn.