RƯỢU CHIẾN
khoingo12 17.07.2014 09:44:04 (permalink)
0
Tác giả Trần Á Huy đã từng mở công ty riêng, đã từng làm thư ký và tham gia vô số các cuộc rượu lớn nhỏ. Ông quý rượu như sinh mạng đồng thời cũng cảm nhận một cách sâu sắc rằng, nếu không hiểu về văn hóa uống rượu của Trung Quốc thì sẽ rất khó có thể làm ăn tại đất nước này.
          Đây là tác phẩm con cưng của ông. Đã từng được đăng trên các tạp chí như <<Báo Hoa Tây Đô Thị>>, <<Cách Ngôn>>, <<Thị Dã>>…
 
Bộ trường thiên tiểu thuyết đầu tiên của Trung Quốc miêu tả một cách toàn diện các chiêu trò trên bàn rượu cũng như cách vận dụng trí tuệ để thành đại sự ngay trong tửu trường.
          Bạn có biết các ám ngữ cũng như các cạm bẫy trên bàn rượu?
          Bạn đã từng tiếp xúc với những khuôn mặt âm hiểm, trải qua những chuyện kinh tâm động phách trên bàn rượu?
          Bạn có biết đánh giá phẩm cách của một người thông qua cách anh ta uống rượu?
          Theo báo cáo thì mỗi năm số lượng rượu được tiêu thụ tại Trung Quốc còn cao hơn cả số lượng các loại đồ uống khác cộng lại. Trong các cuộc tiếp khách theo kiểu Trung Hoa, rượu là thứ không thể thiếu. Không có rượu thì cuộc vui sẽ trở nên rất vô vị. Có điều, nếu bạn nghĩ rằng, chỉ cần tửu lượng cao là có thể dễ dàng ứng phó với các cuộc rượu tại Trung Quốc là bạn đã nhầm! Đó không đơn thuần chỉ là đổ rượu vào mồm mà chính là trí tuệ và quyền mưu mang đậm bản sắc phương Đông.
          Nếu bạn không vững vàng trong các cuộc rượu thì sẽ rất khó làm ăn tại đất nước này!
          Truyện viết về một đại gia – Tổng giám đốc Phùng Hùng Tuấn của công ty đồ gỗ nội thất lớn – đã ngã ngựa ngay trên chính bàn rượu khi mà thành công đã nằm trong tầm tay với.
          Truyện kể về một bông hoa mới nở -- Cô gái sắc sảo Đường Vũ Thần – đã công thành danh tựu, xuân phong đắc ý cũng trên chính bàn rượu.
          Đây cũng là một cuốn tiểu thuyết nhìn thấu bản chất những cuộc cân não diễn ra ngay trên bàn rượu của giới quan chức và thương nhân Trung Quốc.
RƯỢU CHIẾN
Người dịch khoingo12
Thấu đáo cách vận dụng trí tuệ để thành đại sự ngay trên bàn rượu.
 
Không hiểu văn hóa uống rượu của người Trung Quốc thì sẽ rât khó làm ăn tại đất nước này. Hiểu nó rồi, khi hành sự sẽ như hổ thêm cánh như rồng thêm vây!
 
                                    Chương 1
                                 Gái tiếp rượu
                                          
Cô đổ người xuống mặt giường êm ái, nước mắt tuôn rơi như chuỗi trân châu bị đứt dây. Đây là một thói quen được hình thành từ khi cô làm gái tiếp rượu.
                                           1
“Ông chủ thật lắm tiền, mỹ nữ như quân Nguyên, quanh năm hốt bạc vàng…Anh thua rồi! Uống rượu!”
Đường Vũ Thần rót đầy chén rượu cho gã béo bắt gã uống cạn.
Gã béo dán con mắt híp híp lên người cô cười đểu:
“Cho anh thơm một cái rồi anh uống!”. Nói rồi quờ tay ôm cô vào lòng. Vũ Thần chưa kịp phản kháng đã bị gã “chụt” một cái hôn luôn vào mặt, tay phải gã cũng không chịu kém cái miệng, nhằm ngực cô chụp tới.
Vũ Thần lách vội ra khỏi vòng tay gã mắng:
“Đồ dê xồm! Mau uống đi!”
Gã béo cầm chén rượu lên, ánh mắt thèm khát vẫn dán vào khuôn ngực cô, gã đổ chén rượu vào miệng rồi hét:
“Tiếp, tiếp đi! Hoa hồng thật xinh đẹp, anh rất muốn lên…”.
Lần này Vũ Thần thua. Gã béo đổi một cái chén to rót màn hình phẳng rồi đưa cô.
Vũ Thần thản nhiên ngửa cổ dốc một hơi hết chén rượu.
Gã béo kích động vỗ tay bôm bốp, miệng hét: “Giỏi! Giỏi! Tiếp tục nào…”.
Tái Tư là một trong những quán ba nổi tiếng của thành phố duyên hải Hải Thâm. Bên trong trang hoàng rất tráng lệ, hệ thống âm thanh đỉnh cao, gái tiếp rượu đông như mây, cô nào cô nấy đều xinh như hoa cho nên khách khứa đêm nào cũng chật ních.
Âm thanh công suất lớn như dội vào tai. Ánh đèn lung linh xoay tròn huyền ảo. Tiếng hò hét đấu rượu ầm ầm không ngớt. Vũ Thần đã thua liền mấy keo, bị phạt mấy chén lớn rượu mạnh, bụng rát như có lửa đốt. Cô cảm thấy sắp không trụ được nữa bèn vội đứng dậy nói với gã béo:
“Xin lỗi! Em phải vào nhà vệ sinh một lát. Anh chờ em ra mình uống tiếp nhé. Không được về trước đâu đấy!”.
Gã béo sán lại cười đểu: “Để anh đưa cưng đi!”
“Cút đi, đồ quỷ!” Vũ Thần đẩy nhẹ hắn một cái rồi quay người đi về phía phòng vệ sinh.
Vũ Thần đóng cửa phòng vệ sinh ngăn cách cô với cái thế giới ồn ã bên ngoài. Cô tựa lưng vào cửa rồi há to miệng hít thở liên tục, hận không thể thải ra hết đám không khí ô tạp ngoài kia.
Cô nhìn vào trong gương, ở đó là khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp nhưng đỏ lựng như một quả cà chua chín.
Vũ Thần đứng đó tranh thủ hít thở một hồi cho lại sức rồi mới đi đến bên bồn rửa, mở vòi, vốc từng vốc nước lạnh lên mặt để đầu óc được tỉnh táo lại. Cô lưỡng lự vài giây sau đó cúi đầu xuống, miệng há ra, ngón tay giữa đưa vào sâu trong cổ họng và…móc.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng vệ sinh “xoạch” một tiếng được mở ra. An Văn từ ngoài bước vào gắt:
“Hoa Hồng! Chưa đến lúc nguy cấp không được móc họng!”.
Hoa Hồng là tên gọi của Vũ Thần khi làm ở đây. Những cô gái tiếp rượu tại quán ba Tái Tư đều có ngoại hiệu mang tên một loài hoa. Ngoại hiệu của An Văn là Mẫu Đơn. Cô là đại tỷ trong đội ngũ tiếp rượu ở quán ba này, ai cũng phải nghe lời cô.
Những người biết tiếng Anh đều hiểu âm đọc của từ “Tái Tư” rất giống với từ  “Sex” có nghĩa là tình dục.
Ở đây cũng ghi rõ ràng là cấm sex.
Thế nhưng những người đàn ông tìm đến chốn này, có mấy người là không háo sắc?
Móc họng có nghĩa là thò ngón tay vào sâu trong cổ khoắng khoắng tạo kích thích cho buồn nôn để tống hết rượu cùng các thứ khác ở trong bụng ra ngoài. Đây là một trong những tuyệt chiêu của gái tiếp rượu. Sau khi đã nôn ra hết, lại có thể tiếp tục bồi tiếp khách uống nhiều hơn nữa. Như thế mới kiếm được nhiều hoa hồng từ hóa đơn tiền rượu.
Có điều nếu móc họng nhiều quá, nôn nhiều quá sẽ dễ bị tổn thương dạ dầy. Vì vậy, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì thông thường chị em sẽ không lạm dụng tuyệt chiêu này.
“Chị Mẫu Đơn! Em chịu không nổi nữa rồi. Không nôn ra không trụ được…!”. Vũ Thần nói chưa xong đã “ọe” một tiếng, nôn ra một đống lớn.
An Văn lắc đầu lo lắng: “Thằng đó vừa là con quỷ háo sắc lại vừa là con sâu rượu. Chị sợ em tiếp không nổi!”.
Đàn ông đến quán ba, có người tửu lượng tầm tầm, rót chưa được một chai đã say cả chấy. Cũng có người tửu lượng tuy cao nhưng uống có điểm dừng, không nát, không quấy rối gái tiếp rượu. Nguy hiểm nhất là loại vừa tửu quỷ vừa sắc quỷ. Loại khách này tửu lượng kinh nhân, sau khi hạ gục gái tiếp rượu liền sán vào giở trò sàm sỡ.
Vũ Thần không giống những cô gái khác, tuyệt đối không dễ dãi đối với khách uống rượu.
An Văn có kinh nghiệm nhìn người, biết gã béo kia không phải loại tử tế nên mới nhắc nhở Vũ Thần dù biết trong số các chị em ở đây, tửu lượng của Vũ Thần cũng chỉ thua mỗi mình cô.
“Haizz! Em phải cẩn thận đấy!”. An Văn thấy Vũ Thần đã nôn đến mức không còn tự khống chế được nữa đành thở dài quay ra.
Vũ Thần nôn thốc nôn tháo một hồi cũng cảm thấy bụng nhẹ đi rất nhiều, có điều lại hơi âm ỉ đau nơi dạ dày.
Khi Vũ Thần quay lại bàn rượu, gã béo sớm đã không còn nhẫn nại được nữa, gã cười hềnh hệch hỏi: “Sao lâu thế cô em? Đến ngày à?”.
Vũ Thần đã ngấy đến tận cổ cái thằng cha đầu múp này, có điều lại không dám đắc tội với gã đành giả bộ làm nũng: “Đáng ghét! Mau ra quyền!".
Vũ Thần và gã béo lại tiếp tục hiệp đấu còn dang dở. Tiếng hét đấu rượu hòa lẫn trong tiếng nhạc chát chúa. Chẳng mấy chốc mà hai chai rượu đắt tiền đã cạn đến đáy.
Vũ Thần đã băt đầu thấy cảnh vật trước mắt mình lắc lư chao đảo.
Lúc này, An Văn tay cầm chén rượu tươi cười tiến lại nói:
“Ông chủ thật hào phóng! Chúng ta ba người cùng vui được chứ?”.
Gã béo đưa mắt lườm cô một cái rồi vẩy tay quát: “Biến đi, biến đi! Đừng phá hỏng hảo sự của ông mày!”.
An Văn thấy không thể giải vây được cho đồng nghiệp đành bỏ đi.
Vũ Thần bị gã béo phạt thêm mấy li, cảm thấy đầu nặng như chì, đau như muốn nổ tung ra. Gã béo thấy cơ hội đã đến bèn kéo thốc cô vào lòng, hai tay không ngừng thám hiểm du lịch trên người cô.
Vũ Thần cố sức chống cự, không may gạt đổ ly rượu, rượu văng tung tóe lên người đối phương.
Gã béo điên tiết giang tay giáng cho Vũ Thần mấy cái bạt tai miệng chửi: “Con điếm này! Mày giả bộ thanh cao với ai hả?”.
Tiếp đó lại đè nghiến Vũ Thần ra sàm sỡ.
Vũ Thần vừa giận vừa sợ, lớn tiếng hét: “Buông ra! Anh làm cái trò gì thế?”.
Gã béo gặp sự kháng cự lại càng nổi máu, đưa tay giật tung áo Vũ Thần, khuôn ngực trắng như tuyết lộ ra trước mắt. 
Đang lúc cam go thì một người đàn ông cao lớn mặc âu phục cùng với hai nhân viên bảo vệ xuất hiện và tiến lại chỗ hai người. Anh ta liếc qua Vũ Thần rồi nhìn sang gã béo hỏi: “Sao huynh đệ lại đánh em nó thế?”.
“Đánh người thì sao? Con điếm thối!”. Gã béo vẫn hung hăng mắng chửi.
Ông chủ Hắc Vũ của quán ba Tái Tư là người ăn miếng cơm giang hồ, lăn lộn trong đao kiếm để tạo nên cơ đồ này nên người thường không dám gây chuyện trong địa bàn của ông ta. Người đàn ông cao to mặc âu phục này là quản lý của quán ba, tên gọi Vương Dục, cũng là một nhân vật có máu mặt. Anh ta điềm tĩnh đưa điếu thuốc lên rít mạnh một hơi sau đó nhả ra một vòng tròn khói, tay trái đưa ra vỗ vỗ vai gã béo cười nói:
“Huynh đệ! Nể mặt tôi, có gì từ từ nói, đừng làm khó dễ cô em này nữa!”.
Gã béo vẫn giữ thái độ hung hăng bất cần gạt mạnh tay Vương Dực ra khỏi vai, lớn giọng gây gổ: “Sao? Muốn đánh nhau à?”.
Tiếng quát tháo của gã béo đã gây sự chú ý cho tất cả khách khứa. Mọi người đều quay đầu nghển cổ sang phía này để xem náo nhiệt.
Vương Dục quay qua hai bảo vệ gật đầu ra hiệu. Hai tên vươn tay ra mỗi tên nắm một đầu vai gã béo sau đó thân mật như ba người bạn khoác vai nhau đi vào một căn phòng.
Vở kịch cũng tới đó là kết thúc.
Vương Dục quay qua đám khách vẫn đang nghển cổ nhòm ngó, cánh tay đưa lên, bàn tay xòe rộng, sau đó làm động tác đè hướng xuống đất mấy cái lớn tiếng nói: “Chỉ là một chút hiểu lầm. Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ đi!”.
Tiếng nhạc lại được tăng thêm công suất. Khách khứa lại tiếp tục hò hét nốc rượu.
Vương Dục vẫy Đường Vũ Thần đến một góc vắng, chẳng nói chẳng rằng vung tay tát cô một cái nổ đom đóm mắt. Vũ Thần đang chuếnh choáng vì rượu, thêm vào bị đánh, phút chốc thấy trước mắt mình hiện lên vô số những bóng người đang nhảy múa.
Vương Dục dường như vẫn chưa hả giận, đang định giang tay đánh tiếp thì bất chợt một người đàn ông cao to mặc đồ lụa mềm may kiểu Tôn Trung Sơn từ đâu bước lại cười ha hả nói:
“Giám đốc Vương! Xin đừng chấp nhất một cô bé tiếp rượu!”.
Vương Dục quay lại, lập tức đổi giận làm vui cười nói: “Tổng giám đốc Phùng đến sao không nói với huynh đệ này một tiếng!”.
Người đàn ông rút bao thuốc đưa qua một điếu cười nói: “Còn không phải sợ làm phiền giám đốc Vương sao?”.
Vương Dục đón lấy điếu thuốc, móc bật lửa, trước tiên châm cho khách, sau đó mới châm cho mình. Anh ta rít một hơi, vừa nhả khói vừa cười nói: “Anh Phùng khách sáo rồi!”.
Tiếp đó quay qua Vũ Thần gằn giọng: “Nếu không phải nể mặt anh Phùng thì hôm nay tao đạp mày nát xác! Đã làm gái tiếp rượu mà còn bày đặt trinh tiết! Khách nó động tay động chân một tí thì đã làm sao? Còn không mau cảm tạ anh Phùng?”.
Vũ Thần vội vàng lí nhí mấy tiếng cảm ơn.
Họ Phùng không thèm nhìn Vũ Thần lấy một cái. Nhả một hơi thuốc, nói với Vương Dục: “Thằng cha vừa rồi khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ?”.
Vương Dục cười: “Đúng vậy! Đã bố trí anh em tiếp đãi gã rồi!”.
Vương Dục vừa dứt lời đã thấy gã béo hai tay ôm bụng, mặt tái xám từ trong phòng bước ra rồi cum cúp đi thẳng ra ngoài quán.
Vương Dục nhìn theo dáng vẻ thất thểu của gã, khóe miệng lóe lên một tia cười lạnh.
Họ Phùng kéo Vương Dục đi đến quầy ba kêu hai ly rượu, sau đó ngồi xuống vui vẻ trò chuyện.
Khoảng mười mấy phút sau, một tay bảo vệ hớt hải chạy đến chỗ Vương Dục ghé tai nói nhỏ: “Anh Vương! Thằng cha vừa nãy kéo người đến gây sự!”.
Vương Dục lớn tiếng ra lệnh: “Mau gọi anh em ra đi!”.
Tiếp đó quay qua họ Phùng nói: “Anh Phùng! Anh tạm lánh vào phía trong một lát nhé!”. Nói rồi đứng lên dẫn đường cho khách vào một gian phòng phía sau.
Lúc Vương Dục từ đằng sau đi ra thì đám người vác gậy gộc mã tấu đã hung hãn xông vào quán, thấy bảo vệ là đánh, thấy đồ đắt tiền là đập. Bọn bảo vệ cũng huy động được mười mấy người xách mã tấu xông ra nghênh chiến.
Đôi bên lao vào ẩu đả.
Khách khứa khiếp đảm ôm đầu chốn chui chốn nhủi, tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Chợt bên ngoài vọng vào nhiều tiếng còi xé tai. Một nhóm cảnh sát tràn vào quán ba. Bọn đến gây chiến vội vàng vất bỏ vũ khí tháo chạy ra tứ phía. Cảnh sát tóm được năm sáu tên, xách cổ lên xe thùng hú còi lao đi…
 
(Còn tiếp)
 

“Tái Tư” tiếng Trung đọc là “Sai si”, đọc nhanh hai âm “s” rất giống từ “sex” trong tiếng Anh.

 Một hình thức đấu rượu của người Trung Quốc, gần giống như  trò Oẳn Tù Tì của Việt Nam.


 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2014 23:10:34 bởi khoingo12 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9