Mưa bay trong đời
Mầu Hoa Khế 18.07.2014 23:55:58 (permalink)
Mưa bay trong đời


Mưa ...cơn mưa kéo dài không ngớt làm mức nước dâng tràn trên khắp lối đi , dòng nước tuôn xối xả xuống từ trời cao khi lớp học đã tan nhưng không sao ra về được . Anh bảo " đi về thôi chờ biết bao giờ mới tạnh ? " . Tôi phụng phịu " không được lội nước làm hư đôi guốc em mới mua " . Thuở đó chưa có phim của Korea xâm nhập vậy mà anh đóng đúng vai theo cái "kiểu riêng " mà cuốn phim nào hầu như không hề thiếu hình ảnh cõng người yêu trên lưng . Anh chẳng ngại ngùng trước bao nhiêu đôi mắt khom lưng xuống để cõng em lên còn đôi guốc sợ nước mưa lấm ướt anh lấy cho vào cặp táp . Mưa lại càng lớn hai đứa không có áo tơi không nón đội đầu , anh cứ thế cõng em đi qua hết một con phố . Cũng chẳng ai buồn nhìn vì sự lo lắng không kịp về nhà sớm bởi mực nước dâng cao làm những chiếc xe gắn máy bị nằm ụ trên đường đi . 

Mưa ... ngồi chờ Ba đi làm về mỗi đêm khi gia đình rơi vào khúc quanh ngặt nghèo . Chờ Ba với một bịch bánh mì và hai hộp cá mòi , chỉ vậy thôi mà hạnh phúc, chỉ vậy thôi để nhớ mãi mỗi khi bất chợt giữa đêm nghe tiếng mưa rơi trước hiên nhà, rồi toàn thân rung động nhìn theo bóng cây đổ oằn xuống bờ tường như bóng dáng của ba năm nào oằn xuống với những tháng ngày nhọc nhằn theo đời cơm áo . 

Mưa ... anh được phóng thích từ trại giam hối hả đi tìm em nhưng rồi tất cả đã muộn màng . Một góc cà phê lề đường , hai ly cà phê nguội lạnh .Chúng ta ngồi nhìn nhau bao nhiêu lời muốn nói đều bị đè nén đến xót xa, để cuối cùng em nhìn ra trong mắt anh một nỗi buồn chết lặng . Trong tim em một vết cứa nhói đau . Chúng ta với khoảng cách của một mặt bàn con , mà sao như cách một đôi bờ hun hút . Không một lời giả từ trên môi, cả hai như chỉ là hai chiếc bóng chẳng bao giờ có thể nắm bắt lại nữa trong tay .

Mưa ... ôm con nằm đếm tiếng thời gian , những giọt mưa tí tách trên mái tôn vang buốt cả trái tim như khẻ nhắc nhở thùng gạo vừa hết sạch, người đàn bà trẻ cố nuốt tiếng thở dài, nhưng trong đôi mắt đã ứa thành dòng lệ không biết ngày mai sẽ ra sao,khi cơm áo gạo tiền đã khánh tận hôm nay .

Mưa ... ngồi chết lặng chờ con tỉnh dậy trong căn phòng hồi sinh . Từ cái khổ đeo bám đã hóa ra sự ngu ngốc suýt chút nữa thì đã chính bàn tay mình cướp đi một sinh mạng . 

Mưa ... trong trại giam co ro lạnh giá khi tìm đường vượt thoát ra khỏi đất nước . Chiếc giỏ xách bị tráo lừa, trong đó chỉ một chút lương thực và vài bộ đồ không đáng kể nhưng điều đáng mất thực sự đó là niềm tin giữa con người . 

Mưa ... ngày đến nước Mỹ mưa đổ thành dòng nước đông thành đá trên lối đi trơn trợt và bên trong lò sưởi anh chị em hội ngộ quay quần để nghe anh Hai sau hơn 15 năm gặp lại với bài Tuyết Rơi hình như viết ra để dành riêng cho tiếng hát của anh . 


...

Mưa ... trở về lại Sài Gòn ngồi với cô bạn thân nhìn mưa rơi trên dòng sông Thanh Đa và một sinh nhật buồn khi nước sông dâng ngập đường xá cản mất hết bước chân của bạn bè đến chung vui . Chỉ có Liên lặn lội đường xa và ổ bánh trên tay dầm dề mưa ướt .Ngoài trời rất lạnh nhưng bạn đã đến làm ấm cả trái tim . Cám ơn tấm lòng của bạn . 

Mưa ... ngồi xếp lại những ngổn ngang với một cuộc hôn nhân thất bại . Bóng đêm đã trở thành người bạn đồng hành để che giấu san sẻ khi bất chợt thấy lòng dấy lên một nỗi tuyệt vọng , tuyệt vọng với cái chết đứng mỉm cười chờ đợi bên gối nằm .


Còn rất nhiều cơn mưa đi qua trong đời đầy ắp kỷ niệm, đầy ắp cảm xúc , để rồi mỗi ngày qua đi biết mình vẫn được sống , ừ thì cứ sống, ráng sống , mà thực sự sống hay chết bây giờ đã không còn biên giới nữa rồi !...

Mầu Hoa Khế

July 2014
#1
    Mầu Hoa Khế 27.07.2014 05:29:31 (permalink)
    Sau Cánh Cửa 
     
    Một buổi sáng vào năm 2003 khi người phát thư vừa ở hàng hiên nơi có cái hộp thư nho nhỏ bỏ đi .Lúc đó tôi đang chạy bộ trên đường , sáng thứ 7 ai cũng ngủ dậy muộn nên trên đường đi những căn nhà vẫn đóng cửa im hơi . Vừa chạy bộ tôi vừa nghĩ ngợi lan man , tôi nghĩ  sau mỗi cánh cửa đó mỗi cảnh đời sẽ không bị trùng lấp , mỗi sự suy nghĩ trong cuộc sống rất khác biệt , và  mỗi tao ngộ để cùng sống chung dưới một mái nhà chắc hẳn có thể viết ra những mẫu chuyện đầy màu sắc trong cuộc sống . 

     Trên tay tôi đang cầm một chùm hoa dại được hái trên những con đường vắng vẻ khi tôi sáng nay vẫn luôn lẻ loi chạy bộ  một mình . Những bông hoa dại màu vàng mọc tràn ra cả lề đường, chắc không bao lâu rồi cũng héo hắt tàn úa ,nhìn  hoa vẫn đọng những hạt sương đêm mong manh hôm qua còn sót lại , hoa như đang cười  trong màu trời êm ả ,vươn những chiếc cánh khoe sắc tươI đẹp để chờ ánh nắng mặt trời . 

    Trước khi vào nhà , tôi đi tới hộp thư , ngoài những tờ giấy quảng cáo tôi nhìn thấy trong đó một phong thư được gửi từ nước Đức . Tôi khựng lại vài giây , rồi tôi lục tung trí nhớ , nhưng chịu thôi vẫn không biết tên người gửi là ai  .Mang theo xấp thư vào phòng và không quên cho chùm hoa dại vào cái ly thuỷ tinh với một ít nước trong chai nước uống trên bàn  .  Tôi ngồi xuống  ghế mang tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa hồi hộp , như một thói quen bao năm , dầu  có vội vã tới đâu vẫn lấy kéo  thận trọng cắt một đường mỏng của lá thư để mở ra coi .

    Lá thư với lời mở đầu bằng cái tên dễ thương như một biệt hiệu của tôi được  bạn bè gọi và chỉ có những người thật thân gần mới biết  . Thư bên ngoài người gửi  là tên của người chủ nhà đứng ra giúp để gửi đi  , nhưng bên trong là của  anh , tên người bạn trong một nhóm ngày xưa thường  hay có những cuộc vui chơi cùng nhau . Lá thư cho biết anh đang ở nước Đức đời sống bình yên và bảo là tôi đừng ngạc nhiên khi tại sao anh có được địa chỉ của tôi . Anh viết trong thư với những lời lẻ thật dịu dàng như thể anh đang đứng gần bên tôi để chuyện trò giống như những ngày thật xa xưa giữa chúng tôi . Hàng chữ của anh cũng ngập ngừng  là không hiểu sao bước chân anh cứ như có một động lực nào đó đã đưa anh đi tới nơi cái hẻm nhỏ khi anh quay trở về VN để thăm gia đình còn kẹt lại . Anh vẫn thấy căn nhà của tôi không có gì thay đổi , mái nhà vẫn nằm im dưới bóng cây khế ngọt trổ lá xanh tươi , hoa tím chi chít trên cành và những trái khế  ngọt trên cây vàng óng . Nơi đó tôi còn có một người chị nuôi ở lại quê hương  để chăm lo căn nhà tổ tiên , tháng ngày luôn đợi chúng tôi quay trở về thăm dẫu chỉ ba tuần hay một tháng rồi lại ra đi . 

    Trong thư anh kể về Sài Gòn , thành phố một thời thơ mộng của chúng tôi , về con đường ngày xưa tôi đi học . Chúng tôi có một nhóm bạn chừng mười đứa và thật chia ra đồng đều là có năm người con trai và năm cô con gái , trong đó có tôi . Anh ngày đó đã được hứa hôn với cô bạn xinh đẹp trong nhóm và hôn lễ sẽ được định ngày cử hành sau đó vài năm  . Lúc đó anh đang là sinh viên trường Quốc Gia Hành Chánh ,ngày tháng bình lặng trôi qua với mối tình đang êm đềm ,thì bỗng dưng anh bỏ đi  đâu mất dạng và  rồi một thời gian dài trở lại thì  thấy anh đã mang trên cầu vai chức vị chuẩn uý của lực lượng Thuỷ Quân Lục Chiến .Sự ra đi đột ngột của anh không một lời giải thích đã làm tổn thương lòng tự ái vị hôn thê của anh . Nhóm bạn vẫn còn đó , vẫn cố gắng hàn gắn giữa anh và người yêu .Nhưng cuối cùng mối tình của anh cũng phải chấm dứt khi hôn thê của anh nhận lời cầu hôn của một người từ bên Paris về cưới và mang cô ta đi . 

    Đời lính của anh đang trong cuộc chiến bùng nổ dữ dội , thỉnh thoảng tôi mới được thấy anh về gặp lại bạn bè chỉ ngắn ngủi trong đôi ba ngày phép rồi lại lên đường tiếp tục nhiệm vụ của một người trai đi trong khói lửa  .Chiến tranh đang lan tràn , rồi từ những ngày cuối cùng của tháng tư năm 1975 thì  tôi không còn được biết tin tức về anh nữa . Chúng tôi đã hoàn toàn thất lạc  nhau sau khi chiến tranh chấm dứt . Ngồi đọc lá thư của anh dầu những dòng chữ  không phải chính tay anh viết  , anh phải nhờ người chủ nhà cũng là người bạn tha phương gặp lại để viết dùm tâm sự của anh bởi lý do sức khỏe , nhưng  tôi cảm nhận được mỗi nét chữ  mỗi lời ghi  là của chính trái tim anh được viết ra,  tôi cứ thế mà đọc , những hàng chữ dần mờ  tan nhoè trong nước mắt  khi đọc tới những đau khổ dằn vặt của anh . Tôi mới biết sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân do cha mẹ định đoạt , đời lính sống nay chết mai giữa làn tên mũi đạn , anh lại không dám thố lộ tình yêu của anh đối với tôi , chỉ sợ mang đến cho tôi một sự bất hạnh nếu như anh vùi thân ở một trận chiến khốc liệt nào đó !...  


    ...
     

     Cả nhóm chúng tôi ngày xưa không ai biết tôi đã yêu anh và được che giấu thật kín đáo  bởi đó chỉ là một thứ tình yêu đơn phương và vô vọng , nhưng tình yêu của tôi không thể nào che giấu được anh , trong thư anh cho biết những ngày tháng đó anh đã sống rất đau khổ khi đứng giữa tình yêu của tôi và một cuộc hôn nhân đã được sắp xếp . Cuối cùng anh đành phải quyết định một mình ,anh nghĩ thời gian sẽ không bao lâu để nói với tôi là anh cũng đã yêu tôi  . Ngày đó tôi đã nhớ lại đôi mắt anh nhìn tôi  thật bối rối và có chút xót xa , còn tôi ngày đó cũng giả bộ đùa vui như một đứa bé vô tư hồn nhiên trước mắt mọi người . Ai cũng không bao giờ nghi ngờ trên gương mặt ngây thơ của đứa con gái 16 tuổi lại đang úp ủ trong lòng một mối tình thầm lặng  . Chúng tôi nói là một nhóm bạn chứ thực ra các anh lớn tuổi hơn bọn con gái ,trong đó  tôi là đứa con gái có những bước nhảy khá điêu luyện , cho  nên hầu như trong những buổi tiệc các anh cứ đứng xếp hàng để được mời tôi ra sàn nhảy .Tuyệt nhiên ngày đó anh không dám mời tôi nhảy bởi bên cạnh đã có vị hôn thê . Giữa chúng tôi cứ thế mà câm lặng , một mối tình câm lặng hết cả một đời  người ... 
     
    ...

    Sau những cánh cửa sẽ có những tiếng nói yêu thương ,tiếng cười òa vỡ của hạnh phúc . Sau những cánh cửa khác sẽ chùng xuống những tiếng thở dài cùng những giọt nước mắt khổ đau và sẽ còn rất nhiều cảnh đời xảy ra trong nhiều tình huống giữa biển đời thăng trầm nổi trôi  . Và sau cánh cửa của căn nhà tôi sáng nay đang có một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi biết tin về một người . Những con chữ như đang  nhảy múa cùng với những bông hoa dại trong cái ly thuỷ tinh ...hoa sẽ lụi tàn một sớm mai thôi , và anh cũng sẽ trở về cùng cát bụi , bởi cuối lá thư  trước khi người bạn mang ra bưu điện gửi đi  theo lời yêu cầu của anh vì anh không muốn lá thư bị thất lạc . Người bạn đó đã  giấu anh để muốn nhắn tới tôi với một hàng chữ nhỏ được viết vội vã cho biết căn bệnh nặng của anh đang tới thời kỳ cuối cùng  ... 
     
     
     
    Mầu Hoa Khế
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2014 12:50:03 bởi Mầu Hoa Khế >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9