Sau Cánh Cửa Một buổi sáng vào năm 2003 khi người phát thư vừa ở hàng hiên nơi có cái hộp thư nho nhỏ bỏ đi .Lúc đó tôi đang chạy bộ trên đường , sáng thứ 7 ai cũng ngủ dậy muộn nên trên đường đi những căn nhà vẫn đóng cửa im hơi . Vừa chạy bộ tôi vừa nghĩ ngợi lan man , tôi nghĩ sau mỗi cánh cửa đó mỗi cảnh đời sẽ không bị trùng lấp , mỗi sự suy nghĩ trong cuộc sống rất khác biệt , và mỗi tao ngộ để cùng sống chung dưới một mái nhà chắc hẳn có thể viết ra những mẫu chuyện đầy màu sắc trong cuộc sống .
Trên tay tôi đang cầm một chùm hoa dại được hái trên những con đường vắng vẻ khi tôi sáng nay vẫn luôn lẻ loi chạy bộ một mình . Những bông hoa dại màu vàng mọc tràn ra cả lề đường, chắc không bao lâu rồi cũng héo hắt tàn úa ,nhìn hoa vẫn đọng những hạt sương đêm mong manh hôm qua còn sót lại , hoa như đang cười trong màu trời êm ả ,vươn những chiếc cánh khoe sắc tươI đẹp để chờ ánh nắng mặt trời .
Trước khi vào nhà , tôi đi tới hộp thư , ngoài những tờ giấy quảng cáo tôi nhìn thấy trong đó một phong thư được gửi từ nước Đức . Tôi khựng lại vài giây , rồi tôi lục tung trí nhớ , nhưng chịu thôi vẫn không biết tên người gửi là ai .Mang theo xấp thư vào phòng và không quên cho chùm hoa dại vào cái ly thuỷ tinh với một ít nước trong chai nước uống trên bàn . Tôi ngồi xuống ghế mang tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa hồi hộp , như một thói quen bao năm , dầu có vội vã tới đâu vẫn lấy kéo thận trọng cắt một đường mỏng của lá thư để mở ra coi .
Lá thư với lời mở đầu bằng cái tên dễ thương như một biệt hiệu của tôi được bạn bè gọi và chỉ có những người thật thân gần mới biết . Thư bên ngoài người gửi là tên của người chủ nhà đứng ra giúp để gửi đi , nhưng bên trong là của anh , tên người bạn trong một nhóm ngày xưa thường hay có những cuộc vui chơi cùng nhau . Lá thư cho biết anh đang ở nước Đức đời sống bình yên và bảo là tôi đừng ngạc nhiên khi tại sao anh có được địa chỉ của tôi . Anh viết trong thư với những lời lẻ thật dịu dàng như thể anh đang đứng gần bên tôi để chuyện trò giống như những ngày thật xa xưa giữa chúng tôi . Hàng chữ của anh cũng ngập ngừng là không hiểu sao bước chân anh cứ như có một động lực nào đó đã đưa anh đi tới nơi cái hẻm nhỏ khi anh quay trở về VN để thăm gia đình còn kẹt lại . Anh vẫn thấy căn nhà của tôi không có gì thay đổi , mái nhà vẫn nằm im dưới bóng cây khế ngọt trổ lá xanh tươi , hoa tím chi chít trên cành và những trái khế ngọt trên cây vàng óng . Nơi đó tôi còn có một người chị nuôi ở lại quê hương để chăm lo căn nhà tổ tiên , tháng ngày luôn đợi chúng tôi quay trở về thăm dẫu chỉ ba tuần hay một tháng rồi lại ra đi .
Trong thư anh kể về Sài Gòn , thành phố một thời thơ mộng của chúng tôi , về con đường ngày xưa tôi đi học . Chúng tôi có một nhóm bạn chừng mười đứa và thật chia ra đồng đều là có năm người con trai và năm cô con gái , trong đó có tôi . Anh ngày đó đã được hứa hôn với cô bạn xinh đẹp trong nhóm và hôn lễ sẽ được định ngày cử hành sau đó vài năm . Lúc đó anh đang là sinh viên trường Quốc Gia Hành Chánh ,ngày tháng bình lặng trôi qua với mối tình đang êm đềm ,thì bỗng dưng anh bỏ đi đâu mất dạng và rồi một thời gian dài trở lại thì thấy anh đã mang trên cầu vai chức vị chuẩn uý của lực lượng Thuỷ Quân Lục Chiến .Sự ra đi đột ngột của anh không một lời giải thích đã làm tổn thương lòng tự ái vị hôn thê của anh . Nhóm bạn vẫn còn đó , vẫn cố gắng hàn gắn giữa anh và người yêu .Nhưng cuối cùng mối tình của anh cũng phải chấm dứt khi hôn thê của anh nhận lời cầu hôn của một người từ bên Paris về cưới và mang cô ta đi .
Đời lính của anh đang trong cuộc chiến bùng nổ dữ dội , thỉnh thoảng tôi mới được thấy anh về gặp lại bạn bè chỉ ngắn ngủi trong đôi ba ngày phép rồi lại lên đường tiếp tục nhiệm vụ của một người trai đi trong khói lửa .Chiến tranh đang lan tràn , rồi từ những ngày cuối cùng của tháng tư năm 1975 thì tôi không còn được biết tin tức về anh nữa . Chúng tôi đã hoàn toàn thất lạc nhau sau khi chiến tranh chấm dứt . Ngồi đọc lá thư của anh dầu những dòng chữ không phải chính tay anh viết , anh phải nhờ người chủ nhà cũng là người bạn tha phương gặp lại để viết dùm tâm sự của anh bởi lý do sức khỏe , nhưng tôi cảm nhận được mỗi nét chữ mỗi lời ghi là của chính trái tim anh được viết ra, tôi cứ thế mà đọc , những hàng chữ dần mờ tan nhoè trong nước mắt khi đọc tới những đau khổ dằn vặt của anh . Tôi mới biết sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân do cha mẹ định đoạt , đời lính sống nay chết mai giữa làn tên mũi đạn , anh lại không dám thố lộ tình yêu của anh đối với tôi , chỉ sợ mang đến cho tôi một sự bất hạnh nếu như anh vùi thân ở một trận chiến khốc liệt nào đó !...
...
Cả nhóm chúng tôi ngày xưa không ai biết tôi đã yêu anh và được che giấu thật kín đáo bởi đó chỉ là một thứ tình yêu đơn phương và vô vọng , nhưng tình yêu của tôi không thể nào che giấu được anh , trong thư anh cho biết những ngày tháng đó anh đã sống rất đau khổ khi đứng giữa tình yêu của tôi và một cuộc hôn nhân đã được sắp xếp . Cuối cùng anh đành phải quyết định một mình ,anh nghĩ thời gian sẽ không bao lâu để nói với tôi là anh cũng đã yêu tôi . Ngày đó tôi đã nhớ lại đôi mắt anh nhìn tôi thật bối rối và có chút xót xa , còn tôi ngày đó cũng giả bộ đùa vui như một đứa bé vô tư hồn nhiên trước mắt mọi người . Ai cũng không bao giờ nghi ngờ trên gương mặt ngây thơ của đứa con gái 16 tuổi lại đang úp ủ trong lòng một mối tình thầm lặng . Chúng tôi nói là một nhóm bạn chứ thực ra các anh lớn tuổi hơn bọn con gái ,trong đó tôi là đứa con gái có những bước nhảy khá điêu luyện , cho nên hầu như trong những buổi tiệc các anh cứ đứng xếp hàng để được mời tôi ra sàn nhảy .Tuyệt nhiên ngày đó anh không dám mời tôi nhảy bởi bên cạnh đã có vị hôn thê . Giữa chúng tôi cứ thế mà câm lặng , một mối tình câm lặng hết cả một đời người ...
...
Sau những cánh cửa sẽ có những tiếng nói yêu thương ,tiếng cười òa vỡ của hạnh phúc . Sau những cánh cửa khác sẽ chùng xuống những tiếng thở dài cùng những giọt nước mắt khổ đau và sẽ còn rất nhiều cảnh đời xảy ra trong nhiều tình huống giữa biển đời thăng trầm nổi trôi . Và sau cánh cửa của căn nhà tôi sáng nay đang có một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi biết tin về một người . Những con chữ như đang nhảy múa cùng với những bông hoa dại trong cái ly thuỷ tinh ...hoa sẽ lụi tàn một sớm mai thôi , và anh cũng sẽ trở về cùng cát bụi , bởi cuối lá thư trước khi người bạn mang ra bưu điện gửi đi theo lời yêu cầu của anh vì anh không muốn lá thư bị thất lạc . Người bạn đó đã giấu anh để muốn nhắn tới tôi với một hàng chữ nhỏ được viết vội vã cho biết căn bệnh nặng của anh đang tới thời kỳ cuối cùng ...
Mầu Hoa Khế
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2014 12:50:03 bởi Mầu Hoa Khế >