Làm vợ anh là hạnh phúc của đời em.
-
28.07.2014 10:38:19
Chương 1.
Lương giật mình thức giấc vì tiếng chuông đồng hồ báo thức. Cậu đưa tay tắt vội rồi lại thả mình xuống giường và thở dài. Ánh nắng chiều nghiêng mình bên khung cửa sổ, xuyên qua tấm màn ren trắng, tạo nên một khung cảnh lung linh và mờ ảo. Bên dưới sân chung cư, tiếng bà Tám Ú đang la tụi nhỏ vì tội nghịch ngợm trước cửa hàng của bà:
“Tụi bây đi chỗ khác mà chơi. Chỗ bà đang buôn bán nghe không?”
“Ai ăn chè đây. Chè trôi nước, đậu xanh, đậu đỏ đây?
Tiếng rao của những người bán hàng rong đi ngang qua thu hút bọn con nít. Chúng vội chạy đến vây quanh gánh chè và không ngừng gọi:
“Cho con chén chè trôi nước dì ơi!”
“Con nữa!”
“Con! Ly đậu xanh!”
“Còn con nữa nè dì.”
“…”
Những thứ âm thanh ấy dường như đã làm nên cuộc sống buồn tẻ của cậu trong suốt mười mấy năm qua. Đôi lúc cậu cảm thấy chán nãn và như bị làm phiền vì những tiếng ồn ấy. Nhưng đôi khi cậu lại thấy thiếu vắng điều gì đó khi con phố thoáng yên tĩnh trong phút chốc.
Chuông điện thoại reo phá tan dòng suy nghĩ của cậu, Lương với lấy chiếc thoại dưới gối, Khải đang gọi:
“Tao nghe đây!”
Bên kia đầu kết nối, giọng Khải trông có vẻ mệt mỏi:
“Rãnh không? Đi cà phê với tao đi. Tao đang ở dưới nhà.”
Nghe thế, Lương liền ngồi bật dậy và chạy nhanh ra ban công rồi nhìn xuống phía sân khu chung cư. Khải đang ngồi trên chiếc chiếc xe đạp màu xanh ngước lên nhìn cậu.
“Chờ năm phút.”
Nói rồi cậu vội quay vào trong, thay vội bộ đồng phục ra và không quên vuốt lại mái tóc cho gọn gàng rồi nhanh chóng bước xuống tầng trệt.
“Định đi đâu đây?”-Lương hỏi Khải khi đã ngồi phía sau cậu.
Khải ậm ừ một lúc rồi nói:
“Đi đến quán này đi. Quán quen của tao.”
Khải đạp xe đi, lách qua tụi nhỏ đang chơi trò rượt đuổi nhau ở sân rồi cậu chạy nhanh ra đường lớn. Chiều, đường phố khá đông người qua lại. Tiếng kèn đua nhau vang lên giữa sự ùn tắc giao thông làm cho đường phố thêm phần náo nhiệt hẳn. Sài Gòn giờ cao điểm là thế tấp nập, khói bụi, ồn ào và vội vã. Những điều ấy luôn khiến cho con người cảm thấy mệt mỏi và khó chịu biết bao sau một ngày làm việc đầy mệt mỏi. Dù ai cũng muốn được về nhà sớm và nghỉ ngơi nhưng cũng phải buộc lòng mà chờ đợi nhích từng bước chân len lỏi qua dòng xe đông đúc. Giữa Sài Gòn nhỏ bé với hơn tám triệu dân này thì vấn nạn giao thông luôn là nỗi đau đầu của những nhà lãnh đạo.
Vượt nhanh qua ngã tư khi đèn xanh vừa bật sáng, Lương thở phào nhẹ nhõm khi vừa thoát khỏi dòng xe đang ùn tắc phía sau kia.
“Không biết khi nào đường phố mới thông thoáng đây?”
Khải lắc đầu nói:
“Đó là chuyện của nhà nước. Mày quan tâm làm gì?”
“Nhưng đó là lợi ích của người dân mà.”
“Thôi! Tao không bàn cãi về vấn đề này.”
Rồi Khải rẽ phải vào một con hẻm nhỏ. Quán cà phê nằm ở gần đầu hẻm, khi bước vào quán, Lương nhận thấy những vị khách ở đây đa phần là học sinh cấp ba và trung cấp nghề của hai trường gần đó. Nhìn lướt qua từng bàn, Lương để ý thấy ít ai uống cà phê mà đa số là ăn chè và tám chuyện tầm phào, lá cải hay bàn về những chuyện học hành với nhau.
Bà chủ quán tầm ngoài bốn mươi với dáng người gầy gò, nét mặt phúc hậu, vui tính và gọn gàng, bà thường quan tâm đến chuyện thời sự của các ông bác và xem chuyện tụi học trò vào ngồi hóng mát ôn bài là chuyện quá đỗi bình thường. Chị phục vụ cũng khá là vui vẻ với tụi học trò, lời qua tán lại với các anh chàng sinh viên mỗi khi các anh trêu chọc.
Khải chọn một góc khá kín gần nơi cửa sổ. Lương nhìn bao quát xung quanh trong khi Khải đang xem tấm menu.
“Lâu quá mới thấy cưng ghé lại quán nghen. Món cũ hả cưng?”-Chị phục vụ nói với Khải rồi quay sang hỏi Lương-“Còn cưng dùng gì?”
Khải gật đầu nhìn chị rồi chìa menu cho Lương. Nhìn lướt qua bàn menu lòe loẹt màu sắc đa phần là các loại chè, trà sữa và kem. Lướt qua các món chè, Lương chọn lấy món chè thập cẩm với hình ảnh bắt mắt kia. Chị nhỏe miệng cười:
“Hai cưng chờ xíu. Chị mang ra cho nha.”
Khi chị quay bước vào trong, Khải đưa mắt ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trông ánh mắt cậu khá trầm tư.
“Có chuyện gì với mày à?”-Lương hỏi cậu.
Khải im lặng không nói gì mà chỉ buông tiếng thở dài.
“Có phải lại là ông bố dượng của mày không?”
Khải lắc đầu và nhìn vào mắt Lương:
“Mày có yêu ai lần nào chưa?”
Lương trố mắt nhìn Khải rồi cười khà khà:
“Thất tình vì cô nào thế anh hai?”
“Tao đang hỏi nghiêm túc đó.”
Lương tằng hắng một tiếng rồi cậu nghiêm giọng:
“Mày kể tường tận sự việc cho tao nghe đi.”
Vừa lúc ấy, chị phục vụ mang hai ly chè đến bàn hai đứa và không quên buông lời trêu:
“Hai đứa tâm đầu ý hợp quá!”
Lương chớp mắt nhìn chị:
“Tụi em thân nhau từ hồi mẫu giáo ấy chị!”
“Hèn chi…”
Chị vừa định nói thêm điều gì đó thì đã bị bà chủ quán vào trong. Lương cho một muỗng chè vào miệng, mùi vị của ly chè khiến cậu phải thét lên:
“Sao ngon quá vậy?”
“Đó là điều mà tao dẫn mày đến đây.”
Lương vỗ vai Khải rồi nói:
“Mày đúng là bạn tốt của tao.”
Rồi chợt nhớ ra cuộc trò chuyện khi nãy, Lương bèn đặt ly chè xuống và lại hỏi Khải:
“Chuyện của mày ra sao?”
Khải lại thở dài rồi đưa tay trộn ly chè lên.
“Có một bạn gái trong trường nói thích tao nhưng tao thì không có cảm tình với bạn ấy. Thấy bạn ấy có vẻ buồn mà…mà tao thì lại sợ làm người khác buồn. Điều đó mày cũng biết mà.”
Lương cười mỉm với Khải:
“Chu cha! Ông bạn xấu trai của tôi rốt cuộc cũng có người thích rồi ta ơi. Sao không đáp lại tình cảm của người ta đi ông.”
Khải nghiêm nghị nhìn Lương.
“Tao không có tình cảm thì làm sao mà đáp lại được. Vả lại tao đã thích một người rồi.”
“Ai thế? Ai tốt số thế?”
Khải xùy một tiếng rồi cho một muỗng chè vào miệng.
“Tao không nói cho mày biết đâu vì tao nghĩ người đó không có thích tao.”
“Mày đã tỏ tình với người mày thích chưa mà mày biết người ta không thích mày. Lỡ như người ta cũng có tình cảm với mày thì sao?”
Khải lại buông tiếng thở dài.
“Tao không dám ngỏ lời mày à! Vì tao sợ bị từ chối và sẽ không còn được gặp hay trò chuyện với người đó nữa.”
Lương ngồi tréo chân lại và hơi nghiêng người về phía trước.
“Vậy mày định yêu đơn phương người đó đến khi nào?”
“Tao không biết nữa mày à.”
Khải khẽ ngước nhìn qua khung cửa sổ. Tiếng trống trường vừa vang lên, học sinh đã ùa ra khỏi cổng, vội vã băng qua đường, có vài nhóm cô cậu học trò đang lần lượt kéo nhau vào quán, bà chủ quán cùng chị phục vụ đang bận rộn mang thêm bàn ra và kê ghế dưới mái hiên chào đón khách. Tiếng cười nói râm rang càng làm cho không khí quán trở nên sôi nổi hơn sự trầm lặng trước đó.
“Mày có thấy tao đẹp trai không?”
Lương ngớ người ra khi nghe câu mà Khải vừa hỏi, cậu phá lên cười rồi nói:
“Hôm nay mày bị vấn đề gì vậy ông tướng. Để tao đi hỏi mấy em nữ sinh kia trả lời giúp mày.”
Vừa nói, Lương vừa định đứng dậy thì Khải đã nhanh chóng tóm lấy tay cậu vào kéo cậu ngồi xuống.
“Mày tính làm thiệt hả thằng quỷ?”
“Tao đi tìm câu trả lời cho mày mà.”
“Tao hỏi mày chứ có kêu mày đi tìm câu trả lời cho tao đâu?”
Lương nhìn Khải ngó nghiêng ngó dọc rồi nhăn mặt:
“Tao thấy mày cũng bình thường.”
Khải ngã người ra phía sau tựa đầu vào tường với nét mặt buồn:
“Mày cũng thấy vậy thì làm sao người đó có thể thích tao được.”
Lương chun mũi:
“Tình yêu là sự xuất phát từ hai trái tim chứ không phải là từ ngoại hình như mày nghĩ đâu ông tướng. Nếu người đó yêu mày thì dù mày có xấu như Chung Vô Diệm (1) thì họ cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi mày. Hiểu chưa?”
Khải lắc đầu rồi lại trộn ly chè. Lương nhìn ba cô nàng nữ sinh trong tà áo dài trắng thướt tha cùng anh chàng ưỡn ẹo với cái vẻ duyên dáng theo kiểu “yểu điệu thục nữ-quân tử hảo cầu” đang ngồi tụm lại với nhau ở bàn bên cạnh bàn tán rầm rì chuyện về những người bạn của họ. Chốc chốc cả bọn lại phá lên cười trông khá là vui vẻ. Nhất là anh chàng điển trai có vài nét giống con gái kia dường như là trung tâm thông tin của mỗi câu chuyện, chàng ta không ngừng luyến loắc kể hết câu chuyện này đến câu chuyện khác. Một cô trong nhóm khẽ liếc nhìn Lương rồi quay vào to nhỏ chuyện gì đó với ba người còn lại. Lương để ý thấy, anh chàng ấy thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn và cười mỉm chi với cậu. Lương khẽ rùng mình quay sang nói với Khải:
“Tính tiền đi về thôi mày ơi!”
Khải ngạc nhiên hỏi:
“Mày có chuyện gì hả?”
“Tất nhiên là có rồi. Ở đây thêm một lúc nữa là tao không biết có về được hay không đây!”
Khải ngơ ngác nhìn Lương và ăn vội ly chè của mình.
“Mày từ từ nói cho tao nghe coi?”
“Trên đường về tao kể cho mày nghe.”
Vừa nói Lương vừa quay sang gọi chị giúp việc đến tính tiền. Vừa lúc ấy, anh chàng bàn bên cạnh đứng dậy và đi đến ngồi cạnh Lương. Anh chàng nháy với cậu:
“Anh tên gì thế?”
Nghe thấy giọng nói eo éo của anh chàng, Khải liền che miệng cười khúc khích và nhìn bạn của mình đang ngồi lặng yên như khúc gỗ trên ghế. Lương cười gượng với anh chàng rồi trả lời, trong khi chân cậu đang với tìm chân Khải như một lời cứu viện:
“À! Mình…mình…mình…Lương!”
Anh chàng nhìn cậu với ánh mắt tinh ranh ma mảnh của mình:
“Làm gì mà ấy cà lăm dữ vậy? Nói rõ đi nè!”
Lương cảm thấy gợn người, mổ hôi từ vầng thái dương của cậu đang rịn ra mặc dù trong quán vẫn đang mở máy lạnh mát rượi.
“Mình tên…Lương!”
Anh chàng lại cười mỉm chi:
“Có nhiêu đó mà nói không nên lời nữa. Hay ngồi trước em, ấy thấy ngượng ngùng?”
Ba cô bạn của anh chàng và cả Khải đang ngồi cười một cách sảng khoái mặc cho Lương đang cố đá chân cầu viện. Trông bọn họ cứ như những khán giả đang xem vở kịch hài trực tiếp nơi sân khấu vậy. Anh chàng lại tiếp tục cái giọng eo éo của mình:
“Còn mình tên Hường. Năm nay mười sáu tuổi. Vẫn chưa có người yêu.”
Lương mỉm cười với nét mặt đau khổ và nhìn Khải. Cậu thấy khá tức giận về đứa bạn thân của mình vì đã không giúp mà lại còn hùa theo đùa cợt cậu. Nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Lương, Khải khẽ rung đùi và nhìn đồng hồ rồi quay sang nhìn Lương:
“Đến giờ học thêm môn Hóa rồi. Mày muốn ở đây hay không?”
Lương chợt hiểu ý của Khải, niềm vui sướng như đang phất cờ trong lòng cậu. Lương cười khá tươi rồi cậu liền đứng dậy và chào tạm biệt anh chàng tên Hường ấy trong lúc Khải thanh toán tiền chè của hai đứa.
“Chào bạn nha. Mình phải về đi học đây.”
“Bạn học ở đâu vậy?”-Hường hỏi Lương, giọng có vẻ tiếc nuối-“Bạn ơi! Bạn Lương ơi!”
Lương phớt lờ Hường đi rồi chạy thật nhanh ra ngoài quán đứng đợi Khải. Vài giây sau, Khải mới thò cái đầu đinh ra ngoài cửa quán. Lương nhăn mặt hỏi:
“Mày làm gì trong đó mà lâu dữ vậy?”
Khải vừa cười toe toét vừa dẫn xe ra khỏi bãi.
“Chỉ là tao chào bạn Hường của mày thôi.”
Lương chợt rùng mình khi nghe đến tên đó. Cậu vừa trèo lên xe, vừa nói:
“Từ ngày về sau đừng nhắc tới cái tên Hường nào nữa. Tao nghe mà da gà nó nổi khắp người đây.”
Khải cười tươi rồi đạp xe đưa Lương về nhà. Lương rùng mình khi liên tưởng đến những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo sau đó nếu cậu vẫn còn ngồi lại đó. Sài Gòn về đêm thật đẹp và nhộn nhịp với người qua kẻ lại trên phố, những ánh đèn quảng cáo nhiều màu sắc và lắm kiểu lạ, chói lọi rất đẹp mắt đang nhấp nháy trên những tòa cao ốc nơi trung tâm thành phố. Khoảng sân nơi khu chung cư đã vắng tiếng nô đùa của bọn trẻ con, những ông bác tuổi đã cao đang ngồi dưới ánh đèn đường leo loét rít điếu thuốc lá và ngẫm nghĩ về nước cờ tướng của mình, các bà thì đang ngồi trò chuyện cùng nhau trên băng ghế đá gần đó. Lương bước xuống xe và vỗ mạnh vào lưng Khải:
“Hết buồn chưa ông tướng?”
Khải phì cười rồi nói:
“Phải nói là quá vui đấy chứ! Mai mốt tao với mày đến đó gặp bạn Hường đó nữa nha.”
“Mày đừng có điên nha.”-Lương vừa nói vừa đánh nhẹ lên đầu Khải.
Khải đặt tay lên vai Lương rồi nói:
“Mai sinh nhật chị Hà. Mày nhớ đến dự đó.”
“Mày không nhắc là tao cũng quên mất.”
“Ờ…ngày mai mày nhớ đến đó. Không là chị Hà giận mày ráng chịu.”
“Dạ! Tôi biết rồi ông tướng.”
“Tao về đây.”
Nói rồi Khải đạp xe ra về. Lương cũng quay trở căn hộ của mình. Chị Hà là chị ruột của Khải. Năm nay chị ấy đã tròn hai mươi và đang là sinh viên năm hai khoa tài chính-ngân hàng của đại học B. Lương nghe nói dân ngân hàng làm việc có rất là nhiều tiền nên sau này khi tốt nghiệp phổ thông, cậu cũng sẽ chọn lấy ngành đó. Cậu luôn mơ ước có được một căn nhà riêng để tha hồ mà trang trí bày biện mọi thứ theo sở thích của mình. Nhưng ước mơ đó có lẽ còn quá xa so với tuổi của cậu bây giờ. Mẹ cậu luôn bảo với cậu rằng:
“Học tập cho thật tốt thì mới có tương lai sáng lạng.”
Và cứ như thế, hết ngày này qua tháng nọ, cậu vẫn phải đến trường, vẫn phải học và làm bài tập rồi thi cử. Cậu dành tất cả thời gian vùi đầu vào những quyên sách trong khi bản thân cậu lại không biết cái gọi là “tương lai sáng lạng” ấy nó trông như thế nào? Có đẹp đẽ và lấp lánh như những vì sao trên bầu trời kia hay không? Tất nhiên cậu không thể nào biết rõ được điều đó, bởi đó là tương lai, mà tương lai thì vô định, làm sao cậu biêt nó nằm tại thời điểm nào trong cuộc đời mình? Nếu biết rõ thì chắc hẳn cậu đã là một nhà tiên tri hay một thầy bói lừng danh cả thế giới rồi. Còn với hiện tại thì cậu cần phải tắm rửa cho thật sạch, sau đó dùng bữa tối và quay trở về ngồi yên vị ở bàn học của mình cho đến khi hoàn thành tất cả các môn học cho ngày mai.
(1) Chung Vô Diệm: là người đàn bà nổi tiếng trong lịch sử, được mệnh danh là một trong Ngũ xú Trung Hoa. Sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, cổ to, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đen đúa... (Vô Diệm trong tên bà có nghĩa là không đẹp) Do dung mạo xấu xí, đến 40 tuổi vẫn chưa chọn được người chồng vừa ý. Bà ta tuy xấu nhưng thông minh tài trí hơn người, là nữ chính trị gia tài giỏi.