SÁNG RỰC TUỔI THƠ

Tác giả Bài
Nguyễn Lương Tuấn
  • Số bài : 223
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.03.2011
SÁNG RỰC TUỔI THƠ - 29.07.2014 13:12:47
Chiều hôm nay, Đà Nẵng lại có mưa rào. Mưa xối xã, mưa kèm theo tiếng sấm. Gió lùa mạnh, đánh ập cánh cửa sổ cuối cùng. Những lúc như thế này, tôi rất thú vị, nằm thư giãn, nghe từng cơn mưa trút, lòng chợt phóng hiện hữu về quê nhà, những ngày xa xưa còn bé tý, khu xóm Chợ Dinh, con đường Chi Lăng với những ngôi nhà thân quen, những hàng già tàu chạy thẳng hàng, viền, chắn chia giới hạn từng ngôi nhà và những sân đất, những vườn cây.
Và trong cơn mưa đầy cuồng nộ, tôi không thể quên, nào Tú, nào Thảo, nào Phước, nào Đại con của mấy nhà lân cận, nhà bác Tri, nhà bác Cử, nhà bác Giai. Chúng tôi cởi hết áo quần giơ chim tồng ngồng chạy ra mưa. Chúng tôi tắm thoải mái, sung sướng, hạnh phúc.
Khi cơn mưa bắt đầu nhỏ hạt dần, âm thanh tiếng mưa nhẹ êm, chúng tôi dùng những con nhựa, được lấy từ trong cây kẹo que như con voi, con cá, con chim, chiếc tàu, … cả bọn chúng tôi chạy ra cống ở đường Chi Lăng trước nhà, nước đang chảy cuồn cuộn trong đó. Mỗi đứa mỗi con nhựa, bắt đầu thả xuống, đứa nào cũng chạy theo để xem con nhựa đứa nào về trước. Sung sướng biết bao nhiêu khi một trong mấy đứa nhảy cởn lên vì con nhựa của mình về đầu, bất chấp mình mẫy ướt đẫm, tóc rớt xuống trán, mắt ràn rụa nước trời, …mà miệng vẫn cười khúc khích
Chiếc cầu đưa tôi về với các bạn cùng xóm, đã quá lâu rồi, trên nửa thế kỷ, một trong những khuôn mặt tuổi thơ ấy, sáng rực chân dung Thảo.
Thảo thông minh học giỏi, khéo tay làm bất kỳ việc gì cũng thành công. Thảo là con trai độc nhất, con bác Tri. Thảo có hai bà chị đầy yêu thương, một bà mẹ hiền lành và người cha tần tảo làm nghề mộc.
Nhớ Thảo những mùa xuân vui vẻ đi nhặt pháo rơi, những đêm ngồi đổ xăm hường say máu. Bàn tay Thảo như có phép màu. Có người đổ ra ngủ hường lượm luôn ba trạng nhưng vẫn bị Thảo tung hột thả xuống tô, và thật kinh ngạc, 5 con tứ mặt tam trong khi người đổ trước lại 5 con tứ mặt nhì. Thảo cướp luôn 3 trạng.
Bàn tay Thảo như có năng lực kỳ diệu. Thảo vẻ thủ công luôn điểm đầu và tất cả cá môn học thảo hầu như không thua bạn nào.
Nhớ Thảo là nhớ về tuổi thơ yêu thương, những ngày chúng ta bên nhau chơi đùa vui vẻ bạn ơi!...
Chúng ta lớn lên, học các lớp cao, Thảo thi đổ tú tài bán ban B, rồi tú tài toàn. Thảo đều đổ cao hạng bình, bình thứ.
Tương lai của Thảo, chân trời đang mở rộng trước mắt. Thảo có thể chọn bất cứ một đại học nào để học, kể cả những đại học khó vào ngày ấy như Kỹ sư Phú Thọ hay Y khoa, …
Nhưng Thảo đã chọn con đường binh nghiệp, Đại học Võ bị Đà Lạt.
Năm cuối cùng Thảo được phân công đi gác thùng phiếu trong cuộc bầu cử Tổng thống trên cao nguyên Đà Lạt, và Thảo đã nằm xuống khi bị đạn pháo kích.
Nhớ về Thảo là nhớ về một sự hoàn mỹ, một vẻ đẹp từ tinh thần đến thể xác.
Vẻ đẹp ấy như một vì sao rơi rụng quá sớm.
Và hình như tôi cảm nhận được điều ấy như một chân lý: Người ta thường bảo người tài hoa thường bạc mệnh.
Phải vậy không em? Phải vậy không các bạn?
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2014 15:52:28 bởi Tuấn Nguyễn >