NGƯỜI GOÁ PHỤ LẦN ĐÊM RA BÃI BIỂN
Người góa phụ lần đêm ra bãi biển
Nơi chị từng đẩy mạn thuyền tiễn chồng ra khơi
Nơi không thấy cánh buồm trở về như lời anh hẹn
Khi cơn bão mang nỗi đau ập xuống cuộc đời.
Giá biển đừng quá mênh mông, sâu thẳm, xa vời
Giá bước chân không phải dừng lại nơi mép nước
Anh đang nằm ở đâu, làm sao chị tìm đến được
Anh đừng mãi một mình như đèn chài ẩn hiện suốt đêm khuya.
Giá biển trả về cho chị chút gì đó dưới chân đê
Một chút gì đó của Anh dù chỉ là ván thuyền, mảnh lưới
Biển đã trao tặng chị chàng trai nồng nàn và rắn rỏi
Sao bây giờ biển lại lấy đi?
Những bạn chài của Anh vẫn giong buồm thả lưới ngoài kia
Rồi chiều tối neo thuyền vào niềm vui sum họp
Con sóng kiên trì dạt vào bờ lời thì thầm đau xót
Để đêm đêm chị không phải nói chuyện một mình…
Chị chẳng muốn tin trên đời có đá Vọng phu
Chẳng muốn hát câu ca người ta vẫn hát (*)
Chẳng muốn tin biển mặn hơn nước mắt
Sao anh chưa trở về… dù chỉ chốc lát thôi!
Con trai Anh đã ngủ say rồi!
Anh hãy ru bằng lời ru của gió nồm, lời của tôm của cá
Anh hãy ru bằng lời của mênh mông biển cả
Để mai sau con sẽ yêu trời nước máu thịt đời mình.
Có thể rồi đây trời mãi mãi bình yên
Những trận bão trọng lòng chị vẫn còn xô ra biển
Con sóng như nấm mồ đêm đêm cứ muốn nhoài vào người goá phụ
Mà chị chẳng thể nào ôm và giữ lại được bao giờ.
(*) Ca dao: Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển mồ côi một mình.
(Trần Văn Lợi)