Vừa rồi có mấy người bạn rỉ tai nhau mách: Có cái tổ chức Hội nhà báo độc lập Việt Nam gì đó mới ra đời đó…Tính tui ham của lạ, thấy cái gì mới cũng ngó vô xem thế nào. Đã là Hội nhà báo mà độc lập tức là sao nhỉ? Tức là độc lập với các tổ chức khác của những tổ chức khác ? Nghe cũng xôm, giữa thời buổi này thêm một góc nhìn, một cách nói, một cách phản biện…cũng tốt thôi, nhưng xem kỹ thật ra những luồng ý kiến loại này thì cũng chẳng phải lạ lẫm gì, trên các mạng xã hội các ý kiến nhiều chiều, thậm chí trái chiều, đầy ra đấy, có điều cư dân mạng không tổ chức thành hội hè làm gì cho có ban có bệ, có hàm này chức nọ, vì ai cũng biết cái gì mà tự phong thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Lên mạng tui thấy ngay cái hội này không độc lập gì cho lắm, Trụ sở cái gọi là Tổ chức Hội này đi vay mượn nhờ vả. Mà dân ta có câu bánh ít đi thì bánh quy lại, làm gì cái gì cho nhờ vả mãi, làm gì cái gì cho không, làm ơn nghĩa mà không có đền đáp. Trong điều lệ Hội độc lập này cũng phải bày tỏ mong muốn liên kết và hợp tác với các tổ chức chính phủ và phi chính phủ quốc tế về báo chí để có chỗ dựa hơi. Quan điểm của Hội này cũng tuyên bố: Dựa trên tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền và công ước quốc tế về các quyền dân sự của Liên hiệp quốc…Nghe rất hoành tráng mà thực ra rất mù mờ đánh lận con đen. Ngày thành lập cũng lấy ngày của người ta làm cái mốc thời điểm thành lập cho nó sang….Tui thú thiệt thấy họ dựa hơi thế thì họ làm gì có gì mà độc lập nghĩ ngợi chứ nói gì họ hành động độc lập. Tui thấy không ổn. Giống như mình tính tham gia cái cổ phần hay thị trường chứng khoán gì đó mà thấy cái gốc vốn liếng ban bệ làm ăn của nó không có thực, không thuyết phục thì làm sao dám hùn hạp làm ăn? Vẫy cho nên tui cũng thành thật nói là không dám tin rằng cái hội này sẽ độc lập về tài chính, nhân sự…
Nhưng cũng khen cái hội này dám lớn tiếng công khai giữa thanh thiên bạch nhật, dám công bố thành lập, chơi nguyên danh sách hội viên và các ban bệ lên mạng. tất nhiên cái gì cũng phải có thời điểm khởi đầu nan, phải bắt đầu từ con số ít, nhỏ lẻ hy vọng nó bùng lên lan rộng. Tui cũng hy vọng. Nhưng rồi nhìn cái danh sách thì không dám hy vọng nữa khi thấy một số vị hội viên chắc chưa mấy khi cầm bút chứ nói gì có “ít nhất 5 tác phẩm đã công bố” trong điều lệ lại không nói 5 cái gọi là tác phẩm này được công bố ở đâu ( chứ công bố trên mạng cá nhân cây nhà lá vườn thì dễ ợt ) Như vậy hội viên hội nhà báo mà chả phải nhà báo, hoặc những nhà báo quá đát, hàng dạt, bất đắc chí, múa gậy vườn hoang, Chắc trong cái danh sách này cũng không ít vị được mượn tên, đánh trống ghi danh, ghi tên cho đủ tụ kiểu tiền trảm hậu tấu chứ thành lập hội mà hông có hội viên sao coi cho đặng? Tui muốn tìm một cái tên “ nhà báo “ sáng giá nào chút để đánh giá tầm cỡ của Hội này mà chưa thấy đâu, đành tự an ủi chắc họ cũng như tui, chả dại gì mà tin những kẻ sơn đông mãi võ đang hè nhau lập hội kết bè khi không biết làm gì để khỏi bị lãng quên.
Lại nhớ câu chuyện ngụ ngôn Đeo chuông cho mèo. Chuyện kể rằng một bầy chuột sợ mèo đến mức khổ sở dẫn đến một hôm tụ tập tìm cách chống lại bằng cách làm sao phải phát hiện ra mèo khi mèo xuất hiện. Một chú chuột nêu sáng kiến phải đeo chuông lên cổ mèo, giống như người ta đeo mõ trên cổ trâu, mèo đi đâu cũng nghe chuông kêu để chuột biết mà tránh. Nghe vậy đám chuột cả mừng vỗ tay khen tuyệt hay. Nhưng rồi đến việc gay go nhất là tìm một con chuột nào đủ dũng khí đi đeo chuông vào cổ mèo thì không chú chuột nào dám đứng ra đàm nhận trọng trách này cả…Thế là dần dà các chú chuột mất hết nhuệ khí và sự việc lại đâu vào đấy cho đến khi cuộc hội họp này từ tan rã…