Một Đoạn Đường Tình
hoatymtym 27.10.2005 01:20:46 (permalink)
Một Đoạn Đường Tình

Hồi gia đình chúng tôi mới đặt chân lên nước Mỹ, ngày nào gia đình chúng tôi cũng có khách khứa nhiều, kẻ ra người vào hằng ngày. Ban đầu chúng tôi tưởng anh Hai tôi, đã sang đây từ năm 1975 giỏi giang, giao thiệp rộng nên bạn bè đông tới thăm viếng giúp đỡ gia đình chúng tôi là những người đồng hương chân ướt chân ráo trên mảnh đất này.

Chừng hai ba tháng sau thì chúng tôi mới vỡ lẽ, khách khứa đến không phải vì anh Hai hay vì chúng tôi mới sang, mà chủ yếu là vì chị Tư tôi. Chị Tư tôi hiền và đẹp lắm, đúng như tên của chị là Lâm Thị Mỹ Khanh. Năm ấy chị đã 25 tuổi rồi. Chị vừa giỏi lại tháo vát, việc gì trong gia đình cũng nhờ chị, chứ anh Ba tiếng là lớn hơn chị ba tuổi nhưng vẫn còn lông bông lắm. Ngày ở bên trại tỵ nạn ở Thái Lan, tối ngày anh cứ đi theo mấy cô gái bên đó. Bố tôi, vừa được thả khỏi trại cải tạo sau 9 năm tù khi ra là thúc gia đình tìm cách vượt biên liền mà rục rịch mãi đến năm 1987 mới đem cả gia đình theo ghe một người bạn tù quen trốn được, nhắc nhở anh thì anh bảo:

-- Bên Mỹ hiếm con gái Việt lắm bố ạ! Bố không cho con tới lui với mấy cô ở đây, thì sang đấy bố chỉ hy vọng có con dâu Mỹ, hay Mễ thôi.

Bố tôi lắc đầu không biết nói gì, con cái lớn rồi, đâu còn như hồi xưa, lúc bố còn ở nhà để mà dạy bảo nữa chứ. Tôi là con út trong nhà, đứa thứ bảy, mà gia đình thường gọi là con Tám. Bố nhìn mặt và ẵm bồng tôi chưa được đầy một tháng là đã bị gọi đi cải tạo. May mà tôi ra đời kịp thời chứ không thì trên đời này chẳng có mặt tôi rồi. Ngày bố tôi đi tôi còn nằm ngửa, chỉ biết oe oe đòi sữa, mà ngày bố tôi về tôi đã là cô bé choàng khăn đỏ ở trường, còn buổi chiều về ngồi trước xạp bán thuốc lá, xổ số linh tinh kiếm tiền phụ giúp gia đình ngay trước quán chè ngọt của chị Tư tôi.

Hồi vừa tới trại, chưa biết ngày nào được đi định cư, chị đã xin phép trưởng trại cho mở quán chè giải khát, kiếm cũng được đồng ra đồng vào, phụ thêm với thực phẩm được cung cấp nên cũng dư dả. Cũng có mấy anh tới làm quen nhưng chị cứ viện cớ bận lo hàng quán nên chẳng màng gì tới ai, hơn nữa hình như chị đã hứa hẹn gì đó với anh Hoàng lúc còn ở Việt Nam. Anh Hoàng thỉnh thoảng ghé lại quán hoặc là tới nhà thăm nom. Anh Hoàng sinh năm 1957, đồng tuổi với anh Hai, còn chị năm 1963, hơn nhau những sáu năm nhưng tính tình rất hợp.

Có đôi lúc tò mò, cái hiếu kỳ của những đứa nhỏ 8, 9 tuổi như tôi, tôi hỏi làm sao anh Hoàng quen được chị, chị nói:

-- Thì hằng ngày anh ấy ra ăn chè ở quán rồi ngồi ở lại học cho tới khi đóng cửa quán mới về. Cứ lân la mãi nên quen, nói chuyện vui vẻ hợp tính đó mà.

-- Thế anh chị có yêu nhau không?

-- Sao con nít lắm chuyện thế? Mày còn nhỏ, biết gì? Chờ lớn lên tí nữa thì chị nói cho mà nghe!

Tôi quí anh Hoàng lắm vì cuối tuần anh thường ghé nhà dạy Anh văn cho chị em chúng tôi vì anh đang theo học năm thứ tư khoa Anh ở trường Đại Học Tổng Hợp trên đường Đinh Tiên Hoàng, gần sân vận động Hoa Lư, đối diện với trường Nha Khoa thì phải. Anh có dẫn chị em tôi tới uống nước mía trước cổng trường, rồi dẫn đi coi trường lớp, coi cũng thường thôi, chứ không đẹp đẽ như bên khoa học nằm trên đường Nguyễn Văn Cừ.

Hồi đó Mẹ tôi bương chải một mình nuôi đàn con thơ dại nên quí chị Tư và anh Hoàng lắm, nhưng Mẹ tôi vẫn không dám để chị Tư đi chơi riêng với anh Hoàng. Mẹ nói:

-- Việc gì con cũng phải đợi tới ngày bố các con về rồi mới quyết định. Các con phải cầu xin Chúa và Mẹ ban ơn cho bố mau về.

Bố được thả về thì mọi việc đổi thay, tất cả đều nhắm tới việc vượt biên. Lúc đó gia đình đã liên lạc thường xuyên được với anh Hai ở bên Mỹ. Không biết anh ấy lấy tiền ở đâu mà hàng gởi về lia chia. Hàng xóm nói kháo với nhau là anh Hai là con sĩ quan cũ chắc được lãnh lương của bố nên mới có tiền gởi về hoài như thế. Tiền lời, tiền vốn dần dần được đổi ra vàng để chuẩn bị chuyến đi xa vô cùng nguy hiểm của gia đình chúng tôi mà tôi lúc đó còn nhỏ chẳng hề hay biết gì, chỉ biết bán và đem tiền về giao cho mẹ.

Chẳng biết bố tôi liên lạc được với bạn bè cũ và tổ chức thế nào mà cả gia đình chúng tôi 8 người gồm bố mẹ và 6 anh chị em chúng tôi cùng được đi trên chiếc ghe chứa đủ tất cả 47 người đã sang đất Thái một cách bình yên không bị cướp bóc hay bắt bớ gì cả. Chị Hai cứ tiếc là sao không gọi anh Hoàng đi chung, thêm một người nào có mất mát gì, tại sợ bị bể nên chị không dám nói gì với anh, sợ anh bị bắt bị tù tội và mất hết cả tương lai anh sắp ra trường tới nơi năm ấy.

Trong đám những người bạn anh Hai tôi thường tới săn đón chị Tư tôi, có anh Vĩnh là nổi bật hơn cả, việc làm tốt, đi xe sang, và lúc nào cũng ân cần với gia đình chúng tôi làm dần dần anh lấy được lòng của cả gia đình chúng tôi đánh bạt hết những người bạn khác. Lúc đầu tưởng là bạn, sau này mới biết ra anh là xếp của anh Hai tôi trong một hãng mà anh Hai tôi làm 40 tiếng một tuần, anh Hai tôi còn một việc khác nữa cũng hơn 30 giờ mỗi tuần, hoá ra anh tôi vì để giúp đỡ gia đình ra đi đã cày ròng rã mấy năm trời cả hai việc nên trông già hẳn đi, dù chỉ hơn tôi 18 tuổi.
Thỉnh thoảng tôi láu táu không gọi anh bằng anh Hai mà cứ gọi< "Bố non!" Anh Hai tôi gõ đầu:

-- Mày lỉ khỉ lắm, bé con ạ! Lúc tao đi thì mày mới rời bụng mẹ đỏ hon hỏn như con chuột! Không ngờ mày đã gần mười ba tuổi rồi!

Đêm mừng sinh nhật mừng mười ba tuổi đầu của tôi là đêm diệu kỳ cũng là một đêm buồn không thể tả mà có lẽ trong cuộc đời này không bao giờ tôi có thể quên được. Mười ba ngọn nến lung linh, cả gia đình và bạn bè của gia đình dến qui tụ, chờ tôi thổi và nguyện ước. Những chiếc nến thần diệu mà bố non tôi mua phá cứ tắt chưa đầy ba mươi giây lại cháy phụt lên trông tức cười và ghét đến bực bội. Tôi thổi hoài mà không tắt giữ tiếng cười nói của mọi người. Sau cùng bố non, tức là anh Hai tôi phải phụ thổi và dùng tay chụp tắt những ngọn nến thần diệu đó. Anh Hai tôi đem đàn ra đệm và hát bài Tuổi Hồng tặng riêng cho tôi:

"Em ước mơ những gì tuổi mười ba, tuổi mười bốn ..."

Ước mơ của tôi đêm đó đơn giản lắm, chỉ mong sao hạnh phúc đêm ấy được vẹn toàn suốt đời, gia đình mãi mãi quây quần bên nhau, thương yêu nhau, như tôi thương người anh cả chưa một lần thấy mặt cho tới khi đặt chân lên Hoa Kỳ, anh có vóc dáng và sự thâm trầm của bố tôi, dù anh đã rời gia đình khi chưa tròn 18, đi theo làn sóng biển người vào toà đại sứ Mỹ được trực thăng đưa ra hàng không mẫu hạm những ngày cuối tháng Tư năm 1975.

Tiệc sinh nhật vừa tàn thì anh Vĩnh tuyên bố lớn với gia đình là anh đã xin đính hôn với chị Tư và được chị Tư nhận lời trước sự sửng sốt của tôi chứ hình như trong gia đình ai cũng biết trước rồi. Bữa tiệc đang vui tự nhiên mất ý nghĩa với tôi, tôi cứ đinh ninh là chị Tư đã hứa hẹn với anh Hoàng ở Việt Nam thì ít gì cũng chờ anh vài năm chứ mới đặt chân lên đất Mỹ mới bốn năm tháng mà đã chặt giây đốt cầu rồi trông sao sao đó! Tôi nghĩ mà tội nghiệp anh Hoàng, tuổi cũng như anh Hai, bố non, của tôi đây. Chắc anh ấy mà biết, anh ấy sẽ buồn ghê gớm lắm!

Mấy hôm trước ngày chị lên xe hoa, chị gọi lại dặn dò gởi gấm anh Hoàng cho tôi y như kiểu Thuý Kiều gởi gấm Kim Trọng cho Thuý Vân, có điều Mỹ Khanh và Mỹ Hoa khác xa nhau quá, tuổi tác cũng xa nữa, chị sinh năm 1963 còn tôi sinh năm 1975, hai năm đánh dấu những biến cố quan trọng, cuộc lật đổ Tổng Thống đầu tiên của Việt Nam Cộng Hoà, và cuộc xụp đổ của chính quyền miền Nam. Chẳng lẽ chị làm cách mạng tình yêu và tôi sẽ là người đánh xụp đổ giấc mộng của anh Hoàng. Tôi còn bé tí tì ti, có điều chưa đái dầm trên giường như mẹ tôi thường mắng yêu mỗi khi ai khen gần xa:

-- Con bé đó nó trông cao lớn nhờ uống sữa, chứ nó còn bé tí tì ti, thiếu điều "dấm đài" mỗi ngày nữa là! Nó trông vậy chứ còn khờ khạo lắm!

Tôi vậy chứ cũng không khờ khạo như bố mẹ tôi tưởng lúc đó đâu. Tôi cũng thầm trách chị tôi sao bạc tình vậy, lúc bấy giờ tôi chưa hiểu những uẩn khúc của tình yêu. Trong suốt thời gian từ ngày bố tôi đi tù đến ngày sang đây, chị Tư tôi là người đảm trách đủ mọi việc để làm ăn kiếm tiền nuôi mẹ và các em, mẹ phụ giúp một phần nào rồi phải lo đi thăm nuôi bố tôi cả 9 năm trời ròng rã thì thử hỏi mẹ tôi còn lòng nào mà chí thú làm ăn như chị Tư tôi chứ? Anh Ba, anh Năm, anh Sáu, anh Bảy thì đúng là con trai, cứ bơm chơm tối ngày, không biết lo làm ăn như chị Tư tôi, hay như anh Hai, bố non thân yêu của tôi, một mình ở bên đây phải bương chải hai ba công việc để kiếm tiền gởi về lo cho gia đình sang đây.

Sau này tôi mới hiểu là chị Tư cảm thấy thoải mái một chút khi gánh nặng lo cho gia đình được đỡ đi, vì đã có đôi vai của anh Vĩnh là người hết sức chiều chuộng và bảo bọc chị! Ban đầu tôi có phần nào trách chị nhưng dần dà tôi hiểu ra chị đã phải khổ nhiều năm rồi, bây giờ được phần nào nhàn nhã bảo sao chị không cảm động và phải lòng anh Vĩnh, anh rể của tôi. Chị đi làm, anh Vĩnh nói số tiền đó chị cứ cho gia đình xài vì tiền lương anh đủ để mua sắm nhà cửa và nuôi gia đình anh chị. Anh Vĩnh tốt thật đấy, chẳng ích kỷ tí nào bảo sao mà chị Tư chẳng thương anh ấy. Thỉnh thoảng chị cho tôi vài trăm xài chơi, tôi không nói với chị, nhưng tôi lén gởi về cho anh Hoàng ở Việt Nam với danh nghĩa chị. Thư từ qua lại, tôi đọc rồi dấu đi, vì bố mẹ và các anh tôi đều đi làm tối ngày, tôi là người duy nhất mỗi ngày ra soát thùng thư. Tôi không chủ mưu mà đóng vai chị Mỹ Khanh, lấy thư anh Hoàng ra đọc, chứ không dám đưa cho chị ấy xem, vì việc gởi tiền chị cho riêng tôi cho anh ấy là việc do chính bản thân tôi làm. Tôi nghĩ tới công ơn anh Hoàng đã mấy năm trời kèm Anh văn cho chị em chúng tôi, chứ chẳng dám nghĩ tới chuyện đóng vai Thuý Vân thế chị. Anh Hoàng cũng ngang tuổi anh Hai tôi, cụ non đó!

Mỗi khi bố mẹ tôi nhắc chuyện lấy vợ, anh ấy nói:

-- Để cho con út nó lấy chồng rồi con mới tính!

Hê hê, chờ tôi lấy chồng, bố non tôi chắc xuống lỗ mất rồi! Tôi mới bây lớn, ăn chưa no, lo chưa tới, thì có đến tết Công Gô tôi mới lấy chồng.

Vậy mà dần dà, qua năm này tháng nọ, đọc những bức thư của anh Hoàng gởi cho chị Khanh tôi cũng rơi nước mắt vì thấy anh Hoàng thương chị Khanh mà anh vẫn chưa hề biết là chị Khanh đã có chồng và hai mụn con rồi. Tôi định nói mà không biết nói thật làm sao cho anh khỏi buồn khỏi giận, anh viết qua, cứ đòi hình. Tôi chỉ gởi tiền vào những dịp lễ, với vài dòng ngắn gọn, chúc anh mạnh khoẻ bình an, chứ không dám viết dài sợ anh biết ra. Tôi ngây thơ nghĩ rằng chờ một vài năm thấy không có thư tình ướt át thì anh sẽ quên chị Khanh đi, nhưng ai ngờ mỗi ngày anh lại càng tỏ tình tha thiết hơn. Tôi biết là tôi sai khi đọc thư tình gởi cho chị tôi dù là chị tôi vô tội trong vấn đề này. Mỹ Hoa ơi, mày đã đóng vai Thúy Vân quá rồi đó nha! Liệu hồn mày đó, lỡ sau này, biết làm sao báo trả?

Tôi ra trung học sớm vì có bố non tôi kèm và cũng nhờ vốn liếng tiếng Anh học từ anh Hoàng ở Việt Nam. Anh Hai tôi hỏi tôi muốn gì trước khi vào trường Đại Học, tôi thật tình nói với anh ấy:

-- Sau 5 năm rời xa quê nhà, em muốn trở về Việt Nam một chuyến với anh! Anh về với em, em sẽ giới thiệu cho anh mấy chị gia đình đạo đức tốt lắm.

-- Con nhỏ này, mày muốn về thì tao cho tiền mua vé mà về chứ sao lại còn cà ngoèo kéo tao về lấy vợ nữa, đúng là khỉ gió!

-- Thật mà, anh lo cho gia đình, các em nhiều rồi, bây giờ phải tới lượt anh chứ! Coi kìa anh Ba sang năm cũng làm đám cưới rồi mà anh có địa vị, tiền bạc lại cứ lang thang một mình?

-- Khỉ gió, tao lang thang một mình hồi nào? Lúc nào cũng có mày lè kè bên cạnh!

-- Nhưng hết hè, em đâu còn được ở gần anh nữa, trường Stanford University đã nhận em với đầy đủ học bổng rồi mà!

-- Ừ Palo Alto cũng hơi xa Los Angeles, nhưng vì tương lai em phải đi chứ phải không? Đâu mãi mãi là công chúa mộng mơ hoài! Hằng tuần em cố gắng về ăn uống bồi dưỡng, còn không anh đưa bố mẹ lên thăm em, mất 5, 6 tiếng thôi.

Bố non tôi nói kiểu này thì đố mà ai dám lấy anh ấy, cứ hết lo cho em út đến lo cho cha mẹ thì cô nào ở đây cũng chạy hết. Tôi nhủ thầm mình phải về kiếm vợ cho anh ấy thôi, năm tôi 17 thì anh cũng 31 rồi chứ còn trẻ trung gì, con trai lớn của chị Tư và anh Vĩnh cũng đã gần 4 tuổi, nàng công chúa kế thì cũng mới ăn sinh nhật hai tuổi tháng rồi. Thời gian qua lẹ thật...

Nói gì thì nói, cuối cùng anh Hai tôi cũng về Việt Nam với tôi, bố mẹ tôi thì nhất định không về, bảo rằng chỉ về khi nào thực sự tự do dân chủ, chứ bấy giờ chưa thể về được, nhưng các người không cấm cản anh em chúng tôi.

-- Các con lớn cả rồi, phải tự mình quyết định.

Tôi phải về vì món nợ chị Khanh đã trao cho tôi, tôi phải nói anh Hoàng biết sự thật để anh ấy liệu đường mà tính. Trước khi lên đường về quê, chị Khanh dúi vào tay tôi một mớ tiền một trăm:
-- Em cầm lấy một số tiền về xài, dư dả thì giúp đỡ anh Hoàng. Biết đâu tình chị duyên em!
-- Cái bà nói xàm, chuyện vậy mà cũng nói! Em mách với anh Vĩnh cho mà xem!
-- Mách thì mách đi, chị nói với anh Vĩnh chuyện đó từ lâu rồi, trước khi cưới nữa là!
-- Anh ấy không quan tâm tới chuyện đó sao?
-- Có chứ, nhưng anh ấy nói chuyện quá khứ bỏ qua hết, vợ chồng thương yêu lo lắng cho nhau, chung thủy với nhau là đủ rồi. Anh ấy còn kính trọng chị vì chị thành thực nữa kìa!
-- Thế chị không nghĩ gì về anh Hoàng sao?
-- Thỉnh thoảng, nhưng tình cảm con người thay đổi em ạ! Hồi đó thấy chẳng còn hy vọng trở về, mà anh Hoàng cũng chẳng có hy vọng qua đây, vì anh ấy còn mẹ già, anh ấy phải lo, chứ trước khi gia đình mình vượt biên, chị có ướm thử việc ấy rồi, anh ấy nói anh chọn quê mình làm quê hương, không đi đâu cả!
Tôi không dám nói là thư anh Hoàng gởi rất tha thiết mong nhớ chị và có ước vọng nên duyên vợ chồng. Điệu này trật đường rầy xe lửa rồi, hay là tại khi xa nhau rồi mới biết tình yêu cao vời vợi và nỗi nhớ nhung tột cùng hay là anh chỉ ước mong ra nước ngoài như bao nhiêu người khác. Tôi không nghĩ anh Hoàng là người như thế, nếu anh có ý định ra nước ngoài thì với khả năng anh ấy, anh ấy đã trốn đi lâu rồi, ngay sau khi mẹ anh ấy chết năm 1988, trước khi các trại tỵ nạn ở Thái, Mã Lai và các nơi lân cận đóng cửa vào tháng 3 năm 1989. Tôi đôi khi nghĩ dại là giá mẹ của anh chết trước năm 1987 thì không chừng anh Hoàng sẽ là anh rể của tôi và chắc sẽ cùng vượt biên với cả gia đình, cũng có thể anh chị sẽ ở lại. Nhưng sự thật bấy giờ là chị Tư đã hạnh phúc với chồng con, liệu anh Hoàng có thể chịu đựng được sự thật phũ phàng này không, đó mới là một vấn đề phức tạp.

(Còn tiếp 1 kỳ)

HoaTymTym
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9