Chap 2
Trên đường về, Phong Nghi gặp người hầu của tộc chủ đang vội vã phi ngựa chạy đến. Tên hầu thấy Phong liền xuống ngựa, y co ro dưới chân con ô hắc của nàng đầy sợ hãi.
“ Bẩm phó chủ…Bách Dạ tộc chủ cần gặp người gấp, thỉnh phó chủ…hồi phủ…”
Đôi mắt đen của nàng vẫn bình tĩnh không phản ứng. Dưới tấm khăn choàng quá cổ, đôi môi xanh xao vẽ lên một đường cong đầy mỉa mai và chua xót. Hắn cần nàng…hắn tìm nàng...Chỉ có một lí do duy nhất kiến hắn cần đến nàng…Đôi tay quấn băng khẽ run nhẹ. Hàng vạn mũi tên như đâm xuyên vào, cảm giác đau đớn quằn quại xé rách da thịt, vết thương trên bả vai tựa ăn mòn từng sợi dây thần kinh. Đau…rất đau…đau đến tận tâm can…và đau “vì vết thương”…
Phong thúc vào bụng con ô hắc vội vã hồi phủ, đôi mắt đen sâu thẳm không tiêu cự.
Bước vào căn phòng xa hoa choáng ngợp vẫn như ngày nào,không ngoài dự đoán của Phong. Nữ nhân đó đang đau khổ vì độc tái phát. Một con cừu ngây thơ yếu đuối đến mức vô cùng giải tạo trong mắt nàng. Phong hận nữ nhân đó tận khắc sâu đến nỗi muốn giết chết cô ta mỗi khi nhìn thấy.
Đôi môi nhợt nhạt run run, hàng mi cong nhắm hờ khẽ lay nhẹ, đôi tay ngọc ngà co lại trắng xanh không chút máu , thân hình nhỏ nhắn chui rúc trong chăn. Đau cũng biểu tình xinh đẹp đến thế! Thật đáng khinh! Phong đánh vỡ đồ vật trong phòng đánh thức cô ta. Tiếng bình sứ không ngừng vỡ toang, đinh tai nhức óc. Giọng nói khinh thường lạnh lẽo xuyên qua chiếc khăn choàng từng chữ, từng chữ.
“ Ngươi có thôi ngay cái sự giả tạo đó không”
Nữ nhân tỉnh giấc, cố gắng mở mắt, nhìn thấy nàng liền sợ hãi gắng gượng lùi vào góc giường, nước mắt trào ra đáng thương.
“Thực xin lỗi…thực xin lỗi…hãy để ta ở bên Bách Dạ… ”
Nàng nắm cổ áo Thục Nhi, đoản kiếm rút ra, ấn vào động mạch chủ trên cổ Thục Nhi cười lạnh, gằn từng chữ.
“ Đừng dùng đôi môi của ngươi nhắc tên hắn trước mặt ta”
Cửa phòng bị đá mở toang, nam nhân cũng tức là Bách Dạ tộc chủ xông vào. Hắn tức giận đẩy ngã Phong không chút thương xót ôm lấy Thục Nhi đầy lo lắng.
Bả vai đang bị thương đập mạnh vào cạnh bàn, đau đến tê dại không cảm giác. Mái tóc trắng buộc cao bị đứt dây xõa bung rối loạn. Y phục trắng đen lấm bẩn huyết nhục, tấm khăn choàng được cánh tay quấn băng cố gắng kéo lên che đậy. Phong Nghi đứng dậy, đôi chân run run, biểu tình không chút thay đổi trên khuôn mặt giấu đi nỗi đau của thể xác.
Liếc nhìn sườn mặt kiều diễm đầy kiêu ngạo lãnh khốc của Bách Dạ, ánh mắt tím tro lại chứa đựng vài tia ấm áp xoa dịu Thục Nhi.
Hắn quay qua nhìn nàng bằng ánh mắt nhàm chán, đôi mắt đó nhắm lại và khi mở ra lại hướng nơi khác
“ Ta cần máu của ngươi để giải độc cho Thục Nhi”
Không biết từ lúc nào, Phong đã quá quen với cách xưng hô đầy khinh thường của hắn. Gió đêm đông lay mạnh gào thét ngoài sân, lá khô xào xạc uốn lượn theo chiều gió như sóng chập chờn.
Đoản kiếm của Phong nhẹ nhàng đặt lên yết hầu Bách Dạ trong tích tắt. Đôi mắt hắn không chút phản ứng vẫn bình tĩnh như đoán trước được. Hắn thừa sức phản kháng nhưng lại không né tránh cũng không đánh bật…nguyện chết vì nữ nhân kia. Một cổ bình ngũ vị vỡ tan hòa vào nhau trong lòng Phong Nghi.
“ Hừ, kinh tởm ”
Nàng mỉa mai hắn, mỉa mai chính bản thân mình. Tất cả hạ nhân theo sau Bách Dạ đã quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy trước hành động của Phong
“ Bách Dạ tộc chủ bình tĩnh…Phong phó chủ bình tĩnh…”
Người dám đối với tộc chủ quyền thế của họ như thế chỉ duy nhất mình Phong phó chủ. Đám hạ nhân vẫn run sợ không nguôi.
Phong Nghi tra đoản kiếm vào vỏ, kìm nén nỗi đau tinh thần và thể xác, uy nghiêm đi đến bàn. Nàng gỡ bỏ lớp băng bó trên tay. Rút ra đoản kiếm sáng lóa…trút từng giọt máu. Một giọt tựa một ngày được ở bên Bách Dạ. Máu nàng chính là lí do duy nhất gắn kết cả hai người.
Lặng lẽ rời khỏi phòng. Gió cắt xuyên da thịt, hất tung tóc trắng dị người bay bay trong đêm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: haizz, mỹ nhơn thật là khổ =.=
Cmt của người đọc là sức mạnh của tác giả.