Mai Huyền Trang
-
Số bài
:
44
- Điểm: 6
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2013
|
Re:Những chiến binh (Siêu phiên bản): Sự trả thù của Sao Cao
-
15.08.2014 22:16:24
Chương 11 “Khi nào chúng ta có thể sử dụng đường hầm vậy?” Mây Lướt hỏi Mũi Hồ Đào. Chân Cao vểnh đôi tai của mình lên. Có phải các thợ hầm đã đào tất cả mọi lối xuyên qua hẻm núi không? Bầy mèo vây xung quanh anh để nghe câu trả lời. Phía bên trên, trăng tròn nhuộm tấm da của họ khi họ chờ đợi để đi đến buổi Tụ Họp. Đốm Sơn Ca và Táo Rạng Đông ngồi bên cạnh Lông Vũ Sậy. Nhảy Nai thì giật cỏ trong khi Suối Hoẵng đang mơ màng nhìn lên những ngôi sao. Thỏ Bay và Chân Chuột Chù đang thực hành đánh trận cách đó vài cái đuôi. Chân Cao run rẩy bởi những dự đoán, dù cậu đang cố gắng để che giấu nó. Đây sẽ là lần đầu tiên cậu đến điểm Bốn Cây, lần gặp gỡ đầu tiên của cậu với các bộ tộc khác. Mũi Hồ Đào dừng lại trước khi trả lời Mây Lướt. “Chúng tôi cần gia cố những bức tường và nóc hầm trước khi nó an toàn với các vận động viên đồng hoang”, anh cảnh báo. Lông của anh mèo màu xám nhạt co giật dọc theo xương sống. “Và ông thực sự nghĩ rằng điều này sẽ làm nên điều khác biệt cho tất cả chúng ta sao?” Mây Lướt meo. “Đó là một con đường tốt dẫn xuống hẻm núi”, Sao Thạch Thảo nhắc nhở anh. Mắt của Lông Vũ Sậy lóe lên. “Nhanh hơn để đến lãnh thổ bộ tộc Sông”. “Sao chúng ta lại muốn đến đó chứ?” Mây Lướt nhìn chằm chằm vào vị thủ lĩnh trợ tá của mình. Lông Vũ Sậy nhún vai. “Có thể sẽ có một cuộc chiến giữa các bộ tộc”. “Các bộ tộc đã không gây chiến nhiều mùa trăng rồi”, Mây Lướt gắt gỏng. “Có thể có những lí do khác cho việc cần phải ghé thăm các vị hàng xóm của chúng ta”, Lông Vũ Sậy meo. Ông chuyển ánh mắt của mình đi. “Chiến tranh không phải là kết nối duy nhất giữa chúng ta”. Chân Cao sốt ruột di di đám cỏ bằng những móng vuốt của mình. Tại sao Lông Vũ Sậy lại diễn thuyết về việc thăm viếng bộ tộc Sông chứ? Nơi duy nhất bên ngoài cánh đồng hoang mà họ cần đến là điểm Bốn Cây kìa! “Đừng lo; chúng ta sẽ đi sớm thôi”, Vằn Rạng Đông hứa. “Trò không có lo”. Chân Cao bước qua cô, tránh ánh nhìn của cô. Cậu biết cậu nên cảm thấy phấn khích về buổi Tụ Họp đầu tiên của mình, nhưng thay vào đó cậu cảm thấy lo lắng. Việc tranh cãi với Kim Tước Cát ngày hôm qua đã làm phiền cậu. Tại sao cha cậu lại ám ảnh cậu bởi việc trở thành một thợ hầm chứ? Làm sao cậu có thể thưởng thức việc được đào tạo thành một vận động viên đồng hoang đây? Kim Tước Cát khiến mình cảm thấy như một kẻ phản bội vậy. Chân Vỏ Cây vội vã đi ra từ hang lang y. “Tim Ưng nói anh có thể đến!” Cậu liếc qua vai về phía mèo lang y, mèo đang băng qua đám cỏ phía sau cậu. Chân Cao nâng đuôi chào đón khi mèo bạn đến chô cậu. “Chân Chuột Chù cũng đến chứ?”. “Nó không nói với em sao?” Chân Vỏ Cây có vẻ ngạc nhiên. “Chân Chuột Chù không nói gì với em cả”. Chân Cao đã từ bỏ việc cố gắng làm bạn với mèo cùng hang của mình. “Tại sao anh phải làm thế?” Chân Chuột Chù dừng việc tập trận lại. “Em đang lãng phí thời gian của mình và Vằn Rạng Đông bằng cách đào tạo như một vận động viên đồng hoang đấy”. “Không phải thế!” Chân Cao nạt lại. “Em sẽ như thế một ngày nào đó thôi”. Chân Chuột Chù nhìn một cách ẩn ý về phía mảng dương xỉ. “Kim Tước Cát sẽ chắc chắn về điều đó”. “Kim Tước Cát tôn trọng về những gì em muốn”. Trái tim của Chân Cao xoắn lại. Phải chi đó là sự thật. “Tất nhiên là thế rồi”, Chân Chuột Chù chế nhạo. “Cuối cùng, tất cả chúng ta sẽ quyết định số phận của mình”, một giọng nói bất ngờ vang lên. Chân Cao quay xung quanh trong ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gầm của Tim Ưng ở phía sau. Ông mèo lang y hiên ngang bước qua rồi ngồi xuống bên cạnh Sao Thạch Thảo. “Ông sẽ đánh giá cao nó một ngày nào đó”. Mũi Hồ Đào nghe có vẻ mệt mỏi sau một đêm dài đào xới. Chân Cao đã dõi theo Sao Thạch Thảo dành cả ngày để thuyết phục ông tham dự buổi Tụ Họp. “Một trong những thợ hầm nên đến”, bà khẳng định, ngồi bên cạnh mảng dương xỉ trong khi Mũi Hồ Đào và các bạn cùng hầm của ông cuối cùng cũng có cơ hội làm sạch đất sét khỏi những bàn chân của mình. Họ mở rộng những đường hầm cho lúc trăng lên, như Kim Tước Cát đã hứa. Nhưng họ đã phải bảo an chống lại những cái hang trong và việc lở đất tới sáng, và trở về khu trại với nhiều lo lắng hơn là hứng khởi. “Toàn thể bộ tộc nên được đại diện”, Sao Thạch Thảo đã thách thức một thợ hầm, sau đó là mèo khác, cho đến khi cuối cùng Mũi Hồ Đào nhìn lên. “Có vấn đề gì chứ?” ông càu nhàu. “Các bộ tộc khác đâu có biết một thợ hầm khác một vận động viên đồng hoang đâu”. Vuốt Mận đánh hơi. “Các thợ hầm không cần phải chia sẻ những chuyện tầm phào với các bộ tộc khác”. Sao Thạch Thảo xù lông lên. “Các buổi Tụ Họp không phải là để chia sẻ những chuyện tầm phào”, bà nạt lại. “Chúng là để giữ sự hòa hợp giữa các bộ tộc”. “Sự hòa hợp!” Đuôi Len khịt mũi. “Các bộ tộc chỉ ở đó để do thám lẫn nhau thôi”. Anh quay trở lại việc rửa ráy, lấy ra những hạt đá mài giữa những móng vuốt của mình. “Thế nào?” Sao Thạch Thảo nhìn chằm chằm vào các thợ hầm, đuôi bà ngoe nguẩy. “Ai sẽ đến buổi Tụ Họp đây?”. Mũi Hồ Đào thở dài. “Tôi”. Sao Thạch Thảo gật đầu. “Vậy ông nên nghỉ ngơi đi”. Hiện giờ, trong ánh trăng, Chân Cao nghĩ rằng Mũi Hồ Đào trông vẫn rất mệt mỏi mặc dù ông đã ngủ. Cậu ngáp khi Mây Lướt phàn nàn với Nhảy Nai. “Đường hầm sẽ dốc như một vách đá vậy”, vị vận động viên đồng hoang màu xám nhạt lo ngại. “Cậu sẽ không để tôi xuống đó đâu”. Nhảy Nai nhún vai. “Chân Cao nói nó đâu có dốc”. “Em ấy nói rằng họ đào một con dốc dài và nông mà”, Suối Hoẵng thêm vào. “Vâng, nó không quá tệ”, Chân Cao meo. Mây Lướt quay lại rồi nhìn chằm chằm vào Chân Cao. “Cháu đã xuống đó sao?”. “Cậu ấy đã đã giúp đào nó đấy”, Nhảy Nai công bố. Chân Cao di di những bàn chân một cách không thoải mái khi cậu nhớ lại mình đã khiếp sợ thế nào khi cậu ở đó với dòng sông gầm gào sau đuôi như một bầy ong giận dữ. Và Kim Tước Cát vẫn muốn cậu là một thợ hầm. Chỉ vì nó phù hợp với cha không có nghĩa là nó phù hợp với mình! “Sẵn sàng chưa?” Tiếng meo của Vằn Rạng Đông khiến cậu ngạc nhiên. “Sẵn sàng chưa ấy ạ?”. Chân Cao lặp lại, chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Vằn Rạng Đông trợn tròn mắt. “Buổi Tụ Họp, nhớ chứ?”. Sao Thạch Thảo đã bước ra khỏi khu trại. “Dĩ nhiên là trò nhớ!” Chân Cao liếc nhìn về phía mảng dương xỉ. Có phải Kim Tước Cát đang dõi theo cậu đến buổi Tụ Họp đầu tiên của mình không? Cậu nhìn khắp những cái ổ để tìm đôi mắt ánh lên trong bóng tối, nhưng không có dấu hiệu của bất cứ mèo nào đang nhìn cậu. Chân Cao liếc nhìn nhà trẻ, nhẹ nhõm nhìn thấy Chim Nhạt trườn ra khỏi bụi kim tước. Cô gật đầu với cậu. “Chúc may mắn, Chân Cao”. “Chúc may mắn, Chân Cao”. Chân Chuột Chù nhại lại. Chân Vỏ Cây gầm lên với em trai mình. “Để em ấy yên. Đó là buổi Tụ Họp đầu tiên của em ấy!”. “Tội nghiệp Chân Sâu bé nhỏ phải đi mà không có mẹ”. Chân Cao xòe những cái móng vuốt của mình ra. “Đi thôi”. Vằn Rạng Đông đẩy lính nhỏ của mình tránh xa mèo cùng hang của cậu. Gầm gừ qua hơi thở, Chân Cao theo sau Nhảy Nai qua bụi thạch nam. Suối Hoẵng gặp cậu trên trảng cỏ bên ngoài khu trại, Bước Lúa Mạch ở bên cạnh cô. “Em có phấn khích không?” Đôi mắt màu hổ phách của cô sáng lên. Đó là buổi Tụ Họp đầu tiên của cô ấy khi là chiến binh. Chân Cao nhún vai. “Em đoán vậy”. “Em đoán sao?” Bước Lúa Mạch theo sau Mây Lướt và Thỏ Bay đi qua bãi cỏ. “Điều đó thật tuyệt!” cô gọi, biến mất vào bụi thạch nam. Tim Ưng che bóng Trứng Cá Trắng và Da Lửa, ánh mắt sắc bén của ông búng về phía các mèo già. “Ông nên nghỉ ngơi trong ổ của mình, Trứng Cá Trắng ạ”, ông lẩm bẩm. “Tôi sẽ không để vài cơn đau giữ mình tránh xa buổi Tụ Họp đâu”, Trứng Cá Trắng meo. “Trò đã đưa cho ông ấy hoa thạch nam mà chúng ta thu thập được”. Chân Vỏ Cây chạy lon ton theo sau mèo bảo trợ của mình. Ánh mắt của Tim Ưng nheo lại. “Bao nhiêu?”. “Nửa nắm, được ngâm trong nước. Giống như thầy chỉ cho trò”. Tim Ưng gật đầu. “Làm tốt lắm”. Tim Ưng búng ánh nhìn trở lại phía Trứng Cá Trắng. “Nó có giúp được gì không?”. “Tôi đã tốt hơn trước đó”. Trứng Cá Trắng khập khiễng dọc theo con đường mòn sau các đồng tộc của ông. “Đừng lãng phí các thảo mộc của ông với tôi”. “Tội nghiệp Chân Vỏ Cây”. Chân Chuột Chù dừng lại bên cạnh Suối Hoẵng. “Hãy tưởng tượng việc dành cả cuộc đời của chị để nghe các mèo già phàn nàn xem”. “Cậu ấy đã thực hành rất nhiều, lớn lên cùng một ổ với em đấy”, Suối Hoẵng meo một cách mạnh mẽ. Chân Chuột Chù cau mày nhìn cô rồi chạy về phía trước để bắt kịp Chân Vỏ Cây. Nhảy Nai rẽ đám cỏ ra. “Nhanh lên, Chân Cao!” Phía ngoài cậu, những cây thạch nam gợn sóng khi bộ tộc Gió di chuyển qua nó. “Điểm Bốn Cây như thế nào ạ?” Chân Cao meo. “Kì quái”. Nhảy Nai lách vai qua các bụi cây. Chân Cao trượt phía sau cậu, đi theo con đường mòn. “Như thế nào?”. “Em sẽ thấy thôi”. Suối Hoẵng dẫm vào gót chân của Chân Cao. “Chúng ta có nên chạy đua không?”. “Không, cảm ơn”. Chân Cao không có tâm trạng để chạy. Nhảy Nai liếc nhìn lại, đôi mắt cậu lóe lên trong bóng tối. “Em sẽ đua với chị!”. Chân Cao nghiêng người sang một bên để Suối Hoẵng vượt qua. “Hẹn gặp em ở đó!” cô gọi khi bắt đầu chạy đi. Hai chiến binh chạy rất mau, những bàn chân của họ nện trên mặt đất. Chân Cao lê bước theo họ, đi theo mùi hương của họ qua những cây thạch nam. Những bước chân vang lên phía sau cậu. “Ta nghĩ trò thích đua chứ?” Vằn Rạng Đông đã bắt kịp cậu. “Trò không cảm thấy thích”, Chân Cao thì thầm. Vằn Rạng Đông bước đi trong im lặng một lúc. “Có chuyện gì vậy?” cuối cùng cô hỏi. “Không có gì”. “Trò có tâm trạng xấu từ khi trò đi đào hầm ngày hôm qua”. “Thì sao ạ?”. “Nên trò gần như không nghe thấy lời ta nói trong buổi huấn luyện ngày hôm nay”, cô vẫn kiên trì. “Trò thậm chí còn không cố đẩy Chân Chuột Chù ra, và thái độ đi săn của trò tồi nhất mà ta từng thấy”. “Có lẽ trò không phải là một vận động viên đồng hoang”. Chân Cao để cho sự u ám bao trùm cậu. “Đừng có ngốc thế”. Vằn Rạng Đông nhanh nhảu. “Trò là vận động viên tốt nhất mà ta thấy. Giờ thì hãy nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra trong đường hầm khiến trò khó chịu. Là Kim Tước Cát phải không?”. Chân Cao thở dài. “Cha thậm chí còn không nhìn trò đến buổi Tụ Họp đầu tiên của mình nữa”. “Sẽ mất thời gian để Kim Tước Cát chấp nhận rằng trò muốn trở thành vận động viên đồng hoang”, Vằn Rạng Đông nói với cậu. “Không có mèo nào có thể thay đổi cảm xúc của mình trong một đêm cả”. “Không phải là cha muốn những điều tốt nhất cho trò sao?” Chân Cao cáu kỉnh hỏi. “Tất nhiên rồi”, Vằn Rạng Đông meo. “Nhưng anh ấy vẫn nghĩ là thợ hầm vẫn là tốt nhất cho trò”. “Cha đúng phải không ạ?”. Bụng Chân Cao thắt lại. “Trò có muốn đào tạo như một thợ hầm không?” Vằn Rạng Đông nhắc nhở. “Không!” Lời nói bật ra khỏi Chân Cao trước khi cậu có cơ hội để suy nghĩ. “Không bao giờ! Trò không muốn dành cả cuộc đời mình trong bóng tối cùng với đất đá trong lông và bùn trong những móng vuốt của mình cả!”. “Được rồi”. Vằn Rạng Đông bước đi một cách vững chắc bên cạnh cậu. “Vậy trò phải làm quen với sự thất vọng của Kim Tước Cát. Trò không thể thay đổi cách anh ấy cảm nhận được. Điều duy nhất trò có thể thay đổi được là trò cảm thấy thế nào”. “Trò cảm thấy thật tệ”. “Nhưng không đủ tệ khi phải trở thành thợ hầm chỉ để làm Kim Tước Cát hài lòng”. “Trò nghĩ là không”. Chân Cao đi theo con đường mòn ra khỏi đám thạch nam. Ánh trăng chiếu lên con dốc ở phía trước. Vằn Rạng Đông bắt kịp cậu, những sải chân dài của cô khiến cô đi lại dễ dàng hơn trên đám cỏ phẳng lì. “Vậy hãy để Kim Tước Cát hờn dỗi nếu anh ấy muốn, và tập trung vào việc trở thành vận động viên đồng hoang tốt nhất mà trò có thể. Bộ tộc của trò cần những chiến binh giỏi, và ta nghĩ rằng trò có thể trở thành một trong những mèo giỏi nhất”. Chân Cao liếc nhìn mèo bảo trợ của mình. “Thật ạ?”. Những bước chân rầm rập về phía họ. “Đi nào!” Nhảy Nai từ từ dừng lại trước mặt họ. “Tôi đã đánh bại Suối Hoẵng để lên đỉnh hõm đấy”. Suối Hoẵng lao lên phía sau cậu. “Em không thế”. “Được rồi”, Nhảy Nai thừa nhận. “Chị cách một cái ria ở phía trước”. Nhảy Nai chớp mắt nhìn Chân Cao. “Sao Thạch Thảo và những mèo khác đang chờ em tham gia với họ trước khi họ đi xuống. Tim Ưng thì đang trở nên sốt ruột”. Vằn Rạng Đông nhảy về phía trước. “Nhanh lên Chân Cao. Đó là buổi Tụ Họp đầu tiên của trò. Hãy tận hưởng nó!” Cô chạy đi trên lớp cỏ cùng với Nhảy Nai và Suối Hoẵng sau đuôi. Chân Cao chạy theo sau. Cậu bắt kịp các đồng tộc của mình trên đỉnh con dốc. Phía trước, những ngọn cây vi vu dưới ánh trăng. Không khí dày đặc bởi mùi vị của mặt đất, và những tán lá ướt, dày. Điểm Bốn Cây. “Cháu mất thời gian quá đấy”, Tim Ưng gầm gừ. “Xin lỗi”. Chân Cao chăm chú nhìn vào những cái cây, chờ cho đôi mắt mình thích nghi với bóng tối. Mặt đất trở nên dốc đi dưới những bàn chân cậu, và qua khoảng trống giữa những thân cây, cậu có thể nhận ra một trảng trống ngập tràn ánh trăng. “Chúng ta đi thôi”, Sao Thạch Thảo búng đuôi và các chiến binh bộ tộc Gió trườn xuống con dốc. Chân Cao nhảy theo sau họ, cảm giác cỏ mềm nhường chỗ cho mặt đất. Những cây dương xỉ lướt qua lông cậu và những cây mâm xôi co giật khi cậu nhảy qua những cành cây đan chéo. Khi cậu đến chân dốc, cậu từ từ dừng lại. Bốn cây sồi khổng lồ đứng ở trung tâm thung lũng, những thân cây của chúng còn lớn hơn cả Hòn đá Cao trong trại bộ tộc Gió. Phía trên đầu cậu, những cành cây kêu cọt kẹt. Chân Cao ép tai xẹp xuống, mất bình tĩnh bởi tiếng ồn. Thậm chí khi cơn gió rít lên trên cánh đồng hoang, những cây thạch nam chỉ thì thầm trả lời. Vỏ của những cái cây tỏa sáng màu bạc, và những tán lá che khuất bầu trời cho đến khi cơn gió thổi tung chúng, thấp thoáng để lộ những vì sao. “Chúng ta đến đầu tiên!” Suối Hoẵng dừng lại bên cạnh cậu. “Nhìn kìa!” Tiếng meo của cô vang vọng khắp các bức tường thung lũng. “Đó là Tảng Đá Lớn”. Chân Cao nhìn theo ánh mắt của cô, tim cậu đập nhanh hơn khi nhìn thấy tảng đá nhợt nhạt lờ mờ trong bóng tối, lớn hơn bất cứ tảng đá nào trên cánh đồng hoang. Khi những cành cây di chuyển trên đầu, ánh trăng điểm lên tảng đá. Chân Cao căng thẳng khi cậu cảm thấy mặt đất rung chuyển. Tảng Đá Lớn còn sống sao? “Ai đó đang tới!” một giọng nói cất lên phía sau cậu. Suối Hoẵng nếm không khí. “Đó là bộ tộc Sấm”. Khi cô nói, những hình dạng đen tối lao xuống con dốc. Những bước chân của họ khiến mặt đất rung chuyển khi họ đổ bộ vào thung lũng. Chân Cao lùi lại. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy những mèo nào lớn như vậy, những đôi vai rộng chắc nịch cùng với bộ lông dài và những móng vuốt sắc nhọn lấp lánh ở cuối các ngón chân của họ. “Xin chào, Sao Thạch Thảo”. Một ông mèo lông cáo, mõm chằng chịt những vết sẹo cũ, cúi đầu với tộc trưởng tộc Gió. “Thật tốt khi thấy ông, Sao Thông”. Sao Thạch Thảo trả lời một cách lịch sự, đôi mắt bà lấp lánh dưới ánh trăng. “Tim Ưng! Có tin gì mới trong mùa trăng này không?” Một ông mèo xám rách rưới lê bước về phía mèo lang y tộc Gió. “Đó là Lông Ngỗng”, Suối Hoẵng thì thầm với Chân Cao. “Ông ta là mèo lang y của bộ tộc Sấm”. Chân Cao nghe thấy một tiếng rì rầm ở bên tai kia. “Lông Ngỗng nói chuyện với chính bản thân mình”, Nhảy Nai thì thầm. “Các lính nhỏ tộc Sấm nói với tôi rằng ông ta đi dạo trong rừng trò chuyện với cây cối và bọn sóc đấy”. Suối Hoẵng khịt mũi với vẻ thích thú. “Chào Lông Ngỗng!” Tim Ưng chào đón mèo cùng cấp với mình. Chân Vỏ Cây đứng bên cạnh mèo bảo trợ của mình rồi gật đầu, khép nép nhìn về phía trước. “Gần đây ông đã giết ai chưa hả ông mèo làm hỗn độn thảo mộc?” Tim Ưng đùa cợt. Lông Ngỗng khịt mũi. “Không hề”. Chân Cao mở to mắt khi cậu theo dõi những chiến binh bộ tộc Sấm len lỏi qua bầy mèo của bộ tộc Gió, trao đổi lời chào như những mèo bạn cũ. “Không sao khi nói chuyện với các bộ tộc khác ư?”. “Miễn là những đám mây không che phủ mặt trăng”, Suối Hoẵng nhắc nhở cậu. “Nếu có, bộ tộc Sao đang cảnh báo chúng ta rằng sự đình chiến đã kết thúc”. “Hãy cẩn thận với những gì em nói”, Nhảy Nai thêm vào. “Nếu em nói quá nhiều, em sẽ để lộ những bí mật của bộ tộc Gió. Nếu em nói quá ít, các bộ tộc khác sẽ kết tội em là có thái độ thù địch”. Chân Cao nuốt khan. “Làm sao em biết được là nó có đúng không chứ?”. “Chỉ cần lắng nghe và tỏ ra lịch sự thôi”, Suối Hoẵng khuyên nhủ. “Nếu em nói chuyện với các lính nhỏ, đừng nói nhiều hơn những gì cần thiết. Nếu họ nói về khóa huấn luyện, hãy tham gia, nhưng đừng chia sẻ những bước di chuyển của bộ tộc Gió”. “Bộ tộc Bóng Tối đến rồi!” Tiếng rít của Nhảy Nai làm Chân Cao cứng người. Những bụi cây trên con dốc gần như đứng yên khi những cái bóng di chuyển qua chúng. Tấm da của Chân Cao co giật. Những mèo này hầu như không làm gợn một chiếc lá nào khi họ lén lút vào trong thung lũng, im lặng như những con mồi. Chân Cao chun mũi. Bộ tộc Bóng Tối mang theo mùi hôi từ nhựa thông và lớp rêu ẩm ướt. “Họ luôn có mùi như thế sao?”. “Em sẽ quen với nó thôi”, Nhảy Nai hứa. “Có thể họ nghĩ rằng mùi của chúng ta mới kì cục”. Chân Cao nâng cằm. “Không mèo nào có thể thấy mùi gió kì cục cả”. Suối Hoẵng nhún vai. “Có thể họ thấy thế. Có lẽ đó là lí do vì sao họ ẩn dật trong khu rừng”. “Đó là Sao Bách Hương”. Nhảy Nai hướng mõm về phía ông mèo màu xám. Cái bụng màu trắng của tộc trưởng tộc Bóng Tối lóe lên phía bên dưới khi ông gia nhập với Sao Thạch Thảo và Sao Thông dưới chân Tảng Đá Lớn. Chân Cao theo dõi một mèo mướp màu xám tiến đến chỗ Lông Vũ Sậy. “Đó có phải là Răng Đá không?” cậu hỏi, nửa nhận ra ông mèo từ một trong những câu chuyện của Bàn Chân Đòn. “Ừ. Ông ta đã là thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Bóng Tối quá lâu rồi, chỉ những mèo già mới có thể nhớ mèo nhậm chức trước ông ta”. Suối Hoẵng meo. “Còn kia là Mặt Trời Thu”. Nhảy Nai hất đầu về phía một mèo mướp màu vàng. Thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm đang đi đi lại lại xung quanh trảng trống, cúi đầu về phía các chiến binh, chia lời với một nhóm mèo trước khi chuyển sang nhóm tiếp theo. Trứng Cá Trắng khập khiễng băng qua trảng trống rồi chạm mõm với một bà mèo hoe đỏ nhỏ bé. “Chim Nhỏ”. Đôi mắt ông lóe lên nghịch ngợm. “Bà đã không bỏ lỡ buổi Tụ Họp nhiều mùa trăng rồi. Đến để buôn chuyện hả?”. “Tất nhiên”. Bà quét đuôi lên những bàn chân khi bà ngồi xuống. Một ông mèo xám bộ tộc Sấm vội vã tham gia cùng họ. “Việc đi săn thế nào?” ông hỏi khi đến bên họ. “Không tệ, Bàn Chân Nhỏ ạ”, Trứng Cá Trắng trả lời. “Mặc dù chỉ có hai lính nhỏ, đó là một sự chờ đợi dài cho bọn mồi tươi xuất hiện”. Chim Nhỏ khịt mũi. “Ông nên ra ngoài và tự đi săn chứ”. “Nếu có thể!” Trứng Cá Trắng thở dài. “Những cái chân của tôi quá chậm chạp rồi”. “Những móng vuốt của ông vẫn còn sắc mà”, Chim Nhỏ phản đối. Tai Chân Cao vểnh lên khi tiếng meo của Chân Chuột Chù vang lên từ bên dưới một trong những cây sồi. “Tất nhiên, tôi là lính nhỏ nhanh nhất”. Ba lính nhỏ đã tụ tập xung quanh cậu mèo màu nâu sẫm, đôi mắt của họ tròn xoe. “Và không có mèo nào nhanh hơn mèo bộ tộc Gió cả”. Một lính nhỏ màu trắng bộ tộc Bóng Tối quất đuôi. “Bất kì mèo nào cũng có thể chạy nhanh trên cánh đồng hoang cả. Các mèo có gió ở sau đuôi và không có cái cây nào cản đường cả”. “Cậu nghĩ thật dễ khi sống trên cánh đồng hoang sao Chân Bão Tuyết?” Chân Chuột Chù xẹp tai xuống. Một cô mèo lông dày màu bạc với đôi mắt xanh nhạt nhìn cậu chằm chằm. “Mèo bộ tộc Gió nghĩ họ thật đặc biệt”. “Đó là bởi vì chúng tôi như thế”. Chân Chuột Chù hếch mũi lên không trung. “Cậu căng phồng như những con cừu sống trên cánh đồng hoang ngớ ngẩn của cậu vậy”. Lính nhỏ màu bạc quất đuôi. “Chân Trăng”. Một cậu mèo bóng mượt của bộ tộc Sấm vội vã đi về phía cô. “Đừng quên sự đình chiến”. “Nhưng Chân Chuột Chù đang khoe khoang!” Chân Trăng phản đối. “Tất cả các mèo của bộ tộc Gió đều khoe khoang cả”. Chân Cao nhận thấy đầu của Tim Ưng hướng về phía những lính nhỏ đang tranh cãi. “Đuôi Bão!” ông gọi vị chiến binh màu xám bên cạnh Chân Trăng. “Bộ tộc Sấm không thể kiểm soát các Chân của mình sao?”. Ánh mắt Chân Trăng lóe về phía mèo lang y bộ tộc Gió. “Đừng lo”, cô gầm gừ. “Tôi sẽ không phá vỡ sự đình chiến đâu”. Khi cô bước đi, Đuôi Bão vội vã theo sau cô, ném một cái nhìn xin lỗi về phía Tim Ưng. Chân Cao đột nhiên thấy trái tim mình đập nhanh. Những chiếc lá cây xào xạc và những giọng nói lảm nhảm làm tai cậu co giật. Những lời nói được ném qua lại như những con mồi giữa những bàn chân. Làm thế nào để cậu học được hết tất cả các tên của các mèo trong những bộ tộc khác đây? Cậu sẽ phải nói gì? Cậu có thể cảm thấy dễ dàng ở đây, bị mắc kẹt dưới những cái cây không? “Nhìn kìa, Suối Hoẵng!” Tiếng meo của Nhảy Nai khiến cậu ngạc nhiên. “Đó là Chân Tầm Ma!”. Cậu hất mũi về phía cô mèo trắng của bộ tộc Bóng Tối với những mảng lông màu hoe đỏ. “Chúng ta hãy tìm hiểu qua đánh giá về cô ta!”. Chân Cao nhìn chằm chằm khi họ chạy qua trảng trống. Cậu liếc nhìn xung quanh, cảm thấy mạo hiểm một cách bất ngờ. Cậu có nên theo họ không? Hay là tham gia với Chân Chuột Chù cùng các lính nhỏ khác? Không chắc chắn, cậu thu mình rồi theo dõi các bộ tộc hòa quyện lại với nhau. Bộ tộc Sông đâu? Chân Cao cắm những cái móng của mình xuống mặt đất, cảm thấy sự rung động, nhưng những tiếng chạy của những bàn chân trong trảng trống đã xóa nhòa chấn động. Cậu nếm thử không khí. Một vị của nước ôi trôi vào thung lũng. “Xin lỗi chúng tôi đến muộn!” Một ông mèo to lớn nhảy xuống giữa những bụi mâm xôi rồi vượt qua trảng trống đến chỗ Sao Thạch Thảo. Lông của ông tỏa sáng dưới ánh trăng, dày đến nỗi Chân Cao chỉ có thể đoán những cơ bắp mạnh mẽ đang vận động bên dưới. Đó hằn là Sao Mưa Đá. Chân Cao theo dõi các đồng tộc của vị tộc trưởng tộc Sông trườn vào trong thung lũng. Họ trượt đi một cách dễ dàng như những con cá giữa các mèo của các bộ tộc khác cho đến khi trảng trống đầy ắp những cơ thể. Chân Cao ngước lên, ước mình có thể thấy bầu trời rộng mở. Tuy nhiên, cậu đang ở bên dưới một trong những cây sồi cổ thụ, và những cành cây chặn tầm nhìn của cậu. Nó giống như ở dưới lòng đất vậy. Đuôi cậu co giật một cách lo lắng. Một mùi hương quen thuộc thoảng qua cậu khi một tấm da lướt qua hông cậu. “Cháu sẽ quen với nó thôi”. Mây Lướt thúc cậu. “Lần sau sẽ không có vẻ rất kì lạ nữa”. Chân Cao đứng thẳng lên. “Làm sao mà bất kì mèo nào có thể sống dưới những cái cây chứ?”. Mây Lướt nhún vai. “Ta đoán một mèo có thể làm quen với bất kì điều gì”. Bộ lông nhạt màu di chuyển bên cạnh Tảng Đá Lớn. Sao Thạch Thảo đã nhảy lên đỉnh cùng với Sao Bách Hương, Sao Thông và Sao Mưa Đá ở gần phía sau. “Hãy theo ta”. Mây Lướt hướng đầu về phía đám đông. Chân Cao ở sát bên vị chiến binh màu xám nhạt, những sợi ria của cậu lướt qua những tấm da khi họ len lỏi giữa các bộ tộc. Cậu xẹp đôi tai xuống, cố gắng để không hít thở quá sâu trong mớ lộn xộn của những mùi hương. Cậu giả vờ là mình đang di chuyển giữa những cây thạch nam, nhẹ nhõm khi Mây Lướt dừng lại bên cạnh Nhảy Nai và Suối Hoẵng. Chân Cao đánh hơi bên cạnh Nhảy Nai. “Em có thể ngồi đây không?” cậu thì thầm. “Tất nhiên”. Nhảy Nai di chuyển nhường chỗ cho cậu. Suối Hoẵng nghiêng qua em trai mình rồi chớp mắt nhìn Chân Cao. “Em có thể nhìn từ đây không?”. “Có thể ạ”. Khi Mây Lướt chen vào phía sau cậu, Chân Cao nghển lên để ngang đầu với Thỏ Bay, Chân Chuột Chù và Táo Rạng Đông, những mèo đã xếp hàng như những tảng đá trước mặt cậu, đôi mắt họ hướng về phía Tảng Đá Lớn. Đốm Sơn Ca, Bước Lúa Mạch và Vằn Rạng Đông bên cạnh họ trong khi Mũi Hồ Đào thở khò khè khi ông ấn định chỗ ở phía sau. Sao Bách Hương bước về phía trước rồi nói đầu tiên. “Bộ tộc Bóng Tối khỏe”, ông tuyên bố. Chân Cao theo dõi đôi mắt hổ phách của ông lóe lên dưới ánh trăng khi quét quanh buổi Tụ Họp. “Nhà trẻ của chúng tôi đã chật”. Ánh mắt của tộc trưởng tộc Bóng Tối ấm áp. “Ba mèo con mới được sinh ra bởi Lửa Bạc”. Chân Cao nhận thấy các mèo của bộ tộc Bóng Tối xung quanh mình trao đổi sự hiểu biết, lo lắng nhìn nhau. Có một bí mật đằng sau tin tốt lành này sao? “Con mồi thì phong phú trong khu rừng và mùa lá xanh thật tử tế”. Sao Bách Hương lùi lại rồi gật đầu với Sao Thông. Khi vị tộc trưởng tộc Sấm bắt đầu nói, các đồng tộc của ông di chuyển ở bên dưới, xù lông của họ ra. Tại sao họ lại quá hài lòng với chính mình như vậy? Chân Cao thắc mắc. Họ sống trong một khu rừng, ẩn mình như những con mồi giữa những cái cây. Không bộ tộc nào sống như bộ tộc Gió cả, trên đỉnh của toàn thế giới, gần với bầu trời với cái đuôi trong gió. “Mùa lá xanh cũng rất tử tế với bộ tộc Sấm”, Sao Thông meo. “Khu rừng phong phú mồi. Bộ tộc Sao đã ban phước cho chúng tôi trong mùa trăng này”. Ánh mắt ông tối sầm. “Đã có bọn chó trong rừng, nhưng những đội tuần tra của chúng tôi đã khiến chúng quay trở lại lãnh thổ của Hai Chân”. Nhảy Nai cúi gần Chân Cao. “Có lẽ tôi nên đề nghị đánh dấu mùi đường biên giới của họ cho họ”, cậu thì thầm. “Điều đó sẽ dọa bọn chó chạy mất”. “Yên nào”, Vằn Rạng Đông rít lên. Nhảy Nai khụt khịt rồi chuyển ánh nhìn của cậu trở về phía Tảng Đá Lớn. Sao Mưa Đá bước về phía trước. “Những cơn mưa của mùa lá non đã nuôi dưỡng dòng sông, mang đến nhiều cá trong mùa lá xanh hơn bộ tộc Sông có thể ăn”. “Những bộ tộc khác không bao giờ bị đói sao?” Chân Cao thì thầm. Hơi thở của Mây Lướt chạm vào tai cậu. “Đó là những gì họ muốn cháu nghĩ”, anh lẩm bẩm. “Không bộ tộc nào thừa nhận bị đói cả”. Anh hất đầu về phía hai chiến binh vạm vỡ của bộ tộc Sấm. “Hãy nhìn những vết sẹo trên mõm của họ. Chúng hầu như không có thời gian để lành lại”. Chân Cao nhìn qua ánh sáng chập chờn. Mây Lướt đã đúng. Mũi của các vị chiến binh mang những vết thương còn mới. “Nó trông như bọn chó đã khơi mào một cuộc chiến trước khi chúng bị đuổi trở lại lãnh thổ của Hai Chân vậy”, Mây Lướt nhận xét. “Sao Thông đã không đề cập đến điều đó”. Sao Thạch Thảo thay thế ở phía trước Tảng Đá Lớn. “Mồi đang chạy tốt trên cánh đồng hoang. Nhảy Nai, Suối Hoẵng và Bước Lúa Mạch đã trở thành chiến binh. Và chúng tôi có một lính nhỏ mới”. Chân Cao đóng băng khi bà khóa cái nhìn về phía cậu. “Chân Cao!” Sao Thạch Thảo gọi một cách tự hào. “Chân Cao!”. “Chân Cao!”. “Chân Cao!”. Xung quanh cậu bầy mèo lên tiếng gọi tên cậu. Chân Cao co mình lại. Không ai cảnh báo cậu về điều này cả! Những đôi mắt sáng lên nồng nhiệt khi chúng cố định trên người cậu. Chân Cao cố gắng ngồi thẳng lưng, buộc đôi tai của mình không xẹp xuống khi tên của cậu vang lên xung quanh thung lũng. Cậu rũ xuống nhẹ nhõm khi chúng rơi vào im lặng và Sao Thạch Thảo lại nói. “Nhà trẻ trống trải, dù với những lời chúc của bộ tộc Sao, nhưng không lâu nữa. Những ngày dài ấm áp đã mang lại sức khỏe và những cái bụng no cho bộ tộc Gió. Chẳng bao lâu nó sẽ lại mang đến những đứa trẻ để khiến bộ tộc Gió mạnh mẽ hơn nữa”. Chân Cao nghiêng về phía trước, chờ đợi bà công bố thành tựu lớn nhất của bộ tộc Gió: đường hầm dẫn đến hẻm núi. Nhưng vị tộc trưởng tộc Gió lùi lại, gật đầu về phía các vị tộc trưởng khác. Trong thung lũng, bầy mèo đứng dậy rồi bắt đầu di chuyển, phá vỡ hàng ngũ rồi tụ tập thành từng nhóm. “Chỉ thế thôi à?” Chân Cao chớp mắt về phía Tảng Đá Lớn. “Không phải là Sao Thạch Thảo đang chuẩn bị đề cập đến các đường hầm đấy chứ?”. Nhảy Nai nhìn cậu chằm chằm. “Sao ngài phải làm thế? Đó chỉ là một đường hầm thôi mà. Các bộ tộc khác sẽ không hiểu đâu”. “Chúng ta không bao giờ nói với họ về những đường hầm của mình cả”. Bước Lúa Mạch búng đuôi. Suối Hoẵng đứng dậy rồi rũ bộ lông của mình. “Họ sẽ nghĩ chúng ta biến thành thỏ mất”. Chân Cao nheo mắt lại. Chắc chắn tin tức về đường hầm cuối cùng sẽ chứng minh sức mạnh của bộ tộc Gió cơ mà? Tại sao lại giữ bí mật, nếu như mục đích của buổi Tụ Họp là khiến các bộ tộc khác nghĩ bộ tộc Gió mạnh mẽ như họ có thể được chứ? Mây Lướt lướt qua cậu. “Những đường hầm cho chúng ta lợi thế về chiến thuật”, anh thì thầm. “Tốt nhất là chúng ta không chia sẻ tin tức về chúng với các bộ tộc khác”. Chân Cao quay lại rồi cúi đầu với Mũi Hồ Đào, hi vọng vị thợ hầm già hiểu rằng cậu đánh giá cao những đường hầm. Nhưng Mũi Hồ Đào đã lách mình vào đám đông, ánh mắt chùng xuống, hướng về con dốc trống trải nơi ông dừng lại rồi ngồi tách biệt khỏi các mèo khác. “Đi nào”. Nhảy Nai thúc Chân Cao bằng mõm của mình. “Hãy gặp gỡ Da Nhấp Nhoáng nào”. “Da Nhấp Nhoáng?”. Suối Hoẵng tròn mắt. “Cô ấy ở bộ tộc Sông. Nhảy Nai mê cô ấy như điếu đổ”. “Nhưng em nghĩ chuyện đó bị cấm chứ”. Chân Cao bối rối. “Chỉ cấm em kết đôi với mèo thuộc bộ tộc khác”, Nhảy Nai hớn hở meo. “Nhưng điều đó không có nghĩa là em không thể nói chuyện với họ”. Cậu bước đi, Suối Hoẵng theo gót cậu. “Em sẽ ở lại đây”, Chân Cao gọi theo họ. Giờ cậu chỉ muốn theo dõi thôi. Cậu nhìn xung quanh trảng trống, ngạc nhiên khi thấy các bộ tộc thoải mái, chia lưỡi như không có bất kì đường biên giới nào trong khu rừng vậy. Sao Thạch Thảo và Sao Thông nói chuyện trong những tiếng thì thầm, đầu họ sát lại. Vằn Rạng Đông và Táo Rạng Đông rù rừ to hơn khi hai anh chiến binh mèo tộc Sấm di chuyển những bước chiến khôi hài, chiến đấu giống như những con thỏ hơn là các chiến binh, Ở rìa trảng trống, Lông Vũ Sậy ngồi gần một cô mèo tộc Sông. Đuôi của ông lướt qua bên hông màu nâu nhạt, mềm mại của cô khi ông nói, và Chân Cao đã rất ngạc nhiên bởi sự ấm áp trong mắt của Lông Vũ Sậy. Khi cô mèo tộc Sông đứng dậy rồi bước đi về phía rìa trảng trống, Lông Vũ Sậy theo sau. “Chân Cao!” Tiếng gọi của Vằn Rạng Đông thu hút sự chú ý của cậu. Cậu quay lại. Mèo bảo trợ của cậu ở phía bên kia trảng trống, vẫy gọi cậu bằng cái đuôi của mình. Cậu vội vã chạy về phía cô và cô gật đầu với một cậu mèo màu xám đen, người đầy mùi nhựa. “Đây là Chân Ếch của bộ tộc Bóng Tối”. Cô liếc nhìn qua cậu ta. “Và các em gái của cậu ấy ở kia”. Chân Cao hướng theo ánh mắt của cô tới chỗ cô mèo lông đốm và mèo cùng lứa màu xám nhạt của cô ấy. Chân Ếch đánh hơi. “Họ được gọi là Chân Sa Giông và Chân Tro”. “Ta nghĩ có thể trò muốn gặp vài lính nhỏ từ bộ tộc khác”, Vằn Rạng Đông nói với cậu. “Sau tất cả, thì họ vẫn là hàng xóm của chúng ta”. Chân Cao co giật đôi tai. “Trò đoán vậy”. “Cậu được huấn luyện bao lâu rồi?” Chân Ếch hỏi. “Mới được một mùa trăng”. Chân Cao không thích cái cách cậu mèo trẻ nhìn cậu – giống như thợ săn đang đánh giá con mồi vậy. “Ai đây?” Chân Sa Giông lách qua anh trai mình. “Cậu ấy là lính nhỏ mới của bộ tộc Gió”. Chân Tro dí mõm gần hơn rồi đánh hơi. “Cậu ta có mùi như thạch nam vậy”. Chân Cao nhìn chằm chằm vào cô. Còn cậu có mùi như những cây tầm ma vậy. “Bộ tộc Gió!”. Sao Thạch Thảo kêu gọi từ con dốc. “Những con thỏ sẽ bắt đầu chạy từ rất sớm. Chúng ta nên trở về khu trại và ngủ khi chúng ta có thể”. Chân Cao cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu sẽ không phải chia lưỡi với những mèo bốc mùi đó. “Tại sao thầy lại giới thiệu trò với họ chứ?” cậu rít lên với Vằn Rạng Đông khi cậu chạy theo cô. Xung quanh cậu, các đồng tộc trườn lên con dốc hướng về phía cánh đồng hoang. “Để biết kẻ thù của trò”, Vằn Rạng Đông nói với cậu. “Nếu trò gặp họ trong trận chiến, trò sẽ nhận ra mùi và sức mạnh của họ”. “Vậy sao?”. Chân Cao thấy không tin rằng mình có thể nói về ba lính nhỏ ngoài các đồng tộc bốc mùi của họ. “Trò nghĩ sao về Chân Ếch?” Vằn Rạng Đông hỏi. “Cậu ta nhìn trò như thể đang cố đánh giá trò mạnh mẽ như thế nào vậy”. “Còn Chân Tro?”. “Cậu ta không có vẻ nhút nhát”. Chân Cao cảm thấy một cái gai của sự kích thích. Cô ta đã đánh hơi cậu như đang kiểm tra mùi hương cũ. “Chị gái cậu ta cũng không”. “Vậy là trò đã có ý thức về họ”. Vằn Rạng Đông lách mình qua mảng dương xỉ. Chân Cao đi theo những bước chân của cô, những tán lá lướt qua hai bên hông cậu. “Trò đoán thế”. “Khi trận chiến đến, điều đó sẽ giúp ích, ta hứa đấy”. Chân Cao không trả lời. Làm sao có thể biết được là ba mèo trẻ tộc Bóng Tối cư xử tồi tệ và đề cao sự giúp đỡ cậu trong cuộc chiến chứ? Đột nhiên cậu cảm thấy những chiếc xương rã rời. Lúc cậu lên đến đỉnh con dốc, những bàn chân của cậu đau nhói. Lúc này cậu thường ngủ say trong ổ của mình. Cậu theo Vằn Rạng Đông băng qua bãi cỏ, thoải mái khi mùi hương của than bùn và thạch nam ngập tràn trong mũi. Cậu nhìn lên bầu trời, nhẹ nhõm khi ở dưới khoảng không. Ánh trăng chiếu lên tấm da của đồng tộc của cậu khi họ vượt qua cánh đồng hoang ở phía trước. Lúc họ đến khu trại, cậu ngáp lên. “Trò mệt quá”. “Yên nào”. Vằn Rạng Đông cảnh báo cậu. “Bộ tộc đang ngủ”. “Bộ tộc thật may mắn”, cậu lẩm bẩm. Vằn Rạng Đông đột ngột dừng lại, lông cô xù ra. “Cái gì vậy?”. Chân Cao rít lên. Vằn Rạng Đông nhìn chằm chằm vào các bức tường của khu trại. Sao Thạch Thảo đứng yên ở cổng trại trong khi các đồng tộc của bà dừng lại xung quanh bà, đôi tai của họ vểnh lên. Những giọng nói vang lên từ bên trong. “Họ ở đây!” Đốm Sơn Ca là meo đầu tiên di chuyển. Cô chạy về phía cổng trại, né vị tộc trưởng rồi lao vào trong bụi thạch nam. “Những du khách! Cuối cùng họ đã đến!”.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2014 12:44:56 bởi Mai Huyền Trang >
|