TRANG THƠ HUYENNGUYEN
Trích đoạn: Lê Thường Nhiên
Trích đoạn: huyennguyen
...
Lốc cốc. Tiếng gõ vang dài trên phố. Mùa đông. Chớm bước. Giọt lành. Kỉ niệm. Rêu rong. Nhớ. Đêm tối. Buổi chiều. Những ngày mưa. Phố đông. Đường vòng. Loạn nhịp.
Tái sinh. Lạnh lẽo phai phôi. Cung thương gãy đứt. Hừng hực lửa tình. Bình minh ngả ngớn. Quắt quay đau đớn. Riêng mình.
Hôm qua. Tôi chết. Biển động, trời giông. Long đong. Kí ức. U uất theo sau. Đứa trẻ bỗng lớn. Mùa đông. Gầm thét. Chan hòa an nhiên. Triền miên cố mộng.
Về. Những ngả đời hư huyễn. Ngày im lặng. Viễn Tượng. Trầm luân. Mùa buồn dâng mắt. Mềm oặt. Nỗi niềm lim dim. Ngủ sâu mê vọng...
Về Ngày im lặng Ngủ sâu
Tái sinh Đêm tối Nỗi đau Riêng mình
Quắt quay ngả ngớn Bình minh
Triền miên cố mộng.lửa tình Trầm luân
Những ngày mưa. . đớn. . Mùa đông
. . Buổi chiều. . Loạn nhịp Long đong Đường vòng. .
lim dim. mê vọng...Rêu rong
Mùa buồn dâng mắt trời giông. .ngả đời . .
Cung thương gãy đứt. Hôm qua
Giọt lành. Kỉ niệm. .Chan hòa phai phôi.
niềm hư huyễn, Đứa trẻ Tôi
Lốc cốc. Tiếng gõ vang dài Phố đông.
Nhớ Mềm U uất an nhiên phố. .
Hừng hực Mùa đông chết thét. .Gầm
Đi như nước chảy bước mây trôi
Nỗi niềm vạn lý xa xôi một người
Hai lòng một chín một mười
Riêng còn cô tịch không cười với tôi
Dặm ngàn thiên lý đãi bôi
Uống say men đắng nảy chồi men cay
Nhân gian thương kiếp tôi say
Đem phai phôi lại chia ngày khuất xa.
Tôi còn tôi với bóng tà
Với hai chén rượu khề khà với anh... Anh Nhiên ôi!
Hai chén rượu đầy có đủ tình tri kỉ?
Nguyên là kẻ hậu sinh, được anh chiếu cố cho, quá đỗi hạnh ngộ.
Nâng ly anh nhé?
Nguyên.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2005 17:47:50 bởi huyennguyen >
Tóc xanh Ta dừng nhặt sợi tóc rơi
Đậu tờ thư cũ chơi vơi ngại ngần
Tóc còn giữ mãi thanh tân
Màu trang thư úa vô ngần thời gian
Em đã đến độ thu tàn
Rồi ra đi giữa dở dang hạ về
Tròn trăng thu ấy nguyện thề
Bây giờ trăng ngắm ta về khóc em
Còn đâu nữa gái lọ lem
Nhẩn nha giọng hát giữa đêm Nguỵêt Hằng
Vo tròn một gói băn khoăn
Vứt lăn lóc góc, nhận đằng đáy tâm
Cười tràn ta bỗng trầm ngâm
Cành trâm năm ấy cành trâm bây chừ… r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.12.2005 12:04:05 bởi Viet duong nhan >
Giọng người Giọng người xô lệch hồn tôi
Lập loè từng đóm lửa đêm chập chường
Lưng vầng nguyệt bạc đẫm sương
Đường tình dài mút xót thương ngang lòng
Mang đời lữ thứ ra hong
Bao giờ khô nổi những vòng trầm luân?
Mưa đêm trong tiết lập xuân
Đong đưa rơi khẽ luồn tuôn mái chùa …
Và Sài Gòn... Sài Gòn nắng như mùa
xuân đang tới
Vùn vụt từng giờ chờ
ngày quay lại
Tôi và tôi lầm lũi
với chơi vơi
Tình nở muộn nên tình
xa ngút mắt...
Lá Giáng Sinh
vừa trở màu vàng vọt
Cành trơ vơ
như tiếc nuối đêm lành
Một lỡ nhịp
ba, bốn, năm lạc nẻo
Hai linh hồn
khốn khó mải tìm nhau
Anh thắp sáng
cho chân trời mê muội
Đốt đêm thâu ngoai nguôi những yêu thương
Và lặng im
nghe gió thổi qua vườn
Trời Sài Gòn
dặm trường
thoáng một bóng chim côi... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.12.2005 12:07:04 bởi Viet duong nhan >
Mây. Cuộc đời trôi nhu mây
Ta giữ trong tầm tay
nên vẫn hoài đổ vỡ
Mà nào ai có hay?
Cánh diều bay vời vợi
Kỉ niệm chợt buông lơi?
Hoài công em níu chặt
Bỏ lại ta giữa Trời...
Tàn Phai... Bóp yêu thương thành trăm ngàn vụn vỡ
Ta vãi vào thinh không
chiều biển động
Ném bão giông giữa trời
Ta ngược xuôi
Vị mặn nhân gian còn tức tưởi
Dấu yêu nào...
đã lỡ tàn phai?
Di cảo Lật di cảo khêu bên ngọn đèn cũ
Những vừng thu em đã đốt dương trần
Lùa mây trắng trên trời xanh mấy độ
Hận tiêu tương em về khóc bên nguồn
Em xua nắng xuống vùng yêu lỡ dỡ
Khóc vang trời giận bất cảm tha tâm
Hương xưa lửa khói u trầm
Còn vương phảng phất dưới gầm trời đen
Vướng vào bỗng tỉnh hơi men
Đường đi bít lối bỗng men men vaò
Ươm trồng đôi chút hư hao
Gieo trên lối cũ vì sao đâm cành(?)
Rồi thì mưa nắng đành hanh
Mầm không lên nổi khóc đời lạ chưa!?
Trời lồng lộng đất lưa thưa
Còn nguyên cựu sắc khi vừa kết mây?… Bài thơ đã đưa vào TV
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.12.2005 12:15:22 bởi Viet duong nhan >
Mộng thấy Giáng 1 Gửi hồn treo trên mảnh trăng nghiêng
Xác thân vô cớ duyên do trọc phiền
Nhắm mắt xuôi tay cho dòng nước phủ
Bước mộng phiêu diêu gặp Giáng trên ngàn
Giáng hỏi:
“Vì đâu mi ra cớ sự ni?”
Vì đâu, ta có biết vì đâu?
Không đáp cười oà trở đầu tỉnh giấc
Giáng cười tán gẫu buồn vui
Hỏi han chưa kịp buồn vui chợt tàn
Thôi rồi ly biệt Giáng ui!
Hẹn kỳ tái ngộ ngậm ngùi muôn năm…
VDN mến chúc Thi Sĩ Huyennguyen & gia đình 1 năm mới được nhiều sức khỏe và vạn sự như ý.
Thân mến
VDN
Mộng Thấy Giáng 2. Chiêm bao mơ thấy Giáng về
Chòm râu phơ phất đề huề châu thân
"Mần răng mi cứ lần đân?"
Nhe răng cười hỏi lần đân thế nào
Chợt nghe huyên náo xôn xao
Cụ điên đi mất hôm nào còn đâu
Bơ vơ ta với nỗi sầu
Thiên thâu hẹn Giáng bên cầu Tử Sinh
Ráng hoàng hôn, nắng bình minh
Bao giờ hết ngắm thì mình gặp nhau...
Sơ ngộ Đường sơ ngộ xuân xanh mấy bữa
Thiên thu vàng vọt đất lưa thưa
Vì bận đó nhìn nhau hai con mắt
Đến bận này mắt đã mỏi mòn trông
Mỏi mòn trông mong ngóng những mùa xưa
Mùa xưa u tịch mùa nay điêu tàn
Dư vang đọng mãi chửa tan
Lòng hang động khép hiu hoang trọn đời…
Khúc tình cuối Nắng nhảy múa bên khung cửa
Tim cháy lên ngọn lửa khát khao
Yêu thương một thời vụng dại
Trái đầu mùa vội đỏ chẳng kịp xanh
Nắng vẫn ngọt
Mây vẫn xanh
Thì thầm lời ru năm tháng
Đuổi những miền khát vọng không tên
Thành hai bờ khát vọng phiêu linh
Và đêm nay
Giữa biển thương yêu vời vợi
Môi ta thét gọi
Bờ em.
Mộng Vàng Yêu thương vừa chết trong tôi
Lôi âm bạo vũ trào sôi tiếng lòng
Buông tay nào phải đã xong
Thả trôi phù phiếm long đong vẫn còn
Mấy mùa mưa đã ba bôn
Trưa nay dừng lại vùng hồn lên rêu
Quê xưa ở lại bên đèo
Hoài thương tưởng niệm cột neo thuyền đời
Vòng tay bồng bập lả lơi
Trường giang tuế nguyệt lên chơi non ngàn
Trăm năm một giấc mộng vàng
Hôm kia đã chết phai tàn giữa tôi... Thư quán – Lái Thiêu
23-5-2005
Mộng Vàng
Yêu thương vừa chết trong tôi
Lôi âm bạo vũ trào sôi tiếng lòng
Buông tay nào phải đã xong
Thả trôi phù phiếm long đong vẫn còn
Mấy mùa mưa đã ba bôn
Trưa nay dừng lại vùng hồn lên rêu
Quê xưa ở lại bên đèo
Hoài thương tưởng niệm cột neo thuyền đời
Vòng tay bồng bập lả lơi
Trường giang tuế nguyệt lên chơi non ngàn
Trăm năm một giấc mộng vàng
Hôm kia đã chết phai tàn giữa tôi...
Chết giữa lời yêu
Anh vừa chết giữa niềm yêu
Biển xanh chắc đã chết nhiều như anh?
Bến bờ còn đó loanh quanh
Mà thuyền bẻ lái chẳng đành buông neo
Ngân Hà một dải cô liêu
Có ngôi sao lạ tự thiêu giữa trời
Tang bồng ở mãi xa vời
Nên Anh đã chết giữa lời yêu đương
Làm chi có vấn có vương
Làm chi có nhỉ lời thương tư tình
Đoạn trường là chữ tượng hình
Nên trong anh đã phai tình mắt môi
Anh về đêm chết trong tôi
Anh về xanh ngắt mồ côi nấm mồ
Tiếng vòng Tào Khê Thôi rồi tan cuộc kết se!
Vạn ngày xưa chết ngoài khe bão bùng
Đêm nay gió lộng mưa run
Nước rơi trên mái tràn tuôn đắng lòng
Ngủ yên đi kiếp long đong
Ngàn xuân vút thẳm tiếng vòng tào khê
Lặng thinh em đón thu về
Mơn man se sẽ lời thề vừa rơi…
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: