Trích đoạn: huyennguyen
Khi không còn lệ...
Khi em không còn lệ
đủ khóc người dưng
Kín bưng
những ngã đời mê mải
Khi em không còn lệ
khóc cho cuộc tình
mỗi kết nối mơ hồ
nào phải lệ chan khô?
Khi em không còn lệ
Mùa rụng lá
vòm me
đu đưa hoài tiếng võng...
Khi em không còn lệ
chân dạt đất ngoài quê
mẹ về
miên man vầng trăng cũ
sau hè...
Khi em không còn lệ
khóc cho mình
Em khóc cho người dưng
Vì món quà đó không xa xỉ
Vì nước mắt chảy ra
Sẽ thôi không chảy ngược vào trong
Khi em không còn lệ
Em săn lùng để mua chúng từng ngày
Bởi khi ngắm khuôn mặt mình trong gương
Lạ lắm...
Em không biết làm thế nào với đôi mắt ráo hoảnh
Luống cuống làm rơi lược mấy lần
Khi em không còn lệ
Em bảo người ta cứ khóc đi
Khóc đâu nhục nhã gì
Cứ khóc đi đừng cố nuốt từng giọt
Tiếng cười đâu vơi bớt mà lo
Khóc đi..
Khi em không còn lệ
Đi ngòai đường bụi bay vào mắt
Em khoan khóai giả đò như đang khóc
Cười vu vơ khi mắt ướt nhòe đi
Ôi hạnh phúc khi được cười, được khóc..
Lá rơi ngòai kia sẽ vẫn rơi