TRANG THƠ HUYENNGUYEN
Nụ duyên em gởi trăng rằm
Câu kinh kín miệng bao lần gọi nhau?
Anh Về Đi. Anh về đi, muộn màng cho kỉ niệm
Anh về đi, cho kịp lễ Tình Nhân
Anh về đi, còn gì nữa đâu anh?
Em cứ ước giá mình ngu ngốc thật
Để không yêu một người thông minh quá như anh
Anh về đi, tình là cơn gió thổi
Qua làng xa, về xóm lạ yêu thương
Em sẽ thôi không hỏi những con đường
Yêu nhau, sao bình thường đến vậy?
Anh về đi, mắt liếc và sầu vương
Trôi lơ đãng trên dòng kênh mù mịt
Tình yêu nào có phải là cái tít
Như một dòng quảng cáo ồn ào
trên những tờ lá cải mua vui?
....
Hẹn Hò... Ngây thơ em vẫn hẹn hò
Cùng người lữ khách bên bờ sông xưa
Chờ mong khắc khoải đã vừa
Không cùng quay lại, mùa mưa xuống lòng
Em về đem áo ra hong
Thẩn thơ trăng cũ lắc đong hồn sầu
Bâng quơ em nói mấy câu
Này người lữ khách về đâu bây giờ?
Em đành đốt những quyển thơ
Viết cho thương nhớ mộng mơ đã tàn
Bởi chưng yêu dấu phai tan
Bên em dấu vết cành lan nở chùng
Quyện ru môi mắt u nùng
Trầm thanh kỉ niệm còn vùng vẫy rơi
Đem tình xưa gửi xa khơi
Em - lời nguyên thệ - thở hơi an bình...
Hẹn Hò...
Ngây thơ em vẫn hẹn hò
Cùng người lữ khách bên bờ sông xưa
Chờ mong khắc khoải đã vừa
Không cùng quay lại, mùa mưa xuống lòng
Em về đem áo ra hong
Thẩn thơ trăng cũ lắc đong hồn sầu
Bâng quơ em nói mấy câu
Này người lữ khách về đâu bây giờ?
Em đành đốt những quyển thơ
Viết cho thương nhớ mộng mơ đã tàn
Bởi chưng yêu dấu phai tan
Bên em dấu vết cành lan nở chùng
Quyện ru môi mắt u nùng
Trầm thanh kỉ niệm còn vùng vẫy rơi
Đem tình xưa gửi xa khơi
Em - lời nguyên thệ - thở hơi an bình...
Giấc mơ
Rũ mềm tóc gió hong khô
Rũ tình ướt mộng - bao giờ nguôi ngoai...?
Xa xôi cách núi sông dài
Vẫn nghe ấm ức - liêu trai - tiếng cười
Hồn buồn thả tít mù khơi
Để con sóng dội ngậm ngùi Hải Âu
Thế rồi thuyền sẽ về đâu..?
Trăng treo trên mảnh buồm nâu u hòai
Kia kìa con Nhạn lạc lòai
Tiếng kêu ai oán - chẳng ai ngóng chờ
Còn thơ cứ mãi vu vơ
Còn người ngủ mãi lơ mơ giữa thuyền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2006 23:20:34 bởi MM_Ngoc >
Biết Đâu... Biết đâu lơ lửng yêu thương
Biết đâu là bởi đoạn trường rẽ đôi
Từ ngày kết nối xa xôi
Tứ hôm phiêu bạt tình trôi giữa đời
Bặt Tin Vắng bặt tin nhau từ dạo dạo ấy
Em đã xa rồi cánh chim bay
Trời Nam đất Bắc vây suy tưởng
Em đã đi rồi vắng bặt tin...
Thiên Thâu Nguyên Màu Hãy nghe ánh mắt thiên thâu
Che đêm nhớ gió lặng màu bơ vơ
đêm sâu mới thấy nguyên màu
Lằng lặng hai nửa tình sầu rong rêu...
Cạn... Anh cạn tình, như cạn cả thơ văn
Cạn dòng xanh hai má vướng sầu hoen
Cạn cuộc chơi anh về phố lên đèn
Lung linh lá chiều vừa qua rơi vội
Em khóc đi, tình đã bạc như vôi
Và cạn khô cả những đoạn lở bồi
Bến yêu thương giờ trơ ghềnh đá mỏi
Cung tình yêu vừa vút cánh đưa thoi
Em này em, khóc cho mộng đã vừa...
Ta Về Ta về gọi nỗi cô đơn
Cùng em thêu gấm bên đờn tình tang
Bên dòng suối phủ hoa vàng
Bên mơ thiên cõi bên đàng phù du
Bên này nửa hận nửa thù
Bên kia nửa tỏ nửa mù pha sương
Thành câu hát giữa vô thưòng
Miên du trăng đổ đêm vương xuống trần
Ta về đốt kiếp lần đân
Tan ra thành khói ngượng ngần… lệ rơi
Lệ rơi suốt nẻo chơi vơi
Gảy cung tang ngẫu thiên thời nắng mưa
Nói bao nhiêu cũng bằng thừa
Tình tang nghi ngẫu có chừa lối ra
Lối ra cho vạn sa hà
Cho truông cát trắng miền tà dương bay?
Hoang liêu chút mộng mi mày
Hiu hiu gió thổi lẫn ngày và đêm
Mùa xưa rất đỗi êm đềm
Mùa nay rất đỗi lom lem mặt người
Ta điên ngặt nghẽo khóc cười
Vì chăng em tỉnh nụ cười nhân sinh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Đổ tan gánh nước ngọt lành khơi xa
Em xinh tươi chợt khóc oà
Cố duyên điền hải vào ra mấy lần
Ừ thôi sắp sẵn mộ phần
Cho ngày ly biệt phàm trần buồn vui… r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2006 22:01:20 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: huyennguyen
Ta Về
Ta về gọi nỗi cô đơn
Cùng em thêu gấm bên đờn tình tang
Bên dòng suối phủ hoa vàng
Bên mơ thiên cõi bên đàng phù du
Bên này nửa hận nửa thù
Bên kia nửa tỏ nửa mù pha sương
Thành câu hát giữa vô thưòng
Miên du trăng đổ đêm vương xuống trần
Ta về đốt kiếp lần đân
Tan ra thành khói ngượng ngần… lệ rơi
Lệ rơi suốt nẻo chơi vơi
Gảy cung tang ngẫu thiên thời nắng mưa
Nói bao nhiêu cũng bằng thừa
Tình tang nghi ngẫu có chừa lối ra
Lối ra cho vạn sa hà
Cho truông cát trắng miền tà dương bay?
Hoang liêu chút mộng mi mày
Hiu hiu gió thổi lẫn ngày và đêm
Mùa xưa rất đỗi êm đềm
Mùa nay rất đỗi lom lem mặt người
Ta điên ngặt nghẽo khóc cười
Vì chăng em tỉnh nụ cười nhân sinh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Đổ tan gánh nước ngọt lành khơi xa
Em xinh tươi chợt khóc oà
Cố duyên điền hải vào ra mấy lần
Ừ thôi sắp sẵn mộ phần
Cho ngày ly biệt phàm trần buồn vui…
tàn thu lá đọng ngậm ngùi
nửa miền ảo vọng phần vùi sắc không
trăm năm sót lại bụi hồng
tư lương môi thắm hòai mong dậm trường
Từ Ly... Chiều lê gót
Mân mê từng sợi nhớ
Cỏ u buồn hoài vọng dấu chân đưa
Từ biệt những ngõ xa xưa
Anh qua khắp phố chừng chưa hết ngày
Em còn nâng giữ bàn tay
Gầy như phố nhỏ đầu mày cuối mi?
Thưa đừng lần lữa bước đi
Nát vuông cỏ hẹn nhu mì dưới chân
Hoàng hôn dịu nhẹ qua sân
Bỏ rơi nắng nhạt lần đân níu ghì
Em ơi lỡ mộng từ ly
Ngày vui có mấy sầu bi dã tràng…
Chiều Mưa Bình Dương mưa
mưa nhiều như chưa từng hết nắng
Phía ngày vắng lặng
Rớt những nỗi buồn trên lá liêu linh
Anh về ngõ cuối cuộc tình
Mưa cứ rơi gõ hoài vùng kỉ niệm...
Sài Gòn có mưa?
Ướt những ngõ em qua?
và giọt long lanh có đọng giữa hai tà
chia hai phía anh em cùng hân thưởng
Cuộc tình yêu như trò chơi tưởng tượng
Lối đi nào thuở mộng thắm liêu trai?...
Ngàn Thu Giật Mình… Này trôi nổi kêu than bên triền sóng
Lệ long đong gào thét mãi trên gành
Chiều tử biệt
buồn rơi như hớt hải
cây bình yên vi vút mãi sau lưng
Yêu thương rót mộng nửa chừng
Bồng bềnh hát khúc lưng chừng mùa ơi
Về nội cỏ gặt sương rơi
Lên núi thẳm hú tơi bời cô đơn
Nghiêng đêm đổ ánh trăng vờn
Gieo ngang bất tuyệt tủi hờn lêu bêu
Giật mình nghe lá bay vèo
Vời trông sóng sánh hút heo mộng phù
Giật mình loá mắt phù du
Sinh ly tử tận ngàn thu reo cười
Ngàn thu gọi tiếng hồng tươi
Ban sơ khí vị mùa lười lĩnh trôi…
Ngã Ba... Anh dừng lại giữa ngã ba...
Nhặt lên xác bướm lụa là đã quên
đồng xưa yêu dấu kề bên
chuồn chuồn bay thấp thế nên tình buồn
mưa nhiều u uẩn luồn tuôn
rẽ qua hai phía tròn vuông cuộc đời
ngã ba ngơ ngẩn buông lơi
lời như câm lặng, ý vời vợi tuôn
cỏ hoa giữa những đèo truông
chào anh đi tới mừng muôn vạn ngày
đêm dài đã chết trên tay
hồn vui lang bạt lả lay phiêu bồng
dứt lòng chẳng ngó cùng trông
ngã ba bước tới, mùa lòng ru êm...
"...Cố Quận, hắn chuyên môn viết hoa hai chữ cố quận. Là vì sao? Sao vì lại hỏi vì sao? Có ai biết được tại sao thế nào? Cố quận phải chăng chỉ là ảnh hình của một nông thôn quê mùa chất phác mênh mông cỏ hoa châu chấu chuồn chuồn? Là mảnh đất từ bước chân ra, hay là yêu dấu đất hoa ngút ngàn? Ngút ngàn cũng phải, bởi đâu còn ai thấy mặt cố quận nó ra làm sao? Dài ngắn Nam Tào? Chạm tới là ngỡ như, đi vào là thực thụ..." NGẪU HỨNG CÁI-BÈ
Người đã tha-hương mà cố-quận
Tắc-Cậu còn chờ nước Cái-Thia
tìm sen gặp bóng trăng trong nước
vàng nửa thu già...hương nửa khuya
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: