TRANG THƠ HUYENNGUYEN
Vốc Nước Nguồn Làm Thơ... Đùa thôi! anh khóc cho say
Để vui hết kiếp đọa đày tửng tưng
Đùa che giấu nước mắt mừng
Nụ cười tủi hận lưng chừng mộng bay
Thơ say viết rất nhiều ngày
Tình em nhi nữ chân mày lá răm
Thân em nét kỉ hà cong
Che khe suối hẹp phi thường trong xanh
Ngủ ngoan một giấc mộng lành
Anh về tay vốc ngọn ngành làm thơ...
Cơn Say Cơn say gõ cửa ghé thăm
Rã rượi đến ở lăm lăm chực chờ
Điên như chẳng được làm thơ
Mưa gõ những phím ơ hờ băn khoăn
Đêm tìm mỏi mắt vầng trăng
Lưng câu nguyệt bạch khăng khăng vỡ òa
Bàn tay vuốt, bàn tay xoa
Bàn tay nắn nót hồng hoa trộn màu
Thiên thu với lại thiên thâu
Cơn say lạnh buốt cháy sâu mái tình...
Gặp Lại... Ngày gặp lại em
không nụ cười
không hoa huệ
và lời nguyên thệ
bỗng dài lê thê...
Buổi chiều
rớt hạt mưa cong
dáng ngày tắt vọng
khô khan...
Tưởng còn lại bóng trăng tàn
Ngờ đâu trăng khuyết muôn vàn âu lo...
Tình Ca Cuối Cùng Tình ca đến nốt cuối cùng
Dư âm còn đọng mông lung phi thường
Tàn hơi dốc huyết can trường
Chịu chơi lần cuối với gương bụi mờ
Hạnh phúc nguyên thủy thờ ơ
Nhạn bay phương Bắc hồng mơ Nam bình
Cô vân tận hiến điêu linh
Soi lưng cho bóng ân tình rõ ra
Một lời từ biệt phù hoa
Chiều đong đưa rớt ta bà xiêu xiêu...
Tháng Bảy - Mùa Thu Thức Trước Man nương thổ cẩm váy xoè
Che trời phố thị loẹt loè phấn son
Đồng dao trên phố không còn
Tiếng chuông bồ hóng rêu ngòn ngọt xanh
Trầm tư gái khóc năm canh
Thương tình nhân lạc đã đành xa nhau
Tháng bảy rồi ướt cơn ngâu
Mùa thu thức trước cơn đau ngủ vùi...
Tình Trên Cát Người đàn ông
chôn nỗi buồn trên cát
Gió thổi tung
mù mịt xoáy vòng tròn
Người đàn bà
ngồi xõa tóc bên cồn
Đưa bàn tay che phong lãng ba bôn
Biển ngoài kia
vẫn khát sóng bồn chồn
Lùa mây trằng xuống
màu xanh trùng điệp
Có khi nào
sóng và mây nối tiếp
Chuyện hai người bên bãi cát
hôm nay?
Câm Lặng Từ đêm vô tận tới ngày
Vô biên hạnh ngộ đọa đày nhớ nhung
Tưởng niệm một bữa tao phùng
Mây rong ruổi nước trùng trùng phiêu du
Vô tận lời nói trầm phù
Ý đi chểnh mảng mặc dù rắp tâm
Bỗng dưng toàn cuộc lặng câm
Nghe ra câm lặng thâm thâm mịt mù...
Mùa Vui Ban Đầu Tiếng chim động rũ đầu cành
Sáng nay dâu biển tựu thành đột nhiên
Bâng khuâng mộng ngủ bên hiên
Cỏ cây giũ bỏ mối phiền, xanh hơn
Em tôi đã hết dỗi hờn
Tôi còn nguyên những bông lơn bùi ngùi
Bình minh chim hót, tôi xui
tôi xui tôi nhớ mùa vui ban đầu...
Trích đoạn: huyennguyen
Câm Lặng
Từ đêm vô tận tới ngày
Vô biên hạnh ngộ đọa đày nhớ nhung
Tưởng niệm một bữa tao phùng
Mây rong ruổi nước trùng trùng phiêu du
Vô tận lời nói trầm phù
Ý đi chểnh mảng mặc dù rắp tâm
Bỗng dưng toàn cuộc lặng câm
Nghe ra câm lặng thâm thâm mịt mù...
Biết nói gì đây ngoài câm nín, thở dài?
Gõ cửa màn đêm, chỉ trăng đơn lẻ bóng
Đen mịt mùng, đêm thức nối ngóng trông
Toàn cuộc ư? Chỉ nhị đầu đối cực
Tỉnh và say, đêm và ngày chợt thức
Khúc nghê thường, yên ả một đời say
Trang Đầu Khùng điên giở lại trang đầu
Đọc lời phi lộ bên màu sách hoen
Khôn cùng mộng tưởng ăn năn
Tuyết băng vô tận xứ rằng tờ hoa
Em nguyệt khuyết, em ngọc ngà
Anh lơ mơ khóc vỡ òa hôm nay
Quảng Nam thu tới hè bay
Sài Gòn giọt nước mắt ngày tiễn đưa
Em ngoan khóc tuổi đã vừa
Anh êm đềm dệt lưa thưa mộng đầu
Xin về ôn lại ca dao
Nhớ mênh mông sóng dạt dào bến
xưa.
Hồn Rỡn Máu Đùa Hồn ngơ ngẩn xanh xao màu tuyệt mật
Máu đau đớn xôn xang tình đã mất
Và âm u đêm ghẹo sầu chất ngất
Mưa ngâu rớt trên ngày xiêu phơ phất
Dặm ngàn xa cổ độ hút heo lay
Mừng ông điên tỉnh táo một bữa ngày
Một nàng tiên ông họa suốt trăm bài
Thơ u uẩn tréo ngoe tình tê tái
Và muôn năm khắc điêu tình ngây dại
Rỡn cuồng si đùa lãng đãng
trăng bay...
Quyết Chết Một Phen Ngồi đây nhớ phố Sài Gòn
Tương tư Hà Nội gái son môi đào
Bán buôn lời hứa xôn xao
Một phen quyết chết để chào em ơi
Trùng trùng sương bóng tiêu thời
Miên miên mộng vỡ tơi bời sáng nay
Sáng nay xương cụng dạ dày
Miệng mồm đói rã thơ ngây... kêu trời
Trời buồn ngó xuống trả lời
Thằng kia mi chết tại đời mi điên
Nhở nham cười khắp hiện tiền
Loăng quăng khóc suốt tiếc duyên sơ đầu
Hồn lem phố thị bạc màu
Thân nhem nhuốc đợi Xuân lau rửa mình
E rằng cô khách biên đình
Rớt vào hẻm cụt tái sinh khôn thành...
Kìa! Kìa em phố bỗng hư gầy
Kìa ta nước mắt không đầy chén sương
Ngàn lời nói gửi bờ tường
Ở bên ni nhớ khe mương hôm nào...
Anh Sẽ Sống Thế Nào? Bước không nổi bước giang hồ hải lãng
Trả nhau về với hồng bụi khánh phong
Sóng đưa thuyền mỏi long đong
Đắm vòng luân lạc gãy vòng trầm kha
Chú chăm hăm hở vỡ òa
Buổi chiều thu rớt trước nhà cúc phai
Này em ơi muôn lầm lỡ dông dài
Và tôi ơi bờ hải giác thiên nhai
Lên với xuống đời thủy triều rất mực
Mày mi thơm xa khuất bến kinh thành
Chớ có đợi chờ anh thu thổn thức
Đông phong nghinh mà liễu tận trúc đào
Đã đành thác tựa hồng mao
Riêng anh sẽ sống thế nào hử em?
Tinh Vân Rụng và Đèo Truông cứ dài... Buồn tử diệt ngày chia tay Bến Lỡ
Em tinh khôi lùa đôi mộng vân hài
Anh rớt xuống từ tinh cầu tan vỡ
Hồn nhiên chào em lồ lộ sương mai
Bàn chân đếm một ra hai
Bàn tay năm ngòn Như Lai dựng rào
Tinh vân rụng ở bờ ao
Lệ xanh hai ngấn tuôn trào như điên
Lỡ từ hoang tưởng đầu tiên
Lầm lên đột ngột tuyết liên vương bùn
Nghiêng đêm tình rót điên cuồng
Ngửa ngày lật mặt đèo truông cứ dài...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: