TRANG THƠ HUYENNGUYEN
Điên Số 4. Mù sương hoang hoải Tây Hồ
Lung linh đèn phố đôi bờ vai em
Ngẩn ngơ ngó xuống trông lên
Liễu buông nửa khóm mây lên cuối đường
Tròn đôi mắt cũ thiên hương
Ướt trời Hà Nội thu dường như bay
Gió chiều nghiêng ngả hây hây
Nhớ người Tố Nữ vai gầy xa xôi
Điên Số 5. Một đêm ân ái vô bờ
Đắp đền nỗi nhớ một giờ hôm nay
Tố Nga gieo mộng vân đài
Khật khùng ôm giấc dông dài tương tư
Tuyết bạch buổi ấy em từ
Suối Tiên hội ngộ lừ đừ anh say
Tiếng vang giọng nói ngân dài
Hồng nhan xui khiến lưu đày tim anh
Ngồi bên cái nhớ đành hanh
Xa xăm đêm phủ rộng vành trầm luân
Trầm luân vọng tưởng u buồn
Em về bên ấy điên cuồng anh đi...
Điên Số 6 (Đèn) Em hỏi anh
về ánh sáng những
cây đèn
trong đêm Hồ Tây
Anh bảo anh
thích nhất những ngọn đèn
nép vào góc khuất
lung linh xa
Rồi lời nói trôi qua
anh không nhớ
em- cây đèn góc nhỏ
bên đời anh đi
Điên Số 7 Bế bồng hạnh ngộ trên tay
Ru biệt ly ngủ qua ngày mù sương
Em đi suốt những con đường
Phong lưu rớt giọt huê hường đền ơn…
Này tình giữa chốn hà sơn,
này điên này mộng bóng vờn trên cao,
này xưa rủ bóng leo sào,
này nay tiếng mẹ đi vào dư âm?
Đi vào dư âm rồi, là cái chết của tự thân mỗi chiều xế ngả.
Và mỗi chiều xế ngả,
lại hẹn một ngày nắng lên vàng bờ dậu
cho lũ trẻ con rình bắt những chú chuồn chuồn mấp mé cánh đùa bay?
để đậu lại trong thinh không một vết buồn dài? …
Điên Số 8. Trả lời ngày tháng hôm qua
Bằng một lời nói qua loa khùng khùng
Trả lời an lạc ung dung
Bằng câu thơ thấm tùng tùng nỗi đau
Nỗi đau gõ trống nhiệm màu
Cái buồn đi lạc rầu rầu hôm nay...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2006 12:18:13 bởi huyennguyen >
Điên Số 9 Tặng nhóc!
Cái buồn ơi, hân tặng cho mi những niềm riêng vời vợi. Cái vui ơi, còn xa mút đường về... Này cô bé tóc mây chiều tu viện
Em đếm nỗi buồn rơi trên phiến du miên
Và uẩn u nhớ hôm ấy... đầu tiên
Mình đã khóc bên tượng Thánh dịu hiền
Vai thon ngủ trong ngày mưa khuất khúc
Lụa tà huy giũ sạch áo lang thang
Em bước chân ngơ ngẩn khắp con đàng
Ru lại giấc cỏ cây hồn du mục...
Khát....... Lênh đênh suối Mộng trôi hoài
Mòn xương héo máu lạc loài thú hoang
Chênh vênh quan ải đại ngàn
Trùng dương khơi sóng mơ màng viễn du
Hồn biên thùy xác biên khu
Hải âu chở vị đền bù triều dâng
Áp thân xuống bãi cát trần
Nghe hơi biển thở vô ngần thời gian
Rì rào đất dậy gầm vang
Bờ xanh bến lục tan hoang dập dìu
Oái ăm tưởng đã đến điều
Gây cuộc lưu huyết quyết liều một phen...
Ngóng Nơi Nào? Ngọt ngào mê mải long đong
Đem trang sách cũ ra hong nắng trời
Tương tư gió lộng ra khơi
Buồn vừa về kịp đi chơi sóng dìu
Bâng khuâng trăng rớt quạnh hiu
Thì thầm hỏi lá mưa chiều ra sao?
Lá hân hoan khởi sự chào
Còn tôi đứng ngóng nơi nào xa xôi...
Ngược Thác? (Hay Không Cho Lũ Quét?) _Tặng người xưa nhớ - nay yêu_
Ừ thôi em ở bên này
Ngăn dòng suối mộng lưu đày
Về tim... Nhung nhớ hoang tàn ...
Ừ thôi nhớ nhung chi mệt
Lặng nghe tình non đang chết
Đắng chua men đời phai lạt
Sẽ còn khao khát mai sau...
Không còn tìm nhau được nữa
Sông Hồng cuộn sóng trôi xa
Niềm riêng ngăn lòng tàn rữa
Thức cùng lời hẹn nước hoa ...
Ừ thôi mùa vui một bữa
Đêm về trắng xoá cơn mơ
Chiêm bao đề huề tôi nhớ
Tóc người nâu nhạt điên say
Tạ từ chi nhau lời nói
Mãi không về được cùng nhau
Tiếc mình không cho lũ cuốn
Về nguồn ngược thác du miên...
Đêm Hoa Sữa Hoa sữa thơm tràn ngực
Một nửa mảnh hồn kí ức
tìm về lang thang
Anh chạy trốn
đam mê thả trôi hương tình vừa chớm
vào nước sông Hồng
vào goòng tàu đêm
qua phía Long Biên
Đưa em về
bóng tối lặng yên
Ừ nhỉ!
lặng yên...
lỡ phím tơ duyên
ngàn lần oan trái
em ơi!
Anh lỡ hái
quả đêm còn đắng chát
rụng đùa hai vai...
Bong Bóng Anh chở em đi tìm mua bong bóng
những sắc màu
xuống phố
buổi xa xôi
Hồn nhiên gió thổi
Bong bóng vuột khỏi tay em
hòa vào sông đêm cao vợi
Mỏi mòn em ngước mắt
như dõi theo bóng bóng ngày xưa...
ngày xưa
thu Hà Nội
anhc hở em đi tìm mua bong bóng
Nửa Khát... Đêm say gió
mùi hoa sữa ngực em
anh uống vội
làn hơi thơm vị phở cuốn
cay xè!...
Sương cuối thu, kẻ hứng - người che
Dìu mê mải len e dè nửa chút
Xin hẹn nhau giữa muôn vàn trói buộc
Một sớm mai nào
đi giữa nắng quàng xiên
Bởi vì anh
đắm đuối khát địu hiền...
Không Em ngủ giấc mênh mông
Đêm anh về suối mộng
rót ly đầy hư không
Về hư tỉnh phiêu bồng
trong điệu lý cây bông
xuống lên theo tiếng sóng
nghe xuôi ngược tình không
Rủ đêm về máu nóng
anh say ngất men nồng
thức nguyên bên tối rộng
Ngó chỗ nằm mình không...
Mộng Ngày Rằm Mộng đời cay đắng em ơi
Buồn lên mật vỡ khóc lời trùng dương
Thu vui nắng bỗng vô thường
Chợt nhòa chợt rạng con đường Thanh Niên
Em Hà Nội buốt du miên
Em Sài Gòn lạnh buồn phiền hai vai
Ngồi Hồ Tây đếm lá cây
Nhớ hoa dại giữa tháng ngày rong chơi
Buông lơi dòng máu phai phôi
Anh về giỡn cợt đầy vơi thống trầm
Đôi lông mày nhíu đăm đăm
Đôi con mắt mộng ngày rằm trăng lên...
Cột Dịu Êm
Người Sài Gòn lạc giữa đường Hà Nội
Uống tiếng chân người cùng thuốc lào chè vối
Khơi sương mù sáng khắc khoải mau trôi
Cùng uẩn u tụ họp lại một hồi
Và đường về xa mút mắt em ôi !
Lữ khách lỡ đưa chân vào gần chút
Vội bước ra đã hun hút bốn bề
Dặm bắt đầu dặm kết thúc hoang khê
Đã dịu êm cột chặt rất đề huề
Từ một bữa nhìn thấy em như thế...
(Từ một bận cùng với em như thế...)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 17:05:35 bởi huyennguyen >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: