TRANG THƠ HUYENNGUYEN
Trích đoạn: huyennguyen
Tìm Một Nơi
Tìm
tìm một chỗ dừng chân
cho gã si tình
ngày xưa đó
mảnh trăng chung nhìn nhau
chiều hoang đảo
in dấu chiếc môi thơm ngọt ngào
lời chắp cánh bay trên đôi tay lụa là
người tiên nữ bỏ đi xa thật xa
lỡ
lỡ mai ta không còn
nàng tiên hỡi cúi nghiêng xuống nhìn đêm
trời đen tối
mắt điên ta chôn vùi
dầu cho đá hóa thân sẽ đầu thai
cành trúc mai
biến ra xuân ngàn ngàn
tìm miếng đất đã chôn thân tình si?
biết, biết đâu nhớ nhung đã qua đồi
nàng tiên nữ múa nghê thương vô thường
giọt lệ xõa ngón chân đau mùi hương
sen
đóa sen xanh
đã nở trong sân chùa...
vu vơ
nhìn ra cửa
mưa chiều
giăng giăng..........
anh đi bên người....
và anh đã quên em...
gió hoang hoãi
thổi vào hoa sen nhỏ
chiều.....
anh đi bên người
nụ cười rạng rỡ
bỏ lại sau lưng...
hờ hững câu ước hẹn hôm nào,
mưa ơi mưa
hãy giúp ta phai đi cái đắng
mà anh trao
hãy giúp ta
hỡi cơn mưa chiều hạ....
anh bên người
ta với riêng ta
vội vã......nhớ nhung gì???
ai đó đã viết tặng ta bài này... cũng lâu rùi...ta ko còn nhớ nữa....
Chà, một nữ hữu chạnh lòng ghé thăm lão nạp. Chắc là tên hòa thượng già điên này được mủi lòng thương xót từ ni cô rùi. Đa tạ! Hòa thượng đáp tạ bằng một bài khác. Bài được viết một hôm hòa thượng ghé Huyền Không Sơn Tự trên một đồi núi xa xăm ngoại thành Huế.
Ni lâu nay có khỏe? Hòa thượng nhớ đồng hoa cúc trắng...
HN.
Chìm Rớt vào hồ nhỏ đá ơi Chìm theo sóng nước không lời than van Ngó lên đầu núi nắng vàng Cúi nhìn khóm cỏ dịu dàng xanh xanh Chiều im gió đứng trên cành Gã trai phố thị (hòa thượng phố thị) nhận vành khăn xô Nửa đời ngược sóng hồ đồ Ngạc nhiên một bữa ồ ồ Huyền Không
Sóng Triều Hội An Phố Hoài nhớ một bữa nào Serenade nhớ hàng rào mồng tơi Anh mang tim máu ra phơi Khoe em một cuộc tơi bời tồn sinh Cẩm Nam chè bắp một mình Cửa Đại quyên tập câm thinh bốn mùa Bạc đầu con sóng hơn thua Triều dâng lớp lớp rỡn đùa ngàn năm
Hoa Mua Trên Đồi Cho anh về quán cũ anh nằm Cho anh được nhớ nguyệt rằm hôm xưa Ngày phố cổ bóng lưa thưa Câu thơ chết viết sao vừa đây em? Hằng Vang bản thể dịu mềm Uyên nguyên logos anh đem ra đùa Chiều thơ thẩn hái hoa mua Trên đồi một đóa thêu thùa nỗi đau...
Ngóng Ngóng đêm nghĩ tới một lần Ngóng em nghĩ tới mộ phần tình hoang Lỡ hẹn nhau chốn thiên đàng Giờ đây dịa ngục sương tràn phù du
Hẹn Em Hẹn em sẽ một bữa nào Đưa nhau vùi mộng hanh hao vui buồn Bên ngọn suối mát đầu nguồn Yêu ngang ngửa ghét điên cuồng lang thang Lời thơ hoài vọng hoa lan Lời yêu đoái tưởng hoang mang sơ đầu Bách niên trần thế phù âu Tuyết băng vô tận khởi màu rong rêu...
Phụ bản Anh viết thêm phụ bản
cho một trang sách đời
và lời nói buông lơi
giữa chừng yêu dang dở
Không bàn tay nâng đỡ
khóc với cười bâng quơ
ừ thôi em có nhớ
Mắt ban đầu ngẩn ngơ
Rồi từ cuộc làm thơ
hồn nhiên trang sách giở
Rớt xuống đời bơ vơ...
Nửa Khuya Khuya nay anh thấy em hờn Dạ thưa phụ nữ cây đàn không dây Mưa rơi thẫm tiếng dày dày U mê đàng điếm một ngày lên cơn Thở ra đẫm tiếng dỗi hờn Thở vào đậm nét thua hơn với đời Dạ thưa vô địch biếng lười Huyền Nguyên ngông ngạo tiếng cười ba lơn Mua vui dăm bữa cô đơn Mượn em giấu chút trắng trơn ngậm ngùi Nửa đêm thèm giấc ngủ vùi Trăm năm lầm lạc trôi xuôi lạ lùng...
Dốc Mùa Dốc vắng mùa này gió Hàng thông lạnh buồn ru Người điên thiêm thiếp ngó Hàng tăm tắp sương mù Ngõ chiều hoang Đà Lạt Tiều phu xuống núi rồi Bỡ ngỡ bàn chân bước Phố trong màu quỳ phơi Gió chờn vờn khắp chốn Gái khoe trắng da mềm Đông khoe màu lạnh lẽo Tim theo mùa lên rêu...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2006 11:35:53 bởi huyennguyen >
Mai Mai sẽ chết nghìn thu trong đáy mắt Hồn vu vơ xin trả lại trong đêm Người đã điên trong mộng tưởng êm đềm Lay lắt nến khuya tàn xiêu heo hắt Bấy nhiêu lời đong đếm hết du miên? Suối trầm tư soi rọi nước u phiền Cơn đau cũ bùng lên trong một phút Suốt mọi triền hoang tưởng phủ vây ôm Gọi người đi rũ trút biển dâu tình Chuông chùa vọng từ đâu trong niệm khúc Gióng ngân nga siêu độ bóng phai tàn Ngưỡng a tỳ bỗng tựu đóa xuân lan...
Em Đã Khóc Em đã khóc một mình trên bến cũ Nước vẫn trôi hờ hững éo le chờ Rêu quá xanh vì lẽ quá ngây thơ Tim quá yên vì hóa đá không ngờ Anh có nghe nguồn xưa đau vụn vỡ Em - thuần nhiên mòn mỏi trót vương tơ?
Hẹn. Còn một phút ngàn ngày sau em hỡi Hẹn mây hoang về cài tóc chân trời Hẹn ru tình trên suối mộng chơi vơi Hẹn hoa xưa lại phủ ngập thung đồi Con mắt ngó nhìn nhau trong ảo ảnh Khóc phân ly trong hội lễ tương phùng Giữ đoàn viên hình ảnh giấc mơ chung Uẩn u riêng cạn lời lẽ sao cùng? Còn một phút rồi mai sau em ạ Lửa thiêng tàn ai biết dẫu điêu linh (Phút huy hoàng ai biết dẫu phôi pha?)
Hoài Hương Buồn vạn dặm đi về trong một bữa Chiều sương loang mờ ảo núi pha màu Người khách lữ mắt trầm tư lần lữa Áo long đong bạc phếch gió quê đầu Đèo truông dài đứng trên đỉnh vọng lâu Xin mây trắng chút hương cau vườn cũ Gió mang về sau ngày tháng ngao du Máu hoài hương biết vô vọng cho dù...
Hợp Khúc Nguyên Nhiên
Đêm rằm ra rạch cắm câu
Trăng rụng trúng đầu tới sáng còn u
Ham vui làm biếng đi tu
Thì thôi giữa chợ giả mù sa mưa
Người điên trốn chạy thượng thừa
Trước cơn nguy ngập trăng vừa đầy lên
Thưa rằng không biết không quen
Hội này xin khất lênh đênh cuối cùng
Một phen đã lắm u nùng
Thì thôi em nhé tương phùng bồng lai...
Hợp Khúc Nguyên Nhiên Ngày xưa lượm được trái cau
ngồi mơ cắn chỉ thắm màu đôi môi
lửa trần đã trắng vôi tôi
tình trần cũng bạc lần hồi trầu không
bây giờ người đã theo chồng... (LTN) Mình ai ngồi lại gieo trồng tương tư Bạc màu trắng phếch trang thư Vôi anh không quyện trầu như một lần Một lần trót lỡ miên man Vạn lần chua chát dã tràng hoài công Bến sông mùa cạn nước ròng Bìm bịp nhớ gọi đến nồng cả đêm Dáng ai ngồi lặng bên thềm... (HN)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: