TRANG THƠ HUYENNGUYEN
Xin Xin thỉnh giấc cô miên về chặn sóng(*) Từ khơi xa dặm bão tố mơ màng Người đã khóc với cầu mong duy nhất Trọn một lần hoang rã với long đong Xin em đấy long lanh dòng lệ mát Thơm màu hoa len hương rừng bát ngát Sẽ một ngày nhỏ xuống đá mồ anh Kẻ cuồng du đày đọa kiếp phong hành Xin cỏ lá ngày kia về gặp gỡ Vẫn xanh như chưa từng úa bao giờ Vẫn dại hoang cùng thôn nữ ngây thơ Bày kiệt tác như một lần ngẫu nhĩ Đẩ bây giờ anh viết tiếp muôn khi...
Xoan khô Gối lên mộng ngủ những giấc miên du Em với gió đông về thổn thức tiếng chim lạc mẹ liu chiu ngoài cửa xoan khô
Tim Thêu Mùa Gió mùa đã chớm Em về hiên mưa Hai bàn tay dợm Giọt buồn lưa thưa Lá vàng đuổi chạy Con đường bơ vơ Mắt môi lửa chảy Khát triền sông mơ Sấu già co cụm Phố dài co ro Chút tình nhen nhúm Đổi mùa ra tro Cây đau trụi lá Xuân về thay da Tim em vất vả Đông này thêu hoa...
Bất Ngờ Kể ra cũng lắm bất ngờ Một lần đi lạc bây giờ nguy nan Bất ngờ về giữa trần gian Sátna tựu hội một làn mây bay Này ba vạn sáu ngàn ngày Kia là em nguyệt trẻ hoài muôn năm Người từ đâu đến ghé thăm Biệt ly bất chợt đăm đăm chuông chùa Bất ngờ nắng, bất ngờ mưa Bất ngờ im bặt như chưa nói gì.
Trích đoạn: huyennguyen
Xin
Xin thỉnh giấc cô miên về chặn sóng(*)
Từ khơi xa dặm bão tố mơ màng
Người đã khóc với cầu mong duy nhất
Trọn một lần hoang rã với long đong
Xin em đấy long lanh dòng lệ mát
Thơm màu hoa len hương rừng bát ngát
Sẽ một ngày nhỏ xuống đá mồ anh
Kẻ cuồng du đày đọa kiếp phong hành
Xin cỏ lá ngày kia về gặp gỡ
Vẫn xanh như chưa từng úa bao giờ
Vẫn dại hoang cùng thôn nữ ngây thơ
Bày kiệt tác như một lần ngẫu nhĩ
Để bây giờ anh viết tiếp muôn khi...
Mùa thu chết Mùa thu chết xác vẫn thắm nguyên khi Xin anh đấy đừng động gì đến cả Chỉ hồn em, hồn em giờ tan rã Bụi phong trần...na ná đau trùng lắp. "Anh không giống những người em đã gặp Xin mở lòng đón nhận tình anh" Tình vừa thắm mộng vừa xanh Hà thành gọi anh vui nhanh hồ hải Trả sóng đi...em về lại với mình Xin anh đấy đừng...trách em bướng bĩnh Thu chết rồi..viết tiếp...chỉ lãng linh..! Lệ chẳng còn rơi trên mộ ái tình...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2006 15:46:54 bởi BĂNG NGUYỆT >
Nhớ Quê Nhà Từ lâu đã nhớ quê nhà Dâm bụt ngõ trước trái cà vườn sau Ngõ thời gian rộng phai màu Hiên tạm trú nuôi dưỡng sầu không mối Người đã biết vui gian dối Lại đợi chờ phút hấp hối cho xong? Mua khăn buộc gói long đong Giấy gói lửa ấy đừng hòng êm xuôi Dù cho thấu tận ngậm ngùi Hoài mong quê cũ chôn vùi đành cam Mái tranh lẫn khói chiều lam Người đau một, đất nhớ người đau muôn...
Quên Nhớ Đông U uẩn ừ không chắc chắn Mà ừ chắc chắn là đắng bờ môi Phố đỏ mắt chờ tương hội Chợ đêm đông tìm đâu lối riêng mình Nhói buồn khơi rét mông mênh Anh - mùa đông cũ bắt đền đông nay Đã đành không chắc đau dài Đau thi thoảng vết thương hoài lên cơn Đêm nay phố biết em hờn Phố đỏng đảnh gieo mưa gờn gợn ghen Tình đầu em nhớ đã quên Quên rằng đã nhớ còn nên nói gì?
Hoá Thân Ghì môi siết má nồng nàn Từ trong khắng khít bỗng loang u tình Nửa đêm tiếng gió bên mành Gọi hồn phong lữ về ghềnh thiên nhai Hóa thân điệp mộng đầu thai Rút hương phong nhụy hình hài đầu tiên Rập rờn rắc phấn suốt miền Xuống lên theo nhịp mẹ hiền ru con Khối tình xưa quấn linh hồn Này thể điệu nọ trường tồn mải mê Nhập vai của một thằng hề Đóng trang hí kịch le te gây cười Mua vui thiên hạ bùi ngùi Dã tràng là phận, biếng lười là tim...
Hoàng Hoa Hoàng hoa xuân hẹn phai thì Hương lan vườn cũ nhớ gì ngát dâng Người về gối mỏi bâng khuâng Còn nghe trong gió phù vân mấy lời Bao giờ trùng ngộ em tôi Bên bờ cỏ giữa suối đồi phiêu du?
Khăn Gói Đi Tìm Một hôm khăn gói đi tìm Động Từ Thức giữa một triền chiêm bao Song Thành, Tiểu Ngọc mời vào Hằng Nga, Chức Nữ xin chào anh Hai Vội vàng đại yến triển khai Xướng ca xoang điệu vân hài nghê thương Thân em liễu má em hường Xoè hồng hạnh lộ phi thường cô em Anh Hai ngây dại tèm lem Hai con mắt đá bỗng mềm như hoa Vén mây khai nhãn lệ nhòa Nguồn chơi vơi lạc vỡ òa thụy du Ồ thì ra ngóng mây mù Mộng Ngân Sơn chắp cánh vù bay lên Một hôm thu xếp lênh đênh Trút vào giỏ cỏ bồng bềnh trần gian
Nguyện Khoác Áo Sa Di Khoác áo sa di lên đường viễn xứ Trăng đồi xa buồn lơ lửng bây giờ Đêm quan tái màu tương phùng lữ khách Dặm trần ai mỏi gối trở về thăm Mắt mù đui tự nguyện vẽ trang đời Mộng âm thầm gào với gió đêm khơi Rằng vĩnh biệt từ nay sương phố thị Lập đông này gõ nhịp mõ ăn năn Kêu hồn xuân lai láng bước về gần Trên trắng trời băng tuyết thiết tha ngân Đỉnh non xa tái hiện sắc xanh ngàn Hồn cổ độ tươi như màu rêu phủ Hoa ngõ hạnh ban mai nhà vô chủ Cũng là nhà muôn thuở của u nhiên Của yến oanh ca hát mọi muôn miền Tình trời đất nguồn đào nguyên hoan hỉ Ngày điên cuồng nguyện khoác áo sa di...
Đông Em ru mình giấc ngủ Mùa đông về thênh thang Chim theo bầy trú ngụ Sum vầy bên hiên hoang Em dâng mình khát trọn Mộng tình còn bơ vơ Anh dại cuồng khốn đốn Giữa con đường phân vân Em quay mình bỏ phố Mặc nỗi buồn chưa khô Chiều thị thành lố nhố Hàng me thẫm hồ đồ Em trở về thôn cũ Hồn nhiên tắm trăng ngà Anh biết mình cô lữ Trầm phù buốt xương da.
Người Đi Đèn lên phố nhỏ hai hàng Lệ mù mờ tỏ hồn mang mang về Bàn chân bỏ lạc lời thề Nương vai thành thị quên vè giao duyên Bắt tay xô ngã một miền Cỏ lau xơ xác quanh viền môi xưa Đồng sau gặt gió chuyển mùa Người đi để nắng cay chua trắng màu Đất thành sa mạc mai sau Người đi giữa phố hội nào có quên?
Ru Mình Du Mục Ừ em rất tối Phố theo chiều vào cơn mê Ngừng gieo thêm tội Lời kinh cầu cũng biết đau Vô tình thấy máu bện tim sẫm màu méo mó chui đầu vào rọ ngõ bùn lầy rét mông mênh nếu ngày gãy khúc biết tìm an ủi nơi đâu ru mình du mục đầu thai về với xuân đầu...
Cúc Hoa Và Gió ... Gió không về đồi phong lữ
Còn nương nhờ xác nơi đâu
Em tự biến thành nữ chủ
uy quyền hoa hậu mẫu nghi
Cúc trắng bây giờ ủ rũ
qua ngày nồng đượm sắc thu
Bướm ong chẳng vờn quanh nữa
Gió choàng khắp phố khăn tang
Lang thang là tình của gió
Cúc chờ mong nữa mây ngàn
Ghì chân phương trời hong tóc
Làm nguồn lở dỡ vương mang? ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: