TRANG THƠ HUYENNGUYEN
Nắng xuân xúng xính đỏ bừng Em thơ dại có tin mừng hay chưa?
Những ô cửa màu xanh quệt vào anh nét cọ mùa xuân em xa ngái sau đường bay chim én cửa sổ này nhìn suốt bước mai sau...
Mười Lăm Ngày Trước Tết Mười lăm ngày trước Tết có vần thơ lạc lõng kêu xuân có tường rêu chứng kiến buông tuồng có người ngồi chuốt lại vết thương chờ năm mới mười lăm ngày trước Tết gió hoang chợt ghé về nhà giật mình nhìn gã lê la bên mùa đông lạnh mùi lưu vong cũ nát mười lăm ngày sau xuân sẽ hát một vàng tơ lóng lánh ngấn vô ngân...
Mười lăm ngày trước tết
Tết muộn hay lòng ta đã muộn
Bến mộng xưa chải chuốt gió đãi đằng
Vẫn ủ ấm người một chuỗi ngày im lặng
Ôm mộng quay về, xuân lại đến sau ta
___________________
Lão này hình như vãn khoái lì xì hay sao ý. Lì xì cho lão này. COi như quà gặp người quen. Hê hê.
Không Nguôi Nhìn nhau nắng lóa nghiêng trời Bàn tay em với khơi vơi chút gì Chút gì như lá không mưa Chút gì như đá đã vừa trăm năm Tháng chạp qua nửa mùa rằm Anh qua nửa dốc đăm đăm muốn lùi Đã đành mây gió ngược xuôi Con đường vàng cháy không nguôi dã quỳ
Từ Lâu Từ lâu không viết vần thơ mùa xuân nào Từ lâu mùa xuân chạy trốn hay anh chạy trốn hoặc cả hai tìm nhau không thấy tình nhân lạc mất trăm năm Hôm nay viết như lời chào suồng sã cho mùa chín trái sầu riêng cho mai vàng ba mươi mùa không nở cho niềm đau hổ phách phong băng kết hình chim én báo tin giêng và anh ngồi nhớ những con đường mùa xuân mù sương giọt giọt từ lâu...
Đầu năm
Hoa thược dược chờ ong vờn
ủ rũ
tôi ngồi bên khung cửa sổ
hình như em
còn đâu đó trong xuân...
Đi vào ngõ cụt
Không còn người thân
Tờ xanh khế ước
vàng gót chân trần
Bờ,
đường
lối
tẩy xóa
ngõ về thênh thang
tháng giêng nẩy nụ
hoa vàng
linh lung...
Trầm Ngâm Trầm ngâm trước bóng đêm rằng mùa xuân trước cửa ăn năn lạ lùng cầu bờ môi bắc mông lung nối kẻ lạ nối bùng nhùng trời ơi Trầm ngâm suốt mấy đêm rồi ăn năn vẫn cứ kêu trời không thôi...
.
cầu vầng trăng rụng
đáy sông ngông cuồng
Những Vần Thơ Sót Lại Bừng lên ngọn lửa ảo tưởng cuối cùng những vần thơ sót lại mang màu triêu dương tóc thay mùa nắng phai đường trăng loang ngông cuồng bỏ mặc đa đoan tha nhân thủy nguyệt rụng hàng hàng tơ người điên vốn có nhiều giấc mơ ngọn lửa cuối cùng những vần thơ sót lại... P/s: Cầu bờ môi bắc mông lung, ngông cuồng loang lở vầng trăng sóng trầm...
.
Cầu bờ môi bắc mông lung, ngông cuồng loang lở vầng trăng sóng trầm... rực lên ngọn lửa đằm đằm đáy sông loang loáng trăng rằm đỏ tươi mùa xuân ở cuối chân trời đọng trên đầu sóng dáng người lênh đênh . .
Dở Dang Mùa xuân vần thơ trở gió đêm ướt vội Cam chịu khoác áo lữ hành Phong phanh trước biển đa đoan phận người Bỏ quên lớp lớp tiếng cười Rịt khăn tang cho nỗi nhớ biếng lười khô môi Tầm xuân miên thụy trên đồi Còn dở dang với một đôi mắt nhìn Bốn mùa mắt thức điêu linh Tìm trong hư thực mối tình trót phai...
Cũng Xin Cõng hồn ngây dại lênh đênh Đi qua trầm lạc hớ hênh bốn mùa Tóc người ướt lối thơ xưa Mắt người gom mộng u hoài ngàn năm Chẳng là ngóng đợi đăm đăm Cũng xin một phút con tằm vương tơ Trót qua mưa nắng hững hờ Cũng xin ở lại phụng thờ mùa xuân...
Nghe Tôi còn có thể làm gì ngoài việc ngồi rung những quả chuông gió bên hông nhà gió đưa đẩy lá vàng hình như sắc vàng nẩy đóa tương tư vàng óng chạm vào da thịt tôi đứt khúc lá rồi thì nát mục em rồi như chuông reo những tiếng âm vọng ngân dài gõ trong hồn bỏ ngõ tôi chỉ còn có thể ngồi nghe phong linh rung trong gió...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: