TRANG THƠ HUYENNGUYEN
Bắt... Vội lên em
đời em xanh he hé,
Vội lên em
tiếng em thưa khe khẽ,
Em vội qua đường thắm lúc đương thì
Tay năm ngón mây về hẫng hụt
Tiếc than rằng sao không thấy hôm kia?
Tay năm ngón
tóc mây mờ
bắt, thả
Ríu ran cười hây hẩy má đào tơ
Em vội bước kẻo xuân thì trễ nãi
Vội đi em,
bắt giùm ta với!
Giọt sương buông trên lá đầu ngày
Vội em nhé,
bắt giùm ta với
Nắng đương vừa trên nội cỏ chiều nay.
Đêm Đêm sâu quá
Mà anh không bắt được
Ảo ảnh của phù du
Đượm trong dòng suối nhung đen
Đêm sâu quá,
ánh nến nào leo lét cháy im thinh
Anh đem gói ghém u tình
Vùi trong chút lửa vô hình đêm nay...
Cafe Từng giọt cafe
thánh
thót
rơi
Đuổi nhau nhiễu xuống hồn
rạo rực
Hoà trong sông đêm đen
Thiết tha ước mộng
phiêu bồng
trần gian
Tiễn biệt Ta đi biền biệt từ nay
Phía đường tắt nắng dấu ngày rêu phong
Bao năm lưu lạc long vòng
Giờ đây về ngủ khì trong hoang tàn
Gầm lên hai tiếng dã man
Về trong nguyên uỷ sơ hoang cõi trần
Chẳng thèm đứng lại bần thần
Đôi dòng trong đục tần ngần chừ răng?
Thà rằng tắm suối đêm trăng
Còn hơn ủ ấp ánh đèn phố xa
Nhẹ nhàng ly biệt phù hoa
Thong dong đi ở sơn hà viễn phương
Ta đi tiễn biệt phố phường
Nhân gian ở lại hai đường tồn ly
Tình Hoa Lả lay đôi khóm hoa xinh
Ngọn cành đón gió nghiêng mình đong đưa
Nói bao yêu dấu cho vừa
Khối tình hoa gửi chiều mưa hôm nào
Gió qua muôn vạn luỹ hào
Ngoái trông cổ độ sầu lao đao sầu
Trăm năm muôn kiếp bể dâu
Ngàn năm dâu bể nối sầu vô chung…
Bàn tay chính mình Níu cành thương
trái nhớ rụng rơi
dạo gót chơi vơi
em giờ đi mất
Vầng trăng mất
thì biết đâu ngọt nhạt
vị tinh khôi hơi ấm đôi môi?
Vầng trăng mất
thì biết đâu ngây dại
làn da thơm hơn triệu vạn gối chăn?
Đâu rồi tiếng “ứ” thân quen
Sờ quanh chỉ thấy bàn tay chính mình…
Trách móc Em buông lời trách móc
Cột nỗi giận dữ vào mây
Đất Trời dày giông bão
Dìm ta trong xanh xao
Nỗi nhớ!!
Nguyên Xuân -tặng mùa xuân đầu tiên ấy- Em về quẫy gánh tương tư
Đổ lên bến cũ riêng tư ngọn ngành
Ngàn năm lá vẫn còn xanh
Tình duyên ngậm cỏ kết vành trầm luân
Ngàn năm chớp bể mưa nguồn
Vùng phôi pha đượm mùa xuân nguyên lành
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2005 03:31:21 bởi huyennguyen >
Bài thơ tình viết nửa đêm Bài thơ tình viết nửa đêm
Chia ly ta tặng người em thay quà
Một mai phố thị đành xa
Mong em giữ lấy tình ta đêm này
Tình ta dồn hết đêm nay
Gói trong thơ thẩn một ngày…
nửa đêm…
Trích đoạn: huyennguyen
2) Qua Cầu.
Qua cầu
Em đánh rơi chiếc nón
Thấy thân mình như mây.
Hi Huyennguyen, LTN đã nhận RE của bạn. Nhận được lời của người tri âm như là:
"...khuyến quân khánh tận nhất bôi tửu
tây xuất dương quan vô cố nhân..."
(THƠ VƯƠNG DUY) Mình đã đọc nhanh trang thơ của bạn (còn phải đọc đi đọc lại nhiều nhiều lần).
Ý tứ sâu sắc, kiến-văn uyên-bác mà ngôn-từ lại khéo léo tao nhã... Rất vui được hạnh ngộ (dù chỉ mới trên diễn đàn).
Gửi bạn vài câu gọi là chút tình tri-ngộ buổi sơ-giao.
Ngày đêm sáng tối chia hai
mỗi năm góp nhặt mười hai nỗi-niềm
suốt đời thơ thẩn đi tìm
biết đâu một nửa com tim của mình
LTN
Chiều Sương. Anh lên mù sương xuống mù sương
Chiều thơm mấy giấc Kê Lương rã rời
Em ngoan khóc mộng đổi dời
Ta điên cười ngất với trời mây bay...
Giờ ôm giữ mộng tình lơi lả
Có đủ lệ trần khóc người dưng
Trông lên mây tan cùng nắng nhạt
Chiều sương lồ lộ rũ mơ màng... Gửi LTN!
Những lời Lệ Thường Nhiên khen tặng, Nguyên không dám nhận. Bởi kiến văn là điều gì đó rất đỗi mơ hồ đối với Nguyên, mơ hồ lắm lắm...
Nhưng Nguyên đã biết, cuối cùng hình như cũng có người "thấy" thơ mình, điều đó thật quý cho Nguyên. Còn hơn vạn lời cảm ơn!
Bên trang văn, đã có nói đôi lời. Thứ cho Nguyên xưa nay không thích nói dài.
Thân ái!
Nguyên.
Tửu Nguyệt Trà Đàm Phong là gió cuốn bốn mùa
Vân là mây trắng đã lùa trời xanh
Tửu thì hành ngã lanh quoanh
Nguyệt là trâm gãy đường xanh ngả màu
Trà đêm ước vọng thanh cao
Đàm văn luận cú là đào huyệt sâu......
Trà thơm nhấp một chén rầu
Đàm thi luận tứ dừng làu bàu thôi(*)
Tửu tiên đang dở ngang đầu
Nguyệt in lòng chén đượm màu phong vân
Phong Vân quyện vấn lầu vàng
Vân Phong cổ độ mơ màng... lãng du... (*) Một thiền sư, mỗi khi có ai đến hỏi về ý chỉ Phật Pháp, đều mời khách uống trà, sau đó là im lặng thênh thang. Chưởng quản ( người trông coi mọi việc trong chùa, dưới phương trượng) mới ngạc nhiên mà hỏi sư rằng: " Sao ai đến sư cũng chỉ mời uống trà?". Sư quát: "Chưởng quản!"
Chưởng quản dạ, sư mới nhẹ nhàng bảo, cũng chỉ: "Uống trà đi!"
Thơ văn là cõi mênh mông, bạt ngàn như đồng không, mà hàm chứa mọi cây cỏ tinh hoa. Im lặng bước vào vườn thơ chúng ta sẽ cảm (cảm chứ không phải hiểu) được nhiều hơn là Đàm...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2005 23:38:10 bởi huyennguyen >
Chiêm bao tôi... Tình em như khói bay đường chiều
Tình anh say tựa liêu xiêu lạ thường
Em ngần ngại chữ yêu thương
Anh ngần ngại tỏ lời đường mật môi
Người đi đi mất lâu rồi
Kẻ còn còn mãi ly phôi chẳng rời
Tình tôi giống điệu à ơi
Đong đưa như võng tả tơi...thằng khùng
Tơ lòng tôi buộc em buông
Chiêm bao bờ cỏ chuồn chuồn lặng bay
Bâng khuâng chút mộng di đày
Về ươm cội nhớ thày lay với mình...
Làm Thơ... Bẩm sinh không thích làm thơ
Thế nhưng lại phải loay hoay nặn hoài
Thơ càng nặn lại càng chua.... I' quên mất rồi...
Chờ hôm sau online làm tiếp nhé!
hahhaha...
À, nhớ lại rồi đây:
Thơ càng nặn lại càng chua
Càng làm càng thấy mình chưa thỏa lòng
Sầu khan càng lắc càng đong
Sầu thêm u uất đượm lòng quắt quay
Một hôm nhắm mắt xuôi tay
Thơ là chi giữa tuyền đài âm u???
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2005 00:22:05 bởi huyennguyen >
Tào Ngậm hờn u uất chai lỳ
Chiều không thấy bóng
chiều chi rứa chiều?
Chiều chiều lại khóc chiều chiều
Tương tư ai thổi gió nhiều lối quen
Tiễn người sửa túi nâng khăn
Đi từ thuở ấy lòng hoen mối lòng
Trục trà trục trặc không xong
Dừng ngang chém dứt
liệu lòng
có đau?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: