Chiều về vội vàng chạy trốn cơn mưa...
Một người phụ nữ lớn tuổi đưa tay ra xin đi nhờ. Mình thấy quá trễ nên không kịp thắng xe lại, một phần vì những vụ án nhan nhản trên các báo hàng ngày đập vào mắt mình...mà con đường mình đang đi tối tăm vắng vẻ... Không biết có phải mình đang đem niềm tin ra để bào chữa cho cái hành động vô tâm của mình không nữa. Cảm giác tội lỗi, lo lắng, cô ấy có bị mưa không, có kịp về không,... Nhìn dáng liêu xiêu khắc khổ bỗng thấy nhớ mẹ quá!
Về nhà, lại bằng đó thứ âm thanh quen thuộc, đôi lúc thấy mình nghẹt thở trong cái không khí đông đặc này. Thấy mình cũng có phần nhiều trách nhiệm khi đẩy mọi thứ tồi tệ hơn!
Đã lâu rồi mình quên mất tâm sự cùng đứa cháu gái, quên rồi những bảo ban dạy dỗ nó... Cáu gắt, bực dọc lại càng đẩy nó đi xa, trượt dần... Chẳng biết phải bắt đầu lại từ đâu khi khoảng cách cứ xa dần!
Tụi nhỏ bây giờ cạn nghĩ quá, hzzz.... Còn mình sao mau già vậy chứ, còn lâu mới 30 mà...