Ta Và Cổ Tích
Cà phê kéo thành sợi mỏng
Quấn quanh người làm những vệt đen
Anh chợt nhớ câu chuyện trí khôn và con hổ
Trí khôn lầm lì buộc chặt cả bóng đêm
Những dọc ngang đời anh từng phụt cháy
Cũng phải thôi đành một kiếp riêng mang
Những con trâu cười lăn
Chẳng hy vọng chiếc răng nào phải gãy
Ném nóc nhà cao gọi con chuột tầm xàm
Trí khôn của ta cất tạm lòng em vậy
Day dứt yêu mờ ta vạn tấm màn
Êm ấm lắm, và cũng yêu thương lắm
Nhớ nàng tiên trong quả thị hóa vàng
Ta chỉ là gã phàm phu xới lòng trong đất
Gieo nhân nào cũng gặt quả đa đoan
Bởi một lần chợp mắt làm Từ Thức
Hóa con hổ rồ ừ kệ cháy thành than!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2014 01:20:15 bởi wind.stt >