Truyện ngắn: TANGO XANH
Minh Thùy 20.08.2014 18:33:43 (permalink)
Tango Xanh
 
 Kris len lách qua mấy dãy bàn sát sàn nhảy đem đến chai Champagne, hắn nhón gót xoay một vòng trước mặt Giao và Trinh:
-        Ngắm xem, bộ cánh tớ đẹp không? Mới tậu chiều nay, hàng hiệu Zara.
Sơ-mi màu hồng tro, áo veste màu tím sậm có sợi kim tuyến lóng lánh, túi áo để hở một góc khăn nhỏ, thêm cái cravate nơ ở cổ áo. Giao nheo mắt ra vẻ quan sát chăm chú, tay này điệu đàng hơn đàn bà:
-        Ngó xa xa thì cũng được, chắc tốn bộn tiền, đêm nay dự thi sao mà điệu vậy?
-        Không, diện lấy le với người yêu thôi.
-        Thế em đâu, sao giờ này chưa thấy? Trinh hỏi.
-        Đợi đấy, người yêu tớ khi cần mới xuất hiện.
-        Kỳ bí ghê thế!
Kris cười, rót rượu đầy ly cho Giao với Trinh.
-        Nào, cụng ly. Lát nữa bồ tớ xuất hiện, tụi mình ngồi chung bàn cho vui, lâu lắm mới bắt được hai mợ Annamít để dợt lại tiếng Việt.
Giao cười:
-         Có đuổi chắc cũng không được. Cậu ở đâu ra mà nói tiếng mẹ đẻ tớ giỏi vậy?
-        Đó là chuyện dài nhiều tập, từ từ kể sau. Tớ dân Yankee chính hiệu, tính qua Đức xin tị nạn. Thôi, ra sàn mở màn cái đi, nãy giờ chưa có partner để nhảy đây.
 
Kris đưa tay mời Giao, cô lắc đầu. Trinh dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn, đứng dậy cùng Kris ra sàn nhảy, điệu nhạc Tango Flamenco ấm cúng dồn dập.
Chính gốc dân Mỹ mà Kris không cao lắm, dáng thon thả như phụ nữ, bước nhảy uyển chuyển, dứt khoát, ra vẻ dân nhót có nghề. Sàn nhảy bắt đầu đông người, Giao lùi ghế vào bóng tối, yên lặng lắng nghe dòng nhạc trôi lênh đênh quanh người.
Đêm một mình đến đây, gọi hai ly vang đỏ nhấm nháp, một ly cho mình, một ly cho hình bóng đã khuất xa, Giao thu mình vào góc tối im lặng nghe nhạc, ngắm mọi người khiêu vũ, càng về khuya, điệu nhạc càng thiết tha say đắm.
 
Ban nhạc ở Club Tango Xanh với hai mươi nhạc sĩ chưa thành danh trong giới âm nhạc, nhưng chính là “những trái tim kết tụ từ nốt nhạc„ như Antonio, chủ nhân Club tuyên bố. Bản thân Antonio cũng là tay vĩ cầm tuyệt vời, khách quen ở Club gọi hắn là “Paganini tóc đỏ„.
Huyền thoại từ sàn nhảy kể lại: một đêm Antonio đang say đắm trong tấu khúc Tango Triste, mắt nhắm nghiền say mê kéo đàn, đột nhiên vang lên tiếng nổ! Người khách ngồi gần dàn nhạc sơ xuất làm rơi khẩu súng, viên đạn bật ra, bay sát đầu Antonio, sướt qua vành tai phải, cắm vào tường. Mọi người sững sờ, ban nhạc chết lặng, riêng tiếng đàn violin của Antonio không đứt quãng. Khi dứt tiếng đàn, thấy hơi đau, hắn sờ lên vành tai thấy máu nhỏ giọt, phá ra cười. Antonio rất tự hào với chiến tích đó, đến giờ viên đạn vẫn cắm y nguyên trên tường!
 
Thời trẻ hắn tụ tập với đám bạn nghệ sĩ bụi, chơi đàn dạo ở đường phố kiếm từng bữa ăn, Antonio khởi nghiệp bằng cách chôm đỡ giấy tờ nhà đất của ông nội thế chấp vay tiền ngân hàng mở Club khiêu vũ. Sau khi phất lên khấm khá, hắn tự nguyện nộp tiền lời cho ông nội, ông cụ hết sức hài lòng và tự hào với ông cháu! Tình yêu của Antonio với Tango là bất tận, hắn nói:
-        Xi-nê là nghệ thuật thứ 7, khiêu vũ là nghệ thuật thứ 8, mà Tango là vua của khiêu vũ.
 
Club Tango Xanh hồi mới mở chỉ có 10 bàn quay quanh sàn nhảy hẹp, khách thường là bạn bè, thân hữu với Antonio, giờ mở rộng hơn 50 bàn vẫn không đủ chỗ cho khách. Đến Club cứ tự nhiên quần Jean áo Pull ra sàn nhảy, chẳng cần cravat, váy dài váy ngắn, chủ yếu là khiêu vũ, điệu vũ Tango.
Cái không khí rất bụi, vừa nghệ sĩ vừa cổ điển của Tango Xanh hút hồn Giao từ lần đầu đi lạc vào đây với Daniel. Đêm tuyết rơi, rời buổi Hội hoá trang ở khu trung tâm, hai người lang thang qua khu phố cổ, định tạt vô Club uống ly Cognac cho ấm, thế mà đắm say với nó, gắn bó với nó từ bước đi Tango đầu tiên.
Chính đam mê của Antonio đã khiến Tango Xanh nổi tiếng. Đến mùa Giáng Sinh, Club mở cửa suốt đêm, khách từ các thành phố, từ nước khác kéo đến chơi, chuẩn bị cuộc thi tài với vũ điệu Tango. Antonio vẫn giữ tên Club, không biến thành nhà hàng hay vũ trường đình đám như có người đề nghị. Tầng trên, bình thường là lớp dạy nhảy, mùa đông, Antonio biến thành phòng trọ miễn phí cho khách ba-lô phương xa. Chỉ với cái túi ngủ, đôi giày nhảy, họ đến Tango Xanh như đi bụi.
 
&
 
Trinh tháo đôi giày, gác chân lên chiếc ghế thấp nghỉ mệt đôi chân. Giao cười:
-        Già rồi em ơi, mới múa may vài bài đã kêu đau chân.
-        Lâu không đi giày cao gót nên hơi đau, thử nhảy một tuần xem, tao với mày ai hơn? Hôm nay mày bị ma ám sao mà không ra sàn, ngồi lì một chỗ, lại dở hơi nhớ Daniel?
-        Nói nhảm, chuyện cũ rích còn nhắc lại. Đêm nay đông quá, đám choai choai ở đâu ra lắm thế, nhảy loi choi như vịt.
-        Vịt có nhảy được đâu, ngó xem, Kris đang quay với tên tóc vàng nào đấy, hai tên đàn ông mà nhảy đẹp đôi quá.
-        Giá Kris mặc váy thì xứng đôi hơn, xem hắn xoải chân, ngã người vào tay tóc vàng đẹp chưa? Hai tên nhảy điệu Tango the Roxanne cứ cọ sát vào nhau làm mình phát sốt.
 
Nhạc ngưng, tiếng vỗ tay, huýt sáo…bis bis. Kris kéo chàng tóc vàng đến bàn. Không nói lời nào, tóc vàng cầm ly rượu uống một hơi cạn ly, quệt tay áo lên môi ướt, tự nhiên cười, nụ cười sáng rỡ như mặt trời. Áo sơ-mi lụa trắng hở cổ, quần chẽn đen bó sát, nổi rõ thân hình cân đối đẹp như bức tượng David ở Florence, môi dày quyến rũ. Nét đẹp vừa trẻ thơ vừa trai lơ của hắn chắc đã làm rét mướt nhiều trái tim phụ nữ.
Tay Kris thò xuống gầm bàn, vuốt ve đùi tên tóc vàng, miệng nói cười tự nhiên. Tóc vàng ghé sát mặt, hôn lên môi Kris. Giao với Trinh lừ lừ quay lại nhìn hai tên đàn ông ngớ ra.
-        Giới thiệu với hai mợ, người yêu tớ đây, Leon, nhưng thích gọi là Lion, nhìn nó xem, bộ tướng nó cắn được ai mà đòi làm sư tử chứ?
Leon nói: -  Tao cắn được mày là đủ. Đừng ba hoa nữa, kiếm cái gì ăn đi. Tao đang đói.
Kris mau mắn đứng dậy.
-        Sorry,  mọi người chờ đấy, tớ đi lấy thức ăn, ở đây phải self-service mới mau. Hai mợ có thể nói tiếng Anh với Leon, tiếng Việt nó mù tịt, tiếng Đức chỉ thuộc: Ich liebe dich. (em yêu anh)
Trinh cười:
      -    Nhiêu đó đủ sống rồi, cần gì biết nhiều hơn. Cậu người nước nào?
      -    Dân Hungary, qua Đức ba năm rồi, vẫn lang thang.
-        Làm sao quen với Kris từ Mỹ sang?
-        Định mệnh mà, hai mợ tin số mệnh không? Lúc trước tớ làm việc ở Hotel, có vợ Đức, được giấy tờ tạm trú hai năm, tưởng yên thân. Tên Kris xuất hiện ở Hotel, hai đứa nhìn nhau, hiểu liền. Tớ biết đời mình thế là tiêu!
Giao với Trinh phá ra cười:
-        Tiêu thế quái nào được, có khi thần Amor* xuất hiện mà không biết đấy.
Kris trở lại bàn với mấy dĩa thức ăn và hai chai rượu.
-        Mọi người cười gì thế? Đây, Champage cho hai mợ, còn tụi này phải Whisky mới đã. Uống mừng ngày hạnh ngộ, có lẽ định mệnh run rủi tụi mình gặp nhau.
Trinh nhăn mặt:
-        Cải lương vừa thôi, Leon đang nói tới số mệnh. Chắc tớ với Giao cũng bị số mệnh sai khiến nên mới trôi dạt vô cái club này.
-        Ở Mỹ tớ đã có vợ, lần đi dự hội nghị bên này, thuê phòng ở Hotel thì gặp Leon, hai đứa  “kẹt„ nhau luôn, gỡ hết nổi.
Giao phì cười: - Dẫu có kẹt thì đã sao, sợ gì?
-        Đúng vậy, tớ nói với Leon, thà chịu khổ còn hơn bị lỗ, đời không yêu thì sống làm chi. Gặp Leon, tớ về nhà kiên quyết đòi ly dị, cô vợ khóc lóc thảm thiết quá, rồi phải chấp nhận, vì tớ chỉ làm giấy hôn thú giả để nó được qua Mỹ, chứ có sống với nó ngày nào. Không ngờ nó đổ đốn yêu mình thật mới khốn khổ!
 
Trinh với Giao tròn mắt nhìn Kris, chuyện qua mặt nhà nước ớn lạnh như vậy mà hắn nói khơi khơi, tỉnh như ruồi. Trinh hỏi dò:
-        Ký giấy hôn thú giả để lấy tiền hả, gan thiệt, dám giỡn mặt pháp luật?
Thấy vẻ lo lắng của hai người, Kris khoái trá:
-        Có lấy đồng nào đâu, chẳng qua tớ muốn giúp dì Năm với con gái qua Mỹ. Hồi xưa ba má tớ qua Việtnam làm việc, dì Năm là người giúp việc trong nhà, bồng bế tớ từ lúc 4 tuổi. Vốn liếng tiếng Anh của dì chỉ có yes, no và ok, nên dì toàn nói tiếng Việt với tớ, trẻ con học tiếng rất nhanh, tớ thành thông dịch viên giữa dì Năm với ba má tớ. Sau khi về Mỹ, gia đình vẫn liên lạc với dì Năm vì má tớ vẫn quí mến dì, tánh dì thật thà, nấu ăn rất ngon. Khi nghe dì than thở muốn qua Mỹ, tớ trở lại Viêtnam làm giấy tờ đưa hai mẹ con ra đi.
Trinh nói: - Hiểu rồi, vậy ra cô vợ hờ của Kris hiện nay là con gái dì Năm?
Kris rầu rĩ:
-        Thú thật tớ cũng cần người chăm sóc mẹ, mới hy sinh thân mình đưa mẹ con dì Năm sang Mỹ. Mẹ tớ giờ già yếu, khó tánh. Hai mẹ con khẩu chiến liên miên, bà không hiểu hay đúng ra không chấp nhận mình là “gay„ muốn mình có vợ con như mọi người, tớ phải ra đi sống riêng. Nhiều năm tớ khổ sở chẳng biết sống ra sao, không dám cho mọi người biết. Giờ gặp Leon mới biết mình là ai.
 
Giọng hắn trầm xuống, tha thiết, Leon quay lại nhìn Kris cảm động, mắt hơi ướt, hắn vuốt ve bàn tay Kris trên bàn. Hai tên không nói không rằng, nắm tay lôi nhau đi. Trinh nói:
-        Cá với tao không, sẽ có màn ôm nhau lục sục trong bóng tối.
-        Mackeno, yêu nhau đi trời hôm tối rồi, sá gì giống cái giống đực hả mày.
-        Chắc tụi nó phải chui vào toilette. Xứ Đức coi bộ tân tiến chứ thật sự còn bảo thủ lắm, dù có cả đống công viên FKK*, nhưng họ chưa chấp nhận tụi gay công khai sống với nhau đâu.*
 
Khổ sở vậy ư, khó khăn thế sao? Giao nhớ người chị họ, chị Thư với Hương, một thời gây tai tiếng sóng gió trong trường trung học. Ban đầu là tình chị em, gửi thư tặng ảnh cho nhau, rồi biến hóa sang tình yêu lén lút. Gia đình ngăn cấm, từ khuyên răn đến đánh đập, họ vẫn không rời nhau, đành ép buộc Hương lấy chồng. Đến ngày cưới, chị Thư như điên dại cầm dao xông vào đám cưới rượt đuổi mọi người tán loạn. Chuyện vỡ lỡ, chị thành trò cười cho thiên hạ đàm tiếu, mọi người xa lánh, sợ sệt chị như sợ người bệnh hủi. Chị mang bệnh tâm thần, cười nói lảm nhảm một mình, sống đơn độc như chiếc bóng giữa đời, rồi treo cổ tự tử. Gia đình Hương cũng mau chóng tan vỡ, cô bỏ đi biệt tích.
 
Một ông tóc nâu đến bàn lịch thiệp nói “Darf ich bitten*„ mời Trinh ra sàn nhảy. Còn lại mình Giao, cô thấy dễ chịu hơn, nỗi buồn cứ miên man, những hình bóng cũ chẳng thể nào phai mờ. Daniel giờ ra sao, còn nhớ những ngày êm ấm xưa?  Chia tay Daniel cô gửi email cho anh, lời cuối cùng “Goodbye forever„ không cho Daniel gặp mặt, cô đã có lời thề.
Tấm ảnh cả hai cùng thích, Giao và Daniel bên nhau ở lan can tàu ngắm hoàng hôn trên biển, vẫn để trên bàn, đã biến mất khi chuyện tình hai người vỡ lỡ. Ngày đó, Giao vô tư không hiểu câu ghi chú của Daniel sau tấm ảnh:“một chỗ để yêu thương nhau trong ngày, bao vây bởi bóng tối và thần chết„.
Anh đã ngấm ngầm chịu đựng bao lâu, dấu diếm tình yêu trong bóng tối? Chắc anh phải khổ tâm khi sống trong dối trá với chính mình, với Giao, với mọi người. Daniel cũng từng nói như Kris: “thà đau khổ vì yêu, còn hơn sống không có tình yêu„. Giao không trách anh lừa dối mình, mà lỗi tại ai?
 
Khi người đàn bà tóc nâu đỏ, ăn mặc sang trọng, xuất hiện ngay văn phòng du lịch nơi Giao làm việc, tự nhận “tôi là vợ của Daniel„ Giao choáng váng như vừa bị ai đập mạnh một cú vào đầu.
Dí con dao sắc nhọn vào lưng Giao,  bà ta ra lệnh cô đi cùng bà ta lên tận sân thượng của cao ốc thương mại. Với đôi giày cao gót, bà ta bất ngờ leo ra khỏi lan can, đứng chênh vênh trên gờ tường, hai tay vịn hờ vào thanh sắt, cay đắng nói:
-        Ba năm nay tôi bị dày vò khốn khổ vì không muốn mất Daniel, tôi vẫn yêu anh ấy, đó là nỗi đau cho tôi. Tôi muốn để chính anh ấy tự lựa chọn giải quyết. Daniel nói với tôi, anh ấy cần thời gian thu xếp chuyện tình ổn thoả, và tôi đã chờ, chờ mãi. Sau cùng tôi hiểu Daniel không đủ can đảm dứt khoát. Tôi không oán trách gì cô, nhưng sức chịu đựng của tôi có hạn. Hôm nay gặp cô, tôi chỉ muốn cô trả lời cho tôi biết lần cuối: cô sẽ dứt khoát vĩnh viễn chia tay với Daniel, hoặc là cô vẫn yêu, vẫn kiên quyết sống với Daniel, thì tôi sẽ buông tay, nhảy xuống tại đây, ngay trước mắt cô, để từ nay cô với Daniel tự do sống trọn vẹn bên nhau.
 
Giao ngã quị ngay đó, dàn dụa nước mắt, van xin bà ta đừng nhảy xuống, thề nguyền rằng tự mình sẽ xa rời Daniel, xa mãi mãi. Nếu không giữ đúng lời thề, thì người nhảy xuống từ cao ốc đó là Giao chứ không phải bà ta.
Lời thề độc đó đã giúp bà ta sống bình yên bên Daniel. Bà ta đã chiến thắng, dành lại được Daniel, nhưng có dành được trái tim anh không?
Giao buộc lòng rời bỏ thành phố, cắt đứt công việc, tìm đến nơi khác sinh sống, âm thầm lặng lẽ. Đời đưa đẩy kỳ lạ Giao lại dạt về thành phố này, Daniel chắc không bao giờ ngờ cô trở lại Club Tango Xanh, nơi hai người từng ghé qua một đêm mùa đông. Hay tận đáy lòng Giao vẫn chưa quên hình bóng cũ, và vô thức đã đẩy cô về đây. Để những đêm về sáng, khi rời Tango Xanh, một mình qua phố vắng, nghe như tiếng hát ai sâu lắng trong đêm:“Không còn ai đường về ôi quá dài những đêm xa người…Chén rượu cay một đời ta uống cạn, đời người như gió qua… „*
 
&
 
Gần bốn giờ sáng, Tango Xanh vơi bớt khách, vài cặp dìu nhau ở sàn nhảy dưới ánh đèn xanh lơ. Đêm nay Antonio khá hài lòng, khách đến Club quá đông mà cuộc thi khiêu vũ vẫn trật tự, không xáo động. Từ dàn nhạc Antonio lướt mắt qua số khách rải rác ở các bàn, cúi chào mọi người, nâng cây đàn violon lên vai, mắt nhắm lại, bắt đầu bài Tango Triste quen thuộc. Ban nhạc đã ngưng chơi, chỉ có tiếng dương cầm nhè nhẹ dạo theo.
Đây là những phút giây xuất thần của Antonio, hắn chỉ chơi lúc hưng phấn, không ai mời được hắn chơi đàn khi hắn chưa hứng. Khách chịu khó nán lại Club muộn màng sẽ biết tài nghệ của “Paganini tóc đỏ „. Vài nhạc trưởng của dàn nhạc nổi tiếng đã tìm đến mời Antonio tham gia, nhưng hắn kiên quyết từ chối. Hắn nói: “Nghệ thuật gắn liền với tự do, không tự do thì nghệ thuật mất linh hồn.„ Antonio không chịu đựng nổi sự ràng buộc với bất cứ kỷ luật, nguyên tắc nào.
 
Giao ngã đầu ra thành ghế, nhắm mắt thả hồn vào biển nhạc. Cô yêu cái không khí thưa vắng, đượm vẻ mệt mỏi, cô liêu của sân khấu khi vãn tuồng cũng như sàn nhảy lúc tàn đêm. Ở đó như mênh mang nỗi sầu thương đời nghệ sĩ khi về chiều, tàn héo, cô đơn trong quên lãng của cuộc đời.
 
Leon và Kris đưa nhau trở lại bàn. Khuôn mặt hai người hồng lên rạng rỡ sự thỏa mãn. Leon đưa tờ giấy vàng cho Giao và Trinh, đó là giấy Duldung*, giấy báo tử cho dân tị nạn.
-        Giấy tạm trú của tớ còn hơn tháng nữa thôi, đang tị nạn ở Tango Xanh đây. Antonio thông cảm, nói tớ cứ ở đây đến chừng nào cũng được.
Đang rầu rầu, hắn đổi giọng cười tỉnh:
-         Có lần cô vợ Đức nói đi thăm mẹ cả tuần, tớ đưa Kris về nhà, hai đứa đang du dương bên nhau ở sofa, bất thần nó trở về bắt gặp, nổi cơn sỉ vả khiếp quá, còn nghi ngờ tớ mắc bệnh HIV, nó ném hết quần áo đồ đạc của tớ ra đường, đến Sở ngoại kiều khai báo rồi ly dị. Chả sao, thà nó đuổi mình còn hơn mình phụ nó, phải đi xưng tội với cha cố! Giờ tớ cầm Duldung, sắp ca bài về mái nhà xưa….
Trinh nói:
-        Bình tĩnh nào, cố nghĩ xem có cách nào xin gia hạn tạm thời được không.
Kris nhìn Giao, Trinh với ánh mắt cảm ơn:
-        Sắp đi tàu suốt mà nó tỉnh bơ làm tớ lên ruột, phải bỏ việc chạy sang đây, sợ nó dại dột bị bà Đức nào dụ dỗ nữa thêm rối beng. Quanh nó lúc nào chả có hàng tá mợ Đức già trẻ theo đuôi. Bỏ việc hoài nên giờ tớ bị công ty đuổi luôn.
Trinh thở ra:
-        Ôi, yêu chi cho rắc rối cuộc đời, xem hai chị đây, một đứa bỏ chồng, một đứa bỏ người yêu, vẫn sống phây phây.
Kris ngắm hai người tò mò:
-        Hai mợ có phải lesbian không, trông đẹp đôi lắm, tớ ủng hộ đấy.
Giao cười:
-        Giá nó yêu mình thì đỡ quá, đằng này nó cứ lên lớp, sỉ vả mình. Trinh này, sao tao thấy Leon giống ai đó, mày nhớ ra không?
-        Ừ, tao cũng mang máng đã gặp người từa tựa Leon, nhưng chả nghĩ ra ai…
 
Leon duỗi hai chân dài, ngồi dựa ngửa nhìn mọi người, chán, hắn kéo Trinh ra sàn cùng đi bài Tango Nửa đêm. Họ nhảy rất ăn ý, Leon ngẫu hứng thêm những bước xoay, bước tréo chân thật đẹp. Kris nhìn theo, thở dài, nốc một hơi cạn ly rượu, đập mạnh ly xuống bàn, rầu rĩ nói:
-        Leon có năng khiếu mà không có đất dụng võ. Tớ nghĩ hoài không biết làm sao đưa nó qua Mỹ, cái Pass Hungary của nó đố mà vào được xứ Mỹ. Giá có phép màu biến nó nhỏ lại như gấu nhồi bông, cho vào va-li mang đi thì tiện quá. Tớ kẹt với tên này thật rồi, không lẽ giờ phải qua đây xin tị nạn như nó.
Giao cười:
-        Dân Yankee mắc mớ chính chị chính em gì đâu mà đòi tị nạn, ráng tìm được việc làm ở đây thì qua đây sống bên nhau. Kris là chuyên viên IT chắc tìm việc không khó. Hỏi thật nhé, giả như cậu đưa Leon qua Mỹ, tài năng nó bộc phát, biết đâu nó nổi danh có bồ khác rồi cho cậu rơi?
-        Sá gì chuyện đó, tớ chấp nhận, miễn sao được sống bên nhau, còn về sau nếu chỉ là cái bóng mờ bên nó, thì chắc tại số mệnh. Tớ chẳng bao giờ hối tiếc.
-        Biết đâu Leon xem cậu như cái cầu bắc đường cho nó qua Mỹ, rồi có lúc cậu phải đập đầu vào tường mà rên: anh đã lầm đưa em qua đây…
-        Không lẽ Leon lại tồi tệ như vậy? Tình yêu đều có cho và nhận. Mà sao cậu lại đa nghi thế, nếu đa nghi thì yêu làm quái gì?
Giao ôm chầm lấy Kris: -  Cậu thật đáng yêu! Tớ hỏi thử mà.
Cô chợt kêu lên:
-        Nhớ ra rồi, tên sinh viên tóc vàng ở Đại học Trier, hồi đó Trinh làm việc ở Trier, tớ đến chơi, gặp hắn đang làm người mẫu cho giới họa sĩ. Tóc hắn ngắn, hơi quăn, giống Leon lắm.
Kris nhăn nhó: -  Đã lâu chưa? Như chuyện đời xửa đời xưa thì kể làm gì.
Trinh nói:
-        Mới có hai năm, chắc hắn còn học ở đó. Nó khá nổi tiếng ở Trier, ráng tìm sẽ ra. Hôm nào tụi mình đi Trier chơi, tìm nó luôn.
Leon vừa về bàn, ngơ ngác:-  Để làm gì, không lẽ tớ phải kết hôn với tên đó, còn Kris bỏ sọt rác?
Giao nhìn Trinh nháy mắt cười bí mật: -  Rồi sẽ biết, dám chơi thì dám chịu!
 
&
 
Phi trường Frankfurt đúng ngày đầu năm mới nhộn nhịp hơn ngày thường, khách du lịch xếp hàng dài chờ đợi check-in. Trinh với Giao đi lại giữa dòng người chen chúc, chờ đợi cả giờ vẫn chưa thấy mặt Kris và Leon. Giao hơi lo lắng:
-        Thế quái nào mà tụi nó chưa đến, hay sợ quá lại xun vòi rồi.
Trinh nói: - Kris liều mạng lắm, nó dám đùa với tử thần, không bỏ cuộc đâu.
-        Tao hơi ngán, chơi dao có ngày đứt tay, đừng đùa với luật pháp nhe.
-        Tình yêu tụi nó đã tới đường cùng, đành chơi nước liều, nhứt chín nhì bù.
-        Kris hứa là nếu bị vỡ lỡ thì nó sẽ nhận hết trách nhiệm, không khai báo ai, tin được không ?
-        Tin chứ, tao tin nó có bản lĩnh dám chơi dám chịu nên mới giúp nó.
 
Bất ngờ hai cái bong bóng màu to tướng từ đâu đẩy vào mặt Giao, Trinh. Kris với Leon đứng trước mặt cười toe. Leon đưa gói quà to cho Trinh.
-        Tụi này đến hơi trễ vì phải tìm quà tặng hai mợ đây.
Trinh hơi gắt: -  Quà cáp làm gì, hai cậu làm tụi tớ lên ruột. Mọi việc ổn chứ?
Kris cười:
-        Tất nhiên, mọi chuyện sẽ êm đẹp, đừng “no nắng„ quá, nhan sắc tàn phai đi!
Giao thì thào: -  Nói thật, tối qua tớ không ngủ được chút nào đấy.
Kris cầm bàn tay Giao, cảm động:
-        Bọn tớ sẽ không bao giờ quên ơn hai mợ, nhất định phải qua Montreal thăm tụi này, để tớ chi trả vé máy bay cho.
Trinh hỏi:
-        Sao lại thay đổi chiến thuật làm tụi này thót tim, dự tính đi Mỹ sao giờ chót lại bất ngờ đổi máy bay Air Canada đến Montreal?
Leon hất hàm về phía Kris:
-        Hỏi nó, chiến lược chiến thuật gì đều từ nó mà ra, tớ chỉ chấp hành, giao sinh mệnh cho nó.
Kris cười:
-        Top secret, phải bí mật tới phút cuối, rủi hai mợ nổi hứng đi báo cảnh sát Đức thì tàn đời em. Thật ra tớ đã chuẩn bị, đã tìm việc làm, thuê nhà ở Montreal. Tớ quyết định bỏ việc bên Mỹ, qua Canada sinh sống vì luật pháp bên đó thoáng hơn, chắc sẽ có đạo luật chấp thuận cho giới đồng tính sống với nhau, thuận tiện cho tớ với Leon. Nếu có giấy hôn thú thì Leon được phép ở lại Canada với tớ, không “no nắng„ gì nữa.
Trinh tròn xoe mắt:
-        Tính toán hay đấy, tớ cũng nghe tin Canada là nước đầu tiên sẽ có luật cho giới đồng tính.
Giao chưa thôi lo lắng:
-        Vấn đề trước mắt là làm sao cho Leon nhập cảnh được vào Canada, còn giấy hôn thú phải chờ luật ra. Gian nan nhất là cửa ải nhập cảnh đó. Leon đâu?
 
Đứng gần quầy check-in, Leon đang nhai chewing-gum tỉnh như ruồi, cặp mắt xanh biếc bâng quơ ngắm mọi người. Mái tóc dài đã biến mất, thay vào đó là bộ tóc ngắn, hơi xoăn như tấm ảnh trong Passport. Ai lo lắng mặc ai, hắn cứ phơi phới hồn nhiên, quần Jean, áo Pull dài tay, laptop đeo vai, như anh em sinh đôi với chàng sinh viên ở Trier. Kris nói:
-         Mấy hôm nay phải bắt hắn học nhiều câu tiếng Đức, để ra phi trường nhỡ người kiểm tra Passport hỏi linh tinh, hắn chỉ nằm lòng mỗi câu “ich liebe dich„ thì bể mánh hết.
Trinh nảy thêm ý kiến:
-        Hay cho Leon đeo thêm cặp kính trắng ra vẻ trí thức, bộ dạng hắn phất phơ tài tử quá cứ như Leonardo DiCaprio, sợ bể chuyện hết. Lúc trước cậu làm nghề gì hở Leon?
-        Ở bên nhà tớ là huấn luyện viên thể dục dụng cụ. Qua Canada nếu không tìm ra việc làm, tớ sẽ đổi đời, làm movie-star hay supermodel, lấy tên là Leonardo DiMercedes, nghe được không?
Kris nổi cáu:
-        Đừng đùa nữa, con khỉ, tao đang lên ruột đây. Tớ phải chọn Air Canada bay trực chỉ qua Montreal chứ máy bay khác phải đổi phi trường, lại kiểm tra Passport, tớ dám bị đứng tim. Thôi tụi này đi đây.
Giao ôm lấy Kris, mắt rưng rưng:
-        Đi bình yên nhé, thế nào cũng hạ cánh an toàn.
Bốn người lần lượt ôm nhau, hôn lên má nhau, giã biệt. Kris dặn dò lần cuối:
-        Qua khâu kiểm tra của cảnh sát phi trường, trình Passport, nếu êm xuôi thì khi máy bay cất cánh, sẽ nhắn SMS báo tin vui. Quá giờ bay nếu không thấy tin nhắn thì kể như không êm, hai mợ  biến trước cho an toàn. Mọi việc để tớ xử trí.
Trinh nhắc thêm:
-        OK, tới phi trường Montreal, nhập cảnh xong, cũng gửi email cho biết tin ngay.
 
Giao với Trinh bùi ngùi nhìn hai người biến vào dòng người. Hành lý cả hai nhẹ tênh, chỉ có hai túi đeo vai mà như đè nặng trái tim Giao, cô thì thầm nguyện cầu cho cả hai. Trinh nói nhỏ:
-        Yên tâm, tao tin tụi nó đi trót lọt, giờ tụi mình lo việc bay sang đó đem cái Passport mượn đỡ về trả lại cho tên sinh viên ở Trier là xong. Tụi mình ở giữa làm từ thiện, Kris với Leon được tình, tên sinh viên ở Trier được mớ tiền, vui như tết. Leon vô lo, tội cho Kris phải bôn ba lận đận.
-        Chứ bộ mày tưởng yêu sướng lắm hả, tao đã qua cầu, giờ nghĩ lại ớn lạnh. Từ nay tao quyết chí sống mình ên suốt đời.
 Trinh làm bộ ngạc nhiên:
-        Tao tưởng mày khoái tìm thú đau thương lắm kia mờ…“một chỗ để yêu thương nhau trong ngày, bao vây bởi bóng tối và thần chết „…
-        Đồ xỏ lá, sao mày biết kia chứ.
-        Làm như bí mật lắm, tấm ảnh có câu đó mày dấu sau kẹt tủ chứ đâu. Bọn đàn ông bội bạc lắm, chắc gì Daniel còn tưởng nhớ tới mày, nếu nhớ thì hắn đã đi tìm. Đốt tấm ảnh đi, em khờ ơi!
-        Tao cũng cố quên, hình như dĩ vãng đó thành sẹo, chỉ mờ đi mà không mất !
-        Khó gì, mày cứ dí tia Laser vào, sẹo gì chả biến mất. Mất hay không là do mình.
 
Hai người đi lên tầng cao nhất, vào quán cafe, chọn ghế sát bên cửa kính, ngó ra phi đạo chờ máy bay. Chờ mãi….Thông báo từ loa ở phi trường vang ra: các chuyến bay phải cất cánh trễ vì thời tiết xấu. Hai người lo sợ nhìn nhau, Trinh nói: - Điềm xấu. Chắc cháy vở, nguy rồi. Thôi tụi mình về đi!
Cả hai đi xuống thang máy, ra đến bãi đậu xe. Xe vừa rồ máy, cái Handy của Giao chợt rung lên, tiếng nói rộn ràng của Kris:
-        Hello, hai mợ ơi, bọn tớ đang ngồi trên máy bay. Cất cánh rồi, chào nhé. Hôn thắm thiết. Hẹn gặp lại ở Montreal, nhớ đấy em yêu!
Trinh cười: - Đồ khỉ gió đáng yêu.
 
Giao ngước nhìn bầu trời đầy mây âm u, chẳng thấy máy bay nào, mưa hắt vào mặt cô, mắt cô nhòa đi.
 
 Minh Thùy (Germany)
 
 Ghi chú:
*Thần Amor: thần tình yêu ở Hy lạp
*FKK: nơi công viên hay bãi biển được phép không mặc quần áo.
*Vào thập niên 90, ở Đức vẫn còn thành kiến khắt khe với người đồng tính.
*Lời bài hát Phôi pha, nhạc Trịnh công Sơn.
*Darf ich bitten: xin phép mời cô (bạn) ra sàn nhảy
* Giấy Duldung: giấy tạm trú ngắn hạn, sắp trục xuất.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9