Truyện ngắn Bùi Văn Thanh
NỤ CƯỜI GƯỢNG
Hiên là cô gái hiền lành, nết na, thùy mỵ, con một gia đình thuần nông, chất phác. Hồi nhỏ, khi đang ngồi trên ghế nhà trường phổ thông, Hiên học hành chăm chỉ, thành tích học tập năm nào cũng rất cao, là một cô gái có ngoại hình khá, lại năng nổ, tích cực tham gia các phong trào của trường, của lớp. Trời phú cho Hiên da trắng, má hồng, mái tóc dài đen mượt, khuôn mặt trái xoan… nên sớm lọt vào mắt bao bạn bè trang lứa cùng lớp, cùng trường, các thầy cô giáo ai cũng quí mến Hiên. Tiếng lành đồn xa, làng trên xã dưới biết bao chàng trai, luôn để mắt đến Hiên. Bạn học cùng làng là lớp trưởng, lại cùng nhóm học sinh giỏi toán với Hiên, cũng có nhiều người đã ghen tỵ Trường với Hiên. Sau khi học hết cấp 3, gia đình thuộc diện khó khăn về kinh tế, nên Hiên phải ở nhà giúp đỡ bố mẹ. Từ khi nghỉ học nhà Hiên đêm nào cũng đông khách vào ra. Thời gian thấm thoắt trôi qua, trong sự đổi thay muôn màu của cuộc sống, cuối cùng Hiên cũng đã lựa chọn cho mình một bến đỗ khá lý tưởng, nhiều người nuối tiếc khi không được Hiên nhận lời cầu hôn, dù bố mẹ, anh em không đồng ý cho Hiên lấy Đức, nhưng Hiên đã lựa chọn, đành lòng bố mẹ phải chiều theo ý con. Về nhà chồng ở làng bên, hai nhà cũng xa cách nhau hơn 10 km. Hiên được bố mẹ chồng, anh em nhà chồng quí mến, tạo điều kiện tốt nhất cho vợ chồng Hiên sớm có cuộc sống ổn định, họ có cô con dâu hiếu thảo như Hiên, thật quí hơn bắt được cục vàng. Đức hơn Hiên mười tuổi, là một người điểm trai, khỏe mạnh, con nhà giàu có nhất vùng, là người từng trải, va chạm nhiều trong cuộc sống, nhất là trong tình yêu đã có nhiều cô gái xin được chết dưới tay Đức. Hiên cũng lấy làm hãnh diện cùng bạn bè. Hạnh phúc ngập tràn của đôi vợ chồng trẻ, sau 6 năm chung sống, lần lượt hai đứa con trai chào đời, bạn bè, anh em bố mẹ rất vui và mừng cho Hiên, ngôi nhà 2 tầng khang trang được bố mẹ chồng xây dựng cho, mọi đồ đạc, từ nhỏ đến lớn đều được mẹ chồng mua sắm không thiếu một thừ gì. Hiên tự hào ra mặt. Trước khi đến với Hiên, Đức đã có vài ba người con gái khác, với ngoại hình cao ráo, ga lăng, giọng nói dẻo quẹo như rót mật vào tai, Đức dễ dàng tiếp cận các cô gái đẹp mà Đức muốn, cô gái nào gặp Đức đều khó lòng cưỡng lại được, mặc dù trình độ văn hóa chỉ lớp 4 trường làng, song Đức học được rất nhiều ở trường đời, sau những năm giao du chí tử cùng Bắc tới Nam. Đức chiếm được Hiên hồi đó là do Hiên vừa học xong phổ thông, con nhà nghèo, chưa được đi ra tiếp xúc nhiều ngoài xã hội, bạn bè của Hiên khi đối mặt với Đức họ lần lượt tự rút lui, trong đó có Trường cậu lớp trưởng gần nhà. Bỏ qua mọi lời khuyên bảo của bố mẹ và anh em, Hiên quyết định làm đám cưới cùng Đức. Trong cuộc sống thường ngày đều có những lát cắt hố sâu, những cung bậc thăng trầm nhất định. Đức chồng Hiên thường dở thói vũ phu vô cớ, Hiên cắn răng chịu đựng cũng chỉ vì hai đứa con, Hiên cố níu giữ lấy hạnh phúc gia đình trong đau khổ, nhưng càng núi kéo lại thấy càng cách xa hơn. Đức là người chồng đã không biết yêu thương vợ con, lại còn thường xuyên hành hạ Hiên, Từ những câu nói đùa, những lời nói bâng quơ mà mọi người trêu chọc Đức, tưởng chừng vô sự, nhưng không ngờ đó chính là cái cớ để bệnh ghen trong con người Đức trỗi dậy. Đức đánh đập Hiên, xỉ vả đủ kiểu, cả thể xác lần tinh thần, tình cảm vợ chồng ngày một tồi tệ, không làm sao hàn gắn được, nhất là những hôm Đức đi chơi về khuya, miệng sặc sụa mùi bia rượu, Đức như một con thú hoang hung dữ, nhiều khi Hiên định kết liễu đời mình cho xong một cuộc đời bất hạnh, nhưng vì Hiên lại muốn giữa gìn hạnh phúc gia đình nhỏ bé của mình đã dày công gây dựng, nên không thể nào làm được điều đó. Hình ảnh 2 đứa con trai kháu khỉnh luôn hiện lên trước mắt Hiên, nên lại thôi. Hiên kiên nhẫn chịu đựng và hy vọng có một ngày nào đó Đức thay đổi tâm tính, suy nghĩ lại, hiểu và yêu thương mình như xưa. Với bản chất háo sắc, trăng hoa và có khiếu tán gái, mặc dù Đức đã có vợ và hai cậu con trai song vẫn có nhiều cô gái nhẹ dạ đã trao thân gửi phận cho Đức, Đức khoác lên mình một vỏ bọc kỹ lưỡng nên Hiên không mảy may hay biết. Nếu như người bạn thân của Hiên không kể lại, thì sự thật Đức đã có con với người khác, điều mà có thể Hiên không bao giờ biết được. Đức rất hiếu thắng, lại cục tính, kiêu căng và gia trưởng, nên Đức không nghe bất cứ một lời góp ý nào, của ai, Đức bảo thủ luôn cho mình là đúng, sau nhiều đêm trăn trở, Hiên thẳng thắn tâm sự cùng Đức, nhưng đều thất vọng, Đức đã không nghe lời Hiên mà còn nổi nóng hành hạ Hiên dã man hơn, những lúc đó Hiên tưởng chừng như mình đang rơi vào một vực thẳm vô hình không lối thoát, Hiên sống trong tuyệt vọng. và quyết định chia tay. Rời khỏi nhà chồng với 2 bàn tay trắng, kể cả khi ra tòa, mặc dù đã được toan tuyên Hiên có quyền nuôi đứa con trai nhỏ 2 tuổi, nhưng gia đình nhà chồng đã dùng mọi thủ đoạn không cho Hiên đón con đi theo, nhà cửa tài sản trong gia đình Hiên không được chia bất cứ một thứ gì, khi kê biên tài sản thì giấy tờ toàn đứng tên cha mẹ chồng. Bước chân ra đi mà lòng nặng trĩu đắng cay, tủi nhục và đầy thù hận. Hiên lang thang hết nơi này đến nơi khác tìm kiếm việc làm, không dám về nhà cha mẹ đẻ, bao đêm trường đứng trên cầu nhìn xuống dòng sông Công nước cuồn cuộn chảy, Hiên đã định nhảy xuống đó để tự kết thúc cuộc đời, tự giải thoát mình song vẫn không sao làm được. Sau những lần đó Hiên lại hy vọng đến một ngày nào những đứa con của Hiên lớn lên chúng hiểu được nỗi niềm của mẹ nó và tìm về với Hiên, Hiên tưởng tượng ra cuộc sống có mẹ có con vui biết chừng nào, Hiên được tự tay chăm sóc con mình lúc ốm đau, và được các con yêu thương chăm sóc mình những lúc tuổi già, sức yếu, được các con chăm sóc chu đáo. Lên thành phố tìm việc làm, cũng may cho Hiên ngay từ buổi đầu đã gặp được một gia đình trí thức ở thành phố Thái Nguyên tốt bụng, thương người. Sau khi biết sự thật về chuyện gia đình của Hiên họ đã động viên an ủi, giúp đỡ Hiên rất nhiều, dần dần Hiên cũng đã bắt nhịp với cuộc sống và tiếp tục nuôi hy vọng một ngày nào đó mẹ con Hiên sẽ được đoàn tụ. Đã hơm 10 năm trôi qua Hiên không dám về nhà, cũng không một lần trở lại nhà chồng thăm con. Hiên không dám bước đi một lần nữa, mặc dù gia đình nơi Hiên ở đã tìm giới thiệu cho Hiên những người tử tế, để Hiên xây dựng lại cuộc sống gia đình, nhưng Hiên chỉ biết nói lời cảm ơn mà thôi, Hiên đã nếm trải cuộc sống quá cay nghiệt, phũ phàng, trái tim Hiên đã đóng băng vĩnh viễn. Một hôm, đang nhặt rau ở sân nhà, bất ngờ đứa con trai út tìm tới gặp, sau tiếng gọi mẹ ơi, Hiên giật mình quay lại và nhận ra ngay đó là đứa con trai của mình, Hiên chạy lại dang hai tay ôm chặt con vào lòng, nước mắt giàn dụa, Hiên vừa khóc vừa vỗ về âu yếm con, hạnh phúc vỡ òa trong sung sướng, Hiên cảm ơn thượng đế đã đem lại cho Hiên tất cả, cái giây phút mà Hiên đã phải chờ đợi trong suốt mười hai năm qua, tiếng gọi mẹ ơi mà Hiên nghĩ có lẽ chẳng bao giờ được nghe nữa, nhưng hôm nay đã trở thành sự thực, ôm con vào lòng rồi mà Hiên cứ ngỡ mình đang mơ. Lát sau đứa con gỡ tay Hiên ra và nói, Mẹ ơi! Mẹ thương con thì mẹ hãy cứu con đi, mẹ cho con tiền nhé. Con cần bao nhiêu tiền? Một cây thôi mẹ ạ. Con làm gì mà cần nhiều tiền vậy? Con trả tiền chơi Gamme Hiên không tin nổi vào tai mình, đầu óc quay cuồng, choáng váng Hiên vội vàng buông con ra, đi vào nhà và đóng sầm cửa lại, chiếc mũ vải trên đầu đứa con rơi xuống đất lộ rõ bộ tóc 7 màu, trên khuôn mặt hốc hác đứng co ro ngoài cửa, độ vài tiếng sau Hiên thấy một thanh niên khác đến chỗ con mình, hai đứa nói chuyện gì dó, qua khe cửa tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho Hiên nhận ra đó là 2 anh em, khôn mặt giống Đức như đúc, chỉ khác ở 2 cánh tay trần chạm trổ những hình thù kỳ quái đến ghê sợ. Hiên đứng nhìn 2 đứa con trai sau một khe cửa hẹp ,cách con chừng nửa bước sao mà thấy xa vời vợi, rồi Hiên như chết lặng đi. Đã ngoài 45 tuổi, trải qua bao sóng gió cuộc đời nhưng Hiên vẫn giữ được nét duyên ngầm của thời con gái. Tình cờ Trường nhận ra Hiên trong buổi khai giảng lớp Bồi dưỡng viết văn Nguyên Du khóa 8 năm 2014 tại Hà Nội. Sau hơn 25 năm xa cách, Hiên cũng đã kịp nhận ra Trường chàng lớp trưởng giỏi toán ngày nào, nên có ý lảng tránh. Cuối buổi khai giảng Trường chủ động gặp Hiên tâm sự. Lâu quá rồi anh không biết tin gì về em, cuộc sống của em hiện giờ ra sao, Đức có khỏe không? chắc lên chức ông bà rồi chứ. Ta nói chuyện khác đi anh. Trường nhận thấy trong ánh mắt sâu thẳm của Hiên có điều gì đó bất ổn. Em làm thơ lâu chưa? Từ lúc chúng em chia tay nhau anh ạ. Còn anh vẫn khỏe chứ gia đình sinh sống ở đâu? Em thấy đấy, khỏe hơn trước nữa là khác, và vẫn một mình sống ở Sài Gòn. Anh đã đọc thơ em viết, hay lắm đó. Đúng là thất tình có khác, anh không ngờ người giỏi toán như em mà nay làm thơ hay thật. Bắt gặp nụ cười gượng trên môi Hiên. Lòng Trường nhói đau. 20 tháng 8 năm 2014
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: