30 Tết, vẫn còn trong nơi làm việc thật là nôn nao. Vừa tan ca, tôi cùng người bạn chạy ra bến xe ngay.
Khởi hành lúc 13h30. Đi đến đâu cũng thấy cái không khí đầm ấm. Nhà nhà nhộn nhịp dọn dẹp lần cuối để chuẩn bị đón giao thừa. Cô nàng ngồi ghế kế bên tôi cũng chẳng chịu yên, cứ luyến thoắng với cái smartphone gọi chúc Tết bạn bè. Không biết tại máy lạnh trên xe hay tại tôi mong về nhà mà tay chân cứ run cả lên. Chạy trên đường cao tốc nhưng tôi vẫn kịp ngắm cảnh quê hương. Thật đẹp, ngày xuân thật đẹp. Dù xa quê không bao lâu nhưng cũng thèm cái phong cảnh này lắm. Nhìn cảnh vật đến nao lòng. Tôi thấy hơi nặng vai, thì ra cô nàng phong cách kia đã ngủ quên khi trên tay vẫn đang cầm “con dế”. Thấy cũng vui, rồi tôi cũng nhắm mắt du dương. 1 tiếng. Cô nàng teen kia cũng thức dậy, hơi ngại ngùng. Người con gái đất Tháp Mười cảm ơn anh chàng Bắc Mỹ Thuận. Tình miền Tây mà.
Tới nơi, chào tạm biệt người bạn mới quen, tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Cầu mới đã xây xong, to thật. Xứ bưởi long Cổ Cò không còn cây cầu cũ kỷ nữa rồi. Cha tôi đã đứng đợi sẵn, chẳng hiểu sao cha lại lên đón tôi sớm đến 1 tiếng. Vẫn là cái tính kỹ lưỡng. Đi đường nông thôn nhưng cũng không quên cái nón bảo hiểm. Qua con đò nhỏ về nhà. Nhiều người cũng về, cũng lạ mà sao tôi thấy thân quá. Không khí Tết là vậy.
Em tôi chạy ra đón, mẹ tôi còn ngoài vườn, đang nhổ mấy cây Vạn Thọ cho cô 8. Sao mà tôi chạnh lòng thế. Cả nhà chẳng khác gì lúc tôi đi. Nhà đã dọn dẹp xong. Không hoành tráng nhưng cũng tươm tất để đón ông bà. Năm nay em tôi không mua áo mới. Con gái 17 mà chịu thiệt vậy đó, người anh này chỉ vỏn vẹn một cái ba lô đem về tặng em gái. Em tôi sắp tốt nghiệp rồi, nó cần cái ba lô để đi thi Đại học.
Tôi nằm nghỉ cho lại sức. Nhưng lòng không an. Tôi lại thấy nhói lên khi nghe trong tiếng cười của em tôi lại có tiếng ho nặng nề của cha. Mẹ tôi nói không nhiều vì đau họng. Mấy đêm nay cả nhà thức từ 3h sáng để đem Vạn Thọ ra chợ bán. Tiết trời miền Nam năm nay lạnh thấu gan, vậy mà! Em tôi ngồi bán bông tới 9h sáng mà không ăn gì, không dám mua bánh mì nữa. Nó lo bán không được nhiều bông cha mẹ sẽ lỗ vốn. Bạn bè nó cũng tới ủng hộ.
Em tôi ốm hơn lúc tôi đi.
Đêm giao thừa. 24h, cả nhà ngồi quanh mâm cơm đầu năm. Thật vui, thật thoải mái. Cầu mong cha mẹ khỏe mạnh, em tôi có tương lai tốt đẹp hơn tôi.
Đại!