ThueSach.vn -
Cô Gái Tháng Sáu (Ngải Mễ): "
“Em đã gặp được chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả chưa?” “Hơ hơ, làm gì có chàng trai nào vì tình yêu mà bất chấp tất cả? Trước đây còn có cô gái vì tình yêu mà bất chấp tất cả, nhưng chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả thì chưa bao giờ có.” “Ai bảo thế?” “Em bảo.” “Em nói không đúng.” “Tại sao lại không đúng?” “Anh chính là chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả…”."
Thuê Truyện Cô Gái Tháng Sáu (Ngải Mễ) Anh hỏi: “Em đã gặp được chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả chưa?”
“Hơ hơ, làm gì có chàng trai nào vì tình yêu mà bất chấp tất cả? Trước đây còn có cô gái vì tình yêu mà bất chấp tất cả, nhưng chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả thì chưa bao giờ có.”
“Ai bảo thế?”
“Em bảo.”
“Em nói không đúng.”
“Tại sao lại không đúng?”
“Anh chính là chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả…”
Sách Hay Cùng Thể Loại: Cùng Anh Ngắm Hoa Sơn Tra (Ngải Mễ) Trích Đoạn: Thu hỏi xong thấy thật ngu ngốc. Cô thấy anh đang cười, liền hỏi:
- Có phải anh thấy câu hỏi của em ngớ ngẩn lắm nhỉ? Em muốn hiểu rõ mới viết vào tài liệu giáo khoa, em không dám nói dối.
- Cô không phải nói dối, cô nghe thấy thế nào thì cứ viết lại như thế, còn có thật hay không đâu có phải vấn đề của cô.
- Như vậy anh tin hoa do … máu liệt sĩ nhuộm đỏ?
- Tôi không tin. Từ góc độ khoa học thì không thể, nó vốn là loài hoa đỏ. Nhưng mà, người ở đây nói vậy, coi như một truyền thuyết đẹp.
- Vậy ý anh bảo người ở đây… bịa chuyện?
Anh cười, nói:
- Không phải bịa, mà là thi vị hóa. Thế giới tồn tại khách quan, nhưng mỗi người cảm nhận thế giới một khác, con mắt nhà thơ nhìn thế giới sẽ thấy một thế giới khác.
Tĩnh Thu cảm thấy anh nói chuyện rất “văn học”, theo cách nói của “vua” nói sai của lớp Thu, thì đó là “văn vẻ”. Tĩnh Thu hỏi:
- Anh đã thấy cây sơn tra ấy nở hoa bao giờ chưa?
- Tháng Sáu năm nào nó cũng nởoa.
- Tiếc thật, cuối tháng Tư chúng em phải về trường, không thể thấy hoa sơn tra.
- Đi rồi còn có thể về chơi. – Anh nói như hứa với Tĩnh Thu. – Chờ cho năm nay cây sơn tra ấy nở hoa tôi sẽ bảo với cô, để cô về xem.
- Anh làm sao bảo với em được?
Anh lại cười:
- Muốn thì sẽ có cách.
Thu cảm thấy anh cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi, bởi hồi ấy điện thoại chưa phổ biến, cả trường trung học số Tám của thành phố K mới có một máy điện thoại, muốn gọi điện thoại đường dài phải đến bưu điện cách đấy rất xa. Xem chừng cái thôn Tây Thôn Bình này cũng không có điện thoại.
Hình như anh cũng nghĩ đến chuyện ấy:
- Ở đây không có điện thoại, tôi sẽ gửi thư.
Nghe anh nói vậy, Thu thấy sợ. Gia đình Thu ở trong khu tập thể của nhà trường, mẹ dạy học, nếu anh viết thư về trường, chắc chắn sẽ bị mẹ cầm thư, mẹ sẽ hoảng lên mất. Từ ngày Thu còn nhỏ mẹ đã dặn “một lần sẩy chân ôm hận suốt đời”, nhưng mẹ chưa bao giờ bảo như thế nào mới gọi là sẩy chân, cho nên Thu vẫn chưa nghĩ, qua lại chơi với một bạn trai cũng là sẩy chân. Thu vội vã nói:
- Đừng viết thư, đừng viết thư, mẹ em thấy lại cho rằng…
Anh quay đầu lại, an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ, cô bảo không viết tôi sẽ không viết đâu. Hoa sơn tra không phải là hoa chóng tàn, nở rồi tàn ngay, hoa này nở mấy ngày liền. Đến tháng Năm, tháng Sáu, bất cứ ngày Chủ nhật nào cô về cũng có thể thấy.
Về đến nhà, anh đặt thằng Hoan xuống, cùng với Thu vào nhà. Người trong nhà về đã gần đủ, Phần tự giới thiệu mình là con gái lớn trong nhà, rồi rất nhiệt tình giới thiệu với Tĩnh Thu từng người một:
- Đây là anh Hai, đây là chị dâu.
Thu cũng gọi “anh Hai”, “chị Mẫn”, mọi người đều vui vẻ.
Cuối cùng Phần chỉ vào “bố Ba” nói:
- Đây là anh Ba, chào đi.
Tĩnh Thu rất ngoan ngoãn chào “anh Ba” làm mọi người trong nhà phải bật cười.
Tĩnh Thu không biết mình sai như thế nào, mặt cô đỏ lựng, đứng ngây ra. “Anh Ba” giải thích:
- Tôi không phải người trong gia đình, giống như cô, chỉ ở đây thôi, cả nhà vẫn gọi tôi như thế, cô đừng gọi. Tôi là Tôn Kiến Tân, cô cứ gọi tên tôi, hoặc như mọi người gọi tôi là Ba.
ThueSach.vn