Vạt nắng bên thềm - Thơ Nguyễn Đình Phùng
Thần nữ bình minh
Em bắt cóc anh khi thành Troy lửa cháy Em hành hạ anh những đêm dài rét mướt mùa đông Em treo ngược đầu anh trên vực tình không đáy Em quết người anh bằng mật ngọt rắc hoa hồng Rồi gọi đoàn kiến lửa tràn lan trên anh ăn sáng! Em đang làm gì hỡi nữ thần tình ái bình minh? Có phải em điểm trang bằng khắc khoải hồn anh Thoa chút phấn hồng từ tình anh vỡ vụn Rắc chút hương nồng át tiếng gào anh tuyệt vọng Và mỉm cười từ giã xác thân người đêm trước tình nhân Em bay cao reo rắc bình minh cho trần thế Để lại anh đây hồi sinh trong tình yêu bất tử Vẫy vùng trong đam mê êm ái ngục tù Và ao ước một ngày em cho anh được chết Để hồn anh chắp cánh theo em đến tận cùng bất tuyệt.
The prayer Wouldn't you already know? My love for you is deeper than the tropical sea My despair over you is higher than the arctic blue sky Please my love My supreme, absolute, divine love Never, never say those dreadful words "One day I will stop loving you!" Because the sea will be just a big dry hole The sky will crumble, tumble The earth will stop spinning and rumble And the sun will explode in ways unimaginable So please keep loving me, your servant, your slave, always humble O' my Eos of the dawn, my divine love, forever unattainable!
Đợi chờ Sao em không gọi anh hôm nay? Phải vì bên ấy mưa bụi bay Tóc rối mang mang sầu cô quạnh Rượu đắng bờ môi chút tỉnh say Chờ tiếng em yêu hồn khắc khoải Thiên đường đóng mở giấc tàn hoang Ngày đã dần qua tình mê mải Gửi mãi về em chút mộng vàng Nghe tiếng chiều rơi như tiếng em Theo cánh chim ngàn về chốn cũ Em còn nghĩ đến người viễn xứ Hay đã quên rồi chút tịch liêu?
Cuồng điên
Em có biết lòng anh đang điên loạn
Trong tình yêu bừng cháy lửa hồng hoang
Em có biết người cuồng si u uẩn
Đang chờ em nơi ngưỡng cửa địa đàng
Rót chút rượu xin kề môi hợp cẩn
Ngất ngây lòng chờ đợi tiếng hoàng oanh
Xin em hãy nhủ lòng thương đừng giận
Gọi anh đi đừng dẫm nát hồn anh
Thềm mưa Hỏi mưa đêm xưa cũ Còn vọng tiếng thiên thu Vỡ vang hồn quá khứ Mịt mù khúc mộng du Tan đi lòng quạnh quẽ Nhịp rơi bước vô thường Nghe mưa hồn viễn xứ Dắt mộng về hư không Lắng tiếng mưa bên thềm Sầu khơi giòng sương lạnh Gió lạc đường trăm nhánh Nẻo khuất dấu lòng đêm Đếm giọt đời lỗi nhịp Tìm lối bước mưa nguồn Hoang vu lòng mù tắp Buông tràn khúc lệ tuôn Mưa còn rơi mấy thuở Tan đi chớp mưa ngàn Hỏi đời mưa nát vỡ Giấc mộng nào mưa tan.
Gọi tên em Tình ơi! Anh sẽ gọi tên em
Cho đến nơi vô cùng
Cho đến khi hồn
Thoát miền tịch liêu
Trong mầu nắng hanh vàng
Trong mơ chiều đường vắng
Tình ơi!
Anh muốn gọi tên em
Khi thế gian chẳng còn cười vui
Khi nhớ thương đã nhòa tiếng đời
Buồn tênh
Tình ơi!
Khi ý xưa quay về
Khi bóng trăng đã chìm
Anh sẽ gọi tên em
Trong đêm dài lạnh giá
Tình ơi!
Em có đến trên đường xưa cũ
Nghe tiếng sầu chiều vang vang
Anh sẽ gọi tên em
Khi hơi dài còn tiếc nuối
Khi tóc đã thay mầu
Cuối đời
Tình ơi!
Anh muốn gọi tên em
Trong muôn trùng gió cuốn
Trong tiếng nói sau cùng
Trong ánh mắt nhìn
Cuối đời
Tình ơi!
Tình ơi!
Phù Thủy Cô phù thủy dễ thương Reo rắc bùa xạ hương Cô vung chiếc đũa thần Khiến lòng tôi vấn vương Cô phù thủy đáng yêu Đừng viết thơ mỹ miều Nhạc buồn xin đừng trổi Bắt đời tôi cô liêu Cô phù thủy tôi yêu Xin cô đừng trốn chạy Chổi cùn sao bay nhảy Tình tôi vẫn chốn này.
Desperate Aren't we all having those impossible dreams,
at this stage of life?
Shouldn't we all be living our life
like a desperate stream?
Going out to the sea
to never return.
Tình tự Xin yêu em dù chẳng hề quen biết Không biết tên biết mặt biết nơi nào Nhưng vẫn gọi em yêu đêm trầm nguyệt Nhắn nụ hôn về gió thổi lao xao Mưa bão đến có oằn cây dương liễu Ngọn chớp nào bừng lửa cháy hồn em Sấm có gọi tình thiên thu rực chiếu Tím chiều hoang nằm chết đợi màn đêm Anh xin đến mang tình từ ngàn kiếp Thả thuyền trôi hứng trọn ánh trăng rơi Em yêu dấu đêm nay sầu ý biếc Đừng chìm sâu hãy níu lấy tình lơi.
Giả vờ Em giả vờ yêu anh Anh giả vờ yêu em Chúng ta cùng vờ vịt Dấu diếm nói loanh quanh Tình yêu là giả trá Đam mê là dối gian Tim em là băng giá Tim anh là vữa tan Nhưng này em có biết Cuộc đời vốn oái oăm Cứ nói lời tha thiết Rồi giả mãi...thành chân! R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2015 12:05:00 bởi Nguyệt Hạ >
Xa Vắng Này em hỡi thời gian buồn xa vắng
Nhẹ bước đi cho đời đắm ý sầu
Gửi nụ hôn theo hồn bay phiêu lãng
Bóng thuyền em xa bến trôi về đâu
Hỏi em Em muốn anh làm gì?
Kìa bóng chiều sắp đổ
Nắng tắt dậu tường vi
Xin cuộc tình đừng lỡ
Em muốn mình cùng đi
Trên con đường bụi đỏ
Xa rời miền quá khứ
Trốn chạy lời biệt ly?
Em giữ mãi làm chi?
Những ân tình dối trá
Những giọt lệ sầu bi
Lăn trên vùng sỏi đá
Em có chớp riềm mi?
Thương người vùng xứ lạ
Kết nguyệt trầm trong lá
Hồn dẫy chết tình si.
Xin lỗi
Này em, chúng ta là loài bướm vương giả
Ngủ mùa đông trên núi thẳm Mễ Tây Cơ
Anh không đánh thức em khi rừng đổi lá
Vì ngỡ đời huyền hoặc giấc ban sơ
Anh đâu dám quên em khi bình minh vừa sáng
Nhưng chỉ vì cơn gió sớm ban mai
Đưa cánh anh đi khắp nẻo đường vạn dặm
Theo ánh xuân hồng trên cỏ sữa nhụy say
Rồi bốn kiếp anh đi tìm hư ảo
Biến hình hài thành sâu róm dị kinh
Chỉ bởi vì lỗi lầm là quả báo
Để em nằm cô độc giữa rừng xanh!
Nhưng em ơi! Kiếp này anh là bướm vương giả
Ngàn dặm bay từ phương Bắc lạnh căm
Xin đến rừng xưa, không mang lời dối trá
Đánh thức em yêu, ngỏ lời tạ lỗi suốt ngàn năm!
Yêu em mùa xuân Mùa xuân có đến không em Hình như nắng chờ trước ngõ Giọt mơ hôn bờ mọng cỏ Em yêu có phải mùa xuân Mùa xuân còn đó không em Sao trời mưa rơi nho nhỏ Em yêu khéo ướt vai mềm Để anh hong đầy thương nhớ Này em có phải mùa xuân Nụ hoa bên thềm đã nở Đường em phấn vàng giăng mắc Lòng anh em hỡi dừng chân Bên em có phải mùa xuân Hương bay trong gió no tràn Tóc vương theo mầu nắng gội Này đây phủ kín hồn anh Mùa xuân vẫn thế chứ em Trời mây chắc còn xanh biếc Sông nhà giòng vẫn trôi êm Chim bay xuôi ngàn tìm hướng Mùa xuân vẫn đến chứ em Vòng tay ôm nhau tình tự Hỏi em một chiều viễn xứ Đời dường như vẫn mùa xuân.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: