Một người như mùa hạ, một người như mùa đông
Nhu Mễ 10.09.2014 21:53:18 (permalink)
Một người như mùa hạ, một người như mùa đông
…mà có thể khiến cho mùa thu và mùa xuân ngơ ngẩn…
Tác giả: Nhu Mễ
Rating: không
Tình trạng: Đang tiến hành
Thể loại: Ngôn tình hiện đại 
 
Có người từng hỏi rằng, khoảng cách giữa hai người khi nào là lớn nhất. Cô đã từng nghĩ đó có lẽ là nửa vòng trái đất, khi đó hai người sẽ ở rất xa nhau. Lúc ấy, Haru sẽ xoa đầu cô mà khẽ lắc đầu. Giờ cô cũng phần nào hiểu được, đó là khoảng cách giữa hai trái tim không cùng nhịp đập. Dù đi bên cạnh nhau nhưng dường như lúc nào cũng có một nếp gấp ở giữa, chờ một người để mở ra. 
Có người lại hỏi: Khoảng cách giữa con người khi nào là xa nhất? Đó là lúc họ không cùng một thế giới. Khi đó dù có hối hận, dù muốn quay lại, dù muốn xin lỗi thì cũng muộn rồi.
 
      Dù đã nghĩ ra rất nhiều tình huống khi anh và cô gặp lại và rất nhiều kiểu câu mà cả hai có thể nói với nhau. Nhưng, cô chưa bao giờ lường trước được tình huống này…
“Cuối cùng thì cô vẫn thích trèo rào như vậy à?”
Anh nhướn mày nhìn người phụ nữ ngốc nghếch đang cố gắng vượt qua hàng rào. Mái tóc ngắn màu đen tím khiến mắt anh hơi tối lại. Giày và túi đều bị vứt qua bên kia và cái cô nàng này thì bất động. Anh khoanh tay nhìn cái váy màu trắng mà không nhịn được khẽ lên tiếng:
“Nhưng hôm nay cô đâu có mặc quần thể dục…”
Thừa nhận đi, cô khẽ lắc đầu rồi rướn người và xoay sang phía bên kia hàng rào. Chỉ là…
 
Chương I:
“Anh đắm mình trong ánh nắng lấp lánh. 
Vẻ đẹp đẽ tựa hoàng hôn mà em chưa từng gặp qua.
Tựa hồ như bức hoạ, đọng lại mãi trong ánh mắt em. “

 
Sân bay.
“Giai Giai, ai gia về rồi…”
Hạ cười toe, hét be be trong điện thoại. Cô nhắm mắt, hít thở không khí của quê hương. Nhanh thật, đã bảy năm rồi. Đã bảy năm từ ngày cô rời khỏi đây, đã bảy năm cũng ở tại sân bay này, cô đã chạy trốn. Cô cười nhẹ nhìn mái tóc đã dài đến ngang vai, ánh lên màu tím trong ánh nắng. Cô trở về rồi, trở về để đối mặt với tất cả.
“Con nhỏ chết tiết, cuối cùng cũng chịu mò về…”
Mễ Giai hét lên, giọng có phần khàn khàn như sắp khóc. Hạ cười, dù sao cũng có người đợi cô là tốt rồi. Dù đó không phải người cô mong muốn nhất.
“Giờ mi đến đường X, Phố Y,… ta sẽ đón mi, OK?”
“Ok”
Vẩy mái tóc, Hạ kéo va li ra khỏi sân bay, lẫn vào đoàn người hối hả. Làn váy rung động, mái tóc bay nhẹ ánh tím dưới ánh nắng, vóc dáng bé nhỏ len lỏi giữa dòng người, vẻ mặt bất đắc dĩ quen thuộc, Đông lặng người.
“Cô bé ấy cuối cùng cũng trở về…”
Duy mỉm cười, nhìn bóng dáng người đó hối hả chạy rồi lại nhìn Đông. Cuối cùng cũng trở về, cô bé ấy, cuối cùng cũng chịu trở về.
“À, buổi họp lớp đó…”
Hạ nhăn mặt, nhìn con nhỏ ngồi trước mặt. Mễ Giai cũng nhướn mày, chống hông nhìn cô. Mái tóc đen dài xoăn nhẹ, đôi mắt hơi híp, dáng người thon thả. Mễ Giai vẩy nhẹ  tóc, cuối cùng tóm lấy Hạ mà đánh tới tấp:
“Con rùa kia, ta tưởng mi không nhớ đường về cơ đấy…”
Cô mỉm cười, lao tới ôm Mễ Giai. Cô ấy là người bạn duy nhất của cô ở đây, người duy nhất chờ cô, người duy nhất nhớ về cô, người duy nhất vào làm loạn Facebook cô vì chỉ cập nhật trạng thái bằng tiếng Nhật. Người duy nhất chụp ảnh gì cũng tag cô vào, đến khi cô hỏi, chỉ tặc lưỡi “Kiếm thêm ít like”. Nhưng Hạ hiểu, cô ấy sợ, một ngày nào đó, cô sẽ không trở về nữa.
“Mà thôi, trở về là tốt rồi…”
Bảy năm đó, thật sự là quá nhiều với cô, và người đó. Nhưng chỉ cần trở về là tốt rồi.
 “Tối nay nhất định phải đi à?”
 “Con Rùa kia…”
Hạ nhún vai, vừa ăn vừa nhìn trần nhà. Bảy năm rồi, có thật có thể như cũ không. Chỉ là lúc đó, cô không nhận ra Mễ Giai quay sang nhìn cô, khẽ nói gì đó. Giờ ngẫm lại, cô với Mễ Giai đúng là một mối quan hệ kì lạ. Giống như hai cung hoàng đạo ở vị trí đối đỉnh, hoặc là xa lạ hoặc nhất định sẽ dính lấy nhau không rời. Giống như khi Mễ Giai đứng trước mặt Hạ, khoanh tay rồi khẽ nhếch mép, hỏi:
“Làm bạn nhá”
Đơn giản vậy thôi. Mà đã bảy năm rồi.
Tên của Mễ Giai khá đặc biệt, nghe nói được mẹ đặt theo nhân vật nào đó trong phim TVB, và được biến thể thành Mễ Giai. Hạ cũng không hiểu, làm sao bố, bà, ông, bác, chú,… có thể để cô cháu gái thuần-Việt-100% có cái tên Trung Quốc như thế. Chỉ thấy Mễ Giai nghiến răng, nắm chặt tay thì thào: “Trong nhà, mẹ ta lớn nhất. Còn nữa, tên ta giờ ta mới biết “Mễ” có nghĩa là gạo”
Hạ không hiểu, đi họp lớp có gì quan trọng. Nhất là khi Mễ Giai lục tung cả cái vali của cô lên để tìm một bộ váy ra hồn và sau đó ngồi đó vì bất lực mặc cô. Hạ thích màu trắng và màu xanh babyblue, thích đến mức quần áo chỉ toàn hai màu đó. Haru từng nói: Đó là màu của bầu trời và những đám mây.
“Này Rùa,…”
Cô nhướn mày, xoắn xoắn lọn tóc mái. Mễ Giai định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Hạ ngước lên nhìn ngôi trường trước mặt. Cuối cùng cũng đã trở về. Trời đã tối, ngôi trường nằm im lìm một chỗ. Bảy năm trôi đi, rất nhiều thứ thay đổi, hàng cây lớp cô trồng đã lớn, cổng trường đã đổi thành cổng sắt, khóm hoa cũng đã bị dẹp mất. Khẽ hít một hơi dài, Hạ mở cổng bước vào.
Bảy năm rồi nhỉ? Rất nhiều thứ đã thay đổi, cô cũng thế, phải không? Có phải sẽ không sao phải không?
Giống như khi nhìn cái hàng rào này, cô mỉm cười nhẹ. Nếu quay về bảy năm trước, khi những lọn tóc này dài đến quá gối và vẫn ánh lên màu tím quen thuộc, nụ cười nở rộng hơn và giọng vẫn còn lảnh lót, cô sẽ giống như lúc cô mới học lớp 9 - lần đầu gặp anh.
Bộ đồng phục thuỷ thủ màu xanh kèm quần thể dục, gương mặt ngơ ngác cùng mái tóc kì dị, Hạ đứng trước hàng rào nhìn về phía trường cấp 3 bên cạnh. Cô bĩu môi, cầm cặp lồng cơm rồi nhìn hàng rào trước mặt. Nói là hàng rào thực ra chỉ là những mảnh gỗ xếp lại với nhau, cao tầm mét rưỡi. Lại nhăn mặt,  Hạ nghĩ đến cặp lồng cơm bên cạnh, lại nhớ đến gương mặt “phù thuỷ” của bác bảo vệ mà không khỏi thở dài. Đặt cặp lồng xuống, đôi chân ngoắc ngoắc, như một con rắn nửa vời, Hạ “trườn” sang phía bên kia. Không khỏi tán dương mình một lát, cái mũi khẽ hếch lên, cô ôm cặp lồng cơm chạy đi tìm Thu.
“Anh ấy tên là gì chị?”
“Kia á? Đông.”
Cô ngơ ngác nhìn Thu, chỉ vào một nam sinh đang đọc sách bên một gốc cây. Mái tóc màu đen khẽ ánh lên, gương mặt thon dài thật mê người. Ánh mặt trời mờ nhạt bao quanh anh tựa như hào quang. Nếu nhớ lại ngày đó, Hạ sẽ tự vả mình một cái, cái gì mà hào quang chứ, chẳng qua là cô bị mờ mắt vì chạy quá nhiều thôi. Nhưng lúc đấy, cô chỉ biết ngơ ngẩn nhìn anh và mỉm cười. Không gần mà lại rất xa, và cũng chỉ mình cô luôn nhìn theo anh. Mãi là như vậy.
Cô đã trở về. Và có lẽ cũng sẽ gặp anh, sớm thôi. Chỉ à không nghĩ là sớm như thế.
Dù đã nghĩ ra rất nhiều tình huống khi anh và cô gặp lại và rất nhiều kiểu câu mà cả hai có thể nói với nhau. Nhưng, cô chưa bao giờ lường trước được tình huống này…
“Cuối cùng thì cô vẫn thích trèo rào như vậy à?”
Anh nhướn mày nhìn người phụ nữ ngốc nghếch đang cố gắng vượt qua hàng rào. Mái tóc ngắn màu đen tím khiến mắt anh hơi tối lại. Giày và túi đều bị vứt qua bên kia và cái cô nàng này thì bất động. Anh khoanh tay nhìn cái váy suông màu trắng mà không nhịn được khẽ lên tiếng:
“Nhưng hôm nay cô đâu có mặc quần thể dục…”
Thừa nhận đi, cô khẽ lắc đầu rồi rướn người và xoay sang phía bên kia hàng rào. Chỉ là…
“Bục”
Hạ nghệt mặt, hai má đỏ hồng, người cứng đờ khi nghe tiếng chỉ bục phát ra. Thôi được, cô vẫn biết cô không được may mắn như người ta. Ví dụ như người bình thường sẽ không một tuần ngã một lần như vắt chanh, sẽ không có “sức hấp dẫn đặc biệt” với những thứ bỗng nhiên thoát khỏi định luật “trái táo” của Newton,…nhưng chẳng lẽ cô lại xui xẻo đến mức lần đầu mặc váy trèo tường liền bị rách. Âm thầm rủa một tiếng, chân ngoắc ngoắc, người cũng không nhịn được mà nhích về phía bên kia, Hạ bặm môi, trợn mắt nhìn cái người đằng sau. Gương mặt non nớt trong trí nhớ của cô gần như đã bốc hơi, đường nét rõ ràng quen thuộc nhưng cuối cùng lại có chút xa lạ. Lúc đó, cô đã nghĩ, mặt anh thật giống cái bánh bao, cái bánh bao mà cho dù cô có ăn vạ cả ngày bà cũng không chịu mua, vậy nên càng muốn giữ lấy. Gương mặt ấy nhìn hoài cũng không thấy chán, hàng lông mày rậm lúc nào cũng nhíu lại, rèm mi vừa dày vừa cong và đôi mắt lúc nào cũng híp lại nhìn cô. Nhưng người đàn ông trước mặt cô, đã không còn là cái bánh bao cô khao khát ngày trước, có phần cao ráo và vạm vỡ hơn, vầng trán cao thanh tú và cái cằm chẻ đầy cương nghị. Tuy giờ, gương mặt ấy đang khẽ mím môi, không hề luyến tiếc tình xưa, vẻ mặt chán ghét mà kéo áo Hạ như thể gắp con sâu ra khỏi cành rau. Mà con sâu này cực không phối hợp, bấu chặt vào hàng rào còn “bắn” ánh nhìn sát khí về phía anh. Thôi được, con sâu bé tý bằng ngón tay, vô hại chỉ có thể nuối tiếc cành rau mà bị vứt đi, Hạ cũng không khác. Chỉ là người đó, rất không khách khí ném áo khoác vào mặt cô mà phun ra vài chữ:
“Mặc vào”
Xoa xoa phần mông đáng thương, Hạ im lặng nhặt lấy áo vest. Chất liệu không tệ nha, sờ vào rất thích, lại còn có vẻ rất rộng, cô không khách khí quàng luôn ngang hông, tý nữa coi đó là mặt anh ta ngồi cho bõ ghét.
Hạ tự nhận mình rất vô sỉ, cho dù nhận được một nền giáo dục tốt đẹp từ nước nhà, tiếp đó lại nhận được bảy năm tiếp thu văn hoá của một trong những đất nước có đạo đức tốt đẹp nhất. Cô vẫn nhận ra, mình vẫn có vẻ gì đó vô sỉ không lẫn vào đâu được. Giống như bây giờ, mất ba năm học cấp ba, được truyền vào tai và tận mắt chứng kiến, bạn học đều là con gái với chiếc váy ngắn không che được đùi ngồi kể cho cô về mối tình đầu. Thêm vài năm ở cùng một tên mangaka cũng vô sỉ, suốt ngày chỉ vùi đầu đọc shoujo, cô nhận ra…oaoa… mình đã lỡ mất cái tuổi thần tiên nhất của con người.
“Bẹp”
Nhận ra cái áo bị mình ngồi rất đáng thương Hạ không tự nhiên thưởng cho mình một nụ cười mỉm. Tình đầu cái con khỉ, cô cùng từng có rồi. Chỉ là cái tên kia…Hạ thở dài, vẫn giống như lúc trước, lãnh đạm, lãnh đạm n+1 lần. Cô bĩu môi, xoa xoa tay tự  ngồi dậy. Đã qua rồi cái thời cô ngồi ăn vạ để anh kéo  đứng lên, một con bé vị thành niên đương nhiên khác hẳn với người phụ nữ trưởng thành nha. Chỉ thấy lưng người đi trước hơi cứng lại, khẽ khàng lên tiếng:
“Hình như em đã thay đổi không ít”
Đương nhiên, vô sỉ hơn, tóc cũng cắt rồi, không gì có thể mang được mà không bỏ xuống được.
“Em làm tôi nhận ra…cái giá của sự chờ đợi thật đắt đỏ.”
Bảy năm đó nếu không thu được kết quả thì chỉ là vô nghĩa thôi. Sau đó, có lần, Hạ đem câu nói này nói với Mễ Giai, cô nàng lại nhíu mày. Với thân phận hai mang, vừa là một nhân viên yêu tiền yêu quyền, vừa là một nhà văn yêu nghệ thuật và bị ảnh hưởng đậm bởi ngôn tình, Mễ Giai đã cười quang quác: nghĩ gì chứ, cứ coi như tên đàn ông nhà cậu theo đuổi cậu lại đi. Sau khi bị đánh một cái, cô ấy rất không khách khí ăn luôn cây kem cuối cùng trong tủ lạnh, nhìn cô: Nếu không muốn hiểu lầm, thì quên đi. Coi như chuyện đó không liên quan đến mình. Có những chuyện cứ tối giản như thế có khi lại hay hơn nhiều. Chỉ là, Đông, anh ta… Mễ Giai bỏ ngỏ câu nói, tiếp tục cắn nuốt cây kem kia. Nhưng mắt nó là lạ, cong cong lên như hàm chứa ý cười…
“Mà anh đi đâu đấy?”
“Cô đang đi đâu?”
Là một câu hỏi. Vẫn không thay đổi.
“Họp lớp”
“Tôi cũng vậy”
Lúc đầu, Hạ đã nghi ngờ. Họp lớp tại sao nhất định phải tổ chức ở trường cấp ba, họp lớp tại sao lại mời nhiều người như thế? Họp lớp tại sao… Đầu cô quay vòng mở mắt nhìn trừng trừng xung quanh.
“A Hạ Rùa, cuối cùng cũng trở về rồi sao?”
Bạn học A cười toe nhìn cô, hai má phiến hồng. Cho qua đi, bảy năm rồi, ngoài Mễ Giai ra, cô không nhớ được nhân vật nào khác. Mễ Giai nghe thế, luôn luôn trù ẻo cô, có khi đến khi tóc trắng răng rụng, Hạ lại quay sang hỏi ông lão nhà mình: Ông là ai?
“Tóc sao lại cắt ngắn rồi, mái tóc đó là niềm tự hào của con gái trường chúng ta mà”
Bạn học B nhìn mái tóc ngắn của Hạ khẽ lắc lắc đầu. Nhướn mày, họp lớp cái con khỉ, là họp mặt ba khối thì có. Đặc biệt, lại còn họp lớp cấp ba, cô thì có cái gì liên quan ở đây đâu. Cười nhạt, cô vươn tay lấy một ly nước có ga rồi khẽ nhấm nháp. Te te. Cô trước giờ chưa từng uống được cái này. Còn nữa, từ lúc vào tới bây giờ, cô cứ cảm thấy chột dạ. Cứ như thể, toàn bộ người trong buổi họp mặt đều biết cô không bằng, nhất là cái ánh mắt mờ ám cứ nhìn về phía cô và người đàn ông đi bên cạnh.
“Sao, cuối cùng cũng quay về rồi sao?”
Cô khẽ gật đầu nhìn cô gái trước mặt. Bảy năm có khi nào sẽ thay đổi một con người không? Có lẽ có. Ví dụ như cô, mạnh mẽ hơn và vô sỉ hơn. Ví dụ như người trước mặt cô, trở nên xinh đẹp và trống rỗng hơn. Nụ cười của cô ấy trước mặt cô, không còn vẻ trong sáng như trước mà có vẻ như bất lực. Dáng vẻ cô đã không còn nhỏ nhắn, đáng yêu mà trở nên quyến rũ. Đôi chân thon gọn lấp ló sau làn váy đỏ, xẻ cao và đôi môi đỏ, khẽ cong lên. Hạ tự nhủ, điều gì có thể khiến cho một người con gái thay đổi?
Là đàn ông.
“Trông cậu thật vẫn giống như trẻ con, không có chút hơi thở phụ nữ”
Khẽ véo mặt cô một cái, rồi liếc sang bên cạnh, Mai rời đi.
“Cuối cùng anh ấy cũng đợi được rồi…”
Khẽ nhấp thêm một ngụm nữa. Vẫn te. Đầu lưỡi khẽ rụt lại. Nhíu mày, cốc nước bên cạnh bị đoạt mất. Thấy người đàn ông bên cạnh khẽ uống một hơi, cô lại nhăn mặt.
“Cho cô ấy một cốc nước lọc”
Nhướn mày.
“Tôi không nhớ cô uống được nước có ga, cô Hạ”
Nhìn sang hướng khác, Hạ luôn tự hỏi: hồi trước, cô đã bao giờ cảm thấy xấu hổ. Khi theo đuổi anh, khi trèo qua cái hàng rào mỗi ngày để nhìn anh, khi cùng ngồi ôn tập,…cả quỹ thời gian lúc đó dường như chỉ dành cho anh. Mối tình đầu lúc nào cũng ngốc nghếch như thế, giống như lúc trước, anh chỉ cần
chia sẻ, dù là một chút ít quan tâm dành cho người đó, cô đã có thể mỉm cười. Nhưng giờ thì khác.
“Anh Đông, nếu anh cứ đứng thế này, người ta sẽ nghĩ tôi đang theo đuổi lại anh đó”
Một dòng nước khẽ tuôn vào khoé miệng. Lạnh buốt. Bàn tay cô cũng đỏ dần lên. Cô nhướn mày nhìn anh, anh vẫn đang im lặng. Bảy năm đã trôi qua, hằn lên một lỗ hổng lớn giữa cô và anh, bóp nghẹt trái tim cô.
“Bạn học Hồ Hạ, tôi cũng đang cho là như thế”
Anh cười nhạt, cầm lên một ly rượu vang cười nhẹ.
Cô từng nói với anh, lí do tại sao cô và Mễ Giai lại có thể thân nhau. Vì tên hai đứa đều đặc biệt. Anh lúc đó thường nhíu mày, cái tên Hoài Hạ cũng đâu đặc biệt. Cô sẽ cười thật to mà nói rằng, cô tên là Hồ Hạ, Hồ là họ bố, Hạ là họ mẹ còn Hoài là tên đệm mà họ hàng bên nội nhất quyết thêm vào. Hoài Hạ là nhớ về mùa hạ, còn Hoài Thu là nhớ về mùa thu. Giống như thế, mãi mãi luôn nhớ về.
“Tôi…quên rồi”
Cười nhạt.
Vậy là kết thúc thôi.
 
Chương II:
“Mùa hè năm đó, tôi đã phải lòng anh ấy.
Người mà tôi theo đuổi từ khi đó cho đến tận bây giờ…”

 
Mễ Giai luôn đập đầu vào gối mà than tại sao lúc đó lại kéo bằng được Hạ đi học tiếng Nhật, nếu là tiếng Trung thì tốt rồi. Lúc đó, Hạ sẽ chỉ cười mà nói rằng: Nếu thế cũng sẽ không có học bổng dành cho tớ đâu. Lúc đó, cô tiểu thư Mễ Giai đã kéo con bé có hai cái đuôi bò lên xe để tham gia vào lớp tiếng Nhật. Vào lúc đó, chính cái con bé bị kéo đi ấy cuối cùng lại nhận được học bổng.
Đó có lẽ là may mắn.
Giống như khi một con bé được đậu vớt, cuối cùng là vượt qua tất cả mọi người để nhận suất học bổng đó.
“Tại sao em lại muốn đến nước Nhật?”
“Vì có hoa anh đào”
“Em thích hoa anh đào sao?”
“…”
Hội đồng giám khảo nhìn vào cô bé có mái tóc dài lạ lùng chờ đợi. Khi mở cửa, họ vốn không mong đợi nhiều lắm. Nhưng cô bé này lại có vẻ gì đó kì lạ, cuốn hút người khác. Giống như cái nụ cười ấy, Mễ Giai đã nói rằng, bảy năm rồi, nó vẫn bất đắc dĩ như vậy, không thay đổi được.
“Nó nhắc em tới cô nhi viện em từng sống”
Mảnh giấy nhỏ nhắn để lại, chữ viết nắn nót. Bằng Tiếng Việt.
Đêm đó, Hạ đã mơ một giấc mơ kì lạ.
Bầu trời mùa xuân nhẹ nhàng, những cánh hoa anh đào bay đầy trời, lúc đó cô đã gặp bà. Giây phút bà đưa chìa khoá cho Hạ, dường như là giây phút gần gũi cuối cùng.
Hoa bay đầy trời. Những cánh hoa như những giọt mưa rơi trên áo bà. Giọng bà vang lên, trầm ấm, dịu dàng, thoảng đâu đây mùi thảo mộc không dễ tìm.
“Từ bây giờ, con sẽ tên là Hạ, được không?”
Đó là lần đầu tiên Hạ gặp bà.
Sau này, mỗi lần ngắm hoa anh đào, cô thường nhớ đến ngày đó. Ngày mà bà đến đón cô khỏi cô nhi viện, để đến một ngôi nhà gỗ trong thôn. Ngôi nhà cao ráo, rộng rãi trồng nhiều cây cối và trồng cả chè. Nhưng cô hầu như không gặp bà. Mà dường như chỉ có thể ngồi đó nói chuyện với mấy cái cây, ngôi nhà, và cô giúp việc tên La. Mãi cho đến khi đi học, trên người mặc bộ đồng phục mới, bà mới xuất hiện. Lúc đó, bà đưa cho cô một cái túi thơm mùi thảo mộc và mỉm cười. Lâu lắm rồi, bà mới cười như thế. Lúc đó, cô La cũng giật mình.
Vậy nên, lúc nào trên người Hạ cũng có mùi chè. Cái mùi không nồng, không đặc biệt nhưng lại khiến người ta quyến luyến. Nhưng cũng chỉ thoảng qua. Chè không giống như hoa hồng, không đẹp cũng không thơm bằng, cũng không có điểm gì để so sánh. Bởi chè quá giản đơn.
“Giai Giai,…”
“Hôm nay, Đông bảo ta quay lại là để theo đuổi hắn…”
Mễ Giai nhíu mày, thôi nhìn ra ngoài cửa xe. Thành phố về đêm, đèn vẫn sáng, xe cộ đi lại nườm nượp. Hình như đã lâu lắm rồi, cô đã nhớ những ánh sao ở mặt đất này, nhớ đến mức khi ngồi một mình, lén in mực lên tay tạo nên những chấm vàng xa mờ. Hạ mở cửa sổ, mái tóc ngắn khẽ đung đưa. Mễ Giai nhìn như không nhìn cô cười mỉm:
“Vậy mi nói sao?”
“Ta nói ta quên rồi”
“Thật sao?”
Hạ im lặng, ghé đầu ra ngoài cửa số. Mễ Giai cũng xoay người, chiếc taxi bỗng trở nên im lặng, dường như chỉ nghe thấy tiếng động cơ của những chiếc xe ngoài đường, tiếng còi và tiếng mọi người nói chuyện. Rất lâu sau, tưởng như mọi thứ cứ mãi như thế, thì hình như Mễ Giai khẽ thì thầm, như có như không, tựa như gió thoảng:
“Khi mi quay trở về, quả thật ta đã từng nghĩ như thế”
Hàng rào mà cô lúc nào cũng phải trải qua cũng chính là hàng rào mà cô phải vượt qua để tới gần bên anh. Có người từng hỏi rằng, khoảng cách giữa hai người khi nào là lớn nhất. Cô đã từng nghĩ đó có lẽ là nửa vòng trái đất, khi đó hai người sẽ ở rất xa nhau. Lúc ấy, Haru sẽ xoa đầu cô mà khẽ lắc đầu. Giờ cô cũng phần nào hiểu được, đó là khoảng cách giữa hai trái tim không cùng nhịp đập. Dù đi bên cạnh nhau nhưng dường như lúc nào cũng có một nếp gấp ở giữa, chờ một người để mở ra. Mà người đó, hàng rào giữa cô và anh, là Thu.
Mùa hạ, mùa thu và mùa đông.
Chị ấy hơn cô một tuổi và nhỏ hơn Đông một tuổi. Ngay cả tuổi tác, cái tên và chiều cao,… dường như lúc nào cũng luôn là ở giữa cô và anh. Chị ấy có mái tóc ngắn, mắt cười và “nụ cười khiến ai nhìn cũng vui lây”, anh đã từng nói thế. Chị ấy thích ngồi ngoài vườn, thi thoảng hé mắt sang hàng rào để tìm con nhỏ có mái tóc dài quá gối là cô để lấy cơm. Thu học giỏi, thoải mái và lúc nào cũng có thể cười. Có lẽ vì thế, chị ấy bất cứ lúc nào cũng có thể lạc vào tim của ai đó.
Ví dụ như anh.
“Rùa này, em có định thi lên cấp ba không đấy?”
Thu cười nhẹ, xoa xoa mái tóc của cô. Tay kia cầm kem, thi thoảng há miệng cắn một miếng. Khi đó, mắt chị ấy sẽ tít lại, rất đáng yêu.
“Thành tích của em quá tệ”
Chị ấy lè lưỡi, chống cằm nhìn sang phía bên cạnh. Cười gian.
Từ lúc đó, anh trở thành gia sư của Hạ. Và từ lúc đó, cô theo đuổi anh. Hàng rào trở thành chỗ học của ba người. Anh thi thoảng sẽ nhíu mày rồi không ngại mà cốc đầu cô một cái khi làm sai, cô lúc đó chỉ có thể rụt cổ mà tẩy tẩy xoá xoá bài viết. Thu ở bên cạnh sẽ cười xoà, xin cho cô hoặc thi thoảng nhắc cách làm cho Hạ. Cuộc sống của ba người cứ thế trôi bình yên như vậy. Dù như thế Hạ đã thoả mãn lắm rồi.
“Chị luôn rất ngưỡng mộ em, lúc nào cũng có thể lạc quan như vậy. Có thể bất chấp tất cả mà theo đuổi những gì mình thích mà không cần để ý điều gì. Có lẽ vì ước mơ của chị quá lớn lao nên đã bỏ lỡ nhiều thứ.”
Thu đã nói như thế khi Hạ về Việt Nam dự đám tang của hai bác. Hai mắt chị ấy đỏ hoe, nụ cười gượng gạo, mái tóc cũng không còn sức sống như trước. Nhưng Hạ cũng không để ý, lại vội bay luôn ngày hôm đó. Cô không muốn gặp anh, chưa muốn đối mặt.
Chỉ là chưa đủ dũng cảm.
“Chị này, hãy hạnh phúc nhé”
Hạ mỉm cười, Thu khẽ gật đầu. Chị ấy cao ráo nên dựa vào người cô có chút khập khiễng. Khẽ luồn tay vào mái tóc Thu, cô thở dài khi nhận ra có chút ẩm ướt trên vai áo. Có lẽ đã hơi quá sức khi để Thu một mình đối mặt với mọi thứ một mình. Nhưng cô quá ích kỷ. Thật xin lỗi.
Có người lại hỏi: Khoảng cách giữa con người khi nào là xa nhất? Đó là lúc họ không cùng một thế giới. Khi đó dù có hối hận, dù muốn quay lại, dù muốn xin lỗi thì cũng muộn rồi.
Chết không có gì đáng sợ. Chỉ là sợ khi mình biến mất không còn ai nhớ đến mình, giống như cô nhận ra, cảm giác khi không có ai chờ đợi mình. Như thế rất đáng sợ. Và thế là cô khóc, khóc hết chặng đường từ khi lên máy bay cho đến khi trở về.
Tuyết vẫn đang rơi trên bầu trời Osaka. Và thế là cô lại khóc. Dù không hiểu tại sao, cô nhận ra sẽ không còn ai để chờ đợi, không còn ai để yêu thương. Như thể, cô ấy quyết định xả hết buồn bực, nhớ thương, đau khổ,…trong ba năm qua. Lúc ấy, nhìn cô ấy như một con mèo bị ướt, nhìn thảm hại vô cùng. Có thể đến lúc ấy, cô ấy nhận ra buông tay thật sự rất khó khăn…
 Lúc ấy Hạ gặp Haru.
“Rùa…”
Hạ giật mình, khó hiểu nhìn Mễ Giai. Chỉ thấy cô khều tay, lau đi một giọt nước mắt trên mặt mình, Hạ cười.
“Ta nhớ lại ngày đầu gặp Haru”
“Rất buồn sao?”
“Vui…”
Ngày hôm đó, cô đã tìm được một người…
Phòng Mễ Giai khá nhỏ, nhất là với đống đồ càng ngày càng nhiều và vô dụng như thế. Cô vẫn nghĩ đống quần áo, giày dép và túi xách này không hiểu lại đắt đắt như thế. Có những thứ mất vài trăm, vài nghìn thậm chí có khi đến cả triệu USD, nhân ra tiền Việt thì… Hạ vẫn nghĩ Mễ Giai là người kì lạ. Giống như hồi học trung học, khi nhà trường cấm không nhuộm tóc, cô ấy cứ vác bằng được mái tóc màu hung đỏ tới trường. Mái tóc màu đỏ chói loá, không biết được di truyền từ ai, đỏ một cách chói mắt, đặc biệt là với ban giám hiệu. Vì thế cứ một ngày, hai ngày,… cứ mỗi lần có giáo viên mới, hiệu trưởng mới, hiệu phó mới,…và cả cô dọn vệ sinh mới. Mỗi lần như thế, Mễ Giai lại làm bộ tội nghiệp và giơ tay hình chữ “V” với bọn cô. Hạ cười xoà, gõ gõ nhịp ngón tay 1…2…3… Đằng sau Mễ Giai đắc thắng luôn là vẻ mặt ngơ ngác xen lẫn ngạc nhiên và chút xầm xì hối hận. Đến khi tốt nghiệp, Mễ Giai lại khoe với cô đã nhuộm tóc đen khiến Hạ giật mình. Lúc đó cô đã lỡ miệng:
“Định theo đuổi con trai sao?”
Chỉ thấy cô ấy gửi cho biểu tượng mặt xụ rồi logout.
Hạ khẽ gõ gõ ngón tay, tiện thể lên mạng. Mễ Giai đã đi tắm, để lại cô ngồi trong đống lộn xộn mà cô ấy “thải ra”. Tiếng nhạc chuông vang lên đâu đó. Lẫn trong đống quần áo mới mua.
“Alo”
Cô nhíu mày, đợi bên kia trả lời.
“Cô Hạ”
Là anh.
“Vâng. Anh tìm Giai Giai?”
Im lặng.
“Mai gặp”
Đằng sau là một đợt tút dài.
Mễ Giai bước ra, tóc còn ướt nhỏ từng giọt, từng giọt. Cô nhướn mày nhìn Hạ ngồi thẫn thờ trên sàn nhà, ngồi giữa một đống lộn xộn mà cô bày ra. Đột nhiên, Hạ nằm dài ra, hỏi:
“Nếu ta ở Việt Nam, liệu có đỗ đại học không nhỉ?”
“Cho xin, mi lúc nào cũng chỉ là con Rùa. Học lúc nào cũng chậm, lúc nào cũng ngơ ngơ, thi cấp ba còn sợ không đỗ,… đỗ đại học ở đây thì…”
Câu trả lời của Hạ là ném cho cô một cái gối.
“Cô Hồ Hoài Hạ”
Người phụ nữ nhìn cô khẽ nhíu mày, ném cho cô một cài nhìn không mấy thiện cảm. Hạ khẽ cúi đầu, cầm chặt gấu váy rồi cười nhè nhẹ hối lỗi.  
“Đi theo tôi.”
Hạ nhíu mày, nhìn  người trước mặt. Bảy năm biến cô trở nên trưởng thành thì bảy năm ấy, anh cũng vậy. Cô đã tự hỏi nhiều lần khi đưa tay hứng lấy những giọt nắng rằng liệu nếu người ngồi dưới ánh hào quang đó không phải Đông, thì cô có thể thích người đó không. Nhưng lần nào Hạ cũng bất lực và lại ngồi đó ngơ ngẩn cười. Mái tóc đen ánh vàng, lọn tóc quấn quýt gương mặt như không muốn rời xa và nụ cười buồn. Còn người ở trước mặt cô, người tối qua vừa gặp, mắt một mí hơi nhếch lên nhìn cô, cười nhẹ:
“Lại gặp cô rồi, bạn học Hồ Hạ”
“Vâng, tổng giám đốc”
Mễ Giai nghiêng người nhìn đang nằm trên sân thượng công ty. Mái tóc màu đen tím dưới ánh nắng tạo ra một quầng sáng mờ, làn mi khẽ rung nhẹ, môi đỏ khẽ chu ra, cô nhíu mày. Khẽ ngồi xuống bên cạnh, lật bìa một quyển truyện đọc dở:
“Haru Kei à?”
“Có một người đã cho tớ ở cùng khi tớ còn ở Nhật Bản. Tên anh ấy là Haru.” 
Hạ đã từng nói như thế khi hai người nằm trên sân thượng ở nhà phơi nắng. Khi đó, mắt Hạ hơi hé, miệng mỉm cười nhè nhẹ. Mễ Giai lúc đó sẽ nhíu mày, tưởng tượng ra gương mặt có phần ngây ngô của người đó. Gương mặt hơi gẫy, mái tóc dài buộc túm đằng sau và cặp kính viền đậm. Có lẽ Haru hơi hâm hấp, và sẽ luôn mỉm cười. Bởi vì tính Hạ, cô hiểu, đôi khi khó hiểu và ương bướng một cách kì lạ. Vậy nên, Mễ Giai đã từng nghĩ, có lẽ nếu như thế, nên để Hạ ở lại Nhật Bản.
“Cậu đã biết Đông là tổng giám đốc công ty.”
Hạ nhướn mày, ngồi dậy. Mễ Giai chỉ cười cười mà kéo lại mái tóc của cô. Hạ nghiêng đầu né, cô ấy cười. Mễ Giai cũng nằm xuống, đưa tay lên tựa hồ như muốn nắm lấy chút ánh sáng…
“Không ăn cơm mà chạy lên đây sao?”
“Mễ Giai.”
Sân thượng khá rộng và lúc nào cũng có một cái ghế dài ở đó. Xung quanh được bao bọc bởi kính, giống như một cái lồng chim khổng lồ. Có nắng, có gió nhưng lại có chút ngột ngạt.
“Ta chỉ muốn mi được hạnh phúc”
Mễ Giai cười, để lại cho Hạ hộp cơm rồi chạy đi.
“Anh có chắc có thể đem lại cho Hạ hạnh phúc không?”
 Cô khẽ nói thầm rồi quay sang người bên cạnh. Nhận được một cái gật đầu. Bầu trời chợt nổi gió, mái tóc xoăn khẽ bay nhè nhẹ. Bất chợt, người bên cạnh khẽ nói:
“Cảm ơn em”
“Chỉ cần Hạ hạnh phúc là được”
Duyên phận vẫn luôn trêu đùa con người như thế. Nó giống như sợi chỉ nhiều màu, buộc người ta lại với nhau cùng với những nút thắt. Khi những nút thắt chồng lên nhau, tạo ra những mối quan hệ rối rắm. Anh yêu cô, cô yêu người khác, người khác lại yêu người khác nữa.
Vậy nên mới nói, được một người mình yêu đáp lại tình cảm là một hạnh phúc.
Cô chỉ muốn người đó được hạnh phúc.
 
 
Chương III:
Qua cơn mưa trời sẽ lại sáng, em luôn tự nói với bản thân như vậy.
Em kiên cường khi luôn dùng nụ cười nhẹ nhàng, vui vẻ đó để đối mặt với anh
Nhưng đôi vai gầy lại khẽ run rẩy đầy đau thương
Chính là sự yếu đuối bí mật của em 
 

 
Người ta nói, ông trời luôn trêu đùa con người nên mới đặt sợi chỉ ấy chồng chéo lên nhau. Giống như cô, Hạ, Thu và Đông mà có lẽ cả anh chàng Haru kia nữa. Cõ lẽ Hạ không biết, Mễ Giai biết Haru, càng không biết Haru có một bí mật mà Hạ không bao giờ nghĩ tới.
Nhưng… Mễ Giai vẫn im lặng. Cô thừa nhận cô ích kỉ, nhưng, cô chỉ muốn người đó được hạnh phúc. Và họ sẽ hạnh phúc nếu ở bên nhau.
“Cô Hạ”
Hạ theo Mễ Giai lên tầng, mái tóc màu đen đã bị túm gọn, cô ấy đẩy gọng kính nhìn cô cười:
“Tối nay ta có việc bận, mi về trước”
Cô nhíu mày rồi đột nhiên khoé miệng khẽ kéo lên:
“Hẹn hò à?”
Không ai biết trong lúc đó, mắt Mễ Giai khẽ tối sầm lại. Hạ cười, đôi mắt khẽ cong lên như vầng trăng non. Mễ Giai, gương mặt lúc nào cũng cau có nhưng lại có lúc mang chút nhu tình. Mễ Giai, người luôn ương bướng, ngang ngạnh nhưng lại có lúc thục nữ. Mễ Giai, người yêu quý mái tóc như sinh mệnh lại có thể nhuộm đen thậm chí làm xoăn. Cô luôn tự hỏi, một người đàn ông như thế nào có thể thay đổi Mễ Giai đến thế.
Hạ khẽ lật tờ văn kiện trong tay, khẽ phẩy phẩy tay làm quạt. Đột nhiên trong phòng bị tắt điều hoà, cả phòng như cái lò xông hơi à không thật giống cái lò hấp thịt. Khẽ nhíu mày, quệt mồ hôi nhìn tên đàn ông đang chăm chút viết. Cả người mặc bộ vest đen ngòm bắt nắng, cúc sơ mi cài kín cổ, cả người toả ra hàn khí. Nằm vật xuống, thôi quên đi, cô không có thói quen lo cho người máy.
“Tối nay rảnh không?”
Mở mắt, thấy gương mặt người nào đó phóng to trước mặt, giật mình, cô liền lùi lại.
“Có việc gì?”
     Mi mắt khẽ nhướn lên, nhìn cô không hài lòng.
“Áo khoác của tôi còn ở chỗ cô”
“A được.”
Khẽ gật đầu nhẹ, Hạ ngó quanh thì thấy xung quanh vắng lặng. Trong phòng đèn cũng đã tắt, có lẽ cũng đã muộn. Quệt miệng, bất giác cúi đầu, a, vừa nãy là cô ngủ quên nha, lại còn trước mặt sếp tổng. Ô, tiền lương của cô, công việc của cô, Mễ Giai của cô…
“Giờ mới nhận ra à?” Vẫn chậm hiểu như cũ. Không sao, anh sẽ từ từ dạy dỗ.
“Haha”
“Đi thôi”
Rồi người ta thấy một người đàn ông cao lớn dắt tay một người phụ nữ ra khỏi toà nhà. Người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm áo khoác tay kia cầm tay người phụ nữ kia, vẻ mặt thập phần thoả mãn. Người kia mặc váy suông màu trắng, làn váy lay động, mặt vẫn còn ngái ngủ thi thoảng còn đưa tay dụi dụi mắt. Chỉ là trong ánh mắt người đàn ông kia thoáng lên vẻ yêu chiều.
“Đây không phải hướng nhà tôi” Vẫn mù đường. Đi lâu như vậy mới nhận ra, rất dễ bị lạc.
“Đúng vậy.”
“Vậy…”
“Tôi đói”
Bất giác rờ rờ cái bụng, hình như cô cũng đói a. Nhìn gương mặt người bên cạnh hơi xụ xuống, anh mỉm cười. Quả thật, anh không có đói, chính là anh biết dạ dày người kia quả thật không đáy, thoáng thấy Mễ Giai đem cơm lên anh đã nhíu mày. Con rùa kia quả thực lười đến mức không thèm xuống lấy cơm, bây giờ còn ngủ gật. So với bảy năm về trước, chẳng có gì thay đổi, vẫn chậm chạp, ngây ngô và không có chí tiến thủ. Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi anh thu lại, anh quyết định từ bỏ thật sao.
“Đây chính là quán phở đó phải không?”
Hạ chồm ra ngoài xe nhìn ngắm quán phở trước mặt. Thật khác. Hồi trước, cô, Thu và anh thường đến đây ăn phở. Anh thường giải thích, bởi phở là một món ăn đặc sản của Việt Nam, đặc biệt là ở Hà Nội, không ăn thật rất phí. Đến khi, cô tận mắt thấy mấy người da trắng, mắt xanh chen chúc tại quán phở này thì mới vỡ lẽ. Lúc ấy, cô nhận ra…Những thứ ở bên cạnh ta thường không để ý, chỉ vội đi tìm những thứ mới lạ và sau đó bỏ quên những thứ tuyệt vời ấy. Người Việt Nam sính ngoại mà không nhận ra những giá trị truyền thống bên cạnh để giữ gìn. Để rồi những di sản ấy ngày càng bào mòn và mất đi. Phở là một ví dụ. Đông cười rồi chỉ vào quán phở nho nhỏ, nằm khiêm tốn ở một góc đường nhưng lúc nào cũng đông khách. Bác chủ quán có gương mặt phúc hậu, bụng bia to bự thường cười ha ha. Chỉ là… Nhìn quán phở trước mặt có chút xa lạ. Quán hình như đã được mở rộng, rộng hơn, xa xỉ hơn. Cũng không còn cảnh mấy cô cậu học sinh bỏ bữa trưa ở trường lén vượt tường ra ngoài húp phở. Khói bốc lên trước mặt, nóng hổi, sợi phở dài thượt rút vào miệng. Lúc đó, Hạ sẽ ăn rất nhanh, rồi ngồi thèm thuồng nhìn vào bát phở của hai người bên cạnh.
“Lúc đó quả thật, tôi chỉ ước có sợi phở dài bằng tóc tôi để ăn.”
Hạ cười, chần chừ một lúc cũng bước vào. Đông nhướn mày, lúc đó nếu anh không xuất hiện, có lẽ người phụ nữ ngốc nghếch này có lẽ mong muốn làm vợ người bán phở để ăn cả đời mất.
“Hừ. Từng nghĩ đến. Nhưng lúc đó lại nghĩ, anh giỏi như vậy, nhất định mai sau sẽ kiếm được nhiều tiền, vẫn có thể chở tôi đi ăn phở hằng ngày.”
Như đoán được ý anh, cô trả lời. Bát phở đặt trước mặt, bốc khói nghi ngút.
“Nếu em muốn, hằng ngày tôi có thể dẫn em đi ăn phở. Bất quá buổi sáng tôi sẽ nấu phở cho em ăn, buổi trưa gọi phở đến công ty còn buổi tối thì lại đến đây ăn phở.”
Cô sặc. Rồi cười to.
“Như thế tôi sẽ chết sớm mất…” Ơ cơ mà có gì là lạ “Anh đây là đang cầu hôn tôi?”
Anh khẽ ho, mặt đỏ ửng. Cô thế nào lại nói luôn là cầu hôn, anh thật sự nghĩ không tới. Nhưng nghĩ đến mỗi ngày lại có thể được nhìn cô, buổi tối có thể quang minh chính đại ngắm cô ngủ còn có thể ôm cô vào lòng, bỗng chốc trong lòng dâng lên một loại hạnh phúc khó tả.
Nhưng cô chỉ cười. À không, khoé miệng chỉ là hơi nhếch lên một chút.
“Là anh nuối tiếc tôi đã từ bỏ anh?”
Từ bỏ… Hai chữ này thật nặng.
“Hay là vì anh thấy hối hận khi một cô gái đã từng bám dính anh như thế cuối cùng lại từ bỏ. Trống trải à?”
Hạ cười to, mắt khẽ cong lên. Cô đặt đũa xuống, nhìn anh khẽ nheo mắt:
“Thật xin lỗi, bữa này anh trả. Bữa khác tôi sẽ mời, áo khoác của tổng giám đốc, ngày mai tôi sẽ mang tới”
Đúng vậy. Giữa cô và anh thực chất không có mối quan hệ nào cả. Bảy năm, anh thay đổi, cô cũng thay đổi. Cái tình cảm non nớt trẻ con đó sớm đã “chết yểu”, cô không chắc nó còn có đủ dũng khí để tồn tại. Quên đi, Hạ cười. Nếu lời đó là vào bảy năm trước, cô sẽ vui mừng mà đồng ý, có khi còn ép anh kí vào hợp đồng hôn nhân, đại loại thế. Nhưng mà…
Bảy năm rồi, anh sẽ yêu cô bé bảy năm trước chứ không phải cô của hiện tại. Thật đau lòng. Chỉ là có chút vui. Cuối cùng cũng chờ được ngày anh đồng ý, chỉ là đúng người mà không đúng thời điểm. Cũng tốt, tránh để về sau cô lại tưởng bở. Một lúc sau, một thân ảnh khẽ ngồi xuống đối diện. Anh khẽ giật mình.
“Bỏ đi rồi sao? Quả thật miệng lưỡi tăng lên không ít.”
Mễ Giai mỉm cười, đặt tô phở xuống bàn, nhìn thấy bát bên cạnh cùng nhúm rau thơm bị gắp ra, cô cười. Con nhỏ này, vẫn không ăn được rau thơm a, lần nào ăn phở cũng lừa gắp hết sang bát cô. Thế nhưng, đến khi ăn bánh mì ba tê, lại có thể ăn một lèo hết cái bánh mì đầy rau thơm. Đến khi cô hỏi, con nhỏ ấy còn vênh mặt, quen rồi. Chỉ thương cho cô, đau thương nhẩm tính số tiền bị con nhỏ đó ăn sạch.
“Tại sao em ở đây?”
Anh nhìn bát phở còn chưa ăn xong, nhíu mày. Miệng nhai rệu rạo. Trước đây, cho dù vội thế nào, cô cũng ăn cho bằn hết, cả chút nước lèo cũng không tha. Nhưng bây giờ…
Mễ Giai vươn vai, nheo mắt. Còn không phải muốn xem náo nhiệt sao a, chỉ tiếc nữ chính bị nam chính doạ chạy mất. Cô nhíu mày, xoa xoa cái bụng, vừa thầm nghĩ đến tiền taxi đi theo hai người họ mà đau đầu. Tháng này, cô bị cắt viện trợ a, đào đâu cho cô tên chồng đem về đổi lấy sinh hoạt phí đi.
“Em cũng biết quán này à?”
“Từng biết.”
Cô cười. Bộ ba Hạ, Thu, Đông lúc nào cũng dính với nhau, dính đến mức khiến người ta giật mình. Chỉ là họ không biết, Hạ dính với Đông, Thu đi đâu thì Đông theo đó còn Thu thì bàng quan. Kì lạ là, họ vẫn có thể đi chung với mối quan hệ đó. Lúc đó, cô còn tự hỏi, họ thực ra vẫn trốn đi đâu.
“Em có cảm thấy tôi thất bại không?”
Cô nhíu mày a, thật muốn thưởng cho Hạ một cái vỗ tay a. Quá đỉnh. Có thể khiến một nhân vật cỡ bự như đại boss chất vấn chính mình, nhận mình thất bại thì quả là thần kì. Thôi quên đi, Mễ Giai mỉm cười:
“Cô ấy đã theo đuổi anh vất vả như thế thì giờ anh theo đuổi lại là hoà rồi”
Theo đuổi. Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới.
“Cô ấy có đồng ý không chứ?” Vừa nãy còn từ chối anh.
“Không dám à? Tình yêu không có dám hay không dám mà chỉ cần có muốn hay không thôi”
Mễ Giai húp một hơi, xoa bụng lần nữa. A, còn đâu là tôn nghiêm a, còn đâu là tự tôn a, tiểu thư nhà giàu như cô cả người toàn xài hàng hiệu, hôm nay còn phải đi ăn chực, còn phải tiếc tiền taxi. Ôi thiên a, tốt nhất là nên kiếm đại một tên chồng về đổi tiền ăn thôi. Hình như trên mạng vừa ra túi xách mới màu xanh, rất hợp với bộ váy xanh nhạt cô mới đặt hàng. Đồ ăn có thể không có, nhưng túi xách vẫn phải mua nha. Cô bỗng dưng hiểu cảm giác làm con nhà nghèo, cái con rùa kia ở nhà cô không trả tiền, phải ép đưa tiền thuê nha. Quên đi, cô đã quen nuôi con rùa đó trong nhà rồi, nhỡ đòi tiền thuê nhà, cô ấy bỏ đi. Quên đi, quên đi, vẫn là tự kiếm tiền thì hơn. Vậy nên người ta mới thấy hình ảnh người phụ nữ mặc quần áo của Dior, xách túi của Hermes, đeo vòng cổ Channel đang cầm giày Louis Vuitton lang thang giữa phố. Quần chúng khẽ lắc đầu thương cảm: Trên người toàn đồ nhái a, tiền đi xe bus cũng không có, thật thương tâm. Mễ Giai thật muốn ném giày vào mặt họ, gì chứ? Đồ trên người cô là hàng thật, cô vất vả ngồi máy bay rồi đấu giá mấy tiếng đồng hồ mới có đống đồ trên người nha. Còn chiếc giày trên tay là hàng thật chỉ chiếm 1% trên thị trường. Tại sao lại có người không có mắt như vậy.
Thật đau lòng. Nếu không phải cô xót mấy trăm tiền taxi, cô đã không tháo giày ra vất vưởng trên đường. Vì chiếc túi mới nhất của Gucci, cô nhịn. Gì chứ, xe bus, cô hừ mũi, làm hỏng hào quang trên bộ hàng hiệu của cô nha, làm xước giày hiệu của cô nha có khi còn là đứt vòng cổ ngọc trai mà cô vất vả lắm mới mua được. Quên đi, quên đi. Sao cô nghe thấy tiếng cô khóc trong lặng câm? Nếu không phải tại con Rùa kia, làm sao cô lại tò mò đi theo họ. Rồi tại sao cô lại không hề biết rằng, họ cứ vòng vèo mãi, cô còn biết chỗ đường tắt tiết kiệm vài lít xăng. Nếu không phải tại con rùa đó, cô đã không hết tiền, không phải đi ăn chực, không phải vất vưởng ngoài đường. Tóm lại, tất cả là vì con rùa đó.
“Hẹn hò à?”
Nhớ lại nụ cười khả ố của Hạ, cô nhếch mép. Mễ Giai này, có thể hẹn hò thật sao?
“Mễ Giai”
Cô vẫn thường nghĩ vậy, tự hỏi đến một ngày, Hạ đứng trước cửa vẫy tay chào cô thì sẽ có cảm giác như thế nào. Một gia đình không hạnh phúc, cũng được. Rồi nó tan vỡ, ok, cô chẳng quan tâm. Bị đuổi, ok, có tiền là ổn. Mễ Giai vốn đã tưởng như thế. Giống như khi nhìn thấy đơn li dị, nhìn ông bố hả hê nhìn mẹ kéo va li đi, cô hiểu trên đời này chẳng có gì đáng tin nữa. Ngoài hai bọn họ.
Một người chờ đợi suốt bảy năm. Một người chạy trốn suốt bảy năm. Và họ gặp nhau. Cô không chắc, giống như khi trưởng thành nhờ những cuốn ngôn tình, và gặp lại mình ở những cuốn manga, cô nhận ra mình cứ sống như thế là ổn. Không tình yêu, không gia đình, không bạn bè mà chỉ có đống đồ hàng hiệu ngày một nhiều lên.
Cô vốn đã tưởng thế là đủ…
“Tại sao em lại giúp bọn anh?”
Chắc là vì niềm tin. Cô muốn tin vào cái gì đó, trước khi bắt đầu tin ai đó.
“Nhanh lên, ta đợi mi mỏi cổ rồi, cơm sẽ không ngon nữa đâu?”
Hạ kéo tay Mễ Giai vào trong, nụ cười vẫn không ngớt trên môi, cả người vẫn còn mùi ở bếp. Có chút ấm áp. Nhìn Hạ vẫn còn lải nhải bên tai, Mễ Giai cười, gõ gõ ngón tay nhìn người trước mặt vừa chống tay vào hông vừa cầm muôi “dạy dỗ” cô. Đột nhiên, cô nghĩ, liệu đem một cô gái về cho ba mẹ liệu có lấy được tiền không?
Có tiền thì sao chứ? Cô cũng đâu có học bổng. Có học bổng thì sao chứ? Cuối cùng lại không phải là Nhật Bản. Là Nhật Bản thì sao chứ? Cô cũng đâu có thể tìm cô ấy. Lăn một vòng, mái tóc xoã ra phủ lấy mặt sàn, nhưng nếu là người đó thì có thể.
“Mễ Giai, ai cũng phải thay đổi phải không?”
Hạ ngồi phịch xuống, mái tóc bị đẩy lên thành hình vòng cung, lượn một vòng rồi mới xà xuống, cái tạp dề bị bắn ít mỡ nhìn như một mảng trang trí ngộ ngĩnh. Gương mặt Hạ hồng hồng gục xuống đầu gối.
Thay đổi, phải, cô cũng đã thay đổi. Tóc đã cắt ngắn. Cô đã nghĩ mọi thứ đã chấm dứt. Thay đổi quả thực rất đáng sợ. Những ngày đầu sang Nhật, lần đầu tiên sống trong môi trường mới, cô mới 14 tuổi. Nhật Bản nằm trong vùng ôn đới, Việt Nam nằm ở vùng nhiệt đới gió mùa. Nhật Bản có tuyết còn Việt Nam thì không. Nhưng Việt Nam có anh.
“Nhưng ta ghét sự thay đổi, Giai ạ”
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2014 14:58:55 bởi Nhu Mễ >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9