PHẦN 1 : KÝ ỨC TUỔI THƠ
*
Ừ ...Cũng tại ...bị ..cái tính Bàng tôi thích ngóng chuyện của người khác nên có câu chuyện này đấy các bạn . Trưa hôm đó , Bàng tôi đang thiu thiu ngủ bỗng choàng tỉnh . Bởi ...như có ai đó dùng vật nhọn chọt vào thân nghe nhồn nhột . Bực . Ai mà trưa không cho mình ngủ vậy chứ ? Mở choàng ngàn đôi mắt tim típ , Bàng tôi vươn mình nhìn xuống ...Thì ra ...Một đám người trẻ tuổi vừa nam lẫn nữ ,đang ôm ghì lấy thân tôi , cố dùng dao mò mẫn tìm kiếm gì tôi cũng không rõ nữa . Giá mà tôi có thể nói được và họ có thể nghe thì tôi đã thét to lên rồi . Kệ ! Không bàu nhàu nữa , tôi lắng nghe câu chuyện của họ .
_ Sao thế nhỉ ? Tớ nhớ hồi ấy tớ khắc lên chỗ này ...bây giờ mất tiêu rồi . Cô gái có cái bím rất dài nói .
Cậu trai đeo kính nhíu đôi mày rậm , chặc lưỡi vài lần , ra chiều tiếc rẻ :
_ Tớ tiếc vì không còn dấu vết của một kỷ niệm đáng nhớ ...Nhưng không sao , giờ nhóm Lục Lạc bọn mình có thể nói là thành đạt cả rồi . Chắc tại cây lớn lên ...và vỏ nó đã liền lại những vết khắc .
Tại tôi lớn lên ư ? _ Vừa tự vấn mình , tôi vừa quan sát nhóm thanh niên đang ngồi quây quần dưới chân tôi . Tôi cố hình dung ra từng khuôn mặt chúng cách đây mười lăm năm ........
Sau một hồi lục lạo trong tiềm thức của một lão Bàng già , tôi nhớ ra từng chút một , rất rõ nét .
À ! Cô có cái bím tóc xinh xinh ...hồi đó là một bé gái bán bánh tiêu . Đã bao lần ngồi dưới bóng mát của tôi khóc thút thít . Cảm thương cô bé bị cha ruồng bỏ , mẹ lấy chồng khác , một buổi học ở trường , buổi còn lại trôi nổi giữa dòng đời lo việc mưu sinh . Tôi rùng mình , khóc . Chẳng ngờ vì quá xúc động , lá , cành của tôi rơi lã chã xuống mâm bánh của cô . Nhìn thấy thế , cô bé càng khóc to . Tôi cảm thấy mình có lỗi nên nhắm nghiền mắt lại . Tĩnh tâm . Đang sám hối lỗi lầm mình gây ra cho cô bé , Bàng tôi bỗng nghe những bước chân chạy huỳnh huỵch , tiếng la hét của đám con trai . Bịch ...Chát ...bóc bóc ...Loạn , loạn cả rồi ! Giặc đến à ? Khiếp quá ! Tôi cố bình tâm , mở mắt ra ...nhìn xuống . Con bé co rúng người , núp phía bên này thân tôi . Còn phía bên kia ...Trời ! Một bãi chiến trường ...Cây , gậy ...Và một đống " đổ nát " . Tôi cố lắm mới nhìn ra đó là gì . Bởi nó giống như một đống giẻ rách phủ lên trên cơ thể di động của con người . Bất thình lình , các cơ thể đó tách ra rõ mồn một . Ôi , thì ra là hai cậu nhóc ! Rồi tôi lại bị chúng tra trấn bằng những âm thanh hỗn độn .
_ Mày là thằng không có cha , nên mẹ mày làm vợ bé cho người ta để kiếm tiền nuôi mày đấy , thằng mốc !
_ Im cái miệng mày lại đi , thằng bán vé số , không thì tao quánh mày sặc máu mũi bây giờ .
_ Mày dám không ? Tao thách ...
Hai đứa như hai con gà nòi , mặt đỏ như gấc , tay phình ra , chân dang rộng hình chữ ngũ , đứng ở tư thế hổ sắp vồ mồi . Ồ , không phải , chỉ là võ cua hay còng gì đó thôi . Càng lúc tôi càng bị lôi cuốn vào câu chuyện của chúng :
_ Mày không được nói xấu Mẹ tao . Chuyện nào ra chuyện ấy . Hồi sáng sao mày phá tao ?
_ Tại mày gian dối , tao ghét ..!
Thằng bán báo vừa nói vừa phun nước bọt xuống đất , vô tình trúng vào chân tôi . Gớm ! Không thể chịu được , tôi hét trong vô vọng : " Đề nghị giữ vệ sinh chung ! " bởi nó làm sao nghe được tiếng tôi nói . Tức ! Tôi lại càng muốn nghe cho hết câu chuyện .
_ Ê , cái thằng bán báo kia , mày có hơn gì tao . Hôm nọ , mày lấy một trăm ngàn đồng của ông già mù ...Mày nhớ không ?
_ Tại ổng đưa tao trước và khẳng định là tờ mười ngàn , tao nói hoài ...ổng có nghe đâu ...Tại ổng , đâu phải tại tao . Còn mày thì sao ...Lấy vé số cũ , đã xổ rồi ...lừa người khác . Tội mày lớn lắm đó thằng mốc !
_ Tao không lừa ai hết , ai kêu bà ấy không đọc kỹ ngày mở số , tự nguyện mua , tao đâu có ép ...
Thì ra đây là màn lừa đảo ngoạn mục của hai đứa nhỏ . Chúng lại còn lớn tiếng biện minh cho hành động sai trái của mình . Tức tối . Tôi cố vươn mình thật mạnh , cành lá khô rơi lả tả xuống đầu hai đứa coi như là lời cảnh cáo . Đúng là chúng lãnh đủ sự trừng phạt đó , nhưng không ngừng chì chiết .
_ Chết tiệt cái cây bàng này , đã già , da xù xì , lại xấu nết , làm bẩn hết báo của tao rồi , làm sao mà bán được đây ...chết này ...chết này ...
Và tôi nhận cả một núi đấm của nó . Tôi cười nức nẻ , vì được gãy ngứa không tốn phí .
Tôi đang tít mắt bởi cảm giác khoái chí , chợt giật mình vì tiếng la của bọn nhỏ . Định thần lại , tôi thấy cảnh tượng thật khác so với lúc đầu . Hai thằng bé đang lay lay con bé bán bánh tiêu , nằm ngất dưới chân tôi . Nước mắt , nước mũi chúng chảy ròng ròng xuống khuôn mặt đầy lo âu , sạm nâu của chúng . Sao thế nhỉ ? Tôi đâm lo , bèn lắng nghe cho rõ . Giọng thằng bán báo cằn nhằn đứa bán vé số :
_ Tại mày đó ...Đồ háo thắng . Nó can ...mà mày nỡ lòng nào cho nó một thoi vô mặt , nó có bề nào ...huhuhu.....má nó đang bị bệnh nữa đó ....mày ác quá ...thằng mốc !
_ Tao nhắm vào mày ...ai dè ....Nó là con gái mà gan quá trời . Tao ...tao...
Thằng bán vé số bất ngờ dừng lại ...bởi nó thấy tay con bé động đậy . Nó la lên và hai tay xá lia xá lịa vào tôi , miệng lẩm bẩm :
_ Á ...nó tỉnh rồi Mốc ơi ! Cảm ơn trời phật , cảm ơn ông bà , cảm ơn thần cây Bàng ....
Ô hay , Thằng bé này cũng lẽo mép thật đấy , mới lúc nãy còn đấm thình thịch vào tôi , giờ quay sang cảm ơn , rõ thật là ...Nhưng thôi , hãy lắng nghe xem chúng nói gì .
Con bé mở to cặp mắt đen lay láy , nhưng miệng nó méo xệch vì đau , nó thì thào tôi cố gắng lắm mới nghe được :
_ Hai cậu đừng đánh nhau nữa nhé , bọn mình nghèo cần giúp nhau vượt qua khó khăn , phụ giúp cha mẹ và học thật giỏi . Mình biết việc hai cậu làm rồi ...như thế không phải , không ngoan chút nào ...
_ Cậu biết à ? sao cậu biết ? _ Thằng Mốc há hốc miệng hỏi .
_ Mình núp sau gốc cây và đã nghe hết .
_ Thế giờ mình phải làm gì để chuộc lỗi lầm
_ Mốc à , cậu trả tiền lại cho bác mù ...Còn Meo , cậu tìm bà lão hôm trước và chuộc lại lỗi lầm . Cậu hiểu ý mình nói chứ ?
_ Mình hiểu mà ...Mốc , mày ....ơ....cậu có nghe không hử ?
_ Tao ...ơ ....tớ có tai mà ...Tớ hiểu rồi .
_ Mình rất mừng vì hai cậu đã hiểu ý của mình .
_ Này Nhí , cậu bỏ lỗi cho bọn mình nhé !
Thì ra tên của con bé là Nhí .
_ Ừ. Nhưng làm thế nào để chứng minh các cậu sửa đổi tính tình và ngoan hơn đây nè .
_ Mình có ý này : Ba đứa mình thành lập nhóm lục lạc nhé ! Từ rày sẽ làm việc tốt , không đánh nhau , lừa lọc nữa ... Chăm ngoan và học giỏi cho cha mẹ vui lòng .
_ Ý kiến hay . Sẵn mình có con dao để xắc bánh đây . Chúng mình sẽ khắc tên cả ba đứa lên thân cây bàng này với lời hứa là chăm ngoan , học giỏi , các bạn đồng ý không ? _ Thằng Mốc nhanh nhẹn đề nghị .
_ Đồng ý !
Chúng đồng thanh la to , làm tôi nổi gân guốc toàn thân . Rồi chúng đâm từng mũi dao sắc lẹm vào từng thớ vỏ của tôi . Tuy đau nhưng tôi cố gắng chịu đựng , lòng tràn ngập niềm vui vì mình cũng góp phần làm thay đổi bọn trẻ . ....
....Bao nhiêu năm rồi trôi qua , nhóm Lục Lạc đã trưởng thành . Con Nhí làm y tá trưởng ở một bệnh viện lớn trên thành phố . Thằng Meo là công nhân nhà máy dệt , kiêm chức quản đốc phân xưởng . Còn thằng Mốc mở đại lý vé số tại mái nhà xiên vẹo ngày xưa , nay là một tòa vila tráng lệ . Đô thị hóa đã làm nó đổi đời sau cơn sốt đất . Cả nhóm chúng nay đều thành đạt , tìm về gốc cây mà ngày xưa chúng từng lưu lại một kỷ niệm khó quên . Một kỷ niệm làm thay đổi số phận . Một " KÝ ỨC TUỔI THƠ " đầy sóng gió mà suốt đời chúng không thể nào quên được .
Cơn gió vô tình thổi tung tà áo cô gái để lộ một mảng da trắng muốt , mịn màng . Hai cậu trai cùng vô tình nhìn thấy , bừng đỏ mặt . Cả ba im lặng giây lâu . Rồi bỗng cười lên ngặt nghẽo . Thật đáng yêu làm sao , phải không các bạn ? Thôi , Bàng tôi đi ngủ đây , đêm đã khuya rồi .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2014 01:42:10 bởi PEARL >