Tiếc!
Tiếc! Chẳng tiếc tiền chỉ tiếc những vần thơ Từng run rảy trong tâm hồn thằng ngốc Ta bỗng nghe tiếng vầng trăng bật khóc Khi bị xẻ đôi vì một kẻ vô loài (1) Niềm tin ở con người! Chút nhỏ nhoi cuối cùng vỡ nát Chàng hoàng tử hôm nay chân đất. Bạch tuyết chết rồi_ Đắng ngắt một vần thơ. Ta cười bâng quơ! Nghĩ về đóa xương rồng trong khô cằn sa mạc Bỗng nhận ra Mị Châu chính là người hạnh phúc Hoạn nạn vẫn bên nhau Giếng Ngọc! Làm ánh lên lóng lánh ngọc trai đen Thả nửa vầng trăng trả lại bầu trời. Giải thoát! Ngước mắt nhìn lên! Ô kìa vầng trăng khuyết. Đêm trung thu tiếng trống ếch rập rình Hà nội 18/9/2014
Hai giờ sáng
(1) vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường
Kiều
Trách cụ Nguyễn du sao không dành câu này cho Từ Hải hay Kim Trọng mà lại viết một câu thơ hay đến vậy, một tình cảm sâu sắc đến vậy cho thúc sinh. Hay Kiều cũng bị lừa?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2014 02:53:52 bởi nguyễn thế duyên >
Anh Duyên ơi !
Vắt trán mãi vẫn không thể biết
Có đúng là anh tiếc vần thơ
Hay tiếc gì ?
chỉ mình anh anh biết
Niềm tin
Một vầng trăng khuyết
Hay là cả mùa Thu
vừa mới bỏ đi ?!
Để anh tìm về Giếng Ngọc
Ra một bản tuyên ngôn
về TÌNH YÊU ?
Bạc đầu vẫn bị lừa sao
Tình giờ bạc bẽo, trời cao cũng đành
Chẳng ai thương xót được mình
Mình ôm lấy trái tim mình, kha kha...
Ui, sao tâm trạng thế a? Nếu mặt trời vẫn mọc thì chả có gì phải lo buồn cả.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: